Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 512: Mượn tay cô, kéo tay Hoàng đế Bắc Tề 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Chắc chắn phía sau hệ thống này có bóng dáng hoàng tộc; Trưởng công chúa,Thái tử,Nhị hoàng tử đều có cổ phần trong đó. Nói ra chắc ngươi không tin,ngay cả Phạm gia ta cũng có một vị trí trong đó, hơn nữa hàng năm bọn họ đềuđưa quà cáp quý giá tới kinh đô, các bộ, thậm chí cả Xu Mật viện cũng có ấntượng cực tốt đối với Minh gia. Mà bọn họ xưa nay kín tiếng, ngươi cũng gặp vịMinh thiếu gia kia rồi, đối nhân xử thế đều cực kỳ chững chạc, trong dân giancũng không có tiếng đồn gì quá xấu... Muốn động tới bọn họ, đúng là khá khókhăn.”Hải Đường cũng bắt đầu nhận thấy chuyện này phức tạp nhường nào, nhưng côphát hiện tuy hai hàng mi của Phạm Nhàn có vẻ lo lắng nhưng vẫn không mấtvẻ tự tin, bèn hỏi: “Con át chủ bài của ngươi là gì?”“Con át chủ bài của ta là Hoàng thượng.” Phạm Nhàn nghiêm túc nói: “Minhgia đánh cắp bạc của Nội Khố, cho Công chúa Hoàng tử và các đại thần mộtphần, dưới gầm trời này tất cả mọi người đều yêu thích Minh gia. Thế nhưng...bệ hạ không thích, vì thứ Minh gia trộm là bạc của người.”Sau khi nghe Phạm Nhàn phân tích, Hải Đường cũng rất an tâm, thầm nghĩ chỉcần y nắm chắc điểm này, có Hoàng đế Khánh Quốc âm thầm dung túng, hơnnữa sắp xếp kế hoạch tường tận chu toàn, thế thì Minh gia suy vong là chuyệnsớm hay muộn mà thôi. Cho dù có hùng bá một phương như thế nào, danh davọng tộc thâm căn cố đế ở địa phương ra sao, đối mặt với cỗ máy quốc giacường đại vẫn chỉ quả trứng gà yếu ớt bên cạnh đá tảng mà thôi.“Mục tiêu năm nay là ăn số bạc thu vào của Minh gia.” Phạm Nhàn nói: “NộiKhố chiêu mua là phải có bạc trắng đặt cọc, hơn nữa sau khi đấu giá thắng cầnchi trước bốn phần mười giá mua. Tân xuân mở cửa lần này, ta sẽ cho ngườicạnh tranh với Minh gia, nâng cao giá tiền, khiến Minh gia phải nôn ra vàingụm máu lớn, cuối cùng không còn năng lực cạnh tranh những suất trống màThôi gia để lại, đồng thời cũng kiếm thêm chút bạc, nhanh chóng điền vào quốckhố.”“Ngươi định nâng cao bao nhiêu?” Hải Đường nghiêm túc hỏi.Phạm Nhàn cười nói: “Có thể nâng cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu, ngươi biếtta là người rất tham lam mà.”Hải Đường nhíu mày nói: “Nếu ngươi không định xung đột chính diện vớiMinh gia, thế thì chỉ có thể dùng phương thức mở rộng cửa chiêu mua này để đảkích đối phương. Nhưng chuyện tăng giá không phải quay về phía ống xúc sắctrong sòng bạc mà hô số lượng, vạn nhất ngươi nâng giá quá cao, đoạt luôn khỏitay Minh gia... Tam đại phường của Nội Khố có mười sáu hạng mục xuất kho,bốn phần mười giá mua... Chính ngươi tính xem cần bao nhiêu bạc, ngươi lấyđâu ra được?”