Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 499: Đá mài đao có ý thức tự chủ 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn một khi đội ngũ đã đứng vững, đám phó chủ quản này sẽ hung ác vô song,quan sát kỹ lưỡng Ti khố cấp dưới. Hai bên giao đấu như vậy ~ những chuyệnPhạm Nhàn không muốn thấy sẽ từ từ ít đi.“Mệnh lệnh ba ngày vẫn còn nửa ngày.” Phạm Nhàn nói: “Kẻ nào chưa chết thìtrả lại bạc, giao lại sổ sách rõ ràng cho ta, những chuyện từng sai phạm thì viếtgiấy khai báo rõ ràng... Đừng nhìn ta, ta biết các ngươi đều biết chữ. Về hết cảđi, có người ở cách công phường cả trăm dặm, không về nhà lấy bạc rồi về côngphường làm việc, chẳng lẽ định tiếp tục ở lại đây làm tượng đất à?”Nói tới cuối thì giọng điệu của Phạm Nhàn cũng lạnh dần. Xong câu này, y đi rangoài công phường giữa ánh mắt sợ hãi đưa tiễn của các Ti khố.Diệp tham tướng mang theo quân sĩ dần dần tản ra. Quan viên Giám Sát viện aivề chỗ nấy, vẫn không biết ai là cái đinh được Tứ Xử sắp xếp vào trong côngphường. Các quan viên ngấm ngầm bàn tán, không biết đang nói điều gì. Cáccông nhân được xem kịch. Đám Ti khố nhận bài học bằng máu và lửa đã trở nêncực kỳ ngoan ngoãn và sợ hãi.Ngoài công phường mưa lớn dần tạnh, một đợt bãi công cực kỳ náo nhiệt trongNội Khố, dưới đao của Phạm Nhàn và gương mặt già nua của các lão chưởngquầy, cứ như thế kết thúc theo cách đầy vu vơ và hoang đường.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Các Ti khố và quan viên trả lại bạc hết sức thuận lợi, Phạm Nhàn kiểm tra từngcái một rồi nhẹ nhàng phất tay. Chỉ cần không phải loại tham ô thái quá thì yđều để lại cho đối phương chút bạc, không móc sạch gia sản mọi người. Làmquan cả đời chỉ để phát tài, nếu vơ vét bằng hết, bên ngoài thì các quan viên NộiKhố không có cách nào nhưng chắc chắn trong lòng sẽ cực kỳ uất ức, làm việcsẽ biếng nhác tới tột đỉnh.Nhưng cho dù giơ năm ngón tay bới bạc như vậy, mệnh lệnh ba ngày của phủnha vẫn thu hồi được khoản ngân lượng rất lớn, cho dù Phạm Nhàn gia thế giàusang, đời này cũng gặp không ít chuyện nhưng nhìn con số trên danh sách vẫnphải khiếp sợ hít một hơi lạnh!Trong lòng y hơi hối hận, chuyện này náo động oanh oanh liệt liệt như vậy,tuyệt đối không thể giấu diếm bên phía kinh đô. Thế nhân đều đang chú ý tới,đống bạc được trả lại này ngoài phát cho công nhân tiền công còn thiếu mấynăm gần đây, còn lại phải gộp vào sổ sách chuyên biệt của Nội Khố, mìnhkhông cách nào điều động riêng được.Nếu biết trước đám Ti khố là lũ tham quan mập nhất thiên hạ, không khéo PhạmNhàn sẽ không ra tay thanh lọc Nội Khố như vậy mà trực tiếp để các kiếmkhách Lục Xử Giám Sát viện đi làm trộm cắp, ngoài mấy thứ ra khế đất gì đóra, ngân phiếu gì đó cướp được đều có thể giữ lại trong tay mình.Bây giờ đang lúc y thiếu bạc, nếu có khoản bạc lớn này sẽ không cần phươngbắc giúp đỡ nữa, tránh cho mọi chuyện sau này lại có thêm phiền toái. Mấu chốtnhất là có thể khiến phụ thân đại nhân không để tâm tới chuyện này, tránh chochuyện mở cửa chiêu mua sau này làm liên lụy.Nhắc tới Hải Đường, ngày đó sau chuyện bãi công, Phạm Nhàn trở lại trong phủnói cô nương này một hồi, chính nghĩa lẫm liệt tường thuật và phân tích lại tìnhhuống trước mắt, cảnh cáo đối phương chỉ e Hoàng đế Khánh Quốc đã biết haingười mình đang ở cạnh nhau, nếu ngươi dám tới rình mò trong các côngphường Nội Khố ngay trước mặt Hổ Vệ, chỉ e mình không thể ngồi trong NộiKhố được quá hai ngày. Mà mình không ở trong Nội Khố, mỗi