Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 511: Đạo lý của mùa xuân 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hải Đường cúi đầu, không giải thích điều gì mà thẳng thắn nói: “Đóa Đóa cũnglà người rất để ý tới việc này, dù sao ngươi và ta thuộc hai nước khác nhau,không có hai chữ tín nhiệm thì khó mà làm được việc.”Đã nói ra thành lời rồi thì còn lại tương đối đơn giản, chẳng qua lúc này lại đihỏi rốt cuộc Hải Đường có muốn tới bên trong cùng nhìn lén hay không, hay làPhạm Nhàn hiểu lầm vị cô nương này, đều là chuyện không cần thiết. Nhờ cáimiệng chua ngoa của Phạm Nhàn mà lòng tín nhiệm giữa hai người được khôiphục một mức độ nào đó, giờ lại nhắc tới chuyện xưa thì có vẻ quá là ngu xuẩn.Hai người đi song song về phía trước, Hải Đường liếc mắt nhìn y, nhíu mày, haitay vẫn khoanh trong ống tay áo, dẫu sao cũng không thoải mái bằng PhạmNhàn đút trong túi áo. Phạm Nhàn nhẹ nhàng giải thích: “Quan phục của GiámSát viện, ta bảo Tư Tư mở thêm hai miệng túi thôi.”Hải Đường mỉm cười, thở dài có vẻ khá tiếc nuối.Trong cánh rừng bên cạnh quan đạo, tiếng sàn sạt lại vang lên, cặp đôi nàykhông có chuyện nam nữ nhưng lại yêu cầu nghiêm ngặt về lòng tin của đốiphương, giờ hệt như nửa năm trước trên con đường bên bờ sông Ngọc Tuyềntrong hoàng cung Thượng Kinh Bắc Tề, cứ thế rất tự nhiên kéo gót chân biếngnhác đi tới.Phía trước phía sau đều là cảnh sắc mùa xuân, đỉnh đầu là lá xanh mơn mởn.“Định đối phó với Minh gia như thế nào?” Hải Đường nhỏ giọng hỏi.Phạm Nhàn nhướn mày nói: “Nội Khố mở cửa chiêu mua, tổng cộng mười sáuhạng mục, năm vừa rồi hai nhà Thôi Minh chiếm mất mười bốn hạng mục. Bâygiờ Thôi gia sụp đổ, để lại khoảng sáu hạng mục, ta đã bố trí người tới tiếpnhận, đợi tới giữa năm Tư Triệt ở phía bắc thu nhận xong xuôi sản nghiệp cònlại của Thôi gia, hai bên bắc nam sẽ móc nối với nhau, tuyến đường sẽ lại đượckhơi thông. Chỉ cần vị... Vệ chỉ huy sứ của các ngươi không chỉnh lý lung tung,tuyến đường chuyển hàng hóa Nội Khố tới phương bắc sẽ không có vấn đề gì.Còn trong đó có bao nhiêu phần là hàng lậu thì phải xem ta có thể nắm giữ NộiKhố tới mức độ nào, ngoài ra là không biết nhân thủ mà bên phía phụ thân điềutới cho ta có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng.”Đây là hiệp nghị giữa y và tiểu hoàng đế Bắc Tề, Hải Đường xuôi nam, đươngnhiên là tới quan sát việc này cùng khoản bạc lớn kia.Hải Đường im lặng một hồi rồi nói: “Cho dù ngươi có thể nắm giữ toàn bộ NộiKhố chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng nếu số lượng ngươi chuyển tới phươngbắc... dựa theo hiệp nghị thì còn nhiều hơn đống hàng lậu mà Trưởng công chúađã chuyển năm vừa rồi, ngươi làm sao cam đoan sản lượng với triều đình KhánhQuốc? Ta lo ngươi không tiện trả lời Hoàng đế Khánh Quốc, trước khi đến đâylần