Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 507: Đạo lý của mùa xuân 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hôm nay cuối cùng thiếu gia cũng đoạt lại sản nghiệp Diệp gia, tuy chỉ là ngườiquản lý nhưng lão chưởng quầy vẫn bùi ngùi khó tả, trong lòng than thở khôngthôi nhưng mặt mày vẫn che giấu rất tốt. Lý do phải che giấu là vì gần hai mươinăm bị giam lỏng trong kinh đô khiến các chưởng quầy hiểu được, có một sốviệc chỉ có thể làm chứ không thể nói, nếu lộ ra bất cứ dấu hiệu gì cũng mangtới những phiền toái không cần thiết cho thiếu gia.“Vốn định mời ngài tới Bắc Tề giúp nhị đệ...” Phạm Nhàn không nhận ra cảmxúc trong lòng Thất Diệp, cười khổ nói: “Không ngờ đám công công kia cũngbám theo, trong cung trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, đành phải để ngài cùng tớiNội Khố.”Thất Diệp mỉm cười nói: “Các công công nể mặt ngài, bây giờ đã rất ôn hòa vớichúng ta, nhị thiếu gia có tư chất kinh doanh bẩm sinh, đại nhân không cần lolắng. Còn Nội Khố... chắc ngài cũng biết, ta rất muốn về đây xem thử.”Phạm Nhàn bỗng im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Tô Văn Mậu cũng ở đây,nếu các ngài có gì không thoải mái, hoặc có ai dám nhíu mày với ngài, cứ nóivới hắn một tiếng, ta đã bàn giao... nếu đã rời kinh, đương nhiên không thể chịuuất ức nữa.”Thất Diệp trong lòng cảm động, không nói gì thêm.Một cơn gió thổi qua, trên cây xanh trong sân một chiếc lá non còn chưa vữnggốc đã bị thổi bay. Phạm Nhàn ồ khẽ một tiếng, tiện tay bắt lấy, nhìn vết đứt vẫncòn mới, nhíu mày một hồi lâu.Một lúc lâu sau y mới nhỏ giọng âm u hỏi: “Công nghệ... có thể chép lạikhông?”Thất Diệp thân thể run nhẹ, một lát sau mới lắc đầu: “Quy củ cứng nhắc, khôngthể thể hiện bằng văn tự, chỉ có thể truyền miệng.”Phạm Nhàn nói: “Bản vẽ thì không thể truyền miệng được.”Thất Diệp lắc đầu nói: “Lúc trước được trông coi rất chặt chẽ, bây giờ khôngbiết ở đâu.”Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, gương mặt nở nụ cười: “Qua vài tháng nữa ngàitới Hàng Châu giảng giải cho ta, trí nhớ của ta rất tốt.”Chiếc xe ngựa bốn bánh đè lên những cọng cỏ nhỏ vừa mọc trên quan đạo, đụngvào khe đá trên mặt đường, phát ra âm thanh lách cách, hòa cùng tiếng lò xogiữa trục xe, tạo thanh âm thanh vui vẻ như đang ca hát.Trên con đường ra ngoài nội khố, khung cảnh hân hoan, chú chim nhỏ nhanhchóng bay vút qua cánh rừng bên rìa ruộng nước, cây mạ thanh thanh vươn caothân mình thon thả, cỏ dại cạnh ruộng không buồn ngó ngàng đến chúng. Dọcđường đội xe nối đuôi nhau không dứt, trên sông thuyền hàng qua lại, vậnchuyển các sản phẩm trong Nội Khố ra ngoài theo đủ các tuyến đường, bán chongười trong thành. Cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.Một đoàn xe do quan binh mở đường dễ dàng thông qua từng trạm kiểm tra,những chiếc xe vận chuyển vốn