Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 500: Đá mài đao có ý thức tự chủ 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dịch: AthoxĐám Ti khố không phải dâm ma ban đêm, cho nên không có nhiều chuyệncưỡng ép cưới tiểu thiếp. Có điều tuy chuyện này không nhiều, nhưng liên quantới việc nam nữ, cũng gây ảnh hưởng rất không tốt trong nhân gian. Phạm Nhànkhổ não một hồi nhưng cũng không có cách gì tốt, quan thanh liêm khó xử việcnhà, quan ác như y cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, không thể làm gì khác đànhphải bỏ qua.Nhưng đây chỉ là rắc rối nhỏ, xét trên góc độ cao hơn, Chánh sứ Nội KhốChuyển Vận ti vừa nhận chức - Khâm sai Phạm Nhàn đã tạo được quyền uy,hơn nữa còn gây dựng được hình tượng thanh liêm công chính hết sức vữngchắc trong lòng mấy vạn công nhân tầng chót của Nội Khố. Tới giờ đã khôngcần Bát Xử hỗ trợ, thuận theo hành trình từ văn danh võ danh quan danh, PhạmNhàn đã rất quen thuộc với thủ pháp cỡ này.Nội Khố dần dần bình tĩnh trở lại.Nhưng sau khi kết thúc bãi công, kế hoạch của Phạm Nhàn chỉ vừa mới bắt đầu.Đánh rắn động rắn, bây giờ một nửa của con rắn hai đầu đã bị y ra tay tàn độcđánh chết, một cái đầu khác bị thương, đương nhiên cũng bắt đầu hành động.“Tử Việt có tin gì mới không?” Phạm Nhàn ngồi trên ghế, híp mắt nhìn tin tứcmà trong viện đưa tới hôm nay, tùy ý hỏi.Tô Văn Mậu đáp: “Không nhanh đến vậy, theo lời căn dặn của ngài, cho dùquan viên bên phe Tín Dương đưa tin tức đi, nhưng một đi một về như vậy ítnhất cũng phải mất gần một tháng.’Phạm Nhàn thở dài: “Đám Ngự sử trong triều đình làm việc chậm chạp quá.”Tô Văn Mậu cười khổ, thầm nghĩ trên đời này nào có ai như Đề ti đại nhân, đợiNgự sử Đô Sát viện tới tố giác mình, cũng chỉ có người mang bối cảnh vữngchắc như ngài mới có thể ngồi yên như núi thế này.“Không thể đợi nữa, ngày mai bắt những người này lại.” Phạm Nhàn nói.Đối tượng trong lời nói của y đương nhiên là các quan viên thân tín của TínDương trong Nội Khố. Khi y mới tuyên bố mệnh lệnh ba ngày, đám quan viênnày âm thầm kích động tâm trạng đám Ti khố, khiến mọi người đối đầu vớiPhạm Nhàn. Còn sau khi Phạm Nhàn thực thi thủ đoạn tanh máu, đám quanviên này lại vui mừng như được ăn mứt táo, chỉ trong đêm hôm đó đã nghĩ cáchđưa tấu chương ra ngoài. Không cần hỏi cũng biết, đương nhiên là báo tin chocác quan viên phe phái Trưởng công chúa.Lúc trước Phạm Nhàn để đám Ti khố tùy ý móc nối trong ba ngày, cuối cùngtạo thành thế bãi công bức ép, như vậy là để bọc mủ trong Nội Khố mọc thêmcàng đầy một chút, xem xem rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ. Trước và sau khixảy ra chuyện, mật thám Giám Sát viện đều cực kỳ cảnh giác chăm chú quan sátcác quan viên trong Chuyển Vận ti, những người này không cách nào thoát khỏitấm lưới mà Phạm Nhàn đã bố trí.“Động thủ đi.” Phạm Nhàn cười khổ nói: “Chúng ta còn phải đi, không thể đểchúng lại ăn cháo đá bát được.”Tô Văn Mậu lên tiếng, nghi hoặc hỏi; “Đại nhân, vì sao lúc đầu không che chắntiếng gió kỹ một lưỡng một chút? Dù sao lần này gây ra chuyện bãi công, triềuđình ở kinh đô sẽ thương nghị, nếu bên phe Tín Dương động tay động chân mộtchút, chỉ e thời gian tới của đại nhân sẽ... không được tốt cho lắm.”Phạm Nhàn im lặng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế, đây là biểu hiện bìnhthường của y lúc đang suy xét. Sau khi nghĩ một lúc Phạm Nhàn quyết địnhgiao phó thêm cho tâm phúc của mình. Y ngẩng đầu lên giải thích: “Nội Khốchia làm hai phần tất cả, công phường ở nơi này là căn cơ, vận chuyển buôn bánbên ngoài là tay chân. Ta muốn cắt đứt chân tay của kẻ khác, đương nhiên đầutiên phải đả thương căn cơ. Mà ta vốn không quen với tình hình tốn quá nhiềuthời gian, cho nên mới chọn cách ép đám người trong Nội Khố phản ứng quákhích như lúc trước. Có vậy thì ta mới tiện hạ thủ nặng tay, cũng tìm được cớđuổi đám quan viên bên phe Tín Dương ra ngoài.”Tô Văn Mậu gật đầu, thầm nghĩ nhưng những điều này vẫn không thể giải thíchghi vấn lúc trước của mình. Nhưng hắn nhìn thần sắc Đề ti đại nhân, biết đạinhân tự có chừng mực nên vẫn kiên nhẫn lắng nghe.“Ta muốn ép kẻ địch trong Nội Khố động thủ.” Phạm Nhàn mỉm cười nói:“Làm sao Trưởng công chúa lại phải chờ ta tới ép? Với tai mắt của bà ta trongtriều, sao lại không biết các lão chưởng quầy theo ta tới Giang Nam? Nhưng bàta vẫn không nói cho đám quan viên trong Nội Khố biết, rõ ràng là không muốnđể các quan viên này biết giới hạn của ta nên rồi không dám... dũng cảm đứngra. Thử nghĩ xem. Nếu ai cũng biết các lão chưởng quầy đi theo chúng ta, làmsao lần bãi công này còn diễn ra được.”“Đương nhiên sẽ không diễn ra.” Tô Văn Mậu nhíu mày nói.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dịch: AthoxĐám Ti khố không phải dâm ma ban đêm, cho nên không có nhiều chuyệncưỡng ép cưới tiểu thiếp. Có điều tuy chuyện này không nhiều, nhưng liên quantới việc nam nữ, cũng gây ảnh hưởng rất không tốt trong nhân gian. Phạm Nhànkhổ não một hồi nhưng cũng không có cách gì tốt, quan thanh liêm khó xử việcnhà, quan ác như y cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, không thể làm gì khác đànhphải bỏ qua.Nhưng đây chỉ là rắc rối nhỏ, xét trên góc độ cao hơn, Chánh sứ Nội KhốChuyển Vận ti vừa nhận chức - Khâm sai Phạm Nhàn đã tạo được quyền uy,hơn nữa còn gây dựng được hình tượng thanh liêm công chính hết sức vữngchắc trong lòng mấy vạn công nhân tầng chót của Nội Khố. Tới giờ đã khôngcần Bát Xử hỗ trợ, thuận theo hành trình từ văn danh võ danh quan danh, PhạmNhàn đã rất quen thuộc với thủ pháp cỡ này.Nội Khố dần dần bình tĩnh trở lại.Nhưng sau khi kết thúc bãi công, kế hoạch của Phạm Nhàn chỉ vừa mới bắt đầu.Đánh rắn động rắn, bây giờ một nửa của con rắn hai đầu đã bị y ra tay tàn độcđánh chết, một cái đầu khác bị thương, đương nhiên cũng bắt đầu hành động.“Tử Việt có tin gì mới không?” Phạm Nhàn ngồi trên ghế, híp mắt nhìn tin tứcmà trong viện đưa tới hôm nay, tùy ý hỏi.Tô Văn Mậu đáp: “Không nhanh đến vậy, theo lời căn dặn của ngài, cho dùquan viên bên phe Tín Dương đưa tin tức đi, nhưng một đi một về như vậy ítnhất cũng phải mất gần một tháng.’Phạm Nhàn thở dài: “Đám Ngự sử trong triều đình làm việc chậm chạp quá.”Tô Văn Mậu cười khổ, thầm nghĩ trên đời này nào có ai như Đề ti đại nhân, đợiNgự sử Đô Sát viện tới tố giác mình, cũng chỉ có người mang bối cảnh vữngchắc như ngài mới có thể ngồi yên như núi thế này.“Không thể đợi nữa, ngày mai bắt những người này lại.” Phạm Nhàn nói.