Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 540: Cường đạo phòng Ất tứ 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn Phạm Nhàn... thế lực mà y đại biểu lại hơi nhiều, ví dụ như Nội KhốChuyển Vận ti, ví dụ như Giám Sát viện, thậm chí bao gồm cả cơ quan quản lýcủa hoàng tộc Thái Thường tự.(Ngôn quan: Là cách gọi của hai triều Minh Thanh đối với Giám sát Ngự sử vàCấp sự trung.)Đương nhiên tất cả mọi người đều đại diện cho triều đình, đại diện cho bệ hạ.Phạm Nhàn ngồi trên chiếc ghế thứ hai, mỉm cười trò chuyện với Tiết Thanhnhưng lại quan sát rõ rành rành tình hình ngày hôm nay. Có quá nhiều người dõimắt nhìn chuyện này, cho dù là ai, cho dù là thế lực nào cũng khó mà thực hiệntất cả giao dịch dưới mặt bàn, trình tự mở cửa chiêu mua của Nội Khố đượchình thành theo dòng lịch sử, rất hữu hiệu trong việc bảo đảm công bằng.Ít nhất là bề ngoài công bằng, chỉ cần thương nhân có tiền là có thể tới tranhquyền đại diện tiêu thụ mười sáu khoản mục của Nội Khố.Hắn nghĩ vậy, ba người khác cũng nghĩ vậy, Hoàng công công và Quách Tranhliếc mắt nhìn nhau, tuy loáng thoáng bất an, nhưng theo bọn họ thấy bây giờđang là trước mặt mọi người, Phạm Nhàn không thể chơi chiêu trò gì được. Bọnhọ chỉ cần cam đoan Minh gia vẫn nhận được số hạng mục như năm vừa rồi làđược.Công công và Ngự sử, trong lịch sử vốn là hai giai tầng thủy hỏa bất dung,nhưng ngày hôm nay lại cực kỳ ăn ý đứng chung phe cảnh. Chẳng qua haingười này không biết nhiều bí ẩn, cũng không đủ coi trọng vị đại dương gia HạTê Phi vào cửa Nội Khố cuối cùng.Tiết Thanh thì khác, vị Tổng đốc Giang Nam này mang tâm trạng xem cuộc vui,sắc mặt hiền hòa nhìn đám thương nhân và những người bên dưới đài. Đã làxem trò vui thì không sợ đài cao, dẫu sao cũng thoải mái hơn những người diễnkịch một chút.Một đài diễn kịch mà tới mấy người hát.Cửa sau của gian trạch viện Nội Khố này chậm rãi khép lại. Ngoài cửa các binhsĩ và quan lại Giám Sát viện canh phòng nghiêm ngặt. Năm ngoái Nội Khốchiêu mua chỉ trong một ngày là kết thúc, nhưng theo quy củ của triều đình thậtra cho phép thương gia các nhà báo giá trong vòng hai ngày.Một tiếng nổ lớn vang lên.Phạm Nhàn che kín lỗ tai, nhìn ánh sấm mùa xuân bùng lên bên ngoài trạchviện.Sấm xuân nổ trên tận trời, lóe sáng dưới áng mây, âm thanh trong trẻo rền vang,lan tới mặt đất xa xa, khiến vô số người tâm thần chấn động.Các cô nương thanh lâu trong thành Tô Châu đã khổ cực cả đêm qua, giờ lại bịtiếng sấm này đánh thức, không khỏi chửi vài câu thô tục rồi lại chui vào chănấm ngủ say sưa. Trên đường, đứa bé đang vòi tiền cha mẹ để mua đồ chơi bằngđường về ăn, tưởng rằng ông trời nói mình không ngoan, cho sét đánh phạtchính mình nên khóc tu tu. Trong sân sau, con chó mực đang giơ chân tè vàogốc cây