Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 480: Bá đạo thì được, chịu phiền thì không 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bính phường là công phường được trông coi nghiêm ngặt nhất trong tam đạiphường, nơi này phụ trách chế tạo thuyền bè và khí giới tiên tiến cho quân đội.Ví dụ như nỏ bắn liên tiếp loại nhẹ được trang bị cho Hắc Kỵ, nó cũng do côngphường này cung cấp. Còn ở địa điểm xa hơn một chút nữa, Tam Xử của GiámSát viện và bộ môn nghiên cứu của Nội Khố vẫn không ngừng chế tạo hỏadược. Chẳng qua từ khi Diệp gia bắt đầu mở phường, việc nghiên cứu chế tạohỏa được đã đi theo một con đường sai lầm, thế nên trước mắt Giám Sát việnchỉ có thể cầm một xe hỏa được dùng như pháo, chứ chưa phát minh ra vũ khínóng. Không biết là trí tuệ và tài năng của con dân Khánh Quốc không đủ, haylà nữ nhân họ Diệp kia từng giở trò gì.Tam đại phường chỉ là cách gọi chung, có vô số mặt hàng được nó sản xuất, lạiphân bổ chi chít khắp phía bắc Mân Giang, sản xuất hàng hóa cuồn cuộn khôngngừng, lại được các thương nhân dân gian nhận hàng, chia ra vận chuyển tớiBắc Tề, Đông Di, tiểu quốc chư hầu, vương quốc man hoang ngoài vùng biển,tham lam cướp đoạt tiền bạc trong khắp thiên hạ, đồng thời cũng mang chấtlượng cuộc sống tốt hơn, mang cả những hưởng thụ xa hoa ra khắp thế giới.Năm xưa Diệp gia bị bắt sáp nhập vào Nội Khố, tuy sau đó các sản nghiệp chịuảnh hưởng rất lớn nhưng di sản vẫn còn, hơn nữa trong các Ti khố cũng cókhông ít người cơ trí, khiến sản nghiệp Diệp gia phát triển rực rỡ. Đường congnày đạt tới đỉnh điểm vào mười bảy năm trước, thu nhập tài chính của toàn bộKhánh Quốc có tới bốn phần mười bắt nguồn từ Nội Khố, chẳng qua mấy nămgần đây con số này mới hơi giảm sút. Có điều đây vẫn là nguồn thu tài chínhlớn nhất Khánh Quốc, nói một câu thường dùng của thế giới khác thì Nội Khốchính là động cơ dục vọng đẩy Khánh Quốc về phía trước.Nguyên nhân chính khiến là loại quan viên bất nhập lưu như Ti khố lại mangtác dụng cực kỳ quan trọng đối với việc sản xuất của Nội Khố. Hơn nữa bảnthân Trưởng công chúa là nữ nhân chuyên dùng âm mưu tung hoành khắp thiênhạ, vừa không am hiểu lại vừa coi khinh việc đường đường chính chính tiếnhành quản lý, vì vậy trong mấy năm các vấn đề đan xen, khiến đám Ti khố trởthành nhóm quan liêu đặc thù nhất trong Khánh Quốc.Công nhân tầng chót của Nội Khố không kiếm được bao nhiêu tiền, ngay cảquan viên phụ trách quản lý cũng không mấy kiêu ngạo, chỉ có đám Ti khốngoài bổng lộc hậu hĩnh còn được hưởng thụ các khoản mục trợ cấp cũng vớiđủ loại hoa hồng. Không thể không nói đây là hậu quả do Trưởng công chúadùng lương cao nuôi chó sói, hơn nữa cũng dính dáng tới việc mấy năm gần đâytriều đình quản lý lộn xộn.Trong khu vực Nội Khố Chuyển Vận ti, Nội Khố Chuyển Vận ti đúng là vuamột cõi, tuy bề ngoài bọn họ không mấy kiêu ngạo, nhưng lén lút ăn chặn bạc,bóc lột công nhân, rải tiền thu được ra khắp các tiền trang bên ngoài, muakhông ít đất đai trong các đại châu xung quanh. Còn trong chuyện này đã giởbao nhiêu thủ đoạn muốn để người khác thấy, thế thì không thể biết được.Ngoài ra đám Ti khố này còn chèn ép công nhân cấp dưới, mấy chuyện ức hiếpnam nhân chòng ghẹo nữ nhân cũng chẳng thiếu.Ti khố cao cấp một chút còn chú ý tới thể diện, nhưng đám Ti khố trung cấpkhoảng ba mươi tuổi rõ là vô sỉ. Ban đêm Phạm Nhàn điều tra một tên Ti khố,trong nhà nuôi tới mười hai tiểu thiếp! Còn tiểu thiếp tuổi tác chưa tới hai mươitừ đâu tới... ai mà nói rõ được? Chỉ biết năm nào cũng có công nhân gây rối,còn cáo trạng thì nhiều vô số kể. Có điều có đặc thù, khổ chủ của những cáotrạng này vốn không thể ra khỏi Nội Khố, cho dù may mắn tới được Tô Châu,thường là được triều đình dỗ dành.