Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 477: Đã đến Thuận Đức 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên Hải Đường và Tư Tư được dẫn tới gian nhà ở đằng sau, lại thêmvài nha hoàn mới mua dọc đường, phủ Chánh sứ Chuyển Vận ti vốn cực kỳvắng vẻ bỗng trở nên náo nhiệt.Sau khi chư vị quan viên thỉnh an Phạm Nhàn, mọi người cũng lần lượt ngồixuống ghế, đợi Phạm Nhàn phát biểu.Phạm Nhàn không thật sự hiểu rõ tình hình trong Nội Khố, hơn nữa đây là lầnđầu tiên y ngồi trong sảnh của nha môn, cho nên cảm giác khá kỳ lạ. Y ra hiệucho Tô Văn Mậu đại diện bản thân lên nói nhảm vài câu, để mọi người giải tán,chờ tới ngày mai chính thức mở nha môn.Đợi sau lúc tới gian nhà ở phía sau, còn chưa làm quen với dinh quan của mìnhy đã triệu tập quan viên thống lĩnh Giám Sát viện thường trú trong Nội Khố.Quan viên này tuổi khoảng bốn mươi, mái tóc hoa râm, xem ra công tác bảo vệNội Khố cực kỳ hao tổn tinh thần.Y ra hiệu cho đối phương ngồi xuống, không nói lời thừa gì mà trực tiếp hỏi:“Thuật lại tình hình xem.”Quan viên Giám Sát viện này thuộc quyền Tứ Xử, từ mùa thu năm ngoái đãnhận được mật thư của hai cha con họ Ngôn, chuẩn bị sẵn sàng từ sớm. Giờthấy Phạm Nhàn lên tiếng hỏi, hắn nhanh chóng thuật lại toàn bộ những gì mìnhbiết.Đương nhiên hắn cũng biết Phạm Đề ti mới tới Nội Khố, trong Nội Khố khôngcó thân tín gì, nếu muốn nắm giữ tình hình nhanh chóng nhất, thế thì nhất địnhphải tìm người đáng tin cậy trong Nội Khố. Còn mình thân là quan viên GiámSát viện, vốn đã gần gũi, đương nhiên phải nhanh chóng bấu víu, thế mới khôngphụ kỳ ngộ mà ông trời đã ban cho mình.Phạm Nhàn vừa nghe vừa gật đầu liên tục, quan viên Giám Sát viện này nóinăng làm việc cực kỳ lưu loát, thuật lại rành mạch tình huống hiện tại của NộiKhố, chức vụ của tam đại phường, các phe phái quan viên trong Nội Khố,không để sót thứ gì.“Vì sao mấy năm nay Nội Khố thâm hụt kinh khủng như vậy?” Phạm Nhàn độtnhiên to gan, quang minh chính đại hỏi thẳng câu này, không hề để ý tới chuyệnquan viên Giám Sát viện phía đối diện không tiện đáp lời.Quan viên Giám Sát viện kia họ Đan tên Đạt, trước mặt Phạm Nhàn hắn nàodám to gan như vậy. Một quan viên tầng dưới như hắn cũng không thể nói haiba câu mà thuật được rõ ràng tình hình trong Nội Khố, nhưng hắn vẫn cân nhắcrồi nói: “Thật ra không thể nói là thâm hụt, chỉ có điều mấy năm nay thuế máchuyển về kinh đô ít đi vài thành.”Phạm Nhàn không khỏi cười khổ: “Con gà đẻ trứng vàng như vậy mà tiền nămsau ít hơn năm trước, thế có khác gì thâm hụt? Không hiểu người tiền nhiệmquản lý kiểu gì?”Chánh sứ tiền nhiệm của Nội Khố Chuyển Vận ti là đường huynh của mưu sĩHoàng Nghị trong Tín Dương ly cung của Trưởng công chúa, Hoàng Hoàn Thụđại nhân. Phạm Nhàn tiếp nhận Nội Khố nhưng không gặp mặt vị Hoàng đạinhân này. Hai bên như nước với lửa nên cũng chẳng muốn gặp mặt làm thủ tụctrao quyền, dẫu sao cả hai cũng là người thức thời.