Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 522: Nắm lấy yết hầu của vận mệnh 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nói tới chuyện dùng bạc ném người, đương nhiên trên đời này Minh gia là kẻném tới kinh tâm động phách nhất, cả ngàn cả vạn, khí thế vô song, một lầnném ra tận bốn mươi vạn lượng bạc trắng, định ném tới mức Phạm Nhàn chóngcả mặt. Tuy không thành công, nhưng khí phách cỡ đó thì đám người đút lótnhận hối lộ trong kinh đô làm sao chạm đến được.“Khâm sai đại nhân, phụ thân... Lão Phạm đại nhân là Thượng thư bộ Hộ trongtriều đình Đại Khánh ta, còn quản lý cả Quốc Khố.” Minh Lan Thạch cười khổnhắc nhỏ: “Nếu nói tới bạc, bạc của hắn cũng chẳng ít hơn Minh gia chúng ta.”“Phạm Thượng thư?” Minh Thanh Đạt chế nhạo nói: “Bộ Hộ không có hànhđộng gì thì thôi, nếu Khâm sai vì chèn ép Minh gia chúng ta mà vận dụng lựclượng của phụ thân hắn... thế thì mọi chuyện này lại thú vị rồi. Công chúa điệnhạ vẫn luôn yên tĩnh như vậy, chắc chắn là đang chờ tới lúc đó.”...Mnh Viên lập tức yên tĩnh lại, Minh Lan Thạch trong lòng phát lạnh, biết tuynhìn bên ngoài thì phụ thân đại nhân từ từ nhượng bộ nhưng đã sớm bàn bạc vớicác quý nhân trong kinh đô về việc đối phó với Khâm sai đại nhân. Phía sauchuyện Nội Khố chiêu mua không biết ẩn giấu bao nhiêu máu me và hunghiểm.Chuyện liên quan tới Quốc Khố, Thượng thư, Minh Lan Thạch không dám tiếptục đề tài không thể nói ra ngoài miệng này, rất chín chắn tránh sang chuyệnkhác, bẩm báo: “Theo thông lệ năm vừa rồi, bên phía Thái Bình tiền trang đãchuẩn bị sẵn bạc. Phụ thân đại nhân căn dặn kỹ lưỡng nên lần này chuẩn bịthêm ba phần mười số bạc, tránh cho lúc chiêu mua lại không ứng phó kịp.”Nội Khố chiêu mua dùng cách ghi lượng bạc công khai, tạm không nói tới tiềnđặt cọc sau khi thống nhất mua bán lên tới bốn thành, ngay cả lượng bạc dự trùđặt mua cũng phải chuẩn bị từ trước; hoặc là vàng ròng bạc trắng, hoặc là ngânphiếu tiền trang được triều đình chấp thuận, tất cả đều phải chuyển vào hộitrường riêng biệt trong ngày mở cửa.Tổng hợp lại sẽ lên tới con số cực kỳ khủng khiếp, ngay cả gia tộc giàu có nhấtGiang Nam như Minh gia cũng khó mà lấy ra được nhiều bạc như vậy chỉ trongthời gian ngắn, dù sao họ cũng không thể bán đất bán nhà được. Hơn nữa có sáuphần mười giá mua sau khi được chấp thuận sẽ về lại tay mình ngay lập tức,mấy nhà buôn của hoàng thất không muốn chiếm dụng vốn lưu động thì sẽmượn từ bên ngoài. Còn như gia tộc giàu có như Thôi gia Minh gia hàng nămmỗi khi ra giá cần rất nhiều bạc, đều xoay sở qua Thái Bình tiền trang, dùnghàng hóa sản xuất để đặt cọc; đây đã là thông lệ.Năm nay dự đoán Nội Khố mở cửa sẽ có chút phiền phức, chắc chắn PhạmNhàn sẽ nghĩ cách khiến Minh gia đổ nhiều máu hơn nữa, cho nên năm naylượng ngân phiếu mà Minh gia yêu cầu Thái Bình tiền trang chuẩn bị nhiều hơnhai phần. Đừng coi thường hai phần này, con số quá lớn nên hai phần mườicũng là số lượng cực kỳ khủng khiếp, khiến Minh gia phải đặt cọc không ít thứ.