Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 478: Đã đến Thuận Đức 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dịch: Athox๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Đương nhiên cho dù không tính mấy công việc của viên này, Y chơi đùa nhiềulần trong Trần viên, lão già què nuôi nhiều mỹ nữ tuyệt thế như vậy, sinh sốngxa hoa sánh ngang đế vương, đống tiền đó chẳng phải cũng do Nội Khố bỏ ra à.Y lắc đầu, nở nụ cười cay đắng: “Tạm thời đừng đừng nhắc tới trong viện, đồnra ngoài thật quá mất mặt, tra vài đường khác là được.”Tô Văn Mậu phía sau Đan Đạt và Phạm Nhàn không nhịn được nở nụ cười,thầm nghĩ Đề ti đại nhân nói năng đúng là thẳng thắn.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑“Vấn đề con đường vận chuyển tiêu thụ, vấn đề về hải tặc, ta sẽ giải quyết.”Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt Đan Đạt. “Tứ hại bớt đi hai, ta chỉ khônghiểu vì sao Ti khố của tam đại ti phường lại có thể đặt ngang với mấy tệ nạnnày? Đám quan viên này quanh năm ở tại Giang Nam, không cho phép tự ý rờikhỏi, triều đình cho bọn họ bổng lộc hậu hĩnh một chút cũng là chuyện đươngnhiên.”Đan Đạt không dám nhìn thẳng vào mắt y, cúi đầu nói: “Tam đại phường phụtrách toàn bộ việc sản xuất trong Nội Khố, hàng hóa này đều là bọn họ tự taylàm ra, thế nên... thế nên...”“Thế nên làm sao?” Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Chẳng lẽ bọn họ dám lấy nó rauy hiếp?”“Uy hiếp thì đương nhiên không dám.” Đan Đạt cười khổ đáp: “Nhưng triềuđình quản lý Nội Khố rất nghiêm ngặt, tất cả quy trình, phối liệu, phương thuốcchỉ có quan viên Ti khố ba cấp thượng trung hạ biết được. Thứ trong đầu bọn họchẳng khác nào máy tạo bạc của triều đình, chỉ cần bọn họ giở thủ đoạn mộtchút thôi là có thể khiến sản lượng Nội Khố giảm bớt. Thế nên từ xưa tới nayđịa vị của bọn họ trong Nội Khố đều khá đặc biệt, triều đình cũng có phần kínhtrọng bọn họ, thậm chí... đã có phần kiêu căng ngang ngược.”“Hả?” Phạm Nhàn lấy làm buồn cười nheo hai mắt lại, thầm nghĩ những ngườigiúp việc trước đây theo Diệp gia ra ngoài, giờ lại thành quan liêu lũng đoạn kỹthuật làm giàu?“Thế này không phải uy hiếp thì lạ?” Phạm Nhàn càng lúc càng cảm thấychuyện này nực cười tới mức hoang đường. Y cười ha hả nói: “Thế lúc đầuTrưởng công chúa ứng phó với đám Ti khố này ra sao?”Đan Đạt suy nghĩ một hồi rồi nhíu mày nói: “Trưởng công chúa chỉ cần sảnlượng không giảm, còn lại dốc hết sức thỏa mãn hầu hết yêu cầu của các Tikhố... Đương nhiên nếu có Ti Khố chẳng biết chừng mực, Trưởng công chúacũng có thủ đoạn riêng của mình. Sau năm trước giết liền một lèo bảy tên TiKhố gây chuyện, từ đó trở đi các Ti Khố học được cách im lặng phát tài, thườngkhông nể mặt những quan viên cùng cấp như chúng ta nhưng không dám có ýbất kính với triều đình.”Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Kiêu căng ngang ngược? Địa vị cực cao... Thế thìchuyện đầu tiên mà bản quan cần làm chính là đánh bọn họ rơi xuống phàmtrần.”Trong lòng y thầm căm tức, quả nhiên nhạc mẫu của mình không phải lựa chọntốt để đi quản lý, biến một cơ cấu tương đương với xí nghiệp siêu khổng lồthành bộ dạng này, chẳng trách Hoàng đế bệ hạ ngày ngày kêu khổ, phụ thâncũng đau đầu vì Quốc Khố trống rỗng.