Đan Đạt không dám đáp lại câu nói hạ thấp Trưởng công chúa của y, thành khẩnnói: “Lý do lợi nhuận hàng năm giảm bớt, một là vì tam đại phường hao phícàng lúc càng lớn. Kẻ cả Phường chủ, các quan viên trong Ti khố lấy quá nhiều.Hai là mấy năm nay con đường vận chuyển tiêu thụ cũng có một số vấn đề, hảitặc trên biển quá ngang ngược, không phải quá nhiều nhưng ít ra mười phần thìcó một hai là mất trên biển. Ba là vấn đề cung cấp hàng tới Bắc Tề, những nămtrước đây danh mục quá hỗn loạn, không biết Thôi gia đẩy bao nhiêu hàng lậuđi, có điều không ai dám tra chuyện này... may là Đề ti đại nhân ra tay. Nămngoái thẩm tra Thôi gia, chỉ riêng khoản này thôi cũng có thể khiến triều đìnhvãn hồi không ít tổn thất.”Phạm Nhàn hứng thú lắng nghe nhưng trong lòng lại hiểu rõ, làm gì có hải tặcnào, chẳng qua là chiêu trò của Minh gia tự trộm hàng hóa của mình mà thôi. Ythấy Đan Đạt muốn nói lại thôi, tò mò hỏi: “Còn có nguyên nhân gì nữa?”Đan Đạt nhìn y một cái, cười khổ nói: “Ngoài ra... mấy năm nay kinh phí trongviện tăng quá nhanh. Ngài cũng biết mà, tất cả những khoản tiêu dùng lớn trongviện đều trực tiếp lấy từ Nội Khố. Mấy năm nay trong cung không tăng mấy,ngược lại trong viện chi nhiều lắm, lại cả mấy cái vừa nói nữa thành ra cứ thếgiảm bớt đi. Nội Khố vẫn có thể thay triều đình kiếm tiền, nhưng hết chỗ nọ tớichỗ kia như vậy, từ lâu đã không rầm rộ bằng năm đó.”Phạm Nhàn hít một hơi lạnh, không ngờ hóa ra Giám Sát viện nhà mình cũng làmột trong những con quỷ hút máu quanh Nội Khố. Nghĩ lại thì các sư huynhTam Xử ngày ngày nghiên cứu vũ khí sát thương quy mô lớn, Nhị Xử trải quạđen khắp thiên hạ tìm hiểu tin tức, cho dù ngụy trang thế nào đi nữa cũng cầntài chính chống đỡ, lại càng không bàn tới hai nha môn Ngũ Xử Lục Xử hoàntoàn không kiến thiết chỉ biết phá hoại, khác nào cái động không đáy...
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên Hải Đường và Tư Tư được dẫn tới gian nhà ở đằng sau, lại thêmvài nha hoàn mới mua dọc đường, phủ Chánh sứ Chuyển Vận ti vốn cực kỳvắng vẻ bỗng trở nên náo nhiệt.Sau khi chư vị quan viên thỉnh an Phạm Nhàn, mọi người cũng lần lượt ngồixuống ghế, đợi Phạm Nhàn phát biểu.Phạm Nhàn không thật sự hiểu rõ tình hình trong Nội Khố, hơn nữa đây là lầnđầu tiên y ngồi trong sảnh của nha môn, cho nên cảm giác khá kỳ lạ. Y ra hiệucho Tô Văn Mậu đại diện bản thân lên nói nhảm vài câu, để mọi người giải tán,chờ tới ngày mai chính thức mở nha môn.