Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 472: Đạo lý lấy tiền của quân tử 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhìn sân sau của Trúc Viên quán, hai vị quản lý đều động tâm, động tâm dữ dội- nhất định phải mua lại căn lầu này!“Mua lại!”Tam hoàng tử và Sử Xiển Lập cực kỳ ăn ý mở miệng, sau đó cười ha hả.Chuyện còn lại thì đơn giản, lúc về nghĩ cách tìm hiểu chỗ dựa của Trúc Viênquán này, chỉ hi vọng chỗ dựa của đối phương không quá hùng hậu, nếu liênquan tới quan viên cao tầng, chuyện này sẽ tương đối phiền toái.Tam hoàng tử còn nhỏ tuổi mà không hiểu sao lại lắm cảm xúc: “Nếu Phạm TưTriệt mà ở đây, chỉ e sẽ kiện chủ nhân quán rượu này, còn chỉ thẳng mặt đốiphương, mắng đối phương vô sỉ sao chép thiết kế của mình.”Sử Xiển Lập nghĩ thầm, đúng là tính cách của Phạm nhị thiếu gia, không khỏibật cười.“Cười cái gì?” Tam hoàng tử trừng mắt nhìn hắn: “Nhị biểu ca của ta còn nhamhiểm hơn cả đại biểu ca... Đương nhiên anh của hai người bọn họ cũng khôngphải người hiền lành gì. Cố tình chơi trò kim thiền thoát xác, ức hiếp ta còn nhỏtuổi, biển thủ cổ phần của ta. Đừng có quên trong chuyện này ngươi cũng cóphần!”Sử Xiển Lập lập tức sợ hãi rụt đầu lại, nào dám nói tiếp.Đoàn người dùng một bữa cơm trong phòng, cực kỳ tán thưởng trình độ nấunướng của quán rượu này, còn tam hoàng tử cũng nổi ý muốn chiêu mộ cả đầubếp đang làm việc ở nơi này.Cơm nước xong xuôi, đang lúc mọi người chuẩn bị ra về thì phát hiện chưởngquầy vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, mặt mũi đầy mồ hôi giọng nóinhu hòa: “Các vị quý khách, chuyện mua căn lầu này có thể bàn lại không?”Tam hoàng tử bỗng thấy kỳ quái với người này, rõ ràng căn lầu đang kinh doanhrất tốt, hơn nữa lúc trước vừa hỏi thì đối phương đã có ý đề phòng, sao bây giờthái độ lại thay đổi lớn như vậy?Sử Xiển Lập dò hỏi: “Chưởng quầy, ngài nói vậy là sao?”Chưởng quầy cười khan hai iếng nói: “Vừa rồi ông chủ nghe được chuyện này,nghĩ lại thì kinh doanh gần đây không bằng năm trước, vừa hay có khách quý ragiá cho nên bán đứt luôn, chỉ hi vọng quý khách có thể đưa giá thích hợp. Ngoàira... cũng hy vọng sau khi sang tay quý khách sẽ chăm lo kỹ lưỡng cho chuyệnlàm ăn của căn lầu này.”Sử Xiển Lập càng lấy làm lạ, đang định hỏi tiếp thì Tam hoàng tử đã cười hípmắt nói: “Đương nhiên rồi, chúng ta cũng là người làm ăn buôn bán, đươngnhiên sẽ kinh doanh cho tốt, nhưng vừa rồi ngươi nói giá tiền thích hợp, chẳnghay con số ra sao mới tương đối thích hợp?”Gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh.Chưởng quầy hai mắt ngây dại, thầm nghĩ sao vị này lại dám để mình ra giá?Nhưng ông chủ không căn dặn gì, phải đưa giá ra sao? Theo ý ông chủ chắc làđịnh dâng hai tay tặng không, đối phương lại như hoàn toàn không cảm giácđược... lại yêu cầu bản thân ra giá?Trên trán hắn mồ hôi càng lúc càng ứa ra, sắc mặt đỏ bừng, cứ như thời tiết selạnh đầu xuân đã hóa thành mấy