“Là đấu giá công khai.” Phạm Nhàn giải thích: “Để đề phòng quan viên âmthầm cấu kết với thương nhân, cho nên mỗi khi Nội Khố mở cửa tân xuân đềuđược đấu giá công khai, vừa vặn cho ta cơ hội. Nếu chuyện này đã là làm ngoàisáng, đương nhiên ta sẽ...” Y suy nghĩ một hồi, không tiếp tục che giấu nữa mànhỏ giọng nói: “Ta sẽ để Hạ Tê Phi đưa ra cái giá thích hợp, sau đó làm choMinh gia biết.”“Hạ Tê Phi?” Hải Đường kinh ngạc nói: “Đại đầu mục của Giang Nam thủytrại, nhân vật hiển hách trên giang hồ, sau lại nghe theo bố trí của ngươi đi đốiđầu với Minh gia? Phải biết hắn là người bản địa sinh ra và lớn lên tại GiangNam.”Chuyện liên quan tới thân thế Hạ Tê Phi, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không nóitiếp, chỉ tiết lộ Hạ Tê Phi đã là người của mình rồi chuyển sang giải thích vềbạc: “Đúng như lời ngươi nói, lượng bạc dự trù trên tay chúng ta còn chưa đủđể nuốt sạch mười sáu hạng mục xuất hàng của Nội Khố, thế nên phải có mộtbộ phận để lại cho Minh gia, vừa để trấn an đối phương, vừa dùng khoản ngânlượng khổng lồ kia làm Minh gia bị kiềm hãm ở Giang Nam, khiến bọn chúngkhông cách nào thoát thân.’Hải Đường tò mò hỏi: “Làm sao ngươi xác định Minh gia sẽ không dùng cáchtráng sĩ chặt cổ tay? Năm nay đám người bọn chúng đã kiếm được quá nhiềubạc, lần này người sáng suốt đều biết, ngươi tới Giang Nam chính là để đối phóvới bọn chúng. Nếu ngươi để Hạ Tê Phi hô một cái giá cao tới mức người tatrợn mắt há hốc mồm, vạn nhất vị Minh lão gia tử kia phủi tay... không chơi nữathì sao, chẳng phải ngươi chịu thiệt to à? Chắc chắn triều đình Khánh Quốc sẽkhông để Hạ Tê Phi dễ chịu đâu.”Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Năm nay cho dù có hộc máu Minh gia cũng buộcphải cướp lại suất mua của Nội Khố. Cho dù nhà hắn có vạn mảnh ruộng tốt thìđã sao? Cuối cùng đó cũng chỉ là vật chết, làm sao bì kịp lợi ích khổng lồ từ NộiKhố. Hơn nữa chuyện này liên quan tới lợi ích của hoàng tộc và đại quan ở kinhđô, Minh gia bọn chúng muốn tặng bạc ra ngoài, muốn gìn giữ thể diện và lợiích của Trưởng công chúa, thế thì nhất định phải đâm đầu vào Nội Khố.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Chắc chắn phía sau hệ thống này có bóng dáng hoàng tộc; Trưởng công chúa,Thái tử,Nhị hoàng tử đều có cổ phần trong đó. Nói ra chắc ngươi không tin,ngay cả Phạm gia ta cũng có một vị trí trong đó, hơn nữa hàng năm bọn họ đềuđưa quà cáp quý giá tới kinh đô, các bộ, thậm chí cả Xu Mật viện cũng có ấntượng cực tốt đối với Minh gia. Mà bọn họ xưa nay kín tiếng, ngươi cũng gặp vịMinh thiếu gia kia rồi, đối nhân xử thế đều cực kỳ chững chạc, trong dân giancũng không có tiếng đồn gì quá xấu... Muốn động tới bọn họ, đúng là khá khókhăn.”Hải Đường cũng bắt đầu nhận thấy chuyện này phức tạp nhường nào, nhưng côphát hiện tuy hai hàng mi của Phạm Nhàn có vẻ lo lắng nhưng vẫn không mấtvẻ tự tin, bèn hỏi: “Con át chủ bài của ngươi là gì?”