Đợi sau lúc tới gian nhà ở phía sau, còn chưa làm quen với dinh quan của mìnhy đã triệu tập quan viên thống lĩnh Giám Sát viện thường trú trong Nội Khố.Quan viên này tuổi khoảng bốn mươi, mái tóc hoa râm, xem ra công tác bảo vệNội Khố cực kỳ hao tổn tinh thần.Y ra hiệu cho đối phương ngồi xuống, không nói lời thừa gì mà trực tiếp hỏi:“Thuật lại tình hình xem.”Quan viên Giám Sát viện này thuộc quyền Tứ Xử, từ mùa thu năm ngoái đãnhận được mật thư của hai cha con họ Ngôn, chuẩn bị sẵn sàng từ sớm. Giờthấy Phạm Nhàn lên tiếng hỏi, hắn nhanh chóng thuật lại toàn bộ những gì mìnhbiết.Đương nhiên hắn cũng biết Phạm Đề ti mới tới Nội Khố, trong Nội Khố khôngcó thân tín gì, nếu muốn nắm giữ tình hình nhanh chóng nhất, thế thì nhất địnhphải tìm người đáng tin cậy trong Nội Khố. Còn mình thân là quan viên GiámSát viện, vốn đã gần gũi, đương nhiên phải nhanh chóng bấu víu, thế mới khôngphụ kỳ ngộ mà ông trời đã ban cho mình.Phạm Nhàn vừa nghe vừa gật đầu liên tục, quan viên Giám Sát viện này nóinăng làm việc cực kỳ lưu loát, thuật lại rành mạch tình huống hiện tại của NộiKhố, chức vụ của tam đại phường, các phe phái quan viên trong Nội Khố,không để sót thứ gì.“Vì sao mấy năm nay Nội Khố thâm hụt kinh khủng như vậy?” Phạm Nhàn độtnhiên to gan, quang minh chính đại hỏi thẳng câu này, không hề để ý tới chuyệnquan viên Giám Sát viện phía đối diện không tiện đáp lời.Quan viên Giám Sát viện kia họ Đan tên Đạt, trước mặt Phạm Nhàn hắn nàodám to gan như vậy. Một quan viên tầng dưới như hắn cũng không thể nói haiba câu mà thuật được rõ ràng tình hình trong Nội Khố, nhưng hắn vẫn cân nhắcrồi nói: “Thật ra không thể nói là thâm hụt, chỉ có điều mấy năm nay thuế máchuyển về kinh đô ít đi vài thành.”Phạm Nhàn không khỏi cười khổ: “Con gà đẻ trứng vàng như vậy mà tiền nămsau ít hơn năm trước, thế có khác gì thâm hụt? Không hiểu người tiền nhiệmquản lý kiểu gì?”Chánh sứ tiền nhiệm của Nội Khố Chuyển Vận ti là đường huynh của mưu sĩHoàng Nghị trong Tín Dương ly cung của Trưởng công chúa, Hoàng Hoàn Thụđại nhân. Phạm Nhàn tiếp nhận Nội Khố nhưng không gặp mặt vị Hoàng đạinhân này. Hai bên như nước với lửa nên cũng chẳng muốn gặp mặt làm thủ tụctrao quyền, dẫu sao cả hai cũng là người thức thời.Đan Đạt không dám đáp lại câu nói hạ thấp Trưởng công chúa của y, thành khẩnnói: “Lý do lợi nhuận hàng năm giảm bớt, một là vì tam đại phường hao phícàng lúc càng lớn. Kẻ cả Phường chủ, các quan viên trong Ti khố lấy quá nhiều.Hai là mấy năm nay con đường vận chuyển tiêu thụ cũng có một số vấn đề, hảitặc trên biển quá ngang ngược, không phải quá nhiều nhưng ít ra mười phần thìcó một hai là mất trên biển. Ba là vấn đề cung cấp hàng tới Bắc Tề, những nămtrước đây danh mục quá hỗn loạn, không biết Thôi gia đẩy bao nhiêu hàng lậuđi, có điều không ai dám tra chuyện này... may là Đề ti đại nhân ra tay. Nămngoái thẩm tra Thôi gia, chỉ riêng khoản này thôi cũng có thể khiến triều đìnhvãn hồi không ít tổn thất.”Phạm Nhàn hứng thú lắng nghe nhưng trong lòng lại hiểu rõ, làm gì có hải tặcnào, chẳng qua là chiêu trò của Minh gia tự trộm hàng hóa của mình mà thôi. Ythấy Đan Đạt muốn nói lại thôi, tò mò hỏi: “Còn có nguyên nhân gì nữa?”