này,bệ hạ cũng nhờ ta nhắn lại cho ngươi. Năm nay không cách nào thỏamãn nhu cầu của phương bắc, có thể tạm hoãn hai năm, đợi ngươi vững gót rồibàn, dù sao đây cũng là kế hoạch lâu dài.”Phạm Nhàn ngây người, không ngờ Hoàng đế Bắc Tề lại lo lắng thay mình nhưvậy, không nhịn được nở nụ cười nói: “Xem tình huống ra sao đã, chỉ cần việcsản xuất của Nội Khố năm nay có tăng trưởng so với mấy năm trước, ta cũngtiện giao phó lại với triều đình.”Hải Đường nhìn y một cái, nghi hoặc nói: “Tăng trưởng được là do đâu?”Phạm Nhàn bất đắc dĩ nói: “Thứ nhất đương nhiên là các xưởng sản xuất trongNội Khố có gia tăng, sau đó làm sao giả sổ sách vận chuyển ngầm hàng hóa rangoài thì đã có lão chưởng quầy, Tô Văn Mậu và các lão quan bộ Hộ gian lậntrên giấy tờ. Ngươi cũng biết người trong Nội Khố vốn là ta, ta muốn san bằngvết tích cũng không khó lắm. Thứ hai là, ta định gặm một phát thật mạnh trênngười Minh gia, bới của cải từ đại tộc này ra dâng hai tay lên cho bệ hạ, chắcchắn bệ hạ sẽ rất cao hứng.”Trở lại câu hỏi lúc đầu của Hải Đường, rốt cuộc định đối phó với Minh gia thếnào. Hải Đường nghe giọng điệu của y, dường như không định san bằng Minhgia trong thời gian ngắn. Cô hơi bất ngờ hỏi: “Ngươi dung thứ cho Minh gia?”“Không thể không dung thứ, ít nhất trong vòng năm năm.” Phạm Nhàn cười tựgiễu: “Căn cơ của Thôi gia quá phù phiếm, chiến tuyến trải quá xa, cho nênGiám Sát viện mới có thể đánh một trận mà thành công. Nhưng Minh gia là đạitộc trăm năm, từ trước khi có Nội Khố đã là danh môn tại Giang Nam, căn cơcực kỳ vững chắc. Đại tộc mấy vạn người, nắm giữ không biết bao nhiêu chứcvị trong triều đình, nếu dùng thủ đoạn lôi đình để đối phó, chỉ e khu vực GiangNam sẽ đại loạn. Mấu chốt nhất là...”Sắc mặt y nghiêm nghị hẳn lên: “Nhiều năm nay Minh gia kiếm được không ítlợi ích từ Nội Khố, nhưng chuyện làm ăn lớn như vậy đương nhiên bọn họkhông thể nuốt một mình được.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hải Đường cúi đầu, không giải thích điều gì mà thẳng thắn nói: “Đóa Đóa cũnglà người rất để ý tới việc này, dù sao ngươi và ta thuộc hai nước khác nhau,không có hai chữ tín nhiệm thì khó mà làm được việc.”Đã nói ra thành lời rồi thì còn lại tương đối đơn giản, chẳng qua lúc này lại đihỏi rốt cuộc Hải Đường có muốn tới bên trong cùng nhìn lén hay không, hay làPhạm Nhàn hiểu lầm vị cô nương này, đều là chuyện không cần thiết. Nhờ cáimiệng chua ngoa của Phạm Nhàn mà lòng tín nhiệm giữa hai người được khôiphục một mức độ nào đó, giờ lại nhắc tới chuyện xưa thì có vẻ quá là ngu xuẩn.Hai người đi song song về phía trước, Hải Đường liếc mắt nhìn y, nhíu mày, haitay vẫn khoanh trong ống tay áo, dẫu sao cũng không thoải mái bằng PhạmNhàn đút trong túi áo. Phạm Nhàn nhẹ nhàng giải thích: “Quan phục của GiámSát viện, ta bảo