Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 548: Liên tưởng 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hôm nay đối mặt với Minh thất thiếu gia xuất hiện như u hồn, chủ nhân đươngnhiệm của Minh gia chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó ít nhất cũng giữ cho vẻ ngoàikhôi phục bình tĩnh. Công phu dưỡng khí này, quả không hổ danh nhà giàu nhấtKhánh Quốc, người quản lý đại tộc Giang Nam.Tuy Minh gia có quan hệ thâm sâu với kinh đô, nhưng cũng không thể biết điềunày. Vì ngay cả Phạm Nhàn cũng mới mùa thu năm ngoái, sau khi vạch ra kếhoạch năm nay mới bắt đầu tiến hành nghiên cứu chi tiết Minh gia, sau đó tìmđược kẽ hở có thể lợi dụng trên tấm thép Giang Nam này.Đương nhiên, công lao trong chuyện này thuộc về thủ lĩnh Tứ Xử Giám Sátviện Ngôn Băng Vân. Tài liệu của Tiểu Ngôn công tử tổng kết tình báo, phântích và điều tra kỹ lưỡng. Chính vị quan viên cấp cao trong Giám Sát viện này,ngày thường không mấy khi lộ mặt nhưng lại thành công đào bới được thân thếbí ẩn nhất của Hạ Tê Phi.Nếu không có Ngôn Băng Vân hỗ trợ xây dựng sẵn cơ sở, lần này Phạm Nhàntới Giang Nam, chắc chắn sẽ không thoải mái tính toán kỹ lưỡng như vậy.Đám người Minh gia cố nén cơn chấn động trong lòng, lẳng lặng rời khỏi cửalớn trạch viện Nội Khố. Lúc họ ra ngoài đã có binh lính phong tỏa con phố,cũng có xe ngựa chờ đón bọn họ, chở tới Minh Viên ngoài thành. Không biết tốinay Minh gia sẽ rối loạn ra sao trước tin tức Minh thất thiếu gia đột nhiên sốnglại tại trên đời, cũng không biết Minh gia sẽ ứng phó ra sao.Phạm Nhàn đứng ngoài cửa trạch viện, mỉm cười nhìn xe ngựa Minh gia biếnmất trong sắc chiều.Phía sau hắn, quan viên và các thương nhân Giang Nam thấy cảnh này, tronglòng không khỏi phát lạnh, cảm thấy nụ cười mờ nhạt trên khóe môi Khâm saiđại nhân bỗng có vẻ lạnh nhạt tanh máu không gì sánh được.Mọi người không nhịn được nhìn Hạ Tê Phi thêm mấy lượt, dường như tronglòng vẫn không cách nào liên hệ vị thủ lĩnh đạo tặc Giang Nam thủy trại này vớiMinh thất thiếu gia mà nhiều năm nay Minh gia luôn cho rằng đã chết. Bọn họbiết, có chỗ dựa vững chắc như Khâm sai đại nhân, có tờ di chúc mà mọi ngườivẫn đồn đại, sau này gia sản to lớn tới cực điểm của Minh gia kia sẽ xảy ra mộttrận tranh giành. Tuy Minh gia hoàn toàn có thể thề thốt không nhận, nhưngchắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên rất kịch liệt.Còn các thương nhân Giang Nam như mình, có thể kiếm được lợi ích gì từ việcnày?Lĩnh Nam Hùng Bách Linh và Tuyền Châu Tôn Cát Tường lão gia tử liếc mắtnhìn nhau, trong lòng đều nghĩ, tối nay tụ họp ở Giang Nam cư... liệu có nênmời thêm một người?Chỉ có điều hôm nay vén màn quá đột ngột, trong lúc nhất thời các thương nhânGiang Nam vẫn chưa quyết định được, hơn nữa bây giờ mà vươn tay với Hạ TêPhi thì có vẻ hơi thiếu thận trọng. Mà cũng không biết rốt cuộc vị Minh thất giahọ Hạ này nghĩ thế nào.Hạ Tê Phi nghĩ thế nào thì Phạm Nhàn cũng không rõ lắm, y chỉ biết trong sổtay hành động mà Ngôn Băng Vân vạch ra cho mình, công cuộc ở Giang Namsẽ chia thành hai phần, đánh Minh gia và dụ dỗ các thương nhân còn lại. Hômnay Hạ Tê Phi cướp nhiều hạng mục như vậy, đã mơ hồ ép thương nhân GiangNam liên hợp lại, ngày mai bắt đầu tranh ăn với Minh gia. Còn thân phận thậtgiả khó liệu của Hạ Tê Phi cũng khiến các thương nhân Giang Nam ngửi thấymũi âm mưu và kỳ ngộ trong đó.Nguy hiểm và kỳ ngộ là một cặp song sinh, các thương nhân bẩm sinh đã cótinh thần mạo hiểm.Thế nên Phạm Nhàn lại ra dấu cho Hạ Tê Phi.Chỉ thấy Hạ Tê Phi mặt mày mỉm cười đi tới trước mặt hai người Hùng BáchLinh và Tôn Cát Tường, nhỏ giọng nói vài câu gì đó trước ánh mắt kinh ngạccủa đối phương. Các thương nhân đều khẽ mỉm cười, như đang nói tới một đềtài cực kỳ thú vị, sau đó mọi người chia nhau ra rời khỏi con phố này.Phạm Nhàn xoay người lại nói hai câu với Tiết Thanh và Hoàng công công, sauđó nhìn Quách Tranh một cái rồi được Hổ Vệ bảo vệ lên đường đi trước. Lúc đikhỏi y còn quay đầu lại liếc mắt nhìn qua, tuy thấy phương hướng Hạ Tê Phi đikhỏi khác với các thương nhân nhưng trong lòng hiểu rõ, lát nữa tụ tập ở GiangNam cư, chắc sẽ có một ghế của Hạ Tê Phi.Minh gia chịu thiệt trước thế công điên cuồng của Phạm Nhàn, nhưng thân làđại diện cho chỗ dựa vững chắc của Minh gia, Hoàng công công và QuáchTranh lại không mấy kích động hay để ý. Hai người này mỉm cười hành lễ vớiTổng đốc Tiết Thanh rồi lại nhỏ giọng nói vài câu gì đó.Tiết Thanh khẽ nhướn mày, lắc đầu, khoanh hai tay sau lưng, lên kiệu quan củamình bỏ đi.Lúc này trước cửa trạch viện chỉ còn lại hai người Hoàng công công và Ngự sửQuách Tranh. Bọn họ híp mắt nhìn cỗ kiệu của Tổng đốc Giang Nam dần dần rẽqua chỗ ngoặt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi hẳn lên.