“Thái Bình tiền trang thì đáng tin cậy rồi.” Minh Thanh Đạt trầm giọng nói:“Quan hệ lâu dài, hơn nữa dù sao cũng là sản nghiệp của Đông Di thành, chungquy thì đám ngoại tộc này cũng phải dựa vào hàng hóa mà chúng ta cung cấp.”“Vâng.” Minh Lan Thạch nhẹ nhàng đáp: “Hơn nữa không phải chúng ta vôduyên vô cớ điều động bạc. Hiện tại trên đất Giang Nam cũng có một số kẻkhông có mắt, chỉ muốn xem Minh gia chúng ta hóa thành chuyện cười, nếu lầnnày nhận mua thành công, cũng coi là cho bọn chúng một cái bạt tai, hơn nữacòn khiến Khâm sai đại nhân thấy rõ chỉ có gia tộc của chúng ta mới có thể thaymặt Nội Khố làm ăn buôn bán lớn như vậy.”Minh Thanh Đạt nhìn hắn đầy tán thưởng nói: “Đúng là ý này. Cho nên lầnchiêu mua này chúng ta nhất định phải chiếm được. Triều đình quy định phảiđặt lượng bạc lớn như vậy ở Chuyển Vận ti, vốn là định gạt bỏ những thươngnhân không đủ thực lực, tương tự cũng loại bớt không ít đối thủ cho Minh giata. Thiên hạ này, người có thể lấy ra được nhiều bạc như vậy chỉ có nhà chúngta, ngoài ra đâu còn ai khác? Trừ phi Khâm sai đại nhân muốn thấy sang nămkhông ai có thể tiếp nhận hàng hóa Nội Khố... nếu không chỉ có nước giao chochúng ta. Chúng ta phải bảo đảm, một là vấn đề giá tiền, không được cao tớimức bất hợp lý, hai là vấn đề ràng buộc, trong kinh đô sẽ gây áp lực, ép ChuyểnVận ti theo quy củ năm vừa rồi, mười sáu mục chia thành bốn phần nhỏ, sáutám một một, chúng ta... vẫn... chỉ cần phần tám kia.”Một nửa số danh mục mà chủ nhân Minh gia còn nói là “chỉ cần”, lời nói thểhiện rõ sự tự tin.Minh Lan Thạch tâm phục khẩu phục, tình thế có vẻ rất căng thẳng nhưng saukhi phụ thân phân tích quy định triều đình trở nên cực kỳ dễ dàng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nói tới chuyện dùng bạc ném người, đương nhiên trên đời này Minh gia là kẻném tới kinh tâm động phách nhất, cả ngàn cả vạn, khí thế vô song, một lầnném ra tận bốn mươi vạn lượng bạc trắng, định ném tới mức Phạm Nhàn chóngcả mặt. Tuy không thành công, nhưng khí phách cỡ đó thì đám người đút lótnhận hối lộ trong kinh đô làm sao chạm đến được.“Khâm sai đại nhân, phụ thân... Lão Phạm đại nhân là Thượng thư bộ Hộ trongtriều đình Đại Khánh ta, còn quản lý cả Quốc Khố.” Minh Lan Thạch cười khổnhắc nhỏ: “Nếu nói tới bạc, bạc của hắn cũng chẳng ít hơn Minh gia chúng ta.”“Phạm Thượng thư?” Minh Thanh Đạt chế nhạo nói: “Bộ Hộ không có hànhđộng gì thì thôi, nếu Khâm sai vì chèn ép Minh gia chúng ta mà vận dụng lựclượng của phụ thân hắn... thế thì mọi chuyện này lại thú vị rồi. Công chúa điệnhạ vẫn luôn yên tĩnh như vậy, chắc chắn là đang chờ tới lúc đó.”