Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 481: Bá đạo thì được, chịu phiền thì không 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Tạ ơn đại nhân cho ngồi.” Các quan viên Nội Khố sửa sang lại quần áo rồingồi xuống, trong nha môn ghế ngồi không đủ, cho nên một số quan viên cấpthấp phải đứng sát mé. Mọi người thấy gương mặt Tiểu Phạm đại nhân nở nụcười ôn hòa, trong lòng cũng thầm yên tâm,hơn nữa không nhìn thấy đám quanlại kinh đô như hổ như sói bên Giám Sát viện, đầu óc vốn đang cảnh giác bỗngbuông lỏng.Phạm Nhàn híp mắt nhìn xuống dưới, dễ dàng tìm thấy đối tượng giết gà dọakhỉ của mình trong số các quan viên.Sau khoảng năm sáu người, có ba người sắc mặt ngăm đen, mặc thường phục,đai lưng thắt chặt vào hông, cực kỳ kính cẩn ngồi tại chỗ. Nhưng rõ ràng bangười này không có quan chức trên người mà vẫn ngồi giữa các quan, hơn nữanhìn điệu bộ này chứng tỏ là người thường xuyên ra vào xưởng.Phạm Nhàn quan sát kỹ lưỡng hơn, còn thấy trong vẻ ngoài kính cẩn của đốiphương còn mang chút vẻ không thèm để tâm và khinh thường chính mình. Đólà một thần sắc cực kỳ tự tin. Y mỉm cười, người luôn giấu vẻ hung tàn như y,đương nhiên không bị thần thái của đối phương làm chọc giận, chẳng qua đốiphương được Trưởng công chúa nuôi đã nhiều năm, mình muốn hoàn toànkhống chế Nội Khố thì không thể không gõ bọn họ.Tạm thời bỏ qua ba người, giảng giải cho chư vị quan viên ý định của triềuđình, lại nói chuyện phiếm hai câu với đại diện bên quân đội ngồi ngay ghế đầubên tay phải mình, vị quan viên trong quân đội này chính là họ hàng xa củaDiệp gia.Tuy hôm nay Diệp gia bị bệ hạ ép tới bên của Nhị hoàng tử, nhưng do có nhânvật kỳ diệu như Diệp Linh Nhi, quan hệ giữa Phạm Nhàn và Diệp gia cũng khátốt. Vì vậy vị tướng lĩnh Diệp gia kia cũng hết sức tôn kính Phạm Nhàn, chắc làtrong gia tộc có căn dặn gì đó.Sau khi nói xong việc công, Phạm Nhàn đột nhiên im lặng, giơ chén trà lênuống một ngụm.Khánh Quốc không có quy củ dâng trà tiễn khách, các quan viên biết chắc chắnPhạm đại nhân đang có chuyện quan trọng muốn nói cho nên đều yên tĩnh lại.Mọi người cũng biết bên bờ Đại Giang, trong lán trúc cạnh bến tàu Tô Châu, bàidiễn thuyết nhận chức của Tiểu Phạm đại nhân đã khiến tất cả quan viên khuvực Giang Nam kinh hãi, cho nên ai nấy đều rất tò mò không biết hôm nay y sẽnói gì.“Nội Khố, đúng là một nơi rất kỳ diệu.”Phạm Nhàn cười nói.Các quan viên cũng cười bồi, vị phó sứ tiếp lời: “Nơi hoang dã, chỉ có gõ gõđánh đánh, tuy ồn ào nhưng được cái khác biệt.”Phạm Nhàn cũng mỉm cười: “Bổn quan nói kỳ diệu là vì... lần này phụng chỉxuôi nam, mỗi khi đi qua nơi nào, hễ bản quan công khai thân phận là thể nàocũng có khổ chủ ở địa phương gõ trống kêu oan, nói rất nhiều chuyện phạmpháp mà quan viên bản địa đã làm... Không ngờ hôm nay mở cửa nha môn tớinửa ngày, một nơi lớn như vậy mà thậm chí không có tới một dân chúng dângthư.”Các quan lại sửng sốt, thầm oán trách ngài âm thầm ẩn giấu hành tung xuôinam, kêu oan cái quái gì chứ? Nhưng Phạm Nhàn nói vậy chắc chắn sẽ có đoạnsau, cho nên ai nấy lại căng thẳng đề phòng.