to bị tiếng sấm này làm cho kinh hãi tới mức toàn thân run rẩy, chântrước gập xuống đất, vùi đầu chó vào lớp lông mượt mà, chẳng khác nào con đàđiểu.Phản ứng của nhân loại vốn là mỗi người một vẻ, tiếng sấm mùa xuân này vọngtới tai mỗi người cũng có ý tứ khác nhau. Cho dù là các sư gia chưởng quỹ tụtập đợi lệnh ở bến tàu phía bắc thành Tô Châu, hay là cư dân Tô thành ngồitrong quán trà bàn tán về chuyện chiêu mua ngày hôm nay, ai nấy ngẩng đầunhìn về phía nam thành, nhìn về phía gian trạch viện không thể thấy được kia,đều biết Nội Khố chiêu mua đã bắt đầu.Tân xuân năm thứ sáu Khánh lịch, Nội Khố mở cửa chiêu mua, thật ra từ đầu đãdiễn ra cực kỳ không thuận lợi.Đầu tiên do Nội Khố Chuyển Vận ti tiến hành tổng hợp các hiệu buôn thâm hụtlợi nhuận năm ngoái, đương nhiên trong đó không thiếu những lời cổ vũ, cònPhó sứ Mã Giai phụ trách diễn thuyết cuối cùng còn cực kỳ nghiêm khắc thôngbáo tình hình xét xử của triều đình đối với Thôi gia. Đây là cảnh cáo nhữngthương nhân dưới đài đừng tưởng triều đình không nhìn các ngươi.Đó đều là quy củ cũ, không ai để ý, nhưng khi Mã Giai nói tới hạng mục gọithầu cụ thể ngày hôm nay thì trong trạch viện lập tức xôn xao. Đám thươngnhân kia dồn dập đứng ra phản đối, ngay cả bốn vị quan lớn ngồi trong sảnhchính cũng bắt đầu tranh cãi.Bởi vì Chuyển Vận ti đột nhiên quyết định, chia mười sáu hạng mục lớn thànhba mươi bốn hạng mục nhỏ, đồng thời năm nay không tiến hành gọi mua theohình thức ràng buộc.Thay đổi này trông thì không lớn, nhưng đối với các thương nhân bên dưới thìlại là chuyện hoàn toàn không thể chấp nhận được.Nguyên nhân rất đơn giản, trước khi tiến hành chiêu mua ba tháng, đám thươngnhân lớn ở Giang Nam sẽ lén lút móc nối, nghĩ cách giới hạn phân chia vớinhau, nước sông không phạm nước giếng, vừa là để tránh làm ảnh hưởng tớihòa bình, lại vừa tránh chuyện tăng giá làm hao tổn tiền bạc.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn Phạm Nhàn... thế lực mà y đại biểu lại hơi nhiều, ví dụ như Nội KhốChuyển Vận ti, ví dụ như Giám Sát viện, thậm chí bao gồm cả cơ quan quản lýcủa hoàng tộc Thái Thường tự.(Ngôn quan: Là cách gọi của hai triều Minh Thanh đối với Giám sát Ngự sử vàCấp sự trung.)Đương nhiên tất cả mọi người đều đại diện cho triều đình, đại diện cho bệ hạ.Phạm Nhàn ngồi trên chiếc ghế thứ hai, mỉm cười trò chuyện với Tiết Thanhnhưng lại quan sát rõ rành rành tình hình ngày hôm nay. Có quá nhiều người dõimắt nhìn chuyện này, cho dù là ai, cho dù là thế lực nào cũng khó mà thực hiệntất cả giao dịch dưới mặt bàn, trình tự mở cửa chiêu mua của Nội Khố đượchình thành theo dòng lịch sử, rất hữu hiệu trong việc bảo đảm công bằng.