Đắc tội với lương dân là chuyện nhỏ, đắc tội với Ti khố là chuyện lớn, đây lànhận thức chung của các quan viên khu vực Giang Nam.Vì vậy sau khi Chánh sứ mới của Nội Khố Chuyển Vận ti, Khâm sai đại nhânPhạm Nhàn tới nha môn Mân Bắc, công nhân và dân chúng mang theo thù hậnkhắc cốt ghi tâm đối với đám Ti khố lại không tới đánh trống kêu oan mà chỉlạnh lùng nhìn cửa lớn nha môn, trong mắt dấy lên ngọn lửa âm u.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh lửa lóe lên, tiếng bánh pháo nổ vang dội, vụn đỏ bay đầy trời, cửa lớn nhamôn Nội Khố Chuyển Vận ti ở Mân Bắc chậm rãi mở ra, mười mấy quan viênmặc quan phục chỉnh tề giữa mùi khói pháo nối đuôi nhau đi vào, chia thành haihàng, quay về phía vị quan viên trẻ tuổi ở chính giữa rồi cung kính hành lễ.Lấy thánh chỉ, mời ngự kiếm, thể hiện thân phận Khâm sai, Ngôn Thanh quảnlý thủ tục, Phạm Nhàn nhìn đám cấp dưới bên dưới sảnh, khoanh hai tay lại nói:“Ngồi đi.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bính phường là công phường được trông coi nghiêm ngặt nhất trong tam đạiphường, nơi này phụ trách chế tạo thuyền bè và khí giới tiên tiến cho quân đội.Ví dụ như nỏ bắn liên tiếp loại nhẹ được trang bị cho Hắc Kỵ, nó cũng do côngphường này cung cấp. Còn ở địa điểm xa hơn một chút nữa, Tam Xử của GiámSát viện và bộ môn nghiên cứu của Nội Khố vẫn không ngừng chế tạo hỏadược. Chẳng qua từ khi Diệp gia bắt đầu mở phường, việc nghiên cứu chế tạohỏa được đã đi theo một con đường sai lầm, thế nên trước mắt Giám Sát việnchỉ có thể cầm một xe hỏa được dùng như pháo, chứ chưa phát minh ra vũ khínóng. Không biết là trí tuệ và tài năng của con dân Khánh Quốc không đủ, haylà nữ nhân họ Diệp kia từng giở trò gì.Tam đại phường chỉ là cách gọi chung, có vô số mặt hàng được nó sản xuất, lạiphân bổ chi chít khắp phía bắc Mân Giang, sản xuất hàng hóa cuồn cuộn khôngngừng, lại được các thương nhân dân gian nhận hàng, chia ra vận chuyển tớiBắc Tề, Đông Di, tiểu quốc chư hầu, vương quốc man hoang ngoài vùng biển,tham lam cướp đoạt tiền bạc trong khắp thiên hạ, đồng thời cũng mang chấtlượng cuộc sống tốt hơn, mang cả những hưởng thụ xa hoa ra khắp thế giới.Năm xưa Diệp gia bị bắt sáp nhập vào Nội Khố, tuy sau đó các sản nghiệp chịuảnh hưởng rất lớn nhưng di sản vẫn còn, hơn nữa trong các Ti khố cũng cókhông ít người cơ trí, khiến sản nghiệp Diệp gia phát triển rực rỡ. Đường congnày đạt tới đỉnh điểm vào mười bảy năm trước, thu nhập tài chính của toàn bộKhánh Quốc có tới bốn phần mười bắt nguồn từ Nội Khố, chẳng qua mấy nămgần đây con số này mới hơi giảm sút. Có điều đây vẫn là nguồn thu tài chínhlớn nhất Khánh Quốc, nói một câu thường dùng của thế giới khác thì Nội Khốchính là động cơ dục vọng đẩy Khánh Quốc về phía trước.Nguyên nhân chính khiến là loại quan viên bất nhập lưu như Ti khố lại mangtác dụng cực kỳ quan trọng đối với việc sản xuất của Nội Khố. Hơn nữa bảnthân Trưởng công chúa là nữ nhân chuyên dùng âm mưu tung hoành khắp thiênhạ, vừa không am hiểu lại vừa coi khinh việc đường đường chính chính tiếnhành quản lý, vì vậy trong mấy năm các vấn đề đan xen, khiến đám Ti khố trởthành nhóm quan liêu đặc thù nhất trong Khánh