Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 487: Nội Khố bãi công 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong hai ngày sau đó, Khâm sai đại nhân Phạm Nhàn vừa tới Nội Khố dẫntheo bảy nha hoàn thân cận, trang điểm lộng lẫy đi thị sát các công xưởng xungquanh. Dần dần quen thuộc với quy trình trong Nội Khố, từ từ nhận thức rõ hơnvề thanh thế Diệp gia năm xưa, y lại không khỏi tựa người vào tấm ván gỗ củabánh xe nước bên bờ sông, cảm thán thế sự xoay vần. Cũng có lúc y lại ngồixuống trò chuyện về cách thổi thủy tinh cùng với công nhân trong phường. Chỉtiếc là trình độ của y thì quá kém mà gương mặt lại quá tuấn tú, thổi thì khôngthành công mà vẻ mỹ lệ như thủy tinh thì phơi bày toàn bộ.Cứ thế đi suốt hai ngày, các công xưởng cách nha môn gần một chút đều biết vịđại nhân mới tới trông ra sao. Đối với vị Tiểu Phạm đại nhân trong đồn đại này,tuy bọn họ không dám tới gần xem thử nhưng cũng cẩn thận nhìn lén không ítlần, ai cũng nói vị quý công tử này trông thật dễ nhìn, chẳng qua tay chân hơivụng, tính cách cũng khá thân thiện. Bảy nha hoàn bên cạnh đều trông như hoanhư ngọc, chỉ có một nha hoàn đúng là không ra sao, bước đi hành xử như nôngthôn, đúng là chẳng giống các cô nương đại tộc.Còn một phương diện khác, bốn phòng tuyến do quân đội và Giám Sát viện tạothành đang tăng cường cô gái tác tuần tra. Việc tuần tra trong Nội Khố vốn làchu đáo nhất thiên hạ, giờ đột nhiên gia tăng, lập tức lục soát được một số thứ viphạm lệnh cấm, tuy không phải bí mật kỹ thuật trong Nội Khố, nhưng rất có sứcnặng.Là tờ giấy mỏng manh, nhưng cũng là khế đất nặng trình trịch.Không ngoài dự liệu của Phạm Nhàn, phản ứng đầu tiên của đám Ti khố và cácquan viên chủ quản tam đại phường trước mệnh lệnh ba ngày mà y đã đề ra,chính là nghĩ cách đem những thứ giá trị nhất bên cạnh mình chuyển ra ngoài,giao cho người thân ngoài Nội Khố.Nhưng sau khi gặp phải lục soát nghiêm ngặt, các quan viên và Ti khố tuyệtvọng, biết vị Khâm sai đại nhân mới tới này sẽ không cho đám người bọn mìnhdi chuyển tài sản, còn giữa đống giấy tờ tài sản này bên người... chán sống à?Ba ngày sau nếu mình không bù đắp được chỗ thiếu hụt, chẳng phải sẽ bị khámnhà ư? Hơn nữa trên người bọn họ có ai sấm sét, nếu Khâm sai đại nhân muốnbắt được sai phạm của mình, trái phải gì đều chỉ có đường chết!Công việc của Đan Đạt và Lâm tham tướng đã có hiệu quả rõ rệt, từ ngày thứhai trở đi không còn ai thử di dời gia sản. Thay vào đó, một luồng âm phong bắtđầu thổi qua các phủ đệ và tam đại phường, còn ngọn nguồn của cơn gió này làai, tự có người nằm vùng được rải ra thăm dò.Ban đêm khu vực Mân Giang trời đổ mưa to, nước sông dâng cao, tuy đê điềutốt nên không có vấn đề gì, nhưng luồng âm phong này gầm rú, sóng ngầm bắtđầu quét qua, khiến rất nhiều người cảm nhận được bầu không thể không khácthường.Cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, các Ti khố bắt đầu móc nối với nhau,thượng trung hạ, tổng cộng hơn hai trăm Ti khố, đối mặt với “lệnh ba ngày” đềucó quyết định riêng của mình. Người vẫn còn lương tâm thì chuẩn bị trả lại bạcđã ăn, trở lại làm người. Người sợ hãi quyền thế của Phạm Nhàn thì âm thầmchuẩn bị tố cáo hành động không hợp pháp của đồng liêu để gột sạch cho mình.Còn càng nhiều người lại bắt đầu tụ tập trong phủ chủ quản tam đại phường,ngấm ngầm bàn bạc xem rốt cuộc nên ứng phó xử lý chuyện này ra sao.Ba vị chủ quản tam đại phường đều bị đánh đòn, chỉ có thể nằm