Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 513: Mượn tay cô, kéo tay Hoàng đế Bắc Tề 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y nhìn làn khói đen chậm rãi bay lên trên cánh rừng, hai mắt híp lại nói:“Thương nhẫn, chung quy cũng chỉ là con rối mà thôi. Minh gia tự làm hải tặc,cướp bóc hàng hóa của Nội Khố, lại quay ngược lại ăn tiền bên phía triều đình...lòng dạ thâm độc. Nếu hắn ngừng tay không làm nữa, đám người ở kinh đôkhông nhận được tiền nữa, thẹn quá hóa giận, làm sao lại bỏ qua cho bọn chúngđược? Đến lúc đó không tới phiên ta động thủ, bọn chúng cũng tự sụp đổ rồi.”Cho nên năm nay cho dù thế nào Minh gia cũng phải nắm giữ phần lớn quyềntiêu thụ thương phẩm của Nội Khố, trước tiên cứ thận trọng vững chắc quađược một hai năm, sau đó lại xem xem trận tranh đấu tuy không thấy máunhưng lại cực kỳ u ám ở kinh đô sẽ có xu thế ra sao.“Vậy khoản bạc kia, ngươi định chuyển cho Hạ Tê Phi?” Đây là vấn đề HảiĐường rất quan tâm.Phạm Nhàn gật đầu nói: “Một phần, tuy phụ thân cũng chuẩn bị cho ta mộtchút, nhưng Nội Khố mở cửa, tất cả mọi người trong thiên hạ đều nhìn chằmchằm vào người ta, nhìn chằm chằm vào kho hàng của bộ Hộ, chỉ e Trưởngcông chúa đã đoán được tiền tài của ta. Nếu ta dùng bạc tích trữ của bộ Hộ đểđánh trận này với Minh gia... chỉ e bất cẩn chút thôi sẽ thua cả bàn.”Y tự chế giễu: “Thuyên chuyển bạc của quốc khố, đây là tội danh tru di toàntộc, tịch thu gia sản. Ta nhát gan lắm.”Hải Đường nghe y tự nhận là nhát gan, lắc đầu không tỏ ý kiến rồi nhỏ giọngnói: “Nhưng dùng bạc của Thái Bình tiền trang chuyển tới đây... Bối cảnh củaThái Bình tiền trang là Đông Di thành, chẳng lẽ ngươi không sợ bọn họ nhận rađiều gì sao?”Phạm Nhàn nhìn cô một cái, chậm rãi nói: “Đây là bố trí của Hoàng đế bệ hạnhà cô. Có lẽ ngay cả cô cũng không ngờ, bạc của Nội Khố Bắc Tề, một thángsau chuyện đường Ngưu Lan năm ngoái đã bắt đầu thông qua vài chục conđường trung gian không khiến người khác chú ý, chuyển vào Thái Bình tiềntrang, trong đó còn có không biết bao nhiêu bước ngoặt mới đưa bạc tới GiangNam.”Hải Đường kinh ngạc không nói gì.Phạm Nhàn tiếp tục nói: “Ta có Giám Sát viện và bộ Hộ hỗ trợ mà còn khôngtra được hướng đi của mấy chục khoản tiền bạc này, hơn nữa khoản bạc đó tuysố lượng rất lớn, nhưng đặt trong tiệm bạc đệ nhất thiên hạ Thái Bình tiền trangcũng không phải quá bắt mắt, ta nghĩ chắc chắn bên Đông Di thành không chú ýtới.”Hải Đường khó mà tin được lắc đầu nói: “Đợi đã, ngươi nói... khoản bạc này làbệ hạ bắt đầu di chuyển tới Giang Nam từ hai năm trước? Sao lại như vậyđược? Giữa tháng chín năm ngoái ta mới biết việc này, hơn nữa trong kinhthành không có lời đồn đại nào cả.”“Không sai.” Trong đôi mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ tán thưởng và cảnh giác:“Sau khi cô nói rõ ngọn ngành với ta, ta mới thăm dò lại nguồn gốc, kết quảkhông điều tra được rõ ràng, chỉ loáng thoáng tra ra được thời gian mấy chụckhoản bạc đó được đưa vào Thái Bình tiền trang là vào hai năm trước.’