Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 508: Đạo lý của mùa xuân 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hải Đường ừ khẽ một tiếng, không nói gì tiếp, sau hôm xảy ra chuyện bãi công,bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên quái dị hẳn lên, cảm giác tín nhiệmlẫn nhau trước đây dường như suy giảm không ít, đối xử với nhau rất lễ độnhưng cũng mang một chút gì đó lạ lùng. SAu đó Hải Đường nghĩ lại mới hiểulà vì sao, biết ngày hôm đó mình đòi ra ngoài du ngoạn đúng là làm khó PhạmNhàn. Nhưng mấy ngày sau thấy Phạm Nhàn luôn ra sức lạnh nhạt như vậy, côcũng không tiện chủ động mở miệng giải thích. Dù có nói thế nào đi nữa HảiĐường vẫn là Thánh nữ Bắc Tề, địa vị cao quý biết bao, Phạm Nhàn kiêu ngạonhư vậy cũng kích thích lòng kiêu hãnh của cô.Vì vậy trước mắt hai người vẫn duy trì loại duy trì cách đối đáp gượng gạo này.“Ta muốn xác nhận lại lần nữa, bạc đã được ghi chép chưa?” Phạm Nhàn nhíumày nói.Gương mặt Hải Đường nở nụ cười điềm nhiên, như đang giễu cợt Phạm Nhànlo được lo mất, nhỏ giọng nói: “Lần trước ở Tô Châu đã nói rồi, sao phải lo lắngnhư vậy, chẳng lẽ bây giờ ngươi không tin được ta?”Phạm Nhàn đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong xe ngựa có vẻ nặng nề, hạgiọng dặn dò Tư Tư bên cạnh vài câu rồi vén rèm xuống xe. Tư Tư nghiêngđầu, tò mò nhìn Hải Đường, không biết rốt cuộc làm sao vị cô nương nổi danhtoàn thiên hạ này lại đắc tội với thiếu gia. Mấy ngày nay theo cô thấy, tuy thiếugia và bị Hải Đường cô nương này không có chuyện nam nữ gì nhưng biểu hiệnlúc đầu rất giống một cặp hảo hữu tri giao nhiều năm, có điều tới mấy hôm naylại hơi kỳ quái.Hải Đường bị Tư Tư nhìn mà không hiểu gì cả, đột nhiên mặt mày giãn ra cườinói: “Nhìn cái gì vậy?”Tư Tư tức giận nói: “Chỉ ngươi được nhìn ta chứ ta không được nhìn ngươi à?”Hải Đường cười lắc đầu, thò tay vào eo theo thói quen... lại phát hiện thò vàokhoảng không. Mấy ngày nay cô vẫn luôn mặc y phục tỳ nữ chứ không phải bộđồ vải hoa thường mặc, trước người không có hai cái túi lớn.Cô nhìn Tư Tư mỉm cười trêu chọc: “Ta nhìn cô là muốn xem xem nữ nhân màPhạm Nhàn yêu thích trông thế nào.”Câu này là sự thật, đến giờ cô nàng Hải Đường này vẫn không hiểu, rõ ràng hảohữu Tư Lý Lý của mình là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này, vì sao PhạmNhàn có thể giữ bình tĩnh trước mặt Lý Lý, cố gắng duy trì khoảng cách. Thậmchí sau khi trải qua một đêm điên cuồng, y vẫn không có tình cảm vướng víu gìvới Lý Lý. Mấy chục ngày tới Giang Nam này, Phạm Nhàn thậm chí không hỏimình tới một câu, ví dụ như gần đây Lý Lý có khỏe không.Cho dù là người tuyệt tình, đối với vị mỹ nữ tuyệt thế từng có duyên phận mộtđêm, phúc phận cùng xe, dẫu sao cũng không thể lạnh lùng như vậy được. Kếtquả