...Mnh Viên lập tức yên tĩnh lại, Minh Lan Thạch trong lòng phát lạnh, biết tuynhìn bên ngoài thì phụ thân đại nhân từ từ nhượng bộ nhưng đã sớm bàn bạc vớicác quý nhân trong kinh đô về việc đối phó với Khâm sai đại nhân. Phía sauchuyện Nội Khố chiêu mua không biết ẩn giấu bao nhiêu máu me và hunghiểm.Chuyện liên quan tới Quốc Khố, Thượng thư, Minh Lan Thạch không dám tiếptục đề tài không thể nói ra ngoài miệng này, rất chín chắn tránh sang chuyệnkhác, bẩm báo: “Theo thông lệ năm vừa rồi, bên phía Thái Bình tiền trang đãchuẩn bị sẵn bạc. Phụ thân đại nhân căn dặn kỹ lưỡng nên lần này chuẩn bịthêm ba phần mười số bạc, tránh cho lúc chiêu mua lại không ứng phó kịp.”Nội Khố chiêu mua dùng cách ghi lượng bạc công khai, tạm không nói tới tiềnđặt cọc sau khi thống nhất mua bán lên tới bốn thành, ngay cả lượng bạc dự trùđặt mua cũng phải chuẩn bị từ trước; hoặc là vàng ròng bạc trắng, hoặc là ngânphiếu tiền trang được triều đình chấp thuận, tất cả đều phải chuyển vào hộitrường riêng biệt trong ngày mở cửa.Tổng hợp lại sẽ lên tới con số cực kỳ khủng khiếp, ngay cả gia tộc giàu có nhấtGiang Nam như Minh gia cũng khó mà lấy ra được nhiều bạc như vậy chỉ trongthời gian ngắn, dù sao họ cũng không thể bán đất bán nhà được. Hơn nữa có sáuphần mười giá mua sau khi được chấp thuận sẽ về lại tay mình ngay lập tức,mấy nhà buôn của hoàng thất không muốn chiếm dụng vốn lưu động thì sẽmượn từ bên ngoài. Còn như gia tộc giàu có như Thôi gia Minh gia hàng nămmỗi khi ra giá cần rất nhiều bạc, đều xoay sở qua Thái Bình tiền trang, dùnghàng hóa sản xuất để đặt cọc; đây đã là thông lệ.Năm nay dự đoán Nội Khố mở cửa sẽ có chút phiền phức, chắc chắn PhạmNhàn sẽ nghĩ cách khiến Minh gia đổ nhiều máu hơn nữa, cho nên năm naylượng ngân phiếu mà Minh gia yêu cầu Thái Bình tiền trang chuẩn bị nhiều hơnhai phần. Đừng coi thường hai phần này, con số quá lớn nên hai phần mườicũng là số lượng cực kỳ khủng khiếp, khiến Minh gia phải đặt cọc không ít thứ.“Thái Bình tiền trang thì đáng tin cậy rồi.” Minh Thanh Đạt trầm giọng nói:“Quan hệ lâu dài, hơn nữa dù sao cũng là sản nghiệp của Đông Di thành, chungquy thì đám ngoại tộc này cũng phải dựa vào hàng hóa mà chúng ta cung cấp.”“Vâng.” Minh Lan Thạch nhẹ nhàng đáp: “Hơn nữa không phải chúng ta vôduyên vô cớ điều động bạc. Hiện tại trên đất Giang Nam cũng có một số kẻkhông có mắt, chỉ muốn xem Minh gia chúng ta hóa thành chuyện cười, nếu lầnnày nhận mua thành công, cũng coi là cho bọn chúng một cái bạt tai, hơn nữacòn khiến Khâm sai đại nhân thấy rõ chỉ có gia tộc của chúng ta mới có thể thaymặt Nội Khố làm ăn buôn bán lớn như vậy.”Minh Thanh Đạt nhìn hắn đầy tán thưởng nói: “Đúng là ý này. Cho nên lầnchiêu mua này chúng ta nhất định phải chiếm