Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 521: Nắm lấy yết hầu của vận mệnh 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhắc tới chuyện Nội Khố mở cửa chiêu mua, Minh Lan Thạch suy nghĩ một hồirồi nhỏ giọng nói: “Hai ngày nay hài nhi đã gặp mặt mọi người.”Mọi người trong lời hắn chỉ các nhà buôn lớn nổi danh trong khu vực GiangNam, có thực lực tham gia Nội Khố chiêu mua.Hắn tiếp tục bẩm báo: “Đã hỏi mấy nhà quen biết, Lĩnh Nam Hùng gia, TuyềnChâu tôn gia đều biết tình huống trước mắt. Tuy nhìn bộ dạng họ cũng rất thèmmuốn quyền tiêu thụ Nội Khố, nhưng mục tiêu vẫn đặt ở những khoản mà Thôigia lưu lại, còn cam đoan với hài nhi sẽ không nâng giá với chúng ta.”Minh Thanh Đạt gật đầu nói: “Ai mà chẳng muốn cầm cái bát vàng này, nhưngnhưng nếu chúng ta chuẩn bị trước, bọn họ cũng không tiện công khai đối đầuvới chúng ta, trừ phi bọn họ không muốn làm ăn buôn bán ở Giang Nam nữa.”Nói tới đây, vị chủ nhân Minh gia mới để lộ một chút tự tin và kiêu ngạo củanhà giàu nhất Giang Nam.“Mấu chốt là mấy nhà buôn muối.” Minh Thanh Đạt nhíu mày nói: “Đámthương nhân buôn muối là người kiếm bạc giữa lằn ranh sinh tử, trong tay cũngcó lượng tiền để không đủ nhiều. Nếu bọn chúng tham gia đợt chiêu mua này, erằng sẽ có chút phiền phức, tuy không đến mức phải sợ nhưng không khéo lạiphải chi thêm ít bạc. Quy định cứng nhắc của triều đình, đặt trước bốn thành...”Hắn lắc đầu nói: “Chiếm quá nhiều, chỉ e nửa năm không xoay vòng nổi.”Giàu có nhất Giang Nam là thương nhân đại diện hoàng thất và thương nhânbuôn muối; hai bên vốn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng hôm nayThôi gia đã đổ, ai mà biết đám thương nhân buôi muối có thèm khát việc làm ănvới Nội Khố hay không. Tiền của trong tay đám buôn muối này cực kỳ hùnghậu, hơn nữa còn có chỗ dựa vững chắc trong triều, Minh gia cũng cảm thấy lolắng về phương diện này.“Con đã tới bái kiến mấy nhà buôn muối trong thành Tô Châu.” Minh LanThạch nhớ lại những điều mình nghe được trong hai ngày qua, có phần hơi ngạcnhiên trả lời: “Bọn họ nói cực kỳ dứt khoát là năm nay chắc chắn sẽ khôngnhúng tay vào Nội Khố... Không biết đã xảy ra chuyện gì.”Minh Thanh Đạt run rẩy, nghĩ sơ qua cũng hiểu là có chuyện gì. Hắn cười tựgiễu: “Xem ra... mọi người đều biết năm nay Tiểu Phạm đại nhân chỉnh lý conđường tiêu thụ Nội Khố... Bọn chúng định xem xem kết cục của chúng ta vàKhâm sai đại nhân sẽ ra sao, có vẻ đám thương nhân buôn muối này định nămsau mới tham dự.”Minh Lan Thạch ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: “Đám buôn muối này... trôngđâu có giống loại người nhìn trước ngó sau như vậy.”