là Hải Đường thậm chí còn thấy nghi ngờ, có phải tên Phạm Nhàn này cóbệnh ngầm không, ví dụ như giống bệ hạ...Nhưng khổ nỗi Phạm Nhàn lại nạp Tư Tư vào phòng, dọc đường đi này đươngnhiên Hải Đường cũng biết đại nha hoàn Tư Tư chính là người trong phòng củaPhạm Nhàn, thế nên càng lấy làm lạ. Có điều cô quan sát suốt mấy ngày cũngkhông nhìn ra rốt cuộc Tư Tư có chỗ nào đặc biệt, bề ngoài chỉ đoan trang thanhtú, làm sao bằng vẻ đầy đặn quyến rũ của Tư Lý Lý được.Nghe Hải Đường cô nương nói tới “nữ nhân mà Phạm Nhàn yêu thích”, gươngmặt Tư Tư lập tức đỏ bừng, đáp lại bằng giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Thiếugia... sao lại thích ta được.”Hải Đường cười khổ lắc đầu: “Không thích ngươi thì sao lại nạp ngươi vàophòng? Tuy Phạm Nhàn là người máu lạnh vô tình, nhưng ta không tin hắn sẽhành động như vậy.”Tư Tư đột nhiên ngẩng đầu lên, để lộ thần thái kiêu ngạo và tự tin: “Cô nươngnhìn nhầm rồi, thiếu gia là người coi trọng tình cảm nhất trên đời.”“Tình cảm?” Hải Đường nhấp nháp hai chữ này, nhớ lại hình như Tư Tư làngười hầu hạ Phạm Nhàn từ nhỏ đến lớn, bỗng chốc nhíu mày, trong lòng đắnđo. Loại quyền thần trẻ tuổi máu lạnh vô tình, coi việc tính toán người khác làmniềm vui như Phạm Nhàn, có thật là... người trọng tình không?Cô thở dài, do trên quần áo không có cái túi lớn nên không thể làm gì khác,đành tiếc nuối giấu hai tay trong áo, hỏi: “Tư Tư cô nương, vậy vì sao vừa rồicô lại nhìn chằm chằm vào ta?”Thật ra mấy ngày trước Tư Tư còn có tâm trạng hơi mâu thuẫn đối với vị cônương Hải Đường luôn gắn với thiếu gia như hình với bóng này, dù sao đốiphương cũng không phải thiếu nãi nãi, hơn nữa còn là người Bắc Tề đối địchvới mình. Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, cũng như rất nhiều người từng tiếpxúc với Hải Đường, Tư Tư nhanh chóng thích vị cô nương nói năng ấm áp, làmviệc quang minh, tính tính tình ngay thẳng mà không lỗ mãng này.
Hải Đường ừ khẽ một tiếng, không nói gì tiếp, sau hôm xảy ra chuyện bãi công,
bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên quái dị hẳn lên, cảm giác tín nhiệm
lẫn nhau trước đây dường như suy giảm không ít, đối xử với nhau rất lễ độ
nhưng cũng mang một chút gì đó lạ lùng. SAu đó Hải Đường nghĩ lại mới hiểu
là vì sao, biết ngày hôm đó mình đòi ra ngoài du ngoạn đúng là làm khó Phạm
Nhàn. Nhưng mấy ngày sau thấy Phạm Nhàn luôn ra sức lạnh nhạt như vậy, cô
cũng không tiện chủ động mở miệng giải thích. Dù có nói thế nào đi nữa Hải
Đường vẫn là Thánh nữ Bắc Tề, địa vị cao quý biết bao, Phạm Nhàn kiêu ngạo
như vậy cũng kích thích lòng kiêu hãnh của cô.
Vì vậy trước mắt hai người vẫn duy trì loại duy trì cách đối đáp gượng gạo này.
“Ta muốn xác nhận lại lần nữa, bạc đã được ghi chép chưa?” Phạm Nhàn nhíu
mày nói.
