Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 483: Bá đạo thì được, chịu phiền thì không 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Đúng vậy.” Rõ ràng người nọ không nhận ra ý chế nhạo trong lời nói củaPhạm Nhàn, hết sức vui mừng nói: “Đại nhân, lũ công nhân này gian xảo âmhiểm, ỷ vào triều đình thương xót dân chúng nên dám giở công phu sư tửngoạm, có một chút yêu cầu không được thỏa mãn là tiêu cực đình công, thậmchí một số kẻ tệ hại hơn, dám gian lận trong trình tự chế tác, mấy năm quakhông biết đã khiến triều đình tổn thất bao nhiêu bạc.’Người này ra sức dội nước bẩn lên người các công nhân cũng là vì nghĩ cho dùthanh danh Phạm Đề ti tốt đến đâu đi nữa thì cũng là một trong số các quanviên, làm sao lại đặt mông ngồi sang phe đám công nhân cho được? Đây rõ làngồi đâu phải nghĩ kiểu đó, không lo ngươi không chọn đúng phe.Phạm Nhàn thầm cười lạnh trong lòng, mấy lời này rõ là đẩy toàn bộ vi phạmcủa mình lên người công nhân. Nhưng sắc mặt y vẫn bất bình, thở dài nói: “Ài,không ngờ bệ hạ thấu tình đạt lý như vậy mà đám người này vẫn không biếtđủ.”Người nọ cười bồi nói: “Đúng vậy đúng vậy, chuyện khất nợ tiền công đợi hạquan trở về chắc chắn sẽ kiểm tra rõ ràng, nhưng cũng không thể dễ dàng thathứ cho đám công nhân gây chuyện được. Đại nhân đừng để lời nói của kẻ gianche mắt, đám người này rất giảo hoạt, không phải loại tốt lành gì.”Phạm Nhàn nhìn người này, đột nhiên nhíu mày nói: “Xin hỏi đại nhân là?”Phó sứ ở bên cạnh nhanh chóng giới thiệu: “Vị này là quan chủ quản của Giápphường, Tiêu đại nhân.”“Tiêu đại nhân?” Phạm Nhàn có vẻ giật mình: “Quan chủ quản Giáp phường?Đứng đầu Ti khố?”Vị chủ quản họ Tiêu của tam đại phường nhanh chóng đứng dậy hành lễ:“Chính là hạ quan.”Phạm Nhàn nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi là chủ quản,chỉ là một Ti khố nho nhỏ, triều đình ban cho ngươi phẩm cấp bất nhập lưu,thậm chí còn không có quan tước, sao dám đứng trước mặt bản quan tự xưnglà... hạ quan?”Ai nấy ngớ người.Giọng nói của y lại lạnh đi: “Luôn miệng hạ quan... Ngươi là quan gì nào? Hômnay là lần đầu tiên bản nha môn mở cửa, ngươi chỉ là chủ quản không đứngngoài nha môn đợi truyền gọi mà dám ung dung đi vào trong sảnh, còn dámngồi giữa các mệnh quan triều đình. Đúng là... to gan lớn mật! Dám thỉnh giáo,ngươi lấy đâu ra lá gan lớn đến vậy?...Hả?Trong sảnh yên tĩnh cả nửa ngày, một lúc lâu sau các quan viên mới hiểu Phạmđại nhân... đang mắng người?Trong sảnh lập tức sục sôi, thế này làm sao được! Từ khi Nội Khố về tay hoàngthất, đây là lần đầu tiên có người chỉ thẳng mặt chủ quản của tam đại phườngchửi mắng! Ngay cả Trưởng công chúa, lúc trước sau khi tiếp nhận Nội Khố,lần đầu tới nha môn Mân Bắc này cũng rất hòa nhã với ba chủ quản tam đạiphường này, sao vị Phạm đại nhân này dám mắng xối xả như vậy?Vị Tiêu đại nhân chủ quản Giáp phường cũng đờ ra tại chỗ. Hắn không ngờ nổi,cho dù Phạm đại nhân không lung lạc mình thì cũng thôi, sao lại không nể mặtmũi gì mắng nặng lời như vậy! Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt lập tứckhó coi, nhưng đối phương đường đường là “Hoàng tử”, đương nhiên khôngtiện nói gì, chỉ có thể hậm hực chắp tay, định lẳng lặng ngồi xuống ghế.“Bỏ ghế của hắn đi.” Phạm Nhàn nheo mắt lại, tạo thành đường nét cực kỳ dễnhìn, hắng giọng nói: “Trước mặt bản quan, không có chỗ ngồi cho hắn.”“Phạm đại nhân!” Vị quan chủ quản kia giận tím mặt, mông còn chưa đặt xuốngghế đã đứng thẳng dậy, cố nén cơn phẫn nộ trong lòng nói: “Đừng có khinhngười quá đáng.”Phạm Nhàn lại chẳng buồn để ý tới kẻ này, thản nhiên uống trà và trò chuyệnvới vị Diệp tham tướng sắc mặt ngại ngùng ở bên cạnh.Trong lúc trò chuyện, quan viên Giám Sát viện bên cạnh y đã đi xuống, đẩy vịTiêu đại nhân kia sang một bên, cầm ghế của hắn đi. Cứ như vậy chuyện nàycũng lớn dần, các quan viên không ngừng bước ra khỏi hàng biện hộ cho hắn.Ngay cả vị Diệp tham tướng cũng hạ giọng nói nhỏ bên tai Phạm Nhàn: “Phạmthiếu gia, lưu lại cho họ chút thể diện.”“Lưu lại cho họ chút thể diện?” Phạm Nhàn cười nói: “Hôm nay tới đây là đểkhiến chúng mất mặt.’Diệp tham tướng im lặng, không dám nói gì tiếp.Từ khi mở nha môn Nội Khố tới giờ, chủ quản của tam đại phường luôn có chỗngồi của mình trong nha môn, địa vị rất đặc biệt, chưa một ai sỉ nhục bọn họnhư vậy. Lúc này thấy chủ quản Giáp phường chịu nhục như vậy, hai vị chủquản đại phường khác cũng ngồi không yên, đứng dậy đi tới bên cạnh vị Tiêuđại nhân kia, quay về phía Phạm Nhàn trên ghế cao, lạnh lùng nói: “Nếu đạinhân cho rằng trong nha môn không có chỗ ngồi cho chúng ta, thế thì mời ngàirút ghế luôn đi... Dù sao tam đại phường chẳng qua chỉ là lũ hạ tiện mà thôi.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Đúng vậy.” Rõ ràng người nọ không nhận ra ý chế nhạo trong lời nói củaPhạm Nhàn, hết sức vui mừng nói: “Đại nhân, lũ công nhân này gian xảo âmhiểm, ỷ vào triều đình thương xót dân chúng nên dám giở công phu sư tửngoạm, có một chút yêu cầu không được thỏa mãn là tiêu cực đình công, thậmchí một số kẻ tệ hại hơn, dám gian lận trong trình tự chế tác, mấy năm quakhông biết đã khiến triều đình tổn thất bao nhiêu bạc.’Người này ra sức dội nước bẩn lên người các công nhân cũng là vì nghĩ cho dùthanh danh Phạm Đề ti tốt đến đâu đi nữa thì cũng là một trong số các quanviên, làm sao lại đặt mông ngồi sang phe đám công nhân cho được? Đây rõ làngồi đâu phải nghĩ kiểu đó, không lo ngươi không chọn đúng phe.Phạm Nhàn thầm cười lạnh trong lòng, mấy lời này rõ là đẩy toàn bộ vi phạmcủa mình lên