được. Triều đình quy định phảiđặt lượng bạc lớn như vậy ở Chuyển Vận ti, vốn là định gạt bỏ những thươngnhân không đủ thực lực, tương tự cũng loại bớt không ít đối thủ cho Minh giata. Thiên hạ này, người có thể lấy ra được nhiều bạc như vậy chỉ có nhà chúngta, ngoài ra đâu còn ai khác? Trừ phi Khâm sai đại nhân muốn thấy sang nămkhông ai có thể tiếp nhận hàng hóa Nội Khố... nếu không chỉ có nước giao chochúng ta. Chúng ta phải bảo đảm, một là vấn đề giá tiền, không được cao tớimức bất hợp lý, hai là vấn đề ràng buộc, trong kinh đô sẽ gây áp lực, ép ChuyểnVận ti theo quy củ năm vừa rồi, mười sáu mục chia thành bốn phần nhỏ, sáutám một một, chúng ta... vẫn... chỉ cần phần tám kia.”Một nửa số danh mục mà chủ nhân Minh gia còn nói là “chỉ cần”, lời nói thểhiện rõ sự tự tin.Minh Lan Thạch tâm phục khẩu phục, tình thế có vẻ rất căng thẳng nhưng saukhi phụ thân phân tích quy định triều đình trở nên cực kỳ dễ dàng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nói tới chuyện dùng bạc ném người, đương nhiên trên đời này Minh gia là kẻném tới kinh tâm động phách nhất, cả ngàn cả vạn, khí thế vô song, một lầnném ra tận bốn mươi vạn lượng bạc trắng, định ném tới mức Phạm Nhàn chóngcả mặt. Tuy không thành công, nhưng khí phách cỡ đó thì đám người đút lótnhận hối lộ trong kinh đô làm sao chạm đến được.“Khâm sai đại nhân, phụ thân... Lão Phạm đại nhân là Thượng thư bộ Hộ trongtriều đình Đại Khánh ta, còn quản lý cả Quốc Khố.” Minh Lan Thạch cười khổnhắc nhỏ: “Nếu nói tới bạc, bạc của hắn cũng chẳng ít hơn Minh gia chúng ta.”“Phạm Thượng thư?” Minh Thanh Đạt chế nhạo nói: “Bộ Hộ không có hànhđộng gì thì thôi, nếu Khâm sai vì chèn ép Minh gia chúng ta mà vận dụng lựclượng của phụ thân hắn... thế thì mọi chuyện này lại thú vị rồi. Công chúa điệnhạ vẫn luôn yên tĩnh như vậy, chắc chắn là đang chờ tới lúc đó.”...Mnh Viên lập tức yên tĩnh lại, Minh Lan Thạch trong lòng phát lạnh, biết tuynhìn bên ngoài thì phụ thân đại nhân từ từ nhượng bộ nhưng đã sớm bàn bạc vớicác quý nhân trong kinh đô về việc đối phó với Khâm sai đại nhân. Phía sauchuyện Nội Khố chiêu mua không biết ẩn giấu bao nhiêu máu me và hunghiểm.Chuyện liên quan tới Quốc Khố, Thượng thư, Minh Lan Thạch không dám tiếptục đề tài không thể nói ra ngoài miệng này, rất chín chắn tránh sang chuyệnkhác, bẩm báo: “Theo thông lệ năm vừa rồi, bên phía Thái Bình tiền trang đãchuẩn bị sẵn bạc. Phụ thân đại nhân căn dặn kỹ lưỡng nên lần này chuẩn bịthêm ba phần mười số bạc, tránh cho lúc chiêu mua lại không ứng phó kịp.”Nội Khố chiêu mua dùng cách ghi lượng bạc công khai, tạm không nói tới tiềnđặt cọc sau khi thống nhất mua bán lên tới bốn thành, ngay cả lượng bạc dự trùđặt mua cũng phải chuẩn bị từ trước; hoặc là vàng ròng bạc trắng, hoặc là ngânphiếu tiền trang