Tư Tư mở thêm hai miệng túi thôi.”Hải Đường mỉm cười, thở dài có vẻ khá tiếc nuối.Trong cánh rừng bên cạnh quan đạo, tiếng sàn sạt lại vang lên, cặp đôi nàykhông có chuyện nam nữ nhưng lại yêu cầu nghiêm ngặt về lòng tin của đốiphương, giờ hệt như nửa năm trước trên con đường bên bờ sông Ngọc Tuyềntrong hoàng cung Thượng Kinh Bắc Tề, cứ thế rất tự nhiên kéo gót chân biếngnhác đi tới.Phía trước phía sau đều là cảnh sắc mùa xuân, đỉnh đầu là lá xanh mơn mởn.“Định đối phó với Minh gia như thế nào?” Hải Đường nhỏ giọng hỏi.Phạm Nhàn nhướn mày nói: “Nội Khố mở cửa chiêu mua, tổng cộng mười sáuhạng mục, năm vừa rồi hai nhà Thôi Minh chiếm mất mười bốn hạng mục. Bâygiờ Thôi gia sụp đổ, để lại khoảng sáu hạng mục, ta đã bố trí người tới tiếpnhận, đợi tới giữa năm Tư Triệt ở phía bắc thu nhận xong xuôi sản nghiệp cònlại của Thôi gia, hai bên bắc nam sẽ móc nối với nhau, tuyến đường sẽ lại đượckhơi thông. Chỉ cần vị... Vệ chỉ huy sứ của các ngươi không chỉnh lý lung tung,tuyến đường chuyển hàng hóa Nội Khố tới phương bắc sẽ không có vấn đề gì.Còn trong đó có bao nhiêu phần là hàng lậu thì phải xem ta có thể nắm giữ NộiKhố tới mức độ nào, ngoài ra là không biết nhân thủ mà bên phía phụ thân điềutới cho ta có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng.”Đây là hiệp nghị giữa y và tiểu hoàng đế Bắc Tề, Hải Đường xuôi nam, đươngnhiên là tới quan sát việc này cùng khoản bạc lớn kia.Hải Đường im lặng một hồi rồi nói: “Cho dù ngươi có thể nắm giữ toàn bộ NộiKhố chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng nếu số lượng ngươi chuyển tới phươngbắc... dựa theo hiệp nghị thì còn nhiều hơn đống hàng lậu mà Trưởng công chúađã chuyển năm vừa rồi, ngươi làm sao cam đoan sản lượng với triều đình KhánhQuốc? Ta lo ngươi không tiện trả lời Hoàng đế Khánh Quốc, trước khi đến đâylần này,bệ hạ cũng nhờ ta nhắn lại cho ngươi. Năm nay không cách nào thỏamãn nhu cầu của phương bắc, có thể tạm hoãn hai năm, đợi ngươi vững gót rồibàn, dù sao đây cũng là kế hoạch lâu dài.”Phạm Nhàn ngây người, không ngờ Hoàng đế Bắc Tề lại lo lắng thay mình nhưvậy, không nhịn được nở nụ cười nói: “Xem tình huống ra sao đã, chỉ cần việcsản xuất của Nội Khố năm nay có tăng trưởng so với mấy năm trước, ta cũngtiện giao phó lại với triều đình.”Hải Đường nhìn y một cái, nghi hoặc nói: “Tăng trưởng được là do đâu?”Phạm Nhàn bất đắc dĩ nói: “Thứ nhất đương nhiên là các xưởng sản xuất trongNội Khố có gia tăng, sau đó làm sao giả sổ sách vận chuyển ngầm hàng hóa rangoài thì đã có lão chưởng quầy, Tô Văn Mậu và các lão quan bộ Hộ gian lậntrên giấy tờ. Ngươi cũng biết người trong Nội Khố vốn là ta, ta muốn san bằngvết tích cũng không khó lắm. Thứ hai là, ta định gặm một phát thật mạnh trênngười Minh gia, bới của cải từ đại tộc này ra dâng hai tay lên cho bệ hạ, chắcchắn bệ hạ sẽ rất cao hứng.”Trở lại câu hỏi lúc đầu của Hải Đường, rốt cuộc định đối phó với Minh gia thếnào. Hải Đường nghe giọng điệu của y, dường như không định san bằng Minhgia trong thời gian ngắn. Cô hơi bất ngờ hỏi: “Ngươi dung thứ cho Minh gia?”