Đối tượng trong lời nói của y đương nhiên là các quan viên thân tín của TínDương trong Nội Khố. Khi y mới tuyên bố mệnh lệnh ba ngày, đám quan viênnày âm thầm kích động tâm trạng đám Ti khố, khiến mọi người đối đầu vớiPhạm Nhàn. Còn sau khi Phạm Nhàn thực thi thủ đoạn tanh máu, đám quanviên này lại vui mừng như được ăn mứt táo, chỉ trong đêm hôm đó đã nghĩ cáchđưa tấu chương ra ngoài. Không cần hỏi cũng biết, đương nhiên là báo tin chocác quan viên phe phái Trưởng công chúa.Lúc trước Phạm Nhàn để đám Ti khố tùy ý móc nối trong ba ngày, cuối cùngtạo thành thế bãi công bức ép, như vậy là để bọc mủ trong Nội Khố mọc thêmcàng đầy một chút, xem xem rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ. Trước và sau khixảy ra chuyện, mật thám Giám Sát viện đều cực kỳ cảnh giác chăm chú quan sátcác quan viên trong Chuyển Vận ti, những người này không cách nào thoát khỏitấm lưới mà Phạm Nhàn đã bố trí.“Động thủ đi.” Phạm Nhàn cười khổ nói: “Chúng ta còn phải đi, không thể đểchúng lại ăn cháo đá bát được.”Tô Văn Mậu lên tiếng, nghi hoặc hỏi; “Đại nhân, vì sao lúc đầu không che chắntiếng gió kỹ một lưỡng một chút? Dù sao lần này gây ra chuyện bãi công, triềuđình ở kinh đô sẽ thương nghị, nếu bên phe Tín Dương động tay động chân mộtchút, chỉ e thời gian tới của đại nhân sẽ... không được tốt cho lắm.”Phạm Nhàn im lặng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế, đây là biểu hiện bìnhthường của y lúc đang suy xét. Sau khi nghĩ một lúc Phạm Nhàn quyết địnhgiao phó thêm cho tâm phúc của mình. Y ngẩng đầu lên giải thích: “Nội Khốchia làm hai phần tất cả, công phường ở nơi này là căn cơ, vận chuyển buôn bánbên ngoài là tay chân. Ta muốn cắt đứt chân tay của kẻ khác, đương nhiên đầutiên phải đả thương căn cơ. Mà ta vốn không quen với tình hình tốn quá nhiềuthời gian, cho nên mới chọn cách ép đám người trong Nội Khố phản ứng quákhích như lúc trước. Có vậy thì ta mới tiện hạ thủ nặng tay, cũng tìm được cớđuổi đám quan viên bên phe Tín Dương ra ngoài.”Tô Văn Mậu gật đầu, thầm nghĩ nhưng những điều này vẫn không thể giải thíchghi vấn lúc trước của mình. Nhưng hắn nhìn thần sắc Đề ti đại nhân, biết đạinhân tự có chừng mực nên vẫn kiên nhẫn lắng nghe.“Ta muốn ép kẻ địch trong Nội Khố động thủ.” Phạm Nhàn mỉm cười nói:“Làm sao Trưởng công chúa lại phải chờ ta tới ép? Với tai mắt của bà ta trongtriều, sao lại không biết các lão chưởng quầy theo ta tới Giang Nam? Nhưng bàta vẫn không nói cho đám quan viên trong Nội Khố biết, rõ ràng là không muốnđể các quan viên này biết giới hạn của ta nên rồi không dám... dũng cảm đứngra. Thử nghĩ xem. Nếu ai cũng biết các lão chưởng quầy đi theo chúng ta, làmsao lần bãi công này còn diễn ra được.”“Đương nhiên sẽ không diễn ra.” Tô Văn Mậu nhíu mày nói.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dịch: AthoxĐám Ti khố không phải dâm ma ban đêm, cho nên không có nhiều chuyệncưỡng ép cưới tiểu thiếp. Có điều tuy chuyện này không nhiều, nhưng liên quantới việc nam nữ, cũng gây ảnh hưởng rất không tốt trong nhân gian. Phạm Nhànkhổ não một hồi nhưng cũng không có cách gì tốt, quan thanh liêm khó xử việcnhà, quan ác như y cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, không thể làm gì khác đànhphải bỏ qua.Nhưng đây chỉ là rắc rối nhỏ, xét trên góc độ cao hơn, Chánh sứ Nội KhốChuyển Vận ti vừa nhận chức - Khâm sai Phạm Nhàn đã tạo được quyền uy,hơn nữa còn gây dựng được hình tượng thanh liêm công chính hết sức vữngchắc trong lòng mấy vạn công nhân tầng chót của Nội Khố. Tới giờ đã khôngcần Bát Xử hỗ trợ, thuận theo hành trình từ văn danh võ danh quan danh, PhạmNhàn đã rất quen thuộc với thủ pháp cỡ này.Nội Khố dần dần bình tĩnh trở lại.Nhưng sau khi kết thúc bãi công, kế hoạch của Phạm Nhàn chỉ vừa mới bắt đầu.Đánh rắn động rắn, bây giờ một nửa của con rắn hai đầu đã bị y ra tay tàn độcđánh chết, một cái đầu khác bị thương, đương nhiên cũng bắt đầu hành động.