được triều đình chấp thuận, tất cả đều phải chuyển vào hộitrường riêng biệt trong ngày mở cửa.Tổng hợp lại sẽ lên tới con số cực kỳ khủng khiếp, ngay cả gia tộc giàu có nhấtGiang Nam như Minh gia cũng khó mà lấy ra được nhiều bạc như vậy chỉ trongthời gian ngắn, dù sao họ cũng không thể bán đất bán nhà được. Hơn nữa có sáuphần mười giá mua sau khi được chấp thuận sẽ về lại tay mình ngay lập tức,mấy nhà buôn của hoàng thất không muốn chiếm dụng vốn lưu động thì sẽmượn từ bên ngoài. Còn như gia tộc giàu có như Thôi gia Minh gia hàng nămmỗi khi ra giá cần rất nhiều bạc, đều xoay sở qua Thái Bình tiền trang, dùnghàng hóa sản xuất để đặt cọc; đây đã là thông lệ.Năm nay dự đoán Nội Khố mở cửa sẽ có chút phiền phức, chắc chắn PhạmNhàn sẽ nghĩ cách khiến Minh gia đổ nhiều máu hơn nữa, cho nên năm naylượng ngân phiếu mà Minh gia yêu cầu Thái Bình tiền trang chuẩn bị nhiều hơnhai phần. Đừng coi thường hai phần này, con số quá lớn nên hai phần mườicũng là số lượng cực kỳ khủng khiếp, khiến Minh gia phải đặt cọc không ít thứ.“Thái Bình tiền trang thì đáng tin cậy rồi.” Minh Thanh Đạt trầm giọng nói:“Quan hệ lâu dài, hơn nữa dù sao cũng là sản nghiệp của Đông Di thành, chungquy thì đám ngoại tộc này cũng phải dựa vào hàng hóa mà chúng ta cung cấp.”“Vâng.” Minh Lan Thạch nhẹ nhàng đáp: “Hơn nữa không phải chúng ta vôduyên vô cớ điều động bạc. Hiện tại trên đất Giang Nam cũng có một số kẻkhông có mắt, chỉ muốn xem Minh gia chúng ta hóa thành chuyện cười, nếu lầnnày nhận mua thành công, cũng coi là cho bọn chúng một cái bạt tai, hơn nữacòn khiến Khâm sai đại nhân thấy rõ chỉ có gia tộc của chúng ta mới có thể thaymặt Nội Khố làm ăn buôn bán lớn như vậy.”Minh Thanh Đạt nhìn hắn đầy tán thưởng nói: “Đúng là ý này. Cho nên lầnchiêu mua này chúng ta nhất định phải chiếm được. Triều đình quy định phảiđặt lượng bạc lớn như vậy ở Chuyển Vận ti, vốn là định gạt bỏ những thươngnhân không đủ thực lực, tương tự cũng loại bớt không ít đối thủ cho Minh giata. Thiên hạ này, người có thể lấy ra được nhiều bạc như vậy chỉ có nhà chúngta, ngoài ra đâu còn ai khác? Trừ phi Khâm sai đại nhân muốn thấy sang nămkhông ai có thể tiếp nhận hàng hóa Nội Khố... nếu không chỉ có nước giao chochúng ta. Chúng ta phải bảo đảm, một là vấn đề giá tiền, không được cao tớimức bất hợp lý, hai là vấn đề ràng buộc, trong kinh đô sẽ gây áp lực, ép ChuyểnVận ti theo quy củ năm vừa rồi, mười sáu mục chia thành bốn phần nhỏ, sáutám một một, chúng ta... vẫn... chỉ cần phần tám kia.”Một nửa số danh mục mà chủ nhân Minh gia còn nói là “chỉ cần”, lời nói thểhiện rõ sự tự tin.Minh Lan Thạch tâm phục khẩu phục, tình thế có vẻ rất căng thẳng nhưng saukhi phụ thân phân tích quy định triều đình trở nên cực kỳ dễ dàng.

Chương 522: Nắm lấy yết hầu của vận mệnh 4