năm người BắcTề các ngươi sẽ bớt bao nhiêu bạc?Hải Đường rầu rĩ, thầm nghĩ mình chỉ rảnh rỗi nên muốn đi dạo thôi, sao lại lôisang âm mưu quỷ kế gì. Phạm Nhàn này đúng là đa nghi, bên ngoài thì khôngnhắc lại chuyện này, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.May là tất cả sự vụ trong Nội Khố đều đi vào quỹ đạo, mà quá trình này chỉ tốncó vài ngày. Không thể không nói vẻ mặt lạnh lùng giết người của Phạm Nhàntrong lần bãi công đó đã chấn nhiếp sâu sắc đám người. Mà các lão chưởngquầy lại xuống núi, được Phạm Nhàn bố trí xảo diệu, đều phát huy tác dụng rấtlớn.Các công nhân được lấy lại tiền công nhiều năm, các cô nương bị chiếm đoạtcũng trở về nhà, bề ngoài thì toàn bộ Nội Khố đều mang bầu không khí vuimừng.Trong không khí vui mừng đó cũng pha thêm mấy nốt nhạc lạc quẻ. Tuy PhạmNhàn tâm tư kín kẽ đã đoán trước được một ít, dùng quyền lực của quan phủngăn chặn mấy chuyện tình cảm đau khổ phát sinh, thế nhưng câu chuyện củabản thân bách tính Khánh quốc luôn là chuyện nhà chuyện cửa cực kỳ phức tạp.Dân chúng ngứa mắt với mấy người phụ nữ này, lại thêm mấy người phụ nữtheo đám Ti khố ăn sung mặc sướng quen rồi, một khi tình hình thay đổi, bảnthân cũng không thích ứng được.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn một khi đội ngũ đã đứng vững, đám phó chủ quản này sẽ hung ác vô song,quan sát kỹ lưỡng Ti khố cấp dưới. Hai bên giao đấu như vậy ~ những chuyệnPhạm Nhàn không muốn thấy sẽ từ từ ít đi.“Mệnh lệnh ba ngày vẫn còn nửa ngày.” Phạm Nhàn nói: “Kẻ nào chưa chết thìtrả lại bạc, giao lại sổ sách rõ ràng cho ta, những chuyện từng sai phạm thì viếtgiấy khai báo rõ ràng... Đừng nhìn ta, ta biết các ngươi đều biết chữ. Về hết cảđi, có người ở cách công phường cả trăm dặm, không về nhà lấy bạc rồi về côngphường làm việc, chẳng lẽ định tiếp tục ở lại đây làm tượng đất à?”Nói tới cuối thì giọng điệu của Phạm Nhàn cũng lạnh dần. Xong câu này, y đi rangoài công phường giữa ánh mắt sợ hãi đưa tiễn của các Ti khố.Diệp tham tướng mang theo quân sĩ dần dần tản ra. Quan viên Giám Sát viện aivề chỗ nấy, vẫn không biết ai là cái đinh được Tứ Xử sắp xếp vào trong côngphường. Các quan viên ngấm ngầm bàn tán, không biết đang nói điều gì. Cáccông nhân được xem kịch. Đám Ti khố nhận bài học bằng máu và lửa đã trở nêncực kỳ ngoan ngoãn và sợ hãi.Ngoài công phường mưa lớn dần tạnh, một đợt bãi công cực kỳ náo nhiệt trongNội Khố, dưới đao của Phạm Nhàn và gương mặt già nua của các lão chưởngquầy, cứ như thế kết thúc theo cách đầy vu vơ và hoang đường.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Các Ti khố và quan viên trả lại bạc hết sức thuận lợi, Phạm Nhàn kiểm tra từngcái một rồi nhẹ nhàng phất tay. Chỉ cần không phải loại tham ô thái quá thì yđều để lại cho đối phương chút bạc, không móc sạch gia sản mọi người. Làmquan cả đời chỉ để phát tài, nếu vơ vét bằng hết, bên ngoài thì các quan viên NộiKhố không có cách nào nhưng chắc chắn trong lòng sẽ cực kỳ uất ức, làm việcsẽ biếng nhác tới tột đỉnh.Nhưng cho dù giơ năm ngón tay bới bạc như vậy, mệnh lệnh ba ngày của phủnha vẫn thu hồi được khoản ngân lượng rất lớn, cho dù Phạm Nhàn gia thế giàusang, đời này cũng gặp không ít chuyện nhưng nhìn con số trên danh sách vẫnphải khiếp sợ hít một hơi lạnh!Trong lòng y hơi hối hận, chuyện này náo động oanh oanh liệt liệt như vậy,tuyệt đối không thể giấu diếm bên phía kinh đô. Thế nhân đều đang chú ý tới,đống bạc được trả lại này ngoài phát cho công nhân tiền công