Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 505: Có một số chuyện làm được không nói được 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tô Văn Mậu sắc mặt đỏ ửng, hung hăng trừng mắt với thuộc hạ. Các quan viênGiám Sát viện trong lòng hổ thẹn, tiến tới cho mấy đòn Phật Sơn Vô Ảnh cước,đá đám quan viên nội khố vẫn còn không chịu phục kêu la oan uổng này ngã lănxuống đất sau đó trói nghiến lại.Các quan viên trong sảnh không nhịn được lắc đầu, vốn định khuyên bảo Khâmsai đại nhân dù sao cũng phải để lại chút ít thể diện, nhưng nhớ lại biểu hiện củaPhạm Nhàn lúc trước khi thì ôn hòa khi thì lạnh lùng, đám người lập tức bị tháiđộ ôn hòa lạnh lẽo, hỉ nộ vô thường này chấn nhiếp tâm thần, không dám lắmlời xin tha. Thân là cấp dưới không sợ cấp trên nghiêm khắc, chỉ sợ cấp trên vuibuồn thất thường, chẳng biết lúc nào lại lôi lưỡi đao ra.Lần mở nha môn cuối cùng của Phạm Nhàn trong Nội Khố chấm dứt như vậy.Sau khi mọi người trong sảnh giải tán, y giữ Phó sứ Mã Giai lại, hai người lạitới hoa viên phía sau phủ, vừa thân cận với bầu không khí mùa xuân, vừa nóimấy chuyện lạnh lẽo tiêu điều mang đậm thù ý.“Đừng trách ta ra tay quá đáng.” Phạm Nhàn xoa khóa mắt khô khốc nói: “Nếubọn chúng dám động tay động chân ngay lúc ta vừa nhận chức, thế thì đừngtrách ta lột mũ ô sa của chúng.”Mã Giai cười khổ, tuy trên danh nghĩa hắn và Phạm Nhàn là Phó Chính nhị sứ,trông thì phẩm cấp không chênh nhau nhiều lắm, nhưng biết trên thực tế trongtay vị này nắm thực quyền lớn tới kinh người, thậm chí còn khủng khiếp hơn cảcác Hoàng tử. Vì vậy đêm hôm qua Phạm Nhàn bàn bạc với hắn về việc thanhtrừ tâm phúc của Trưởng công chúa trong Nội Khố, tuy hắn ra vẻ lo lắng đôichút, còn biện giải cho đám quan viên này vài lời, nhưng dẫu sao cũng khôngdám phản đối ngay mặt.Còn hôm nay Phạm Nhàn tiếp tục giữ hắn lại một mình, hơn nữa còn nói nhữnglời thành thật như vậy ngay trước mặt mình. Mã Giai cũng hiểu, đối phươngđịnh bồi dưỡng mình thành tâm phúc, trong lòng thầm vui mừng nhưng cũngthấy hơi lo lắng, dù sao không ai biết được nhiều năm sau vị trước mặt và các vịđại gia ở kinh đô rốt cuộc ai thắng ai thua.Các quan viên trong triều cực kỳ mẫn cảm đối với chuyện ai sẽ nắm giữ ghếrồng. Tuy theo tình hình trước mắt đương nhiên là của Thái tử, nhưng hai nămqua biểu hiện của bệ hạ có vẻ quá quái lạ, thế nên không ai dám tin tưởng hoàntoàn. Nếu nói là Nhị hoàng tử lên ngôi... mọi người đều biết Phạm Đề ti và Nhịhoàng tử không hợp nhau. Còn nếu mình quyết tâm theo Phạm Đề ti, thực lựcNhị Hoàng tử kế thừa ngôi hoàng đế, chắc chắn mình sẽ không có kết cục tốt.