Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 490: Vì sao Khâm sai đại nhân tức giận? 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Các công nhân ở phía cuối đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thoáng yên tâm hơnnhưng cũng không dám tin tưởng hoàn toàn vị đại quan trẻ tuổi này, tay vẫncầm nguyên cây xẻng.“Ngươi... Ngươi coi như mệnh quan triều đình, sao có thể giết người lung tungnhư vậy được!” Cuối cùng một tên Ti khố không chịu nổi áp lực trầm mặc nàynữa, gào khóc với giọng the thé.Lúc này Phó sứ Chuyển Vận ti Mã Giai đang đứng đờ đẫn sau lưng Phạm Nhàn,hắn hoàn toàn không ngờ Phạm Nhàn không buồn nói hai lời, vừa gặp đã thẳngtay chém đầu một chủ quản đại phường! Chuyện hôm nay làm lớn rồi, nên kếtthúc thế nào đây?Hắn run run rẩy rẩy, vừa sợ vừa giận nói: “Khâm sai đại nhân, thế... thế này làsao? Có gì thì từ từ thương lượng... Toi rồi, toi thật rồi.”Trong lòng Mã Giai, quan trọng nhất trong Nội Khố chính là các Ti khố trướcmặt, chỉ có những người này mới biết làm sao để duy trì Nội Khố. Cho dù hômnay Phạm Nhàn chém mấy chục cái đầu người, ép các Ti khố này đi vào khuônkhổ, nhưng tương lai thì sao? Các Ti khố mang oán hận làm việc, ai biết tươnglai Nội Khố sẽ biến thành bộ dạng gì?Huống chi còn hai vị chủ quản đại phường cũng đang tổ chức bãi công, nếu biếtngươi giết Tiêu chủ quản của Giáp phường, khiến mọi người oán trách, lại tiếptục bãi công... Trời đất ơi! Ngài mà giết hết cả người, thế thì ai làm việc? Chẳnglẽ trông cậy vào đám công nhân còn chẳng biết chữ à?Phạm Nhàn không hề để ý tới Phó sứ tay chân luống cuống bên cạnh, ra hiệucho Tô Văn Mậu tới gần, sau đó nói rõ ràng cho mọi người trong công phường:“Nghe kỹ từng câu từng chữ cho ta.”Ai nấy ngớ người.Tô Văn Mậu lấy từ trong áo ra vài trang giấy, híp mắt nhìn rồi bắt đầu cao giọngđọc lên.“Nay điều tra rõ, Tiêu Kính chủ quản Giáp phường trong tam đại phường NộiKhố Chuyển Vận ti, từ năm đầu tiên tới giờ đã làm rất nhiều điều ác, vi phạmpháp luật.”Tô Văn Mậu nhíu mày nhìn thoáng qua đám Ti khố đang run rẩy bất an, tiếp tụcđọc: “Khánh lịch năm thứ hai, tháng ba, Tiêu Kính che giấu tai nạn trong mỏđồng, ăn tiền của người chết suốt năm năm, tổng cộng một vạn ba ngàn bảytrăm lượng. Khánh lịch năm thứ tư, tháng bảy, mùng 9, Tiêu Kín hối lộ Chủ bạcở Tô Châu, mua bảy trăm mẫu ruộng tốt với giá rẻ. Khánh lịch năm thứ sáu,tháng giêng, chủ quản tam đại phường được Tiêu Kính dẫn đầu, cùng các Ti khốcó liên quan biển thủ tiền công của công nhân, tổng cộng hơn vạn, gây ra bạođộng. Mười bốn người chết, hơn năm mươi người bị thương...”(Chủ bạc: một chức quan phụ trách làm công văn giấy tờ.)Tội trạng được liệt kê không biết bao nhiêu điều, Tô Văn Mậu đọc tới mứcmiệng lưỡi khô khốc. Chỉ nghe hắn đọc tới đoạn cuối cùng: “Tội này khó tha,dựa theo luật pháp Khánh quốc, đáng chém.”Sau đó hắn lấy từ trong lòng ra một số khế ước đất đai, lời khai của Chủ bạc TôChâu cùng các chứng cứ có liên quan.