Đan Đạt nhìn y một cái, cười khổ nói: “Ngoài ra... mấy năm nay kinh phí trongviện tăng quá nhanh. Ngài cũng biết mà, tất cả những khoản tiêu dùng lớn trongviện đều trực tiếp lấy từ Nội Khố. Mấy năm nay trong cung không tăng mấy,ngược lại trong viện chi nhiều lắm, lại cả mấy cái vừa nói nữa thành ra cứ thếgiảm bớt đi. Nội Khố vẫn có thể thay triều đình kiếm tiền, nhưng hết chỗ nọ tớichỗ kia như vậy, từ lâu đã không rầm rộ bằng năm đó.”Phạm Nhàn hít một hơi lạnh, không ngờ hóa ra Giám Sát viện nhà mình cũng làmột trong những con quỷ hút máu quanh Nội Khố. Nghĩ lại thì các sư huynhTam Xử ngày ngày nghiên cứu vũ khí sát thương quy mô lớn, Nhị Xử trải quạđen khắp thiên hạ tìm hiểu tin tức, cho dù ngụy trang thế nào đi nữa cũng cầntài chính chống đỡ, lại càng không bàn tới hai nha môn Ngũ Xử Lục Xử hoàntoàn không kiến thiết chỉ biết phá hoại, khác nào cái động không đáy...
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên Hải Đường và Tư Tư được dẫn tới gian nhà ở đằng sau, lại thêmvài nha hoàn mới mua dọc đường, phủ Chánh sứ Chuyển Vận ti vốn cực kỳvắng vẻ bỗng trở nên náo nhiệt.Sau khi chư vị quan viên thỉnh an Phạm Nhàn, mọi người cũng lần lượt ngồixuống ghế, đợi Phạm Nhàn phát biểu.Phạm Nhàn không thật sự hiểu rõ tình hình trong Nội Khố, hơn nữa đây là lầnđầu tiên y ngồi trong sảnh của nha môn, cho nên cảm giác khá kỳ lạ. Y ra hiệucho Tô Văn Mậu đại diện bản thân lên nói nhảm vài câu, để mọi người giải tán,chờ tới ngày mai chính thức mở nha môn.Đợi sau lúc tới gian nhà ở phía sau, còn chưa làm quen với dinh quan của mìnhy đã triệu tập quan viên thống lĩnh Giám Sát viện thường trú trong Nội Khố.Quan viên này tuổi khoảng bốn mươi, mái tóc hoa râm, xem ra công tác bảo vệNội Khố cực kỳ hao tổn tinh thần.Y ra hiệu cho đối phương ngồi xuống, không nói lời thừa gì mà trực tiếp hỏi:“Thuật lại tình hình xem.”Quan viên Giám Sát viện này thuộc quyền Tứ Xử, từ mùa thu năm ngoái đãnhận được mật thư của hai cha con họ Ngôn, chuẩn bị sẵn sàng từ sớm. Giờthấy Phạm Nhàn lên tiếng hỏi, hắn nhanh chóng thuật lại toàn bộ những gì mìnhbiết.Đương nhiên hắn cũng biết Phạm Đề ti mới tới Nội Khố, trong Nội Khố khôngcó thân tín gì, nếu muốn nắm giữ tình hình nhanh chóng nhất, thế thì nhất địnhphải tìm người đáng tin cậy trong Nội Khố. Còn mình thân là quan viên GiámSát viện, vốn đã gần gũi, đương nhiên phải nhanh chóng bấu víu, thế mới khôngphụ kỳ ngộ mà ông trời đã ban cho mình.Phạm Nhàn vừa nghe vừa gật đầu liên tục, quan viên Giám Sát viện này nóinăng làm việc cực kỳ lưu loát, thuật lại rành mạch tình huống hiện tại của NộiKhố, chức vụ của tam đại phường, các phe phái quan viên trong Nội Khố,không để sót thứ gì.