Đương nhiên Phạm Nhàn nói câu này không phải luyên thuyên, chỉ là lời mởđầu: “Bản quan rất vui mừng, chư vị đồng liêu Nội Khố quản lý khiến mọi việcyên bình, không hề có chuyện phạm pháp, đúng là hiếm có.”Các quan viên mặt mày nóng lên, luôn miệng nói không dám không dám.Sắc mặt Phạm Nhàn cũng không tối lại, chỉ cười nói: “Nhưng ta lại có một nghivấn rất lớn, chẳng hay Nội Khố không có vấn đề gì thật, hay là... có một sốquan viên uy thế quá cao, thế nên cho dù các bách tính công nhân có lời oánhận, cũng không dám tới nói cho bản quan nghe?”Câu này chẳng có chút gì là tinh tế, là kiểu gán tội trần trụi. Các quan viên chodù theo phe phái nào thì cũng là quan bản địa Nội Khố, ai nấy trong lòng rùngmình, bỗng cảm thấy phản cảm, thầm nghĩ cho dù ngài muốn đốt ba đống lửacũng không thể dùng thủ đoạn hoang đường như vậy được? Các quan viên đượcPhó sứ dẫn đầu, bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: “Đại nhân, tuyệt đối không cóviệc này, tuyệt đối không có việc này.”Phạm Nhàn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng mân mê ống tay áo mà Tư Tư vừathêu, hỏi: “Tuyệt đối không có chuyện gì? Bản quan nghe nói mấy năm gần đâytrong tam đại phường đã không ít lần bớt tiền lương công nhân bên dưới, nămngoài còn xảy ra náo loạt một lần, có chuyện này không?”Các quan viên sửng sốt, năm ngoái do Ti khố bóc lột quá thậm tệ, đúng là côngnhân tam đại phường đã gây sự một lần, còn chết mất hai người. Chuyện nàyvẫn luôn bị các quan viên từ trên xuống dưới Chuyển Vận ti giấu giếm, khôngngờ tiếng đồn vẫn lan tới kinh đô! Nhưng nếu Phạm đại nhân đã nói ra khỏimiệng, thì thì chắc chắn là đã nhận được tin tức, khó mà che giấu tiếp.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Tạ ơn đại nhân cho ngồi.” Các quan viên Nội Khố sửa sang lại quần áo rồingồi xuống, trong nha môn ghế ngồi không đủ, cho nên một số quan viên cấpthấp phải đứng sát mé. Mọi người thấy gương mặt Tiểu Phạm đại nhân nở nụcười ôn hòa, trong lòng cũng thầm yên tâm,hơn nữa không nhìn thấy đám quanlại kinh đô như hổ như sói bên Giám Sát viện, đầu óc vốn đang cảnh giác bỗngbuông lỏng.Phạm Nhàn híp mắt nhìn xuống dưới, dễ dàng tìm thấy đối tượng giết gà dọakhỉ của mình trong số các quan viên.Sau khoảng năm sáu người, có ba người sắc mặt ngăm đen, mặc thường phục,đai lưng thắt chặt vào hông, cực kỳ kính cẩn ngồi tại chỗ. Nhưng rõ ràng bangười này không có quan chức trên người mà vẫn ngồi giữa các quan, hơn nữanhìn điệu bộ này chứng tỏ là người thường xuyên ra vào xưởng.Phạm Nhàn quan sát kỹ lưỡng hơn, còn thấy