Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 539: Cường đạo phòng Ất tứ 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngoài Hồng lão công công, trong hoàng cung lạnh lẽo thấm xương kia, còn cócái gì đáng để Phạm Nhàn cảnh giác?Phạm Nhàn lạnh lùng đứng trên bậc đá phía trước sảnh chính, các thương nhântrong gian phòng bên dưới mái hiên nhanh chóng bước ra cúi người hành lễ vớiy.Ánh mắt y nhìn chằm chằm vào cửa chính, thậm chí không buồn liếc mắt sangngay cả hai cha con Minh gia ở phòng chữ Giáp gần mình nhất.Cửa lớn kẽo kẹt đẩy ra.Một hàng người trầm tĩnh bước vào, trên người bọn họ không có vẻ giàu có xahoa như các thương nhân thông thường, cũng không có vẻ quyền quý như cácquan viên, ngược lại mang đầy cảm giác tanh máu chốn giang hồ.Người này đi vào đứng trong sân, cứ như vài con sói dữ đột nhiên đi vào giữabầy cừu, còn tô điểm bằng một cái đuôi huơu, trông chẳng ăn nhập gì với nhau,chướng mắt tới cực điểm.Người này chính là đại thống lĩnh của Giang Nam thủy trại hiện tại, Hạ Tê Phi.Hôm nay Hạ Tê Phi mặc một bộ y phục bằng vải lụa mềm mại, nhưng vẫnkhông che được khí tức thiết huyết trên người hắn. Sắc mặt hắn bình tĩnh,nhưng trong ánh mắt híp lại vẫn toát lên vẻ hưng phấn và căng thẳng.Hạ Tê Phi chắp tay hành lễ với Phạm Nhàn: “Chính sứ đại nhân, thảo dân tớimuộn.”“Không muộn.” Phạm Nhàn lạnh lùng nói: “Chỉ cần tới là được.”Các thương nhân lớn ở Giang Nam thường có một số chuyện làm ăn không thểlộ ra ngoài sáng, hơn nữa bọn họ cũng có rất nhiều chuyện cần phải dựa vào lựclượng giang hồ bản địa. Còn Hạ Tê Phi thân là đại đầu mục của Giang Namthủy trại, thật ra cũng âm thầm qua lại với dám thương nhân này, thậm chí baogồm cả Minh gia.Thế nên cũng có một số người từng thấy gương mặt thật của Hạ Tê Phi, hômnay thấy hắn dẫn huynh đệ thuộc hạ của mình đi vào trong trạch viện, lập tức cóngười mắt sắc nhận ra, tiếng thì thầm bàn tán dần dần dâng lên rồi biến thành vôsố âm thanh kinh ngạc!Lũ cướp ven sông mà cũng tới tham gia Nội Khố chiêu mua?Các thương nhân mặt mày kinh ngạc nhìn Hạ Tê Phi ở trong sân, lại không nhịnđược nghĩ tới Phạm Nhàn đứng trên thềm đá, nhưng có nhĩ thế nào cũng khôngthể hiểu được chuyện này.Lũ giặc sông nước mà lại đi buôn? Thế thì thương nhân chúng ta đi làm gì?Chẳng lẽ đi làm sơn tặc? Thời thế này... từ khi Tiểu Phạm đại nhân vang danhtới giờ dường như trở nên kỳ quái lạ lùng, khó mà nắm bắt. Hơn nữa các thươngnhân Giang Nam càng tò mò hơn là, cho dù Hạ Tê Phi cướp đoạt khắp nơi đinữa, nhưng làm sao chuẩn bị được nhiều bạc như vậy? Nhưng nếu đám ngườiGiang Nam thủy trại này đã được vào cửa Nội Khố, thế thì chít ít cũng phảigiao đủ tiền đảm bảo... Làm giặc cướp trên sông mà kiếm được nhiều tiền nhưvậy, sao mình phải khổ cực đi buôn đi bán?Minh Thanh Đạt đứng trên thềm đá của gian gần nhất, híp mắt lại nhìn ngườicuối cùng vào cửa, nhỏ giọng nói: “Người này là ai?’“Hắn là Hạ Tê Phi.” Minh Lan Thạch ghé sát tai phụ thân nói: “Đại đầu mụccủa Giang Nam thủy trại, trong quá khứ từng liên hệ đôi chút nhưng chưa từnggặp, không biết có chuyện gì xảy ra mà hôm nay hắn cũng tới góp vui.”Minh Thanh Đạt càng híp mắt chặt hơn, tới mức gần như không thể thấy conngươi lạnh lẽo bên trong. Chỉ nghe hắn nói đầy ẩn ý: “Xem ra... người nàychính là quân cờ mà Khâm sai đại nhân mai phục từ trước.”Ngay lúc này Hạ Tê Phi chậm rãi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của gia chủđương đại Minh gia, nở nụ cười, cực kỳ chân thành... phơi bày địch ý vô tận vàkhao khát uống máu.