Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 530: Một người tốt thân ở Tô Châu tâm tại thiên hạ 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y xua tay ngăn nỗi lo hơi quá mức của Dương Vạn Lý, cười nói: “Tâm tính củata kiên định nhường nào, đâu cần ngươi lo lắng? Đừng có lúc nào cũng sợ tatrượt xuống vực sâu tà ác, quen với bóng tối thì không thể thấy được ánh sáng.”Dương Vạn Lý run rẩy, giờ mới nhớ lại sư phụ mình là nhân vật cỡ nào, đâu cókém cỏi như vậy, nỗi lo của mình đúng là quá mức.“Tiền bạc, chỉ là công cụ.” Phạm Nhàn nói: “Hễ là hạng người tham lam thìluôn cần dùng tiền bạc để đổi lấy khoái cảm nào đó trên phương diện sinh lýhoặc tâm lý. Còn đối với một người có đủ tiền, tham tiền... nếu không phải vì sốlượng bạc, thế thì nhất định là vì một loại mục đích nào đó.”Dương Vạn Lý lắc đầu nói: “Lòng tham không đáy, trên đời có quá nhiềuchuyện như vậy.” Tuy Phạm Nhàn thường xuyên nói mấy từ ngữ kỳ quái, nhưngDương Vạn Lý đã quen thuộc, dẫu sao nghe vậy cũng hiểu ý tứ đại khái.“Ta không phải thái giám.” Phạm Nhàn cười nói: “Không có ham muốn đặc biệtgì với thứ như bạc.”Dương Vạn Lý cười khổ, thầm nghĩ ngài mà không thích bạc, thế thì cần gì phảidùng danh nghĩa Sử Xiển Lập kinh doanh thanh lâu? Nhất là hành động nhắmvào Minh gia và Nội Khố lần này, rõ ràng là muốn cắt xén bạc, còn đến lúc đóliệu sẽ có bao nhiêu giao về tay triều đình?Phạm Nhàn hoàn toàn không để ý tới oán hận của học si, rất thẳng thắn nói:“Lần này gọi ngươi tới là có một số việc cần giao phó cho ngươi.”Tuy Dương Vạn Lý rất không ủng hộ thủ pháp hành sự của Phạm Nhàn, tronglòng có cảm giác mâu thuẫn, nhưng đối với chuyện mà Phạm Nhàn giao phó,miễn không vi pháp luật pháp, hắn sẽ dốc hết tâm chí và công sức thực hiện.“Xin đại nhân cứ phân phó.” Hắn thấy vẻ mặt Phạm Nhàn nghiêm nghị, cho làchính sự nên thay đổi cách xưng hô, cực kỳ nghiêm túc nói.Phạm Nhàn nhìn hắn đắn đo một lúc rồi nói: “Chẳng bao lâu nữa kinh đô sẽ đưabổ nhiệm tới, điều ngươi tới bộ Công. Ta báo trước cho ngươi một tiếng, tránhkẻo ngươi không biết vì sao.”Dương Vạn Lý nghe câu này cả kinh, thật sự không hiểu vì sao, mình cố gắnglàm việc trong Phú Xuân huyện, dựa theo thông lệ thì sang năm sẽ được lênchâu. Cho dù không bàn tới chuyện hoạn lộ khả quan thì đây cũng là chính đồ.Tuy hắn là người chân thành trung thực nhưng không phải không biết nhữngkhúc mắc trong chốn quan trường, đương nhiên cũng hiểu vì sao sau kỳ thi mùaxuân lần trước sư phụ lại để ba người mình xuống gia nhập các châu quận chứkhông phải nghĩ cách ở lại các bộ ti ở kinh đô.Vì thế lực của Phạm gia ở kinh đô đã rất hùng hậu, cho nên cần có một chút trợthủ ở các quận bên ngoài, đây cũng là lý do Dương