“Hai năm trước?” Hải Đường nhíu mày nói: “Khi đó ngươi chỉ mới vào kinh đôkhông lâu, làm sao bệ hạ đoán được hai năm sau ngươi sẽ nắm giữ Nội Khố,làm sao người biết được hai năm sau sẽ bắt tay với ngươi, há miệng nuốt quyềntiêu thụ Nội Khố?”Phạm Nhàn tự giễu: “Khi đó ta chỉ là đứa con tư sinh cực kỳ vô danh phủ TiNam Bá.”Y thở dài sâu kín: “Có thể là chuyện ở phố Ngưu Lan khiến cho vị tiểu hoàngđế của ngươi xác nhận Trưởng công chúa muốn giết chết ta, hơn nữa dựa theođủ các phương diện tình báo để dự đoán tiếp theo ta sẽ nắm giữ Nội Khố KhánhQuốc... Còn chuyện tiếp theo, có lẽ hắn chỉ phân tích mà thôi, nếu giữa ta vàTrưởng công chúa không cách nào phối hợp, thế thì chắc chắn ta cần chém đứtcánh tay của Trưởng công chúa. Thôi gia? Minh gia? Chẳng trách cuối nămngoái hai bên chúng ta thu thập Thôi gia thuận lợi như vậy.”Phạm Nhàn cau mày nói: “Nhưng Hoàng đế nhà cô... sao lại đoán được ta sẽdùng chiêu này đối phó với Minh gia? Nếu nói là tính toán được điều này thì tachỉ có thể tặng hắn một câu thôi.”Hải Đường vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ, cô thật sự không ngờ vị hoàng đếthiếu niên ở cùng mình từ nhỏ đến lớn, thường xuyên gọi mình là tiểu sư cô tiểusư cô, lại có mưu kế sâu xa đên vận. Tận hai năm trước hắn đã bắt đầu bố trímóc nối với Phạm Nhàn hoặc biến số nào đó có thể xuất hiện.Nghe Phạm Nhàn nói vậy cô vô thức hỏi: “Câu gì cơ?”“Đa trí như quý chủ, chẳng khác nào yêu quái.”Phạm Nhàn điềm nhiên nói: “Hai năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, tình hình pháttriển cũng không sai biệt lắm so với suy đoán của hắn, cho dù bệ hạ của triềuđình ta quyết định người chỉnh lý Nội Khố không phải ta, không phải người màBắc Tề các ngươi có thể tín nhiệm ta đây... chỉ e hắn vẫn có cách đẩy đống bạcnày tới một gương mặt khác, tham gia đợt Nội Khố mở cửa chiêu mua lần này.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y nhìn làn khói đen chậm rãi bay lên trên cánh rừng, hai mắt híp lại nói:“Thương nhẫn, chung quy cũng chỉ là con rối mà thôi. Minh gia tự làm hải tặc,cướp bóc hàng hóa của Nội Khố, lại quay ngược lại ăn tiền bên phía triều đình...lòng dạ thâm độc. Nếu hắn ngừng tay không làm nữa, đám người ở kinh đôkhông nhận được tiền nữa, thẹn quá hóa giận, làm sao lại bỏ qua cho bọn chúngđược? Đến lúc đó không tới phiên ta động thủ, bọn chúng cũng tự sụp đổ rồi.”Cho nên năm nay cho dù thế nào Minh gia cũng phải nắm giữ phần lớn quyềntiêu thụ thương phẩm của Nội Khố, trước tiên cứ thận trọng vững chắc quađược một hai năm, sau đó lại xem xem trận tranh đấu tuy không thấy máunhưng lại cực kỳ u ám ở kinh đô sẽ có xu thế ra sao.