đang trên quan đạo cũng không dám tranhđường với chiếc xe này, vô thức ngừng lại. Nhưng trong xe ngựa có người nhìnra ngoài xem thử, phát hiện dường như hôm nay lượng hàng hóa xuất ra khỏiNội Khố quá lớn, giao thông khá tấp nập,cho nên hạ lệnh cho đoàn xe của mìnhdừng trên một bãi cỏ ven đường, để những chiếc xe vận tải đang cực kỳ bất ngờkia đi trước.Chiếc xe ngựa thứ hai tính từ cuối đoàn là đám quan viên Nội Khố Chuyển Vậnti đáng thương vừa bị tước mũ ô sa cởi bỏ quan phục ngày hôm qua. Mấy vịquan viên này đều là tâm phúc mà Trưởng công chúa xếp vào trong Nội Khố,tuy cũng nghĩ sau khi Phạm Đề ti tới nhận chức chắc cuộc sống của mình sẽkhông dễ chịu, nhưng thật không ngờ Phạm Nhàn lại chẳng hề nể mặt quan viênvà vị nhạc mẫu kia, cực kỳ dứt khoát bắt hết bọn họ lại. Hơn nữa danh nghĩa mày dùng... chính là chuyện bãi công vừa rồi... Đương nhiên đám quan viên nàycũng biết mình trúng bẫy của Phạm Nhàn, trong lòng lo lắng bất an.Nhưng Phạm Nhàn không lập tức mở công đường thẩm án. Mấy quan viên nàytự có thân bằng cố hữu, đêm hôm qua lúc trong ngục bọn họ đã biết Phạm Nhànchuẩn bị đưa đám người bọn mình tới Tô Châu, giao cho Tổng đốc Giang NamTiết Thanh Tiết đại nhân đích thân thẩm vấn. Nghe được tin tức này tâm trạngđám quan viên mới khá hơn một chút, chỉ cần không phải đối mặt với ghế hùmvới nước gây cay của Giám Sát viện, thế thì vụ án này dễ gì phán định được?Cứ cho bên phía Giám Sát viện nắm giữ khẩu cung phản bội của đám Ti khố,nhưng chỉ cần sau khi tới Tô Châu mình liều chết không nhận, dẫu sao TiếtThanh Tiết đại nhân cũng phải nể mặt Trưởng công chúa một chút. Chỉ cần kéodài thời gian, đợi tới khi áp lực từ kinh đô ập xuống, Phạm Nhàn tự lo cònchẳng xong làm sao mà để ý tới bọn mình?“Vì sao lại đưa Tiết Thanh thẩm vấn?” Hải Đường tựa người vào cửa sổ xe, khẽnhíu mày.Phạm Nhàn cúi đầu nói: “Ta tự làm chuyện này thì không thích hợp.”
Hôm nay cuối cùng thiếu gia cũng đoạt lại sản nghiệp Diệp gia, tuy chỉ là người
quản lý nhưng lão chưởng quầy vẫn bùi ngùi khó tả, trong lòng than thở không
thôi nhưng mặt mày vẫn che giấu rất tốt. Lý do phải che giấu là vì gần hai mươi
năm bị giam lỏng trong kinh đô khiến các chưởng quầy hiểu được, có một số
việc chỉ có thể làm chứ không thể nói, nếu lộ ra bất cứ dấu hiệu gì cũng mang
tới những phiền toái không cần thiết cho thiếu gia.
“Vốn định mời ngài tới Bắc Tề giúp nhị đệ...” Phạm Nhàn không nhận ra cảm
xúc trong lòng Thất Diệp, cười khổ nói: “Không ngờ đám công công kia cũng
bám theo, trong cung trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, đành phải để ngài cùng tới
Nội Khố.”
Thất Diệp mỉm cười nói: “Các công công nể mặt ngài, bây giờ đã rất ôn hòa với
chúng ta, nhị thiếu gia có tư chất kinh doanh bẩm sinh, đại nhân không cần lo
lắng. Còn Nội Khố... chắc ngài cũng biết, ta rất muốn về đây xem thử.”
