Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 471: Đạo lý lấy tiền của quân tử 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tam hoàng tử vung bàn tay nhỏ nhắn lên: “Không phải tìm nữa, ta thấy vị trínày là tốt nhất rồi.”Sử Xiển Lập thầm thấy sảng khoái, lúc ở kinh đô hắn cũng quản lý chuyện làmăn của Bão Nguyệt lâu ít ngày nhưng không ngờ mang theo Hoàng tử chọn địađiểm lại sung sướng thuận lợi tới mức này, có tiền là được, làm việc đúng lànhanh chóng gọn gàng.Tam hoàng tử ngây người hỏi: “Trên đời này còn nhà ai có chỗ dựa lớn hơn ta?”Sử Xiển Lập há hốc miệng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, gắng gượng nuốtngụm máu tươi đang vào trong bụng, mỉm cười nói: “Vạn nhất... có phần củaphủ Tổng đốc hoặc nhà Tuần phủ, tuy điện hạ không để ý nhưng dẫu sao cũngphải nể mặt các quan viên này một chút.”Tam hoàng tử tuy nhỏ tuổi nhưng không phải thằng nhóc hồ đồ, nghĩ lại cũngthấy có lý. Tổng đốc Tiết Thanh không phải loại người mình có thể dễ dàng đắctội, hơn nữa mình từ kinh đô xa xôi đi ngàn dặm đường đến đây, vừa mở đầu đãlàm các đại quan Giang Nam mất mặt, chỉ e chuyện này cũng không dễ nhìn.Nhưng cậu nhóc nhìn vị trí quán rượu, càng nhìn thì trong lòng càng ngứa ngáy,càng xem thì càng thấy tuyệt diệu, hai hàng mi nhỏ nhắn cau lại một hồi lâu rồimới nói: “Cũng phải hỏi thử xem, nếu để vùng đất tốt như vậy chạy mất, PhạmNhàn thì không đau lòng nhưng ta sẽ tiếc nuối rất nhiều ngày.”Đám người đứng bồi hồi ngoài cửa quán một hồi lâu, chỉ tập trung quan sát bốcục, chắn luôn ngoài cửa vào quán, không dùng cơm mà chỉ ngửi mùi. ThànhTô Châu tuy tam giáo cửu lưu hỗn tạp nhưng chưa từng có chuyện như vậy,đám người này đứng ngoài cửa quán chỉ chỉ trỏ trỏ, âm thầm bàn tán, lập tứckhiến mọi người trên đường chú ý. Có điều đám người thấy đối phương quần áongăn nắp, hộ vệ cao to lực lưỡng, không giống người giang hồ, cho nên tất cảmọi người trên đường đều cố kiềm chế ham muốn xem trò hay của mình.Chỉ có chưởng quầy của quán rượu cực chẳng đã bước ra, nở một nụ cười nghềnghiệp rồi hỏi: “Chư vị có muốn vào trong nếm thử đồ ăn tiêu biểu của quánchúng ta không? Quán chúng ta là Trúc Viên quán, cùng với Giang Nam cưđược tôn là Tô Châu nhị lầu, đồ ăn thật sự không tệ.”Hắn thấy mấy người trước lầu có vẻ tới từ nơi khác, hơn nữa chắc thân phận bấtphàm cho nên mới cười nói như vậy. Sau lưng Trúc Viên quán cũng có chỗ dựa,nhưng người buôn bán đương nhiên phải có tâm tư linh hoạt, chỉ nói tới chuyệnbuôn bán, lời nói hoàn toàn không có ý trách đối phương đứng chặn ngoài cửalầu.Sử Xiển Lập sửng sốt, mỉm cười ôn hòa nói: “Ngại quá ngại quá, nhất thời thấtthần, chưởng quầy chớ trách.”Chưởng quầy nhanh chóng nói vài lời khách khí với quý khách, Tam hoàng tửkhông chịu được cái kiểu lề mề này, bèn đi tới nói: “Vào trong rồi tính.” Nóiđoạn dẫn đoàn người vào trong lầu, cuối cùng còn bỏ lại một câu: “Chưởngquầy, bố trí một gian phòng yên tĩnh, có một số