Đây là điều Mã Giai vẫn âm thầm nghi ngờ, nhưng hắn cũng hiểu, trên quantrường tuy phải hùa theo trái phải, nhưng trong vấn đề cực kỳ quan trọng nhưchọn phe thì điều kiêng kỵ nhất chính là gió chiều nào xoay chiều đó. Hôm naylà ngày cuối cùng trước khi Phạm Nhàn rời khỏi Nội Khố, y lại trò chuyện vớimình, đương nhiên là muốn mình tỏ thái độ.Tối hôm qua Mã Giai đã suy nghĩ cả đêm cho nên không hề bối rối mà bình tĩnhnói: “Điều mà đại nhân đề nghị đều là việc mà hạ quan muốn xin. Hạ quan sẽlập tức viết hai công văn về chuyện này, một phần đưa tới Thư trung dướitrướng. Một phần lập tức cho người lên ngựa đưa thẳng tới phủ Tổng đốc TôChâu, xin... đại nhân yên tâm.”Phạm Nhàn nghe câu này là biết Mã Giai đã bám lên đùi mình, thậm chí khôngtiếc mình đưa hai phần công văn này ra, chia sẻ công kích ngôn luận mà PhạmNhàn có thể phải gánh chịu, đồng thời qua đó cho mọi người trong quan trườngthấy trận doanh của bản thân... như vậy là đã hạ quyết tâm. Y nhìn Mã Giai, vẻmặt ôn hòa nói: “Mã đại nhân đã có lòng rồi.”Mã Giai mỉm cười đáp: “Hạ quan thân là Phó sứ Nội Khố, vốn nên tra xét quanviên cấp dưới, lần này khiến bọn họ gây chuyện đã là hạ quan thất trách.”Phạm Nhàn mỉm cười, một lúc lâu sau mới mở miệng tiếp tục nói: “Chẳng hayMã đại nhân thấy hôm nay bản quan xử trí như vậy có thỏa đáng không?”Mã Giai suy nghĩ một hồi rồi cung kính trả lời: “Đại nhân mưu tính sâu xa,đúng là thượng sách. Quan viên không giống như Ti khố, vừa không thể tùy tiệngiết chết, lại không thể tùy tiện dùng hình. Nếu mở công đường tra thẩm ởChuyển Vận ti, thứ nhất là trì hoãn thời gian quá lâu, thứ hai là khiến ngườikhác chê trách. Ngày mai đại nhân mang theo mấy phạm quan này tới Tô Châu,giao cho Tổng đốc đại nhân thẩm vấn, Tổng đốc Tiết đại nhân là rường cộtnước nhà, nổi tiếng thanh liêm, người người tôn kính, chắc chắn sẽ thay triềuđình tra thẩm vụ án này, cho bệ hạ một câu trả lời thỏa đáng.”Trong lòng Phạm Nhàn thầm khen một tiếng, quả nhiên vị Phó sứ này đoánđược rõ rành rành tâm tư của mình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tô Văn Mậu sắc mặt đỏ ửng, hung hăng trừng mắt với thuộc hạ. Các quan viênGiám Sát viện trong lòng hổ thẹn, tiến tới cho mấy đòn Phật Sơn Vô Ảnh cước,đá đám quan viên nội khố vẫn còn không chịu phục kêu la oan uổng này ngã lănxuống đất sau đó trói nghiến lại.Các quan viên trong sảnh không nhịn được lắc đầu, vốn định khuyên bảo Khâmsai đại nhân dù sao cũng phải để lại chút ít thể diện, nhưng nhớ lại biểu hiện củaPhạm Nhàn lúc trước khi thì ôn hòa khi thì lạnh lùng, đám người lập tức bị tháiđộ ôn hòa lạnh lẽo, hỉ nộ vô thường này chấn nhiếp tâm thần, không dám lắmlời xin tha. Thân là cấp dưới không sợ cấp trên nghiêm khắc, chỉ sợ cấp trên vuibuồn thất thường, chẳng biết lúc nào lại lôi lưỡi đao ra.Lần mở nha môn cuối cùng của Phạm Nhàn trong Nội Khố chấm dứt như vậy.Sau khi mọi người trong sảnh giải tán, y giữ Phó sứ Mã Giai lại, hai người lạitới hoa viên phía sau phủ, vừa thân cận với bầu không khí mùa xuân, vừa nóimấy chuyện lạnh lẽo tiêu điều mang đậm thù ý.