“Không thể không dung thứ, ít nhất trong vòng năm năm.” Phạm Nhàn cười tựgiễu: “Căn cơ của Thôi gia quá phù phiếm, chiến tuyến trải quá xa, cho nênGiám Sát viện mới có thể đánh một trận mà thành công. Nhưng Minh gia là đạitộc trăm năm, từ trước khi có Nội Khố đã là danh môn tại Giang Nam, căn cơcực kỳ vững chắc. Đại tộc mấy vạn người, nắm giữ không biết bao nhiêu chứcvị trong triều đình, nếu dùng thủ đoạn lôi đình để đối phó, chỉ e khu vực GiangNam sẽ đại loạn. Mấu chốt nhất là...”Sắc mặt y nghiêm nghị hẳn lên: “Nhiều năm nay Minh gia kiếm được không ítlợi ích từ Nội Khố, nhưng chuyện làm ăn lớn như vậy đương nhiên bọn họkhông thể nuốt một mình được.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hải Đường cúi đầu, không giải thích điều gì mà thẳng thắn nói: “Đóa Đóa cũnglà người rất để ý tới việc này, dù sao ngươi và ta thuộc hai nước khác nhau,không có hai chữ tín nhiệm thì khó mà làm được việc.”Đã nói ra thành lời rồi thì còn lại tương đối đơn giản, chẳng qua lúc này lại đihỏi rốt cuộc Hải Đường có muốn tới bên trong cùng nhìn lén hay không, hay làPhạm Nhàn hiểu lầm vị cô nương này, đều là chuyện không cần thiết. Nhờ cáimiệng chua ngoa của Phạm Nhàn mà lòng tín nhiệm giữa hai người được khôiphục một mức độ nào đó, giờ lại nhắc tới chuyện xưa thì có vẻ quá là ngu xuẩn.Hai người đi song song về phía trước, Hải Đường liếc mắt nhìn y, nhíu mày, haitay vẫn khoanh trong ống tay áo, dẫu sao cũng không thoải mái bằng PhạmNhàn đút trong túi áo. Phạm Nhàn nhẹ nhàng giải thích: “Quan phục của GiámSát viện, ta bảo Tư Tư mở thêm hai miệng túi thôi.”Hải Đường mỉm cười, thở dài có vẻ khá tiếc nuối.Trong cánh rừng bên cạnh quan đạo, tiếng sàn sạt lại vang lên, cặp đôi nàykhông có chuyện nam nữ nhưng lại yêu cầu nghiêm ngặt về lòng tin của đốiphương, giờ hệt như nửa năm trước trên con đường bên bờ sông Ngọc Tuyềntrong hoàng cung Thượng Kinh Bắc Tề, cứ thế rất tự nhiên kéo gót chân biếngnhác đi tới.Phía trước phía sau đều là cảnh sắc mùa xuân, đỉnh đầu là lá xanh mơn mởn.“Định đối phó với Minh gia như thế nào?” Hải Đường nhỏ giọng hỏi.Phạm Nhàn nhướn mày nói: “Nội Khố mở cửa chiêu mua, tổng cộng mười sáuhạng mục, năm vừa rồi hai nhà Thôi Minh chiếm mất mười bốn hạng mục. Bâygiờ Thôi gia sụp đổ, để lại khoảng sáu hạng mục, ta đã bố trí người tới tiếpnhận, đợi tới giữa năm Tư Triệt ở phía bắc thu nhận xong xuôi sản nghiệp cònlại của Thôi gia, hai bên bắc nam sẽ móc nối với nhau, tuyến đường sẽ lại đượckhơi thông. Chỉ cần vị... Vệ chỉ huy sứ của các ngươi không chỉnh lý lung tung,tuyến đường chuyển hàng hóa Nội Khố tới phương bắc sẽ không có vấn đề gì.Còn trong đó có bao nhiêu phần là hàng lậu thì phải xem ta có thể nắm giữ NộiKhố tới mức độ nào, ngoài ra là không biết nhân thủ mà bên phía phụ thân điềutới cho ta có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng.”