Vạn Lý bị điều đến PhúXuân huyện.Cho nên lúc này nghe tin mình được điều vào bộ Công, Dương Vạn Lý lạikhông hiểu nổi, với phẩm cấp của mình, ở ngoài kinh đô còn có thể giúp sư phụlàm chút chuyện, sau khi về kinh thì quan tước thấp, thậm chí còn không thể lêntiếng... Không biết môn sư đại nhân bố trí như vậy có thâm ý gì.Nhận ra nghi hoặc trong lòng hắn, Phạm Nhàn hạ giọng giải thích: “Từ địaphương điều tới bộ Công, dựa theo thông lệ sẽ được thăng nửa cấp, ngươi đừngnghĩ là ta ra tay. Còn vì sao lại để ngươi vào bộ Công, cái này thì ngươi khôngcần ngờ vực gì.”Dương Vạn Lý nghi hoặc gật đầu.“Dưới bộ công có bốn ti.” Phạm Nhàn nhìn vào mắt hắn nói: “Năm đầu tiêntrong Khánh Lịch, khi thực thi chính sách mới Thủy Bộ ti bị đổi thành Đô ThủyThanh lại ti... Lần này ngươi sẽ vào Đô Thủy Thanh lại ti.”Dương Vạn Lý há miệng, tưởng rằng mình đoán được môn sư chuẩn bị làm gì,gương mặt non nớt đỏ lên nói: “Đại nhân, tuy việc sửa chữa công trình trị thủytốn vô số bạc, nhưng chỗ bạc này... lại không động vào được.”Phạm Nhàn sửng sốt, lập tức bật cười mắng: “Ngươi nghĩ vớ nghĩ vẩn cái gìđấy? Người trong thành Hàng Châu giỏi chửi mắng như vậy mà còn chưa mắngngươi tới tỉnh ra à?”Bấy giờ Dương Vạn Lý mới khôi phục tinh thần, nghĩ lại thì cho dù sư môn cótham bạc đến mấy đi nữa, chẳng lẽ lại bỏ mặc Giang Nam Minh gia và Nội Khốở dưới mông đi thò tay vào công trình trị thủy, chắc chắn mình nghĩ sai rồi. Hắncực kỳ xấu hổ thở dài liên tục.Phạm Nhàn tức giận trừng mắt nhìn hắn, cũng thở dài nói: “Cái tính lỗ mãngcủa ngươi cũng phải sửa lại đi. Trước mặt thì ta còn dễ bàn, nhưng sau này còntới bộ Công, sống giữa đám quan viên gian xảo ấy mà cứ như thế này, ta làmsao yên tâm để ngươi đi được?’Dương Vạn Lý cắn răng nói: “Xin nghe theo lời dạy của sư phụ, ngày sau họcsinh nhất định sẽ trầm ổn hơn, xin sư phụ cứ giao phó.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y xua tay ngăn nỗi lo hơi quá mức của Dương Vạn Lý, cười nói: “Tâm tính củata kiên định nhường nào, đâu cần ngươi lo lắng? Đừng có lúc nào cũng sợ tatrượt xuống vực sâu tà ác, quen với bóng tối thì không thể thấy được ánh sáng.”Dương Vạn Lý run rẩy, giờ mới nhớ lại sư phụ mình là nhân vật cỡ nào, đâu cókém cỏi như vậy, nỗi lo của mình đúng là quá mức.“Tiền bạc, chỉ là công cụ.” Phạm Nhàn nói: “Hễ là hạng người tham lam thìluôn cần dùng tiền bạc để đổi lấy khoái cảm nào đó trên phương diện sinh lýhoặc tâm lý. Còn đối với một người có đủ tiền, tham tiền... nếu không phải vì sốlượng bạc, thế thì nhất định là vì một loại mục đích nào đó.”Dương Vạn Lý lắc đầu nói: “Lòng tham không đáy, trên đời có quá nhiềuchuyện như vậy.” Tuy Phạm Nhàn thường xuyên nói mấy từ ngữ kỳ quái, nhưngDương Vạn Lý đã quen thuộc, dẫu sao nghe vậy cũng hiểu ý tứ đại khái.