Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 509: Đạo lý của mùa xuân 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hải Đường này thân phận cao quý, gương mặt tuy có vẻ hờ hững , nói năngcũng không nhiều, nhưng cư xử với mọi người lại cực kỳ chân thành, cho dùthân phận của họ ra sao cũng đối đãi bình đẳng, hơn nữa còn là bình đẳng và tôntrọng từ trong xương tủy - ví dụ như Tư Tư với thân phận hiện tại là đại nhahoàn - chỉ riêng điểm này thôi cũng đã vượt xa thế nhân.Lúc này nghe Hải Đường cô nương đặt câu hỏi, Tư Tư không khỏi che miệngcười nói: “Cũng như cô nương nghĩ thôi, ta cũng muốn xem xem người màthiếu gia yêu thích trông thế nào.”Trong xe ngựa yên tĩnh lại, Hải Đường mở to cặp mắt sáng ngời, như con thúnhỏ đáng yêu nhìn Tư Tư. Một lúc lâu sau, hai tay khoanh lại trong ống tay áo,nhún vai nói: “Người Hồ có không giết người không?”Tây Hồ Bắc Man, mây trăm năm qua không biết đã giết hại bao nhiêu con dânTrung Nguyên, cái tiếng hung dữ ác độc đã đồn khắp nơi, Tư Tư rất kiên quyếttrả lời: “Không thể nào!”Hải Đường chậm rãi nháy mắt, mỉm cười nói: “Đạo lý tương tự thôi.”Gió nhẹ phất qua gương mặt Phạm Nhàn, nói cho y bây giờ đang là mùa xuân.Y nhắm hai mắt lại, đón cơn gió nhẹ phả vào mặt, ngửi hương thơm của sứcsống trong gió, cực kỳ thích ý. Lá xanh trong cánh rừng cạnh ruộng bị gió thổisàn sạt, ngay lúc này mi mắt y khẽ nhúc nhích, nghe thấy phía sau cũng vanglên tiếng xào xạc.Không phải gió thổi qua cánh rừng, không phải quét dọn trên đường, cũngkhông phải đổ xúc sắc, không phải ngòi bút chì viết chữ, không phải bầy tằm ănlá dâu.Là một cô gái đang bước đi, là thôn cô đang bước đi.Phạm Nhàn không mở mắt, chậm rãi nói: “Sao lại không thể nào?”“Hả?” Hải Đường bình tĩnh đi tới bên cạnh y, dùng một chữ để thể hiện nghivấn của mình, lạnh nhạt hệt như rất nhiều năm trước người mù tỏ ý nghi vấn đốivới Trần Bình Bình.Khóe môi Phạm Nhàn vểnh lên nói: “Vì sao cô lại cho rằng ta không thể thíchcô? Theo như tin tức trong viện, Thái hậu Bắc Tề đã bắt đầu lo lắng về việc kếthôn của cô.”Hải Đường giấu hai tay trong ống tay áo, đứng bên cạnh y nhìn trâu cày trongruộng nước, nhẹ nhàng mỉm cười, biết đoạn đối thoại giữa mình và Tư Tư trongkhoang xe đều bị y nghe được. Cô mở miệng nói: “Xem ra chân khí của ngươikhôi phục không tệ.”Phạm Nhàn mở hai mắt, chăm chú quan sát một con chim nhỏ đậu xuống lưngtrâu cày, cười nói: “Ta đang hỏi là... tại sao ta không thể nào thích cô?”Hải Đường quay đầu lại nhìn y một cái, phát hiện y đang hỏi câu này rất nghiêmtúc, không khỏi bất đắc dĩ đáp: “Lúc nào cũng thích ba hoa như vậy, nhưng cóđược lợi gì đâu.”Phạm Nhàn im lặng, nghĩ tới ngày hôm qua mình nói chuyện với Thất Diệp, saukhi trùng sinh có rất nhiều chuyện mình chỉ có thể làm chứ không thể nói,nhưng với Hải Đường... hình như chỉ có thể nói chứ không thể làm? Y khôngkhỏi mỉm cười: “Ta chỉ thấy tò mò không biết vì sao cô lại khẳng định nhưvậy.”Hải Đường mỉm cười nói: “Lúc ở kinh thành, ngươi từng nói hễ là nam nhân,hay nên nói là động vật giống đực đều là loại suy nghĩ bằng nửa dưới... Còn tatự nghĩ mình không có dung nhan thu hút tâm tư của ngươi, dù sao thân phậncủa ta cũng khác, ngươi có e ngại, lại không nhận được lợi ích gì, làm sao lạithích ta?”Hải Đường là Thánh nữ Bắc Tề, Phạm Nhàn là quyền thần Nội Khố, hai ngườicó thể ở cạnh nhau như bằng hữu. Nhưng nếu thật sự muốn trở thành một đôi,chắc