Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 470: Đạo lý lấy tiền của quân tử 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hạ nhân trong phủ câm như hến, Khâm sai đại nhân đi rồi, còn ai dám đắc tộivới vị này đây? Ngay cả tiên sinh dạy học mà phủ Tổng đốc cẩn thận mới tớidạy mà hắn cũng dám đá, mình lắm miệng một hai câu chẳng phải chết chắcrồi?Tam hoàng tử đang phẫn nộ, khóe mắt lại liếc thấy một người đang lén lén lútlút đi dọc hàng lang ra ngoài. Cậu nhóc nhanh chóng quát ngừng, đi tới xemthử... lại phát hiện ra là môn sinh thân tính của Phạm Nhàn tên là Sử Xiển Lập.Tuy cậu nhóc rất ngang tàng nhưng nể mặt Phạm Nhàn, dẫu sao cũng khôngtiện làm gì Sử Xiển Lập, chỉ tò mò hỏi: “Sử tiên sinh định đi đâu thế?”Sử Xiển Lập như bị dọa giật bắn mình, nịnh bợ nói: “Kính chào điện hạ, ta đangđịnh ra ngoài ngao du.”Tam hoàng tử sửng sốt: “Ta còn chưa được thấy những chỗ thú vị trong thànhTô Châu đâu, ngươi mau dẫn ta theo.”Sử Xiển Lập cầu xin: “Điện hạ, thầy của điện hạ đã có nghiêm lệnh, giao bài tậptrong mấy ngày này rồi, nếu ngài không làm xong thì biết ăn nói ra sao?... Hơnnữa nếu để thầy của điện hạ biết ta mang điện hạ ra ngoài du ngoạn, thế thìthành tội lớn mất.”Tam hoàng tử nheo chặt hai hàng mi nhỏ nhắn, hừ lạnh nói: “Làm thì làm,nhưng...” Cậu nhóc nhìn Sử Xiển Lập, ánh mắt như đang cười: “Ngươi mau nóicho ta biết, ngươi không theo sư phụ tới Nội Khố mà ở lại Tô Châu làm gì, bâygiờ ra ngoài là định tới đâu?”Sử Xiển Lập bị câu này làm cho giật mình, do dự một lúc lâu, muốn nói lại thôi,mãi rồi mới hạ giọng cười khổ nói: “Đâu phải điện hạ không biết, học sinh đángthương nhận lệnh thầy ra ngoài làm việc kia.”Tam hoàng tử hai mắt sáng ngời, dò hỏi: “Tức là... định mở Bão Nguyệt lâu ởTô Châu?”Sử Xiển Lập kinh ngạc che miệng, như đang cực kỳ ảo não vì mình lỡ miệng.Tam hoàng tử cười khà khà hai tiếng, trong lòng vui như mở cờ, thầm nghĩ nếucó thể lặp lại nghề cũ tại Tô Châu, dẫu sao cũng sung sướng hơn ngồi đờ ratrong phủ. Cổ phần của cậu nhóc trong căn lầu ở kinh đô đã bị Phạm Nhàn cướpmất, bây giờ biết Phạm Nhàn cũng là loại ra vẻ đạo mạo sau lưng giở trò, làmsao Tam hoàng tử chịu bỏ qua cơ hội này.Sử Xiển Lập thấy phản ứng của Tam hoàng tử, trong lòng thán phục quả nhiênsư phụ tính toán không chút sai lầm.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trời đất bao la không gì lớn bằng quân vương, quân vương vắng thì sư phụ lớnnhất, sư phụ đi xa thì quân tử lớn nhất. Cái gọi là quân tử không phải trái nghĩavới tiểu nhân mà là đường đường chính chính quân chi tử (con của quânvương). Nói cách khác, hôm nay trong thành Tô Châu này Tam hoàng tử còn làtrẻ con nhưng lại là lớn nhất, cho nên Sử Xiển Lập không hề lo lắng, sau khi vờvịt rầu rĩ một hồi, cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu