Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 531: Một người tốt thân ở Tô Châu tâm tại thiên hạ 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn im lặng một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào haimắt Dương Vạn Lý, nhìn tới lúc trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi mới bình tĩnhnói: “Đô Thủy Thanh lại ti... phụ trách xét duyệt và phân phán lượng bạc cầnthiết mà triều đình chuyển tới các vùng vết nứt sông, con số cực lớn. Nhất lànăm ngoái Đại Giang vỡ để, thương vong vô số, năm nay chỉ cần tình hình quốckhố trong triều khá hơn một chút, chắc chắn bệ hạ sẽ rút bạc đủ nhiều. Còn ta,bảo ngươi tới Đô Thủy Thanh lại ti chính là muốn ngươi... trông coi khoản bạcnày.”Dương Vạn Lý đờ người ra trên ghế, nửa ngày sau vẫn chưa khôi phục tinhthần... Công trình trị thủy? Đê lớn? Nước lũ? Lượng bạc như nước lũ? Thế nhânđều biết, vận chuyển đường sông là sự vụ tốn tiền nhất trong quốc kế dân sinh,đặc biệt là trong Khánh Quốc mười mấy năm qua, hàng năm chỉnh đốn sôngngòi, hàng năm vỡ đê, bạc đổ vào khác nào nước lũ nhưng không nghe thấychút tiếng vang nào.Một là ông trời già không nể mặt, thứ hai đương nhiên là họa do người. Từ bộCông ở kinh đô, lại từ Hà Vận Tổng Đốc phủ đi xuống quan viên các cấp, cũngkhông biết vơ vét bao nhiêu chỗ tốt từ khoản bạc khổng lồ này. Tham lam hủbạc, khác nào hồng thủy.Đương nhiên trong lòng bệ hạ cũng biết việc này. Bốn năm trước Đại Giang vỡđê, sau khi Giám Sát viện điều tra tượng tận, xử chém một vị Tổng đốc Hà Vậnngay trong triều. Có người nói trong nhà vị Tổng đốc Hà Vận đó tích lũy tài sảnbằng cả một nước, hơn nữa chỗ dựa sau lưng là Thái hậu. Chỉ có điều, cho dùHoàng đế Khánh Quốc xử tử nghiêm ngặt như vậy nhưng vẫn không ngăn đượcbầu không khí tham lam hủ bại trong vấn đề công trình trị thủy, mà cũng bốnnăm nay không ai tiếp nhận chức vị Tổng đốc Hà Vận.Lại thêm mấy năm nay tiền lời của Nội Khố năm sau không bằng năm trước,hai đầu đều có chuyện, quốc khố trống rỗng, công trình thủy lợi hai bên bờ ĐạiGiang đã lâu không tu sửa nên mới gây ra hậu quả đáng sợ mấy năm trước.Chuyện mà ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng không cách nào hoàn thành... lại bảomình đi làm?Thật ra trong chuyện này không phải Dương Vạn Lý ngốc mà là hắn cũng tựbiết mình. Có lẽ mình có năng lực cai trị một châu một quận; nhưng muốn loliệu đường sông, liên quan tới sinh tử của muôn dân trong thiên hạ, thế thì hắncũng không dám mạnh miệng.Vì vậy hắn sợ hãi vái lạy trước mặt Phạm Nhàn, liên tục chào từ giã.Phạm Nhàn nhìn hắn lắc đầu nói: “Sợ cái gì chứ? Bảo ngươi đi trông bạc chứ cóbảo ngươi lấp đất trên sông đâu.”“Để bảo đảm an toàn cho Đại Giang, có lấp đất lên sông cả vạn dặm cũng có gìphải sợ?” Dương Vạn Lý cười khổ đáp: “Nhưng nếu sư phụ đã nghĩ tới côngtrình trị thủy, chắc cũng biết chuyện này liên can rất lớn, chỉ một chút sai lầmthôi cũng gây ra tai họa nhấn chìm cả vạn dân. Học sinh thật sự không dám đápứng.”Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Ngươi muốn làm một vị thanh quan lưu danh sửsách cơ mà? Ta cho ngươi tới cái ổ tham quan đen tối nhất Đại Khánh ta màngươi lại không dám đi?”Dương Vạn Lý sắc mặt đỏ lên, chậm rãi cúi đầu.Phạm Nhàn không buồn nói lại, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.Một lúc lâu sau cuối cùng Dương Vạn Lý cũng dũng cảm ngẩng đầu lên, cắnrăng nói: “Xin làm theo lời đại nhân.” Hắn thầm nghĩ, cho dù sau này có bị hạichết trong nha môn Hà Vận cũng phải bỏ góp chút công sức. Đúng như môn sưnói, vì lợi ích cho cả thiên hạ, sao lại tiếc cái thân này?Ánh mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ tán thưởng, ôn tồn nói: “Không tiếc xá thân này,dám kéo... khụ khụ, Tổng đốc ngã ngựa.”Dương Vạn Lý sửng sốt, thầm nghĩ câu này thật kỳ quái.Phạm Nhàn cười che giấu nói: “Huống chi hôm nay chức vị Tổng đốc Hà Vậnvẫn luôn để trống. Có ta, Phạm gia và Giám Sát viện trông nom cho ngươi, tuynha môn Hà Vận sâu như đầm rồng nhưng đám tham quan kia mà dám dùng thủđoạn ngấm ngầm đối phó với ngươi... cũng phải xem ta có đáp ứng hay không.”Dương Vạn Lý nghĩ lại cũng thấy đúng, mình có chỗ dựa lớn như môn sư, cònphải sợ đám người này chắc? Tâm trạng hắn chuyển biến cũng nhanh, gươngmặt lộ ra thần sắc nóng lòng muốn thử, cứ như ngay lúc này có thể chạy về kinhđô báo tin, sau đó nhanh nhanh chóng chóng tới bên bờ Đại Giang, quan sátxem bạc của triều đình có chi tiêu đúng chỗ hay không.Phạm Nhàn thấy thần sắc hắn, không nhịn được nở nụ cười, nhưng lại nhanhchóng nghiêm mặt nói: “Nhưng có một câu, ngươi phải nhớ cho kỹ.”“Mời sư phụ phân phó.”“Ngươi... chỉ có thể quản bạc, không thể quản công trình trị thủy.” Phạm Nhàncực kỳ nghiêm túc nhìn hắn.Dương Vạn Lý ngớ người, thầm nghĩ việc tu sửa sông ngòi lợi nước lợi dân, vìsao mình không được làm?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn im lặng một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào haimắt Dương Vạn Lý, nhìn tới lúc trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi mới bình tĩnhnói: “Đô Thủy Thanh lại ti... phụ trách xét duyệt và phân phán lượng bạc cầnthiết mà triều đình chuyển tới các vùng vết nứt sông, con số cực lớn. Nhất lànăm ngoái Đại Giang vỡ để, thương vong vô số, năm nay chỉ cần tình hình quốckhố trong triều khá hơn một chút, chắc chắn bệ hạ sẽ rút bạc đủ nhiều. Còn ta,bảo ngươi tới Đô Thủy Thanh lại ti chính là muốn ngươi... trông coi khoản bạcnày.”Dương Vạn Lý đờ người ra trên ghế, nửa ngày sau vẫn chưa khôi phục tinhthần... Công trình trị thủy? Đê lớn? Nước lũ? Lượng bạc như nước lũ? Thế nhânđều biết, vận chuyển đường sông là sự vụ tốn tiền nhất trong quốc kế dân sinh,đặc biệt là trong Khánh Quốc mười mấy năm qua, hàng năm chỉnh đốn sôngngòi, hàng năm vỡ đê, bạc đổ vào khác nào nước lũ nhưng không nghe thấychút tiếng vang nào.Một là ông trời già không nể mặt, thứ hai đương nhiên là họa do người. Từ bộCông ở kinh đô, lại từ Hà Vận Tổng Đốc phủ đi xuống quan viên các cấp, cũngkhông biết vơ vét bao nhiêu chỗ tốt từ khoản bạc khổng lồ này. Tham lam hủbạc, khác nào hồng thủy.