Phạm Nhàn bỗng im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Tô Văn Mậu cũng ở đây,
nếu các ngài có gì không thoải mái, hoặc có ai dám nhíu mày với ngài, cứ nói
với hắn một tiếng, ta đã bàn giao... nếu đã rời kinh, đương nhiên không thể chịu
uất ức nữa.”
Thất Diệp trong lòng cảm động, không nói gì thêm.
Một cơn gió thổi qua, trên cây xanh trong sân một chiếc lá non còn chưa vững
gốc đã bị thổi bay. Phạm Nhàn ồ khẽ một tiếng, tiện tay bắt lấy, nhìn vết đứt vẫn
còn mới, nhíu mày một hồi lâu.
Một lúc lâu sau y mới nhỏ giọng âm u hỏi: “Công nghệ... có thể chép lại
không?”
Thất Diệp thân thể run nhẹ, một lát sau mới lắc đầu: “Quy củ cứng nhắc, không
thể thể hiện bằng văn tự, chỉ có thể truyền miệng.”
Phạm Nhàn nói: “Bản vẽ thì không thể truyền miệng được.”
Thất Diệp lắc đầu nói: “Lúc trước được trông coi rất chặt chẽ, bây giờ không
biết ở đâu.”
Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, gương mặt nở nụ cười: “Qua vài tháng nữa ngài
tới Hàng Châu giảng giải cho ta, trí nhớ của ta rất tốt.”
Chiếc xe ngựa bốn bánh đè lên những cọng cỏ nhỏ vừa mọc trên quan đạo, đụng
vào khe đá trên mặt đường, phát ra âm thanh lách cách, hòa cùng tiếng lò xo
giữa trục xe, tạo thanh âm thanh vui vẻ như đang ca hát.
Trên con đường ra ngoài nội khố, khung cảnh hân hoan, chú chim nhỏ nhanh
chóng bay vút qua cánh rừng bên rìa ruộng nước, cây mạ thanh thanh vươn cao
thân mình thon thả, cỏ dại cạnh ruộng không buồn ngó ngàng đến chúng. Dọc
đường đội xe nối đuôi nhau không dứt, trên sông thuyền hàng qua lại, vận
chuyển các sản phẩm trong Nội Khố ra ngoài theo đủ các tuyến đường, bán cho
người trong thành. Cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Một đoàn xe do quan binh mở đường dễ dàng thông qua từng trạm kiểm tra,
những chiếc xe vận chuyển vốn đang trên quan đạo cũng không dám tranh
đường với chiếc xe này, vô thức ngừng lại. Nhưng trong xe ngựa có người nhìn
ra ngoài xem thử, phát hiện dường như hôm nay lượng hàng hóa xuất ra khỏi
Nội Khố quá lớn, giao thông khá tấp nập,cho nên hạ lệnh cho đoàn xe của mình
dừng trên một bãi cỏ ven đường, để những chiếc xe vận tải đang cực kỳ bất ngờ
kia đi trước.
Chiếc xe ngựa thứ hai tính từ cuối đoàn là đám quan viên Nội Khố Chuyển Vận
ti đáng thương vừa bị tước mũ ô sa cởi bỏ quan phục ngày hôm qua. Mấy vị
quan viên này đều là tâm phúc mà Trưởng công chúa xếp vào trong Nội Khố,
tuy cũng nghĩ sau khi Phạm Đề ti tới nhận chức chắc cuộc sống của mình sẽ
không dễ chịu, nhưng thật không ngờ Phạm Nhàn lại chẳng hề nể mặt quan viên
và vị nhạc mẫu kia, cực kỳ dứt khoát bắt hết bọn họ lại. Hơn nữa danh nghĩa mà
y dùng... chính là chuyện bãi công vừa rồi... Đương nhiên đám quan viên này
cũng biết mình trúng bẫy của Phạm Nhàn, trong lòng lo lắng bất an.