“Đừng có hỏi ta về chứng cớ.” Phạm Nhàn mở miệng nói: “Nhân chứng ta vẫngiữ, vật chứng cũng chẳng thiếu, bản quan đã lên quản lý Nội Khố thì tuyệt đốikhông giữ lại loại khốn kiếp như Tiêu Kính.”Đám công nhân vốn đang run rẩy bất an nghe Khâm sai đại nhân định tội, lúcđọc tới những tội trạng kia, ai nấy nhớ lại ngày thường Tiêu Kính hoành hànhbá đạo ra sao, đối xử với các công nhân bên dưới hà khắc thâm độc cỡ nào, độtnhiên lại thấy Khâm sai đại nhân giết rất tốt! Giết rất hay!Còn đám Ti khố, ánh mắt càng lúc càng oán hận, có người không phục hô: “Chodù có trị tội cũng phải lên công đường thẩm án... muốn gán tội cho người khácthì nói sao chẳng được!”Phó sứ Phí Giới đứng sau lưng Phạm Nhàn nghe Tô Văn Mậu đọc tội trạng làbiết Khâm sai đại nhân đang lấy cớ. Tiêu Kính làm những việc này, thật ra tronglòng quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti đều hiểu rõ, có điều cho dù trị tội theoluật pháp Khánh Quốc thì... ngươi cũng không thể giết hắn một cách qua loanhư vậy được!Do có biểu đệ Nhâm Thiếu An nên Mã Giai luôn muốn giữ quan hệ tốt đẹp vớiPhạm Nhàn, thế nên tuy hắn không ủng hộ tác phong hành xử của Phạm Nhànnhưng vẫn cố ngậm miệng, không lên tiếng chất vấn.Hắn không chất vấn, nhưng trong Chuyển Vận ti còn có tâm phúc mà Trưởngcông chúa lưu lại, làm sao lại bỏ qua cơ hội tỏa sáng như vậy, âm hiểm nói:“Đại nhân xử lý thật quyết đoán, chẳng qua... hình như loại người ăn hối lộ tráipháp luật này phải mở công đường công khai tra thẩm, khiến hắn chính miệngthừa nhận, như vậy mới có thể ngăn ngừa loại đạo chích. Hơn nữa đại nhân chocác Ti khố thời gian ba ngày, ba ngày còn chưa hết, như vậy có vẻ hơi...”Các Ti khố run rẩy, vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nghe bên phía quan viên có người nóigiúp mình, càng bạo gan hẳn lên.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Các công nhân ở phía cuối đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thoáng yên tâm hơnnhưng cũng không dám tin tưởng hoàn toàn vị đại quan trẻ tuổi này, tay vẫncầm nguyên cây xẻng.“Ngươi... Ngươi coi như mệnh quan triều đình, sao có thể giết người lung tungnhư vậy được!” Cuối cùng một tên Ti khố không chịu nổi áp lực trầm mặc nàynữa, gào khóc với giọng the thé.Lúc này Phó sứ Chuyển Vận ti Mã Giai đang đứng đờ đẫn sau lưng Phạm Nhàn,hắn hoàn toàn không ngờ Phạm Nhàn không buồn nói hai lời, vừa gặp đã thẳngtay chém đầu một chủ quản đại phường! Chuyện hôm nay làm lớn rồi, nên kếtthúc thế nào đây?Hắn run run rẩy rẩy, vừa sợ vừa giận nói: “Khâm sai đại nhân, thế... thế này làsao? Có gì thì từ từ thương lượng... Toi rồi, toi thật rồi.”Trong lòng Mã Giai, quan trọng nhất trong Nội Khố chính là