Đương nhiên trong lòng bệ hạ cũng biết việc này. Bốn năm trước Đại Giang vỡđê, sau khi Giám Sát viện điều tra tượng tận, xử chém một vị Tổng đốc Hà Vậnngay trong triều. Có người nói trong nhà vị Tổng đốc Hà Vận đó tích lũy tài sảnbằng cả một nước, hơn nữa chỗ dựa sau lưng là Thái hậu. Chỉ có điều, cho dùHoàng đế Khánh Quốc xử tử nghiêm ngặt như vậy nhưng vẫn không ngăn đượcbầu không khí tham lam hủ bại trong vấn đề công trình trị thủy, mà cũng bốnnăm nay không ai tiếp nhận chức vị Tổng đốc Hà Vận.Lại thêm mấy năm nay tiền lời của Nội Khố năm sau không bằng năm trước,hai đầu đều có chuyện, quốc khố trống rỗng, công trình thủy lợi hai bên bờ ĐạiGiang đã lâu không tu sửa nên mới gây ra hậu quả đáng sợ mấy năm trước.Chuyện mà ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng không cách nào hoàn thành... lại bảomình đi làm?Thật ra trong chuyện này không phải Dương Vạn Lý ngốc mà là hắn cũng tựbiết mình. Có lẽ mình có năng lực cai trị một châu một quận; nhưng muốn loliệu đường sông, liên quan tới sinh tử của muôn dân trong thiên hạ, thế thì hắncũng không dám mạnh miệng.Vì vậy hắn sợ hãi vái lạy trước mặt Phạm Nhàn, liên tục chào từ giã.Phạm Nhàn nhìn hắn lắc đầu nói: “Sợ cái gì chứ? Bảo ngươi đi trông bạc chứ cóbảo ngươi lấp đất trên sông đâu.”“Để bảo đảm an toàn cho Đại Giang, có lấp đất lên sông cả vạn dặm cũng có gìphải sợ?” Dương Vạn Lý cười khổ đáp: “Nhưng nếu sư phụ đã nghĩ tới côngtrình trị thủy, chắc cũng biết chuyện này liên can rất lớn, chỉ một chút sai lầmthôi cũng gây ra tai họa nhấn chìm cả vạn dân. Học sinh thật sự không dám đápứng.”Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Ngươi muốn làm một vị thanh quan lưu danh sửsách cơ mà? Ta cho ngươi tới cái ổ tham quan đen tối nhất Đại Khánh ta màngươi lại không dám đi?”Dương Vạn Lý sắc mặt đỏ lên, chậm rãi cúi đầu.Phạm Nhàn không buồn nói lại, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.Một lúc lâu sau cuối cùng Dương Vạn Lý cũng dũng cảm ngẩng đầu lên, cắnrăng nói: “Xin làm theo lời đại nhân.” Hắn thầm nghĩ, cho dù sau này có bị hạichết trong nha môn Hà Vận cũng phải bỏ góp chút công sức. Đúng như môn sưnói, vì lợi ích cho cả thiên hạ, sao lại tiếc cái thân này?