Gương mặt Hải Đường nở nụ cười điềm nhiên, như đang giễu cợt Phạm Nhàn
lo được lo mất, nhỏ giọng nói: “Lần trước ở Tô Châu đã nói rồi, sao phải lo lắng
như vậy, chẳng lẽ bây giờ ngươi không tin được ta?”
Phạm Nhàn đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong xe ngựa có vẻ nặng nề, hạ
giọng dặn dò Tư Tư bên cạnh vài câu rồi vén rèm xuống xe. Tư Tư nghiêng
đầu, tò mò nhìn Hải Đường, không biết rốt cuộc làm sao vị cô nương nổi danh
toàn thiên hạ này lại đắc tội với thiếu gia. Mấy ngày nay theo cô thấy, tuy thiếu
gia và bị Hải Đường cô nương này không có chuyện nam nữ gì nhưng biểu hiện
lúc đầu rất giống một cặp hảo hữu tri giao nhiều năm, có điều tới mấy hôm nay
lại hơi kỳ quái.
Hải Đường bị Tư Tư nhìn mà không hiểu gì cả, đột nhiên mặt mày giãn ra cười
nói: “Nhìn cái gì vậy?”
Tư Tư tức giận nói: “Chỉ ngươi được nhìn ta chứ ta không được nhìn ngươi à?”
Hải Đường cười lắc đầu, thò tay vào eo theo thói quen... lại phát hiện thò vào
khoảng không. Mấy ngày nay cô vẫn luôn mặc y phục tỳ nữ chứ không phải bộ
đồ vải hoa thường mặc, trước người không có hai cái túi lớn.
Cô nhìn Tư Tư mỉm cười trêu chọc: “Ta nhìn cô là muốn xem xem nữ nhân mà
Phạm Nhàn yêu thích trông thế nào.”
Câu này là sự thật, đến giờ cô nàng Hải Đường này vẫn không hiểu, rõ ràng hảo
hữu Tư Lý Lý của mình là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này, vì sao Phạm
Nhàn có thể giữ bình tĩnh trước mặt Lý Lý, cố gắng duy trì khoảng cách. Thậm
chí sau khi trải qua một đêm điên cuồng, y vẫn không có tình cảm vướng víu gì
với Lý Lý. Mấy chục ngày tới Giang Nam này, Phạm Nhàn thậm chí không hỏi
mình tới một câu, ví dụ như gần đây Lý Lý có khỏe không.
Cho dù là người tuyệt tình, đối với vị mỹ nữ tuyệt thế từng có duyên phận một
đêm, phúc phận cùng xe, dẫu sao cũng không thể lạnh lùng như vậy được. Kết
quả là Hải Đường thậm chí còn thấy nghi ngờ, có phải tên Phạm Nhàn này có
bệnh ngầm không, ví dụ như giống bệ hạ...
Nhưng khổ nỗi Phạm Nhàn lại nạp Tư Tư vào phòng, dọc đường đi này đương
nhiên Hải Đường cũng biết đại nha hoàn Tư Tư chính là người trong phòng của
Phạm Nhàn, thế nên càng lấy làm lạ. Có điều cô quan sát suốt mấy ngày cũng
không nhìn ra rốt cuộc Tư Tư có chỗ nào đặc biệt, bề ngoài chỉ đoan trang thanh
tú, làm sao bằng vẻ đầy đặn quyến rũ của Tư Lý Lý được.
Nghe Hải Đường cô nương nói tới “nữ nhân mà Phạm Nhàn yêu thích”, gương
mặt Tư Tư lập tức đỏ bừng, đáp lại bằng giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Thiếu
gia... sao lại thích ta được.”
Hải Đường cười khổ lắc đầu: “Không thích ngươi thì sao lại nạp ngươi vào
phòng? Tuy Phạm Nhàn là người máu lạnh vô tình, nhưng ta không tin hắn sẽ
hành động như vậy.”
Tư Tư đột nhiên ngẩng đầu lên, để lộ thần thái kiêu ngạo và tự tin: “Cô nương
nhìn nhầm rồi, thiếu gia là người coi trọng tình cảm nhất trên đời.”
