Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 551: Liên tưởng 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Câu nói này, rõ ràng là không tin tưởng Hạ Tê Phi.Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Yên tâm đi, Hạ Tê Phi là người thông minh, sẽkhông ngốc tới mức đi phản bội ta trong thời điểm này đâu. Chuyện này khôngcó ích lợi gì đối với hắn.”Sử Xiển Lập nở nụ cười lúng túng, lại hỏi; “Đại nhân có lời gì cần ta mang chođám thương nhân hoàng thất không?”“Ừm...” Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cứ nói bản quan ủng hộbọn họ thoải mái làm việc, cho dù năm nay mất sạch cả bàn, sang năm bản quansẽ bồi thường.”Y ngẩng đầu lên dặn dò: “Đương nhiên câu này ngươi phải chỉnh sửa lại mộtchút, đừng nói quá trần trụi.”Sử Xiển Lập nhận lệnh, đang định đi khỏi thì đột nhiên nghĩ tới lúc trướcDương Kế Mỹ ra vẻ thần bí nói tới một chuyện. Hắn suy nghĩ một hồi rồi mớilên tiếng nói: “Vừa rồi Dương Kế Mỹ có nói, Giang Nam có một tổ chức tên làQuần Sơn hội, thực lực khá thần bí khó lường, mong đại nhân lưu ý một chút.”Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, cảm thấy cái tên Quân Sơn hội rất xa lạ, hình nhưtrong hồ sơ của Giám Sát viện cũng không có ghi chép. Y nhíu mày nói: “Thầnbí... cũng chưa chắc đã cường đại, ta biết rồi.”Sau khi Sử Xiển Lập đi khỏi, Phạm Nhàn càng nhíu mày chặt hơn. Một tổ chứcmà ngay cả mình cũng không biết, rốt cuộc nó đại biểu cho cái gì? Y gọi mộttiếng.Cao Đạt vẫn canh ngoài cửa sải bước đi vào, bây giờ Phạm Nhàn làm việc càngngày càng ít tránh mặt hắn mà cố gắng thông qua Hổ Vệ thể hiện sự thành thậtcủa mình cho vị trên ghế rồng kia thấy; mặt khác cũng là muốn thử “dùng tìnhcảm lay động người ta”, xem xem có thể biến mấy tên Hổ Vệ thực lực mạnh mẽnày thành “người mình” thật sự không.Phạm Nhàn bảo Cao Đạt gọi thủ lĩnh kiếm thủ Lục Xử, sau đó quay sang nhìnthuộc hạ, cau mày nói: “Trong thành Tô Châu còn bao nhiêu người?”Câu này là hỏi số lượng thích khách kiếm thủ của Lục Xử, bệ hạ chỉ điều có vàiHổ Vệ tới đây, vừa không được rời khỏi người Phạm Nhàn, lại phải phái mấyngười đi theo phía sau Tam hoàng tử, cho nên tuyệt đối không thể điều động.Còn thích khách của Lục Xử Giám Sát viện, bây giờ đại đa số được Ảnh Tử dẫnđi, đang đánh du kích với đám cao thủ Đông Di thành trên khắp đất Giang Nam.Thế nên trong lúc nhất thời số lượng nhân thủ mà Phạm Nhàn có thể điều độnglại hơi thiếu thốn.“Lục Xử còn bảy người... Người của Tứ Xử đóng trong Tuần Sát ti Tô Châucũng không phải là ít.” Thuộc hạ kia trầm giọng đáp.Bây giờ thủ lĩnh chính quy của Khải Niên tiểu tổ, Vương Khải Niên đang ở BắcTề, Đặng Tử Việt ở kinh đô, Tô Văn Mậu bị Phạm Nhàn lưu lại trong tam đạiphường Nội Khố ở Mân Bắc. Cho nên người này coi như cấp dưới trực tiếp nhấtcủa Phạm Nhàn, tình cờ là năm xưa người này cũng xuất thân Lục Xử, cho nênlà người am hiểu công tác phòng vệ nhất trong Khải Niên tiểu tổ.“Không cần điều người của Tứ Xử.” Phạm Nhàn thở dài nói: “Bọn họ khôngam hiểu đánh đánh giết giết, nếu có tổn thất gì, Ngôn Băng Vân biết ta dùngngười của hắn lung tung, với tính khí của hắn không biết sẽ phản ứng ra sao.Lúc về kinh không khéo ta lại ăn mắng.”Cao Đạt và thành viên Khải Niên tiểu tổ ở bên cạnh nghe vậy đều mỉm cười.Thuộc hạ kia nghi hoặc nói: “Đại nhân, hôm nay có hành động gì?”“Đi bảo vệ một người.” Phạm Nhàn trầm giọng nói: “Ngươi mang theo bảykiếm thủ Lục Xử, nhanh chóng tới Giang Nam cư, tìm Hạ Tê Phi. Nói thẳngcho hắn biết đây là hộ vệ mà ta cho hắn, đồng thời bảo hắn đừng có nghi ngờ gì,đợi chuyện Nội Khố chiêu mua kết thúc, ta sẽ lập tức thu hồi.”Nghi thì không dùng, dùng thì không nghi. Phạm Nhàn rốt cuộc đặt bao nhiêungười nằm vùng nào bên cạnh Hạ Tê Phi, không ai biết. Nhưng ít ra ở ngoàisáng ngoài vài lão quan bộ Hộ ra, Giám Sát viện không hề giám sát nhất cử nhấtđộng của Hạ Tê Phi, đây mới là cách để hai bên chung sống. Cho nên hôm nayPhạm Nhàn quyết định điều người tới bên cạnh Hạ Tê Phi, dẫu sao cũng phảigiải thích vài lời.Thuộc hạ kia cau mày nói: “Đại nhân, điều hết người sang, thế còn ngài và Tamhoàng tử thì sao?”Phạm Nhàn nhìn cường đại, nở nụ cười tự tin nói: “An toàn của ta tự có Cao đạinhân lo nghĩ cho. Nhiệm vụ của các ngươi là bảo đảm trước khi Nội Khố mởcửa chiêu mua, bản thân Hạ Tê Phi không bị tổn hại gì.”Cao Đạt nghe câu này, nắm chặt lấy chuôi đao thi lễ.Thuộc hạ kia không tiếp tục đặt câu hỏi, rất bình tĩnh tiếp nhận mệnh lệnh,chuẩn bị mở cửa ra ngoài sắp xếp.Phạm Nhàn nhíu mỳ, đột nhiên mở miệng nói: “Chú ý an toàn.”