Ánh mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ tán thưởng, ôn tồn nói: “Không tiếc xá thân này,dám kéo... khụ khụ, Tổng đốc ngã ngựa.”Dương Vạn Lý sửng sốt, thầm nghĩ câu này thật kỳ quái.Phạm Nhàn cười che giấu nói: “Huống chi hôm nay chức vị Tổng đốc Hà Vậnvẫn luôn để trống. Có ta, Phạm gia và Giám Sát viện trông nom cho ngươi, tuynha môn Hà Vận sâu như đầm rồng nhưng đám tham quan kia mà dám dùng thủđoạn ngấm ngầm đối phó với ngươi... cũng phải xem ta có đáp ứng hay không.”Dương Vạn Lý nghĩ lại cũng thấy đúng, mình có chỗ dựa lớn như môn sư, cònphải sợ đám người này chắc? Tâm trạng hắn chuyển biến cũng nhanh, gươngmặt lộ ra thần sắc nóng lòng muốn thử, cứ như ngay lúc này có thể chạy về kinhđô báo tin, sau đó nhanh nhanh chóng chóng tới bên bờ Đại Giang, quan sátxem bạc của triều đình có chi tiêu đúng chỗ hay không.Phạm Nhàn thấy thần sắc hắn, không nhịn được nở nụ cười, nhưng lại nhanhchóng nghiêm mặt nói: “Nhưng có một câu, ngươi phải nhớ cho kỹ.”“Mời sư phụ phân phó.”“Ngươi... chỉ có thể quản bạc, không thể quản công trình trị thủy.” Phạm Nhàncực kỳ nghiêm túc nhìn hắn.Dương Vạn Lý ngớ người, thầm nghĩ việc tu sửa sông ngòi lợi nước lợi dân, vìsao mình không được làm?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn im lặng một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào haimắt Dương Vạn Lý, nhìn tới lúc trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi mới bình tĩnhnói: “Đô Thủy Thanh lại ti... phụ trách xét duyệt và phân phán lượng bạc cầnthiết mà triều đình chuyển tới các vùng vết nứt sông, con số cực lớn. Nhất lànăm ngoái Đại Giang vỡ để, thương vong vô số, năm nay chỉ cần tình hình quốckhố trong triều khá hơn một chút, chắc chắn bệ hạ sẽ rút bạc đủ nhiều. Còn ta,bảo ngươi tới Đô Thủy Thanh lại ti chính là muốn ngươi... trông coi khoản bạcnày.”Dương Vạn Lý đờ người ra trên ghế, nửa ngày sau vẫn chưa khôi phục tinhthần... Công trình trị thủy? Đê lớn? Nước lũ? Lượng bạc như nước lũ? Thế nhânđều biết, vận chuyển đường sông là sự vụ tốn tiền nhất trong quốc kế dân sinh,đặc biệt là trong Khánh Quốc mười mấy năm qua, hàng năm chỉnh đốn sôngngòi, hàng năm vỡ đê, bạc đổ vào khác nào nước lũ nhưng không nghe thấychút tiếng vang nào.Một là ông trời già không nể mặt, thứ hai đương nhiên là họa do người. Từ bộCông ở kinh đô, lại từ Hà Vận Tổng Đốc phủ đi xuống quan viên các cấp, cũngkhông biết vơ vét bao nhiêu chỗ tốt từ khoản bạc khổng lồ này. Tham lam hủbạc, khác nào hồng thủy.Đương nhiên trong lòng bệ hạ cũng biết việc này. Bốn năm trước Đại Giang vỡđê, sau khi Giám Sát viện điều tra tượng tận, xử chém một vị Tổng đốc Hà Vậnngay trong triều. Có người nói trong nhà vị Tổng đốc Hà Vận đó tích lũy tài sảnbằng cả một nước, hơn nữa chỗ dựa sau lưng là Thái hậu. Chỉ có điều, cho dùHoàng đế Khánh Quốc xử tử nghiêm ngặt như vậy nhưng vẫn không ngăn đượcbầu không khí tham lam hủ bại trong vấn đề công trình trị thủy, mà cũng bốnnăm nay không ai tiếp nhận chức vị Tổng đốc Hà Vận.Lại thêm mấy năm nay tiền lời của Nội Khố năm sau không bằng năm trước,hai đầu