“Con át chủ bài của ta là Hoàng thượng.” Phạm Nhàn nghiêm túc nói: “Minhgia đánh cắp bạc của Nội Khố, cho Công chúa Hoàng tử và các đại thần mộtphần, dưới gầm trời này tất cả mọi người đều yêu thích Minh gia. Thế nhưng...bệ hạ không thích, vì thứ Minh gia trộm là bạc của người.”Sau khi nghe Phạm Nhàn phân tích, Hải Đường cũng rất an tâm, thầm nghĩ chỉcần y nắm chắc điểm này, có Hoàng đế Khánh Quốc âm thầm dung túng, hơnnữa sắp xếp kế hoạch tường tận chu toàn, thế thì Minh gia suy vong là chuyệnsớm hay muộn mà thôi. Cho dù có hùng bá một phương như thế nào, danh davọng tộc thâm căn cố đế ở địa phương ra sao, đối mặt với cỗ máy quốc giacường đại vẫn chỉ quả trứng gà yếu ớt bên cạnh đá tảng mà thôi.“Mục tiêu năm nay là ăn số bạc thu vào của Minh gia.” Phạm Nhàn nói: “NộiKhố chiêu mua là phải có bạc trắng đặt cọc, hơn nữa sau khi đấu giá thắng cầnchi trước bốn phần mười giá mua. Tân xuân mở cửa lần này, ta sẽ cho ngườicạnh tranh với Minh gia, nâng cao giá tiền, khiến Minh gia phải nôn ra vàingụm máu lớn, cuối cùng không còn năng lực cạnh tranh những suất trống màThôi gia để lại, đồng thời cũng kiếm thêm chút bạc, nhanh chóng điền vào quốckhố.”“Ngươi định nâng cao bao nhiêu?” Hải Đường nghiêm túc hỏi.Phạm Nhàn cười nói: “Có thể nâng cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu, ngươi biếtta là người rất tham lam mà.”Hải Đường nhíu mày nói: “Nếu ngươi không định xung đột chính diện vớiMinh gia, thế thì chỉ có thể dùng phương thức mở rộng cửa chiêu mua này để đảkích đối phương. Nhưng chuyện tăng giá không phải quay về phía ống xúc sắctrong sòng bạc mà hô số lượng, vạn nhất ngươi nâng giá quá cao, đoạt luôn khỏitay Minh gia... Tam đại phường của Nội Khố có mười sáu hạng mục xuất kho,bốn phần mười giá mua... Chính ngươi tính xem cần bao nhiêu bạc, ngươi lấyđâu ra được?”“Là đấu giá công khai.” Phạm Nhàn giải thích: “Để đề phòng quan viên âmthầm cấu kết với thương nhân, cho nên mỗi khi Nội Khố mở cửa tân xuân đềuđược đấu giá công khai, vừa vặn cho ta cơ hội. Nếu chuyện này đã là làm ngoàisáng, đương nhiên ta sẽ...” Y suy nghĩ một hồi, không tiếp tục che giấu nữa mànhỏ giọng nói: “Ta sẽ để Hạ Tê Phi đưa ra cái giá thích hợp, sau đó làm choMinh gia biết.”“Hạ Tê Phi?” Hải Đường kinh ngạc nói: “Đại đầu mục của Giang Nam thủytrại, nhân vật hiển hách trên giang hồ, sau lại nghe theo bố trí của ngươi đi đốiđầu với Minh gia? Phải biết hắn là người bản địa sinh ra và lớn lên tại GiangNam.”Chuyện liên quan tới thân thế Hạ Tê Phi, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không nóitiếp, chỉ tiết lộ Hạ Tê Phi đã là người của mình rồi chuyển sang giải thích vềbạc: “Đúng như lời ngươi nói, lượng bạc dự trù trên tay chúng ta còn chưa đủđể nuốt sạch mười sáu hạng mục xuất hàng của Nội Khố, thế nên phải có mộtbộ phận để lại cho Minh gia, vừa để trấn an đối phương, vừa dùng khoản ngânlượng khổng lồ kia làm Minh gia bị kiềm hãm ở Giang Nam, khiến bọn chúngkhông cách nào thoát thân.’Hải Đường tò mò