“Đừng trách ta ra tay quá đáng.” Phạm Nhàn xoa khóa mắt khô khốc nói: “Nếubọn chúng dám động tay động chân ngay lúc ta vừa nhận chức, thế thì đừngtrách ta lột mũ ô sa của chúng.”Mã Giai cười khổ, tuy trên danh nghĩa hắn và Phạm Nhàn là Phó Chính nhị sứ,trông thì phẩm cấp không chênh nhau nhiều lắm, nhưng biết trên thực tế trongtay vị này nắm thực quyền lớn tới kinh người, thậm chí còn khủng khiếp hơn cảcác Hoàng tử. Vì vậy đêm hôm qua Phạm Nhàn bàn bạc với hắn về việc thanhtrừ tâm phúc của Trưởng công chúa trong Nội Khố, tuy hắn ra vẻ lo lắng đôichút, còn biện giải cho đám quan viên này vài lời, nhưng dẫu sao cũng khôngdám phản đối ngay mặt.Còn hôm nay Phạm Nhàn tiếp tục giữ hắn lại một mình, hơn nữa còn nói nhữnglời thành thật như vậy ngay trước mặt mình. Mã Giai cũng hiểu, đối phươngđịnh bồi dưỡng mình thành tâm phúc, trong lòng thầm vui mừng nhưng cũngthấy hơi lo lắng, dù sao không ai biết được nhiều năm sau vị trước mặt và các vịđại gia ở kinh đô rốt cuộc ai thắng ai thua.Các quan viên trong triều cực kỳ mẫn cảm đối với chuyện ai sẽ nắm giữ ghếrồng. Tuy theo tình hình trước mắt đương nhiên là của Thái tử, nhưng hai nămqua biểu hiện của bệ hạ có vẻ quá quái lạ, thế nên không ai dám tin tưởng hoàntoàn. Nếu nói là Nhị hoàng tử lên ngôi... mọi người đều biết Phạm Đề ti và Nhịhoàng tử không hợp nhau. Còn nếu mình quyết tâm theo Phạm Đề ti, thực lựcNhị Hoàng tử kế thừa ngôi hoàng đế, chắc chắn mình sẽ không có kết cục tốt.Đây là điều Mã Giai vẫn âm thầm nghi ngờ, nhưng hắn cũng hiểu, trên quantrường tuy phải hùa theo trái phải, nhưng trong vấn đề cực kỳ quan trọng nhưchọn phe thì điều kiêng kỵ nhất chính là gió chiều nào xoay chiều đó. Hôm naylà ngày cuối cùng trước khi Phạm Nhàn rời khỏi Nội Khố, y lại trò chuyện vớimình, đương nhiên là muốn mình tỏ thái độ.Tối hôm qua Mã Giai đã suy nghĩ cả đêm cho nên không hề bối rối mà bình tĩnhnói: “Điều mà đại nhân đề nghị đều là việc mà hạ quan muốn xin. Hạ quan sẽlập tức viết hai công văn về chuyện này, một phần đưa tới Thư trung dướitrướng. Một phần lập tức cho người lên ngựa đưa thẳng tới phủ Tổng đốc TôChâu, xin... đại nhân yên tâm.”Phạm Nhàn nghe câu này là biết Mã Giai đã bám lên đùi mình, thậm chí khôngtiếc mình đưa hai phần công văn này ra, chia sẻ công kích ngôn luận mà PhạmNhàn có thể phải gánh chịu, đồng thời qua đó cho mọi người trong quan trườngthấy trận doanh của bản thân... như vậy là đã hạ quyết tâm. Y nhìn Mã Giai, vẻmặt ôn hòa nói: “Mã đại nhân đã có lòng rồi.”Mã Giai mỉm cười đáp: “Hạ quan thân là Phó sứ Nội Khố, vốn nên tra xét quanviên