các Ti khố trướcmặt, chỉ có những người này mới biết làm sao để duy trì Nội Khố. Cho dù hômnay Phạm Nhàn chém mấy chục cái đầu người, ép các Ti khố này đi vào khuônkhổ, nhưng tương lai thì sao? Các Ti khố mang oán hận làm việc, ai biết tươnglai Nội Khố sẽ biến thành bộ dạng gì?Huống chi còn hai vị chủ quản đại phường cũng đang tổ chức bãi công, nếu biếtngươi giết Tiêu chủ quản của Giáp phường, khiến mọi người oán trách, lại tiếptục bãi công... Trời đất ơi! Ngài mà giết hết cả người, thế thì ai làm việc? Chẳnglẽ trông cậy vào đám công nhân còn chẳng biết chữ à?Phạm Nhàn không hề để ý tới Phó sứ tay chân luống cuống bên cạnh, ra hiệucho Tô Văn Mậu tới gần, sau đó nói rõ ràng cho mọi người trong công phường:“Nghe kỹ từng câu từng chữ cho ta.”Ai nấy ngớ người.Tô Văn Mậu lấy từ trong áo ra vài trang giấy, híp mắt nhìn rồi bắt đầu cao giọngđọc lên.“Nay điều tra rõ, Tiêu Kính chủ quản Giáp phường trong tam đại phường NộiKhố Chuyển Vận ti, từ năm đầu tiên tới giờ đã làm rất nhiều điều ác, vi phạmpháp luật.”Tô Văn Mậu nhíu mày nhìn thoáng qua đám Ti khố đang run rẩy bất an, tiếp tụcđọc: “Khánh lịch năm thứ hai, tháng ba, Tiêu Kính che giấu tai nạn trong mỏđồng, ăn tiền của người chết suốt năm năm, tổng cộng một vạn ba ngàn bảytrăm lượng. Khánh lịch năm thứ tư, tháng bảy, mùng 9, Tiêu Kín hối lộ Chủ bạcở Tô Châu, mua bảy trăm mẫu ruộng tốt với giá rẻ. Khánh lịch năm thứ sáu,tháng giêng, chủ quản tam đại phường được Tiêu Kính dẫn đầu, cùng các Ti khốcó liên quan biển thủ tiền công của công nhân, tổng cộng hơn vạn, gây ra bạođộng. Mười bốn người chết, hơn năm mươi người bị thương...”(Chủ bạc: một chức quan phụ trách làm công văn giấy tờ.)Tội trạng được liệt kê không biết bao nhiêu điều, Tô Văn Mậu đọc tới mứcmiệng lưỡi khô khốc. Chỉ nghe hắn đọc tới đoạn cuối cùng: “Tội này khó tha,dựa theo luật pháp Khánh quốc, đáng chém.”Sau đó hắn lấy từ trong lòng ra một số khế ước đất đai, lời khai của Chủ bạc TôChâu cùng các chứng cứ có liên quan.“Đừng có hỏi ta về chứng cớ.” Phạm Nhàn mở miệng nói: “Nhân chứng ta vẫngiữ, vật chứng cũng chẳng thiếu, bản quan đã lên quản lý Nội Khố thì tuyệt đốikhông giữ lại loại khốn kiếp như Tiêu Kính.”Đám công nhân vốn đang run rẩy bất an nghe Khâm sai đại nhân định tội, lúcđọc tới những tội trạng kia, ai nấy nhớ lại ngày thường Tiêu Kính hoành hànhbá đạo ra sao, đối xử với các công nhân bên dưới hà khắc thâm độc cỡ nào, độtnhiên lại thấy Khâm sai đại nhân giết rất tốt! Giết rất hay!Còn đám Ti khố, ánh mắt càng lúc càng oán hận, có người không phục hô: “Chodù có trị tội cũng phải lên công đường thẩm án... muốn gán tội cho người khácthì nói sao chẳng được!”Phó sứ Phí Giới đứng sau lưng Phạm Nhàn nghe Tô Văn Mậu đọc tội trạng làbiết Khâm sai đại nhân đang lấy cớ. Tiêu Kính làm những việc này, thật ra tronglòng quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti đều hiểu rõ, có điều cho dù trị tội theoluật pháp Khánh Quốc thì... ngươi cũng không thể giết hắn một cách qua loanhư vậy được!Do có biểu đệ Nhâm Thiếu An nên Mã Giai luôn muốn giữ quan hệ tốt đẹp vớiPhạm Nhàn, thế nên tuy hắn không ủng hộ tác phong hành xử của Phạm Nhànnhưng vẫn cố ngậm miệng, không lên tiếng chất vấn.Hắn không chất vấn, nhưng trong Chuyển Vận ti còn có tâm phúc mà Trưởngcông chúa lưu lại, làm sao lại bỏ qua cơ hội tỏa sáng như vậy, âm hiểm nói:“Đại nhân xử lý thật quyết đoán, chẳng qua... hình như loại người ăn hối lộ tráipháp luật này phải mở công đường công khai tra thẩm, khiến hắn chính miệngthừa nhận, như vậy mới có thể ngăn ngừa loại đạo chích. Hơn nữa đại nhân chocác Ti khố thời gian ba ngày, ba ngày còn chưa hết, như vậy có vẻ hơi...”Các Ti khố run rẩy, vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nghe bên phía quan viên có người nóigiúp mình, càng bạo gan hẳn lên.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Các công nhân ở phía cuối đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thoáng yên tâm hơnnhưng cũng không dám tin tưởng hoàn toàn vị đại quan trẻ tuổi này, tay vẫncầm nguyên cây xẻng.“Ngươi... Ngươi coi như mệnh quan triều đình, sao có thể giết người lung tungnhư vậy được!” Cuối cùng một tên Ti khố không chịu nổi áp lực trầm mặc nàynữa, gào khóc với giọng the thé.Lúc này Phó sứ Chuyển Vận ti Mã Giai đang đứng đờ đẫn sau lưng Phạm Nhàn,hắn hoàn toàn không ngờ Phạm Nhàn không buồn nói hai lời, vừa gặp đã thẳngtay chém đầu một chủ quản đại phường! Chuyện hôm nay làm lớn rồi, nên kếtthúc thế nào đây?Hắn run run rẩy rẩy, vừa sợ vừa giận nói: “Khâm sai đại nhân, thế... thế này làsao? Có gì thì từ từ thương lượng... Toi rồi, toi thật rồi.”Trong lòng Mã Giai, quan trọng nhất trong Nội Khố chính là các Ti khố trướcmặt, chỉ có những người này mới biết làm sao để duy trì Nội Khố. Cho dù hômnay Phạm Nhàn chém mấy chục cái đầu người, ép các Ti khố này đi vào khuônkhổ, nhưng tương lai thì sao? Các Ti khố mang oán hận làm việc, ai biết tươnglai Nội Khố sẽ biến thành bộ dạng gì?Huống chi còn hai vị chủ quản đại phường cũng đang tổ chức bãi công, nếu biếtngươi giết Tiêu chủ quản của Giáp phường, khiến mọi người oán trách, lại tiếptục bãi công... Trời đất ơi! Ngài mà giết hết cả người, thế thì ai làm việc? Chẳnglẽ trông cậy vào đám công nhân còn chẳng biết chữ à?Phạm Nhàn không hề để ý tới Phó sứ tay chân luống cuống bên cạnh, ra hiệucho Tô Văn Mậu tới gần, sau đó nói rõ ràng cho mọi người trong công phường:“Nghe kỹ từng câu từng chữ cho ta.”Ai nấy ngớ người.Tô Văn Mậu lấy từ trong áo ra vài trang giấy, híp mắt nhìn rồi bắt đầu cao giọngđọc lên.