Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 491: Vì sao Khâm sai đại nhân tức giận? 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không buồn quay đầu lại, khóe môi nở một nụ cười: “BẢn quan làĐề ti của Giám Sát viện, kiêm cả Chính sứ Chuyển Vận ti. Giám Sát viện phụtrách tra án, Chuyển Vận ti lại là trường hợp đặc biệt trong luật pháp KhánhQuốc, do Chính sứ xử án, xử trảm hắn, có gì mà không được? Hơn nữa... bảnquan chém hắn không phải vì mấy tội danh này.”Y cúi đầu cười nói: “Xúi giục công nhân gây chuyện, bãi công, chống lại ý chỉcủa bệ hạ, chẳng lẽ bản quan lại không thể chém loại khi quân phạm thượngnày?”Luật pháp Khánh Quốc rất chi tiết, loại chuyện như giết người này âm thầm làmthì không sao, nhưng như Phạm Nhàn công khai giết người thì cần có một cáicớ thật tốt. Nếu y chỉ dùng chuyện Tiêu Kính vi phạm pháp luật để giải thíchcho hành động của mình, thế thì các quan viên Ti khố sẽ có cơ hội rất tốt đểphản bác - không tra hỏi bản án mà chém luôn phạm nhân, có ở nha môn nào đinữa cũng không thể nói nổi.Nhưng Phạm Nhàn lại làm việc rất rõ ràng, đã điều tra kỹ lưỡng tội danh củaTiêu Kính nhưng vẫn nói là đối phương bất kính với ý chỉ của bệ hạ nên mớichém... Ý chỉ là thứ hư vô mờ ảo nhất, y là Khâm sai, đương nhiên có quyềngiải thích.Còn Giám Sát viện điều tra tội trạng của Tiêu Kính cũng là chuyện cần thiết,ngày sau về triều đình kinh đô, kiện cáo trước mặt bệ hạ, mấy tội lỗi ép muaruộng tốt ức hiếp dân chúng vào đường chết, cũng đủ nghi hoặc lời đàm tiếu.Gần thì giết người lập uy, sau đó lại thu thập chứng cứ ngăn chặn miệng lưỡithế nhân xa xôi, đây mới là bố trí lâu dài.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trong đại phường của giờ phút đã có một người chết, mà các công nhân có vẻđặt hi vọng vào Khâm sai đại nhân, lũ Ti khố thì nhát gan như chuột, đám quanviên tuy trong lòng có quỷ nhưng không cách nào ra mặt chỉ trích Phạm Nhàn,tình hình bỗng ổn định lại.Lại thêm một quãng thời gian, bãi công ở hai đại phường còn lại cũng được ổnđịnh. Có điều hai nơi này do Diệp tham tướng và Đan Đạt xử lý nên tốn thêmmột chút thời gian; hai người này không được to gan như Phạm Nhàn, chỉ dámbắt người chứ không dám giết người.Các Ti khố trong hai phường còn lại được quân sĩ áp giải vào trong đại côngphường, các công nhân bị cấm không được ở lại trong công phường. Cho dùnhư vậy, hơn hai trăm Ti khố áo xanh ùn ùn đi vào cũng khiến đại công phườngcó vẻ hơi chật chội.Nhưng quân đội đao thương sáng loáng, Giám Sát viện giơ tên nỏ ép buộc, cóchen chúc nhau hơn nữa cũng không dám nhúc nhích chút nào.Thấy cảnh tượng này, các quan viên Chuyển Vận ti theo Phạm Nhàn đi vàotrong xưởng ai nấy thầm kinh hãi! Mãi tới lúc này các quan viên mới biết, hóara Khâm sai đại nhân đã bố trí sẵn chờ đón tình hình ngày cuối cùng trong hạnlệnh ba ngày. Hơn nữa dường Khâm sai còn đoán được Ti khố sẽ có phản ứngquá khích!Trong lúc nhất thời, các quan viên thân tín phe Tín Dương không khỏi thấtvọng, xem ra đợt náo loạn hôm nay không lớn. Nhưng đồng thời bọn họ lại cảmthấy hi vọng, mong Phạm Nhàn tiếp tục ra tay tàn nhẫn hơn một chút, tốt nhất làđắc tội với tất cả các Ti khố... Tương lai sản lượng Nội Khố giảm sút, chấtlượng đi xuống, xem ngươi trả lời bệ hạ thế nào!Đợi bên trong công phường yên tĩnh hơn một chút, Phạm Nhàn đứng dậy khỏighế, vài giọt nước đọng trên áo mưa cũng chảy xuống đất.Y nhìn đám Ti khố chen chúc nhau trước mặt, chỉ thấy trong mắt đám Ti khốnày vẫn còn vẻ không phục, còn dám Ti khố bên hai đại phường Ất Bình bị ápgiải tới vẫn còn vẻ kiêu căng, như hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.