Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 549: Liên tưởng 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Quách Tranh lạnh lùng nói: “Vị Tổng đốc đại nhân này làm việc quá cẩn thận,cùng ghi tên dâng thư thôi, có gì phải sợ.”Hoàng công công cười ha hả nói: “Quách Tranh, cõi đời này liệu có mấy vị đạinhân giơ vai gánh vác đạo nghĩa như ngài? Nhớ lại năm xưa trên đại sảnh bộHình, ngài không sợ cường quyền, nghiêm túc tra thẩm Phạm Nhàn, trong cũngcũng khá tán thưởng chuyện này.”Quách Tranh cười tự giễu: “Đừng nhắc tới chuyện này.”Hoàng công công lại nhỏ giọng nói: “Tên Tiết Thanh này thường rất được bệ hạtín nhiệm, mà trên quan trường, người này cũng khéo léo đưa đẩy, khó lòng dựđoán... Lần này Phạm Nhàn âm thầm lệnh cho Hạ Tê Phi tranh giành các hạngmục tiêu thụ, ngài là Ngự sử Đại phu, có thể viết những gì mình muốn nói vàothư dâng lên, nhưng dù sao cũng không nắm được chứng cứ gì, chuyện TiếtThanh sẽ không tham gia vào. Vừa rồi chúng ta hỏi cũng chỉ để thử thái độ củahắn. Ngài cũng biết mà, nơi chúng ta nhìn vốn không phải Giang Nam.”Quách Tranh mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi, quan viên không được phép làmăn buôn bán, triều đình thiết lập quy củ này đã nhiều năm, nhưng có vị đại nhânnào thật sự tuân thủ? Cho dù Hạ Tê Phi thật sự là quân cờ của Phạm Nhàn,chúng ta nắm được chứng cớ xác thực, đệ lên trên triều... chỉ e bệ hạ cũng chỉcười trừ. Những năm trước chưa từng quản giáo, giờ đây Phạm Nhàn đang đượcThánh thượng ưu ái, lại càng không có vấn đề gì.”Hai người liếc mắt nhìn nhau, Quách Tranh tiếp tục cười nói: “Chuyện GiangNam cuối cùng cũng phải kết thúc ở kinh đô. Công công, ngài nói xem PhạmNhàn kiếm đâu ra nhiều bạc như vậy? Tuy chúng ta không tra được đống bạcnày làm sao tới được Giang Nam nhưng có thể tra xem số bạc vốn phải lấp đầycả gian phòng... có phải bây giờ đã bị Phạm gia dọn sạch rồi không.”Hoàng công công cười khà khà âm hiểu; “Mấy vị chủ nhân trong cung cũngđang nghĩ vậy. Cứ để mặc Khâm sai đại nhân dằn vặt cái chốn Giang Nam nàyđi... hai ngày nữa, chỉ e trong kinh cũng bắt đầu điều tra bộ Hộ.”Phạm Nhàn đứng trong thư phòng của hoa viên, thân thể nghiêng về phía trướcnhìn bàn tay nhỏ đang nắm bút lông chăm chú viết chữ.So với trẻ con cùng tầm tuổi, chữ viết của Tam hoàng tử có thể coi là không tệ,uyển chuyển mà không yếu ớt, đường nét cứng rắn mà ngoài rìa mượt mà, kínđáo không lộ ra ngoài, mạnh mẽ không tỏa ra quanh. Nhìn chữ biết người, tronglòng Phạm Nhàn thầm hiểu, vị điện hạ luôn mang theo nụ cười ngượng ngùngtrên mặt, trông như mình lúc nhỏ, thật sự không phải nhân vật đơn giản. Chẳngqua, dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện nhìn nhận còn chưa rõràng.Ngoài khi xử lý