của điện hạ.Tam hoàng tử hung hăng lệnh cho lão ma ma và thái giám mới từ trong cungchạy tới phải ở lại trong phủ, bản thân thì ung dung dẫn theo Sử Xiển Lập vàvài thị vệ ra khỏi phủ. Nhìn tiểu chủ nhân biến mất ngoài cửa, đám thái giámma ma toàn thân run rẩy, thầm nghĩ Đề ti đại nhân không có mặt là vị này lậptức lật tung cả trời. Đám người không khỏi cầu khẩn trong lòng Đề ti đại nhânmau mau trở về, nào ngờ đây vốn là Phạm Nhàn định mượn thân phận Tamhoàng tử chèn ép người khác.Khó khăn lắm Tam hoàng tử mới có cơ hội du ngoạn, đương nhiên không nónglòng, đoàn người đổi y phục, ra vẻ như công tử nhà giàu ra ngoài du lịch. SửXiển Lập khá kinh hãi khi bị bố trí làm huynh trưởng, đương nhiên Tam hoàngtử là đệ đệ, ngồi xe ngựa đi vòng quanh thành Tô Châu, quan sát phong cảnh,lại tới hồ xem vài chiếc thuyền hoa, cuối cùng hứng thú của Tam hoàng tử cũngvơi bớt.“Hôm nay thời tiết lạnh quá, các cô nương mặc rõ lắm đồ trên người, làm saothấy được phong lưu?” Vị tiểu công tử nhỏ bé quý phái nhíu mày: “Đi chọn địađiểm cái đã, Phạm Nhàn muốn làm ăn mua bán, ta cũng phải dụng tâm mớiđược, bằng không hắn mà biết ngươi dẫn ta đi lung tung khắp nơi, chỉ e sẽ nổigiận.”Sử Xiển Lập thầm nhủ trong lòng, phải làm thế từ sớm chứ.Vấn đề chọn lựa được giải quyết rất dễ dàng, chỗ nào trong thành Tô Châu náonhiệt nhất thì mọi người đâm thẳng vào trong là được. Tìm con phố náo nhiệtnhất trong náo nhiệt, lại tìm tòi một lúc, phát hiện có không ít thanh lâu đã mở,còn phát triển khá tốt, cho nên dựa vào đó quyết định phương hướng đại khái.Sau đó trong khu vực lớn này, chọn một căn lầu mặt tiền thoáng đãng nhất, nhàai trông khí thế thì chọn nhà đó. Đám người nhanh chóng chọn được đối tượng,là một quán rượu chiếm cứ vị trí tốt nhất trên con đường này, có ba tầng lầu cựckỳ hào hoa xa xỉ, trong lầu trống trải, mặt sau loáng thoáng thấy bức tường viện,chiếm vị trí rất lớn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hạ nhân trong phủ câm như hến, Khâm sai đại nhân đi rồi, còn ai dám đắc tộivới vị này đây? Ngay cả tiên sinh dạy học mà phủ Tổng đốc cẩn thận mới tớidạy mà hắn cũng dám đá, mình lắm miệng một hai câu chẳng phải chết chắcrồi?Tam hoàng tử đang phẫn nộ, khóe mắt lại liếc thấy một người đang lén lén lútlút đi dọc hàng lang ra ngoài. Cậu nhóc nhanh chóng quát ngừng, đi tới xemthử... lại phát hiện ra là môn sinh thân tính của Phạm Nhàn tên là Sử Xiển Lập.Tuy cậu nhóc rất ngang tàng nhưng nể mặt Phạm Nhàn, dẫu sao cũng khôngtiện làm gì Sử Xiển Lập, chỉ tò mò hỏi: “Sử tiên sinh định đi đâu thế?”Sử Xiển Lập như bị dọa giật bắn mình, nịnh bợ nói: “Kính chào điện hạ, ta đangđịnh ra ngoài ngao du.”Tam hoàng tử sửng sốt: “Ta còn chưa được thấy những chỗ thú vị trong thànhTô Châu đâu, ngươi mau dẫn ta theo.”Sử Xiển Lập cầu