Quốc.Công nhân tầng chót của Nội Khố không kiếm được bao nhiêu tiền, ngay cảquan viên phụ trách quản lý cũng không mấy kiêu ngạo, chỉ có đám Ti khốngoài bổng lộc hậu hĩnh còn được hưởng thụ các khoản mục trợ cấp cũng vớiđủ loại hoa hồng. Không thể không nói đây là hậu quả do Trưởng công chúadùng lương cao nuôi chó sói, hơn nữa cũng dính dáng tới việc mấy năm gần đâytriều đình quản lý lộn xộn.Trong khu vực Nội Khố Chuyển Vận ti, Nội Khố Chuyển Vận ti đúng là vuamột cõi, tuy bề ngoài bọn họ không mấy kiêu ngạo, nhưng lén lút ăn chặn bạc,bóc lột công nhân, rải tiền thu được ra khắp các tiền trang bên ngoài, muakhông ít đất đai trong các đại châu xung quanh. Còn trong chuyện này đã giởbao nhiêu thủ đoạn muốn để người khác thấy, thế thì không thể biết được.Ngoài ra đám Ti khố này còn chèn ép công nhân cấp dưới, mấy chuyện ức hiếpnam nhân chòng ghẹo nữ nhân cũng chẳng thiếu.Ti khố cao cấp một chút còn chú ý tới thể diện, nhưng đám Ti khố trung cấpkhoảng ba mươi tuổi rõ là vô sỉ. Ban đêm Phạm Nhàn điều tra một tên Ti khố,trong nhà nuôi tới mười hai tiểu thiếp! Còn tiểu thiếp tuổi tác chưa tới hai mươitừ đâu tới... ai mà nói rõ được? Chỉ biết năm nào cũng có công nhân gây rối,còn cáo trạng thì nhiều vô số kể. Có điều có đặc thù, khổ chủ của những cáotrạng này vốn không thể ra khỏi Nội Khố, cho dù may mắn tới được Tô Châu,thường là được triều đình dỗ dành.Đắc tội với lương dân là chuyện nhỏ, đắc tội với Ti khố là chuyện lớn, đây lànhận thức chung của các quan viên khu vực Giang Nam.Vì vậy sau khi Chánh sứ mới của Nội Khố Chuyển Vận ti, Khâm sai đại nhânPhạm Nhàn tới nha môn Mân Bắc, công nhân và dân chúng mang theo thù hậnkhắc cốt ghi tâm đối với đám Ti khố lại không tới đánh trống kêu oan mà chỉlạnh lùng nhìn cửa lớn nha môn, trong mắt dấy lên ngọn lửa âm u.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh lửa lóe lên, tiếng bánh pháo nổ vang dội, vụn đỏ bay đầy trời, cửa lớn nhamôn Nội Khố Chuyển Vận ti ở Mân Bắc chậm rãi mở ra, mười mấy quan viênmặc quan phục chỉnh tề giữa mùi khói pháo nối đuôi nhau đi vào, chia thành haihàng, quay về phía vị quan viên trẻ tuổi ở chính giữa rồi cung kính hành lễ.Lấy thánh chỉ, mời ngự kiếm, thể hiện thân phận Khâm sai, Ngôn Thanh quảnlý thủ tục, Phạm Nhàn nhìn đám cấp dưới bên dưới sảnh, khoanh hai tay lại nói:“Ngồi đi.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bính phường là công phường được trông coi nghiêm ngặt nhất trong tam đạiphường, nơi này phụ trách chế tạo thuyền bè và khí giới tiên tiến cho quân đội.Ví dụ như nỏ bắn liên tiếp loại nhẹ được trang bị cho Hắc Kỵ, nó cũng do côngphường này cung cấp. Còn ở địa điểm xa hơn một chút nữa, Tam Xử của GiámSát viện và bộ môn nghiên cứu của Nội Khố vẫn không ngừng chế tạo hỏadược. Chẳng qua từ khi Diệp gia bắt đầu mở phường, việc nghiên cứu chế tạohỏa được đã đi theo một con đường sai lầm, thế nên trước mắt Giám Sát việnchỉ có thể cầm một xe hỏa được dùng như pháo, chứ chưa phát minh ra vũ khínóng. Không biết là trí tuệ và tài năng của con dân Khánh Quốc không đủ, haylà nữ nhân họ Diệp kia từng giở trò gì.Tam đại phường chỉ là cách gọi chung, có vô số mặt hàng được nó sản xuất, lạiphân bổ chi chít khắp phía bắc Mân Giang, sản xuất hàng hóa cuồn cuộn khôngngừng, lại được các thương nhân dân gian nhận hàng, chia ra vận chuyển tớiBắc Tề, Đông Di, tiểu quốc chư hầu, vương quốc man hoang ngoài vùng biển,tham lam cướp đoạt tiền bạc trong khắp