còn thiếu mấynăm gần đây, còn lại phải gộp vào sổ sách chuyên biệt của Nội Khố, mìnhkhông cách nào điều động riêng được.Nếu biết trước đám Ti khố là lũ tham quan mập nhất thiên hạ, không khéo PhạmNhàn sẽ không ra tay thanh lọc Nội Khố như vậy mà trực tiếp để các kiếmkhách Lục Xử Giám Sát viện đi làm trộm cắp, ngoài mấy thứ ra khế đất gì đóra, ngân phiếu gì đó cướp được đều có thể giữ lại trong tay mình.Bây giờ đang lúc y thiếu bạc, nếu có khoản bạc lớn này sẽ không cần phươngbắc giúp đỡ nữa, tránh cho mọi chuyện sau này lại có thêm phiền toái. Mấu chốtnhất là có thể khiến phụ thân đại nhân không để tâm tới chuyện này, tránh chochuyện mở cửa chiêu mua sau này làm liên lụy.Nhắc tới Hải Đường, ngày đó sau chuyện bãi công, Phạm Nhàn trở lại trong phủnói cô nương này một hồi, chính nghĩa lẫm liệt tường thuật và phân tích lại tìnhhuống trước mắt, cảnh cáo đối phương chỉ e Hoàng đế Khánh Quốc đã biết haingười mình đang ở cạnh nhau, nếu ngươi dám tới rình mò trong các côngphường Nội Khố ngay trước mặt Hổ Vệ, chỉ e mình không thể ngồi trong NộiKhố được quá hai ngày. Mà mình không ở trong Nội Khố, mỗi năm người BắcTề các ngươi sẽ bớt bao nhiêu bạc?Hải Đường rầu rĩ, thầm nghĩ mình chỉ rảnh rỗi nên muốn đi dạo thôi, sao lại lôisang âm mưu quỷ kế gì. Phạm Nhàn này đúng là đa nghi, bên ngoài thì khôngnhắc lại chuyện này, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.May là tất cả sự vụ trong Nội Khố đều đi vào quỹ đạo, mà quá trình này chỉ tốncó vài ngày. Không thể không nói vẻ mặt lạnh lùng giết người của Phạm Nhàntrong lần bãi công đó đã chấn nhiếp sâu sắc đám người. Mà các lão chưởngquầy lại xuống núi, được Phạm Nhàn bố trí xảo diệu, đều phát huy tác dụng rấtlớn.Các công nhân được lấy lại tiền công nhiều năm, các cô nương bị chiếm đoạtcũng trở về nhà, bề ngoài thì toàn bộ Nội Khố đều mang bầu không khí vuimừng.Trong không khí vui mừng đó cũng pha thêm mấy nốt nhạc lạc quẻ. Tuy PhạmNhàn tâm tư kín kẽ đã đoán trước được một ít, dùng quyền lực của quan phủngăn chặn mấy chuyện tình cảm đau khổ phát sinh, thế nhưng câu chuyện củabản thân bách tính Khánh quốc luôn là chuyện nhà chuyện cửa cực kỳ phức tạp.Dân chúng ngứa mắt với mấy người phụ nữ này, lại thêm mấy người phụ nữtheo đám Ti khố ăn sung mặc sướng quen rồi, một khi tình hình thay đổi, bảnthân cũng không thích ứng được.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn một khi đội ngũ đã đứng vững, đám phó chủ quản này sẽ hung ác vô song,quan sát kỹ lưỡng Ti khố cấp dưới. Hai bên giao đấu như vậy ~ những chuyệnPhạm Nhàn không muốn thấy sẽ từ từ ít đi.“Mệnh lệnh ba ngày vẫn còn nửa ngày.” Phạm Nhàn nói: “Kẻ nào chưa chết thìtrả lại bạc, giao lại sổ sách rõ ràng cho ta, những chuyện từng sai phạm thì viếtgiấy khai báo rõ ràng... Đừng nhìn ta, ta biết các ngươi đều biết chữ. Về hết cảđi, có người ở cách công phường cả trăm dặm, không về nhà lấy bạc rồi về côngphường làm việc, chẳng lẽ định tiếp tục ở lại đây làm tượng đất à?”Nói tới cuối thì giọng điệu của Phạm Nhàn cũng lạnh dần. Xong câu này, y đi rangoài công phường giữa ánh mắt sợ hãi đưa tiễn của các Ti khố.Diệp tham tướng mang theo quân sĩ dần dần tản ra. Quan viên Giám Sát viện aivề chỗ nấy, vẫn không biết ai là cái đinh được Tứ Xử sắp xếp vào trong côngphường. Các quan viên ngấm ngầm bàn tán, không biết đang nói điều gì. Cáccông nhân được xem kịch. Đám Ti khố nhận bài học bằng máu và lửa đã trở nêncực kỳ ngoan ngoãn và sợ hãi.Ngoài công phường mưa lớn dần tạnh, một đợt bãi công cực kỳ náo nhiệt trongNội Khố, dưới đao của Phạm Nhàn và gương mặt già nua của các lão chưởngquầy, cứ như thế kết thúc theo cách đầy vu vơ và hoang đường.