xin: “Điện hạ, thầy của điện hạ đã có nghiêm lệnh, giao bài tậptrong mấy ngày này rồi, nếu ngài không làm xong thì biết ăn nói ra sao?... Hơnnữa nếu để thầy của điện hạ biết ta mang điện hạ ra ngoài du ngoạn, thế thìthành tội lớn mất.”Tam hoàng tử nheo chặt hai hàng mi nhỏ nhắn, hừ lạnh nói: “Làm thì làm,nhưng...” Cậu nhóc nhìn Sử Xiển Lập, ánh mắt như đang cười: “Ngươi mau nóicho ta biết, ngươi không theo sư phụ tới Nội Khố mà ở lại Tô Châu làm gì, bâygiờ ra ngoài là định tới đâu?”Sử Xiển Lập bị câu này làm cho giật mình, do dự một lúc lâu, muốn nói lại thôi,mãi rồi mới hạ giọng cười khổ nói: “Đâu phải điện hạ không biết, học sinh đángthương nhận lệnh thầy ra ngoài làm việc kia.”Tam hoàng tử hai mắt sáng ngời, dò hỏi: “Tức là... định mở Bão Nguyệt lâu ởTô Châu?”Sử Xiển Lập kinh ngạc che miệng, như đang cực kỳ ảo não vì mình lỡ miệng.Tam hoàng tử cười khà khà hai tiếng, trong lòng vui như mở cờ, thầm nghĩ nếucó thể lặp lại nghề cũ tại Tô Châu, dẫu sao cũng sung sướng hơn ngồi đờ ratrong phủ. Cổ phần của cậu nhóc trong căn lầu ở kinh đô đã bị Phạm Nhàn cướpmất, bây giờ biết Phạm Nhàn cũng là loại ra vẻ đạo mạo sau lưng giở trò, làmsao Tam hoàng tử chịu bỏ qua cơ hội này.Sử Xiển Lập thấy phản ứng của Tam hoàng tử, trong lòng thán phục quả nhiênsư phụ tính toán không chút sai lầm.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trời đất bao la không gì lớn bằng quân vương, quân vương vắng thì sư phụ lớnnhất, sư phụ đi xa thì quân tử lớn nhất. Cái gọi là quân tử không phải trái nghĩavới tiểu nhân mà là đường đường chính chính quân chi tử (con của quânvương). Nói cách khác, hôm nay trong thành Tô Châu này Tam hoàng tử còn làtrẻ con nhưng lại là lớn nhất, cho nên Sử Xiển Lập không hề lo lắng, sau khi vờvịt rầu rĩ một hồi, cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu của điện hạ.Tam hoàng tử hung hăng lệnh cho lão ma ma và thái giám mới từ trong cungchạy tới phải ở lại trong phủ, bản thân thì ung dung dẫn theo Sử Xiển Lập vàvài thị vệ ra khỏi phủ. Nhìn tiểu chủ nhân biến mất ngoài cửa, đám thái giámma ma toàn thân run rẩy, thầm nghĩ Đề ti đại nhân không có mặt là vị này lậptức lật tung cả trời. Đám người không khỏi cầu khẩn trong lòng Đề ti đại nhânmau mau trở về, nào ngờ đây vốn là Phạm Nhàn định mượn thân phận Tamhoàng tử chèn ép người khác.Khó khăn lắm Tam hoàng tử mới có cơ hội du ngoạn, đương nhiên không nónglòng, đoàn người đổi y phục, ra vẻ như công tử nhà giàu ra ngoài du lịch. SửXiển Lập khá kinh hãi khi bị bố trí làm huynh trưởng, đương nhiên Tam hoàngtử là đệ đệ, ngồi xe ngựa đi vòng quanh thành Tô Châu, quan sát phong cảnh,lại tới hồ xem vài chiếc thuyền hoa, cuối cùng hứng thú của Tam hoàng tử cũngvơi bớt.