“Tình cảm?” Hải Đường nhấp nháp hai chữ này, nhớ lại hình như Tư Tư là
người hầu hạ Phạm Nhàn từ nhỏ đến lớn, bỗng chốc nhíu mày, trong lòng đắn
đo. Loại quyền thần trẻ tuổi máu lạnh vô tình, coi việc tính toán người khác làm
niềm vui như Phạm Nhàn, có thật là... người trọng tình không?
Cô thở dài, do trên quần áo không có cái túi lớn nên không thể làm gì khác,
đành tiếc nuối giấu hai tay trong áo, hỏi: “Tư Tư cô nương, vậy vì sao vừa rồi
cô lại nhìn chằm chằm vào ta?”
Thật ra mấy ngày trước Tư Tư còn có tâm trạng hơi mâu thuẫn đối với vị cô
nương Hải Đường luôn gắn với thiếu gia như hình với bóng này, dù sao đối
phương cũng không phải thiếu nãi nãi, hơn nữa còn là người Bắc Tề đối địch
với mình. Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, cũng như rất nhiều người từng tiếp
xúc với Hải Đường, Tư Tư nhanh chóng thích vị cô nương nói năng ấm áp, làm
việc quang minh, tính tính tình ngay thẳng mà không lỗ mãng này.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hải Đường ừ khẽ một tiếng, không nói gì tiếp, sau hôm xảy ra chuyện bãi công,bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên quái dị hẳn lên, cảm giác tín nhiệmlẫn nhau trước đây dường như suy giảm không ít, đối xử với nhau rất lễ độnhưng cũng mang một chút gì đó lạ lùng. SAu đó Hải Đường nghĩ lại mới hiểulà vì sao, biết ngày hôm đó mình đòi ra ngoài du ngoạn đúng là làm khó PhạmNhàn. Nhưng mấy ngày sau thấy Phạm Nhàn luôn ra sức lạnh nhạt như vậy, côcũng không tiện chủ động mở miệng giải thích. Dù có nói thế nào đi nữa HảiĐường vẫn là Thánh nữ Bắc Tề, địa vị cao quý biết bao, Phạm Nhàn kiêu ngạonhư vậy cũng kích thích lòng kiêu hãnh của cô.Vì vậy trước mắt hai người vẫn duy trì loại duy trì cách đối đáp gượng gạo này.“Ta muốn xác nhận lại lần nữa, bạc đã được ghi chép chưa?” Phạm Nhàn nhíumày nói.Gương mặt Hải Đường nở nụ cười điềm nhiên, như đang giễu cợt Phạm Nhànlo được lo mất, nhỏ giọng nói: “Lần trước ở Tô Châu đã nói rồi, sao phải lo lắngnhư vậy, chẳng lẽ bây giờ ngươi không tin được ta?”Phạm Nhàn đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong xe ngựa có vẻ nặng nề, hạgiọng dặn dò Tư Tư bên cạnh vài câu rồi vén rèm xuống xe. Tư Tư nghiêngđầu, tò mò nhìn Hải Đường, không biết rốt cuộc làm sao vị cô nương nổi danhtoàn thiên hạ này lại đắc tội với thiếu gia. Mấy ngày nay theo cô thấy, tuy thiếugia và bị Hải Đường cô nương này không có chuyện nam nữ gì nhưng biểu hiệnlúc đầu rất giống một cặp hảo hữu tri giao nhiều năm, có điều tới mấy hôm naylại hơi kỳ quái.Hải Đường bị Tư Tư nhìn mà không hiểu gì cả, đột nhiên mặt mày giãn ra cườinói: “Nhìn cái gì vậy?”Tư Tư tức giận nói: “Chỉ ngươi được nhìn ta chứ ta không được nhìn ngươi à?”Hải Đường cười lắc đầu, thò tay vào eo theo thói quen... lại phát hiện thò