trên giường.Tuy ba người này ở ba nơi khác nhau nhưng lòng căm thù đối với Phạm Nhànvà oán hận trong mắt lại đều dữ dội y hệt nhau. Tóm lại bọn họ không chịu cúiđầu với Phạm Nhàn là vì làm quá nhiều chuyện xấu, cho dù cúi đầu chỉ e tươnglai cũng không thoát khỏi cái chết.Còn trong chuyện đám Ti khố móc nối với nhau, tâm phúc của Tín Dương trongsố Ti khố cũng đóng vai trò rất quan trọng, dùng danh nghĩa công chúa điện hạở kinh đô xa xôi, cam đoan với các Ti khố thứ triều đình chú ý nhất vẫn là việcsản xuất và lợi nhuận của Nội Khố chứ không phải chút bạc vụn mà các ngươitham ô.Một chiếc đũa thì sao? Mười chiếc đũa thì thế nào? Tóm lại đại đa số Ti khố bắtđầu kết bè với nhau, như quả bóng bowling lăn về phía Phạm Khâm sai đạinhân dường như không hề biết gì, chỉ biết kéo mỹ nhân đi chơi.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Ngày cuối cùng trong mệnh lệnh ba ngày, Phạm Nhàn vẫn dựa theo quy củ haingày trước, buổi sáng họp bàn trong nha môn. Hai ngày này tuy đám Ti khốkhông có ai chủ động giao tang vật nhận tội, nhưng đã có không ít quan viên trảlại một chút bạc, còn trả đủ chưa đó là chuyện về sau, đương nhiên cũng bànsau, ít nhất bề ngoài cũng đủ kính cẩn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong hai ngày sau đó, Khâm sai đại nhân Phạm Nhàn vừa tới Nội Khố dẫntheo bảy nha hoàn thân cận, trang điểm lộng lẫy đi thị sát các công xưởng xungquanh. Dần dần quen thuộc với quy trình trong Nội Khố, từ từ nhận thức rõ hơnvề thanh thế Diệp gia năm xưa, y lại không khỏi tựa người vào tấm ván gỗ củabánh xe nước bên bờ sông, cảm thán thế sự xoay vần. Cũng có lúc y lại ngồixuống trò chuyện về cách thổi thủy tinh cùng với công nhân trong phường. Chỉtiếc là trình độ của y thì quá kém mà gương mặt lại quá tuấn tú, thổi thì khôngthành công mà vẻ mỹ lệ như thủy tinh thì phơi bày toàn bộ.Cứ thế đi suốt hai ngày, các công xưởng cách nha môn gần một chút đều biết vịđại nhân mới tới trông ra sao. Đối với vị Tiểu Phạm đại nhân trong đồn đại này,tuy bọn họ không dám tới gần xem thử nhưng cũng cẩn thận nhìn lén không ítlần, ai cũng nói vị quý công tử này trông thật dễ nhìn, chẳng qua tay chân hơivụng, tính cách cũng khá thân thiện. Bảy nha hoàn bên cạnh đều trông như hoanhư ngọc, chỉ có một nha hoàn đúng là không ra sao, bước đi hành xử như nôngthôn, đúng là chẳng giống các cô nương đại tộc.Còn một phương diện khác, bốn phòng tuyến do quân đội và Giám Sát viện tạothành đang tăng cường cô gái tác tuần tra. Việc tuần tra trong Nội Khố vốn làchu đáo nhất thiên hạ, giờ đột nhiên gia tăng, lập tức lục soát được một số thứ viphạm lệnh cấm, tuy không phải bí mật kỹ thuật trong Nội Khố, nhưng rất có sứcnặng.Là tờ giấy mỏng manh, nhưng cũng là khế đất nặng trình trịch.Không ngoài dự liệu của Phạm Nhàn, phản ứng đầu tiên của đám Ti khố và cácquan viên chủ quản tam đại phường trước mệnh lệnh ba ngày mà y đã đề ra,chính là nghĩ cách đem những thứ giá trị nhất bên cạnh mình chuyển ra ngoài,giao cho người thân ngoài Nội Khố.Nhưng sau khi gặp phải lục soát nghiêm ngặt, các quan viên và Ti khố tuyệtvọng, biết vị Khâm sai đại nhân mới tới này sẽ không cho đám người bọn mìnhdi chuyển tài sản, còn giữa đống giấy tờ tài sản này bên người... chán sống à?Ba ngày sau nếu mình không bù đắp được chỗ thiếu hụt, chẳng phải sẽ bị khámnhà ư? Hơn nữa trên người bọn họ có ai sấm sét, nếu Khâm sai đại nhân muốnbắt được sai phạm của mình, trái phải gì đều chỉ có đường