“Ta không phải thái giám.” Phạm Nhàn cười nói: “Không có ham muốn đặc biệtgì với thứ như bạc.”Dương Vạn Lý cười khổ, thầm nghĩ ngài mà không thích bạc, thế thì cần gì phảidùng danh nghĩa Sử Xiển Lập kinh doanh thanh lâu? Nhất là hành động nhắmvào Minh gia và Nội Khố lần này, rõ ràng là muốn cắt xén bạc, còn đến lúc đóliệu sẽ có bao nhiêu giao về tay triều đình?Phạm Nhàn hoàn toàn không để ý tới oán hận của học si, rất thẳng thắn nói:“Lần này gọi ngươi tới là có một số việc cần giao phó cho ngươi.”Tuy Dương Vạn Lý rất không ủng hộ thủ pháp hành sự của Phạm Nhàn, tronglòng có cảm giác mâu thuẫn, nhưng đối với chuyện mà Phạm Nhàn giao phó,miễn không vi pháp luật pháp, hắn sẽ dốc hết tâm chí và công sức thực hiện.“Xin đại nhân cứ phân phó.” Hắn thấy vẻ mặt Phạm Nhàn nghiêm nghị, cho làchính sự nên thay đổi cách xưng hô, cực kỳ nghiêm túc nói.Phạm Nhàn nhìn hắn đắn đo một lúc rồi nói: “Chẳng bao lâu nữa kinh đô sẽ đưabổ nhiệm tới, điều ngươi tới bộ Công. Ta báo trước cho ngươi một tiếng, tránhkẻo ngươi không biết vì sao.”Dương Vạn Lý nghe câu này cả kinh, thật sự không hiểu vì sao, mình cố gắnglàm việc trong Phú Xuân huyện, dựa theo thông lệ thì sang năm sẽ được lênchâu. Cho dù không bàn tới chuyện hoạn lộ khả quan thì đây cũng là chính đồ.Tuy hắn là người chân thành trung thực nhưng không phải không biết nhữngkhúc mắc trong chốn quan trường, đương nhiên cũng hiểu vì sao sau kỳ thi mùaxuân lần trước sư phụ lại để ba người mình xuống gia nhập các châu quận chứkhông phải nghĩ cách ở lại các bộ ti ở kinh đô.Vì thế lực của Phạm gia ở kinh đô đã rất hùng hậu, cho nên cần có một chút trợthủ ở các quận bên ngoài, đây cũng là lý do Dương Vạn Lý bị điều đến PhúXuân huyện.Cho nên lúc này nghe tin mình được điều vào bộ Công, Dương Vạn Lý lạikhông hiểu nổi, với phẩm cấp của mình, ở ngoài kinh đô còn có thể giúp sư phụlàm chút chuyện, sau khi về kinh thì quan tước thấp, thậm chí còn không thể lêntiếng... Không biết môn sư đại nhân bố trí như vậy có thâm ý gì.Nhận ra nghi hoặc trong lòng hắn, Phạm Nhàn hạ giọng giải thích: “Từ địaphương điều tới bộ Công, dựa theo thông lệ sẽ được thăng nửa cấp, ngươi đừngnghĩ là ta ra tay. Còn vì sao lại để ngươi vào bộ Công, cái này thì ngươi khôngcần ngờ vực gì.”Dương Vạn Lý nghi hoặc gật đầu.