việc cần lĩnh giáo đôi chút.”Chưởng quầy sửng sốt, thầm nghĩ huynh trưởng nhà ngươi còn chưa lên tiếng,sao lại tới phiên thằng nhỏ cướp lời? Sử Xiển Lập ho khan hai tiếng che giấu rồibước theo vào trong lầu.Mọi người còn chưa ngồi ấm chỗ trong phòng, chưởng quầy đã đích thân vàobắt chuyện. Tam hoàng tử không nói lời thừa, cực kỳ trực tiếp hỏi thăm:“Chưởng quầy này, căn lầu của ngươi có bán không?”Chưởng quầy hôm nay kinh ngạc nhiều rồi, thầm nhủ vị giọng điệu của vị tiểucông tử này đúng là không nhỏ, nhưng đời này hắn đã ứng phó với không biếtbao nhiêu chuyện khó xử rồi, bèn khiêm nhường cười nói: “Tiểu công tử, cănlầu này kinh doanh không tệ, hình như chủ nhân không định bán.”“Dám hỏi quý tính chủ nhân?” Sử Xiển Lập ở bên cạnh thầm oán trách điện hạnôn nóng quá, nhưng vẫn ôn hòa hỏi.Chưởng quầy không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp: “Chủ nhân họ Tiền.”๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi chưởng quầy đi khỏi, Sử Xiển Lập mới nhíu mày nói: “Mới tới TôChâu, còn chưa hiểu quan hệ bên trong, không biết họ Tiền là thần thánhphương nào.’Tam hoàng tử đứng dậy, đẩy cửa sổ gian phòng, sắc mặt không khỏi ngây ngốc,cứ như nhìn thấy thứ kỳ quái gì đó.Sử Xiển Lập thầm sinh nghi, đi tới sau lưng cậu bé, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại lậptức sợ run lên tại chỗ.Chỉ thấy ngoài cửa sổ là vườn sau của Trúc Viên quán, trong vườn có một cáihồ hình vuông, tuy mặt hồ không rộng nhưng được cái thanh tĩnh. Hai bên cóbức tường ngăn cách phố xá náo nhiệt, mặt cỏ trong sân còn chưa xanh nhưngđã có thể thấy được cảnh sắc tươi đẹp của ngày xuân.“Đúng là giống...”Hai người đồng thời mở miệng cảm thán. Nói nơi này giống, đương nhiên là chỉbố trí đằng sau của căn lầu này giống Bão Nguyệt lâu ở kinh đô. Đặc biệt là trênmặt cỏ kia, nếu lại xây thêm một tiểu viện thanh tịnh, chỉ e sẽ thành song sinhvới Bão Nguyệt lâu ở kinh đô.
Tam hoàng tử vung bàn tay nhỏ nhắn lên: “Không phải tìm nữa, ta thấy vị trí
này là tốt nhất rồi.”
Sử Xiển Lập thầm thấy sảng khoái, lúc ở kinh đô hắn cũng quản lý chuyện làm
ăn của Bão Nguyệt lâu ít ngày nhưng không ngờ mang theo Hoàng tử chọn địa
điểm lại sung sướng thuận lợi tới mức này, có tiền là được, làm việc đúng là
nhanh chóng gọn gàng.
Tam hoàng tử ngây người hỏi: “Trên đời này còn nhà ai có chỗ dựa lớn hơn ta?”
Sử Xiển Lập há hốc miệng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, gắng gượng nuốt
ngụm máu tươi đang vào trong bụng, mỉm cười nói: “Vạn nhất... có phần của
phủ Tổng đốc hoặc nhà Tuần phủ, tuy điện hạ không để ý nhưng dẫu sao cũng
phải nể mặt các quan viên này một chút.”
Tam hoàng tử tuy nhỏ tuổi nhưng không phải thằng nhóc hồ đồ, nghĩ lại cũng
thấy có lý. Tổng đốc Tiết Thanh không phải loại người mình có thể dễ dàng đắc
tội, hơn nữa mình từ kinh đô xa xôi đi ngàn dặm đường đến đây, vừa mở đầu đã
làm các đại quan Giang Nam mất mặt, chỉ e chuyện này cũng không dễ nhìn.
