Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 504: Có một số chuyện làm được không nói được 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tất cả chứng cứ, thậm chí khẩu cung phản bội của các Ti khố đều rõ rành rành.Ví dụ như vị quan viên nào từng nói gì với vị Ti khố nào, nhân vật địa điểm đềuđược viết rất rành mạch, hết sức tàn nhẫn nhưng cũng hết sức chính xác, đúng làthủ đoạn thượng đẳng của Giám Sát viện.Nhìn những chứng cứ trên hồ sơ, dần dà trong lòng vị tham tướng này khôngkhỏi dâng lên hàn ý, nghĩ thầm vị Khâm sai đại nhân này mới tới Nội Khố cómấy ngày, sao lại điều tra chi tiết rõ ràng mọi chuyện trong Chuyển Vận ti nhưvậy? Hơn nữa đây còn là tâm phúc của Tín Dương và Ti khố âm thầm tròchuyện với nhau, làm sao người của Giám Sát viện cũng biết rõ ràng như vậy?Chẳng lẽ trong Ti khố vốn có mật thám của Giám Sát viện? Nghĩ đến đây, Diệptham tướng cũng nhớ lại truyền thuyết khủng khiếp về Giám Sát viện, trong đómật thám đã được mô tả như con rắn độc trong đêm tối, chỗ nào cũng có thểnhúng tay vào. Hắn không khỏi lo lắng cho chính mình, liệu trong phủ của mìnhcó tai mắt của Giám Sát viện hay không?Có điều, thân là tham tướng quản lý tất cả phòng ngự trong Nội Khố, hắn cũngkhông mấy e ngại Giám Sát viện. Thứ nhất bản thân hắn là quan to tam phẩm,Giám Sát viện không có quyền không xin ý chỉ mà tra xét bắt bớ mình; thứ haihắn là một thành viên trong quân đội. Tạm thời không xét tới hệ phái, riêng thựclực cường đại của quân đội Khánh Quốc thôi cũng khiến Giám Sát viện nể mặthai phần. Trong vụ việc bãi công, Diệp tham tướng tự thấy biểu hiện của mìnhcũng không tệ, chuyện hôm nay chắc chắn có liên quan tới thể diện của Trưởngcông chúa và các Hoàng tử ở kinh đô; hắn cố nén cảm giác bất an trong lòngđứng dậy thi lễ với Phạm Nhàn, thành khẩn nói: “Đại nhân, chuyện này...”Dù sao thân phận của hắn cũng là tướng lĩnh, không biết nên xin tha giúp ngườikhác như thế nào. Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không cần xintha.”Diệp tham tướng trong lòng sợ hãi, bên phía Định Châu mãi vẫn không chịuđưa tin tới, mình hoàn toàn không biết nên đứng về bên nào, thế nên mới lâmvào cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy. Nhưng Phạm Nhàn đã động thủ trước,hắn cắn răng, bạo gan nói: “Nhưng thưa đại nhân, mấy người này đều là quanviên trong Chuyển Vận ti, chẳng lẽ đại nhân định bắt sạch bọn họ? Rốt cuộc lầnnày ngài dùng thân phận Chánh sứ Chuyển Vận ti hay thân phận Đề Ti đại nhâncủa Giám Sát viện?”Hắn hạ thấp giọng nói: “Đại nhân, cho dù là Khâm sai bắt người, có chứng cớxác thực đi nữa, mở công đường tra án cũng phải tốn rất nhiều thời gian... NộiKhố này còn phải mở cửa.”Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, hơi ngạc nhiên trước lá gan của đối phươngnhưng nghĩ một chút cũng hiểu. Nếu mình định bắt đám quan viên này, dùngphương pháp gì để bắt cũng phải chú ý. Nếu dùng thân phận Đề ti Giám Sátviện tra án, thế thì tin tức đưa về kinh đô sẽ dẫn tới triều đình họp bàn, chỉ e cácđại lão trong triều sẽ nghĩ mình làm gì đó nhắm vào Trưởng công chúa; còn nếudùng thân phận Chánh sứ Chuyển Vận ti hoặc Khâm sai để thẩm tra án, thế thìrất tốn thời gian.Nhưng Phạm Nhàn là người phương nào? Sao lại cho lời đàm tiếu ở kinh đô? Ycười nói: “Diệp tham tướng không cần nghĩ nhiều, xưa nay bản quan luôn tintưởng và chấp hành luật pháp Khánh Quốc, tuyệt đối không hành động lungtung. Hôm nay bắt những quan viên này, để cho công bằng, bản quan sẽ khôngtự mình thẩm án.”Diệp tham tướng ngớ người, nghĩ thầm chỉ cần ngươi không tự mình thẩm án,bất cứ ai tới tra thẩm cũng phải nhìn sang phía kinh đô. Có lời hứa hẹn này củaPhạm Nhàn, hắn cũng tiện trả lời lại kinh đô, cho nên đành lúng túng lui lại.Nhưng hắn vẫn tò mò, Phạm Nhàn không tự mình thẩm án, chẳng lẽ định nhốtmấy quan viên này trong Nội Khố? Thế thì chuyện này... vẫn không thể khép lạiđược, triều đình thể nào cũng tra hỏi.