*Minh thất thiếu gia bị giết mẫu thân bị cướp gia sản, dưới sự trợ giúp củaPhạm Nhàn, cuối cùng cũng có cơ hội quang minh chính đại ra mặt báo thù.Không bao lâu sau, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh cũng tới, còn Ngự sửQuách Tranh vẫn luôn lề mề ở sân sau cuối cùng cũng tới phòng trước. Đến giờthì bốn vị quan lớn chủ trì và giám sát Nội Khố chiêu mua cũng tụ tập ở mộtnơi. Hôm nay Quách Tranh đã không còn là Tả đô Ngự sử Đô Sát viện vẻ vangtrong kinh thành; nhưng hắn tuần tra các khu vực, vẫn có quyền lực nhất định.Thù oán cũ giữa hắn và Phạm Nhàn còn chưa giải, cho nên lúc gặp mặt khótránh khỏi lúng túng, lúc bốn vị quan lớn chào lẫn nhau, cứ cảm thấy trong ánhmắt bình tĩnh lạnh lùng của Phạm Nhàn ẩn giấu một chút gì đó nguy hiểm.Hôm nay trong bốn vị quan lớn này, Hoàng công công tới từ kinh đô đươngnhiên đại diện cho cung đình; Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh đại diện cho hệthống quan viên trong triều; Ngự sử Đại phu Quách Tranh đại biểu cho hệ thốngngôn quan.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngoài Hồng lão công công, trong hoàng cung lạnh lẽo thấm xương kia, còn cócái gì đáng để Phạm Nhàn cảnh giác?Phạm Nhàn lạnh lùng đứng trên bậc đá phía trước sảnh chính, các thương nhântrong gian phòng bên dưới mái hiên nhanh chóng bước ra cúi người hành lễ vớiy.Ánh mắt y nhìn chằm chằm vào cửa chính, thậm chí không buồn liếc mắt sangngay cả hai cha con Minh gia ở phòng chữ Giáp gần mình nhất.Cửa lớn kẽo kẹt đẩy ra.Một hàng người trầm tĩnh bước vào, trên người bọn họ không có vẻ giàu có xahoa như các thương nhân thông thường, cũng không có vẻ quyền quý như cácquan viên, ngược lại mang đầy cảm giác tanh máu chốn giang hồ.Người này đi vào đứng trong sân, cứ như vài con sói dữ đột nhiên đi vào giữabầy cừu, còn tô điểm bằng một cái đuôi huơu, trông chẳng ăn nhập gì với nhau,chướng mắt tới cực điểm.Người này chính là đại thống lĩnh của Giang Nam thủy trại hiện tại, Hạ Tê Phi.Hôm nay Hạ Tê Phi mặc một bộ y phục bằng vải lụa mềm mại, nhưng vẫnkhông che được khí tức thiết huyết trên người hắn. Sắc mặt hắn bình tĩnh,nhưng trong ánh mắt híp lại vẫn toát lên vẻ hưng phấn và căng thẳng.Hạ Tê Phi chắp tay hành lễ với Phạm Nhàn: “Chính sứ đại nhân, thảo dân tớimuộn.”“Không muộn.” Phạm Nhàn lạnh lùng nói: “Chỉ cần tới là được.”Các thương nhân lớn ở Giang Nam thường có một số chuyện làm ăn không thểlộ ra ngoài sáng, hơn nữa bọn họ cũng có rất nhiều chuyện cần phải dựa vào lựclượng giang hồ bản địa. Còn Hạ Tê Phi thân là đại đầu mục của Giang Namthủy trại, thật ra cũng âm thầm qua lại với dám thương nhân này, thậm chí baogồm cả Minh gia.Thế nên cũng có một số người từng thấy gương mặt thật của Hạ Tê Phi, hômnay thấy hắn dẫn huynh đệ thuộc hạ của mình đi vào trong trạch viện, lập tức cóngười mắt sắc nhận ra, tiếng thì thầm bàn tán dần dần dâng lên rồi biến thành vôsố âm thanh kinh ngạc!Lũ cướp ven sông mà cũng tới tham gia Nội Khố chiêu mua?Các thương nhân mặt mày kinh ngạc nhìn Hạ Tê Phi ở trong sân, lại không nhịnđược nghĩ tới Phạm Nhàn đứng trên thềm đá, nhưng có nhĩ thế nào cũng khôngthể hiểu được chuyện này.Lũ giặc sông nước mà lại đi buôn? Thế thì thương nhân chúng ta đi làm gì?Chẳng lẽ đi làm sơn