vàokhoảng không. Mấy ngày nay cô vẫn luôn mặc y phục tỳ nữ chứ không phải bộđồ vải hoa thường mặc, trước người không có hai cái túi lớn.Cô nhìn Tư Tư mỉm cười trêu chọc: “Ta nhìn cô là muốn xem xem nữ nhân màPhạm Nhàn yêu thích trông thế nào.”Câu này là sự thật, đến giờ cô nàng Hải Đường này vẫn không hiểu, rõ ràng hảohữu Tư Lý Lý của mình là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này, vì sao PhạmNhàn có thể giữ bình tĩnh trước mặt Lý Lý, cố gắng duy trì khoảng cách. Thậmchí sau khi trải qua một đêm điên cuồng, y vẫn không có tình cảm vướng víu gìvới Lý Lý. Mấy chục ngày tới Giang Nam này, Phạm Nhàn thậm chí không hỏimình tới một câu, ví dụ như gần đây Lý Lý có khỏe không.Cho dù là người tuyệt tình, đối với vị mỹ nữ tuyệt thế từng có duyên phận mộtđêm, phúc phận cùng xe, dẫu sao cũng không thể lạnh lùng như vậy được. Kếtquả là Hải Đường thậm chí còn thấy nghi ngờ, có phải tên Phạm Nhàn này cóbệnh ngầm không, ví dụ như giống bệ hạ...Nhưng khổ nỗi Phạm Nhàn lại nạp Tư Tư vào phòng, dọc đường đi này đươngnhiên Hải Đường cũng biết đại nha hoàn Tư Tư chính là người trong phòng củaPhạm Nhàn, thế nên càng lấy làm lạ. Có điều cô quan sát suốt mấy ngày cũngkhông nhìn ra rốt cuộc Tư Tư có chỗ nào đặc biệt, bề ngoài chỉ đoan trang thanhtú, làm sao bằng vẻ đầy đặn quyến rũ của Tư Lý Lý được.Nghe Hải Đường cô nương nói tới “nữ nhân mà Phạm Nhàn yêu thích”, gươngmặt Tư Tư lập tức đỏ bừng, đáp lại bằng giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Thiếugia... sao lại thích ta được.”Hải Đường cười khổ lắc đầu: “Không thích ngươi thì sao lại nạp ngươi vàophòng? Tuy Phạm Nhàn là người máu lạnh vô tình, nhưng ta không tin hắn sẽhành động như vậy.”Tư Tư đột nhiên ngẩng đầu lên, để lộ thần thái kiêu ngạo và tự tin: “Cô nươngnhìn nhầm rồi, thiếu gia là người coi trọng tình cảm nhất trên đời.”“Tình cảm?” Hải Đường nhấp nháp hai chữ này, nhớ lại hình như Tư Tư làngười hầu hạ Phạm Nhàn từ nhỏ đến lớn, bỗng chốc nhíu mày, trong lòng đắnđo. Loại quyền thần trẻ tuổi máu lạnh vô tình, coi việc tính toán người khác làmniềm vui như Phạm Nhàn, có thật là... người trọng tình không?Cô thở dài, do trên quần áo không có cái túi lớn nên không thể làm gì khác,đành tiếc nuối giấu hai tay trong áo, hỏi: “Tư Tư cô nương, vậy vì sao vừa rồicô lại nhìn chằm chằm vào ta?”Thật ra mấy ngày trước Tư Tư còn có tâm trạng hơi mâu thuẫn đối với vị cônương Hải Đường luôn gắn với thiếu gia như hình với bóng này, dù sao đốiphương cũng không phải thiếu nãi nãi, hơn nữa còn là người Bắc Tề đối địchvới mình. Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, cũng như rất nhiều người từng tiếpxúc với Hải Đường, Tư Tư nhanh chóng thích vị cô nương nói năng ấm áp, làmviệc quang minh, tính tính tình ngay thẳng mà không lỗ mãng này.