cấp dưới, lần này khiến bọn họ gây chuyện đã là hạ quan thất trách.”Phạm Nhàn mỉm cười, một lúc lâu sau mới mở miệng tiếp tục nói: “Chẳng hayMã đại nhân thấy hôm nay bản quan xử trí như vậy có thỏa đáng không?”Mã Giai suy nghĩ một hồi rồi cung kính trả lời: “Đại nhân mưu tính sâu xa,đúng là thượng sách. Quan viên không giống như Ti khố, vừa không thể tùy tiệngiết chết, lại không thể tùy tiện dùng hình. Nếu mở công đường tra thẩm ởChuyển Vận ti, thứ nhất là trì hoãn thời gian quá lâu, thứ hai là khiến ngườikhác chê trách. Ngày mai đại nhân mang theo mấy phạm quan này tới Tô Châu,giao cho Tổng đốc đại nhân thẩm vấn, Tổng đốc Tiết đại nhân là rường cộtnước nhà, nổi tiếng thanh liêm, người người tôn kính, chắc chắn sẽ thay triềuđình tra thẩm vụ án này, cho bệ hạ một câu trả lời thỏa đáng.”Trong lòng Phạm Nhàn thầm khen một tiếng, quả nhiên vị Phó sứ này đoánđược rõ rành rành tâm tư của mình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tô Văn Mậu sắc mặt đỏ ửng, hung hăng trừng mắt với thuộc hạ. Các quan viênGiám Sát viện trong lòng hổ thẹn, tiến tới cho mấy đòn Phật Sơn Vô Ảnh cước,đá đám quan viên nội khố vẫn còn không chịu phục kêu la oan uổng này ngã lănxuống đất sau đó trói nghiến lại.Các quan viên trong sảnh không nhịn được lắc đầu, vốn định khuyên bảo Khâmsai đại nhân dù sao cũng phải để lại chút ít thể diện, nhưng nhớ lại biểu hiện củaPhạm Nhàn lúc trước khi thì ôn hòa khi thì lạnh lùng, đám người lập tức bị tháiđộ ôn hòa lạnh lẽo, hỉ nộ vô thường này chấn nhiếp tâm thần, không dám lắmlời xin tha. Thân là cấp dưới không sợ cấp trên nghiêm khắc, chỉ sợ cấp trên vuibuồn thất thường, chẳng biết lúc nào lại lôi lưỡi đao ra.Lần mở nha môn cuối cùng của Phạm Nhàn trong Nội Khố chấm dứt như vậy.Sau khi mọi người trong sảnh giải tán, y giữ Phó sứ Mã Giai lại, hai người lạitới hoa viên phía sau phủ, vừa thân cận với bầu không khí mùa xuân, vừa nóimấy chuyện lạnh lẽo tiêu điều mang đậm thù ý.“Đừng trách ta ra tay quá đáng.” Phạm Nhàn xoa khóa mắt khô khốc nói: “Nếubọn chúng dám động tay động chân ngay lúc ta vừa nhận chức, thế thì đừngtrách ta lột mũ ô sa của chúng.”Mã Giai cười khổ, tuy trên danh nghĩa hắn và Phạm Nhàn là Phó Chính nhị sứ,trông thì phẩm cấp không chênh nhau nhiều lắm, nhưng biết trên thực tế trongtay vị này nắm thực quyền lớn tới kinh người, thậm chí còn khủng khiếp hơn cảcác Hoàng tử. Vì vậy đêm hôm qua Phạm Nhàn bàn bạc với hắn về việc thanhtrừ tâm phúc của Trưởng công chúa trong Nội Khố, tuy hắn ra vẻ lo lắng đôichút, còn biện giải cho đám quan viên này vài lời, nhưng dẫu sao cũng khôngdám phản đối ngay mặt.Còn hôm nay Phạm Nhàn tiếp tục giữ hắn lại một mình, hơn nữa còn nói nhữnglời thành thật như vậy ngay trước mặt mình. Mã Giai cũng hiểu, đối