“Vậy khoản bạc kia, ngươi định chuyển cho Hạ Tê Phi?” Đây là vấn đề HảiĐường rất quan tâm.Phạm Nhàn gật đầu nói: “Một phần, tuy phụ thân cũng chuẩn bị cho ta mộtchút, nhưng Nội Khố mở cửa, tất cả mọi người trong thiên hạ đều nhìn chằmchằm vào người ta, nhìn chằm chằm vào kho hàng của bộ Hộ, chỉ e Trưởngcông chúa đã đoán được tiền tài của ta. Nếu ta dùng bạc tích trữ của bộ Hộ đểđánh trận này với Minh gia... chỉ e bất cẩn chút thôi sẽ thua cả bàn.”Y tự chế giễu: “Thuyên chuyển bạc của quốc khố, đây là tội danh tru di toàntộc, tịch thu gia sản. Ta nhát gan lắm.”Hải Đường nghe y tự nhận là nhát gan, lắc đầu không tỏ ý kiến rồi nhỏ giọngnói: “Nhưng dùng bạc của Thái Bình tiền trang chuyển tới đây... Bối cảnh củaThái Bình tiền trang là Đông Di thành, chẳng lẽ ngươi không sợ bọn họ nhận rađiều gì sao?”Phạm Nhàn nhìn cô một cái, chậm rãi nói: “Đây là bố trí của Hoàng đế bệ hạnhà cô. Có lẽ ngay cả cô cũng không ngờ, bạc của Nội Khố Bắc Tề, một thángsau chuyện đường Ngưu Lan năm ngoái đã bắt đầu thông qua vài chục conđường trung gian không khiến người khác chú ý, chuyển vào Thái Bình tiềntrang, trong đó còn có không biết bao nhiêu bước ngoặt mới đưa bạc tới GiangNam.”Hải Đường kinh ngạc không nói gì.Phạm Nhàn tiếp tục nói: “Ta có Giám Sát viện và bộ Hộ hỗ trợ mà còn khôngtra được hướng đi của mấy chục khoản tiền bạc này, hơn nữa khoản bạc đó tuysố lượng rất lớn, nhưng đặt trong tiệm bạc đệ nhất thiên hạ Thái Bình tiền trangcũng không phải quá bắt mắt, ta nghĩ chắc chắn bên Đông Di thành không chú ýtới.”Hải Đường khó mà tin được lắc đầu nói: “Đợi đã, ngươi nói... khoản bạc này làbệ hạ bắt đầu di chuyển tới Giang Nam từ hai năm trước? Sao lại như vậyđược? Giữa tháng chín năm ngoái ta mới biết việc này, hơn nữa trong kinhthành không có lời đồn đại nào cả.”“Không sai.” Trong đôi mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ tán thưởng và cảnh giác:“Sau khi cô nói rõ ngọn ngành với ta, ta mới thăm dò lại nguồn gốc, kết quảkhông điều tra được rõ ràng, chỉ loáng thoáng tra ra được thời gian mấy chụckhoản bạc đó được đưa vào Thái Bình tiền trang là vào hai năm trước.’“Hai năm trước?” Hải Đường nhíu mày nói: “Khi đó ngươi chỉ mới vào kinh đôkhông lâu, làm sao bệ hạ đoán được hai năm sau ngươi sẽ nắm giữ Nội Khố,làm sao người biết được hai năm sau sẽ bắt tay với ngươi, há miệng nuốt quyềntiêu thụ Nội Khố?”Phạm Nhàn tự giễu: “Khi đó ta chỉ là đứa con tư sinh cực kỳ vô danh phủ TiNam Bá.”Y thở dài sâu kín: “Có thể là chuyện ở phố Ngưu Lan khiến cho vị tiểu hoàngđế của ngươi xác nhận Trưởng công chúa muốn giết chết ta, hơn nữa dựa theođủ các phương diện tình báo để dự đoán tiếp theo ta sẽ nắm giữ Nội Khố KhánhQuốc... Còn chuyện tiếp theo, có lẽ hắn chỉ phân tích mà thôi, nếu giữa ta vàTrưởng công chúa không cách nào phối hợp, thế thì chắc chắn ta cần chém đứtcánh tay của Trưởng công chúa. Thôi gia? Minh gia? Chẳng trách cuối nămngoái hai bên chúng ta thu thập Thôi gia thuận lợi như vậy.”Phạm Nhàn cau mày nói: “Nhưng Hoàng đế nhà cô... sao lại đoán được ta sẽdùng chiêu này đối phó với Minh gia? Nếu nói là tính toán được điều này thì tachỉ có thể tặng hắn một câu thôi.”Hải Đường vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ, cô thật sự không ngờ vị hoàng đếthiếu niên ở cùng mình từ nhỏ đến lớn, thường xuyên gọi mình là tiểu sư cô tiểusư cô, lại có mưu kế sâu xa đên vận. Tận hai năm trước hắn đã bắt đầu bố trímóc nối với Phạm Nhàn hoặc biến số nào đó có thể xuất hiện.Nghe Phạm Nhàn nói vậy cô vô thức hỏi: “Câu gì cơ?”“Đa trí như quý chủ, chẳng khác nào yêu quái.”Phạm Nhàn điềm nhiên nói: “Hai năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, tình hình pháttriển cũng không sai biệt lắm so với suy đoán của hắn, cho dù bệ hạ của triềuđình ta quyết định người chỉnh lý Nội Khố không phải ta, không phải người màBắc Tề các ngươi có thể tín nhiệm ta đây... chỉ e hắn vẫn có cách đẩy đống bạcnày tới một gương mặt khác, tham gia đợt Nội Khố mở cửa chiêu mua lần này.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y nhìn làn khói đen chậm rãi bay lên trên cánh rừng, hai mắt híp lại nói:“Thương nhẫn, chung quy cũng chỉ là con rối mà thôi. Minh gia tự làm hải tặc,cướp bóc hàng hóa của Nội Khố, lại quay ngược lại ăn tiền bên phía triều đình...lòng dạ thâm độc. Nếu hắn ngừng tay không làm nữa, đám người ở kinh đôkhông nhận được tiền nữa, thẹn quá hóa giận, làm sao lại bỏ qua cho bọn chúngđược? Đến lúc đó không tới phiên ta động thủ, bọn chúng cũng tự sụp đổ rồi.”Cho nên năm nay cho dù thế nào Minh gia cũng phải nắm giữ phần lớn quyềntiêu thụ thương phẩm của Nội Khố, trước tiên cứ thận trọng vững chắc quađược một hai năm, sau đó lại xem xem trận tranh đấu tuy không thấy máunhưng lại cực kỳ u ám ở kinh đô sẽ có xu thế ra sao.“Vậy khoản bạc kia, ngươi định chuyển cho Hạ Tê Phi?” Đây là vấn đề HảiĐường rất quan tâm.Phạm Nhàn gật đầu nói: “Một phần, tuy phụ thân cũng chuẩn bị cho ta mộtchút, nhưng Nội Khố mở cửa, tất cả mọi người trong thiên hạ đều nhìn chằmchằm vào người ta, nhìn chằm chằm vào kho hàng của bộ Hộ, chỉ e Trưởngcông chúa đã đoán được tiền tài của ta. Nếu ta dùng bạc tích trữ của bộ Hộ đểđánh trận này với Minh gia... chỉ e bất cẩn chút thôi sẽ thua cả bàn.”Y tự chế giễu: “Thuyên chuyển bạc của quốc khố, đây là tội danh tru di toàntộc, tịch thu gia sản. Ta nhát gan lắm.”Hải Đường nghe y tự nhận là nhát gan, lắc đầu không tỏ ý kiến rồi nhỏ giọngnói: “Nhưng dùng bạc của Thái Bình tiền trang chuyển tới đây... Bối cảnh củaThái Bình tiền trang là Đông Di thành, chẳng lẽ ngươi không sợ bọn họ nhận rađiều gì sao?”Phạm Nhàn nhìn cô một cái, chậm rãi nói: “Đây là bố trí của Hoàng đế bệ hạnhà cô. Có lẽ ngay cả cô cũng không ngờ, bạc của Nội Khố Bắc Tề, một thángsau chuyện đường Ngưu Lan năm ngoái đã bắt đầu thông qua vài chục conđường trung gian không khiến người khác chú ý, chuyển vào Thái