Hôm nay đối mặt với Minh thất thiếu gia xuất hiện như u hồn, chủ nhân đương

nhiệm của Minh gia chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó ít nhất cũng giữ cho vẻ ngoài

khôi phục bình tĩnh. Công phu dưỡng khí này, quả không hổ danh nhà giàu nhất

Khánh Quốc, người quản lý đại tộc Giang Nam.

Tuy Minh gia có quan hệ thâm sâu với kinh đô, nhưng cũng không thể biết điều

này. Vì ngay cả Phạm Nhàn cũng mới mùa thu năm ngoái, sau khi vạch ra kế

hoạch năm nay mới bắt đầu tiến hành nghiên cứu chi tiết Minh gia, sau đó tìm

được kẽ hở có thể lợi dụng trên tấm thép Giang Nam này.

Đương nhiên, công lao trong chuyện này thuộc về thủ lĩnh Tứ Xử Giám Sát

viện Ngôn Băng Vân. Tài liệu của Tiểu Ngôn công tử tổng kết tình báo, phân

tích và điều tra kỹ lưỡng. Chính vị quan viên cấp cao trong Giám Sát viện này,

ngày thường không mấy khi lộ mặt nhưng lại thành công đào bới được thân thế

bí ẩn nhất của Hạ Tê Phi.

Nếu không có Ngôn Băng Vân hỗ trợ xây dựng sẵn cơ sở, lần này Phạm Nhàn

tới Giang Nam, chắc chắn sẽ không thoải mái tính toán kỹ lưỡng như vậy.

Đám người Minh gia cố nén cơn chấn động trong lòng, lẳng lặng rời khỏi cửa

lớn trạch viện Nội Khố. Lúc họ ra ngoài đã có binh lính phong tỏa con phố,

cũng có xe ngựa chờ đón bọn họ, chở tới Minh Viên ngoài thành. Không biết tối

nay Minh gia sẽ rối loạn ra sao trước tin tức Minh thất thiếu gia đột nhiên sống

lại tại trên đời, cũng không biết Minh gia sẽ ứng phó ra sao.

Phạm Nhàn đứng ngoài cửa trạch viện, mỉm cười nhìn xe ngựa Minh gia biến

mất trong sắc chiều.

Phía sau hắn, quan viên và các thương nhân Giang Nam thấy cảnh này, trong

lòng không khỏi phát lạnh, cảm thấy nụ cười mờ nhạt trên khóe môi Khâm sai

đại nhân bỗng có vẻ lạnh nhạt tanh máu không gì sánh được.

Mọi người không nhịn được nhìn Hạ Tê Phi thêm mấy lượt, dường như trong

lòng vẫn không cách nào liên hệ vị thủ lĩnh đạo tặc Giang Nam thủy trại này với

Minh thất thiếu gia mà nhiều năm nay Minh gia luôn cho rằng đã chết. Bọn họ

biết, có chỗ dựa vững chắc như Khâm sai đại nhân, có tờ di chúc mà mọi người

vẫn đồn đại, sau này gia sản to lớn tới cực điểm của Minh gia kia sẽ xảy ra một

trận tranh giành. Tuy Minh gia hoàn toàn có thể thề thốt không nhận, nhưng

chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên rất kịch liệt.

Còn các thương nhân Giang Nam như mình, có thể kiếm được lợi ích gì từ việc

này?

Lĩnh Nam Hùng Bách Linh và Tuyền Châu Tôn Cát Tường lão gia tử liếc mắt

nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ, tối nay tụ họp ở Giang Nam cư... liệu có nên

mời thêm một người?

Chỉ có điều hôm nay vén màn quá đột ngột, trong lúc nhất thời các thương nhân

Giang Nam vẫn chưa quyết định được, hơn nữa bây giờ mà vươn tay với Hạ Tê

Phi thì có vẻ hơi thiếu thận trọng. Mà cũng không biết rốt cuộc vị Minh thất gia

họ Hạ này nghĩ thế nào.

Hạ Tê Phi nghĩ thế nào thì Phạm Nhàn cũng không rõ lắm, y chỉ biết trong sổ

tay hành động mà Ngôn Băng Vân vạch ra cho mình, công cuộc ở Giang Nam

sẽ chia thành hai phần, đánh Minh gia và dụ dỗ các thương nhân còn lại. Hôm

nay Hạ Tê Phi cướp nhiều hạng mục như vậy, đã mơ hồ ép thương nhân Giang

Nam liên hợp lại, ngày mai bắt đầu tranh ăn với Minh gia. Còn thân phận thật

giả khó liệu của Hạ Tê Phi cũng khiến các thương nhân Giang Nam ngửi thấy

mũi âm mưu và kỳ ngộ trong đó.

Nguy hiểm và kỳ ngộ là một cặp song sinh, các thương nhân bẩm sinh đã có

tinh thần mạo hiểm.

Thế nên Phạm Nhàn lại ra dấu cho Hạ Tê Phi.

Chỉ thấy Hạ Tê Phi mặt mày mỉm cười đi tới trước mặt hai người Hùng Bách

Linh và Tôn Cát Tường, nhỏ giọng nói vài câu gì đó trước ánh mắt kinh ngạc

của đối phương. Các thương nhân đều khẽ mỉm cười, như đang nói tới một đề

tài cực kỳ thú vị, sau đó mọi người chia nhau ra rời khỏi con phố này.