Câu nói này, rõ ràng là không tin tưởng Hạ Tê Phi.

Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Yên tâm đi, Hạ Tê Phi là người thông minh, sẽ

không ngốc tới mức đi phản bội ta trong thời điểm này đâu. Chuyện này không

có ích lợi gì đối với hắn.”

Sử Xiển Lập nở nụ cười lúng túng, lại hỏi; “Đại nhân có lời gì cần ta mang cho

đám thương nhân hoàng thất không?”

“Ừm...” Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cứ nói bản quan ủng hộ

bọn họ thoải mái làm việc, cho dù năm nay mất sạch cả bàn, sang năm bản quan

sẽ bồi thường.”

Y ngẩng đầu lên dặn dò: “Đương nhiên câu này ngươi phải chỉnh sửa lại một

chút, đừng nói quá trần trụi.”

Sử Xiển Lập nhận lệnh, đang định đi khỏi thì đột nhiên nghĩ tới lúc trước

Dương Kế Mỹ ra vẻ thần bí nói tới một chuyện. Hắn suy nghĩ một hồi rồi mới

lên tiếng nói: “Vừa rồi Dương Kế Mỹ có nói, Giang Nam có một tổ chức tên là

Quần Sơn hội, thực lực khá thần bí khó lường, mong đại nhân lưu ý một chút.”

Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, cảm thấy cái tên Quân Sơn hội rất xa lạ, hình như

trong hồ sơ của Giám Sát viện cũng không có ghi chép. Y nhíu mày nói: “Thần

bí... cũng chưa chắc đã cường đại, ta biết rồi.”

Sau khi Sử Xiển Lập đi khỏi, Phạm Nhàn càng nhíu mày chặt hơn. Một tổ chức

mà ngay cả mình cũng không biết, rốt cuộc nó đại biểu cho cái gì? Y gọi một

tiếng.

Cao Đạt vẫn canh ngoài cửa sải bước đi vào, bây giờ Phạm Nhàn làm việc càng

ngày càng ít tránh mặt hắn mà cố gắng thông qua Hổ Vệ thể hiện sự thành thật

của mình cho vị trên ghế rồng kia thấy; mặt khác cũng là muốn thử “dùng tình

cảm lay động người ta”, xem xem có thể biến mấy tên Hổ Vệ thực lực mạnh mẽ

này thành “người mình” thật sự không.

Phạm Nhàn bảo Cao Đạt gọi thủ lĩnh kiếm thủ Lục Xử, sau đó quay sang nhìn

thuộc hạ, cau mày nói: “Trong thành Tô Châu còn bao nhiêu người?”

Câu này là hỏi số lượng thích khách kiếm thủ của Lục Xử, bệ hạ chỉ điều có vài

Hổ Vệ tới đây, vừa không được rời khỏi người Phạm Nhàn, lại phải phái mấy

người đi theo phía sau Tam hoàng tử, cho nên tuyệt đối không thể điều động.

Còn thích khách của Lục Xử Giám Sát viện, bây giờ đại đa số được Ảnh Tử dẫn

đi, đang đánh du kích với đám cao thủ Đông Di thành trên khắp đất Giang Nam.

Thế nên trong lúc nhất thời số lượng nhân thủ mà Phạm Nhàn có thể điều động

lại hơi thiếu thốn.

“Lục Xử còn bảy người... Người của Tứ Xử đóng trong Tuần Sát ti Tô Châu

cũng không phải là ít.” Thuộc hạ kia trầm giọng đáp.

Bây giờ thủ lĩnh chính quy của Khải Niên tiểu tổ, Vương Khải Niên đang ở Bắc

Tề, Đặng Tử Việt ở kinh đô, Tô Văn Mậu bị Phạm Nhàn lưu lại trong tam đại

phường Nội Khố ở Mân Bắc. Cho nên người này coi như cấp dưới trực tiếp nhất

của Phạm Nhàn, tình cờ là năm xưa người này cũng xuất thân Lục Xử, cho nên

là người am hiểu công tác phòng vệ nhất trong Khải Niên tiểu tổ.

“Không cần điều người của Tứ Xử.” Phạm Nhàn thở dài nói: “Bọn họ không

am hiểu đánh đánh giết giết, nếu có tổn thất gì, Ngôn Băng Vân biết ta dùng

người của hắn lung tung, với tính khí của hắn không biết sẽ phản ứng ra sao.

Lúc về kinh không khéo ta lại ăn mắng.”

Cao Đạt và thành viên Khải Niên tiểu tổ ở bên cạnh nghe vậy đều mỉm cười.

Thuộc hạ kia nghi hoặc nói: “Đại nhân, hôm nay có hành động gì?”

“Đi bảo vệ một người.” Phạm Nhàn trầm giọng nói: “Ngươi mang theo bảy

kiếm thủ Lục Xử, nhanh chóng tới Giang Nam cư, tìm Hạ Tê Phi. Nói thẳng

cho hắn biết đây là hộ vệ mà ta cho hắn, đồng thời bảo hắn đừng có nghi ngờ gì,

đợi chuyện Nội Khố chiêu mua kết thúc, ta sẽ lập tức thu hồi.”