“Người đến đông đủ rồi à.” Y cười ấm áp nói: “Đêm qua trời đổ mưa to, gianxưởng công phường này bị dập tắt, bên các ngươi thì sao? Ngoài ra, rõ ràng làTi khố của các công phường cách nhau ba bốn mươi dặm, sao hôm nay đều ởxung quanh nha môn? Cho dù công phường ngừng làm việc do mưa lớn, cácngươi cũng phải tới công phường của mình kiểm tra mới đúng. Sắc trời cònsớm, chẳng lẽ các ngươi đã tới sau đó lại quay về?”Y tự nói một mình, còn đám Ti khố mới đến cũng được đám Ti khố trong côngphường lúc trước giải thích, cuối cùng cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì,sắc mặt dần trở nên trắng bệch.Phạm Nhàn lắc đầu nói: “Lần này thì hay rồi, tội danh bãi công của chư vị đãthành thật, bản quan cũng tiện ra tay giết người.”Chuyện Tiêu Chủ quản tử vong nhanh đến mức bất thường được lời nói truyềnbá, bây giờ các Ti khố đã biết Khâm sai đại nhân là loại người giết người khôngchớp mắt. Sau khi nghe câu nói lạnh nhạt này, các Ti khố lập tức xôn xao, cóngười lên tiếng cầu xin tha mạng, có người vẫn còn hung hăng chửi mắng, cóánh mắt đảo quanh nhưng muốn xem xem trong công phường này có lỗ chóchui nào không.
Phạm Nhàn không buồn quay đầu lại, khóe môi nở một nụ cười: “BẢn quan là
Đề ti của Giám Sát viện, kiêm cả Chính sứ Chuyển Vận ti. Giám Sát viện phụ
trách tra án, Chuyển Vận ti lại là trường hợp đặc biệt trong luật pháp Khánh
Quốc, do Chính sứ xử án, xử trảm hắn, có gì mà không được? Hơn nữa... bản
quan chém hắn không phải vì mấy tội danh này.”
Y cúi đầu cười nói: “Xúi giục công nhân gây chuyện, bãi công, chống lại ý chỉ
của bệ hạ, chẳng lẽ bản quan lại không thể chém loại khi quân phạm thượng
này?”
Luật pháp Khánh Quốc rất chi tiết, loại chuyện như giết người này âm thầm làm
thì không sao, nhưng như Phạm Nhàn công khai giết người thì cần có một cái
cớ thật tốt. Nếu y chỉ dùng chuyện Tiêu Kính vi phạm pháp luật để giải thích
cho hành động của mình, thế thì các quan viên Ti khố sẽ có cơ hội rất tốt để
phản bác - không tra hỏi bản án mà chém luôn phạm nhân, có ở nha môn nào đi
nữa cũng không thể nói nổi.
Nhưng Phạm Nhàn lại làm việc rất rõ ràng, đã điều tra kỹ lưỡng tội danh của
Tiêu Kính nhưng vẫn nói là đối phương bất kính với ý chỉ của bệ hạ nên mới
chém... Ý chỉ là thứ hư vô mờ ảo nhất, y là Khâm sai, đương nhiên có quyền
giải thích.
Còn Giám Sát viện điều tra tội trạng của Tiêu Kính cũng là chuyện cần thiết,
ngày sau về triều đình kinh đô, kiện cáo trước mặt bệ hạ, mấy tội lỗi ép mua
ruộng tốt ức hiếp dân chúng vào đường chết, cũng đủ nghi hoặc lời đàm tiếu.
Gần thì giết người lập uy, sau đó lại thu thập chứng cứ ngăn chặn miệng lưỡi
thế nhân xa xôi, đây mới là bố trí lâu dài.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong đại phường của giờ phút đã có một người chết, mà các công nhân có vẻ
đặt hi vọng vào Khâm sai đại nhân, lũ Ti khố thì nhát gan như chuột, đám quan
viên tuy trong lòng có quỷ nhưng không cách nào ra mặt chỉ trích Phạm Nhàn,
tình hình bỗng ổn định lại.
Lại thêm một quãng thời gian, bãi công ở hai đại phường còn lại cũng được ổn
định. Có điều hai nơi này do Diệp tham tướng và Đan Đạt xử lý nên tốn thêm
một chút thời gian; hai người này không được to gan như Phạm Nhàn, chỉ dám
bắt người chứ không dám giết người.
Các Ti khố trong hai phường còn lại được quân sĩ áp giải vào trong đại công
phường, các công nhân bị cấm không được ở lại trong công phường. Cho dù
như vậy, hơn hai trăm Ti khố áo xanh ùn ùn đi vào cũng khiến đại công phường
có vẻ hơi chật chội.