thiên hạ, đồng thời cũng mang chấtlượng cuộc sống tốt hơn, mang cả những hưởng thụ xa hoa ra khắp thế giới.Năm xưa Diệp gia bị bắt sáp nhập vào Nội Khố, tuy sau đó các sản nghiệp chịuảnh hưởng rất lớn nhưng di sản vẫn còn, hơn nữa trong các Ti khố cũng cókhông ít người cơ trí, khiến sản nghiệp Diệp gia phát triển rực rỡ. Đường congnày đạt tới đỉnh điểm vào mười bảy năm trước, thu nhập tài chính của toàn bộKhánh Quốc có tới bốn phần mười bắt nguồn từ Nội Khố, chẳng qua mấy nămgần đây con số này mới hơi giảm sút. Có điều đây vẫn là nguồn thu tài chínhlớn nhất Khánh Quốc, nói một câu thường dùng của thế giới khác thì Nội Khốchính là động cơ dục vọng đẩy Khánh Quốc về phía trước.Nguyên nhân chính khiến là loại quan viên bất nhập lưu như Ti khố lại mangtác dụng cực kỳ quan trọng đối với việc sản xuất của Nội Khố. Hơn nữa bảnthân Trưởng công chúa là nữ nhân chuyên dùng âm mưu tung hoành khắp thiênhạ, vừa không am hiểu lại vừa coi khinh việc đường đường chính chính tiếnhành quản lý, vì vậy trong mấy năm các vấn đề đan xen, khiến đám Ti khố trởthành nhóm quan liêu đặc thù nhất trong Khánh Quốc.Công nhân tầng chót của Nội Khố không kiếm được bao nhiêu tiền, ngay cảquan viên phụ trách quản lý cũng không mấy kiêu ngạo, chỉ có đám Ti khốngoài bổng lộc hậu hĩnh còn được hưởng thụ các khoản mục trợ cấp cũng vớiđủ loại hoa hồng. Không thể không nói đây là hậu quả do Trưởng công chúadùng lương cao nuôi chó sói, hơn nữa cũng dính dáng tới việc mấy năm gần đâytriều đình quản lý lộn xộn.Trong khu vực Nội Khố Chuyển Vận ti, Nội Khố Chuyển Vận ti đúng là vuamột cõi, tuy bề ngoài bọn họ không mấy kiêu ngạo, nhưng lén lút ăn chặn bạc,bóc lột công nhân, rải tiền thu được ra khắp các tiền trang bên ngoài, muakhông ít đất đai trong các đại châu xung quanh. Còn trong chuyện này đã giởbao nhiêu thủ đoạn muốn để người khác thấy, thế thì không thể biết được.Ngoài ra đám Ti khố này còn chèn ép công nhân cấp dưới, mấy chuyện ức hiếpnam nhân chòng ghẹo nữ nhân cũng chẳng thiếu.Ti khố cao cấp một chút còn chú ý tới thể diện, nhưng đám Ti khố trung cấpkhoảng ba mươi tuổi rõ là vô sỉ. Ban đêm Phạm Nhàn điều tra một tên Ti khố,trong nhà nuôi tới mười hai tiểu thiếp! Còn tiểu thiếp tuổi tác chưa tới hai mươitừ đâu tới... ai mà nói rõ được? Chỉ biết năm nào cũng có công nhân gây rối,còn cáo trạng thì nhiều vô số kể. Có điều có đặc thù, khổ chủ của những cáotrạng này vốn không thể ra khỏi Nội Khố, cho dù may mắn tới được Tô Châu,thường là được triều đình dỗ dành.Đắc tội với lương dân là chuyện nhỏ, đắc tội với Ti khố là chuyện lớn, đây lànhận thức chung của các quan viên khu vực Giang Nam.Vì vậy sau khi Chánh sứ mới của Nội Khố Chuyển Vận ti, Khâm sai đại nhânPhạm Nhàn tới nha môn Mân Bắc, công nhân và dân chúng mang theo thù hậnkhắc cốt ghi tâm đối với đám Ti khố lại không tới đánh trống kêu oan mà chỉlạnh lùng nhìn cửa lớn nha môn, trong mắt dấy lên ngọn lửa âm u.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh lửa lóe lên, tiếng bánh pháo nổ vang dội, vụn đỏ bay đầy trời, cửa lớn nhamôn Nội Khố Chuyển Vận ti ở Mân Bắc chậm rãi mở ra, mười mấy quan viênmặc quan phục chỉnh tề giữa mùi khói pháo nối đuôi nhau đi vào, chia thành haihàng, quay về phía vị quan viên trẻ tuổi ở chính giữa rồi cung kính hành lễ.Lấy thánh chỉ, mời ngự kiếm, thể hiện thân phận Khâm sai, Ngôn Thanh quảnlý thủ tục, Phạm Nhàn nhìn đám cấp dưới bên dưới sảnh, khoanh hai tay lại nói:“Ngồi đi.”