ngày nóng nực nhất. Sau khi im lặng cả nửangày, cuối cùng chưởng quầy dốc hết dũng khí giơ bốn ngón tay lên!Sử Xiển Lập lập tức sửng sốt, hộ vệ trong phòng cũng ngớ người, thầm nghĩbốn vạn lượng? Cho dù con sư tử này có to đầu hơn nữa cũng không thể hámiệng lớn đến vậy được!Chưởng quầy thấy đối phương không nói gì tiếp, trong lòng thầm sợ hãi, nhanhchóng thu ba ngón tay lại, chỉ giơ một ngón trỏ đáng thương lên.Sử Xiển Lập suýt nữa hộc máu, ra giá kiểu này đúng là kỳ quái, mình khôngcần nói năng gì, chỉ trong chớp mắt đã giảm từ bốn vạn lượng xuống còn mộtvạn lượng. Hắn suy nghĩ một hồi, cảm thấy giá này cũng không tệ rồi bèn gậtđầu nói: “Tuy một vạn lượng không nhiều lắm... nhưng...”Chưởng quầy hai chân mềm nhũn, suýt nữa khóc ra thành tiếng, nói: “Vị tiênsinh này, sai rồi, sai rồi.”Sử Xiển Lập kinh ngạc nói: “Có gì sai?”“Là... một ngàn lượng.” Chưởng quầy cố nặn ra một nụ cười hiền hòa: “Khôngphải một vạn lượng.”Sử Xiển Lập nuốt ngụm máu tươi thứ ba cùng ngày, còn chưa kịp nói năng gìthì Tam hoàng tử đã nói: “Đem khế ước tới.” Nhìn thần sắc của cậu bé có vẻkhá tự tin.Chưởng quầy lại như đã chuẩn bị trước, lập tức ra ngoài mời người làm chứngbên quan phủ tới rồi bắt đầu viết khế ước, lúc vừa tới con số giá bán thì Tamhoàng tử nở nụ cười đáng yêu nói: “Một vạn sáu ngàn lượng, ta không lợi dụngcác ngươi, cho thêm hai phần mười số bạc. Chắc ông chủ nhà ngươi cũng khôngmuốn bán lắm, hai phần mười hai coi như thuốc trị thương cho hắn.”Tuy hôm nay Tam hoàng tử mặc trang phục bình dân nhưng vẫn toát lên vẻquyền quý. Chưởng quầy tuy rất kinh ngạc nhưng cũng không dám nhiều lời,viết xong khế ước, hai bên lưu dấu tay, ước định ngày mai đưa bạc nhận lầu.Sau khi cẩn thận từng chút một tiễn đoàn người ra khỏi quán rượu, chưởng quầythở ra một hơi, vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi lạnh trên trán, ổn định lại tâm thần rồimới lên trên tầng ba, đi vào một gian phòng yên tĩnh, đưa khế ước trong lòngcho một người trẻ tuổi

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhìn sân sau của Trúc Viên quán, hai vị quản lý đều động tâm, động tâm dữ dội- nhất định phải mua lại căn lầu này!“Mua lại!”Tam hoàng tử và Sử Xiển Lập cực kỳ ăn ý mở miệng, sau đó cười ha hả.Chuyện còn lại thì đơn giản, lúc về nghĩ cách tìm hiểu chỗ dựa của Trúc Viênquán này, chỉ hi vọng chỗ dựa của đối phương không quá hùng hậu, nếu liênquan tới quan viên cao tầng, chuyện này sẽ tương đối phiền toái.Tam hoàng tử còn nhỏ tuổi mà không hiểu sao lại lắm cảm xúc: “Nếu Phạm TưTriệt mà ở đây, chỉ e sẽ kiện chủ nhân quán rượu này, còn chỉ thẳng mặt đốiphương, mắng đối phương vô sỉ sao chép thiết kế của mình.”Sử Xiển Lập nghĩ thầm, đúng là tính cách của Phạm nhị thiếu gia, không khỏibật cười.