người công nhân. Nhưng sắc mặt y vẫn bất bình, thở dài nói: “Ài,không ngờ bệ hạ thấu tình đạt lý như vậy mà đám người này vẫn không biếtđủ.”Người nọ cười bồi nói: “Đúng vậy đúng vậy, chuyện khất nợ tiền công đợi hạquan trở về chắc chắn sẽ kiểm tra rõ ràng, nhưng cũng không thể dễ dàng thathứ cho đám công nhân gây chuyện được. Đại nhân đừng để lời nói của kẻ gianche mắt, đám người này rất giảo hoạt, không phải loại tốt lành gì.”Phạm Nhàn nhìn người này, đột nhiên nhíu mày nói: “Xin hỏi đại nhân là?”Phó sứ ở bên cạnh nhanh chóng giới thiệu: “Vị này là quan chủ quản của Giápphường, Tiêu đại nhân.”“Tiêu đại nhân?” Phạm Nhàn có vẻ giật mình: “Quan chủ quản Giáp phường?Đứng đầu Ti khố?”Vị chủ quản họ Tiêu của tam đại phường nhanh chóng đứng dậy hành lễ:“Chính là hạ quan.”Phạm Nhàn nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi là chủ quản,chỉ là một Ti khố nho nhỏ, triều đình ban cho ngươi phẩm cấp bất nhập lưu,thậm chí còn không có quan tước, sao dám đứng trước mặt bản quan tự xưnglà... hạ quan?”Ai nấy ngớ người.Giọng nói của y lại lạnh đi: “Luôn miệng hạ quan... Ngươi là quan gì nào? Hômnay là lần đầu tiên bản nha môn mở cửa, ngươi chỉ là chủ quản không đứngngoài nha môn đợi truyền gọi mà dám ung dung đi vào trong sảnh, còn dámngồi giữa các mệnh quan triều đình. Đúng là... to gan lớn mật! Dám thỉnh giáo,ngươi lấy đâu ra lá gan lớn đến vậy?...Hả?Trong sảnh yên tĩnh cả nửa ngày, một lúc lâu sau các quan viên mới hiểu Phạmđại nhân... đang mắng người?Trong sảnh lập tức sục sôi, thế này làm sao được! Từ khi Nội Khố về tay hoàngthất, đây là lần đầu tiên có người chỉ thẳng mặt chủ quản của tam đại phườngchửi mắng! Ngay cả Trưởng công chúa, lúc trước sau khi tiếp nhận Nội Khố,lần đầu tới nha môn Mân Bắc này cũng rất hòa nhã với ba chủ quản tam đạiphường này, sao vị Phạm đại nhân này dám mắng xối xả như vậy?Vị Tiêu đại nhân chủ quản Giáp phường cũng đờ ra tại chỗ. Hắn không ngờ nổi,cho dù Phạm đại nhân không lung lạc mình thì cũng thôi, sao lại không nể mặtmũi gì mắng nặng lời như vậy! Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt lập tứckhó coi, nhưng đối phương đường đường là “Hoàng tử”, đương nhiên khôngtiện nói gì, chỉ có thể hậm hực chắp tay, định lẳng lặng ngồi xuống ghế.“Bỏ ghế của hắn đi.” Phạm Nhàn nheo mắt lại, tạo thành đường nét cực kỳ dễnhìn, hắng giọng nói: “Trước mặt bản quan, không có chỗ ngồi cho hắn.”“Phạm đại nhân!” Vị quan chủ quản kia giận tím mặt, mông còn chưa đặt xuốngghế đã đứng thẳng dậy, cố nén cơn phẫn nộ trong lòng nói: “Đừng có khinhngười quá đáng.”Phạm Nhàn lại chẳng buồn để ý tới kẻ này, thản nhiên uống trà và trò chuyệnvới vị Diệp tham tướng sắc mặt ngại ngùng ở bên cạnh.Trong lúc trò chuyện, quan viên Giám Sát viện bên cạnh y đã đi xuống, đẩy vịTiêu đại nhân kia sang một bên, cầm ghế của hắn đi. Cứ như vậy chuyện nàycũng lớn dần, các quan viên không ngừng bước ra khỏi hàng biện hộ cho hắn.Ngay cả vị Diệp tham tướng cũng hạ giọng nói nhỏ bên tai Phạm Nhàn: “Phạmthiếu gia, lưu lại cho họ chút thể diện.”