Nhưng Phạm Nhàn không lập tức mở công đường thẩm án. Mấy quan viên này
tự có thân bằng cố hữu, đêm hôm qua lúc trong ngục bọn họ đã biết Phạm Nhàn
chuẩn bị đưa đám người bọn mình tới Tô Châu, giao cho Tổng đốc Giang Nam
Tiết Thanh Tiết đại nhân đích thân thẩm vấn. Nghe được tin tức này tâm trạng
đám quan viên mới khá hơn một chút, chỉ cần không phải đối mặt với ghế hùm
với nước gây cay của Giám Sát viện, thế thì vụ án này dễ gì phán định được?
Cứ cho bên phía Giám Sát viện nắm giữ khẩu cung phản bội của đám Ti khố,
nhưng chỉ cần sau khi tới Tô Châu mình liều chết không nhận, dẫu sao Tiết
Thanh Tiết đại nhân cũng phải nể mặt Trưởng công chúa một chút. Chỉ cần kéo
dài thời gian, đợi tới khi áp lực từ kinh đô ập xuống, Phạm Nhàn tự lo còn
chẳng xong làm sao mà để ý tới bọn mình?
“Vì sao lại đưa Tiết Thanh thẩm vấn?” Hải Đường tựa người vào cửa sổ xe, khẽ
nhíu mày.
Phạm Nhàn cúi đầu nói: “Ta tự làm chuyện này thì không thích hợp.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hôm nay cuối cùng thiếu gia cũng đoạt lại sản nghiệp Diệp gia, tuy chỉ là ngườiquản lý nhưng lão chưởng quầy vẫn bùi ngùi khó tả, trong lòng than thở khôngthôi nhưng mặt mày vẫn che giấu rất tốt. Lý do phải che giấu là vì gần hai mươinăm bị giam lỏng trong kinh đô khiến các chưởng quầy hiểu được, có một sốviệc chỉ có thể làm chứ không thể nói, nếu lộ ra bất cứ dấu hiệu gì cũng mangtới những phiền toái không cần thiết cho thiếu gia.“Vốn định mời ngài tới Bắc Tề giúp nhị đệ...” Phạm Nhàn không nhận ra cảmxúc trong lòng Thất Diệp, cười khổ nói: “Không ngờ đám công công kia cũngbám theo, trong cung trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, đành phải để ngài cùng tớiNội Khố.”Thất Diệp mỉm cười nói: “Các công công nể mặt ngài, bây giờ đã rất ôn hòa vớichúng ta, nhị thiếu gia có tư chất kinh doanh bẩm sinh, đại nhân không cần lolắng. Còn Nội Khố... chắc ngài cũng biết, ta rất muốn về đây xem thử.”Phạm Nhàn bỗng im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Tô Văn Mậu cũng ở đây,nếu các ngài có gì không thoải mái, hoặc có ai dám nhíu mày với ngài, cứ nóivới hắn một tiếng, ta đã bàn giao... nếu đã rời kinh, đương nhiên không thể chịuuất ức nữa.”Thất Diệp trong lòng cảm động, không nói gì thêm.Một cơn gió thổi qua, trên cây xanh trong sân một chiếc lá non còn chưa vữnggốc đã bị thổi bay. Phạm Nhàn ồ khẽ một tiếng, tiện tay bắt lấy, nhìn vết đứt vẫncòn mới, nhíu mày một hồi lâu.Một lúc lâu sau y mới nhỏ giọng âm u hỏi: “Công nghệ... có thể chép lạikhông?”Thất Diệp thân thể run nhẹ, một lát sau mới lắc đầu: “Quy củ cứng nhắc, khôngthể thể hiện bằng văn tự, chỉ có thể truyền miệng.”Phạm Nhàn nói: “Bản vẽ thì không thể truyền miệng được.”Thất Diệp lắc đầu nói: “Lúc trước được trông coi rất chặt chẽ, bây giờ khôngbiết ở đâu.”Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, gương mặt nở nụ cười: “Qua vài tháng nữa ngàitới Hàng Châu giảng giải cho ta, trí nhớ của ta rất tốt.”Chiếc xe ngựa bốn bánh đè lên những cọng cỏ nhỏ vừa mọc trên quan đạo, đụngvào khe đá trên mặt đường, phát ra âm thanh lách cách, hòa cùng tiếng lò xogiữa trục xe, tạo thanh âm thanh vui vẻ như đang ca hát.Trên con đường ra ngoài nội khố, khung cảnh hân hoan, chú chim nhỏ nhanhchóng bay vút qua cánh rừng bên rìa ruộng nước, cây mạ thanh thanh vươn caothân mình thon thả, cỏ dại cạnh ruộng không buồn ngó ngàng đến chúng. Dọcđường đội xe nối đuôi nhau không dứt, trên sông thuyền hàng qua lại, vậnchuyển các sản phẩm trong Nội Khố ra ngoài theo đủ các tuyến đường, bán chongười trong thành. Cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.Một đoàn xe do quan binh mở đường dễ dàng thông qua từng trạm kiểm tra,những chiếc xe vận chuyển vốn đang trên quan đạo cũng không dám tranhđường với chiếc xe này, vô thức ngừng lại. Nhưng trong xe ngựa có người nhìnra ngoài xem thử, phát hiện dường như hôm nay lượng hàng hóa xuất ra khỏiNội Khố quá lớn, giao thông khá tấp nập,cho nên hạ lệnh cho đoàn xe của mìnhdừng trên một bãi cỏ ven đường, để những chiếc xe vận tải đang cực kỳ bất ngờkia đi trước.Chiếc xe ngựa thứ hai tính từ cuối đoàn là đám quan viên Nội Khố Chuyển Vậnti đáng thương vừa bị tước mũ ô sa cởi bỏ quan phục ngày hôm qua. Mấy vịquan viên này đều là tâm phúc mà Trưởng công chúa xếp vào trong Nội Khố,tuy cũng nghĩ sau khi Phạm Đề ti tới nhận chức chắc cuộc sống của mình sẽkhông dễ chịu, nhưng thật không ngờ Phạm Nhàn lại chẳng hề nể mặt quan viênvà vị nhạc mẫu kia, cực kỳ dứt khoát bắt hết bọn họ lại. Hơn nữa danh nghĩa mày dùng... chính là chuyện bãi công vừa rồi... Đương nhiên đám quan viên nàycũng biết mình trúng bẫy của Phạm Nhàn, trong lòng lo lắng bất an.Nhưng Phạm Nhàn không lập tức mở công đường thẩm án. Mấy quan viên nàytự có thân bằng cố hữu, đêm hôm qua lúc trong ngục bọn họ đã biết Phạm Nhànchuẩn bị đưa đám người bọn mình tới Tô Châu, giao cho Tổng đốc Giang NamTiết Thanh Tiết đại nhân đích thân thẩm vấn. Nghe được tin tức này tâm trạngđám quan viên mới khá hơn một chút, chỉ cần không phải đối mặt với ghế hùmvới nước gây cay của Giám Sát viện, thế thì vụ án này dễ gì phán định được?Cứ cho bên phía Giám Sát viện nắm giữ khẩu cung phản bội của đám Ti khố,nhưng chỉ cần sau khi tới Tô Châu mình liều chết không nhận, dẫu sao TiếtThanh Tiết đại nhân cũng phải nể mặt Trưởng công chúa một chút. Chỉ cần kéodài thời gian, đợi tới khi áp lực từ kinh đô ập xuống, Phạm Nhàn tự lo cònchẳng xong làm sao mà để ý tới bọn mình?“Vì sao lại đưa Tiết Thanh thẩm vấn?” Hải Đường tựa người vào cửa sổ xe, khẽnhíu mày.Phạm Nhàn cúi đầu nói: “Ta tự làm chuyện này thì không thích hợp.”