hỏi: “Làm sao ngươi xác định Minh gia sẽ không dùng cáchtráng sĩ chặt cổ tay? Năm nay đám người bọn chúng đã kiếm được quá nhiềubạc, lần này người sáng suốt đều biết, ngươi tới Giang Nam chính là để đối phóvới bọn chúng. Nếu ngươi để Hạ Tê Phi hô một cái giá cao tới mức người tatrợn mắt há hốc mồm, vạn nhất vị Minh lão gia tử kia phủi tay... không chơi nữathì sao, chẳng phải ngươi chịu thiệt to à? Chắc chắn triều đình Khánh Quốc sẽkhông để Hạ Tê Phi dễ chịu đâu.”Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Năm nay cho dù có hộc máu Minh gia cũng buộcphải cướp lại suất mua của Nội Khố. Cho dù nhà hắn có vạn mảnh ruộng tốt thìđã sao? Cuối cùng đó cũng chỉ là vật chết, làm sao bì kịp lợi ích khổng lồ từ NộiKhố. Hơn nữa chuyện này liên quan tới lợi ích của hoàng tộc và đại quan ở kinhđô, Minh gia bọn chúng muốn tặng bạc ra ngoài, muốn gìn giữ thể diện và lợiích của Trưởng công chúa, thế thì nhất định phải đâm đầu vào Nội Khố.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Chắc chắn phía sau hệ thống này có bóng dáng hoàng tộc; Trưởng công chúa,Thái tử,Nhị hoàng tử đều có cổ phần trong đó. Nói ra chắc ngươi không tin,ngay cả Phạm gia ta cũng có một vị trí trong đó, hơn nữa hàng năm bọn họ đềuđưa quà cáp quý giá tới kinh đô, các bộ, thậm chí cả Xu Mật viện cũng có ấntượng cực tốt đối với Minh gia. Mà bọn họ xưa nay kín tiếng, ngươi cũng gặp vịMinh thiếu gia kia rồi, đối nhân xử thế đều cực kỳ chững chạc, trong dân giancũng không có tiếng đồn gì quá xấu... Muốn động tới bọn họ, đúng là khá khókhăn.”Hải Đường cũng bắt đầu nhận thấy chuyện này phức tạp nhường nào, nhưng côphát hiện tuy hai hàng mi của Phạm Nhàn có vẻ lo lắng nhưng vẫn không mấtvẻ tự tin, bèn hỏi: “Con át chủ bài của ngươi là gì?”“Con át chủ bài của ta là Hoàng thượng.” Phạm Nhàn nghiêm túc nói: “Minhgia đánh cắp bạc của Nội Khố, cho Công chúa Hoàng tử và các đại thần mộtphần, dưới gầm trời này tất cả mọi người đều yêu thích Minh gia. Thế nhưng...bệ hạ không thích, vì thứ Minh gia trộm là bạc của người.”Sau khi nghe Phạm Nhàn phân tích, Hải Đường cũng rất an tâm, thầm nghĩ chỉcần y nắm chắc điểm này, có Hoàng đế Khánh Quốc âm thầm dung túng, hơnnữa sắp xếp kế hoạch tường tận chu toàn, thế thì Minh gia suy vong là chuyệnsớm hay muộn mà thôi. Cho dù có hùng bá một phương như thế nào, danh davọng tộc thâm căn cố đế ở địa phương ra sao, đối mặt với cỗ máy quốc giacường đại vẫn chỉ quả trứng gà yếu ớt bên cạnh đá tảng mà thôi.“Mục tiêu năm nay là ăn số bạc thu vào của Minh gia.” Phạm Nhàn nói: “NộiKhố chiêu mua là phải có bạc trắng đặt cọc, hơn nữa sau khi đấu giá thắng cầnchi trước bốn phần mười giá mua. Tân xuân mở cửa lần này, ta sẽ cho ngườicạnh tranh với Minh gia, nâng cao giá tiền, khiến Minh gia phải nôn ra vàingụm máu lớn, cuối cùng không còn năng lực cạnh tranh những suất trống màThôi gia để lại, đồng thời cũng kiếm thêm chút bạc, nhanh chóng điền vào quốckhố.”