đều có chuyện, quốc khố trống rỗng, công trình thủy lợi hai bên bờ ĐạiGiang đã lâu không tu sửa nên mới gây ra hậu quả đáng sợ mấy năm trước.Chuyện mà ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng không cách nào hoàn thành... lại bảomình đi làm?Thật ra trong chuyện này không phải Dương Vạn Lý ngốc mà là hắn cũng tựbiết mình. Có lẽ mình có năng lực cai trị một châu một quận; nhưng muốn loliệu đường sông, liên quan tới sinh tử của muôn dân trong thiên hạ, thế thì hắncũng không dám mạnh miệng.Vì vậy hắn sợ hãi vái lạy trước mặt Phạm Nhàn, liên tục chào từ giã.Phạm Nhàn nhìn hắn lắc đầu nói: “Sợ cái gì chứ? Bảo ngươi đi trông bạc chứ cóbảo ngươi lấp đất trên sông đâu.”“Để bảo đảm an toàn cho Đại Giang, có lấp đất lên sông cả vạn dặm cũng có gìphải sợ?” Dương Vạn Lý cười khổ đáp: “Nhưng nếu sư phụ đã nghĩ tới côngtrình trị thủy, chắc cũng biết chuyện này liên can rất lớn, chỉ một chút sai lầmthôi cũng gây ra tai họa nhấn chìm cả vạn dân. Học sinh thật sự không dám đápứng.”Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Ngươi muốn làm một vị thanh quan lưu danh sửsách cơ mà? Ta cho ngươi tới cái ổ tham quan đen tối nhất Đại Khánh ta màngươi lại không dám đi?”Dương Vạn Lý sắc mặt đỏ lên, chậm rãi cúi đầu.Phạm Nhàn không buồn nói lại, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.Một lúc lâu sau cuối cùng Dương Vạn Lý cũng dũng cảm ngẩng đầu lên, cắnrăng nói: “Xin làm theo lời đại nhân.” Hắn thầm nghĩ, cho dù sau này có bị hạichết trong nha môn Hà Vận cũng phải bỏ góp chút công sức. Đúng như môn sưnói, vì lợi ích cho cả thiên hạ, sao lại tiếc cái thân này?Ánh mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ tán thưởng, ôn tồn nói: “Không tiếc xá thân này,dám kéo... khụ khụ, Tổng đốc ngã ngựa.”Dương Vạn Lý sửng sốt, thầm nghĩ câu này thật kỳ quái.Phạm Nhàn cười che giấu nói: “Huống chi hôm nay chức vị Tổng đốc Hà Vậnvẫn luôn để trống. Có ta, Phạm gia và Giám Sát viện trông nom cho ngươi, tuynha môn Hà Vận sâu như đầm rồng nhưng đám tham quan kia mà dám dùng thủđoạn ngấm ngầm đối phó với ngươi... cũng phải xem ta có đáp ứng hay không.”Dương Vạn Lý nghĩ lại cũng thấy đúng, mình có chỗ dựa lớn như môn sư, cònphải sợ đám người này chắc? Tâm trạng hắn chuyển biến cũng nhanh, gươngmặt lộ ra thần sắc nóng lòng muốn thử, cứ như ngay lúc này có thể chạy về kinhđô báo tin, sau đó nhanh nhanh chóng chóng tới bên bờ Đại Giang, quan sátxem bạc của triều đình có chi tiêu đúng chỗ hay không.Phạm Nhàn thấy thần sắc hắn, không nhịn được nở nụ cười, nhưng lại nhanhchóng nghiêm mặt nói: “Nhưng có một câu, ngươi phải nhớ cho kỹ.”“Mời sư phụ phân phó.”“Ngươi... chỉ có thể quản bạc, không thể quản công trình trị thủy.” Phạm Nhàncực kỳ nghiêm túc nhìn hắn.Dương Vạn Lý ngớ người, thầm nghĩ việc tu sửa sông ngòi lợi nước lợi dân, vìsao mình không được làm?