“Hôm nay thời tiết lạnh quá, các cô nương mặc rõ lắm đồ trên người, làm saothấy được phong lưu?” Vị tiểu công tử nhỏ bé quý phái nhíu mày: “Đi chọn địađiểm cái đã, Phạm Nhàn muốn làm ăn mua bán, ta cũng phải dụng tâm mớiđược, bằng không hắn mà biết ngươi dẫn ta đi lung tung khắp nơi, chỉ e sẽ nổigiận.”Sử Xiển Lập thầm nhủ trong lòng, phải làm thế từ sớm chứ.Vấn đề chọn lựa được giải quyết rất dễ dàng, chỗ nào trong thành Tô Châu náonhiệt nhất thì mọi người đâm thẳng vào trong là được. Tìm con phố náo nhiệtnhất trong náo nhiệt, lại tìm tòi một lúc, phát hiện có không ít thanh lâu đã mở,còn phát triển khá tốt, cho nên dựa vào đó quyết định phương hướng đại khái.Sau đó trong khu vực lớn này, chọn một căn lầu mặt tiền thoáng đãng nhất, nhàai trông khí thế thì chọn nhà đó. Đám người nhanh chóng chọn được đối tượng,là một quán rượu chiếm cứ vị trí tốt nhất trên con đường này, có ba tầng lầu cựckỳ hào hoa xa xỉ, trong lầu trống trải, mặt sau loáng thoáng thấy bức tường viện,chiếm vị trí rất lớn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hạ nhân trong phủ câm như hến, Khâm sai đại nhân đi rồi, còn ai dám đắc tộivới vị này đây? Ngay cả tiên sinh dạy học mà phủ Tổng đốc cẩn thận mới tớidạy mà hắn cũng dám đá, mình lắm miệng một hai câu chẳng phải chết chắcrồi?Tam hoàng tử đang phẫn nộ, khóe mắt lại liếc thấy một người đang lén lén lútlút đi dọc hàng lang ra ngoài. Cậu nhóc nhanh chóng quát ngừng, đi tới xemthử... lại phát hiện ra là môn sinh thân tính của Phạm Nhàn tên là Sử Xiển Lập.Tuy cậu nhóc rất ngang tàng nhưng nể mặt Phạm Nhàn, dẫu sao cũng khôngtiện làm gì Sử Xiển Lập, chỉ tò mò hỏi: “Sử tiên sinh định đi đâu thế?”Sử Xiển Lập như bị dọa giật bắn mình, nịnh bợ nói: “Kính chào điện hạ, ta đangđịnh ra ngoài ngao du.”Tam hoàng tử sửng sốt: “Ta còn chưa được thấy những chỗ thú vị trong thànhTô Châu đâu, ngươi mau dẫn ta theo.”Sử Xiển Lập cầu xin: “Điện hạ, thầy của điện hạ đã có nghiêm lệnh, giao bài tậptrong mấy ngày này rồi, nếu ngài không làm xong thì biết ăn nói ra sao?... Hơnnữa nếu để thầy của điện hạ biết ta mang điện hạ ra ngoài du ngoạn, thế thìthành tội lớn mất.”Tam hoàng tử nheo chặt hai hàng mi nhỏ nhắn, hừ lạnh nói: “Làm thì làm,nhưng...” Cậu nhóc nhìn Sử Xiển Lập, ánh mắt như đang cười: “Ngươi mau nóicho ta biết, ngươi không theo sư phụ tới Nội Khố mà ở lại Tô Châu làm gì, bâygiờ ra ngoài là định tới đâu?”Sử Xiển Lập bị câu này làm cho giật mình, do dự một lúc lâu, muốn nói lại thôi,mãi rồi mới hạ giọng cười khổ nói: “Đâu phải điện hạ không biết, học sinh đángthương nhận lệnh thầy ra ngoài làm việc kia.”Tam hoàng tử hai mắt sáng ngời, dò hỏi: “Tức là... định mở Bão Nguyệt lâu ởTô Châu?”Sử Xiển Lập kinh ngạc che miệng, như đang cực kỳ ảo não vì mình lỡ miệng.Tam hoàng tử cười khà khà hai tiếng, trong lòng vui như mở cờ, thầm nghĩ nếucó thể lặp lại nghề cũ tại Tô Châu, dẫu sao cũng sung sướng hơn ngồi đờ ratrong phủ. Cổ phần của cậu nhóc trong căn lầu ở kinh đô đã bị Phạm Nhàn cướpmất, bây giờ biết Phạm Nhàn cũng là loại ra vẻ đạo mạo sau lưng giở trò, làmsao Tam hoàng tử chịu bỏ qua cơ hội này.Sử Xiển Lập thấy phản ứng của Tam hoàng tử, trong lòng thán phục quả nhiênsư phụ tính toán không chút sai lầm.