Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 488: Nội Khố bãi công 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cũng có một số Ti khố âm thầm nhận tội, chủ động tới bám vào Giám Sát việnmuốn làm nhân chứng chỉ điểm. Đương nhiên Phạm Nhàn chỉ cười thu nhận,xem ra đối phương không phải một thể hoàn chỉnh, công nghệ rèn đúc của NộiKhố không đạt tiêu chuẩn.Y uống trà, nhìn mưa phùn ngoài đường tới thất thần, trong lòng bỗng nghĩ tớicơn mưa lớn đêm qua. Năm nay liệu Khánh Quốc có gặp hồng thủy không?Xem ra phải tranh thủ thời gian một chút, nếu không số bạc mà phụ thân cầncòn chưa kịp vận chuyển tới ven bờ Đại Giang thì đê đã vỡ rồi."Đại nhân!"Một giọng nói cực kỳ hoảng hốt vang lên như tiếng sấm nổ, đánh thức PhạmNhàn khỏi suy nghĩ thánh nhân.Phạm Nhàn buồn bực nhìn sang, chỉ thấy một loạt quan viên y phục ẩm ướtchạy tới, đám quan viên này là những người hôm nay tới các phường tuyên bốkỳ hạn ba ngày đã tới, sao lại chạy về?Người đi đầu là nhân vật số hai của Nội Khố, Phó sứ Mã Giai của Chuyển Vậnti. Chỉ thấy hắn vẻ mặt khiếp sợ, kéo vạt áo trước, không để ý tới vũng nướcdưới đất làm ướp giày, lao vào với vẻ cực kỳ hoảng loạn.“Mã đại nhân, có chuyện gì mà bối rối vậy?” Phạm Nhàn nhìn đối phương, khẽnhíu mày.“Đại nhân, không tốt rồi!” Tuy Mã Giai cũng biết chắc chắn các Ti khố sẽ cóphản ứng trái chiều đối với mệnh lệnh ba ngày, nhưng hôm nay đột nhiên ngheđược chuyện này vẫn không khỏi rối loạn tâm thần, nhanh chóng tới báo cáovới Phạm Nhàn."Tam đại phường... bãi công rồi!"๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn khẽ giật mình, ngây người đứng trên thềm đá.Mã Giai tưởng Khâm sai đại nhân cũng bị tin xấu bất thình lình này làm chochấn động tâm thần, lau nước mưa trên mặt rồi cười khổ nói: “Phải làm sao bâygiờ, phải làm sao bây giờ!”Tam đại phường bãi công? Đây là chuyện chưa từng xảy ra kể từ khi KhánhQuốc tiếp nhận Nội Khố! Thật ra Phạm Nhàn còn chưa giết người, thủ đoạn ydùng cũng không tanh máu bằng Trưởng công chúa năm xưa. Nhưng vấn đề làở đó, Phạm Nhàn ra hạn lệnh ba ngày, trong tay có lực lượng gián điệp bí mậtmà Trưởng công chúa chưa từng có, lại ngăn chặn âm mưu di dời tài sản củađám Ti khố, cứ như chuẩn bị nuốt trọn đống tiền mà các Ti khố ăn chặn mấynăm nay.Tiền bạc là gì? Tiền bạc là sinh mạng của phần lớn thế nhân, thế nên đám Tikhố dám dùng hành động kinh thiên động địa bãi công để liều mạng với PhạmNhàn!Phạm Nhàn chỉ hơi giật mình nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại, khóe môi nở nụcười vui vẻ. Thật ra y kinh ngạc không phải vì phản ứng của đám Ti khố kịchliệt như vậy, y chỉ nghĩ, hóa ra thế giới này cũng có phong trào công nhân...“Đại nhân, làm sao bây giờ? Hay là thu hồi mệnh lệnh ba ngày?” Mã Giai mặtđầy trông mong nói. Hắn rất không đồng ý với mệnh lệnh ba ngày của PhạmNhàn, hôm nay các Ti khố thật sự bãi công, tam đại phường của Nội Khố dừnglàm việc một ngày thì triều đình sẽ tổn thất bao nhiêu bạc? Tội lỗi lớn như vậyai gánh chịu đây? Cho dù gia thế của Phạm Nhàn khác hẳn người thường,không sợ miệng lưỡi thế nhân, nhưng... bệ hạ cũng không dễ gì tha cho ngươi!Ngoài dự liệu của Mã Giai và các quan viên, Phạm Nhàn nhẹ nhàng vuốt máitóc bóng loáng, thư giãn cổ, gương mặt lộ vẻ hưng phấn: “Quả không khiến bảnquan thất vọng, gây động tĩnh lớn rồi... Vậy cũng tốt, đợi bản quan chạy tới, giếtbọn chúng tới bằng sạch mới thôi!”“Hả?”Các quan viên ngây ngốc đứng trong mưa, trên xà gỗ của nha môn có một cặpchim én nhẹ nhàng bay lượn.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trong nước mưa đầy trời, Phạm Nhàn mặc bộ y phục Giám Sát viện màu đen,dẫn theo quan viên lớn lớn nhỏ nhỏ trong Chuyển Vận ti tổng cộng hơn haimươi người, vội vàng chạy tới bên ngoài đại phường nào đó hô hào bãi côngđầu tiên trong Giáp phường. Các quan viên đứng ngoài phường, phát hiệnkhông nghe thấy tiếng lò lửa xì xèo vang vọng, cũng không có khói đen bốc lên,cảnh tượng lặng ngắt như tờ. Ai nấy không nhịn được đưa mắt nhìn sang ngườiPhạm Nhàn, âm thầm dùng loại trầm lặng này để kháng nghị, rốt cuộc đại nhânđịnh xử lý chuyện này ra sao?Không ai biết, tổ đội Khải Niên và kiếm thủ Lục Xử theo Phạm Nhàn tới GiangNam đã khoác áo mưa lẳng lặng đứng cách đại phường không xa, đang đợilệnh.Còn xa hơn chút nữa, Diệp tham tướng gương mặt bình tĩnh siết chặt nắm đấm,trong lòng thấp thỏm trò chuyện câu được câu không với Tô Văn Mậu bên cạnh,tâm tư lại đặt cả vào đại phường bãi công ngày hôm nay. Phía sau ba người,quan binh cả một doanh đã cầm sẵn đao thương chờ đợi.Tất cả những người tham gia bãi công trong Giáp phường đều tụ tập trong gianđại phường này, trong phường vẫn còn lưu lại hơi nóng đêm qua, đây là địađiểm phụ trách chế tạo thủy tinh.