Phạm Nhàn xoay người lại nói hai câu với Tiết Thanh và Hoàng công công, sau

đó nhìn Quách Tranh một cái rồi được Hổ Vệ bảo vệ lên đường đi trước. Lúc đi

khỏi y còn quay đầu lại liếc mắt nhìn qua, tuy thấy phương hướng Hạ Tê Phi đi

khỏi khác với các thương nhân nhưng trong lòng hiểu rõ, lát nữa tụ tập ở Giang

Nam cư, chắc sẽ có một ghế của Hạ Tê Phi.

Minh gia chịu thiệt trước thế công điên cuồng của Phạm Nhàn, nhưng thân là

đại diện cho chỗ dựa vững chắc của Minh gia, Hoàng công công và Quách

Tranh lại không mấy kích động hay để ý. Hai người này mỉm cười hành lễ với

Tổng đốc Tiết Thanh rồi lại nhỏ giọng nói vài câu gì đó.

Tiết Thanh khẽ nhướn mày, lắc đầu, khoanh hai tay sau lưng, lên kiệu quan của

mình bỏ đi.

Lúc này trước cửa trạch viện chỉ còn lại hai người Hoàng công công và Ngự sử

Quách Tranh. Bọn họ híp mắt nhìn cỗ kiệu của Tổng đốc Giang Nam dần dần rẽ

qua chỗ ngoặt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi hẳn lên.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hôm nay đối mặt với Minh thất thiếu gia xuất hiện như u hồn, chủ nhân đươngnhiệm của Minh gia chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó ít nhất cũng giữ cho vẻ ngoàikhôi phục bình tĩnh. Công phu dưỡng khí này, quả không hổ danh nhà giàu nhấtKhánh Quốc, người quản lý đại tộc Giang Nam.Tuy Minh gia có quan hệ thâm sâu với kinh đô, nhưng cũng không thể biết điềunày. Vì ngay cả Phạm Nhàn cũng mới mùa thu năm ngoái, sau khi vạch ra kếhoạch năm nay mới bắt đầu tiến hành nghiên cứu chi tiết Minh gia, sau đó tìmđược kẽ hở có thể lợi dụng trên tấm thép Giang Nam này.Đương nhiên, công lao trong chuyện này thuộc về thủ lĩnh Tứ Xử Giám Sátviện Ngôn Băng Vân. Tài liệu của Tiểu Ngôn công tử tổng kết tình báo, phântích và điều tra kỹ lưỡng. Chính vị quan viên cấp cao trong Giám Sát viện này,ngày thường không mấy khi lộ mặt nhưng lại thành công đào bới được thân thếbí ẩn nhất của Hạ Tê Phi.Nếu không có Ngôn Băng Vân hỗ trợ xây dựng sẵn cơ sở, lần này Phạm Nhàntới Giang Nam, chắc chắn sẽ không thoải mái tính toán kỹ lưỡng như vậy.Đám người Minh gia cố nén cơn chấn động trong lòng, lẳng lặng rời khỏi cửalớn trạch viện Nội Khố. Lúc họ ra ngoài đã có binh lính phong tỏa con phố,cũng có xe ngựa chờ đón bọn họ, chở tới Minh Viên ngoài thành. Không biết tốinay Minh gia sẽ rối loạn ra sao trước tin tức Minh thất thiếu gia đột nhiên sốnglại tại trên đời, cũng không biết Minh gia sẽ ứng phó ra sao.Phạm Nhàn đứng ngoài cửa trạch viện, mỉm cười nhìn xe ngựa Minh gia biếnmất trong sắc chiều.Phía sau hắn, quan viên và các thương nhân Giang Nam thấy cảnh này, tronglòng không khỏi phát lạnh, cảm thấy nụ cười mờ nhạt trên khóe môi Khâm saiđại nhân bỗng có vẻ lạnh nhạt tanh máu không gì sánh được.Mọi người không nhịn được nhìn Hạ Tê Phi thêm mấy lượt, dường như tronglòng vẫn