chắn Thái hậu Bắc Tề và Hoàng đế Nội Khố sẽ không cho phép chuyệnnày xảy ra, ngược lại còn gây ra tổn hại tới âm mưu của hai người. Có điềukhông phải Phạm Nhàn nghĩ mấy chuyện này, y chế nhạo: “Chuyện thích haykhông thích không liên quan tới lợi ích. Ta phát hiện trong thời gian nửa nămvừa qua, tâm tính của cô kém hơn quá khứ nhiều lắm.”Hình như lúc ở Hàng Châu Phạm Nhàn cũng nói với Hải Đường câu này.Hải Đường im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi mở miệng nói: “Thiên Nhất đọachú ý thiên nhân cảm ứng, thượng thể thiên hạ, hạ liên vạn dân. Ta còn tưởngchuyện này cứ thuận theo tự nhiên là được, nhưng nửa năm gần đây dây dưagiữa rất nhiều trù tính, khác với tâm pháp trong môn phái của ta một trời mộtvực, khó tránh khỏi cảm giác không thích ứng.”Phạm Nhàn gật đầu tán thành nói: “Loại chuyện đấu đá tâm trí này đúng là chỉthích hợp với loại người như ta, cô phải về làm cái nghề có tiền đồ như thôn cômới đúng.” Không biết y nghĩ tới điều gì mà lại thở dài nói: “Nói lại thì tâmtính cô mất cân đối cũng là vấn đề của ta. Nếu lúc ở kinh thành ta không kéo côvào trong cuộc, có lẽ bây giờ cô vẫn đang ở trong vườn nuôi gà trêu lừa.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hải Đường này thân phận cao quý, gương mặt tuy có vẻ hờ hững , nói năngcũng không nhiều, nhưng cư xử với mọi người lại cực kỳ chân thành, cho dùthân phận của họ ra sao cũng đối đãi bình đẳng, hơn nữa còn là bình đẳng và tôntrọng từ trong xương tủy - ví dụ như Tư Tư với thân phận hiện tại là đại nhahoàn - chỉ riêng điểm này thôi cũng đã vượt xa thế nhân.Lúc này nghe Hải Đường cô nương đặt câu hỏi, Tư Tư không khỏi che miệngcười nói: “Cũng như cô nương nghĩ thôi, ta cũng muốn xem xem người màthiếu gia yêu thích trông thế nào.”Trong xe ngựa yên tĩnh lại, Hải Đường mở to cặp mắt sáng ngời, như con thúnhỏ đáng yêu nhìn Tư Tư. Một lúc lâu sau, hai tay khoanh lại trong ống tay áo,nhún vai nói: “Người Hồ có không giết người không?”Tây Hồ Bắc Man, mây trăm năm qua không biết đã giết hại bao nhiêu con dânTrung Nguyên, cái tiếng hung dữ ác độc đã đồn khắp nơi, Tư Tư rất kiên quyếttrả lời: “Không thể nào!”Hải Đường chậm rãi nháy mắt, mỉm cười nói: “Đạo lý tương tự thôi.”Gió nhẹ phất qua gương mặt Phạm Nhàn, nói cho y bây giờ đang là mùa xuân.Y nhắm hai mắt lại, đón cơn gió nhẹ phả vào mặt, ngửi hương thơm của sứcsống trong gió, cực kỳ thích ý. Lá xanh trong cánh rừng cạnh ruộng bị gió thổisàn sạt, ngay lúc này mi mắt y khẽ nhúc nhích, nghe thấy phía sau cũng vanglên tiếng xào xạc.Không phải gió thổi qua cánh rừng, không phải quét dọn trên đường, cũngkhông phải đổ xúc sắc, không phải ngòi bút chì viết chữ, không phải bầy tằm ănlá dâu.Là một cô gái đang bước đi, là thôn cô đang bước đi.Phạm Nhàn không mở mắt, chậm rãi nói: “Sao lại không thể nào?”“Hả?” Hải Đường bình tĩnh đi tới bên cạnh y, dùng một chữ để thể hiện nghivấn của mình, lạnh nhạt hệt như rất nhiều năm trước người mù tỏ ý nghi vấn đốivới Trần Bình Bình.Khóe môi Phạm Nhàn vểnh lên nói: “Vì sao cô lại cho rằng ta không thể thíchcô? Theo như tin tức trong viện, Thái hậu Bắc Tề đã bắt đầu lo lắng về việc kếthôn của cô.”Hải Đường giấu hai tay trong ống tay áo, đứng bên cạnh y nhìn trâu cày trongruộng nước, nhẹ nhàng mỉm cười, biết đoạn đối thoại giữa mình và Tư Tư trongkhoang xe đều bị y nghe được. Cô mở miệng nói: “Xem ra chân khí của ngươikhôi phục không