“Lưu lại cho họ chút thể diện?” Phạm Nhàn cười nói: “Hôm nay tới đây là đểkhiến chúng mất mặt.’Diệp tham tướng im lặng, không dám nói gì tiếp.Từ khi mở nha môn Nội Khố tới giờ, chủ quản của tam đại phường luôn có chỗngồi của mình trong nha môn, địa vị rất đặc biệt, chưa một ai sỉ nhục bọn họnhư vậy. Lúc này thấy chủ quản Giáp phường chịu nhục như vậy, hai vị chủquản đại phường khác cũng ngồi không yên, đứng dậy đi tới bên cạnh vị Tiêuđại nhân kia, quay về phía Phạm Nhàn trên ghế cao, lạnh lùng nói: “Nếu đạinhân cho rằng trong nha môn không có chỗ ngồi cho chúng ta, thế thì mời ngàirút ghế luôn đi... Dù sao tam đại phường chẳng qua chỉ là lũ hạ tiện mà thôi.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Đúng vậy.” Rõ ràng người nọ không nhận ra ý chế nhạo trong lời nói củaPhạm Nhàn, hết sức vui mừng nói: “Đại nhân, lũ công nhân này gian xảo âmhiểm, ỷ vào triều đình thương xót dân chúng nên dám giở công phu sư tửngoạm, có một chút yêu cầu không được thỏa mãn là tiêu cực đình công, thậmchí một số kẻ tệ hại hơn, dám gian lận trong trình tự chế tác, mấy năm quakhông biết đã khiến triều đình tổn thất bao nhiêu bạc.’Người này ra sức dội nước bẩn lên người các công nhân cũng là vì nghĩ cho dùthanh danh Phạm Đề ti tốt đến đâu đi nữa thì cũng là một trong số các quanviên, làm sao lại đặt mông ngồi sang phe đám công nhân cho được? Đây rõ làngồi đâu phải nghĩ kiểu đó, không lo ngươi không chọn đúng phe.Phạm Nhàn thầm cười lạnh trong lòng, mấy lời này rõ là đẩy toàn bộ vi phạmcủa mình lên người công nhân. Nhưng sắc mặt y vẫn bất bình, thở dài nói: “Ài,không ngờ bệ hạ thấu tình đạt lý như vậy mà đám người này vẫn không biếtđủ.”Người nọ cười bồi nói: “Đúng vậy đúng vậy, chuyện khất nợ tiền công đợi hạquan trở về chắc chắn sẽ kiểm tra rõ ràng, nhưng cũng không thể dễ dàng thathứ cho đám công nhân gây chuyện được. Đại nhân đừng để lời nói của kẻ gianche mắt, đám người này rất giảo hoạt, không phải loại tốt lành gì.”Phạm Nhàn nhìn người này, đột nhiên nhíu mày nói: “Xin hỏi đại nhân là?”Phó sứ ở bên cạnh nhanh chóng giới thiệu: “Vị này là quan chủ quản của Giápphường, Tiêu đại nhân.”“Tiêu đại nhân?” Phạm Nhàn có vẻ giật mình: “Quan chủ quản Giáp phường?