Bình tiềntrang, trong đó còn có không biết bao nhiêu bước ngoặt mới đưa bạc tới GiangNam.”Hải Đường kinh ngạc không nói gì.Phạm Nhàn tiếp tục nói: “Ta có Giám Sát viện và bộ Hộ hỗ trợ mà còn khôngtra được hướng đi của mấy chục khoản tiền bạc này, hơn nữa khoản bạc đó tuysố lượng rất lớn, nhưng đặt trong tiệm bạc đệ nhất thiên hạ Thái Bình tiền trangcũng không phải quá bắt mắt, ta nghĩ chắc chắn bên Đông Di thành không chú ýtới.”Hải Đường khó mà tin được lắc đầu nói: “Đợi đã, ngươi nói... khoản bạc này làbệ hạ bắt đầu di chuyển tới Giang Nam từ hai năm trước? Sao lại như vậyđược? Giữa tháng chín năm ngoái ta mới biết việc này, hơn nữa trong kinhthành không có lời đồn đại nào cả.”“Không sai.” Trong đôi mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ tán thưởng và cảnh giác:“Sau khi cô nói rõ ngọn ngành với ta, ta mới thăm dò lại nguồn gốc, kết quảkhông điều tra được rõ ràng, chỉ loáng thoáng tra ra được thời gian mấy chụckhoản bạc đó được đưa vào Thái Bình tiền trang là vào hai năm trước.’“Hai năm trước?” Hải Đường nhíu mày nói: “Khi đó ngươi chỉ mới vào kinh đôkhông lâu, làm sao bệ hạ đoán được hai năm sau ngươi sẽ nắm giữ Nội Khố,làm sao người biết được hai năm sau sẽ bắt tay với ngươi, há miệng nuốt quyềntiêu thụ Nội Khố?”Phạm Nhàn tự giễu: “Khi đó ta chỉ là đứa con tư sinh cực kỳ vô danh phủ TiNam Bá.”Y thở dài sâu kín: “Có thể là chuyện ở phố Ngưu Lan khiến cho vị tiểu hoàngđế của ngươi xác nhận Trưởng công chúa muốn giết chết ta, hơn nữa dựa theođủ các phương diện tình báo để dự đoán tiếp theo ta sẽ nắm giữ Nội Khố KhánhQuốc... Còn chuyện tiếp theo, có lẽ hắn chỉ phân tích mà thôi, nếu giữa ta vàTrưởng công chúa không cách nào phối hợp, thế thì chắc chắn ta cần chém đứtcánh tay của Trưởng công chúa. Thôi gia? Minh gia? Chẳng trách cuối nămngoái hai bên chúng ta thu thập Thôi gia thuận lợi như vậy.”Phạm Nhàn cau mày nói: “Nhưng Hoàng đế nhà cô... sao lại đoán được ta sẽdùng chiêu này đối phó với Minh gia? Nếu nói là tính toán được điều này thì tachỉ có thể tặng hắn một câu thôi.”Hải Đường vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ, cô thật sự không ngờ vị hoàng đếthiếu niên ở cùng mình từ nhỏ đến lớn, thường xuyên gọi mình là tiểu sư cô tiểusư cô, lại có mưu kế sâu xa đên vận. Tận hai năm trước hắn đã bắt đầu bố trímóc nối với Phạm Nhàn hoặc biến số nào đó có thể xuất hiện.Nghe Phạm Nhàn nói vậy cô vô thức hỏi: “Câu gì cơ?”“Đa trí như quý chủ, chẳng khác nào yêu quái.”Phạm Nhàn điềm nhiên nói: “Hai năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, tình hình pháttriển cũng không sai biệt lắm so với suy đoán của hắn, cho dù bệ hạ của triềuđình ta quyết định người chỉnh lý Nội Khố không phải ta, không phải người màBắc Tề các ngươi có thể tín nhiệm ta đây... chỉ e hắn vẫn có cách đẩy đống bạcnày tới một gương mặt khác, tham gia đợt Nội Khố mở cửa chiêu mua lần này.”