trong vẻ ngoài kính cẩn của đốiphương còn mang chút vẻ không thèm để tâm và khinh thường chính mình. Đólà một thần sắc cực kỳ tự tin. Y mỉm cười, người luôn giấu vẻ hung tàn như y,đương nhiên không bị thần thái của đối phương làm chọc giận, chẳng qua đốiphương được Trưởng công chúa nuôi đã nhiều năm, mình muốn hoàn toànkhống chế Nội Khố thì không thể không gõ bọn họ.Tạm thời bỏ qua ba người, giảng giải cho chư vị quan viên ý định của triềuđình, lại nói chuyện phiếm hai câu với đại diện bên quân đội ngồi ngay ghế đầubên tay phải mình, vị quan viên trong quân đội này chính là họ hàng xa củaDiệp gia.Tuy hôm nay Diệp gia bị bệ hạ ép tới bên của Nhị hoàng tử, nhưng do có nhânvật kỳ diệu như Diệp Linh Nhi, quan hệ giữa Phạm Nhàn và Diệp gia cũng khátốt. Vì vậy vị tướng lĩnh Diệp gia kia cũng hết sức tôn kính Phạm Nhàn, chắc làtrong gia tộc có căn dặn gì đó.Sau khi nói xong việc công, Phạm Nhàn đột nhiên im lặng, giơ chén trà lênuống một ngụm.Khánh Quốc không có quy củ dâng trà tiễn khách, các quan viên biết chắc chắnPhạm đại nhân đang có chuyện quan trọng muốn nói cho nên đều yên tĩnh lại.Mọi người cũng biết bên bờ Đại Giang, trong lán trúc cạnh bến tàu Tô Châu, bàidiễn thuyết nhận chức của Tiểu Phạm đại nhân đã khiến tất cả quan viên khuvực Giang Nam kinh hãi, cho nên ai nấy đều rất tò mò không biết hôm nay y sẽnói gì.“Nội Khố, đúng là một nơi rất kỳ diệu.”Phạm Nhàn cười nói.Các quan viên cũng cười bồi, vị phó sứ tiếp lời: “Nơi hoang dã, chỉ có gõ gõđánh đánh, tuy ồn ào nhưng được cái khác biệt.”Phạm Nhàn cũng mỉm cười: “Bổn quan nói kỳ diệu là vì... lần này phụng chỉxuôi nam, mỗi khi đi qua nơi nào, hễ bản quan công khai thân phận là thể nàocũng có khổ chủ ở địa phương gõ trống kêu oan, nói rất nhiều chuyện phạmpháp mà quan viên bản địa đã làm... Không ngờ hôm nay mở cửa nha môn tớinửa ngày, một nơi lớn như vậy mà thậm chí không có tới một dân chúng dângthư.”Các quan lại sửng sốt, thầm oán trách ngài âm thầm ẩn giấu hành tung xuôinam, kêu oan cái quái gì chứ? Nhưng Phạm Nhàn nói vậy chắc chắn sẽ có đoạnsau, cho nên ai nấy lại căng thẳng đề phòng.Đương nhiên Phạm Nhàn nói câu này không phải luyên thuyên, chỉ là lời mởđầu: “Bản quan rất vui mừng, chư vị đồng liêu Nội Khố quản lý khiến mọi việcyên bình, không hề có chuyện phạm pháp, đúng là hiếm có.”Các quan viên mặt mày nóng lên, luôn miệng nói không dám không dám.Sắc mặt Phạm Nhàn cũng không tối lại, chỉ cười nói: “Nhưng ta lại có một nghivấn rất lớn, chẳng hay Nội Khố không có vấn đề gì thật, hay là... có một sốquan viên uy thế quá cao, thế nên cho dù các bách tính công nhân có lời oánhận, cũng không dám tới nói cho bản quan nghe?”Câu này chẳng có chút gì là tinh tế, là kiểu gán tội trần trụi. Các quan viên chodù theo phe phái nào thì cũng là quan bản địa Nội Khố, ai nấy trong lòng