thủ tục ở Giang Nam, công việc quan trọng nhất của PhạmNhàn chính là đảm nhiệm chức trách của Thái Học Ti nghiệp, phụ trách vấn đềhọc tập và tu thân của Tam hoàng tử. Liên quan với việc học của Tam hoàng tử,mấy ngày trước Tiết Thanh mang hảo tâm hảo ý mời vị phu tử nổi tiếng đấtGiang Nam tới dạy học cho Tam hoàng tử, kết quả bị Tam hoàng tử đá ra khỏicửa.Sau khi Phạm Nhàn trở lại Tô Châu, nghe được việc này là giận tới tím mặt, dẫntam hoàng tử đích thân tới thư viện Giang Nam nhận lỗi với mấy vị tiên sinhkia, dùng lời lẽ uyển chuyển mời mấy vị tiên sinh lại tới hoa viên làm khách.Sau đó y còn nhốt Tam hoàng tử trong thư phong, hung hăng đánh mấy roi vàolòng bàn tay.Tiếng thước rơi vào bàn tay rất êm tai, nhất là còn rơi vào bàn tay của Tamhoàng tử, thước càng cảm thấy kiêu ngạo đắc ý.Tới lúc Tiết Thanh nghe đến chuyện này chạy tới thì đã đánh tay xong rồi. Tổngđốc đại nhân nhìn Tam điện hạ tuy hai mắt đỏ ửng nhưng vẫn ngoãn nghe lời,trong lòng không khỏi giật mình. Tuy nói Phạm Nhàn là thầy giáo mà bệ hạđích thân chỉ định cho Hoàng tử, nhưng thật sự ra tay đánh... Tiểu Phạm đạinhân này đúng là quá to gan!Sau khi chuyện này đồn ra ngoài, các sĩ tử Giang Nam đều khen ngợi Khâm saiđại nhân quả không hổ là tấm gương của văn nhân, lại còn tôn sư trọng đạo nhưvậy. Danh tiếng Phạm Nhàn vốn đã cực tốt, giờ lại càng rực rỡ.Thật ra điều mà mọi người không hiểu là, Phạm Nhàn dạy Tam hoàng tử khôngliên quan tới Hoàng đế, chỉ đơn thuần là không muốn phụ lời nhờ vả trịnh trọngcủa Nghi quý tần.“Điện hạ, tạm đủ rồi.” Phạm Nhàn cúi đầu nhìn Tam hoàng tử vẫn đang nghiêmtúc viết chữ, dịu dàng nói.“Thưa thầy, còn thiếu hai tờ.” Tam hoàng tử ngạc nhiên quay đầu sang, dườngnhư không ngờ hôm nay Phạm Nhàn lại dịu dàng như vậy.Phạm Nhàn cười nói: “Bàn tay còn đau hả? Ngày mai bổ sung là được, hôm naycứ nghỉ ngơi cái đã, ra ngoài chơi đi.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Quách Tranh lạnh lùng nói: “Vị Tổng đốc đại nhân này làm việc quá cẩn thận,cùng ghi tên dâng thư thôi, có gì phải sợ.”Hoàng công công cười ha hả nói: “Quách Tranh, cõi đời này liệu có mấy vị đạinhân giơ vai gánh vác đạo nghĩa như ngài? Nhớ lại năm xưa trên đại sảnh bộHình, ngài không sợ cường quyền, nghiêm túc tra thẩm Phạm Nhàn, trong cũngcũng khá tán thưởng chuyện này.”Quách Tranh cười tự giễu: “Đừng nhắc tới chuyện này.”Hoàng công công lại nhỏ giọng nói: “Tên Tiết Thanh này thường rất được bệ hạtín nhiệm, mà trên quan trường, người này cũng khéo léo đưa đẩy, khó lòng dựđoán... Lần này Phạm Nhàn âm thầm lệnh cho Hạ Tê Phi tranh giành các hạngmục tiêu thụ, ngài là Ngự sử Đại phu, có thể viết những gì mình muốn nói vàothư dâng lên, nhưng dù sao cũng không nắm được chứng cứ gì, chuyện