tặc? Thời thế này... từ khi Tiểu Phạm đại nhân vang danhtới giờ dường như trở nên kỳ quái lạ lùng, khó mà nắm bắt. Hơn nữa các thươngnhân Giang Nam càng tò mò hơn là, cho dù Hạ Tê Phi cướp đoạt khắp nơi đinữa, nhưng làm sao chuẩn bị được nhiều bạc như vậy? Nhưng nếu đám ngườiGiang Nam thủy trại này đã được vào cửa Nội Khố, thế thì chít ít cũng phảigiao đủ tiền đảm bảo... Làm giặc cướp trên sông mà kiếm được nhiều tiền nhưvậy, sao mình phải khổ cực đi buôn đi bán?Minh Thanh Đạt đứng trên thềm đá của gian gần nhất, híp mắt lại nhìn ngườicuối cùng vào cửa, nhỏ giọng nói: “Người này là ai?’“Hắn là Hạ Tê Phi.” Minh Lan Thạch ghé sát tai phụ thân nói: “Đại đầu mụccủa Giang Nam thủy trại, trong quá khứ từng liên hệ đôi chút nhưng chưa từnggặp, không biết có chuyện gì xảy ra mà hôm nay hắn cũng tới góp vui.”Minh Thanh Đạt càng híp mắt chặt hơn, tới mức gần như không thể thấy conngươi lạnh lẽo bên trong. Chỉ nghe hắn nói đầy ẩn ý: “Xem ra... người nàychính là quân cờ mà Khâm sai đại nhân mai phục từ trước.”Ngay lúc này Hạ Tê Phi chậm rãi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của gia chủđương đại Minh gia, nở nụ cười, cực kỳ chân thành... phơi bày địch ý vô tận vàkhao khát uống máu.*Minh thất thiếu gia bị giết mẫu thân bị cướp gia sản, dưới sự trợ giúp củaPhạm Nhàn, cuối cùng cũng có cơ hội quang minh chính đại ra mặt báo thù.Không bao lâu sau, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh cũng tới, còn Ngự sửQuách Tranh vẫn luôn lề mề ở sân sau cuối cùng cũng tới phòng trước. Đến giờthì bốn vị quan lớn chủ trì và giám sát Nội Khố chiêu mua cũng tụ tập ở mộtnơi. Hôm nay Quách Tranh đã không còn là Tả đô Ngự sử Đô Sát viện vẻ vangtrong kinh thành; nhưng hắn tuần tra các khu vực, vẫn có quyền lực nhất định.Thù oán cũ giữa hắn và Phạm Nhàn còn chưa giải, cho nên lúc gặp mặt khótránh khỏi lúng túng, lúc bốn vị quan lớn chào lẫn nhau, cứ cảm thấy trong ánhmắt bình tĩnh lạnh lùng của Phạm Nhàn ẩn giấu một chút gì đó nguy hiểm.Hôm nay trong bốn vị quan lớn này, Hoàng công công tới từ kinh đô đươngnhiên đại diện cho cung đình; Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh đại diện cho hệthống quan viên trong triều; Ngự sử Đại phu Quách Tranh đại biểu cho hệ thốngngôn quan.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngoài Hồng lão công công, trong hoàng cung lạnh lẽo thấm xương kia, còn cócái gì đáng để Phạm Nhàn cảnh giác?Phạm Nhàn lạnh lùng đứng trên bậc đá phía trước sảnh chính, các thương nhântrong gian phòng bên dưới mái hiên nhanh chóng bước ra cúi người hành lễ vớiy.Ánh mắt y nhìn chằm chằm vào cửa chính, thậm chí không buồn liếc mắt sangngay cả hai cha con Minh gia ở phòng chữ Giáp gần mình nhất.Cửa lớn kẽo kẹt đẩy ra.Một hàng người trầm tĩnh bước vào, trên người bọn họ không có vẻ giàu có xahoa như các thương nhân thông thường, cũng không có vẻ quyền quý như cácquan viên, ngược lại mang đầy cảm giác tanh máu chốn giang hồ.Người này đi vào đứng trong sân, cứ như vài con sói dữ đột nhiên đi vào giữabầy cừu, còn tô điểm bằng một cái đuôi huơu, trông chẳng ăn nhập gì với nhau,chướng mắt tới cực điểm.Người này chính là đại thống lĩnh của Giang Nam thủy trại hiện tại, Hạ Tê Phi.Hôm nay Hạ Tê Phi mặc một bộ y phục bằng vải lụa mềm mại, nhưng vẫnkhông che được khí tức thiết huyết trên người hắn. Sắc mặt hắn bình tĩnh,nhưng trong ánh mắt híp lại vẫn toát lên vẻ hưng phấn và căng thẳng.Hạ Tê Phi chắp tay hành lễ với Phạm Nhàn: “Chính sứ đại nhân, thảo dân tớimuộn.”