Nhưng cậu nhóc nhìn vị trí quán rượu, càng nhìn thì trong lòng càng ngứa ngáy,
càng xem thì càng thấy tuyệt diệu, hai hàng mi nhỏ nhắn cau lại một hồi lâu rồi
mới nói: “Cũng phải hỏi thử xem, nếu để vùng đất tốt như vậy chạy mất, Phạm
Nhàn thì không đau lòng nhưng ta sẽ tiếc nuối rất nhiều ngày.”
Đám người đứng bồi hồi ngoài cửa quán một hồi lâu, chỉ tập trung quan sát bố
cục, chắn luôn ngoài cửa vào quán, không dùng cơm mà chỉ ngửi mùi. Thành
Tô Châu tuy tam giáo cửu lưu hỗn tạp nhưng chưa từng có chuyện như vậy,
đám người này đứng ngoài cửa quán chỉ chỉ trỏ trỏ, âm thầm bàn tán, lập tức
khiến mọi người trên đường chú ý. Có điều đám người thấy đối phương quần áo
ngăn nắp, hộ vệ cao to lực lưỡng, không giống người giang hồ, cho nên tất cả
mọi người trên đường đều cố kiềm chế ham muốn xem trò hay của mình.
Chỉ có chưởng quầy của quán rượu cực chẳng đã bước ra, nở một nụ cười nghề
nghiệp rồi hỏi: “Chư vị có muốn vào trong nếm thử đồ ăn tiêu biểu của quán
chúng ta không? Quán chúng ta là Trúc Viên quán, cùng với Giang Nam cư
được tôn là Tô Châu nhị lầu, đồ ăn thật sự không tệ.”
Hắn thấy mấy người trước lầu có vẻ tới từ nơi khác, hơn nữa chắc thân phận bất
phàm cho nên mới cười nói như vậy. Sau lưng Trúc Viên quán cũng có chỗ dựa,
nhưng người buôn bán đương nhiên phải có tâm tư linh hoạt, chỉ nói tới chuyện
buôn bán, lời nói hoàn toàn không có ý trách đối phương đứng chặn ngoài cửa
lầu.
Sử Xiển Lập sửng sốt, mỉm cười ôn hòa nói: “Ngại quá ngại quá, nhất thời thất
thần, chưởng quầy chớ trách.”
Chưởng quầy nhanh chóng nói vài lời khách khí với quý khách, Tam hoàng tử
không chịu được cái kiểu lề mề này, bèn đi tới nói: “Vào trong rồi tính.” Nói
đoạn dẫn đoàn người vào trong lầu, cuối cùng còn bỏ lại một câu: “Chưởng
quầy, bố trí một gian phòng yên tĩnh, có một số việc cần lĩnh giáo đôi chút.”
Chưởng quầy sửng sốt, thầm nghĩ huynh trưởng nhà ngươi còn chưa lên tiếng,
sao lại tới phiên thằng nhỏ cướp lời? Sử Xiển Lập ho khan hai tiếng che giấu rồi
bước theo vào trong lầu.
Mọi người còn chưa ngồi ấm chỗ trong phòng, chưởng quầy đã đích thân vào
bắt chuyện. Tam hoàng tử không nói lời thừa, cực kỳ trực tiếp hỏi thăm:
“Chưởng quầy này, căn lầu của ngươi có bán không?”
Chưởng quầy hôm nay kinh ngạc nhiều rồi, thầm nhủ vị giọng điệu của vị tiểu
công tử này đúng là không nhỏ, nhưng đời này hắn đã ứng phó với không biết
bao nhiêu chuyện khó xử rồi, bèn khiêm nhường cười nói: “Tiểu công tử, căn
lầu này kinh doanh không tệ, hình như chủ nhân không định bán.”
“Dám hỏi quý tính chủ nhân?” Sử Xiển Lập ở bên cạnh thầm oán trách điện hạ
nôn nóng quá, nhưng vẫn ôn hòa hỏi.