Đứng đầu Ti khố?”Vị chủ quản họ Tiêu của tam đại phường nhanh chóng đứng dậy hành lễ:“Chính là hạ quan.”Phạm Nhàn nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi là chủ quản,chỉ là một Ti khố nho nhỏ, triều đình ban cho ngươi phẩm cấp bất nhập lưu,thậm chí còn không có quan tước, sao dám đứng trước mặt bản quan tự xưnglà... hạ quan?”Ai nấy ngớ người.Giọng nói của y lại lạnh đi: “Luôn miệng hạ quan... Ngươi là quan gì nào? Hômnay là lần đầu tiên bản nha môn mở cửa, ngươi chỉ là chủ quản không đứngngoài nha môn đợi truyền gọi mà dám ung dung đi vào trong sảnh, còn dámngồi giữa các mệnh quan triều đình. Đúng là... to gan lớn mật! Dám thỉnh giáo,ngươi lấy đâu ra lá gan lớn đến vậy?...Hả?Trong sảnh yên tĩnh cả nửa ngày, một lúc lâu sau các quan viên mới hiểu Phạmđại nhân... đang mắng người?Trong sảnh lập tức sục sôi, thế này làm sao được! Từ khi Nội Khố về tay hoàngthất, đây là lần đầu tiên có người chỉ thẳng mặt chủ quản của tam đại phườngchửi mắng! Ngay cả Trưởng công chúa, lúc trước sau khi tiếp nhận Nội Khố,lần đầu tới nha môn Mân Bắc này cũng rất hòa nhã với ba chủ quản tam đạiphường này, sao vị Phạm đại nhân này dám mắng xối xả như vậy?Vị Tiêu đại nhân chủ quản Giáp phường cũng đờ ra tại chỗ. Hắn không ngờ nổi,cho dù Phạm đại nhân không lung lạc mình thì cũng thôi, sao lại không nể mặtmũi gì mắng nặng lời như vậy! Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt lập tứckhó coi, nhưng đối phương đường đường là “Hoàng tử”, đương nhiên khôngtiện nói gì, chỉ có thể hậm hực chắp tay, định lẳng lặng ngồi xuống ghế.“Bỏ ghế của hắn đi.” Phạm Nhàn nheo mắt lại, tạo thành đường nét cực kỳ dễnhìn, hắng giọng nói: “Trước mặt bản quan, không có chỗ ngồi cho hắn.”“Phạm đại nhân!” Vị quan chủ quản kia giận tím mặt, mông còn chưa đặt xuốngghế đã đứng thẳng dậy, cố nén cơn phẫn nộ trong lòng nói: “Đừng có khinhngười quá đáng.”Phạm Nhàn lại chẳng buồn để ý tới kẻ này, thản nhiên uống trà và trò chuyệnvới vị Diệp tham tướng sắc mặt ngại ngùng ở bên cạnh.Trong lúc trò chuyện, quan viên Giám Sát viện bên cạnh y đã đi xuống, đẩy vịTiêu đại nhân kia sang một bên, cầm ghế của hắn đi. Cứ như vậy chuyện nàycũng lớn dần, các quan viên không ngừng bước ra khỏi hàng biện hộ cho hắn.Ngay cả vị Diệp tham tướng cũng hạ giọng nói nhỏ bên tai Phạm Nhàn: “Phạmthiếu gia, lưu lại cho họ chút thể diện.”“Lưu lại cho họ chút thể diện?” Phạm Nhàn cười nói: “Hôm nay tới đây là đểkhiến chúng mất mặt.’Diệp tham tướng im lặng, không dám nói gì tiếp.Từ khi mở nha môn Nội Khố tới giờ, chủ quản của tam đại phường luôn có chỗngồi của mình trong nha môn, địa vị rất đặc biệt, chưa một ai sỉ nhục bọn họnhư vậy. Lúc này thấy chủ quản Giáp phường chịu nhục như vậy, hai vị chủquản đại phường khác cũng ngồi không yên, đứng dậy đi tới bên cạnh vị Tiêuđại nhân kia, quay về phía Phạm Nhàn trên ghế cao, lạnh lùng nói: “Nếu đạinhân cho rằng trong nha môn không có chỗ ngồi cho chúng ta, thế thì mời ngàirút ghế luôn đi... Dù sao tam đại phường chẳng qua chỉ là lũ hạ tiện mà thôi.”