“Vì sao mấy năm nay Nội Khố thâm hụt kinh khủng như vậy?” Phạm Nhàn độtnhiên to gan, quang minh chính đại hỏi thẳng câu này, không hề để ý tới chuyệnquan viên Giám Sát viện phía đối diện không tiện đáp lời.Quan viên Giám Sát viện kia họ Đan tên Đạt, trước mặt Phạm Nhàn hắn nàodám to gan như vậy. Một quan viên tầng dưới như hắn cũng không thể nói haiba câu mà thuật được rõ ràng tình hình trong Nội Khố, nhưng hắn vẫn cân nhắcrồi nói: “Thật ra không thể nói là thâm hụt, chỉ có điều mấy năm nay thuế máchuyển về kinh đô ít đi vài thành.”Phạm Nhàn không khỏi cười khổ: “Con gà đẻ trứng vàng như vậy mà tiền nămsau ít hơn năm trước, thế có khác gì thâm hụt? Không hiểu người tiền nhiệmquản lý kiểu gì?”Chánh sứ tiền nhiệm của Nội Khố Chuyển Vận ti là đường huynh của mưu sĩHoàng Nghị trong Tín Dương ly cung của Trưởng công chúa, Hoàng Hoàn Thụđại nhân. Phạm Nhàn tiếp nhận Nội Khố nhưng không gặp mặt vị Hoàng đạinhân này. Hai bên như nước với lửa nên cũng chẳng muốn gặp mặt làm thủ tụctrao quyền, dẫu sao cả hai cũng là người thức thời.Đan Đạt không dám đáp lại câu nói hạ thấp Trưởng công chúa của y, thành khẩnnói: “Lý do lợi nhuận hàng năm giảm bớt, một là vì tam đại phường hao phícàng lúc càng lớn. Kẻ cả Phường chủ, các quan viên trong Ti khố lấy quá nhiều.Hai là mấy năm nay con đường vận chuyển tiêu thụ cũng có một số vấn đề, hảitặc trên biển quá ngang ngược, không phải quá nhiều nhưng ít ra mười phần thìcó một hai là mất trên biển. Ba là vấn đề cung cấp hàng tới Bắc Tề, những nămtrước đây danh mục quá hỗn loạn, không biết Thôi gia đẩy bao nhiêu hàng lậuđi, có điều không ai dám tra chuyện này... may là Đề ti đại nhân ra tay. Nămngoái thẩm tra Thôi gia, chỉ riêng khoản này thôi cũng có thể khiến triều đìnhvãn hồi không ít tổn thất.”Phạm Nhàn hứng thú lắng nghe nhưng trong lòng lại hiểu rõ, làm gì có hải tặcnào, chẳng qua là chiêu trò của Minh gia tự trộm hàng hóa của mình mà thôi. Ythấy Đan Đạt muốn nói lại thôi, tò mò hỏi: “Còn có nguyên nhân gì nữa?”Đan Đạt nhìn y một cái, cười khổ nói: “Ngoài ra... mấy năm nay kinh phí trongviện tăng quá nhanh. Ngài cũng biết mà, tất cả những khoản tiêu dùng lớn trongviện đều trực tiếp lấy từ Nội Khố. Mấy năm nay trong cung không tăng mấy,ngược lại trong viện chi nhiều lắm, lại cả mấy cái vừa nói nữa thành ra cứ thếgiảm bớt đi. Nội Khố vẫn có thể thay triều đình kiếm tiền, nhưng hết chỗ nọ tớichỗ kia như vậy, từ lâu đã không rầm rộ bằng năm đó.”Phạm Nhàn hít một hơi lạnh, không ngờ hóa ra Giám Sát viện nhà mình cũng làmột trong những con quỷ hút máu quanh Nội Khố. Nghĩ lại thì các sư huynhTam Xử ngày ngày nghiên cứu vũ khí sát thương quy mô lớn, Nhị Xử trải quạđen khắp thiên hạ tìm hiểu tin tức, cho dù ngụy trang thế nào đi nữa cũng cầntài chính chống đỡ, lại càng không bàn tới hai nha môn Ngũ Xử Lục Xử hoàntoàn không kiến thiết chỉ biết phá hoại, khác nào cái động không đáy...