“Chỗ dựa của bọn chúng là ai?” Minh Lan Thạch cười lạnh nói: “Quan phụ mẫucủa khu vực Giang Nam chúng ta, Tiết Thanh Tiết đại nhân... Tiết Thanh biết ýPhạm đại nhân, ít nhất trong một năm sẽ kiềm chế thương nhân buôn muối,không để bọn họ tham gia vào Nội Khố quấy rối Phạm đại nhân. Đây là Tiết đạinhân nể mặt Tiểu Phạm đại nhân, vị lão Thượng thư trong kinh và viện trưởngđại nhân.”Minh Lan Thạch im lặng không nói năng gì.“Cũng tốt.” Minh Lan Thạch suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bị thiên uy của Khâmsai đè ép, không ai thò tay vào ván cờ rối ren này, chúng ta cũng tiện chuẩn bị.Chỉ cần nắm được đơn mua năm, yên ổn vượt qua năm nay là được.”“Khâm sai đại nhân... có cho chúng ta không?” Minh Lan Thạch thử thăm dòphụ thân.Minh Thanh Đạt nói: “Chỉ cần tất cả diễn ra ngoài sáng thì chúng ta không cầnphải e ngại Khâm sai đại nhân! Trong chuyện buôn bán, dẫu sao hắn cũngkhông bằng chúng ta... Còn về chuyện Nội Khố mở cửa chiêu mua, ai trả cao thìđược, trong cung sẽ có người tới, khu vực Giang Nam ở bên cạnh quan sát,không phải chuyện Nội Khố Chuyển Vận ti có thể tự tung tự tác được, chỉ cầnMinh gia ta chịu ra bạc, Tiểu Phạm đại nhân cũng không thể kiên quyết khôngcho.”“Ý hài nhi là liệu Khâm sai đại nhân có âm thầm xúi giục gia tộc khác cố ýnâng giá không? Đây là chiêu đơn giản nhất. Bọn họ không tổn thất gì mà cóthể khiến chúng ta chịu thiệt nặng nề.”Minh Thanh Đạt hết sức tự tin lắc đầu nói: “Trong khu vực Giang Nam có lẽkhông ai dám đắc tội với Tiểu Phạm đại nhân, nhưng ngoài hắn ra cũng chẳngcó ai dám đắc tội với Minh gia chúng ta. Lúc trước con cũng đi dò hỏi rồi đấy,năm nay các gia tộc có chút thực lực đều đứng ngoài nhìn mới đúng.”“Nếu hắn tìm một con rối nâng giá lên.” Minh Thanh Đạt nhíu mày nói: “Thìphải trả bằng bạc trắng, Khâm sai đại nhân không có nhiều bạc như vậy, hoàntoàn không thể tăng giá được.”Gương mặt hắn bỗng nở nụ cười chế nhạo nói: “Đừng để cái rương mười ba vạnlượng bạc trắng kia làm lóa mắt, nếu nói tới dùng bạn ném người, đám quanviên đó không thắng được đâu.”
Nhắc tới chuyện Nội Khố mở cửa chiêu mua, Minh Lan Thạch suy nghĩ một hồi
rồi nhỏ giọng nói: “Hai ngày nay hài nhi đã gặp mặt mọi người.”
Mọi người trong lời hắn chỉ các nhà buôn lớn nổi danh trong khu vực Giang
Nam, có thực lực tham gia Nội Khố chiêu mua.
Hắn tiếp tục bẩm báo: “Đã hỏi mấy nhà quen biết, Lĩnh Nam Hùng gia, Tuyền
Châu tôn gia đều biết tình huống trước mắt. Tuy nhìn bộ dạng họ cũng rất thèm
muốn quyền tiêu thụ Nội Khố, nhưng mục tiêu vẫn đặt ở những khoản mà Thôi
gia lưu lại, còn cam đoan với hài nhi sẽ không nâng giá với chúng ta.”
Minh Thanh Đạt gật đầu nói: “Ai mà chẳng muốn cầm cái bát vàng này, nhưng
nhưng nếu chúng ta chuẩn bị trước, bọn họ cũng không tiện công khai đối đầu
với chúng ta, trừ phi bọn họ không muốn làm ăn buôn bán ở Giang Nam nữa.”