Chưởng quầy không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp: “Chủ nhân họ Tiền.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau khi chưởng quầy đi khỏi, Sử Xiển Lập mới nhíu mày nói: “Mới tới Tô
Châu, còn chưa hiểu quan hệ bên trong, không biết họ Tiền là thần thánh
phương nào.’
Tam hoàng tử đứng dậy, đẩy cửa sổ gian phòng, sắc mặt không khỏi ngây ngốc,
cứ như nhìn thấy thứ kỳ quái gì đó.
Sử Xiển Lập thầm sinh nghi, đi tới sau lưng cậu bé, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại lập
tức sợ run lên tại chỗ.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ là vườn sau của Trúc Viên quán, trong vườn có một cái
hồ hình vuông, tuy mặt hồ không rộng nhưng được cái thanh tĩnh. Hai bên có
bức tường ngăn cách phố xá náo nhiệt, mặt cỏ trong sân còn chưa xanh nhưng
đã có thể thấy được cảnh sắc tươi đẹp của ngày xuân.
“Đúng là giống...”
Hai người đồng thời mở miệng cảm thán. Nói nơi này giống, đương nhiên là chỉ
bố trí đằng sau của căn lầu này giống Bão Nguyệt lâu ở kinh đô. Đặc biệt là trên
mặt cỏ kia, nếu lại xây thêm một tiểu viện thanh tịnh, chỉ e sẽ thành song sinh
với Bão Nguyệt lâu ở kinh đô.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tam hoàng tử vung bàn tay nhỏ nhắn lên: “Không phải tìm nữa, ta thấy vị trínày là tốt nhất rồi.”Sử Xiển Lập thầm thấy sảng khoái, lúc ở kinh đô hắn cũng quản lý chuyện làmăn của Bão Nguyệt lâu ít ngày nhưng không ngờ mang theo Hoàng tử chọn địađiểm lại sung sướng thuận lợi tới mức này, có tiền là được, làm việc đúng lànhanh chóng gọn gàng.Tam hoàng tử ngây người hỏi: “Trên đời này còn nhà ai có chỗ dựa lớn hơn ta?”Sử Xiển Lập há hốc miệng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, gắng gượng nuốtngụm máu tươi đang vào trong bụng, mỉm cười nói: “Vạn nhất... có phần củaphủ Tổng đốc hoặc nhà Tuần phủ, tuy điện hạ không để ý nhưng dẫu sao cũngphải nể mặt các quan viên này một chút.”Tam hoàng tử tuy nhỏ tuổi nhưng không phải thằng nhóc hồ đồ, nghĩ lại cũngthấy có lý. Tổng đốc Tiết Thanh không phải loại người mình có thể dễ dàng đắctội, hơn nữa mình từ kinh đô xa xôi đi ngàn dặm đường đến đây, vừa mở đầu đãlàm các đại quan Giang Nam mất mặt, chỉ e chuyện này cũng không dễ nhìn.Nhưng cậu nhóc nhìn vị trí quán rượu, càng nhìn thì trong lòng càng ngứa ngáy,càng xem thì càng thấy tuyệt diệu, hai hàng mi nhỏ nhắn cau lại một hồi lâu rồimới nói: “Cũng phải hỏi thử xem, nếu để vùng đất tốt như vậy chạy mất, PhạmNhàn thì không đau lòng nhưng ta sẽ tiếc nuối rất nhiều ngày.”