Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 484: Nội Khố bãi công 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dịch: AthoxKhông phải giận dỗi mà là lôi tam đại phường ra đè ngược lại.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nhìn ba vị chủ quản đứng thành một hàng trước mặt,mỉm cười nói: “Đương nhiên là phải rút ghế rồi, các ngươi tưởng có chỗ chomình chắc? Không phải tam đại phường toàn lũ người hạ tiện, nhưng nếu chư vịđã tự nhận, bản quan cũng tin theo.’“Đại nhân!”Chủ quản tam đại phường không ngờ Phạm Nhàn từ từ ép sát, lời nói không lưulại đường lui cho mình, bấy giờ mới hiểu đối phương không phải chỉ định cậyuy mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Nhưng... Phạm Nhàn nhà ngươi dựa vàođâu cơ chứ? Chẳng lẽ muốn thấy tam đại phường sụp đổ hay sao?Giọng điệu của chủ quản tam đại phường trở nên ương ngạnh: “Đại nhân, chẳnghay tam đại phường có gì đắc tội với ngài?”“Bóc lột tiền công, ức hiếp dân chúng, lôi kỹ thuật ra uy hiếp triều đình, bấtkính với bản quan, đương nhiên...” Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ba người:“Không phải các ngươi đắc tội với bản quan mà là đắc tội với công nhân trongtam đại phường, đắc tội với triều đình và vạn dân trong thiên hạ đã nuôi dưỡngcác ngươi.”“Đã muốn gán tội thì nói sao chẳng được.” Ba vị chủ quản giận dữ nói: “Đạinhân mới tới Chuyển Vận ti mà đã tùy ý lộng hành như vậy, chẳng lẽ triều đìnhta không có quy củ hay sao?”“Quy củ? Bản quan chính là quy củ.”Phạm Nhàn cười nhạt nghĩ thầm, đương nhiên câu này không thể nói ra đằngmiệng, nhưng nghĩ tới năm xưa Phạm lão nhị còn hoành hành hỏi kinh đô, thíchnhất là nói câu đe dọa này. Xem ra làm quan cũng chẳng khác gì làm du côn,gặp tình huống rối loạn bất minh thì cứ dùng cách thô bạo một chút là được.“Người đâu, ba người này la hét trên công đường, kéo xuống cho ta, đánh mườicôn.”Phạm Nhàn cầm chén trà trong tay nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, không hề để ý tớilời cầu xin của các quan viên dưới sảnh. Y lại mỉm cười nghĩ lại mình chịuđược khổ, bá đạo cũng được nhưng không chịu được phiền phức, làm sao lại đitốn miệng lưỡi với đám người này được?Bốp bốp bốp bốp, âm thanh giòn giã, không trầm trầm như lúc trượng của triềuđình đánh lên người các Ngự sử Đô Sát viện bên ngoài hoàng cung kinh đô,ngược lại mang một nhịp điệu nào đó khá dồn dập.Tiếng đập chỉ kéo dài mười nhát là kết thúc, cuối cùng ba vị chủ quản cũngkhông đến mức như Bảo Ngọc ca ca có hơi vào mà không có hơi ra, cũng khôngngất xỉu như Phạm lão nhị.Phạm Nhàn cực kỳ hứng thú nhìn cảnh tượng này, không khỏi ngạc nhiên trướcsự cứng cỏi của ba vị chủ quản, bị đánh mười mấy trượng mà không buồn kêutới một tiếng. Y biết tác phong của thuộc hạ nhà mình, mình đã hô đánh thìkhông ai dám nương tay.Ba vị chủ quản quỳ trên ghế dài, áo bị vén lên, quần cũng bị cởi xuống, từ môngđến lưng là từng vệt đỏ, trông thê thảm khó tả. Hôm nay tuy bọn họ chịu sỉ nhụcnặng nề nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không phát ra một tiếng xin tha nào trướcmặt Phạm Nhàn. Có điều trượng đánh lên người vẫn rất đau, nhất là ngoài đauđớn ra còn cảm giác sỉ nhục khi bị lột quần áo, khiến đôi mắt mấy nam nhântrung niên này vừa đầm đìa nước mắt, vừa mang đậm hận thù nhưng mấy concún nhỏ đáng thương.Phạm Nhàn phủi tay nói: “Lôi ra ngoài.”“Rõ.” Đám thuộc hạ đáp lời, sau đó nâng ba vị chủ quản lên kéo ra ngoài nhamôn.Sau khi ba vị chủ quản vừa đau đớn vừa nhục nhã bị kéo đi, Phạm Nhàn cònkhông quên hô to như thương nhân: “Ba ngày, ba ngày đấy, chư vị đừng cóquên!”๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trong nha môn lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt chư vị quan viên nhìn Phạm Nhànđã mang thêm chút sợ hãi. Người trong thiên hạ đều nghe danh của Phạm Nhànnhưng không phải người trong kinh đô thì không biết trong thanh danh văn nhãcủa Phạm Nhàn còn ẩn chứa ý vị âm hàn. Đám quan viên này chưa từng thểnghiệm, không nếm mùi đau khổ như đám quan văn phe Nhị hoàng tử.Nhưng hôm nay rốt cuộc mọi người cũng thấy, ngoài âm thầm sợ hãi ra, ai nấycòn lén lút cười lạnh. Đánh thì đánh thôi, lại đi đánh Ti khố, chẳng phải để đámquan lại chúng ta xem ư? Nhưng cho dù Phạm đại nhân ngài uyên bác ra sao đinữa, ngài cũng chẳng biết gì về sự vụ trong Nội Khố, đắc tội nặng nề với chủquản tam đại phường, để xem sau này ngươi làm việc thế nào.Có lẽ Phạm Nhàn cũng không biết đám quan viên dưới trướng mình mang tâmtư đợi ba ngày xem trò vui, cũng có thể là y không buồn để ý, sau khi tùy tiệnnói thêm hai câu, dặn mọi người trong vòng ba ngày phải bổ sung cho đủ khoảntiền còn thiếu, có gì không hợp pháp thì tự tiến hành kiểm điểm, y cũng thả mọingười ra khỏi nha môn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dịch: AthoxKhông phải giận dỗi mà là lôi tam đại phường ra đè ngược lại.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nhìn ba vị chủ quản đứng thành một hàng trước mặt,mỉm cười nói: “Đương nhiên là phải rút ghế rồi, các ngươi tưởng có chỗ chomình chắc? Không phải tam đại phường toàn lũ người hạ tiện, nhưng nếu chư vịđã tự nhận, bản quan cũng tin theo.’“Đại nhân!”Chủ quản tam đại phường không ngờ Phạm Nhàn từ từ ép sát, lời nói không lưulại đường lui cho mình, bấy giờ mới hiểu đối phương không phải chỉ định cậyuy mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Nhưng... Phạm Nhàn nhà ngươi dựa vàođâu cơ chứ? Chẳng lẽ muốn thấy tam đại phường sụp đổ hay sao?Giọng điệu của chủ quản tam đại phường trở nên ương ngạnh: “Đại nhân, chẳnghay tam đại phường có gì đắc tội với ngài?”“Bóc lột tiền công, ức hiếp dân chúng, lôi kỹ thuật ra uy hiếp triều đình, bấtkính với bản quan, đương nhiên...” Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ba người:“Không phải các ngươi đắc tội với bản quan mà là đắc tội với công nhân trongtam đại phường, đắc tội với triều đình và vạn dân trong thiên hạ đã nuôi dưỡngcác ngươi.”“Đã muốn gán tội thì nói sao chẳng được.” Ba vị chủ quản giận dữ nói: “Đạinhân mới tới Chuyển Vận ti mà đã tùy ý lộng hành như vậy, chẳng lẽ triều đìnhta không có quy củ hay sao?”“Quy củ? Bản quan chính là quy củ.”Phạm Nhàn cười nhạt nghĩ thầm, đương nhiên câu này không thể nói ra đằngmiệng, nhưng nghĩ tới năm xưa Phạm lão nhị còn hoành hành hỏi kinh đô, thíchnhất là nói câu đe dọa này. Xem ra làm quan cũng chẳng khác gì làm du côn,gặp tình huống rối loạn bất minh thì cứ dùng cách thô bạo một chút là được.“Người đâu, ba người này la hét trên công đường, kéo xuống cho ta, đánh mườicôn.”Phạm Nhàn cầm chén trà trong tay nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, không hề để ý tớilời cầu xin của các quan viên dưới sảnh. Y lại mỉm cười nghĩ lại mình chịuđược khổ, bá đạo cũng được nhưng không chịu được phiền phức, làm sao lại đitốn miệng lưỡi với đám người này được?Bốp bốp bốp bốp, âm thanh giòn giã, không trầm trầm như lúc trượng của triềuđình đánh lên người các Ngự sử Đô Sát viện bên ngoài hoàng cung kinh đô,ngược lại mang một nhịp điệu nào đó khá dồn dập.Tiếng