Đan Đạt giật bắn mình, thầm nghĩ dù sao Đề ti đại nhân cũng còn trẻ tuổi, nếumới nhận chức đã nổi giận lôi đình đắc tội với toàn bộ các Ti khố, thế thì tạmkhông nhắc tới con đường vận chuyển tiêu thụ của Nội Khố, e là bản thân sảnlượng và chất lượng hàng hóa cũng khó mà bảo đảm.Hắn giơ hai tay vái sâu một cái, trầm giọng nói: “Xin đại nhân nghĩ lại, trướctiên cứ dùng cách lung lạc ứng phó đã rồi từ từ tính toán.”Phạm Nhàn mỉm cười lắc đầu: “Không thể tính toán từ từ được, muốn một vạnnăm lâu lắm, chỉ tranh sớm chiều thôi. Mười ngày sau bản quan phải về TôChâu chủ trì chuyện Nội Khố mở cửa nhận hàng, trong mười ngày này màkhông thu phục được đám người không chịu thuần phục trong Nội Khố, thế thìsau này các ngươi quản lý ra sao? Ta không thích ngày nào cũng phải chạy tớiđây.”Đan Đạt vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu xử lý không tốt chuyện này, cho dù khiếnđám Ti khố mặt ngoài thần phục, nhưng bọn họ âm thầm động tay động chântrong phường, thậm chí không cần động tay động chân cũng có thể khiến việcsản xuất trong Nội Khố giảm sút. Tra... thì hoàn toàn không thể tra ra, chỉ e cuốicùng trách nhiệm lại phải do đại nhân gánh vác.”Phạm Nhàn có phần tán thưởng thái độ có sao nói vậy của người này, quả nhiêntác phong của quan viên Giám Sát viện khá hơn quan viên khu vực Giang Namkhông ít. Y phất tay ngăn lời khuyên của đối phương lại, cười nói: “Không sao,giết một tên đồ tể, chẳng lẽ phải ăn thịt lợn sống?”Đan Đạt và viên quan Giám Sát viện sửng sốt, không biết lòng tin của Đề ti đạinhân tới từ đâu. Ti khố quản việc sản xuất, chuyện này ngay cả Giám Sát việncũng không thông thạo...
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dịch: Athox๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Đương nhiên cho dù không tính mấy công việc của viên này, Y chơi đùa nhiềulần trong Trần viên, lão già què nuôi nhiều mỹ nữ tuyệt thế như vậy, sinh sốngxa hoa sánh ngang đế vương, đống tiền đó chẳng phải cũng do Nội Khố bỏ ra à.Y lắc đầu, nở nụ cười cay đắng: “Tạm thời đừng đừng nhắc tới trong viện, đồnra ngoài thật quá mất mặt, tra vài đường khác là được.”Tô Văn Mậu phía sau Đan Đạt và Phạm Nhàn không nhịn được nở nụ cười,thầm nghĩ Đề ti đại nhân nói năng đúng là thẳng thắn.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑“Vấn đề con đường vận chuyển tiêu thụ, vấn đề về hải tặc, ta sẽ giải quyết.”Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt Đan Đạt. “Tứ hại bớt đi hai, ta chỉ khônghiểu vì sao Ti khố của tam đại ti phường lại có thể đặt ngang với mấy tệ nạnnày? Đám quan viên này quanh năm ở tại Giang Nam, không cho phép tự ý rờikhỏi, triều đình cho bọn họ bổng lộc hậu hĩnh một chút cũng là chuyện đươngnhiên.”Đan Đạt không dám nhìn thẳng vào mắt y, cúi đầu nói: “Tam đại phường phụtrách toàn bộ việc sản xuất trong Nội Khố, hàng hóa này đều là bọn họ tự taylàm ra, thế nên... thế nên...”“Thế nên làm sao?” Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Chẳng lẽ bọn họ dám lấy nó rauy hiếp?”“Uy hiếp thì đương nhiên không dám.” Đan Đạt cười khổ đáp: “Nhưng triềuđình quản lý Nội Khố rất nghiêm ngặt, tất cả quy trình, phối liệu, phương thuốcchỉ có quan viên Ti khố ba cấp thượng trung hạ biết được. Thứ trong đầu bọn họchẳng khác nào máy tạo bạc của triều đình, chỉ cần bọn họ giở thủ đoạn mộtchút thôi là có thể khiến sản lượng Nội Khố giảm bớt. Thế nên từ xưa tới nayđịa vị của bọn họ trong Nội Khố đều khá đặc biệt, triều đình cũng có phần kínhtrọng bọn họ, thậm chí... đã có phần kiêu căng ngang ngược.”“Hả?” Phạm Nhàn lấy làm buồn cười nheo hai mắt lại, thầm nghĩ những ngườigiúp việc trước đây theo Diệp gia ra ngoài, giờ lại thành quan liêu lũng đoạn kỹthuật làm giàu?“Thế này không phải uy hiếp thì lạ?” Phạm Nhàn càng lúc càng cảm thấychuyện này nực cười tới mức hoang đường. Y cười ha hả nói: “Thế lúc đầuTrưởng công chúa ứng phó với đám Ti khố này ra sao?”