Đám người đứng bồi hồi ngoài cửa quán một hồi lâu, chỉ tập trung quan sát bốcục, chắn luôn ngoài cửa vào quán, không dùng cơm mà chỉ ngửi mùi. ThànhTô Châu tuy tam giáo cửu lưu hỗn tạp nhưng chưa từng có chuyện như vậy,đám người này đứng ngoài cửa quán chỉ chỉ trỏ trỏ, âm thầm bàn tán, lập tứckhiến mọi người trên đường chú ý. Có điều đám người thấy đối phương quần áongăn nắp, hộ vệ cao to lực lưỡng, không giống người giang hồ, cho nên tất cảmọi người trên đường đều cố kiềm chế ham muốn xem trò hay của mình.Chỉ có chưởng quầy của quán rượu cực chẳng đã bước ra, nở một nụ cười nghềnghiệp rồi hỏi: “Chư vị có muốn vào trong nếm thử đồ ăn tiêu biểu của quánchúng ta không? Quán chúng ta là Trúc Viên quán, cùng với Giang Nam cưđược tôn là Tô Châu nhị lầu, đồ ăn thật sự không tệ.”Hắn thấy mấy người trước lầu có vẻ tới từ nơi khác, hơn nữa chắc thân phận bấtphàm cho nên mới cười nói như vậy. Sau lưng Trúc Viên quán cũng có chỗ dựa,nhưng người buôn bán đương nhiên phải có tâm tư linh hoạt, chỉ nói tới chuyệnbuôn bán, lời nói hoàn toàn không có ý trách đối phương đứng chặn ngoài cửalầu.Sử Xiển Lập sửng sốt, mỉm cười ôn hòa nói: “Ngại quá ngại quá, nhất thời thấtthần, chưởng quầy chớ trách.”Chưởng quầy nhanh chóng nói vài lời khách khí với quý khách, Tam hoàng tửkhông chịu được cái kiểu lề mề này, bèn đi tới nói: “Vào trong rồi tính.” Nóiđoạn dẫn đoàn người vào trong lầu, cuối cùng còn bỏ lại một câu: “Chưởngquầy, bố trí một gian phòng yên tĩnh, có một số việc cần lĩnh giáo đôi chút.”Chưởng quầy sửng sốt, thầm nghĩ huynh trưởng nhà ngươi còn chưa lên tiếng,sao lại tới phiên thằng nhỏ cướp lời? Sử Xiển Lập ho khan hai tiếng che giấu rồibước theo vào trong lầu.Mọi người còn chưa ngồi ấm chỗ trong phòng, chưởng quầy đã đích thân vàobắt chuyện. Tam hoàng tử không nói lời thừa, cực kỳ trực tiếp hỏi thăm:“Chưởng quầy này, căn lầu của ngươi có bán không?”Chưởng quầy hôm nay kinh ngạc nhiều rồi, thầm nhủ vị giọng điệu của vị tiểucông tử này đúng là không nhỏ, nhưng đời này hắn đã ứng phó với không biếtbao nhiêu chuyện khó xử rồi, bèn khiêm nhường cười nói: “Tiểu công tử, cănlầu này kinh doanh không tệ, hình như chủ nhân không định bán.”“Dám hỏi quý tính chủ nhân?” Sử Xiển Lập ở bên cạnh thầm oán trách điện hạnôn nóng quá, nhưng vẫn ôn hòa hỏi.Chưởng quầy không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp: “Chủ nhân họ Tiền.”๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi chưởng quầy đi khỏi, Sử Xiển Lập mới nhíu mày nói: “Mới tới TôChâu, còn chưa hiểu quan hệ bên trong, không biết họ Tiền là thần thánhphương nào.’Tam hoàng tử đứng dậy, đẩy cửa sổ gian phòng, sắc mặt không khỏi ngây ngốc,cứ như nhìn thấy thứ kỳ quái gì đó.Sử Xiển Lập thầm sinh nghi, đi tới sau lưng cậu bé, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại lậptức sợ run lên tại chỗ.Chỉ thấy ngoài cửa sổ là vườn sau của Trúc Viên quán, trong vườn có một cáihồ hình vuông, tuy mặt hồ không rộng nhưng được cái thanh tĩnh. Hai bên cóbức tường ngăn cách phố xá náo nhiệt, mặt cỏ trong sân còn chưa xanh nhưngđã có thể thấy được cảnh sắc tươi đẹp của ngày xuân.“Đúng là giống...”Hai người đồng thời mở miệng cảm thán. Nói nơi này giống, đương nhiên là chỉbố trí đằng sau của căn lầu này giống Bão Nguyệt lâu ở kinh đô. Đặc biệt là trênmặt cỏ kia, nếu lại xây thêm một tiểu viện thanh tịnh, chỉ e sẽ thành song sinhvới Bão Nguyệt lâu ở kinh đô.