chết!Công việc của Đan Đạt và Lâm tham tướng đã có hiệu quả rõ rệt, từ ngày thứhai trở đi không còn ai thử di dời gia sản. Thay vào đó, một luồng âm phong bắtđầu thổi qua các phủ đệ và tam đại phường, còn ngọn nguồn của cơn gió này làai, tự có người nằm vùng được rải ra thăm dò.Ban đêm khu vực Mân Giang trời đổ mưa to, nước sông dâng cao, tuy đê điềutốt nên không có vấn đề gì, nhưng luồng âm phong này gầm rú, sóng ngầm bắtđầu quét qua, khiến rất nhiều người cảm nhận được bầu không thể không khácthường.Cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, các Ti khố bắt đầu móc nối với nhau,thượng trung hạ, tổng cộng hơn hai trăm Ti khố, đối mặt với “lệnh ba ngày” đềucó quyết định riêng của mình. Người vẫn còn lương tâm thì chuẩn bị trả lại bạcđã ăn, trở lại làm người. Người sợ hãi quyền thế của Phạm Nhàn thì âm thầmchuẩn bị tố cáo hành động không hợp pháp của đồng liêu để gột sạch cho mình.Còn càng nhiều người lại bắt đầu tụ tập trong phủ chủ quản tam đại phường,ngấm ngầm bàn bạc xem rốt cuộc nên ứng phó xử lý chuyện này ra sao.Ba vị chủ quản tam đại phường đều bị đánh đòn, chỉ có thể nằm trên giường.Tuy ba người này ở ba nơi khác nhau nhưng lòng căm thù đối với Phạm Nhànvà oán hận trong mắt lại đều dữ dội y hệt nhau. Tóm lại bọn họ không chịu cúiđầu với Phạm Nhàn là vì làm quá nhiều chuyện xấu, cho dù cúi đầu chỉ e tươnglai cũng không thoát khỏi cái chết.Còn trong chuyện đám Ti khố móc nối với nhau, tâm phúc của Tín Dương trongsố Ti khố cũng đóng vai trò rất quan trọng, dùng danh nghĩa công chúa điện hạở kinh đô xa xôi, cam đoan với các Ti khố thứ triều đình chú ý nhất vẫn là việcsản xuất và lợi nhuận của Nội Khố chứ không phải chút bạc vụn mà các ngươitham ô.Một chiếc đũa thì sao? Mười chiếc đũa thì thế nào? Tóm lại đại đa số Ti khố bắtđầu kết bè với nhau, như quả bóng bowling lăn về phía Phạm Khâm sai đạinhân dường như không hề biết gì, chỉ biết kéo mỹ nhân đi chơi.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Ngày cuối cùng trong mệnh lệnh ba ngày, Phạm Nhàn vẫn dựa theo quy củ haingày trước, buổi sáng họp bàn trong nha môn. Hai ngày này tuy đám Ti khốkhông có ai chủ động giao tang vật nhận tội, nhưng đã có không ít quan viên trảlại một chút bạc, còn trả đủ chưa đó là chuyện về sau, đương nhiên cũng bànsau, ít nhất bề ngoài cũng đủ kính cẩn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong hai ngày sau đó, Khâm sai đại nhân Phạm Nhàn vừa tới Nội Khố dẫntheo bảy nha hoàn thân cận, trang điểm lộng lẫy đi thị sát các công xưởng xungquanh. Dần dần quen thuộc với quy trình trong Nội Khố, từ từ nhận thức rõ hơnvề thanh thế Diệp gia năm xưa, y lại không khỏi tựa người vào tấm ván gỗ củabánh xe nước bên bờ sông, cảm thán thế sự xoay vần. Cũng có lúc y lại ngồixuống trò chuyện về cách thổi thủy tinh cùng với công nhân trong phường. Chỉtiếc là trình độ của y thì quá kém mà gương mặt lại quá tuấn tú, thổi thì khôngthành công mà vẻ mỹ lệ như thủy tinh thì phơi bày toàn bộ.Cứ thế đi suốt hai ngày, các công xưởng cách nha môn gần một chút đều biết vịđại nhân mới tới trông ra sao. Đối với vị Tiểu Phạm đại nhân trong đồn đại này,tuy bọn họ không dám tới gần xem thử nhưng cũng cẩn thận nhìn lén không ítlần, ai cũng nói vị quý công tử này trông thật dễ nhìn, chẳng qua tay chân hơivụng, tính cách cũng khá thân thiện. Bảy nha hoàn bên cạnh đều trông như hoanhư ngọc, chỉ có một nha hoàn đúng là không ra sao, bước đi hành xử như nôngthôn, đúng