Nghi thì không dùng, dùng thì không nghi. Phạm Nhàn rốt cuộc đặt bao nhiêu

người nằm vùng nào bên cạnh Hạ Tê Phi, không ai biết. Nhưng ít ra ở ngoài

sáng ngoài vài lão quan bộ Hộ ra, Giám Sát viện không hề giám sát nhất cử nhất

động của Hạ Tê Phi, đây mới là cách để hai bên chung sống. Cho nên hôm nay

Phạm Nhàn quyết định điều người tới bên cạnh Hạ Tê Phi, dẫu sao cũng phải

giải thích vài lời.

Thuộc hạ kia cau mày nói: “Đại nhân, điều hết người sang, thế còn ngài và Tam

hoàng tử thì sao?”

Phạm Nhàn nhìn cường đại, nở nụ cười tự tin nói: “An toàn của ta tự có Cao đại

nhân lo nghĩ cho. Nhiệm vụ của các ngươi là bảo đảm trước khi Nội Khố mở

cửa chiêu mua, bản thân Hạ Tê Phi không bị tổn hại gì.”

Cao Đạt nghe câu này, nắm chặt lấy chuôi đao thi lễ.

Thuộc hạ kia không tiếp tục đặt câu hỏi, rất bình tĩnh tiếp nhận mệnh lệnh,

chuẩn bị mở cửa ra ngoài sắp xếp.