Nói tới đây, vị chủ nhân Minh gia mới để lộ một chút tự tin và kiêu ngạo của
nhà giàu nhất Giang Nam.
“Mấu chốt là mấy nhà buôn muối.” Minh Thanh Đạt nhíu mày nói: “Đám
thương nhân buôn muối là người kiếm bạc giữa lằn ranh sinh tử, trong tay cũng
có lượng tiền để không đủ nhiều. Nếu bọn chúng tham gia đợt chiêu mua này, e
rằng sẽ có chút phiền phức, tuy không đến mức phải sợ nhưng không khéo lại
phải chi thêm ít bạc. Quy định cứng nhắc của triều đình, đặt trước bốn thành...”
Hắn lắc đầu nói: “Chiếm quá nhiều, chỉ e nửa năm không xoay vòng nổi.”
Giàu có nhất Giang Nam là thương nhân đại diện hoàng thất và thương nhân
buôn muối; hai bên vốn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng hôm nay
Thôi gia đã đổ, ai mà biết đám thương nhân buôi muối có thèm khát việc làm ăn
với Nội Khố hay không. Tiền của trong tay đám buôn muối này cực kỳ hùng
hậu, hơn nữa còn có chỗ dựa vững chắc trong triều, Minh gia cũng cảm thấy lo
lắng về phương diện này.
“Con đã tới bái kiến mấy nhà buôn muối trong thành Tô Châu.” Minh Lan
Thạch nhớ lại những điều mình nghe được trong hai ngày qua, có phần hơi ngạc
nhiên trả lời: “Bọn họ nói cực kỳ dứt khoát là năm nay chắc chắn sẽ không
nhúng tay vào Nội Khố... Không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Minh Thanh Đạt run rẩy, nghĩ sơ qua cũng hiểu là có chuyện gì. Hắn cười tự
giễu: “Xem ra... mọi người đều biết năm nay Tiểu Phạm đại nhân chỉnh lý con
đường tiêu thụ Nội Khố... Bọn chúng định xem xem kết cục của chúng ta và
Khâm sai đại nhân sẽ ra sao, có vẻ đám thương nhân buôn muối này định năm
sau mới tham dự.”
Minh Lan Thạch ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: “Đám buôn muối này... trông
đâu có giống loại người nhìn trước ngó sau như vậy.”
“Chỗ dựa của bọn chúng là ai?” Minh Lan Thạch cười lạnh nói: “Quan phụ mẫu
của khu vực Giang Nam chúng ta, Tiết Thanh Tiết đại nhân... Tiết Thanh biết ý
Phạm đại nhân, ít nhất trong một năm sẽ kiềm chế thương nhân buôn muối,
không để bọn họ tham gia vào Nội Khố quấy rối Phạm đại nhân. Đây là Tiết đại
nhân nể mặt Tiểu Phạm đại nhân, vị lão Thượng thư trong kinh và viện trưởng
đại nhân.”
Minh Lan Thạch im lặng không nói năng gì.
“Cũng tốt.” Minh Lan Thạch suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bị thiên uy của Khâm
sai đè ép, không ai thò tay vào ván cờ rối ren này, chúng ta cũng tiện chuẩn bị.
Chỉ cần nắm được đơn mua năm, yên ổn vượt qua năm nay là được.”
“Khâm sai đại nhân... có cho chúng ta không?” Minh Lan Thạch thử thăm dò
phụ thân.
Minh Thanh Đạt nói: “Chỉ cần tất cả diễn ra ngoài sáng thì chúng ta không cần
phải e ngại Khâm sai đại nhân! Trong chuyện buôn bán, dẫu sao hắn cũng
không bằng chúng ta... Còn về chuyện Nội Khố mở cửa chiêu mua, ai trả cao thì
được, trong cung sẽ có người tới, khu vực Giang Nam ở bên cạnh quan sát,
không phải chuyện Nội Khố Chuyển Vận ti có thể tự tung tự tác được, chỉ cần
Minh gia ta chịu ra bạc, Tiểu Phạm đại nhân cũng không thể kiên quyết không
cho.”