đập chỉ kéo dài mười nhát là kết thúc, cuối cùng ba vị chủ quản cũngkhông đến mức như Bảo Ngọc ca ca có hơi vào mà không có hơi ra, cũng khôngngất xỉu như Phạm lão nhị.Phạm Nhàn cực kỳ hứng thú nhìn cảnh tượng này, không khỏi ngạc nhiên trướcsự cứng cỏi của ba vị chủ quản, bị đánh mười mấy trượng mà không buồn kêutới một tiếng. Y biết tác phong của thuộc hạ nhà mình, mình đã hô đánh thìkhông ai dám nương tay.Ba vị chủ quản quỳ trên ghế dài, áo bị vén lên, quần cũng bị cởi xuống, từ môngđến lưng là từng vệt đỏ, trông thê thảm khó tả. Hôm nay tuy bọn họ chịu sỉ nhụcnặng nề nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không phát ra một tiếng xin tha nào trướcmặt Phạm Nhàn. Có điều trượng đánh lên người vẫn rất đau, nhất là ngoài đauđớn ra còn cảm giác sỉ nhục khi bị lột quần áo, khiến đôi mắt mấy nam nhântrung niên này vừa đầm đìa nước mắt, vừa mang đậm hận thù nhưng mấy concún nhỏ đáng thương.Phạm Nhàn phủi tay nói: “Lôi ra ngoài.”“Rõ.” Đám thuộc hạ đáp lời, sau đó nâng ba vị chủ quản lên kéo ra ngoài nhamôn.Sau khi ba vị chủ quản vừa đau đớn vừa nhục nhã bị kéo đi, Phạm Nhàn cònkhông quên hô to như thương nhân: “Ba ngày, ba ngày đấy, chư vị đừng cóquên!”๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trong nha môn lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt chư vị quan viên nhìn Phạm Nhànđã mang thêm chút sợ hãi. Người trong thiên hạ đều nghe danh của Phạm Nhànnhưng không phải người trong kinh đô thì không biết trong thanh danh văn nhãcủa Phạm Nhàn còn ẩn chứa ý vị âm hàn. Đám quan viên này chưa từng thểnghiệm, không nếm mùi đau khổ như đám quan văn phe Nhị hoàng tử.Nhưng hôm nay rốt cuộc mọi người cũng thấy, ngoài âm thầm sợ hãi ra, ai nấycòn lén lút cười lạnh. Đánh thì đánh thôi, lại đi đánh Ti khố, chẳng phải để đámquan lại chúng ta xem ư? Nhưng cho dù Phạm đại nhân ngài uyên bác ra sao đinữa, ngài cũng chẳng biết gì về sự vụ trong Nội Khố, đắc tội nặng nề với chủquản tam đại phường, để xem sau này ngươi làm việc thế nào.Có lẽ Phạm Nhàn cũng không biết đám quan viên dưới trướng mình mang tâmtư đợi ba ngày xem trò vui, cũng có thể là y không buồn để ý, sau khi tùy tiệnnói thêm hai câu, dặn mọi người trong vòng ba ngày phải bổ sung cho đủ khoảntiền còn thiếu, có gì không hợp pháp thì tự tiến hành kiểm điểm, y cũng thả mọingười ra khỏi nha môn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dịch: AthoxKhông phải giận dỗi mà là lôi tam đại phường ra đè ngược lại.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nhìn ba vị chủ quản đứng thành một hàng trước mặt,mỉm cười nói: “Đương nhiên là phải rút ghế rồi, các ngươi tưởng có chỗ chomình chắc? Không phải tam đại phường toàn lũ người hạ tiện, nhưng nếu chư vịđã tự nhận, bản quan cũng tin theo.’“Đại nhân!”Chủ quản tam đại phường không ngờ Phạm Nhàn từ từ ép sát, lời nói không lưulại đường lui cho mình, bấy giờ mới hiểu đối phương không phải chỉ định cậyuy mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Nhưng... Phạm Nhàn nhà ngươi dựa vàođâu cơ chứ? Chẳng lẽ muốn thấy tam đại phường sụp đổ hay sao?Giọng điệu của chủ quản tam đại phường trở nên ương ngạnh: “Đại nhân, chẳnghay tam đại phường có gì đắc tội với ngài?”“Bóc lột tiền công, ức hiếp dân chúng, lôi kỹ thuật ra uy hiếp triều đình, bấtkính với bản quan, đương nhiên...” Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ba người:“Không phải các ngươi đắc tội với bản quan mà là đắc tội với công nhân trongtam đại phường, đắc tội với triều đình và vạn dân trong thiên hạ đã nuôi dưỡngcác ngươi.”