“Không muộn.” Phạm Nhàn lạnh lùng nói: “Chỉ cần tới là được.”Các thương nhân lớn ở Giang Nam thường có một số chuyện làm ăn không thểlộ ra ngoài sáng, hơn nữa bọn họ cũng có rất nhiều chuyện cần phải dựa vào lựclượng giang hồ bản địa. Còn Hạ Tê Phi thân là đại đầu mục của Giang Namthủy trại, thật ra cũng âm thầm qua lại với dám thương nhân này, thậm chí baogồm cả Minh gia.Thế nên cũng có một số người từng thấy gương mặt thật của Hạ Tê Phi, hômnay thấy hắn dẫn huynh đệ thuộc hạ của mình đi vào trong trạch viện, lập tức cóngười mắt sắc nhận ra, tiếng thì thầm bàn tán dần dần dâng lên rồi biến thành vôsố âm thanh kinh ngạc!Lũ cướp ven sông mà cũng tới tham gia Nội Khố chiêu mua?Các thương nhân mặt mày kinh ngạc nhìn Hạ Tê Phi ở trong sân, lại không nhịnđược nghĩ tới Phạm Nhàn đứng trên thềm đá, nhưng có nhĩ thế nào cũng khôngthể hiểu được chuyện này.Lũ giặc sông nước mà lại đi buôn? Thế thì thương nhân chúng ta đi làm gì?Chẳng lẽ đi làm sơn tặc? Thời thế này... từ khi Tiểu Phạm đại nhân vang danhtới giờ dường như trở nên kỳ quái lạ lùng, khó mà nắm bắt. Hơn nữa các thươngnhân Giang Nam càng tò mò hơn là, cho dù Hạ Tê Phi cướp đoạt khắp nơi đinữa, nhưng làm sao chuẩn bị được nhiều bạc như vậy? Nhưng nếu đám ngườiGiang Nam thủy trại này đã được vào cửa Nội Khố, thế thì chít ít cũng phảigiao đủ tiền đảm bảo... Làm giặc cướp trên sông mà kiếm được nhiều tiền nhưvậy, sao mình phải khổ cực đi buôn đi bán?Minh Thanh Đạt đứng trên thềm đá của gian gần nhất, híp mắt lại nhìn ngườicuối cùng vào cửa, nhỏ giọng nói: “Người này là ai?’“Hắn là Hạ Tê Phi.” Minh Lan Thạch ghé sát tai phụ thân nói: “Đại đầu mụccủa Giang Nam thủy trại, trong quá khứ từng liên hệ đôi chút nhưng chưa từnggặp, không biết có chuyện gì xảy ra mà hôm nay hắn cũng tới góp vui.”Minh Thanh Đạt càng híp mắt chặt hơn, tới mức gần như không thể thấy conngươi lạnh lẽo bên trong. Chỉ nghe hắn nói đầy ẩn ý: “Xem ra... người nàychính là quân cờ mà Khâm sai đại nhân mai phục từ trước.”Ngay lúc này Hạ Tê Phi chậm rãi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của gia chủđương đại Minh gia, nở nụ cười, cực kỳ chân thành... phơi bày địch ý vô tận vàkhao khát uống máu.*Minh thất thiếu gia bị giết mẫu thân bị cướp gia sản, dưới sự trợ giúp củaPhạm Nhàn, cuối cùng cũng có cơ hội quang minh chính đại ra mặt báo thù.Không bao lâu sau, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh cũng tới, còn Ngự sửQuách Tranh vẫn luôn lề mề ở sân sau cuối cùng cũng tới phòng trước. Đến giờthì bốn vị quan lớn chủ trì và giám sát Nội Khố chiêu mua cũng tụ tập ở mộtnơi. Hôm nay Quách Tranh đã không còn là Tả đô Ngự sử Đô Sát viện vẻ vangtrong kinh thành; nhưng hắn tuần tra các khu vực, vẫn có quyền lực nhất định.Thù oán cũ giữa hắn và Phạm Nhàn còn chưa giải, cho nên lúc gặp mặt khótránh khỏi lúng túng, lúc bốn vị quan lớn chào lẫn nhau, cứ cảm thấy trong ánhmắt bình tĩnh lạnh lùng của Phạm Nhàn ẩn giấu một chút gì đó nguy hiểm.Hôm nay trong bốn vị quan lớn này, Hoàng công công tới từ kinh đô đươngnhiên đại diện cho cung đình; Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh đại diện cho hệthống quan viên trong triều; Ngự sử Đại phu Quách Tranh đại biểu cho hệ thốngngôn quan.

Chương 539: Cường đạo phòng Ất tứ 1