“Dưới bộ công có bốn ti.” Phạm Nhàn nhìn vào mắt hắn nói: “Năm đầu tiêntrong Khánh Lịch, khi thực thi chính sách mới Thủy Bộ ti bị đổi thành Đô ThủyThanh lại ti... Lần này ngươi sẽ vào Đô Thủy Thanh lại ti.”Dương Vạn Lý há miệng, tưởng rằng mình đoán được môn sư chuẩn bị làm gì,gương mặt non nớt đỏ lên nói: “Đại nhân, tuy việc sửa chữa công trình trị thủytốn vô số bạc, nhưng chỗ bạc này... lại không động vào được.”Phạm Nhàn sửng sốt, lập tức bật cười mắng: “Ngươi nghĩ vớ nghĩ vẩn cái gìđấy? Người trong thành Hàng Châu giỏi chửi mắng như vậy mà còn chưa mắngngươi tới tỉnh ra à?”Bấy giờ Dương Vạn Lý mới khôi phục tinh thần, nghĩ lại thì cho dù sư môn cótham bạc đến mấy đi nữa, chẳng lẽ lại bỏ mặc Giang Nam Minh gia và Nội Khốở dưới mông đi thò tay vào công trình trị thủy, chắc chắn mình nghĩ sai rồi. Hắncực kỳ xấu hổ thở dài liên tục.Phạm Nhàn tức giận trừng mắt nhìn hắn, cũng thở dài nói: “Cái tính lỗ mãngcủa ngươi cũng phải sửa lại đi. Trước mặt thì ta còn dễ bàn, nhưng sau này còntới bộ Công, sống giữa đám quan viên gian xảo ấy mà cứ như thế này, ta làmsao yên tâm để ngươi đi được?’Dương Vạn Lý cắn răng nói: “Xin nghe theo lời dạy của sư phụ, ngày sau họcsinh nhất định sẽ trầm ổn hơn, xin sư phụ cứ giao phó.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y xua tay ngăn nỗi lo hơi quá mức của Dương Vạn Lý, cười nói: “Tâm tính củata kiên định nhường nào, đâu cần ngươi lo lắng? Đừng có lúc nào cũng sợ tatrượt xuống vực sâu tà ác, quen với bóng tối thì không thể thấy được ánh sáng.”Dương Vạn Lý run rẩy, giờ mới nhớ lại sư phụ mình là nhân vật cỡ nào, đâu cókém cỏi như vậy, nỗi lo của mình đúng là quá mức.“Tiền bạc, chỉ là công cụ.” Phạm Nhàn nói: “Hễ là hạng người tham lam thìluôn cần dùng tiền bạc để đổi lấy khoái cảm nào đó trên phương diện sinh lýhoặc tâm lý. Còn đối với một người có đủ tiền, tham tiền... nếu không phải vì sốlượng bạc, thế thì nhất định là vì một loại mục đích nào đó.”Dương Vạn Lý lắc đầu nói: “Lòng tham không đáy, trên đời có quá nhiềuchuyện như vậy.” Tuy Phạm Nhàn thường xuyên nói mấy từ ngữ kỳ quái, nhưngDương Vạn Lý đã quen thuộc, dẫu sao nghe vậy cũng hiểu ý tứ đại khái.“Ta không phải thái giám.” Phạm Nhàn cười nói: “Không có ham muốn đặc biệtgì với thứ như bạc.”Dương Vạn Lý cười khổ, thầm nghĩ ngài mà không thích bạc, thế thì cần gì phảidùng danh nghĩa Sử Xiển Lập kinh doanh thanh lâu? Nhất là hành động nhắmvào Minh gia và Nội Khố lần này, rõ ràng là muốn cắt xén bạc, còn đến lúc đóliệu sẽ có bao nhiêu giao về tay triều đình?Phạm Nhàn hoàn toàn không để ý tới oán hận của học si, rất thẳng thắn nói:“Lần này gọi ngươi tới là có một số việc cần giao phó cho ngươi.”Tuy Dương Vạn Lý rất không ủng hộ thủ pháp hành sự của Phạm Nhàn, tronglòng có cảm giác mâu thuẫn, nhưng đối với chuyện mà Phạm Nhàn giao phó,miễn không vi pháp luật pháp, hắn sẽ dốc hết tâm chí và công sức thực hiện.