không cách nào liên hệ vị thủ lĩnh đạo tặc Giang Nam thủy trại này vớiMinh thất thiếu gia mà nhiều năm nay Minh gia luôn cho rằng đã chết. Bọn họbiết, có chỗ dựa vững chắc như Khâm sai đại nhân, có tờ di chúc mà mọi ngườivẫn đồn đại, sau này gia sản to lớn tới cực điểm của Minh gia kia sẽ xảy ra mộttrận tranh giành. Tuy Minh gia hoàn toàn có thể thề thốt không nhận, nhưngchắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên rất kịch liệt.Còn các thương nhân Giang Nam như mình, có thể kiếm được lợi ích gì từ việcnày?Lĩnh Nam Hùng Bách Linh và Tuyền Châu Tôn Cát Tường lão gia tử liếc mắtnhìn nhau, trong lòng đều nghĩ, tối nay tụ họp ở Giang Nam cư... liệu có nênmời thêm một người?Chỉ có điều hôm nay vén màn quá đột ngột, trong lúc nhất thời các thương nhânGiang Nam vẫn chưa quyết định được, hơn nữa bây giờ mà vươn tay với Hạ TêPhi thì có vẻ hơi thiếu thận trọng. Mà cũng không biết rốt cuộc vị Minh thất giahọ Hạ này nghĩ thế nào.Hạ Tê Phi nghĩ thế nào thì Phạm Nhàn cũng không rõ lắm, y chỉ biết trong sổtay hành động mà Ngôn Băng Vân vạch ra cho mình, công cuộc ở Giang Namsẽ chia thành hai phần, đánh Minh gia và dụ dỗ các thương nhân còn lại. Hômnay Hạ Tê Phi cướp nhiều hạng mục như vậy, đã mơ hồ ép thương nhân GiangNam liên hợp lại, ngày mai bắt đầu tranh ăn với Minh gia. Còn thân phận thậtgiả khó liệu của Hạ Tê Phi cũng khiến các thương nhân Giang Nam ngửi thấymũi âm mưu và kỳ ngộ trong đó.Nguy hiểm và kỳ ngộ là một cặp song sinh, các thương nhân bẩm sinh đã cótinh thần mạo hiểm.Thế nên Phạm Nhàn lại ra dấu cho Hạ Tê Phi.Chỉ thấy Hạ Tê Phi mặt mày mỉm cười đi tới trước mặt hai người Hùng BáchLinh và Tôn Cát Tường, nhỏ giọng nói vài câu gì đó trước ánh mắt kinh ngạccủa đối phương. Các thương nhân đều khẽ mỉm cười, như đang nói tới một đềtài cực kỳ thú vị, sau đó mọi người chia nhau ra rời khỏi con phố này.Phạm Nhàn xoay người lại nói hai câu với Tiết Thanh và Hoàng công công, sauđó nhìn Quách Tranh một cái rồi được Hổ Vệ bảo vệ lên đường đi trước. Lúc đikhỏi y còn quay đầu lại liếc mắt nhìn qua, tuy thấy phương hướng Hạ Tê Phi đikhỏi khác với các thương nhân nhưng trong lòng hiểu rõ, lát nữa tụ tập ở GiangNam cư, chắc sẽ có một ghế của Hạ Tê Phi.Minh gia chịu thiệt trước thế công điên cuồng của Phạm Nhàn, nhưng thân làđại diện cho chỗ dựa vững chắc của Minh gia, Hoàng công công và QuáchTranh lại không mấy kích động hay để ý. Hai người này mỉm cười hành lễ vớiTổng đốc Tiết Thanh rồi lại nhỏ giọng nói vài câu gì đó.Tiết Thanh khẽ nhướn mày, lắc đầu, khoanh hai tay sau lưng, lên kiệu quan củamình bỏ đi.Lúc này trước cửa trạch viện chỉ còn lại hai người Hoàng công công và Ngự sửQuách Tranh. Bọn họ híp mắt nhìn cỗ kiệu của Tổng đốc Giang Nam dần dần rẽqua chỗ ngoặt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi hẳn lên.

Chương 548: Liên tưởng 2