Phạm Nhàn nhíu mỳ, đột nhiên mở miệng nói: “Chú ý an toàn.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Câu nói này, rõ ràng là không tin tưởng Hạ Tê Phi.Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Yên tâm đi, Hạ Tê Phi là người thông minh, sẽkhông ngốc tới mức đi phản bội ta trong thời điểm này đâu. Chuyện này khôngcó ích lợi gì đối với hắn.”Sử Xiển Lập nở nụ cười lúng túng, lại hỏi; “Đại nhân có lời gì cần ta mang chođám thương nhân hoàng thất không?”“Ừm...” Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cứ nói bản quan ủng hộbọn họ thoải mái làm việc, cho dù năm nay mất sạch cả bàn, sang năm bản quansẽ bồi thường.”Y ngẩng đầu lên dặn dò: “Đương nhiên câu này ngươi phải chỉnh sửa lại mộtchút, đừng nói quá trần trụi.”Sử Xiển Lập nhận lệnh, đang định đi khỏi thì đột nhiên nghĩ tới lúc trướcDương Kế Mỹ ra vẻ thần bí nói tới một chuyện. Hắn suy nghĩ một hồi rồi mớilên tiếng nói: “Vừa rồi Dương Kế Mỹ có nói, Giang Nam có một tổ chức tên làQuần Sơn hội, thực lực khá thần bí khó lường, mong đại nhân lưu ý một chút.”Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, cảm thấy cái tên Quân Sơn hội rất xa lạ, hình nhưtrong hồ sơ của Giám Sát viện cũng không có ghi chép. Y nhíu mày nói: “Thầnbí... cũng chưa chắc đã cường đại, ta biết rồi.”Sau khi Sử Xiển Lập đi khỏi, Phạm Nhàn càng nhíu mày chặt hơn. Một tổ chứcmà ngay cả mình cũng không biết, rốt cuộc nó đại biểu cho cái gì? Y gọi mộttiếng.Cao Đạt vẫn canh ngoài cửa sải bước đi vào, bây giờ Phạm Nhàn làm việc càngngày càng ít tránh mặt hắn mà cố gắng thông qua Hổ Vệ thể hiện sự thành thậtcủa mình cho vị trên ghế rồng kia thấy; mặt khác cũng là muốn thử “dùng tìnhcảm lay động người ta”, xem xem có thể biến mấy tên Hổ Vệ thực lực mạnh mẽnày thành “người mình” thật sự không.Phạm Nhàn bảo Cao Đạt gọi thủ lĩnh kiếm thủ Lục Xử, sau đó quay sang nhìnthuộc hạ, cau mày nói: “Trong thành Tô Châu còn bao nhiêu người?”Câu này là hỏi số lượng thích khách kiếm thủ của Lục Xử, bệ hạ chỉ điều có vàiHổ Vệ tới đây, vừa không được rời khỏi người Phạm Nhàn, lại phải phái mấyngười đi theo phía sau Tam hoàng tử, cho nên tuyệt đối không thể điều động.Còn thích khách của Lục Xử Giám Sát viện, bây giờ đại đa số được Ảnh Tử dẫnđi, đang đánh du kích với đám cao thủ Đông Di thành trên khắp đất Giang Nam.Thế nên trong lúc nhất thời số lượng nhân thủ mà Phạm Nhàn có thể điều độnglại hơi thiếu thốn.“Lục Xử còn bảy người... Người của Tứ Xử đóng trong Tuần Sát ti Tô Châucũng không phải là ít.” Thuộc hạ kia trầm giọng đáp.Bây giờ thủ lĩnh chính quy của Khải Niên tiểu tổ, Vương Khải Niên đang ở BắcTề, Đặng Tử Việt ở kinh đô, Tô Văn Mậu bị Phạm Nhàn lưu lại trong tam đạiphường Nội Khố ở Mân Bắc. Cho nên người này coi như cấp dưới trực tiếp nhấtcủa Phạm Nhàn, tình cờ là năm xưa người này cũng xuất thân Lục Xử, cho nênlà người am hiểu công tác phòng vệ nhất trong Khải Niên tiểu tổ.“Không cần điều người của Tứ Xử.” Phạm Nhàn thở dài nói: “Bọn họ khôngam hiểu đánh đánh giết giết, nếu có tổn thất gì, Ngôn Băng Vân biết ta dùngngười của hắn lung tung, với tính khí của hắn không biết sẽ phản ứng ra sao.Lúc về kinh không khéo ta lại ăn mắng.”Cao Đạt và thành viên Khải Niên tiểu tổ ở bên cạnh nghe vậy đều mỉm cười.Thuộc hạ kia nghi hoặc nói: “Đại nhân, hôm nay có hành động gì?”“Đi bảo vệ một người.” Phạm Nhàn trầm giọng nói: “Ngươi mang theo bảykiếm thủ Lục Xử, nhanh chóng tới Giang Nam cư, tìm Hạ Tê Phi. Nói thẳngcho hắn biết đây là hộ vệ mà ta cho hắn, đồng thời bảo hắn đừng có nghi ngờ gì,đợi chuyện Nội Khố chiêu mua kết thúc, ta sẽ lập tức thu hồi.”Nghi thì không dùng, dùng thì không nghi. Phạm Nhàn rốt cuộc đặt bao nhiêungười nằm vùng nào bên cạnh Hạ Tê Phi, không ai biết. Nhưng ít ra ở ngoàisáng ngoài vài lão quan bộ Hộ ra, Giám Sát viện không hề giám sát nhất cử nhấtđộng của Hạ Tê Phi, đây mới là cách để hai bên chung sống. Cho nên hôm nayPhạm Nhàn quyết định điều người tới bên cạnh Hạ Tê Phi, dẫu sao cũng phảigiải thích vài lời.Thuộc hạ kia cau mày nói: “Đại nhân, điều hết người sang, thế còn ngài và Tamhoàng tử thì sao?”Phạm Nhàn nhìn cường đại, nở nụ cười tự tin nói: “An toàn của ta tự có Cao đạinhân lo nghĩ cho. Nhiệm vụ của các ngươi là bảo đảm trước khi Nội Khố mởcửa chiêu mua, bản thân Hạ Tê Phi không bị tổn hại gì.”Cao Đạt nghe câu này, nắm chặt lấy chuôi đao thi lễ.Thuộc hạ kia không tiếp tục đặt câu hỏi, rất bình tĩnh tiếp nhận mệnh lệnh,chuẩn bị mở cửa ra ngoài sắp xếp.Phạm Nhàn nhíu mỳ, đột nhiên mở miệng nói: “Chú ý an toàn.”

Chương 551: Liên tưởng 5