TiếtThanh sẽ không tham gia vào. Vừa rồi chúng ta hỏi cũng chỉ để thử thái độ củahắn. Ngài cũng biết mà, nơi chúng ta nhìn vốn không phải Giang Nam.”Quách Tranh mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi, quan viên không được phép làmăn buôn bán, triều đình thiết lập quy củ này đã nhiều năm, nhưng có vị đại nhânnào thật sự tuân thủ? Cho dù Hạ Tê Phi thật sự là quân cờ của Phạm Nhàn,chúng ta nắm được chứng cớ xác thực, đệ lên trên triều... chỉ e bệ hạ cũng chỉcười trừ. Những năm trước chưa từng quản giáo, giờ đây Phạm Nhàn đang đượcThánh thượng ưu ái, lại càng không có vấn đề gì.”Hai người liếc mắt nhìn nhau, Quách Tranh tiếp tục cười nói: “Chuyện GiangNam cuối cùng cũng phải kết thúc ở kinh đô. Công công, ngài nói xem PhạmNhàn kiếm đâu ra nhiều bạc như vậy? Tuy chúng ta không tra được đống bạcnày làm sao tới được Giang Nam nhưng có thể tra xem số bạc vốn phải lấp đầycả gian phòng... có phải bây giờ đã bị Phạm gia dọn sạch rồi không.”Hoàng công công cười khà khà âm hiểu; “Mấy vị chủ nhân trong cung cũngđang nghĩ vậy. Cứ để mặc Khâm sai đại nhân dằn vặt cái chốn Giang Nam nàyđi... hai ngày nữa, chỉ e trong kinh cũng bắt đầu điều tra bộ Hộ.”Phạm Nhàn đứng trong thư phòng của hoa viên, thân thể nghiêng về phía trướcnhìn bàn tay nhỏ đang nắm bút lông chăm chú viết chữ.So với trẻ con cùng tầm tuổi, chữ viết của Tam hoàng tử có thể coi là không tệ,uyển chuyển mà không yếu ớt, đường nét cứng rắn mà ngoài rìa mượt mà, kínđáo không lộ ra ngoài, mạnh mẽ không tỏa ra quanh. Nhìn chữ biết người, tronglòng Phạm Nhàn thầm hiểu, vị điện hạ luôn mang theo nụ cười ngượng ngùngtrên mặt, trông như mình lúc nhỏ, thật sự không phải nhân vật đơn giản. Chẳngqua, dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện nhìn nhận còn chưa rõràng.Ngoài khi xử lý thủ tục ở Giang Nam, công việc quan trọng nhất của PhạmNhàn chính là đảm nhiệm chức trách của Thái Học Ti nghiệp, phụ trách vấn đềhọc tập và tu thân của Tam hoàng tử. Liên quan với việc học của Tam hoàng tử,mấy ngày trước Tiết Thanh mang hảo tâm hảo ý mời vị phu tử nổi tiếng đấtGiang Nam tới dạy học cho Tam hoàng tử, kết quả bị Tam hoàng tử đá ra khỏicửa.Sau khi Phạm Nhàn trở lại Tô Châu, nghe được việc này là giận tới tím mặt, dẫntam hoàng tử đích thân tới thư viện Giang Nam nhận lỗi với mấy vị tiên sinhkia, dùng lời lẽ uyển chuyển mời mấy vị tiên sinh lại tới hoa viên làm khách.Sau đó y còn nhốt Tam hoàng tử trong thư phong, hung hăng đánh mấy roi vàolòng bàn tay.Tiếng thước rơi vào bàn tay rất êm tai, nhất là còn rơi vào bàn tay của Tamhoàng tử, thước càng cảm thấy kiêu ngạo đắc ý.Tới lúc Tiết Thanh nghe đến chuyện này chạy tới thì đã đánh tay xong rồi. Tổngđốc đại nhân nhìn Tam điện hạ tuy hai mắt đỏ ửng