Đan Đạt suy nghĩ một hồi rồi nhíu mày nói: “Trưởng công chúa chỉ cần sảnlượng không giảm, còn lại dốc hết sức thỏa mãn hầu hết yêu cầu của các Tikhố... Đương nhiên nếu có Ti Khố chẳng biết chừng mực, Trưởng công chúacũng có thủ đoạn riêng của mình. Sau năm trước giết liền một lèo bảy tên TiKhố gây chuyện, từ đó trở đi các Ti Khố học được cách im lặng phát tài, thườngkhông nể mặt những quan viên cùng cấp như chúng ta nhưng không dám có ýbất kính với triều đình.”Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Kiêu căng ngang ngược? Địa vị cực cao... Thế thìchuyện đầu tiên mà bản quan cần làm chính là đánh bọn họ rơi xuống phàmtrần.”Trong lòng y thầm căm tức, quả nhiên nhạc mẫu của mình không phải lựa chọntốt để đi quản lý, biến một cơ cấu tương đương với xí nghiệp siêu khổng lồthành bộ dạng này, chẳng trách Hoàng đế bệ hạ ngày ngày kêu khổ, phụ thâncũng đau đầu vì Quốc Khố trống rỗng.Đan Đạt giật bắn mình, thầm nghĩ dù sao Đề ti đại nhân cũng còn trẻ tuổi, nếumới nhận chức đã nổi giận lôi đình đắc tội với toàn bộ các Ti khố, thế thì tạmkhông nhắc tới con đường vận chuyển tiêu thụ của Nội Khố, e là bản thân sảnlượng và chất lượng hàng hóa cũng khó mà bảo đảm.Hắn giơ hai tay vái sâu một cái, trầm giọng nói: “Xin đại nhân nghĩ lại, trướctiên cứ dùng cách lung lạc ứng phó đã rồi từ từ tính toán.”Phạm Nhàn mỉm cười lắc đầu: “Không thể tính toán từ từ được, muốn một vạnnăm lâu lắm, chỉ tranh sớm chiều thôi. Mười ngày sau bản quan phải về TôChâu chủ trì chuyện Nội Khố mở cửa nhận hàng, trong mười ngày này màkhông thu phục được đám người không chịu thuần phục trong Nội Khố, thế thìsau này các ngươi quản lý ra sao? Ta không thích ngày nào cũng phải chạy tớiđây.”Đan Đạt vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu xử lý không tốt chuyện này, cho dù khiếnđám Ti khố mặt ngoài thần phục, nhưng bọn họ âm thầm động tay động chântrong phường, thậm chí không cần động tay động chân cũng có thể khiến việcsản xuất trong Nội Khố giảm sút. Tra... thì hoàn toàn không thể tra ra, chỉ e cuốicùng trách nhiệm lại phải do đại nhân gánh vác.”Phạm Nhàn có phần tán thưởng thái độ có sao nói vậy của người này, quả nhiêntác phong của quan viên Giám Sát viện khá hơn quan viên khu vực Giang Namkhông ít. Y phất tay ngăn lời khuyên của đối phương lại, cười nói: “Không sao,giết một tên đồ tể, chẳng lẽ phải ăn thịt lợn sống?”Đan Đạt và viên quan Giám Sát viện sửng sốt, không biết lòng tin của Đề ti đạinhân tới từ đâu. Ti khố quản việc sản xuất, chuyện này ngay cả Giám Sát việncũng không thông thạo...
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dịch: Athox๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Đương nhiên cho dù không tính mấy công việc của viên này, Y chơi đùa nhiềulần trong Trần viên, lão già què nuôi nhiều mỹ nữ tuyệt thế như vậy, sinh sốngxa hoa sánh ngang đế vương, đống tiền đó chẳng phải cũng do Nội Khố bỏ ra à.Y lắc đầu, nở nụ cười cay đắng: “Tạm thời đừng đừng nhắc tới trong viện, đồnra ngoài thật quá mất mặt, tra vài đường khác là được.”Tô Văn Mậu phía sau Đan Đạt và Phạm Nhàn không nhịn được nở nụ cười,thầm nghĩ Đề ti đại nhân nói năng đúng là thẳng thắn.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑“Vấn đề con đường vận chuyển tiêu thụ, vấn đề về hải tặc, ta sẽ giải quyết.”Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt Đan Đạt. “Tứ hại bớt đi hai, ta chỉ khônghiểu vì sao Ti khố của tam đại ti phường lại có thể đặt ngang với mấy tệ nạnnày? Đám quan viên này quanh năm ở tại Giang Nam, không cho phép tự ý rờikhỏi, triều đình cho bọn họ bổng lộc hậu hĩnh một chút cũng là chuyện đươngnhiên.”Đan Đạt không dám nhìn thẳng vào mắt y, cúi đầu nói: “Tam đại phường phụtrách toàn bộ việc sản xuất trong Nội Khố, hàng hóa này đều là bọn họ tự taylàm ra, thế nên... thế nên...”