“Ta sẽ dẫn bọn họ đi cùng.” Phạm Nhàn nói: “Nội Khố cũng là một phần củatriều đình, tuy không hay giao tiếp với các quan viên trong triều, nhưng xét theoquy củ vẫn nằm trong địa bàn quản lý của khu vực Giang Nam.”Hắn nhìn đám quan viên đông đúc sắc mặt bất an bên dưới, lên tiếng trấn an:“Bản quan biết chư vị lo lắng điều gì, xin cứ yên tâm, bản quan không kiểu cóoán trả oán. Đúng như những gì bản quan vừa nói với Tham tướng đại nhân, đểcho công bằng, bản quan sẽ không tự mình thẩm vấn mấy người này, mà sẽ...giao cho Tổng đốc đại nhân Tô Châu.”Y mỉm cười nói: “Do Tiết đại nhân thẩm án, chắc chư vị không còn nghi ngờ gìnữa nhỉ!” Y nhìn đám thâm phúc Trưởng công chúa vẫn đang giằng co với cácquan viên Giám Sát viện, khóe môi lộ vẻ tức giận nói: “Từ bao giờ mà bắtngười lại biến thành trò chơi diều hâu bắt gà con?”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tất cả chứng cứ, thậm chí khẩu cung phản bội của các Ti khố đều rõ rành rành.Ví dụ như vị quan viên nào từng nói gì với vị Ti khố nào, nhân vật địa điểm đềuđược viết rất rành mạch, hết sức tàn nhẫn nhưng cũng hết sức chính xác, đúng làthủ đoạn thượng đẳng của Giám Sát viện.Nhìn những chứng cứ trên hồ sơ, dần dà trong lòng vị tham tướng này khôngkhỏi dâng lên hàn ý, nghĩ thầm vị Khâm sai đại nhân này mới tới Nội Khố cómấy ngày, sao lại điều tra chi tiết rõ ràng mọi chuyện trong Chuyển Vận ti nhưvậy? Hơn nữa đây còn là tâm phúc của Tín Dương và Ti khố âm thầm tròchuyện với nhau, làm sao người của Giám Sát viện cũng biết rõ ràng như vậy?Chẳng lẽ trong Ti khố vốn có mật thám của Giám Sát viện? Nghĩ đến đây, Diệptham tướng cũng nhớ lại truyền thuyết khủng khiếp về Giám Sát viện, trong đómật thám đã được mô tả như con rắn độc trong đêm tối, chỗ nào cũng có thểnhúng tay vào. Hắn không khỏi lo lắng cho chính mình, liệu trong phủ của mìnhcó tai mắt của Giám Sát viện hay không?Có điều, thân là tham tướng quản lý tất cả phòng ngự trong Nội Khố, hắn cũngkhông mấy e ngại Giám Sát viện. Thứ nhất bản thân hắn là quan to tam phẩm,Giám Sát viện không có quyền không xin ý chỉ mà tra xét bắt bớ mình; thứ haihắn là một thành viên trong quân đội. Tạm thời không xét tới hệ phái, riêng thựclực cường đại của quân đội Khánh Quốc thôi cũng khiến Giám Sát viện nể mặthai phần. Trong vụ việc bãi công, Diệp tham tướng tự thấy biểu hiện của mìnhcũng không tệ, chuyện hôm nay chắc chắn có liên quan tới thể diện của Trưởngcông chúa và các Hoàng tử ở kinh đô; hắn cố nén cảm giác bất an trong lòngđứng dậy thi lễ với Phạm Nhàn, thành khẩn nói: “Đại nhân, chuyện này...”Dù sao thân phận của hắn cũng là tướng lĩnh, không biết nên xin tha giúp ngườikhác như thế nào. Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không cần xintha.”Diệp tham tướng trong lòng sợ hãi, bên phía Định Châu mãi vẫn không chịuđưa tin tới, mình hoàn toàn không biết nên đứng về bên nào, thế nên mới lâmvào cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy. Nhưng Phạm Nhàn đã động thủ trước,hắn cắn răng, bạo gan nói: “Nhưng thưa đại nhân, mấy người này đều là quanviên trong Chuyển Vận ti, chẳng lẽ đại nhân định bắt sạch bọn họ? Rốt cuộc lầnnày ngài dùng thân phận Chánh sứ Chuyển Vận ti hay thân phận Đề Ti đại nhâncủa Giám Sát viện?”Hắn hạ thấp giọng nói: “Đại nhân, cho dù là Khâm sai bắt người, có chứng cớxác thực đi nữa, mở công đường tra án cũng phải tốn rất nhiều thời gian... NộiKhố này còn phải mở cửa.”Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, hơi ngạc nhiên trước lá gan của đối phươngnhưng nghĩ một chút cũng hiểu. Nếu mình định bắt đám quan viên này, dùngphương pháp gì để bắt cũng phải chú ý. Nếu dùng thân phận Đề ti Giám Sátviện tra án, thế thì tin tức đưa về kinh đô sẽ dẫn tới triều đình họp bàn, chỉ e cácđại lão trong triều sẽ nghĩ mình làm gì đó nhắm vào Trưởng công chúa; còn nếudùng thân phận Chánh sứ Chuyển Vận ti hoặc Khâm sai để thẩm tra án, thế thìrất tốn thời gian.Nhưng Phạm Nhàn là người phương nào? Sao lại cho lời đàm tiếu ở kinh đô? Ycười nói: “Diệp tham tướng không cần nghĩ nhiều, xưa nay bản quan luôn tintưởng và chấp hành luật pháp Khánh Quốc, tuyệt đối không hành động lungtung. Hôm nay bắt những quan viên này, để cho công bằng, bản quan sẽ khôngtự mình thẩm án.”Diệp tham tướng ngớ người, nghĩ thầm chỉ cần ngươi không tự mình thẩm án,bất cứ ai tới tra thẩm cũng phải nhìn sang phía kinh đô. Có lời hứa hẹn này củaPhạm Nhàn, hắn cũng tiện trả lời lại kinh đô, cho nên đành lúng túng lui lại.Nhưng hắn vẫn tò mò, Phạm Nhàn không tự mình thẩm án, chẳng lẽ định nhốtmấy quan viên này trong Nội Khố? Thế thì chuyện này... vẫn không thể khép lạiđược, triều đình thể nào cũng tra hỏi.“Ta sẽ dẫn bọn họ đi cùng.” Phạm Nhàn nói: “Nội Khố cũng là một phần củatriều đình, tuy không hay giao tiếp với các quan viên trong triều, nhưng xét theoquy củ vẫn nằm trong địa bàn quản lý của khu vực Giang Nam.”Hắn nhìn đám quan viên đông đúc sắc mặt bất an bên dưới, lên tiếng trấn an:“Bản quan biết chư vị lo lắng điều gì, xin cứ yên tâm, bản quan không kiểu cóoán trả oán. Đúng như những gì bản quan vừa nói với Tham tướng đại nhân, đểcho công bằng, bản quan sẽ không tự mình thẩm vấn mấy người này, mà sẽ...giao cho Tổng đốc đại nhân Tô Châu.”Y mỉm cười nói: “Do Tiết đại nhân thẩm án, chắc chư vị không còn nghi ngờ gìnữa nhỉ!” Y nhìn đám thâm phúc Trưởng công chúa vẫn đang giằng co với cácquan viên Giám Sát viện, khóe môi lộ vẻ tức giận nói: “Từ bao giờ mà bắtngười lại biến thành trò chơi diều hâu bắt gà con?”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tất cả chứng cứ, thậm chí khẩu cung phản bội của các Ti khố đều rõ rành rành.Ví dụ như vị quan viên nào từng nói gì với vị Ti khố nào, nhân vật địa điểm đềuđược viết rất rành mạch, hết sức tàn nhẫn nhưng cũng hết sức chính xác, đúng làthủ đoạn thượng đẳng của Giám Sát viện.Nhìn những chứng cứ trên hồ sơ, dần dà trong lòng vị tham tướng này khôngkhỏi dâng lên hàn ý, nghĩ thầm vị Khâm sai đại nhân này mới tới Nội Khố cómấy ngày, sao lại điều tra chi tiết rõ ràng mọi chuyện trong Chuyển Vận ti nhưvậy? Hơn nữa đây còn là tâm phúc của Tín Dương và Ti khố âm thầm tròchuyện với nhau, làm sao người của Giám Sát viện cũng biết rõ ràng như vậy?Chẳng lẽ trong Ti khố vốn có mật thám của Giám Sát viện? Nghĩ đến đây, Diệptham tướng cũng nhớ lại truyền thuyết khủng khiếp về Giám Sát viện, trong đómật thám đã được mô tả như con rắn độc trong đêm tối, chỗ nào cũng có thểnhúng tay vào. Hắn không khỏi lo lắng cho chính mình, liệu trong phủ của mìnhcó tai mắt của Giám Sát viện hay không?Có điều, thân là tham tướng quản lý tất cả phòng ngự trong Nội Khố, hắn cũngkhông mấy