là chẳng giống các cô nương đại tộc.Còn một phương diện khác, bốn phòng tuyến do quân đội và Giám Sát viện tạothành đang tăng cường cô gái tác tuần tra. Việc tuần tra trong Nội Khố vốn làchu đáo nhất thiên hạ, giờ đột nhiên gia tăng, lập tức lục soát được một số thứ viphạm lệnh cấm, tuy không phải bí mật kỹ thuật trong Nội Khố, nhưng rất có sứcnặng.Là tờ giấy mỏng manh, nhưng cũng là khế đất nặng trình trịch.Không ngoài dự liệu của Phạm Nhàn, phản ứng đầu tiên của đám Ti khố và cácquan viên chủ quản tam đại phường trước mệnh lệnh ba ngày mà y đã đề ra,chính là nghĩ cách đem những thứ giá trị nhất bên cạnh mình chuyển ra ngoài,giao cho người thân ngoài Nội Khố.Nhưng sau khi gặp phải lục soát nghiêm ngặt, các quan viên và Ti khố tuyệtvọng, biết vị Khâm sai đại nhân mới tới này sẽ không cho đám người bọn mìnhdi chuyển tài sản, còn giữa đống giấy tờ tài sản này bên người... chán sống à?Ba ngày sau nếu mình không bù đắp được chỗ thiếu hụt, chẳng phải sẽ bị khámnhà ư? Hơn nữa trên người bọn họ có ai sấm sét, nếu Khâm sai đại nhân muốnbắt được sai phạm của mình, trái phải gì đều chỉ có đường chết!Công việc của Đan Đạt và Lâm tham tướng đã có hiệu quả rõ rệt, từ ngày thứhai trở đi không còn ai thử di dời gia sản. Thay vào đó, một luồng âm phong bắtđầu thổi qua các phủ đệ và tam đại phường, còn ngọn nguồn của cơn gió này làai, tự có người nằm vùng được rải ra thăm dò.Ban đêm khu vực Mân Giang trời đổ mưa to, nước sông dâng cao, tuy đê điềutốt nên không có vấn đề gì, nhưng luồng âm phong này gầm rú, sóng ngầm bắtđầu quét qua, khiến rất nhiều người cảm nhận được bầu không thể không khácthường.Cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, các Ti khố bắt đầu móc nối với nhau,thượng trung hạ, tổng cộng hơn hai trăm Ti khố, đối mặt với “lệnh ba ngày” đềucó quyết định riêng của mình. Người vẫn còn lương tâm thì chuẩn bị trả lại bạcđã ăn, trở lại làm người. Người sợ hãi quyền thế của Phạm Nhàn thì âm thầmchuẩn bị tố cáo hành động không hợp pháp của đồng liêu để gột sạch cho mình.Còn càng nhiều người lại bắt đầu tụ tập trong phủ chủ quản tam đại phường,ngấm ngầm bàn bạc xem rốt cuộc nên ứng phó xử lý chuyện này ra sao.Ba vị chủ quản tam đại phường đều bị đánh đòn, chỉ có thể nằm trên giường.Tuy ba người này ở ba nơi khác nhau nhưng lòng căm thù đối với Phạm Nhànvà oán hận trong mắt lại đều dữ dội y hệt nhau. Tóm lại bọn họ không chịu cúiđầu với Phạm Nhàn là vì làm quá nhiều chuyện xấu, cho dù cúi đầu chỉ e tươnglai cũng không thoát khỏi cái chết.Còn trong chuyện đám Ti khố móc nối với nhau, tâm phúc của Tín Dương trongsố Ti khố cũng đóng vai trò rất quan trọng, dùng danh nghĩa công chúa điện hạở kinh đô xa xôi, cam đoan với các Ti khố thứ triều đình chú ý nhất vẫn là việcsản xuất và lợi nhuận của Nội Khố chứ không phải chút bạc vụn mà các ngươitham ô.Một chiếc đũa thì sao? Mười chiếc đũa thì thế nào? Tóm lại đại đa số Ti khố bắtđầu kết bè với nhau, như quả bóng bowling lăn về phía Phạm Khâm sai đạinhân dường như không hề biết gì, chỉ biết kéo mỹ nhân đi chơi.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Ngày cuối cùng trong mệnh lệnh ba ngày, Phạm Nhàn vẫn dựa theo quy củ haingày trước, buổi sáng họp bàn trong nha môn. Hai ngày này tuy đám Ti khốkhông có ai chủ động giao tang vật nhận tội, nhưng đã có không ít quan viên trảlại một chút bạc, còn trả đủ chưa đó là chuyện về sau, đương nhiên cũng bànsau, ít nhất bề ngoài cũng đủ kính cẩn.