“Nay điều tra rõ, Tiêu Kính chủ quản Giáp phường trong tam đại phường NộiKhố Chuyển Vận ti, từ năm đầu tiên tới giờ đã làm rất nhiều điều ác, vi phạmpháp luật.”Tô Văn Mậu nhíu mày nhìn thoáng qua đám Ti khố đang run rẩy bất an, tiếp tụcđọc: “Khánh lịch năm thứ hai, tháng ba, Tiêu Kính che giấu tai nạn trong mỏđồng, ăn tiền của người chết suốt năm năm, tổng cộng một vạn ba ngàn bảytrăm lượng. Khánh lịch năm thứ tư, tháng bảy, mùng 9, Tiêu Kín hối lộ Chủ bạcở Tô Châu, mua bảy trăm mẫu ruộng tốt với giá rẻ. Khánh lịch năm thứ sáu,tháng giêng, chủ quản tam đại phường được Tiêu Kính dẫn đầu, cùng các Ti khốcó liên quan biển thủ tiền công của công nhân, tổng cộng hơn vạn, gây ra bạođộng. Mười bốn người chết, hơn năm mươi người bị thương...”(Chủ bạc: một chức quan phụ trách làm công văn giấy tờ.)Tội trạng được liệt kê không biết bao nhiêu điều, Tô Văn Mậu đọc tới mứcmiệng lưỡi khô khốc. Chỉ nghe hắn đọc tới đoạn cuối cùng: “Tội này khó tha,dựa theo luật pháp Khánh quốc, đáng chém.”Sau đó hắn lấy từ trong lòng ra một số khế ước đất đai, lời khai của Chủ bạc TôChâu cùng các chứng cứ có liên quan.“Đừng có hỏi ta về chứng cớ.” Phạm Nhàn mở miệng nói: “Nhân chứng ta vẫngiữ, vật chứng cũng chẳng thiếu, bản quan đã lên quản lý Nội Khố thì tuyệt đốikhông giữ lại loại khốn kiếp như Tiêu Kính.”Đám công nhân vốn đang run rẩy bất an nghe Khâm sai đại nhân định tội, lúcđọc tới những tội trạng kia, ai nấy nhớ lại ngày thường Tiêu Kính hoành hànhbá đạo ra sao, đối xử với các công nhân bên dưới hà khắc thâm độc cỡ nào, độtnhiên lại thấy Khâm sai đại nhân giết rất tốt! Giết rất hay!Còn đám Ti khố, ánh mắt càng lúc càng oán hận, có người không phục hô: “Chodù có trị tội cũng phải lên công đường thẩm án... muốn gán tội cho người khácthì nói sao chẳng được!”Phó sứ Phí Giới đứng sau lưng Phạm Nhàn nghe Tô Văn Mậu đọc tội trạng làbiết Khâm sai đại nhân đang lấy cớ. Tiêu Kính làm những việc này, thật ra tronglòng quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti đều hiểu rõ, có điều cho dù trị tội theoluật pháp Khánh Quốc thì... ngươi cũng không thể giết hắn một cách qua loanhư vậy được!Do có biểu đệ Nhâm Thiếu An nên Mã Giai luôn muốn giữ quan hệ tốt đẹp vớiPhạm Nhàn, thế nên tuy hắn không ủng hộ tác phong hành xử của Phạm Nhànnhưng vẫn cố ngậm miệng, không lên tiếng chất vấn.Hắn không chất vấn, nhưng trong Chuyển Vận ti còn có tâm phúc mà Trưởngcông chúa lưu lại, làm sao lại bỏ qua cơ hội tỏa sáng như vậy, âm hiểm nói:“Đại nhân xử lý thật quyết đoán, chẳng qua... hình như loại người ăn hối lộ tráipháp luật này phải mở công đường công khai tra thẩm, khiến hắn chính miệngthừa nhận, như vậy mới có thể ngăn ngừa loại đạo chích. Hơn nữa đại nhân chocác Ti khố thời gian ba ngày, ba ngày còn chưa hết, như vậy có vẻ hơi...”Các Ti khố run rẩy, vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nghe bên phía quan viên có người nóigiúp mình, càng bạo gan hẳn lên.