phươngđịnh bồi dưỡng mình thành tâm phúc, trong lòng thầm vui mừng nhưng cũngthấy hơi lo lắng, dù sao không ai biết được nhiều năm sau vị trước mặt và các vịđại gia ở kinh đô rốt cuộc ai thắng ai thua.Các quan viên trong triều cực kỳ mẫn cảm đối với chuyện ai sẽ nắm giữ ghếrồng. Tuy theo tình hình trước mắt đương nhiên là của Thái tử, nhưng hai nămqua biểu hiện của bệ hạ có vẻ quá quái lạ, thế nên không ai dám tin tưởng hoàntoàn. Nếu nói là Nhị hoàng tử lên ngôi... mọi người đều biết Phạm Đề ti và Nhịhoàng tử không hợp nhau. Còn nếu mình quyết tâm theo Phạm Đề ti, thực lựcNhị Hoàng tử kế thừa ngôi hoàng đế, chắc chắn mình sẽ không có kết cục tốt.Đây là điều Mã Giai vẫn âm thầm nghi ngờ, nhưng hắn cũng hiểu, trên quantrường tuy phải hùa theo trái phải, nhưng trong vấn đề cực kỳ quan trọng nhưchọn phe thì điều kiêng kỵ nhất chính là gió chiều nào xoay chiều đó. Hôm naylà ngày cuối cùng trước khi Phạm Nhàn rời khỏi Nội Khố, y lại trò chuyện vớimình, đương nhiên là muốn mình tỏ thái độ.Tối hôm qua Mã Giai đã suy nghĩ cả đêm cho nên không hề bối rối mà bình tĩnhnói: “Điều mà đại nhân đề nghị đều là việc mà hạ quan muốn xin. Hạ quan sẽlập tức viết hai công văn về chuyện này, một phần đưa tới Thư trung dướitrướng. Một phần lập tức cho người lên ngựa đưa thẳng tới phủ Tổng đốc TôChâu, xin... đại nhân yên tâm.”Phạm Nhàn nghe câu này là biết Mã Giai đã bám lên đùi mình, thậm chí khôngtiếc mình đưa hai phần công văn này ra, chia sẻ công kích ngôn luận mà PhạmNhàn có thể phải gánh chịu, đồng thời qua đó cho mọi người trong quan trườngthấy trận doanh của bản thân... như vậy là đã hạ quyết tâm. Y nhìn Mã Giai, vẻmặt ôn hòa nói: “Mã đại nhân đã có lòng rồi.”Mã Giai mỉm cười đáp: “Hạ quan thân là Phó sứ Nội Khố, vốn nên tra xét quanviên cấp dưới, lần này khiến bọn họ gây chuyện đã là hạ quan thất trách.”Phạm Nhàn mỉm cười, một lúc lâu sau mới mở miệng tiếp tục nói: “Chẳng hayMã đại nhân thấy hôm nay bản quan xử trí như vậy có thỏa đáng không?”Mã Giai suy nghĩ một hồi rồi cung kính trả lời: “Đại nhân mưu tính sâu xa,đúng là thượng sách. Quan viên không giống như Ti khố, vừa không thể tùy tiệngiết chết, lại không thể tùy tiện dùng hình. Nếu mở công đường tra thẩm ởChuyển Vận ti, thứ nhất là trì hoãn thời gian quá lâu, thứ hai là khiến ngườikhác chê trách. Ngày mai đại nhân mang theo mấy phạm quan này tới Tô Châu,giao cho Tổng đốc đại nhân thẩm vấn, Tổng đốc Tiết đại nhân là rường cộtnước nhà, nổi tiếng thanh liêm, người người tôn kính, chắc chắn sẽ thay triềuđình tra thẩm vụ án này, cho bệ hạ một câu trả lời thỏa đáng.”Trong lòng Phạm Nhàn thầm khen một tiếng, quả nhiên vị Phó sứ này đoánđược rõ rành rành tâm tư của mình.

Chương 505: Có một số chuyện làm được không nói được 4