Cũng có một số Ti khố âm thầm nhận tội, chủ động tới bám vào Giám Sát viện

muốn làm nhân chứng chỉ điểm. Đương nhiên Phạm Nhàn chỉ cười thu nhận,

xem ra đối phương không phải một thể hoàn chỉnh, công nghệ rèn đúc của Nội

Khố không đạt tiêu chuẩn.

Y uống trà, nhìn mưa phùn ngoài đường tới thất thần, trong lòng bỗng nghĩ tới

cơn mưa lớn đêm qua. Năm nay liệu Khánh Quốc có gặp hồng thủy không?

Xem ra phải tranh thủ thời gian một chút, nếu không số bạc mà phụ thân cần

còn chưa kịp vận chuyển tới ven bờ Đại Giang thì đê đã vỡ rồi.

"Đại nhân!"

Một giọng nói cực kỳ hoảng hốt vang lên như tiếng sấm nổ, đánh thức Phạm

Nhàn khỏi suy nghĩ thánh nhân.

Phạm Nhàn buồn bực nhìn sang, chỉ thấy một loạt quan viên y phục ẩm ướt

chạy tới, đám quan viên này là những người hôm nay tới các phường tuyên bố

kỳ hạn ba ngày đã tới, sao lại chạy về?

Người đi đầu là nhân vật số hai của Nội Khố, Phó sứ Mã Giai của Chuyển Vận

ti. Chỉ thấy hắn vẻ mặt khiếp sợ, kéo vạt áo trước, không để ý tới vũng nước

dưới đất làm ướp giày, lao vào với vẻ cực kỳ hoảng loạn.

“Mã đại nhân, có chuyện gì mà bối rối vậy?” Phạm Nhàn nhìn đối phương, khẽ

nhíu mày.

“Đại nhân, không tốt rồi!” Tuy Mã Giai cũng biết chắc chắn các Ti khố sẽ có

phản ứng trái chiều đối với mệnh lệnh ba ngày, nhưng hôm nay đột nhiên nghe

được chuyện này vẫn không khỏi rối loạn tâm thần, nhanh chóng tới báo cáo

với Phạm Nhàn.

"Tam đại phường... bãi công rồi!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn khẽ giật mình, ngây người đứng trên thềm đá.

Mã Giai tưởng Khâm sai đại nhân cũng bị tin xấu bất thình lình này làm cho

chấn động tâm thần, lau nước mưa trên mặt rồi cười khổ nói: “Phải làm sao bây

giờ, phải làm sao bây giờ!”

Tam đại phường bãi công? Đây là chuyện chưa từng xảy ra kể từ khi Khánh

Quốc tiếp nhận Nội Khố! Thật ra Phạm Nhàn còn chưa giết người, thủ đoạn y

dùng cũng không tanh máu bằng Trưởng công chúa năm xưa. Nhưng vấn đề là

ở đó, Phạm Nhàn ra hạn lệnh ba ngày, trong tay có lực lượng gián điệp bí mật

mà Trưởng công chúa chưa từng có, lại ngăn chặn âm mưu di dời tài sản của

đám Ti khố, cứ như chuẩn bị nuốt trọn đống tiền mà các Ti khố ăn chặn mấy

năm nay.

Tiền bạc là gì? Tiền bạc là sinh mạng của phần lớn thế nhân, thế nên đám Ti

khố dám dùng hành động kinh thiên động địa bãi công để liều mạng với Phạm

Nhàn!

Phạm Nhàn chỉ hơi giật mình nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại, khóe môi nở nụ

cười vui vẻ. Thật ra y kinh ngạc không phải vì phản ứng của đám Ti khố kịch

liệt như vậy, y chỉ nghĩ, hóa ra thế giới này cũng có phong trào công nhân...

“Đại nhân, làm sao bây giờ? Hay là thu hồi mệnh lệnh ba ngày?” Mã Giai mặt

đầy trông mong nói. Hắn rất không đồng ý với mệnh lệnh ba ngày của Phạm

Nhàn, hôm nay các Ti khố thật sự bãi công, tam đại phường của Nội Khố dừng

làm việc một ngày thì triều đình sẽ tổn thất bao nhiêu bạc? Tội lỗi lớn như vậy

ai gánh chịu đây? Cho dù gia thế của Phạm Nhàn khác hẳn người thường,

không sợ miệng lưỡi thế nhân, nhưng... bệ hạ cũng không dễ gì tha cho ngươi!

Ngoài dự liệu của Mã Giai và các quan viên, Phạm Nhàn nhẹ nhàng vuốt mái

tóc bóng loáng, thư giãn cổ, gương mặt lộ vẻ hưng phấn: “Quả không khiến bản

quan thất vọng, gây động tĩnh lớn rồi... Vậy cũng tốt, đợi bản quan chạy tới, giết

bọn chúng tới bằng sạch mới thôi!”

“Hả?”