Ít nhất là bề ngoài công bằng, chỉ cần thương nhân có tiền là có thể tới tranhquyền đại diện tiêu thụ mười sáu khoản mục của Nội Khố.Hắn nghĩ vậy, ba người khác cũng nghĩ vậy, Hoàng công công và Quách Tranhliếc mắt nhìn nhau, tuy loáng thoáng bất an, nhưng theo bọn họ thấy bây giờđang là trước mặt mọi người, Phạm Nhàn không thể chơi chiêu trò gì được. Bọnhọ chỉ cần cam đoan Minh gia vẫn nhận được số hạng mục như năm vừa rồi làđược.Công công và Ngự sử, trong lịch sử vốn là hai giai tầng thủy hỏa bất dung,nhưng ngày hôm nay lại cực kỳ ăn ý đứng chung phe cảnh. Chẳng qua haingười này không biết nhiều bí ẩn, cũng không đủ coi trọng vị đại dương gia HạTê Phi vào cửa Nội Khố cuối cùng.Tiết Thanh thì khác, vị Tổng đốc Giang Nam này mang tâm trạng xem cuộc vui,sắc mặt hiền hòa nhìn đám thương nhân và những người bên dưới đài. Đã làxem trò vui thì không sợ đài cao, dẫu sao cũng thoải mái hơn những người diễnkịch một chút.Một đài diễn kịch mà tới mấy người hát.Cửa sau của gian trạch viện Nội Khố này chậm rãi khép lại. Ngoài cửa các binhsĩ và quan lại Giám Sát viện canh phòng nghiêm ngặt. Năm ngoái Nội Khốchiêu mua chỉ trong một ngày là kết thúc, nhưng theo quy củ của triều đình thậtra cho phép thương gia các nhà báo giá trong vòng hai ngày.Một tiếng nổ lớn vang lên.Phạm Nhàn che kín lỗ tai, nhìn ánh sấm mùa xuân bùng lên bên ngoài trạchviện.Sấm xuân nổ trên tận trời, lóe sáng dưới áng mây, âm thanh trong trẻo rền vang,lan tới mặt đất xa xa, khiến vô số người tâm thần chấn động.Các cô nương thanh lâu trong thành Tô Châu đã khổ cực cả đêm qua, giờ lại bịtiếng sấm này đánh thức, không khỏi chửi vài câu thô tục rồi lại chui vào chănấm ngủ say sưa. Trên đường, đứa bé đang vòi tiền cha mẹ để mua đồ chơi bằngđường về ăn, tưởng rằng ông trời nói mình không ngoan, cho sét đánh phạtchính mình nên khóc tu tu. Trong sân sau, con chó mực đang giơ chân tè vàogốc cây to bị tiếng sấm này làm cho kinh hãi tới mức toàn thân run rẩy, chântrước gập xuống đất, vùi đầu chó vào lớp lông mượt mà, chẳng khác nào con đàđiểu.Phản ứng của nhân loại vốn là mỗi người một vẻ, tiếng sấm mùa xuân này vọngtới tai mỗi người cũng có ý tứ khác nhau. Cho dù là các sư gia chưởng quỹ tụtập đợi lệnh ở bến tàu phía bắc thành Tô Châu, hay là cư dân Tô thành ngồitrong quán trà bàn tán về chuyện chiêu mua ngày hôm nay, ai nấy ngẩng đầunhìn về phía nam thành, nhìn về phía gian trạch viện không thể thấy được kia,đều biết Nội Khố chiêu mua đã bắt đầu.Tân xuân năm thứ sáu Khánh lịch, Nội Khố mở cửa chiêu mua, thật ra từ đầu đãdiễn ra cực kỳ không thuận lợi.Đầu tiên do Nội Khố Chuyển Vận ti tiến hành tổng hợp các hiệu buôn thâm hụtlợi nhuận năm ngoái, đương nhiên trong đó không thiếu những lời cổ vũ, cònPhó sứ Mã Giai phụ trách diễn thuyết cuối cùng còn cực kỳ nghiêm khắc thôngbáo tình hình xét xử của triều đình đối với Thôi gia. Đây là cảnh cáo nhữngthương nhân dưới đài đừng tưởng triều đình không nhìn các ngươi.