“Tử Việt có tin gì mới không?” Phạm Nhàn ngồi trên ghế, híp mắt nhìn tin tứcmà trong viện đưa tới hôm nay, tùy ý hỏi.Tô Văn Mậu đáp: “Không nhanh đến vậy, theo lời căn dặn của ngài, cho dùquan viên bên phe Tín Dương đưa tin tức đi, nhưng một đi một về như vậy ítnhất cũng phải mất gần một tháng.’Phạm Nhàn thở dài: “Đám Ngự sử trong triều đình làm việc chậm chạp quá.”Tô Văn Mậu cười khổ, thầm nghĩ trên đời này nào có ai như Đề ti đại nhân, đợiNgự sử Đô Sát viện tới tố giác mình, cũng chỉ có người mang bối cảnh vữngchắc như ngài mới có thể ngồi yên như núi thế này.“Không thể đợi nữa, ngày mai bắt những người này lại.” Phạm Nhàn nói.Đối tượng trong lời nói của y đương nhiên là các quan viên thân tín của TínDương trong Nội Khố. Khi y mới tuyên bố mệnh lệnh ba ngày, đám quan viênnày âm thầm kích động tâm trạng đám Ti khố, khiến mọi người đối đầu vớiPhạm Nhàn. Còn sau khi Phạm Nhàn thực thi thủ đoạn tanh máu, đám quanviên này lại vui mừng như được ăn mứt táo, chỉ trong đêm hôm đó đã nghĩ cáchđưa tấu chương ra ngoài. Không cần hỏi cũng biết, đương nhiên là báo tin chocác quan viên phe phái Trưởng công chúa.Lúc trước Phạm Nhàn để đám Ti khố tùy ý móc nối trong ba ngày, cuối cùngtạo thành thế bãi công bức ép, như vậy là để bọc mủ trong Nội Khố mọc thêmcàng đầy một chút, xem xem rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ. Trước và sau khixảy ra chuyện, mật thám Giám Sát viện đều cực kỳ cảnh giác chăm chú quan sátcác quan viên trong Chuyển Vận ti, những người này không cách nào thoát khỏitấm lưới mà Phạm Nhàn đã bố trí.“Động thủ đi.” Phạm Nhàn cười khổ nói: “Chúng ta còn phải đi, không thể đểchúng lại ăn cháo đá bát được.”Tô Văn Mậu lên tiếng, nghi hoặc hỏi; “Đại nhân, vì sao lúc đầu không che chắntiếng gió kỹ một lưỡng một chút? Dù sao lần này gây ra chuyện bãi công, triềuđình ở kinh đô sẽ thương nghị, nếu bên phe Tín Dương động tay động chân mộtchút, chỉ e thời gian tới của đại nhân sẽ... không được tốt cho lắm.”Phạm Nhàn im lặng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế, đây là biểu hiện bìnhthường của y lúc đang suy xét. Sau khi nghĩ một lúc Phạm Nhàn quyết địnhgiao phó thêm cho tâm phúc của mình. Y ngẩng đầu lên giải thích: “Nội Khốchia làm hai phần tất cả, công phường ở nơi này là căn cơ, vận chuyển buôn bánbên ngoài là tay chân. Ta muốn cắt đứt chân tay của kẻ khác, đương nhiên đầutiên phải đả thương căn cơ. Mà ta vốn không quen với tình hình tốn quá nhiềuthời gian, cho nên mới chọn cách ép đám người trong Nội Khố phản ứng quákhích như lúc trước. Có vậy thì ta mới tiện hạ thủ nặng tay, cũng tìm được cớđuổi đám quan viên bên phe Tín Dương ra ngoài.”Tô Văn Mậu gật đầu, thầm nghĩ nhưng những điều này vẫn không thể giải thíchghi vấn lúc trước của mình. Nhưng hắn nhìn thần sắc Đề ti đại nhân, biết đạinhân tự có chừng mực nên vẫn kiên nhẫn lắng nghe.“Ta muốn ép kẻ địch trong Nội Khố động thủ.” Phạm Nhàn mỉm cười nói:“Làm sao Trưởng công chúa lại phải chờ ta tới ép? Với tai mắt của bà ta trongtriều, sao lại không biết các lão chưởng quầy theo ta tới Giang Nam? Nhưng bàta vẫn không nói cho đám quan viên trong Nội Khố biết, rõ ràng là không muốnđể các quan viên này biết giới hạn của ta nên rồi không dám... dũng cảm đứngra. Thử nghĩ xem. Nếu ai cũng biết các lão chưởng quầy đi theo chúng ta, làmsao lần bãi công này còn diễn ra được.”“Đương nhiên sẽ không diễn ra.” Tô Văn Mậu nhíu mày nói.

Chương 500: Đá mài đao có ý thức tự chủ 4