Các quan viên ngây ngốc đứng trong mưa, trên xà gỗ của nha môn có một cặp

chim én nhẹ nhàng bay lượn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong nước mưa đầy trời, Phạm Nhàn mặc bộ y phục Giám Sát viện màu đen,

dẫn theo quan viên lớn lớn nhỏ nhỏ trong Chuyển Vận ti tổng cộng hơn hai

mươi người, vội vàng chạy tới bên ngoài đại phường nào đó hô hào bãi công

đầu tiên trong Giáp phường. Các quan viên đứng ngoài phường, phát hiện

không nghe thấy tiếng lò lửa xì xèo vang vọng, cũng không có khói đen bốc lên,

cảnh tượng lặng ngắt như tờ. Ai nấy không nhịn được đưa mắt nhìn sang người

Phạm Nhàn, âm thầm dùng loại trầm lặng này để kháng nghị, rốt cuộc đại nhân

định xử lý chuyện này ra sao?

Không ai biết, tổ đội Khải Niên và kiếm thủ Lục Xử theo Phạm Nhàn tới Giang

Nam đã khoác áo mưa lẳng lặng đứng cách đại phường không xa, đang đợi

lệnh.

Còn xa hơn chút nữa, Diệp tham tướng gương mặt bình tĩnh siết chặt nắm đấm,

trong lòng thấp thỏm trò chuyện câu được câu không với Tô Văn Mậu bên cạnh,

tâm tư lại đặt cả vào đại phường bãi công ngày hôm nay. Phía sau ba người,

quan binh cả một doanh đã cầm sẵn đao thương chờ đợi.