“Cười cái gì?” Tam hoàng tử trừng mắt nhìn hắn: “Nhị biểu ca của ta còn nhamhiểm hơn cả đại biểu ca... Đương nhiên anh của hai người bọn họ cũng khôngphải người hiền lành gì. Cố tình chơi trò kim thiền thoát xác, ức hiếp ta còn nhỏtuổi, biển thủ cổ phần của ta. Đừng có quên trong chuyện này ngươi cũng cóphần!”Sử Xiển Lập lập tức sợ hãi rụt đầu lại, nào dám nói tiếp.Đoàn người dùng một bữa cơm trong phòng, cực kỳ tán thưởng trình độ nấunướng của quán rượu này, còn tam hoàng tử cũng nổi ý muốn chiêu mộ cả đầubếp đang làm việc ở nơi này.Cơm nước xong xuôi, đang lúc mọi người chuẩn bị ra về thì phát hiện chưởngquầy vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, mặt mũi đầy mồ hôi giọng nóinhu hòa: “Các vị quý khách, chuyện mua căn lầu này có thể bàn lại không?”Tam hoàng tử bỗng thấy kỳ quái với người này, rõ ràng căn lầu đang kinh doanhrất tốt, hơn nữa lúc trước vừa hỏi thì đối phương đã có ý đề phòng, sao bây giờthái độ lại thay đổi lớn như vậy?Sử Xiển Lập dò hỏi: “Chưởng quầy, ngài nói vậy là sao?”Chưởng quầy cười khan hai iếng nói: “Vừa rồi ông chủ nghe được chuyện này,nghĩ lại thì kinh doanh gần đây không bằng năm trước, vừa hay có khách quý ragiá cho nên bán đứt luôn, chỉ hi vọng quý khách có thể đưa giá thích hợp. Ngoàira... cũng hy vọng sau khi sang tay quý khách sẽ chăm lo kỹ lưỡng cho chuyệnlàm ăn của căn lầu này.”Sử Xiển Lập càng lấy làm lạ, đang định hỏi tiếp thì Tam hoàng tử đã cười hípmắt nói: “Đương nhiên rồi, chúng ta cũng là người làm ăn buôn bán, đươngnhiên sẽ kinh doanh cho tốt, nhưng vừa rồi ngươi nói giá tiền thích hợp, chẳnghay con số ra sao mới tương đối thích hợp?”Gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh.Chưởng quầy hai mắt ngây dại, thầm nghĩ sao vị này lại dám để mình ra giá?Nhưng ông chủ không căn dặn gì, phải đưa giá ra sao? Theo ý ông chủ chắc làđịnh dâng hai tay tặng không, đối phương lại như hoàn toàn không cảm giácđược... lại yêu cầu bản thân ra giá?Trên trán hắn mồ hôi càng lúc càng ứa ra, sắc mặt đỏ bừng, cứ như thời tiết selạnh đầu xuân đã hóa thành mấy ngày nóng nực nhất. Sau khi im lặng cả nửangày, cuối cùng chưởng quầy dốc hết dũng khí giơ bốn ngón tay lên!Sử Xiển Lập lập tức sửng sốt, hộ vệ trong phòng cũng ngớ người, thầm nghĩbốn vạn lượng? Cho dù con sư tử này có to đầu hơn nữa cũng không thể hámiệng lớn đến vậy được!Chưởng quầy thấy đối phương không nói gì tiếp, trong lòng thầm sợ hãi, nhanhchóng thu ba ngón tay lại, chỉ giơ một ngón trỏ đáng thương lên.Sử Xiển Lập suýt nữa hộc máu, ra giá kiểu này đúng là kỳ quái, mình khôngcần nói năng gì, chỉ trong chớp mắt đã giảm từ bốn vạn lượng xuống còn mộtvạn lượng. Hắn suy nghĩ một hồi, cảm thấy giá này cũng không tệ rồi bèn gậtđầu nói: “Tuy một vạn lượng không nhiều lắm... nhưng...”Chưởng quầy hai chân mềm nhũn, suýt nữa khóc ra thành tiếng, nói: “Vị tiênsinh này, sai rồi, sai rồi.”Sử Xiển Lập kinh ngạc nói: “Có gì sai?”