Đây là hiệp nghị giữa y và tiểu hoàng đế Bắc Tề, Hải Đường xuôi nam, đươngnhiên là tới quan sát việc này cùng khoản bạc lớn kia.Hải Đường im lặng một hồi rồi nói: “Cho dù ngươi có thể nắm giữ toàn bộ NộiKhố chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng nếu số lượng ngươi chuyển tới phươngbắc... dựa theo hiệp nghị thì còn nhiều hơn đống hàng lậu mà Trưởng công chúađã chuyển năm vừa rồi, ngươi làm sao cam đoan sản lượng với triều đình KhánhQuốc? Ta lo ngươi không tiện trả lời Hoàng đế Khánh Quốc, trước khi đến đâylần này,bệ hạ cũng nhờ ta nhắn lại cho ngươi. Năm nay không cách nào thỏamãn nhu cầu của phương bắc, có thể tạm hoãn hai năm, đợi ngươi vững gót rồibàn, dù sao đây cũng là kế hoạch lâu dài.”Phạm Nhàn ngây người, không ngờ Hoàng đế Bắc Tề lại lo lắng thay mình nhưvậy, không nhịn được nở nụ cười nói: “Xem tình huống ra sao đã, chỉ cần việcsản xuất của Nội Khố năm nay có tăng trưởng so với mấy năm trước, ta cũngtiện giao phó lại với triều đình.”Hải Đường nhìn y một cái, nghi hoặc nói: “Tăng trưởng được là do đâu?”Phạm Nhàn bất đắc dĩ nói: “Thứ nhất đương nhiên là các xưởng sản xuất trongNội Khố có gia tăng, sau đó làm sao giả sổ sách vận chuyển ngầm hàng hóa rangoài thì đã có lão chưởng quầy, Tô Văn Mậu và các lão quan bộ Hộ gian lậntrên giấy tờ. Ngươi cũng biết người trong Nội Khố vốn là ta, ta muốn san bằngvết tích cũng không khó lắm. Thứ hai là, ta định gặm một phát thật mạnh trênngười Minh gia, bới của cải từ đại tộc này ra dâng hai tay lên cho bệ hạ, chắcchắn bệ hạ sẽ rất cao hứng.”Trở lại câu hỏi lúc đầu của Hải Đường, rốt cuộc định đối phó với Minh gia thếnào. Hải Đường nghe giọng điệu của y, dường như không định san bằng Minhgia trong thời gian ngắn. Cô hơi bất ngờ hỏi: “Ngươi dung thứ cho Minh gia?”“Không thể không dung thứ, ít nhất trong vòng năm năm.” Phạm Nhàn cười tựgiễu: “Căn cơ của Thôi gia quá phù phiếm, chiến tuyến trải quá xa, cho nênGiám Sát viện mới có thể đánh một trận mà thành công. Nhưng Minh gia là đạitộc trăm năm, từ trước khi có Nội Khố đã là danh môn tại Giang Nam, căn cơcực kỳ vững chắc. Đại tộc mấy vạn người, nắm giữ không biết bao nhiêu chứcvị trong triều đình, nếu dùng thủ đoạn lôi đình để đối phó, chỉ e khu vực GiangNam sẽ đại loạn. Mấu chốt nhất là...”Sắc mặt y nghiêm nghị hẳn lên: “Nhiều năm nay Minh gia kiếm được không ítlợi ích từ Nội Khố, nhưng chuyện làm ăn lớn như vậy đương nhiên bọn họkhông thể nuốt một mình được.”

Chương 511: Đạo lý của mùa xuân 5