Đó đều là quy củ cũ, không ai để ý, nhưng khi Mã Giai nói tới hạng mục gọithầu cụ thể ngày hôm nay thì trong trạch viện lập tức xôn xao. Đám thươngnhân kia dồn dập đứng ra phản đối, ngay cả bốn vị quan lớn ngồi trong sảnhchính cũng bắt đầu tranh cãi.Bởi vì Chuyển Vận ti đột nhiên quyết định, chia mười sáu hạng mục lớn thànhba mươi bốn hạng mục nhỏ, đồng thời năm nay không tiến hành gọi mua theohình thức ràng buộc.Thay đổi này trông thì không lớn, nhưng đối với các thương nhân bên dưới thìlại là chuyện hoàn toàn không thể chấp nhận được.Nguyên nhân rất đơn giản, trước khi tiến hành chiêu mua ba tháng, đám thươngnhân lớn ở Giang Nam sẽ lén lút móc nối, nghĩ cách giới hạn phân chia vớinhau, nước sông không phạm nước giếng, vừa là để tránh làm ảnh hưởng tớihòa bình, lại vừa tránh chuyện tăng giá làm hao tổn tiền bạc.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn Phạm Nhàn... thế lực mà y đại biểu lại hơi nhiều, ví dụ như Nội KhốChuyển Vận ti, ví dụ như Giám Sát viện, thậm chí bao gồm cả cơ quan quản lýcủa hoàng tộc Thái Thường tự.(Ngôn quan: Là cách gọi của hai triều Minh Thanh đối với Giám sát Ngự sử vàCấp sự trung.)Đương nhiên tất cả mọi người đều đại diện cho triều đình, đại diện cho bệ hạ.Phạm Nhàn ngồi trên chiếc ghế thứ hai, mỉm cười trò chuyện với Tiết Thanhnhưng lại quan sát rõ rành rành tình hình ngày hôm nay. Có quá nhiều người dõimắt nhìn chuyện này, cho dù là ai, cho dù là thế lực nào cũng khó mà thực hiệntất cả giao dịch dưới mặt bàn, trình tự mở cửa chiêu mua của Nội Khố đượchình thành theo dòng lịch sử, rất hữu hiệu trong việc bảo đảm công bằng.Ít nhất là bề ngoài công bằng, chỉ cần thương nhân có tiền là có thể tới tranhquyền đại diện tiêu thụ mười sáu khoản mục của Nội Khố.Hắn nghĩ vậy, ba người khác cũng nghĩ vậy, Hoàng công công và Quách Tranhliếc mắt nhìn nhau, tuy loáng thoáng bất an, nhưng theo bọn họ thấy bây giờđang là trước mặt mọi người, Phạm Nhàn không thể chơi chiêu trò gì được. Bọnhọ chỉ cần cam đoan Minh gia vẫn nhận được số hạng mục như năm vừa rồi làđược.Công công và Ngự sử, trong lịch sử vốn là hai giai tầng thủy hỏa bất dung,nhưng ngày hôm nay lại cực kỳ ăn ý đứng chung phe cảnh. Chẳng qua haingười này không biết nhiều bí ẩn, cũng không đủ coi trọng vị đại dương gia HạTê Phi vào cửa Nội Khố cuối cùng.Tiết Thanh thì khác, vị Tổng đốc Giang Nam này mang tâm trạng xem cuộc vui,sắc mặt hiền hòa nhìn đám thương nhân và những người bên dưới đài. Đã làxem trò vui thì không sợ đài cao, dẫu sao cũng thoải mái hơn những người diễnkịch một chút.Một đài diễn kịch mà tới mấy người hát.Cửa sau của gian trạch viện Nội Khố này chậm rãi khép lại. Ngoài cửa các binhsĩ và quan lại Giám Sát viện canh phòng nghiêm ngặt. Năm ngoái Nội Khốchiêu mua chỉ trong một ngày là kết thúc, nhưng theo quy củ của triều đình thậtra cho phép thương gia các nhà báo giá trong vòng hai ngày.Một tiếng nổ lớn vang lên.Phạm Nhàn che kín lỗ tai, nhìn ánh sấm mùa xuân bùng lên bên ngoài trạchviện.Sấm xuân nổ trên tận trời, lóe sáng dưới áng mây, âm thanh trong trẻo rền vang,lan tới mặt đất xa xa, khiến vô số người tâm thần chấn động.Các cô nương thanh lâu trong thành Tô Châu đã khổ cực cả đêm qua, giờ lại bịtiếng sấm này đánh thức, không khỏi chửi vài câu thô tục rồi lại chui vào chănấm ngủ say sưa. Trên đường, đứa bé đang vòi tiền cha mẹ để mua đồ chơi bằngđường về ăn, tưởng rằng ông trời nói mình không ngoan, cho sét đánh phạtchính mình nên khóc tu tu. Trong sân sau, con chó mực đang giơ chân tè vàogốc cây to bị tiếng sấm này làm cho kinh hãi tới mức toàn thân run rẩy, chântrước gập xuống đất, vùi đầu chó vào lớp lông mượt mà, chẳng khác nào con đàđiểu.Phản ứng của nhân loại vốn là mỗi người một vẻ, tiếng sấm mùa xuân này vọngtới tai mỗi người cũng có ý tứ khác nhau. Cho dù là các sư gia chưởng quỹ tụtập đợi lệnh ở bến tàu phía bắc thành Tô Châu, hay là cư dân Tô thành ngồitrong quán trà bàn tán về chuyện chiêu mua ngày hôm nay, ai nấy ngẩng đầunhìn về phía nam thành, nhìn về phía gian trạch viện không thể thấy được kia,đều biết Nội Khố chiêu mua đã bắt đầu.Tân xuân năm thứ sáu Khánh lịch, Nội Khố mở cửa chiêu mua, thật ra từ đầu đãdiễn ra cực kỳ không thuận lợi.Đầu tiên do Nội Khố Chuyển Vận ti tiến hành tổng hợp các hiệu buôn thâm hụtlợi nhuận năm ngoái, đương nhiên trong đó không thiếu những lời cổ vũ, cònPhó sứ Mã Giai phụ trách diễn thuyết cuối cùng còn cực kỳ nghiêm khắc thôngbáo tình hình xét xử của triều đình đối với Thôi gia. Đây là cảnh cáo nhữngthương nhân dưới đài đừng tưởng triều đình không nhìn các ngươi.Đó đều là quy củ cũ, không ai để ý, nhưng khi Mã Giai nói tới hạng mục gọithầu cụ thể ngày hôm nay thì trong trạch viện lập tức xôn xao. Đám thươngnhân kia dồn dập đứng ra phản đối, ngay cả bốn vị quan lớn ngồi trong sảnhchính cũng bắt đầu tranh cãi.Bởi vì Chuyển Vận ti đột nhiên quyết định, chia mười sáu hạng mục lớn thànhba mươi bốn hạng mục nhỏ, đồng thời năm nay không tiến hành gọi mua theohình thức ràng buộc.Thay đổi này trông thì không lớn, nhưng đối với các thương nhân bên dưới thìlại là chuyện hoàn toàn không thể chấp nhận được.Nguyên nhân rất đơn giản, trước khi tiến hành chiêu mua ba tháng, đám thươngnhân lớn ở Giang Nam sẽ lén lút móc nối, nghĩ cách giới hạn phân chia vớinhau, nước sông không phạm nước giếng, vừa là để tránh làm ảnh hưởng tớihòa bình, lại vừa tránh chuyện tăng giá làm hao tổn tiền bạc.

Chương 540: Cường đạo phòng Ất tứ 2