“Thế nên làm sao?” Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Chẳng lẽ bọn họ dám lấy nó rauy hiếp?”“Uy hiếp thì đương nhiên không dám.” Đan Đạt cười khổ đáp: “Nhưng triềuđình quản lý Nội Khố rất nghiêm ngặt, tất cả quy trình, phối liệu, phương thuốcchỉ có quan viên Ti khố ba cấp thượng trung hạ biết được. Thứ trong đầu bọn họchẳng khác nào máy tạo bạc của triều đình, chỉ cần bọn họ giở thủ đoạn mộtchút thôi là có thể khiến sản lượng Nội Khố giảm bớt. Thế nên từ xưa tới nayđịa vị của bọn họ trong Nội Khố đều khá đặc biệt, triều đình cũng có phần kínhtrọng bọn họ, thậm chí... đã có phần kiêu căng ngang ngược.”“Hả?” Phạm Nhàn lấy làm buồn cười nheo hai mắt lại, thầm nghĩ những ngườigiúp việc trước đây theo Diệp gia ra ngoài, giờ lại thành quan liêu lũng đoạn kỹthuật làm giàu?“Thế này không phải uy hiếp thì lạ?” Phạm Nhàn càng lúc càng cảm thấychuyện này nực cười tới mức hoang đường. Y cười ha hả nói: “Thế lúc đầuTrưởng công chúa ứng phó với đám Ti khố này ra sao?”Đan Đạt suy nghĩ một hồi rồi nhíu mày nói: “Trưởng công chúa chỉ cần sảnlượng không giảm, còn lại dốc hết sức thỏa mãn hầu hết yêu cầu của các Tikhố... Đương nhiên nếu có Ti Khố chẳng biết chừng mực, Trưởng công chúacũng có thủ đoạn riêng của mình. Sau năm trước giết liền một lèo bảy tên TiKhố gây chuyện, từ đó trở đi các Ti Khố học được cách im lặng phát tài, thườngkhông nể mặt những quan viên cùng cấp như chúng ta nhưng không dám có ýbất kính với triều đình.”Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Kiêu căng ngang ngược? Địa vị cực cao... Thế thìchuyện đầu tiên mà bản quan cần làm chính là đánh bọn họ rơi xuống phàmtrần.”Trong lòng y thầm căm tức, quả nhiên nhạc mẫu của mình không phải lựa chọntốt để đi quản lý, biến một cơ cấu tương đương với xí nghiệp siêu khổng lồthành bộ dạng này, chẳng trách Hoàng đế bệ hạ ngày ngày kêu khổ, phụ thâncũng đau đầu vì Quốc Khố trống rỗng.Đan Đạt giật bắn mình, thầm nghĩ dù sao Đề ti đại nhân cũng còn trẻ tuổi, nếumới nhận chức đã nổi giận lôi đình đắc tội với toàn bộ các Ti khố, thế thì tạmkhông nhắc tới con đường vận chuyển tiêu thụ của Nội Khố, e là bản thân sảnlượng và chất lượng hàng hóa cũng khó mà bảo đảm.Hắn giơ hai tay vái sâu một cái, trầm giọng nói: “Xin đại nhân nghĩ lại, trướctiên cứ dùng cách lung lạc ứng phó đã rồi từ từ tính toán.”Phạm Nhàn mỉm cười lắc đầu: “Không thể tính toán từ từ được, muốn một vạnnăm lâu lắm, chỉ tranh sớm chiều thôi. Mười ngày sau bản quan phải về TôChâu chủ trì chuyện Nội Khố mở cửa nhận hàng, trong mười ngày này màkhông thu phục được đám người không chịu thuần phục trong Nội Khố, thế thìsau này các ngươi quản lý ra sao? Ta không thích ngày nào cũng phải chạy tớiđây.”Đan Đạt vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu xử lý không tốt chuyện này, cho dù khiếnđám Ti khố mặt ngoài thần phục, nhưng bọn họ âm thầm động tay động chântrong phường, thậm chí không cần động tay động chân cũng có thể khiến việcsản xuất trong Nội Khố giảm sút. Tra... thì hoàn toàn không thể tra ra, chỉ e cuốicùng trách nhiệm lại phải do đại nhân gánh vác.”Phạm Nhàn có phần tán thưởng thái độ có sao nói vậy của người này, quả nhiêntác phong của quan viên Giám Sát viện khá hơn quan viên khu vực Giang Namkhông ít. Y phất tay ngăn lời khuyên của đối phương lại, cười nói: “Không sao,giết một tên đồ tể, chẳng lẽ phải ăn thịt lợn sống?”Đan Đạt và viên quan Giám Sát viện sửng sốt, không biết lòng tin của Đề ti đạinhân tới từ đâu. Ti khố quản việc sản xuất, chuyện này ngay cả Giám Sát việncũng không thông thạo...