nhưng vẫn ngoãn nghe lời,trong lòng không khỏi giật mình. Tuy nói Phạm Nhàn là thầy giáo mà bệ hạđích thân chỉ định cho Hoàng tử, nhưng thật sự ra tay đánh... Tiểu Phạm đạinhân này đúng là quá to gan!Sau khi chuyện này đồn ra ngoài, các sĩ tử Giang Nam đều khen ngợi Khâm saiđại nhân quả không hổ là tấm gương của văn nhân, lại còn tôn sư trọng đạo nhưvậy. Danh tiếng Phạm Nhàn vốn đã cực tốt, giờ lại càng rực rỡ.Thật ra điều mà mọi người không hiểu là, Phạm Nhàn dạy Tam hoàng tử khôngliên quan tới Hoàng đế, chỉ đơn thuần là không muốn phụ lời nhờ vả trịnh trọngcủa Nghi quý tần.“Điện hạ, tạm đủ rồi.” Phạm Nhàn cúi đầu nhìn Tam hoàng tử vẫn đang nghiêmtúc viết chữ, dịu dàng nói.“Thưa thầy, còn thiếu hai tờ.” Tam hoàng tử ngạc nhiên quay đầu sang, dườngnhư không ngờ hôm nay Phạm Nhàn lại dịu dàng như vậy.Phạm Nhàn cười nói: “Bàn tay còn đau hả? Ngày mai bổ sung là được, hôm naycứ nghỉ ngơi cái đã, ra ngoài chơi đi.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Quách Tranh lạnh lùng nói: “Vị Tổng đốc đại nhân này làm việc quá cẩn thận,cùng ghi tên dâng thư thôi, có gì phải sợ.”Hoàng công công cười ha hả nói: “Quách Tranh, cõi đời này liệu có mấy vị đạinhân giơ vai gánh vác đạo nghĩa như ngài? Nhớ lại năm xưa trên đại sảnh bộHình, ngài không sợ cường quyền, nghiêm túc tra thẩm Phạm Nhàn, trong cũngcũng khá tán thưởng chuyện này.”Quách Tranh cười tự giễu: “Đừng nhắc tới chuyện này.”Hoàng công công lại nhỏ giọng nói: “Tên Tiết Thanh này thường rất được bệ hạtín nhiệm, mà trên quan trường, người này cũng khéo léo đưa đẩy, khó lòng dựđoán... Lần này Phạm Nhàn âm thầm lệnh cho Hạ Tê Phi tranh giành các hạngmục tiêu thụ, ngài là Ngự sử Đại phu, có thể viết những gì mình muốn nói vàothư dâng lên, nhưng dù sao cũng không nắm được chứng cứ gì, chuyện TiếtThanh sẽ không tham gia vào. Vừa rồi chúng ta hỏi cũng chỉ để thử thái độ củahắn. Ngài cũng biết mà, nơi chúng ta nhìn vốn không phải Giang Nam.”Quách Tranh mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi, quan viên không được phép làmăn buôn bán, triều đình thiết lập quy củ này đã nhiều năm, nhưng có vị đại nhânnào thật sự tuân thủ? Cho dù Hạ Tê Phi thật sự là quân cờ của Phạm Nhàn,chúng ta nắm được chứng cớ xác thực, đệ lên trên triều... chỉ e bệ hạ cũng chỉcười trừ. Những năm trước chưa từng quản giáo, giờ đây Phạm Nhàn đang đượcThánh thượng ưu ái, lại càng không có vấn đề gì.”Hai người liếc mắt nhìn nhau, Quách Tranh tiếp tục cười nói: “Chuyện GiangNam cuối cùng cũng phải kết thúc ở kinh đô. Công công, ngài nói xem PhạmNhàn kiếm đâu ra nhiều bạc như vậy? Tuy chúng ta không tra được đống bạcnày làm sao tới được Giang Nam nhưng có thể tra xem số bạc vốn phải lấp đầycả gian phòng... có phải bây giờ đã