“Đã muốn gán tội thì nói sao chẳng được.” Ba vị chủ quản giận dữ nói: “Đạinhân mới tới Chuyển Vận ti mà đã tùy ý lộng hành như vậy, chẳng lẽ triều đìnhta không có quy củ hay sao?”“Quy củ? Bản quan chính là quy củ.”Phạm Nhàn cười nhạt nghĩ thầm, đương nhiên câu này không thể nói ra đằngmiệng, nhưng nghĩ tới năm xưa Phạm lão nhị còn hoành hành hỏi kinh đô, thíchnhất là nói câu đe dọa này. Xem ra làm quan cũng chẳng khác gì làm du côn,gặp tình huống rối loạn bất minh thì cứ dùng cách thô bạo một chút là được.“Người đâu, ba người này la hét trên công đường, kéo xuống cho ta, đánh mườicôn.”Phạm Nhàn cầm chén trà trong tay nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, không hề để ý tớilời cầu xin của các quan viên dưới sảnh. Y lại mỉm cười nghĩ lại mình chịuđược khổ, bá đạo cũng được nhưng không chịu được phiền phức, làm sao lại đitốn miệng lưỡi với đám người này được?Bốp bốp bốp bốp, âm thanh giòn giã, không trầm trầm như lúc trượng của triềuđình đánh lên người các Ngự sử Đô Sát viện bên ngoài hoàng cung kinh đô,ngược lại mang một nhịp điệu nào đó khá dồn dập.Tiếng đập chỉ kéo dài mười nhát là kết thúc, cuối cùng ba vị chủ quản cũngkhông đến mức như Bảo Ngọc ca ca có hơi vào mà không có hơi ra, cũng khôngngất xỉu như Phạm lão nhị.Phạm Nhàn cực kỳ hứng thú nhìn cảnh tượng này, không khỏi ngạc nhiên trướcsự cứng cỏi của ba vị chủ quản, bị đánh mười mấy trượng mà không buồn kêutới một tiếng. Y biết tác phong của thuộc hạ nhà mình, mình đã hô đánh thìkhông ai dám nương tay.Ba vị chủ quản quỳ trên ghế dài, áo bị vén lên, quần cũng bị cởi xuống, từ môngđến lưng là từng vệt đỏ, trông thê thảm khó tả. Hôm nay tuy bọn họ chịu sỉ nhụcnặng nề nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không phát ra một tiếng xin tha nào trướcmặt Phạm Nhàn. Có điều trượng đánh lên người vẫn rất đau, nhất là ngoài đauđớn ra còn cảm giác sỉ nhục khi bị lột quần áo, khiến đôi mắt mấy nam nhântrung niên này vừa đầm đìa nước mắt, vừa mang đậm hận thù nhưng mấy concún nhỏ đáng thương.Phạm Nhàn phủi tay nói: “Lôi ra ngoài.”“Rõ.” Đám thuộc hạ đáp lời, sau đó nâng ba vị chủ quản lên kéo ra ngoài nhamôn.Sau khi ba vị chủ quản vừa đau đớn vừa nhục nhã bị kéo đi, Phạm Nhàn cònkhông quên hô to như thương nhân: “Ba ngày, ba ngày đấy, chư vị đừng cóquên!”๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trong nha môn lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt chư vị quan viên nhìn Phạm Nhànđã mang thêm chút sợ hãi. Người trong thiên hạ đều nghe danh của Phạm Nhànnhưng không phải người trong kinh đô thì không biết trong thanh danh văn nhãcủa Phạm Nhàn còn ẩn chứa ý vị âm hàn. Đám quan viên này chưa từng thểnghiệm, không nếm mùi đau khổ như đám quan văn phe Nhị hoàng tử.Nhưng hôm nay rốt cuộc mọi người cũng thấy, ngoài âm thầm sợ hãi ra, ai nấycòn lén lút cười lạnh. Đánh thì đánh thôi, lại đi đánh Ti khố, chẳng phải để đámquan lại chúng ta xem ư? Nhưng cho dù Phạm đại nhân ngài uyên bác ra sao đinữa, ngài cũng chẳng biết gì về sự vụ trong Nội Khố, đắc tội nặng nề với chủquản tam đại phường, để xem sau này ngươi làm việc thế nào.Có lẽ Phạm Nhàn cũng không biết đám quan viên dưới trướng mình mang tâmtư đợi ba ngày xem trò vui, cũng có thể là y không buồn để ý, sau khi tùy tiệnnói thêm hai câu, dặn mọi người trong vòng ba ngày phải bổ sung cho đủ khoảntiền còn thiếu, có gì không hợp pháp thì tự tiến hành kiểm điểm, y cũng thả mọingười ra khỏi nha môn.

Chương 484: Nội Khố bãi công 1