“Xin đại nhân cứ phân phó.” Hắn thấy vẻ mặt Phạm Nhàn nghiêm nghị, cho làchính sự nên thay đổi cách xưng hô, cực kỳ nghiêm túc nói.Phạm Nhàn nhìn hắn đắn đo một lúc rồi nói: “Chẳng bao lâu nữa kinh đô sẽ đưabổ nhiệm tới, điều ngươi tới bộ Công. Ta báo trước cho ngươi một tiếng, tránhkẻo ngươi không biết vì sao.”Dương Vạn Lý nghe câu này cả kinh, thật sự không hiểu vì sao, mình cố gắnglàm việc trong Phú Xuân huyện, dựa theo thông lệ thì sang năm sẽ được lênchâu. Cho dù không bàn tới chuyện hoạn lộ khả quan thì đây cũng là chính đồ.Tuy hắn là người chân thành trung thực nhưng không phải không biết nhữngkhúc mắc trong chốn quan trường, đương nhiên cũng hiểu vì sao sau kỳ thi mùaxuân lần trước sư phụ lại để ba người mình xuống gia nhập các châu quận chứkhông phải nghĩ cách ở lại các bộ ti ở kinh đô.Vì thế lực của Phạm gia ở kinh đô đã rất hùng hậu, cho nên cần có một chút trợthủ ở các quận bên ngoài, đây cũng là lý do Dương Vạn Lý bị điều đến PhúXuân huyện.Cho nên lúc này nghe tin mình được điều vào bộ Công, Dương Vạn Lý lạikhông hiểu nổi, với phẩm cấp của mình, ở ngoài kinh đô còn có thể giúp sư phụlàm chút chuyện, sau khi về kinh thì quan tước thấp, thậm chí còn không thể lêntiếng... Không biết môn sư đại nhân bố trí như vậy có thâm ý gì.Nhận ra nghi hoặc trong lòng hắn, Phạm Nhàn hạ giọng giải thích: “Từ địaphương điều tới bộ Công, dựa theo thông lệ sẽ được thăng nửa cấp, ngươi đừngnghĩ là ta ra tay. Còn vì sao lại để ngươi vào bộ Công, cái này thì ngươi khôngcần ngờ vực gì.”Dương Vạn Lý nghi hoặc gật đầu.“Dưới bộ công có bốn ti.” Phạm Nhàn nhìn vào mắt hắn nói: “Năm đầu tiêntrong Khánh Lịch, khi thực thi chính sách mới Thủy Bộ ti bị đổi thành Đô ThủyThanh lại ti... Lần này ngươi sẽ vào Đô Thủy Thanh lại ti.”Dương Vạn Lý há miệng, tưởng rằng mình đoán được môn sư chuẩn bị làm gì,gương mặt non nớt đỏ lên nói: “Đại nhân, tuy việc sửa chữa công trình trị thủytốn vô số bạc, nhưng chỗ bạc này... lại không động vào được.”Phạm Nhàn sửng sốt, lập tức bật cười mắng: “Ngươi nghĩ vớ nghĩ vẩn cái gìđấy? Người trong thành Hàng Châu giỏi chửi mắng như vậy mà còn chưa mắngngươi tới tỉnh ra à?”Bấy giờ Dương Vạn Lý mới khôi phục tinh thần, nghĩ lại thì cho dù sư môn cótham bạc đến mấy đi nữa, chẳng lẽ lại bỏ mặc Giang Nam Minh gia và Nội Khốở dưới mông đi thò tay vào công trình trị thủy, chắc chắn mình nghĩ sai rồi. Hắncực kỳ xấu hổ thở dài liên tục.Phạm Nhàn tức giận trừng mắt nhìn hắn, cũng thở dài nói: “Cái tính lỗ mãngcủa ngươi cũng phải sửa lại đi. Trước mặt thì ta còn dễ bàn, nhưng sau này còntới bộ Công, sống giữa đám quan viên gian xảo ấy mà cứ như thế này, ta làmsao yên tâm để ngươi đi được?’Dương Vạn Lý cắn răng nói: “Xin nghe theo lời dạy của sư phụ, ngày sau họcsinh nhất định sẽ trầm ổn hơn, xin sư phụ cứ giao phó.”

Chương 530: Một người tốt thân ở Tô Châu tâm tại thiên hạ 2