Tất cả những người tham gia bãi công trong Giáp phường đều tụ tập trong gian

đại phường này, trong phường vẫn còn lưu lại hơi nóng đêm qua, đây là địa

điểm phụ trách chế tạo thủy tinh.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cũng có một số Ti khố âm thầm nhận tội, chủ động tới bám vào Giám Sát việnmuốn làm nhân chứng chỉ điểm. Đương nhiên Phạm Nhàn chỉ cười thu nhận,xem ra đối phương không phải một thể hoàn chỉnh, công nghệ rèn đúc của NộiKhố không đạt tiêu chuẩn.Y uống trà, nhìn mưa phùn ngoài đường tới thất thần, trong lòng bỗng nghĩ tớicơn mưa lớn đêm qua. Năm nay liệu Khánh Quốc có gặp hồng thủy không?Xem ra phải tranh thủ thời gian một chút, nếu không số bạc mà phụ thân cầncòn chưa kịp vận chuyển tới ven bờ Đại Giang thì đê đã vỡ rồi."Đại nhân!"Một giọng nói cực kỳ hoảng hốt vang lên như tiếng sấm nổ, đánh thức PhạmNhàn khỏi suy nghĩ thánh nhân.Phạm Nhàn buồn bực nhìn sang, chỉ thấy một loạt quan viên y phục ẩm ướtchạy tới, đám quan viên này là những người hôm nay tới các phường tuyên bốkỳ hạn ba ngày đã tới, sao lại chạy về?Người đi đầu là nhân vật số hai của Nội Khố, Phó sứ Mã Giai của Chuyển Vậnti. Chỉ thấy hắn vẻ mặt khiếp sợ, kéo vạt áo trước, không để ý tới vũng nướcdưới đất làm ướp giày, lao vào với vẻ cực kỳ hoảng loạn.“Mã đại nhân, có chuyện gì mà bối rối vậy?” Phạm Nhàn nhìn đối phương, khẽnhíu mày.“Đại nhân, không tốt rồi!” Tuy Mã Giai cũng biết chắc chắn các Ti khố sẽ cóphản ứng trái chiều đối với mệnh lệnh ba ngày, nhưng hôm nay đột nhiên ngheđược chuyện này vẫn không khỏi rối loạn tâm thần, nhanh chóng tới báo cáovới Phạm Nhàn."Tam đại phường... bãi công rồi!"๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn khẽ giật mình, ngây người đứng trên thềm đá.Mã Giai tưởng Khâm sai đại nhân cũng bị tin xấu bất thình lình này làm chochấn động tâm thần, lau nước mưa trên mặt rồi cười khổ nói: “Phải làm sao bâygiờ, phải làm sao bây giờ!”Tam đại phường bãi công? Đây là chuyện chưa từng xảy ra kể từ khi KhánhQuốc tiếp nhận Nội Khố! Thật ra Phạm Nhàn còn chưa giết người, thủ đoạn ydùng cũng không tanh máu bằng Trưởng công chúa năm xưa. Nhưng vấn đề làở đó, Phạm Nhàn ra hạn lệnh ba ngày, trong tay có lực lượng gián điệp bí mậtmà Trưởng công chúa chưa từng có, lại ngăn chặn âm mưu di dời tài sản củađám Ti khố, cứ như chuẩn bị nuốt trọn đống tiền mà các Ti khố ăn chặn mấynăm nay.Tiền bạc là gì? Tiền bạc là sinh mạng của phần lớn thế nhân, thế nên đám Tikhố dám dùng hành động kinh thiên động địa bãi công để liều mạng với PhạmNhàn!Phạm Nhàn chỉ hơi giật mình nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại, khóe môi nở nụcười vui vẻ. Thật ra y kinh ngạc không phải vì phản ứng của đám Ti khố kịchliệt như vậy, y chỉ nghĩ, hóa ra thế giới này cũng có phong trào công nhân...