“Ý hài nhi là liệu Khâm sai đại nhân có âm thầm xúi giục gia tộc khác cố ý
nâng giá không? Đây là chiêu đơn giản nhất. Bọn họ không tổn thất gì mà có
thể khiến chúng ta chịu thiệt nặng nề.”
Minh Thanh Đạt hết sức tự tin lắc đầu nói: “Trong khu vực Giang Nam có lẽ
không ai dám đắc tội với Tiểu Phạm đại nhân, nhưng ngoài hắn ra cũng chẳng
có ai dám đắc tội với Minh gia chúng ta. Lúc trước con cũng đi dò hỏi rồi đấy,
năm nay các gia tộc có chút thực lực đều đứng ngoài nhìn mới đúng.”
“Nếu hắn tìm một con rối nâng giá lên.” Minh Thanh Đạt nhíu mày nói: “Thì
phải trả bằng bạc trắng, Khâm sai đại nhân không có nhiều bạc như vậy, hoàn
toàn không thể tăng giá được.”
Gương mặt hắn bỗng nở nụ cười chế nhạo nói: “Đừng để cái rương mười ba vạn
lượng bạc trắng kia làm lóa mắt, nếu nói tới dùng bạn ném người, đám quan
viên đó không thắng được đâu.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhắc tới chuyện Nội Khố mở cửa chiêu mua, Minh Lan Thạch suy nghĩ một hồirồi nhỏ giọng nói: “Hai ngày nay hài nhi đã gặp mặt mọi người.”Mọi người trong lời hắn chỉ các nhà buôn lớn nổi danh trong khu vực GiangNam, có thực lực tham gia Nội Khố chiêu mua.Hắn tiếp tục bẩm báo: “Đã hỏi mấy nhà quen biết, Lĩnh Nam Hùng gia, TuyềnChâu tôn gia đều biết tình huống trước mắt. Tuy nhìn bộ dạng họ cũng rất thèmmuốn quyền tiêu thụ Nội Khố, nhưng mục tiêu vẫn đặt ở những khoản mà Thôigia lưu lại, còn cam đoan với hài nhi sẽ không nâng giá với chúng ta.”Minh Thanh Đạt gật đầu nói: “Ai mà chẳng muốn cầm cái bát vàng này, nhưngnhưng nếu chúng ta chuẩn bị trước, bọn họ cũng không tiện công khai đối đầuvới chúng ta, trừ phi bọn họ không muốn làm ăn buôn bán ở Giang Nam nữa.”Nói tới đây, vị chủ nhân Minh gia mới để lộ một chút tự tin và kiêu ngạo củanhà giàu nhất Giang Nam.“Mấu chốt là mấy nhà buôn muối.” Minh Thanh Đạt nhíu mày nói: “Đámthương nhân buôn muối là người kiếm bạc giữa lằn ranh sinh tử, trong tay cũngcó lượng tiền để không đủ nhiều. Nếu bọn chúng tham gia đợt chiêu mua này, erằng sẽ có chút phiền phức, tuy không đến mức phải sợ nhưng không khéo lạiphải chi thêm ít bạc. Quy định cứng nhắc của triều đình, đặt trước bốn thành...”Hắn lắc đầu nói: “Chiếm quá nhiều, chỉ e nửa năm không xoay vòng nổi.”Giàu có nhất Giang Nam là thương nhân đại diện hoàng thất và thương nhânbuôn muối; hai bên vốn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng hôm nayThôi gia đã đổ, ai mà biết đám thương nhân buôi muối có thèm khát việc làm ănvới Nội Khố hay không. Tiền của trong tay đám buôn muối này cực kỳ hùnghậu, hơn nữa còn có chỗ dựa vững chắc trong triều, Minh gia cũng cảm thấy lolắng về phương diện này.