tệ.”Phạm Nhàn mở hai mắt, chăm chú quan sát một con chim nhỏ đậu xuống lưngtrâu cày, cười nói: “Ta đang hỏi là... tại sao ta không thể nào thích cô?”Hải Đường quay đầu lại nhìn y một cái, phát hiện y đang hỏi câu này rất nghiêmtúc, không khỏi bất đắc dĩ đáp: “Lúc nào cũng thích ba hoa như vậy, nhưng cóđược lợi gì đâu.”Phạm Nhàn im lặng, nghĩ tới ngày hôm qua mình nói chuyện với Thất Diệp, saukhi trùng sinh có rất nhiều chuyện mình chỉ có thể làm chứ không thể nói,nhưng với Hải Đường... hình như chỉ có thể nói chứ không thể làm? Y khôngkhỏi mỉm cười: “Ta chỉ thấy tò mò không biết vì sao cô lại khẳng định nhưvậy.”Hải Đường mỉm cười nói: “Lúc ở kinh thành, ngươi từng nói hễ là nam nhân,hay nên nói là động vật giống đực đều là loại suy nghĩ bằng nửa dưới... Còn tatự nghĩ mình không có dung nhan thu hút tâm tư của ngươi, dù sao thân phậncủa ta cũng khác, ngươi có e ngại, lại không nhận được lợi ích gì, làm sao lạithích ta?”Hải Đường là Thánh nữ Bắc Tề, Phạm Nhàn là quyền thần Nội Khố, hai ngườicó thể ở cạnh nhau như bằng hữu. Nhưng nếu thật sự muốn trở thành một đôi,chắc chắn Thái hậu Bắc Tề và Hoàng đế Nội Khố sẽ không cho phép chuyệnnày xảy ra, ngược lại còn gây ra tổn hại tới âm mưu của hai người. Có điềukhông phải Phạm Nhàn nghĩ mấy chuyện này, y chế nhạo: “Chuyện thích haykhông thích không liên quan tới lợi ích. Ta phát hiện trong thời gian nửa nămvừa qua, tâm tính của cô kém hơn quá khứ nhiều lắm.”Hình như lúc ở Hàng Châu Phạm Nhàn cũng nói với Hải Đường câu này.Hải Đường im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi mở miệng nói: “Thiên Nhất đọachú ý thiên nhân cảm ứng, thượng thể thiên hạ, hạ liên vạn dân. Ta còn tưởngchuyện này cứ thuận theo tự nhiên là được, nhưng nửa năm gần đây dây dưagiữa rất nhiều trù tính, khác với tâm pháp trong môn phái của ta một trời mộtvực, khó tránh khỏi cảm giác không thích ứng.”Phạm Nhàn gật đầu tán thành nói: “Loại chuyện đấu đá tâm trí này đúng là chỉthích hợp với loại người như ta, cô phải về làm cái nghề có tiền đồ như thôn cômới đúng.” Không biết y nghĩ tới điều gì mà lại thở dài nói: “Nói lại thì tâmtính cô mất cân đối cũng là vấn đề của ta. Nếu lúc ở kinh thành ta không kéo côvào trong cuộc, có lẽ bây giờ cô vẫn đang ở trong vườn nuôi gà trêu lừa.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hải Đường này thân phận cao quý, gương mặt tuy có vẻ hờ hững , nói năngcũng không nhiều, nhưng cư xử với mọi người lại cực kỳ chân thành, cho dùthân phận của họ ra sao cũng đối đãi bình đẳng, hơn nữa còn là bình đẳng và tôntrọng từ trong xương tủy - ví dụ như Tư Tư với thân phận hiện tại là đại nhahoàn - chỉ riêng điểm này thôi cũng đã vượt xa thế nhân.Lúc này nghe Hải Đường cô nương đặt câu hỏi, Tư Tư không khỏi che miệngcười nói: “Cũng như cô nương nghĩ thôi, ta cũng muốn xem xem người màthiếu gia yêu thích trông thế nào.”Trong xe ngựa yên tĩnh lại, Hải Đường mở to cặp mắt sáng ngời, như con thúnhỏ đáng yêu nhìn Tư Tư. Một lúc lâu sau, hai tay khoanh lại trong ống tay áo,nhún vai nói: “Người Hồ có không giết người không?”Tây Hồ Bắc Man, mây trăm năm qua không biết đã giết hại bao nhiêu con dânTrung Nguyên, cái tiếng hung dữ ác độc đã đồn khắp nơi, Tư Tư rất kiên quyếttrả lời: “Không thể nào!”Hải Đường chậm rãi nháy mắt, mỉm cười nói: “Đạo lý tương tự thôi.”Gió nhẹ phất qua gương mặt Phạm Nhàn, nói cho y bây giờ đang là mùa xuân.Y nhắm hai mắt lại, đón cơn gió nhẹ phả vào mặt, ngửi hương thơm của sứcsống trong gió, cực kỳ thích ý. Lá xanh trong cánh rừng cạnh ruộng bị gió thổisàn sạt, ngay lúc này mi mắt y khẽ nhúc nhích, nghe thấy phía sau cũng vanglên tiếng xào xạc.Không phải gió thổi qua cánh rừng, không phải quét dọn trên đường, cũngkhông phải đổ xúc sắc, không phải ngòi bút chì viết chữ, không phải bầy tằm ănlá dâu.Là một cô gái đang bước đi, là thôn cô đang bước đi.Phạm Nhàn không mở mắt, chậm rãi nói: “Sao lại không thể nào?”