“Đại nhân, làm sao bây giờ? Hay là thu hồi mệnh lệnh ba ngày?” Mã Giai mặtđầy trông mong nói. Hắn rất không đồng ý với mệnh lệnh ba ngày của PhạmNhàn, hôm nay các Ti khố thật sự bãi công, tam đại phường của Nội Khố dừnglàm việc một ngày thì triều đình sẽ tổn thất bao nhiêu bạc? Tội lỗi lớn như vậyai gánh chịu đây? Cho dù gia thế của Phạm Nhàn khác hẳn người thường,không sợ miệng lưỡi thế nhân, nhưng... bệ hạ cũng không dễ gì tha cho ngươi!Ngoài dự liệu của Mã Giai và các quan viên, Phạm Nhàn nhẹ nhàng vuốt máitóc bóng loáng, thư giãn cổ, gương mặt lộ vẻ hưng phấn: “Quả không khiến bảnquan thất vọng, gây động tĩnh lớn rồi... Vậy cũng tốt, đợi bản quan chạy tới, giếtbọn chúng tới bằng sạch mới thôi!”“Hả?”Các quan viên ngây ngốc đứng trong mưa, trên xà gỗ của nha môn có một cặpchim én nhẹ nhàng bay lượn.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trong nước mưa đầy trời, Phạm Nhàn mặc bộ y phục Giám Sát viện màu đen,dẫn theo quan viên lớn lớn nhỏ nhỏ trong Chuyển Vận ti tổng cộng hơn haimươi người, vội vàng chạy tới bên ngoài đại phường nào đó hô hào bãi côngđầu tiên trong Giáp phường. Các quan viên đứng ngoài phường, phát hiệnkhông nghe thấy tiếng lò lửa xì xèo vang vọng, cũng không có khói đen bốc lên,cảnh tượng lặng ngắt như tờ. Ai nấy không nhịn được đưa mắt nhìn sang ngườiPhạm Nhàn, âm thầm dùng loại trầm lặng này để kháng nghị, rốt cuộc đại nhânđịnh xử lý chuyện này ra sao?Không ai biết, tổ đội Khải Niên và kiếm thủ Lục Xử theo Phạm Nhàn tới GiangNam đã khoác áo mưa lẳng lặng đứng cách đại phường không xa, đang đợilệnh.Còn xa hơn chút nữa, Diệp tham tướng gương mặt bình tĩnh siết chặt nắm đấm,trong lòng thấp thỏm trò chuyện câu được câu không với Tô Văn Mậu bên cạnh,tâm tư lại đặt cả vào đại phường bãi công ngày hôm nay. Phía sau ba người,quan binh cả một doanh đã cầm sẵn đao thương chờ đợi.Tất cả những người tham gia bãi công trong Giáp phường đều tụ tập trong gianđại phường này, trong phường vẫn còn lưu lại hơi nóng đêm qua, đây là địađiểm phụ trách chế tạo thủy tinh.

Chương 488: Nội Khố bãi công 5