e ngại Giám Sát viện. Thứ nhất bản thân hắn là quan to tam phẩm,Giám Sát viện không có quyền không xin ý chỉ mà tra xét bắt bớ mình; thứ haihắn là một thành viên trong quân đội. Tạm thời không xét tới hệ phái, riêng thựclực cường đại của quân đội Khánh Quốc thôi cũng khiến Giám Sát viện nể mặthai phần. Trong vụ việc bãi công, Diệp tham tướng tự thấy biểu hiện của mìnhcũng không tệ, chuyện hôm nay chắc chắn có liên quan tới thể diện của Trưởngcông chúa và các Hoàng tử ở kinh đô; hắn cố nén cảm giác bất an trong lòngđứng dậy thi lễ với Phạm Nhàn, thành khẩn nói: “Đại nhân, chuyện này...”Dù sao thân phận của hắn cũng là tướng lĩnh, không biết nên xin tha giúp ngườikhác như thế nào. Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không cần xintha.”Diệp tham tướng trong lòng sợ hãi, bên phía Định Châu mãi vẫn không chịuđưa tin tới, mình hoàn toàn không biết nên đứng về bên nào, thế nên mới lâmvào cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy. Nhưng Phạm Nhàn đã động thủ trước,hắn cắn răng, bạo gan nói: “Nhưng thưa đại nhân, mấy người này đều là quanviên trong Chuyển Vận ti, chẳng lẽ đại nhân định bắt sạch bọn họ? Rốt cuộc lầnnày ngài dùng thân phận Chánh sứ Chuyển Vận ti hay thân phận Đề Ti đại nhâncủa Giám Sát viện?”Hắn hạ thấp giọng nói: “Đại nhân, cho dù là Khâm sai bắt người, có chứng cớxác thực đi nữa, mở công đường tra án cũng phải tốn rất nhiều thời gian... NộiKhố này còn phải mở cửa.”Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, hơi ngạc nhiên trước lá gan của đối phươngnhưng nghĩ một chút cũng hiểu. Nếu mình định bắt đám quan viên này, dùngphương pháp gì để bắt cũng phải chú ý. Nếu dùng thân phận Đề ti Giám Sátviện tra án, thế thì tin tức đưa về kinh đô sẽ dẫn tới triều đình họp bàn, chỉ e cácđại lão trong triều sẽ nghĩ mình làm gì đó nhắm vào Trưởng công chúa; còn nếudùng thân phận Chánh sứ Chuyển Vận ti hoặc Khâm sai để thẩm tra án, thế thìrất tốn thời gian.Nhưng Phạm Nhàn là người phương nào? Sao lại cho lời đàm tiếu ở kinh đô? Ycười nói: “Diệp tham tướng không cần nghĩ nhiều, xưa nay bản quan luôn tintưởng và chấp hành luật pháp Khánh Quốc, tuyệt đối không hành động lungtung. Hôm nay bắt những quan viên này, để cho công bằng, bản quan sẽ khôngtự mình thẩm án.”Diệp tham tướng ngớ người, nghĩ thầm chỉ cần ngươi không tự mình thẩm án,bất cứ ai tới tra thẩm cũng phải nhìn sang phía kinh đô. Có lời hứa hẹn này củaPhạm Nhàn, hắn cũng tiện trả lời lại kinh đô, cho nên đành lúng túng lui lại.Nhưng hắn vẫn tò mò, Phạm Nhàn không tự mình thẩm án, chẳng lẽ định nhốtmấy quan viên này trong Nội Khố? Thế thì chuyện này... vẫn không thể khép lạiđược, triều đình thể nào cũng tra hỏi.“Ta sẽ dẫn bọn họ đi cùng.” Phạm Nhàn nói: “Nội Khố cũng là một phần củatriều đình, tuy không hay giao tiếp với các quan viên trong triều, nhưng xét theoquy củ vẫn nằm trong địa bàn quản lý của khu vực Giang Nam.”Hắn nhìn đám quan viên đông đúc sắc mặt bất an bên dưới, lên tiếng trấn an:“Bản quan biết chư vị lo lắng điều gì, xin cứ yên tâm, bản quan không kiểu cóoán trả oán. Đúng như những gì bản quan vừa nói với Tham tướng đại nhân, đểcho công bằng, bản quan sẽ không tự mình thẩm vấn mấy người này, mà sẽ...giao cho Tổng đốc đại nhân Tô Châu.”Y mỉm cười nói: “Do Tiết đại nhân thẩm án, chắc chư vị không còn nghi ngờ gìnữa nhỉ!” Y nhìn đám thâm phúc Trưởng công chúa vẫn đang giằng co với cácquan viên Giám Sát viện, khóe môi lộ vẻ tức giận nói: “Từ bao giờ mà bắtngười lại biến thành trò chơi diều hâu bắt gà con?”