rùngmình, bỗng cảm thấy phản cảm, thầm nghĩ cho dù ngài muốn đốt ba đống lửacũng không thể dùng thủ đoạn hoang đường như vậy được? Các quan viên đượcPhó sứ dẫn đầu, bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: “Đại nhân, tuyệt đối không cóviệc này, tuyệt đối không có việc này.”Phạm Nhàn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng mân mê ống tay áo mà Tư Tư vừathêu, hỏi: “Tuyệt đối không có chuyện gì? Bản quan nghe nói mấy năm gần đâytrong tam đại phường đã không ít lần bớt tiền lương công nhân bên dưới, nămngoài còn xảy ra náo loạt một lần, có chuyện này không?”Các quan viên sửng sốt, năm ngoái do Ti khố bóc lột quá thậm tệ, đúng là côngnhân tam đại phường đã gây sự một lần, còn chết mất hai người. Chuyện nàyvẫn luôn bị các quan viên từ trên xuống dưới Chuyển Vận ti giấu giếm, khôngngờ tiếng đồn vẫn lan tới kinh đô! Nhưng nếu Phạm đại nhân đã nói ra khỏimiệng, thì thì chắc chắn là đã nhận được tin tức, khó mà che giấu tiếp.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Tạ ơn đại nhân cho ngồi.” Các quan viên Nội Khố sửa sang lại quần áo rồingồi xuống, trong nha môn ghế ngồi không đủ, cho nên một số quan viên cấpthấp phải đứng sát mé. Mọi người thấy gương mặt Tiểu Phạm đại nhân nở nụcười ôn hòa, trong lòng cũng thầm yên tâm,hơn nữa không nhìn thấy đám quanlại kinh đô như hổ như sói bên Giám Sát viện, đầu óc vốn đang cảnh giác bỗngbuông lỏng.Phạm Nhàn híp mắt nhìn xuống dưới, dễ dàng tìm thấy đối tượng giết gà dọakhỉ của mình trong số các quan viên.Sau khoảng năm sáu người, có ba người sắc mặt ngăm đen, mặc thường phục,đai lưng thắt chặt vào hông, cực kỳ kính cẩn ngồi tại chỗ. Nhưng rõ ràng bangười này không có quan chức trên người mà vẫn ngồi giữa các quan, hơn nữanhìn điệu bộ này chứng tỏ là người thường xuyên ra vào xưởng.Phạm Nhàn quan sát kỹ lưỡng hơn, còn thấy trong vẻ ngoài kính cẩn của đốiphương còn mang chút vẻ không thèm để tâm và khinh thường chính mình. Đólà một thần sắc cực kỳ tự tin. Y mỉm cười, người luôn giấu vẻ hung tàn như y,đương nhiên không bị thần thái của đối phương làm chọc giận, chẳng qua đốiphương được Trưởng công chúa nuôi đã nhiều năm, mình muốn hoàn toànkhống chế Nội Khố thì không thể không gõ bọn họ.Tạm thời bỏ qua ba người, giảng giải cho chư vị quan viên ý định của triềuđình, lại nói chuyện phiếm hai câu với đại diện bên quân đội ngồi ngay ghế đầubên tay phải mình, vị quan viên trong quân đội này chính là họ hàng xa củaDiệp gia.Tuy hôm nay Diệp gia bị bệ hạ ép tới bên của Nhị hoàng tử, nhưng do có nhânvật kỳ diệu như Diệp Linh Nhi, quan hệ giữa Phạm Nhàn và Diệp gia cũng khátốt. Vì vậy vị tướng lĩnh Diệp gia kia cũng hết sức tôn kính Phạm Nhàn, chắc làtrong gia tộc có căn dặn gì đó.Sau khi nói xong việc công, Phạm Nhàn đột nhiên im lặng, giơ chén trà lênuống một ngụm.Khánh Quốc không có quy củ dâng trà tiễn khách, các quan viên biết chắc chắnPhạm đại nhân đang có chuyện quan trọng muốn nói cho nên đều yên tĩnh lại.Mọi người cũng biết bên bờ Đại Giang, trong lán trúc cạnh bến tàu Tô Châu, bàidiễn thuyết nhận chức của Tiểu Phạm đại nhân đã khiến tất cả quan viên khuvực Giang Nam kinh hãi, cho nên ai nấy đều rất tò mò không biết hôm nay y sẽnói gì.