“Là... một ngàn lượng.” Chưởng quầy cố nặn ra một nụ cười hiền hòa: “Khôngphải một vạn lượng.”Sử Xiển Lập nuốt ngụm máu tươi thứ ba cùng ngày, còn chưa kịp nói năng gìthì Tam hoàng tử đã nói: “Đem khế ước tới.” Nhìn thần sắc của cậu bé có vẻkhá tự tin.Chưởng quầy lại như đã chuẩn bị trước, lập tức ra ngoài mời người làm chứngbên quan phủ tới rồi bắt đầu viết khế ước, lúc vừa tới con số giá bán thì Tamhoàng tử nở nụ cười đáng yêu nói: “Một vạn sáu ngàn lượng, ta không lợi dụngcác ngươi, cho thêm hai phần mười số bạc. Chắc ông chủ nhà ngươi cũng khôngmuốn bán lắm, hai phần mười hai coi như thuốc trị thương cho hắn.”Tuy hôm nay Tam hoàng tử mặc trang phục bình dân nhưng vẫn toát lên vẻquyền quý. Chưởng quầy tuy rất kinh ngạc nhưng cũng không dám nhiều lời,viết xong khế ước, hai bên lưu dấu tay, ước định ngày mai đưa bạc nhận lầu.Sau khi cẩn thận từng chút một tiễn đoàn người ra khỏi quán rượu, chưởng quầythở ra một hơi, vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi lạnh trên trán, ổn định lại tâm thần rồimới lên trên tầng ba, đi vào một gian phòng yên tĩnh, đưa khế ước trong lòngcho một người trẻ tuổi

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhìn sân sau của Trúc Viên quán, hai vị quản lý đều động tâm, động tâm dữ dội- nhất định phải mua lại căn lầu này!“Mua lại!”Tam hoàng tử và Sử Xiển Lập cực kỳ ăn ý mở miệng, sau đó cười ha hả.Chuyện còn lại thì đơn giản, lúc về nghĩ cách tìm hiểu chỗ dựa của Trúc Viênquán này, chỉ hi vọng chỗ dựa của đối phương không quá hùng hậu, nếu liênquan tới quan viên cao tầng, chuyện này sẽ tương đối phiền toái.Tam hoàng tử còn nhỏ tuổi mà không hiểu sao lại lắm cảm xúc: “Nếu Phạm TưTriệt mà ở đây, chỉ e sẽ kiện chủ nhân quán rượu này, còn chỉ thẳng mặt đốiphương, mắng đối phương vô sỉ sao chép thiết kế của mình.”Sử Xiển Lập nghĩ thầm, đúng là tính cách của Phạm nhị thiếu gia, không khỏibật cười.“Cười cái gì?” Tam hoàng tử trừng mắt nhìn hắn: “Nhị biểu ca của ta còn nhamhiểm hơn cả đại biểu ca... Đương nhiên anh của hai người bọn họ cũng khôngphải người hiền lành gì. Cố tình chơi trò kim thiền thoát xác, ức hiếp ta còn nhỏtuổi, biển thủ cổ phần của ta. Đừng có quên trong chuyện này ngươi cũng cóphần!”Sử Xiển Lập lập tức sợ hãi rụt đầu lại, nào dám nói tiếp.Đoàn người dùng một bữa cơm trong phòng, cực kỳ tán thưởng trình độ nấunướng của quán rượu này, còn tam hoàng tử cũng nổi ý muốn chiêu mộ cả đầubếp đang làm việc ở nơi này.Cơm nước xong xuôi, đang lúc mọi người chuẩn bị ra về thì phát hiện chưởngquầy vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, mặt mũi đầy mồ hôi giọng nóinhu hòa: “Các vị quý khách, chuyện mua căn lầu này có thể bàn lại không?”Tam hoàng tử bỗng thấy kỳ quái với người này, rõ ràng căn lầu đang kinh doanhrất tốt, hơn nữa lúc trước vừa hỏi thì đối phương đã có ý đề phòng, sao bây giờthái độ lại thay đổi lớn như vậy?Sử Xiển Lập dò hỏi: “Chưởng quầy, ngài nói vậy là sao?”Chưởng quầy cười khan hai iếng nói: “Vừa rồi ông chủ nghe được chuyện này,nghĩ lại thì kinh doanh gần đây không bằng năm trước, vừa hay có khách quý