“Con đã tới bái kiến mấy nhà buôn muối trong thành Tô Châu.” Minh LanThạch nhớ lại những điều mình nghe được trong hai ngày qua, có phần hơi ngạcnhiên trả lời: “Bọn họ nói cực kỳ dứt khoát là năm nay chắc chắn sẽ khôngnhúng tay vào Nội Khố... Không biết đã xảy ra chuyện gì.”Minh Thanh Đạt run rẩy, nghĩ sơ qua cũng hiểu là có chuyện gì. Hắn cười tựgiễu: “Xem ra... mọi người đều biết năm nay Tiểu Phạm đại nhân chỉnh lý conđường tiêu thụ Nội Khố... Bọn chúng định xem xem kết cục của chúng ta vàKhâm sai đại nhân sẽ ra sao, có vẻ đám thương nhân buôn muối này định nămsau mới tham dự.”Minh Lan Thạch ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: “Đám buôn muối này... trôngđâu có giống loại người nhìn trước ngó sau như vậy.”“Chỗ dựa của bọn chúng là ai?” Minh Lan Thạch cười lạnh nói: “Quan phụ mẫucủa khu vực Giang Nam chúng ta, Tiết Thanh Tiết đại nhân... Tiết Thanh biết ýPhạm đại nhân, ít nhất trong một năm sẽ kiềm chế thương nhân buôn muối,không để bọn họ tham gia vào Nội Khố quấy rối Phạm đại nhân. Đây là Tiết đạinhân nể mặt Tiểu Phạm đại nhân, vị lão Thượng thư trong kinh và viện trưởngđại nhân.”Minh Lan Thạch im lặng không nói năng gì.“Cũng tốt.” Minh Lan Thạch suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bị thiên uy của Khâmsai đè ép, không ai thò tay vào ván cờ rối ren này, chúng ta cũng tiện chuẩn bị.Chỉ cần nắm được đơn mua năm, yên ổn vượt qua năm nay là được.”“Khâm sai đại nhân... có cho chúng ta không?” Minh Lan Thạch thử thăm dòphụ thân.Minh Thanh Đạt nói: “Chỉ cần tất cả diễn ra ngoài sáng thì chúng ta không cầnphải e ngại Khâm sai đại nhân! Trong chuyện buôn bán, dẫu sao hắn cũngkhông bằng chúng ta... Còn về chuyện Nội Khố mở cửa chiêu mua, ai trả cao thìđược, trong cung sẽ có người tới, khu vực Giang Nam ở bên cạnh quan sát,không phải chuyện Nội Khố Chuyển Vận ti có thể tự tung tự tác được, chỉ cầnMinh gia ta chịu ra bạc, Tiểu Phạm đại nhân cũng không thể kiên quyết khôngcho.”“Ý hài nhi là liệu Khâm sai đại nhân có âm thầm xúi giục gia tộc khác cố ýnâng giá không? Đây là chiêu đơn giản nhất. Bọn họ không tổn thất gì mà cóthể khiến chúng ta chịu thiệt nặng nề.”Minh Thanh Đạt hết sức tự tin lắc đầu nói: “Trong khu vực Giang Nam có lẽkhông ai dám đắc tội với Tiểu Phạm đại nhân, nhưng ngoài hắn ra cũng chẳngcó ai dám đắc tội với Minh gia chúng ta. Lúc trước con cũng đi dò hỏi rồi đấy,năm nay các gia tộc có chút thực lực đều đứng ngoài nhìn mới đúng.”“Nếu hắn tìm một con rối nâng giá lên.” Minh Thanh Đạt nhíu mày nói: “Thìphải trả bằng bạc trắng, Khâm sai đại nhân không có nhiều bạc như vậy, hoàntoàn không thể tăng giá được.”Gương mặt hắn bỗng nở nụ cười chế nhạo nói: “Đừng để cái rương mười ba vạnlượng bạc trắng kia làm lóa mắt, nếu nói tới dùng bạn ném người, đám quanviên đó không thắng được đâu.”