“Hả?” Hải Đường bình tĩnh đi tới bên cạnh y, dùng một chữ để thể hiện nghivấn của mình, lạnh nhạt hệt như rất nhiều năm trước người mù tỏ ý nghi vấn đốivới Trần Bình Bình.Khóe môi Phạm Nhàn vểnh lên nói: “Vì sao cô lại cho rằng ta không thể thíchcô? Theo như tin tức trong viện, Thái hậu Bắc Tề đã bắt đầu lo lắng về việc kếthôn của cô.”Hải Đường giấu hai tay trong ống tay áo, đứng bên cạnh y nhìn trâu cày trongruộng nước, nhẹ nhàng mỉm cười, biết đoạn đối thoại giữa mình và Tư Tư trongkhoang xe đều bị y nghe được. Cô mở miệng nói: “Xem ra chân khí của ngươikhôi phục không tệ.”Phạm Nhàn mở hai mắt, chăm chú quan sát một con chim nhỏ đậu xuống lưngtrâu cày, cười nói: “Ta đang hỏi là... tại sao ta không thể nào thích cô?”Hải Đường quay đầu lại nhìn y một cái, phát hiện y đang hỏi câu này rất nghiêmtúc, không khỏi bất đắc dĩ đáp: “Lúc nào cũng thích ba hoa như vậy, nhưng cóđược lợi gì đâu.”Phạm Nhàn im lặng, nghĩ tới ngày hôm qua mình nói chuyện với Thất Diệp, saukhi trùng sinh có rất nhiều chuyện mình chỉ có thể làm chứ không thể nói,nhưng với Hải Đường... hình như chỉ có thể nói chứ không thể làm? Y khôngkhỏi mỉm cười: “Ta chỉ thấy tò mò không biết vì sao cô lại khẳng định nhưvậy.”Hải Đường mỉm cười nói: “Lúc ở kinh thành, ngươi từng nói hễ là nam nhân,hay nên nói là động vật giống đực đều là loại suy nghĩ bằng nửa dưới... Còn tatự nghĩ mình không có dung nhan thu hút tâm tư của ngươi, dù sao thân phậncủa ta cũng khác, ngươi có e ngại, lại không nhận được lợi ích gì, làm sao lạithích ta?”Hải Đường là Thánh nữ Bắc Tề, Phạm Nhàn là quyền thần Nội Khố, hai ngườicó thể ở cạnh nhau như bằng hữu. Nhưng nếu thật sự muốn trở thành một đôi,chắc chắn Thái hậu Bắc Tề và Hoàng đế Nội Khố sẽ không cho phép chuyệnnày xảy ra, ngược lại còn gây ra tổn hại tới âm mưu của hai người. Có điềukhông phải Phạm Nhàn nghĩ mấy chuyện này, y chế nhạo: “Chuyện thích haykhông thích không liên quan tới lợi ích. Ta phát hiện trong thời gian nửa nămvừa qua, tâm tính của cô kém hơn quá khứ nhiều lắm.”Hình như lúc ở Hàng Châu Phạm Nhàn cũng nói với Hải Đường câu này.Hải Đường im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi mở miệng nói: “Thiên Nhất đọachú ý thiên nhân cảm ứng, thượng thể thiên hạ, hạ liên vạn dân. Ta còn tưởngchuyện này cứ thuận theo tự nhiên là được, nhưng nửa năm gần đây dây dưagiữa rất nhiều trù tính, khác với tâm pháp trong môn phái của ta một trời mộtvực, khó tránh khỏi cảm giác không thích ứng.”Phạm Nhàn gật đầu tán thành nói: “Loại chuyện đấu đá tâm trí này đúng là chỉthích hợp với loại người như ta, cô phải về làm cái nghề có tiền đồ như thôn cômới đúng.” Không biết y nghĩ tới điều gì mà lại thở dài nói: “Nói lại thì tâmtính cô mất cân đối cũng là vấn đề của ta. Nếu lúc ở kinh thành ta không kéo côvào trong cuộc, có lẽ bây giờ cô vẫn đang ở trong vườn nuôi gà trêu lừa.”

Chương 509: Đạo lý của mùa xuân 3