“Nội Khố, đúng là một nơi rất kỳ diệu.”Phạm Nhàn cười nói.Các quan viên cũng cười bồi, vị phó sứ tiếp lời: “Nơi hoang dã, chỉ có gõ gõđánh đánh, tuy ồn ào nhưng được cái khác biệt.”Phạm Nhàn cũng mỉm cười: “Bổn quan nói kỳ diệu là vì... lần này phụng chỉxuôi nam, mỗi khi đi qua nơi nào, hễ bản quan công khai thân phận là thể nàocũng có khổ chủ ở địa phương gõ trống kêu oan, nói rất nhiều chuyện phạmpháp mà quan viên bản địa đã làm... Không ngờ hôm nay mở cửa nha môn tớinửa ngày, một nơi lớn như vậy mà thậm chí không có tới một dân chúng dângthư.”Các quan lại sửng sốt, thầm oán trách ngài âm thầm ẩn giấu hành tung xuôinam, kêu oan cái quái gì chứ? Nhưng Phạm Nhàn nói vậy chắc chắn sẽ có đoạnsau, cho nên ai nấy lại căng thẳng đề phòng.Đương nhiên Phạm Nhàn nói câu này không phải luyên thuyên, chỉ là lời mởđầu: “Bản quan rất vui mừng, chư vị đồng liêu Nội Khố quản lý khiến mọi việcyên bình, không hề có chuyện phạm pháp, đúng là hiếm có.”Các quan viên mặt mày nóng lên, luôn miệng nói không dám không dám.Sắc mặt Phạm Nhàn cũng không tối lại, chỉ cười nói: “Nhưng ta lại có một nghivấn rất lớn, chẳng hay Nội Khố không có vấn đề gì thật, hay là... có một sốquan viên uy thế quá cao, thế nên cho dù các bách tính công nhân có lời oánhận, cũng không dám tới nói cho bản quan nghe?”Câu này chẳng có chút gì là tinh tế, là kiểu gán tội trần trụi. Các quan viên chodù theo phe phái nào thì cũng là quan bản địa Nội Khố, ai nấy trong lòng rùngmình, bỗng cảm thấy phản cảm, thầm nghĩ cho dù ngài muốn đốt ba đống lửacũng không thể dùng thủ đoạn hoang đường như vậy được? Các quan viên đượcPhó sứ dẫn đầu, bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: “Đại nhân, tuyệt đối không cóviệc này, tuyệt đối không có việc này.”Phạm Nhàn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng mân mê ống tay áo mà Tư Tư vừathêu, hỏi: “Tuyệt đối không có chuyện gì? Bản quan nghe nói mấy năm gần đâytrong tam đại phường đã không ít lần bớt tiền lương công nhân bên dưới, nămngoài còn xảy ra náo loạt một lần, có chuyện này không?”Các quan viên sửng sốt, năm ngoái do Ti khố bóc lột quá thậm tệ, đúng là côngnhân tam đại phường đã gây sự một lần, còn chết mất hai người. Chuyện nàyvẫn luôn bị các quan viên từ trên xuống dưới Chuyển Vận ti giấu giếm, khôngngờ tiếng đồn vẫn lan tới kinh đô! Nhưng nếu Phạm đại nhân đã nói ra khỏimiệng, thì thì chắc chắn là đã nhận được tin tức, khó mà che giấu tiếp.