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trời đất bao la không gì lớn bằng quân vương, quân vương vắng thì sư phụ lớnnhất, sư phụ đi xa thì quân tử lớn nhất. Cái gọi là quân tử không phải trái nghĩavới tiểu nhân mà là đường đường chính chính quân chi tử (con của quânvương). Nói cách khác, hôm nay trong thành Tô Châu này Tam hoàng tử còn làtrẻ con nhưng lại là lớn nhất, cho nên Sử Xiển Lập không hề lo lắng, sau khi vờvịt rầu rĩ một hồi, cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu của điện hạ.Tam hoàng tử hung hăng lệnh cho lão ma ma và thái giám mới từ trong cungchạy tới phải ở lại trong phủ, bản thân thì ung dung dẫn theo Sử Xiển Lập vàvài thị vệ ra khỏi phủ. Nhìn tiểu chủ nhân biến mất ngoài cửa, đám thái giámma ma toàn thân run rẩy, thầm nghĩ Đề ti đại nhân không có mặt là vị này lậptức lật tung cả trời. Đám người không khỏi cầu khẩn trong lòng Đề ti đại nhânmau mau trở về, nào ngờ đây vốn là Phạm Nhàn định mượn thân phận Tamhoàng tử chèn ép người khác.Khó khăn lắm Tam hoàng tử mới có cơ hội du ngoạn, đương nhiên không nónglòng, đoàn người đổi y phục, ra vẻ như công tử nhà giàu ra ngoài du lịch. SửXiển Lập khá kinh hãi khi bị bố trí làm huynh trưởng, đương nhiên Tam hoàngtử là đệ đệ, ngồi xe ngựa đi vòng quanh thành Tô Châu, quan sát phong cảnh,lại tới hồ xem vài chiếc thuyền hoa, cuối cùng hứng thú của Tam hoàng tử cũngvơi bớt.“Hôm nay thời tiết lạnh quá, các cô nương mặc rõ lắm đồ trên người, làm saothấy được phong lưu?” Vị tiểu công tử nhỏ bé quý phái nhíu mày: “Đi chọn địađiểm cái đã, Phạm Nhàn muốn làm ăn mua bán, ta cũng phải dụng tâm mớiđược, bằng không hắn mà biết ngươi dẫn ta đi lung tung khắp nơi, chỉ e sẽ nổigiận.”Sử Xiển Lập thầm nhủ trong lòng, phải làm thế từ sớm chứ.Vấn đề chọn lựa được giải quyết rất dễ dàng, chỗ nào trong thành Tô Châu náonhiệt nhất thì mọi người đâm thẳng vào trong là được. Tìm con phố náo nhiệtnhất trong náo nhiệt, lại tìm tòi một lúc, phát hiện có không ít thanh lâu đã mở,còn phát triển khá tốt, cho nên dựa vào đó quyết định phương hướng đại khái.Sau đó trong khu vực lớn này, chọn một căn lầu mặt tiền thoáng đãng nhất, nhàai trông khí thế thì chọn nhà đó. Đám người nhanh chóng chọn được đối tượng,là một quán rượu chiếm cứ vị trí tốt nhất trên con đường này, có ba tầng lầu cựckỳ hào hoa xa xỉ, trong lầu trống trải, mặt sau loáng thoáng thấy bức tường viện,chiếm vị trí rất lớn.

Chương 470: Đạo lý lấy tiền của quân tử 1