ragiá cho nên bán đứt luôn, chỉ hi vọng quý khách có thể đưa giá thích hợp. Ngoàira... cũng hy vọng sau khi sang tay quý khách sẽ chăm lo kỹ lưỡng cho chuyệnlàm ăn của căn lầu này.”Sử Xiển Lập càng lấy làm lạ, đang định hỏi tiếp thì Tam hoàng tử đã cười hípmắt nói: “Đương nhiên rồi, chúng ta cũng là người làm ăn buôn bán, đươngnhiên sẽ kinh doanh cho tốt, nhưng vừa rồi ngươi nói giá tiền thích hợp, chẳnghay con số ra sao mới tương đối thích hợp?”Gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh.Chưởng quầy hai mắt ngây dại, thầm nghĩ sao vị này lại dám để mình ra giá?Nhưng ông chủ không căn dặn gì, phải đưa giá ra sao? Theo ý ông chủ chắc làđịnh dâng hai tay tặng không, đối phương lại như hoàn toàn không cảm giácđược... lại yêu cầu bản thân ra giá?Trên trán hắn mồ hôi càng lúc càng ứa ra, sắc mặt đỏ bừng, cứ như thời tiết selạnh đầu xuân đã hóa thành mấy ngày nóng nực nhất. Sau khi im lặng cả nửangày, cuối cùng chưởng quầy dốc hết dũng khí giơ bốn ngón tay lên!Sử Xiển Lập lập tức sửng sốt, hộ vệ trong phòng cũng ngớ người, thầm nghĩbốn vạn lượng? Cho dù con sư tử này có to đầu hơn nữa cũng không thể hámiệng lớn đến vậy được!Chưởng quầy thấy đối phương không nói gì tiếp, trong lòng thầm sợ hãi, nhanhchóng thu ba ngón tay lại, chỉ giơ một ngón trỏ đáng thương lên.Sử Xiển Lập suýt nữa hộc máu, ra giá kiểu này đúng là kỳ quái, mình khôngcần nói năng gì, chỉ trong chớp mắt đã giảm từ bốn vạn lượng xuống còn mộtvạn lượng. Hắn suy nghĩ một hồi, cảm thấy giá này cũng không tệ rồi bèn gậtđầu nói: “Tuy một vạn lượng không nhiều lắm... nhưng...”Chưởng quầy hai chân mềm nhũn, suýt nữa khóc ra thành tiếng, nói: “Vị tiênsinh này, sai rồi, sai rồi.”Sử Xiển Lập kinh ngạc nói: “Có gì sai?”“Là... một ngàn lượng.” Chưởng quầy cố nặn ra một nụ cười hiền hòa: “Khôngphải một vạn lượng.”Sử Xiển Lập nuốt ngụm máu tươi thứ ba cùng ngày, còn chưa kịp nói năng gìthì Tam hoàng tử đã nói: “Đem khế ước tới.” Nhìn thần sắc của cậu bé có vẻkhá tự tin.Chưởng quầy lại như đã chuẩn bị trước, lập tức ra ngoài mời người làm chứngbên quan phủ tới rồi bắt đầu viết khế ước, lúc vừa tới con số giá bán thì Tamhoàng tử nở nụ cười đáng yêu nói: “Một vạn sáu ngàn lượng, ta không lợi dụngcác ngươi, cho thêm hai phần mười số bạc. Chắc ông chủ nhà ngươi cũng khôngmuốn bán lắm, hai phần mười hai coi như thuốc trị thương cho hắn.”Tuy hôm nay Tam hoàng tử mặc trang phục bình dân nhưng vẫn toát lên vẻquyền quý. Chưởng quầy tuy rất kinh ngạc nhưng cũng không dám nhiều lời,viết xong khế ước, hai bên lưu dấu tay, ước định ngày mai đưa bạc nhận lầu.Sau khi cẩn thận từng chút một tiễn đoàn người ra khỏi quán rượu, chưởng quầythở ra một hơi, vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi lạnh trên trán, ổn định lại tâm thần rồimới lên trên tầng ba, đi vào một gian phòng yên tĩnh, đưa khế ước trong lòngcho một người trẻ tuổi

Chương 472: Đạo lý lấy tiền của quân tử 3