Nhưng quân đội đao thương sáng loáng, Giám Sát viện giơ tên nỏ ép buộc, có
chen chúc nhau hơn nữa cũng không dám nhúc nhích chút nào.
Thấy cảnh tượng này, các quan viên Chuyển Vận ti theo Phạm Nhàn đi vào
trong xưởng ai nấy thầm kinh hãi! Mãi tới lúc này các quan viên mới biết, hóa
ra Khâm sai đại nhân đã bố trí sẵn chờ đón tình hình ngày cuối cùng trong hạn
lệnh ba ngày. Hơn nữa dường Khâm sai còn đoán được Ti khố sẽ có phản ứng
quá khích!
Trong lúc nhất thời, các quan viên thân tín phe Tín Dương không khỏi thất
vọng, xem ra đợt náo loạn hôm nay không lớn. Nhưng đồng thời bọn họ lại cảm
thấy hi vọng, mong Phạm Nhàn tiếp tục ra tay tàn nhẫn hơn một chút, tốt nhất là
đắc tội với tất cả các Ti khố... Tương lai sản lượng Nội Khố giảm sút, chất
lượng đi xuống, xem ngươi trả lời bệ hạ thế nào!
Đợi bên trong công phường yên tĩnh hơn một chút, Phạm Nhàn đứng dậy khỏi
ghế, vài giọt nước đọng trên áo mưa cũng chảy xuống đất.
Y nhìn đám Ti khố chen chúc nhau trước mặt, chỉ thấy trong mắt đám Ti khố
này vẫn còn vẻ không phục, còn dám Ti khố bên hai đại phường Ất Bình bị áp
giải tới vẫn còn vẻ kiêu căng, như hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Người đến đông đủ rồi à.” Y cười ấm áp nói: “Đêm qua trời đổ mưa to, gian
xưởng công phường này bị dập tắt, bên các ngươi thì sao? Ngoài ra, rõ ràng là
Ti khố của các công phường cách nhau ba bốn mươi dặm, sao hôm nay đều ở
xung quanh nha môn? Cho dù công phường ngừng làm việc do mưa lớn, các
ngươi cũng phải tới công phường của mình kiểm tra mới đúng. Sắc trời còn
sớm, chẳng lẽ các ngươi đã tới sau đó lại quay về?”
Y tự nói một mình, còn đám Ti khố mới đến cũng được đám Ti khố trong công
phường lúc trước giải thích, cuối cùng cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì,
sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Phạm Nhàn lắc đầu nói: “Lần này thì hay rồi, tội danh bãi công của chư vị đã
thành thật, bản quan cũng tiện ra tay giết người.”
Chuyện Tiêu Chủ quản tử vong nhanh đến mức bất thường được lời nói truyền
bá, bây giờ các Ti khố đã biết Khâm sai đại nhân là loại người giết người không
chớp mắt. Sau khi nghe câu nói lạnh nhạt này, các Ti khố lập tức xôn xao, có
người lên tiếng cầu xin tha mạng, có người vẫn còn hung hăng chửi mắng, có
ánh mắt đảo quanh nhưng muốn xem xem trong công phường này có lỗ chó
chui nào không.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không buồn quay đầu lại, khóe môi nở một nụ cười: “BẢn quan làĐề ti của Giám Sát viện, kiêm cả Chính sứ Chuyển Vận ti. Giám Sát viện phụtrách tra án, Chuyển Vận ti lại là trường hợp đặc biệt trong luật pháp KhánhQuốc, do Chính sứ xử án, xử trảm hắn, có gì mà không được? Hơn nữa... bảnquan chém hắn không phải vì mấy tội danh này.”Y cúi đầu cười nói: “Xúi giục công nhân gây chuyện, bãi công, chống lại ý chỉcủa bệ hạ, chẳng lẽ bản quan lại không thể chém loại khi quân phạm thượngnày?”Luật pháp Khánh Quốc rất chi tiết, loại chuyện như giết người này âm thầm làmthì không sao, nhưng như Phạm Nhàn công khai giết người thì cần có một cáicớ thật tốt. Nếu y chỉ dùng chuyện Tiêu Kính vi phạm pháp luật để giải thíchcho hành động của mình, thế thì các quan viên Ti khố sẽ có cơ hội rất tốt đểphản bác - không tra hỏi bản án mà chém luôn phạm nhân, có ở nha môn nào đinữa cũng không thể nói nổi.Nhưng Phạm Nhàn lại làm việc rất rõ ràng, đã điều tra kỹ lưỡng tội danh củaTiêu Kính nhưng vẫn nói là đối phương bất kính với ý chỉ của bệ hạ nên mớichém... Ý chỉ là thứ hư vô mờ ảo nhất, y là Khâm sai, đương nhiên có quyềngiải thích.Còn Giám Sát viện điều tra tội trạng của Tiêu Kính cũng là chuyện cần thiết,ngày sau về triều đình kinh đô, kiện cáo trước mặt bệ hạ, mấy tội lỗi ép muaruộng tốt ức hiếp dân chúng vào đường chết, cũng đủ nghi hoặc lời đàm tiếu.Gần thì giết người lập uy, sau đó lại thu thập chứng cứ ngăn chặn miệng lưỡithế nhân xa xôi, đây mới là bố trí lâu dài.