“Ngươi định nâng cao bao nhiêu?” Hải Đường nghiêm túc hỏi.Phạm Nhàn cười nói: “Có thể nâng cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu, ngươi biếtta là người rất tham lam mà.”Hải Đường nhíu mày nói: “Nếu ngươi không định xung đột chính diện vớiMinh gia, thế thì chỉ có thể dùng phương thức mở rộng cửa chiêu mua này để đảkích đối phương. Nhưng chuyện tăng giá không phải quay về phía ống xúc sắctrong sòng bạc mà hô số lượng, vạn nhất ngươi nâng giá quá cao, đoạt luôn khỏitay Minh gia... Tam đại phường của Nội Khố có mười sáu hạng mục xuất kho,bốn phần mười giá mua... Chính ngươi tính xem cần bao nhiêu bạc, ngươi lấyđâu ra được?”“Là đấu giá công khai.” Phạm Nhàn giải thích: “Để đề phòng quan viên âmthầm cấu kết với thương nhân, cho nên mỗi khi Nội Khố mở cửa tân xuân đềuđược đấu giá công khai, vừa vặn cho ta cơ hội. Nếu chuyện này đã là làm ngoàisáng, đương nhiên ta sẽ...” Y suy nghĩ một hồi, không tiếp tục che giấu nữa mànhỏ giọng nói: “Ta sẽ để Hạ Tê Phi đưa ra cái giá thích hợp, sau đó làm choMinh gia biết.”“Hạ Tê Phi?” Hải Đường kinh ngạc nói: “Đại đầu mục của Giang Nam thủytrại, nhân vật hiển hách trên giang hồ, sau lại nghe theo bố trí của ngươi đi đốiđầu với Minh gia? Phải biết hắn là người bản địa sinh ra và lớn lên tại GiangNam.”Chuyện liên quan tới thân thế Hạ Tê Phi, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không nóitiếp, chỉ tiết lộ Hạ Tê Phi đã là người của mình rồi chuyển sang giải thích vềbạc: “Đúng như lời ngươi nói, lượng bạc dự trù trên tay chúng ta còn chưa đủđể nuốt sạch mười sáu hạng mục xuất hàng của Nội Khố, thế nên phải có mộtbộ phận để lại cho Minh gia, vừa để trấn an đối phương, vừa dùng khoản ngânlượng khổng lồ kia làm Minh gia bị kiềm hãm ở Giang Nam, khiến bọn chúngkhông cách nào thoát thân.’Hải Đường tò mò hỏi: “Làm sao ngươi xác định Minh gia sẽ không dùng cáchtráng sĩ chặt cổ tay? Năm nay đám người bọn chúng đã kiếm được quá nhiềubạc, lần này người sáng suốt đều biết, ngươi tới Giang Nam chính là để đối phóvới bọn chúng. Nếu ngươi để Hạ Tê Phi hô một cái giá cao tới mức người tatrợn mắt há hốc mồm, vạn nhất vị Minh lão gia tử kia phủi tay... không chơi nữathì sao, chẳng phải ngươi chịu thiệt to à? Chắc chắn triều đình Khánh Quốc sẽkhông để Hạ Tê Phi dễ chịu đâu.”Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Năm nay cho dù có hộc máu Minh gia cũng buộcphải cướp lại suất mua của Nội Khố. Cho dù nhà hắn có vạn mảnh ruộng tốt thìđã sao? Cuối cùng đó cũng chỉ là vật chết, làm sao bì kịp lợi ích khổng lồ từ NộiKhố. Hơn nữa chuyện này liên quan tới lợi ích của hoàng tộc và đại quan ở kinhđô, Minh gia bọn chúng muốn tặng bạc ra ngoài, muốn gìn giữ thể diện và lợiích của Trưởng công chúa, thế thì nhất định phải đâm đầu vào Nội Khố.”

Chương 512: Mượn tay cô, kéo tay Hoàng đế Bắc Tề 1