bị Phạm gia dọn sạch rồi không.”Hoàng công công cười khà khà âm hiểu; “Mấy vị chủ nhân trong cung cũngđang nghĩ vậy. Cứ để mặc Khâm sai đại nhân dằn vặt cái chốn Giang Nam nàyđi... hai ngày nữa, chỉ e trong kinh cũng bắt đầu điều tra bộ Hộ.”Phạm Nhàn đứng trong thư phòng của hoa viên, thân thể nghiêng về phía trướcnhìn bàn tay nhỏ đang nắm bút lông chăm chú viết chữ.So với trẻ con cùng tầm tuổi, chữ viết của Tam hoàng tử có thể coi là không tệ,uyển chuyển mà không yếu ớt, đường nét cứng rắn mà ngoài rìa mượt mà, kínđáo không lộ ra ngoài, mạnh mẽ không tỏa ra quanh. Nhìn chữ biết người, tronglòng Phạm Nhàn thầm hiểu, vị điện hạ luôn mang theo nụ cười ngượng ngùngtrên mặt, trông như mình lúc nhỏ, thật sự không phải nhân vật đơn giản. Chẳngqua, dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện nhìn nhận còn chưa rõràng.Ngoài khi xử lý thủ tục ở Giang Nam, công việc quan trọng nhất của PhạmNhàn chính là đảm nhiệm chức trách của Thái Học Ti nghiệp, phụ trách vấn đềhọc tập và tu thân của Tam hoàng tử. Liên quan với việc học của Tam hoàng tử,mấy ngày trước Tiết Thanh mang hảo tâm hảo ý mời vị phu tử nổi tiếng đấtGiang Nam tới dạy học cho Tam hoàng tử, kết quả bị Tam hoàng tử đá ra khỏicửa.Sau khi Phạm Nhàn trở lại Tô Châu, nghe được việc này là giận tới tím mặt, dẫntam hoàng tử đích thân tới thư viện Giang Nam nhận lỗi với mấy vị tiên sinhkia, dùng lời lẽ uyển chuyển mời mấy vị tiên sinh lại tới hoa viên làm khách.Sau đó y còn nhốt Tam hoàng tử trong thư phong, hung hăng đánh mấy roi vàolòng bàn tay.Tiếng thước rơi vào bàn tay rất êm tai, nhất là còn rơi vào bàn tay của Tamhoàng tử, thước càng cảm thấy kiêu ngạo đắc ý.Tới lúc Tiết Thanh nghe đến chuyện này chạy tới thì đã đánh tay xong rồi. Tổngđốc đại nhân nhìn Tam điện hạ tuy hai mắt đỏ ửng nhưng vẫn ngoãn nghe lời,trong lòng không khỏi giật mình. Tuy nói Phạm Nhàn là thầy giáo mà bệ hạđích thân chỉ định cho Hoàng tử, nhưng thật sự ra tay đánh... Tiểu Phạm đạinhân này đúng là quá to gan!Sau khi chuyện này đồn ra ngoài, các sĩ tử Giang Nam đều khen ngợi Khâm saiđại nhân quả không hổ là tấm gương của văn nhân, lại còn tôn sư trọng đạo nhưvậy. Danh tiếng Phạm Nhàn vốn đã cực tốt, giờ lại càng rực rỡ.Thật ra điều mà mọi người không hiểu là, Phạm Nhàn dạy Tam hoàng tử khôngliên quan tới Hoàng đế, chỉ đơn thuần là không muốn phụ lời nhờ vả trịnh trọngcủa Nghi quý tần.“Điện hạ, tạm đủ rồi.” Phạm Nhàn cúi đầu nhìn Tam hoàng tử vẫn đang nghiêmtúc viết chữ, dịu dàng nói.“Thưa thầy, còn thiếu hai tờ.” Tam hoàng tử ngạc nhiên quay đầu sang, dườngnhư không ngờ hôm nay Phạm Nhàn lại dịu dàng như vậy.Phạm Nhàn cười nói: “Bàn tay còn đau hả? Ngày mai bổ sung là được, hôm naycứ nghỉ ngơi cái đã, ra ngoài chơi đi.”