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trong đại phường của giờ phút đã có một người chết, mà các công nhân có vẻđặt hi vọng vào Khâm sai đại nhân, lũ Ti khố thì nhát gan như chuột, đám quanviên tuy trong lòng có quỷ nhưng không cách nào ra mặt chỉ trích Phạm Nhàn,tình hình bỗng ổn định lại.Lại thêm một quãng thời gian, bãi công ở hai đại phường còn lại cũng được ổnđịnh. Có điều hai nơi này do Diệp tham tướng và Đan Đạt xử lý nên tốn thêmmột chút thời gian; hai người này không được to gan như Phạm Nhàn, chỉ dámbắt người chứ không dám giết người.Các Ti khố trong hai phường còn lại được quân sĩ áp giải vào trong đại côngphường, các công nhân bị cấm không được ở lại trong công phường. Cho dùnhư vậy, hơn hai trăm Ti khố áo xanh ùn ùn đi vào cũng khiến đại công phườngcó vẻ hơi chật chội.Nhưng quân đội đao thương sáng loáng, Giám Sát viện giơ tên nỏ ép buộc, cóchen chúc nhau hơn nữa cũng không dám nhúc nhích chút nào.Thấy cảnh tượng này, các quan viên Chuyển Vận ti theo Phạm Nhàn đi vàotrong xưởng ai nấy thầm kinh hãi! Mãi tới lúc này các quan viên mới biết, hóara Khâm sai đại nhân đã bố trí sẵn chờ đón tình hình ngày cuối cùng trong hạnlệnh ba ngày. Hơn nữa dường Khâm sai còn đoán được Ti khố sẽ có phản ứngquá khích!Trong lúc nhất thời, các quan viên thân tín phe Tín Dương không khỏi thấtvọng, xem ra đợt náo loạn hôm nay không lớn. Nhưng đồng thời bọn họ lại cảmthấy hi vọng, mong Phạm Nhàn tiếp tục ra tay tàn nhẫn hơn một chút, tốt nhất làđắc tội với tất cả các Ti khố... Tương lai sản lượng Nội Khố giảm sút, chấtlượng đi xuống, xem ngươi trả lời bệ hạ thế nào!Đợi bên trong công phường yên tĩnh hơn một chút, Phạm Nhàn đứng dậy khỏighế, vài giọt nước đọng trên áo mưa cũng chảy xuống đất.Y nhìn đám Ti khố chen chúc nhau trước mặt, chỉ thấy trong mắt đám Ti khốnày vẫn còn vẻ không phục, còn dám Ti khố bên hai đại phường Ất Bình bị ápgiải tới vẫn còn vẻ kiêu căng, như hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.“Người đến đông đủ rồi à.” Y cười ấm áp nói: “Đêm qua trời đổ mưa to, gianxưởng công phường này bị dập tắt, bên các ngươi thì sao? Ngoài ra, rõ ràng làTi khố của các công phường cách nhau ba bốn mươi dặm, sao hôm nay đều ởxung quanh nha môn? Cho dù công phường ngừng làm việc do mưa lớn, cácngươi cũng phải tới công phường của mình kiểm tra mới đúng. Sắc trời cònsớm, chẳng lẽ các ngươi đã tới sau đó lại quay về?”Y tự nói một mình, còn đám Ti khố mới đến cũng được đám Ti khố trong côngphường lúc trước giải thích, cuối cùng cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì,sắc mặt dần trở nên trắng bệch.Phạm Nhàn lắc đầu nói: “Lần này thì hay rồi, tội danh bãi công của chư vị đãthành thật, bản quan cũng tiện ra tay giết người.”Chuyện Tiêu Chủ quản tử vong nhanh đến mức bất thường được lời nói truyềnbá, bây giờ các Ti khố đã biết Khâm sai đại nhân là loại người giết người khôngchớp mắt. Sau khi nghe câu nói lạnh nhạt này, các Ti khố lập tức xôn xao, cóngười lên tiếng cầu xin tha mạng, có người vẫn còn hung hăng chửi mắng, cóánh mắt đảo quanh nhưng muốn xem xem trong công phường này có lỗ chóchui nào không.