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Các Ti khố và quan viên trả lại bạc hết sức thuận lợi, Phạm Nhàn kiểm tra từngcái một rồi nhẹ nhàng phất tay. Chỉ cần không phải loại tham ô thái quá thì yđều để lại cho đối phương chút bạc, không móc sạch gia sản mọi người. Làmquan cả đời chỉ để phát tài, nếu vơ vét bằng hết, bên ngoài thì các quan viên NộiKhố không có cách nào nhưng chắc chắn trong lòng sẽ cực kỳ uất ức, làm việcsẽ biếng nhác tới tột đỉnh.Nhưng cho dù giơ năm ngón tay bới bạc như vậy, mệnh lệnh ba ngày của phủnha vẫn thu hồi được khoản ngân lượng rất lớn, cho dù Phạm Nhàn gia thế giàusang, đời này cũng gặp không ít chuyện nhưng nhìn con số trên danh sách vẫnphải khiếp sợ hít một hơi lạnh!Trong lòng y hơi hối hận, chuyện này náo động oanh oanh liệt liệt như vậy,tuyệt đối không thể giấu diếm bên phía kinh đô. Thế nhân đều đang chú ý tới,đống bạc được trả lại này ngoài phát cho công nhân tiền công còn thiếu mấynăm gần đây, còn lại phải gộp vào sổ sách chuyên biệt của Nội Khố, mìnhkhông cách nào điều động riêng được.Nếu biết trước đám Ti khố là lũ tham quan mập nhất thiên hạ, không khéo PhạmNhàn sẽ không ra tay thanh lọc Nội Khố như vậy mà trực tiếp để các kiếmkhách Lục Xử Giám Sát viện đi làm trộm cắp, ngoài mấy thứ ra khế đất gì đóra, ngân phiếu gì đó cướp được đều có thể giữ lại trong tay mình.Bây giờ đang lúc y thiếu bạc, nếu có khoản bạc lớn này sẽ không cần phươngbắc giúp đỡ nữa, tránh cho mọi chuyện sau này lại có thêm phiền toái. Mấu chốtnhất là có thể khiến phụ thân đại nhân không để tâm tới chuyện này, tránh chochuyện mở cửa chiêu mua sau này làm liên lụy.Nhắc tới Hải Đường, ngày đó sau chuyện bãi công, Phạm Nhàn trở lại trong phủnói cô nương này một hồi, chính nghĩa lẫm liệt tường thuật và phân tích lại tìnhhuống trước mắt, cảnh cáo đối phương chỉ e Hoàng đế Khánh Quốc đã biết haingười mình đang ở cạnh nhau, nếu ngươi dám tới rình mò trong các côngphường Nội Khố ngay trước mặt Hổ Vệ, chỉ e mình không thể ngồi trong NộiKhố được quá hai ngày. Mà mình không ở trong Nội Khố, mỗi năm người BắcTề các ngươi sẽ bớt bao nhiêu bạc?Hải Đường rầu rĩ, thầm nghĩ mình chỉ rảnh rỗi nên muốn đi dạo thôi, sao lại lôisang âm mưu quỷ kế gì. Phạm Nhàn này đúng là đa nghi, bên ngoài thì khôngnhắc lại chuyện này, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.May là tất cả sự vụ trong Nội Khố đều đi vào quỹ đạo, mà quá trình này chỉ tốncó vài ngày. Không thể không nói vẻ mặt lạnh lùng giết người của Phạm Nhàntrong lần bãi công đó đã chấn nhiếp sâu sắc đám người. Mà các lão chưởngquầy lại xuống núi, được Phạm Nhàn bố trí xảo diệu, đều phát huy tác dụng rấtlớn.Các công nhân được lấy lại tiền công nhiều năm, các cô nương bị chiếm đoạtcũng trở về nhà, bề ngoài thì toàn bộ Nội Khố đều mang bầu không khí vuimừng.Trong không khí vui mừng đó cũng pha thêm mấy nốt nhạc lạc quẻ. Tuy PhạmNhàn tâm tư kín kẽ đã đoán trước được một ít, dùng quyền lực của quan phủngăn chặn mấy chuyện tình cảm đau khổ phát sinh, thế nhưng câu chuyện củabản thân bách tính Khánh quốc luôn là chuyện nhà chuyện cửa cực kỳ phức tạp.Dân chúng ngứa mắt với mấy người phụ nữ này, lại thêm mấy người phụ nữtheo đám Ti khố ăn sung mặc sướng quen rồi, một khi tình hình thay đổi, bảnthân cũng không thích ứng được.