Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 552: Nhấc một ngón tay 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngày hôm nay tâm trạng của lão thái quân Minh gia có vẻ rất không tốt, thậmchí còn không động tới canh hầm bồ câu như thường ngày, trả nguyên vẹn vềnhà bếp. Còn hôm nay sau khi Minh lão gia và thiếu gia từ thành Tô Châu trởvề là vào thẳng hậu viện, mãi vẫn không đi ra.Mà bá bá, thúc thúc, điệt điệt của các chi cũng nhận được mệnh lệnh, sắc mặt lolắng chạy qua các hành lang đình đài thanh nhã trong Minh Viên, đi về phíakhoảng sân của lão thái quân. Đám nha hoàn hạ nhân lấy làm khó hiểu, Tứ giachỉ thích chơi chim, Tam gia chỉ thích cưới tiểu thiếp, Lục gia chỉ thích luyệntập với võ sư, ai nấy sắc mặt vội vàng sải bước như bay. Bình thường thì namnhân Minh gia khó mà tụ tập đầy đủ, giờ lại đến cả, hạ nhân đều lấy làm lạkhông hiểu rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì?Trong lúc nhất thời, toàn bộ Minh Viên bao phủ trong bầu không khí căng thẳngbất an.Mà tốc độ của lời đồn đại luôn nhanh chóng hơn hệ thống chuyển thư màKhánh quốc vẫn lấy làm kiêu ngạo. Không bao lâu sau tất cả hạ nhân trongMinh Viên đều biết một tin tức động trời. Hóa ra hôm nay Nội Khố mở cửachiêu mua tại thành Tô Châu, đột nhiên xuất hiện một kẻ địch dám đối đầu vớiMinh gia. Mà kẻ địch kia... không ngờ lại chính là thất thiếu gia mà mọi ngườiđồn rằng đã chết từ rất nhiều năm trước!Năm xưa chủ nhân đời trước của Minh gia thương yêu nhất là mẫu thân của thấtthiếu gia, mà trong di chúc, dường như cũng giao đại đa số sản nghiệp cho vịMinh thất thiếu gia vận mệnh thê thảm kia.Nhưng đã nhiều năm trôi qua, Minh gia đã trở thành vật trong túi của chitrưởng, giờ lại đột nhiên xuất hiện một người như vậy, rốt cuộc sẽ có chuyện gìxảy ra?“Tất cả bình tĩnh.”Minh lão thái quân mặt đầy nếp nhăn lạnh lùng nhìn đám nam nhân Minh giatrong sảnh, trong lòng dâng lên cảm giác phẫn nộ tới tột cùng. Lũ nam nhân nàygặp chút chuyện nhỏ nhoi này thôi mà cũng hoang mang như vậy, tới lúc hơntrăm tuổi làm sao mình yên tâm giao gia nghiệp lớn như vậy cho bọn chúngđây?“Tỷ tỷ, đột nhiên có lời đồn như vậy, chẳng trách lũ nhỏ kinh hãi.”Ngồi bên cạnh Minh lão thái quân là tiểu thiếu của Minh lão gia năm xưa, donịnh nọt được chính thê nên vẫn sống tới ngày hôm nay. Bà nhìn mặt lão tháiquân, giọng nói run rẩy: “Nếu tên... họ Hạ kia là tiểu thất thật, thế thì phải làmsao bây giờ?”“Đã biết là lời đồn đại, vậy thì có gì mà sợ!” Minh lão thái quân phẫn nộ rít gào,âm thanh của lão phu nhân như chịu một cảm giác nhục nhã kỳ dị nào đó mà trởnên sắc bén hẳn lên, đáng sợ như tiếng mũi đao quệt qua phía đồ sứ.Di nãi nãi ngồi cạnh lão phu nhân sợ tới mức giật bắn người, nhanh chóng ngồiđàng hoàng lại , không dám nói thêm câu nào.Lòng ghen tị của lão thái quân Minh gia rất nặng, thế nên năm xưa Linh lão giatử chỉ cưới tổng cộng ba tiểu thiếp, bây giờ người của thế hệ đó chỉ còn lại haivị phu nhân. Cũng may Minh gia có nhiều con trai, không tính Hạ Tê Phi giờcòn đang uống rượu trong Giang Nam cư, hai người có con nối dõi thì tổngcộng có sáu con trai. Minh Thanh Đạt là con trai trưởng, giờ là chủ nhân Minhgia, còn lão tam lão tứ đều là do vị di nãi nãi này sinh ra. Thấy mẹ đẻ của mìnhbị lão thái quân la mắng như vậy, đương nhiên hai vị này cũng âm thầm khóchịu, nhưng uy thế của lão thái quân tích tụ lâu ngày, không ai dám lên tiếngbiện bạch.Minh Thanh Đạt thân là con trai trưởng, cục diện đang như vậy đương nhiênphải đứng ra ôn tồn khuyên nhủ hai câu, không ngờ Minh lão thái quân chẳngbuồn để ý tới vị chủ nhân trên danh nghĩa của Minh gia, gương mặt già cả lạnhbăng băng nói: “Tất cả nhớ kỹ cho ta! Lão thất của Minh gia này đã chết mườimấy năm rồi, còn tên Hạ đương gia gì đó trong trong thành Tô Châu... địnhdùng lời đồn đại mười mấy năm trước để gây chuyện, Minh gia ta không thểkhoan dung cho hắn được.”Minh Thanh Đạt bị mất mặt, nhưng thần sắc vẫn mỉm cười, ôn tồn nói: “Mẫuthân, lời đồn hoang đường như vậy, làm sao lại có ai tin được. Chỉ có điều... vạnnhất triều đình muốn tin thì sao?”Câu này chẳng khác nào nói thẳng, Hạ Tê Phi là binh lính của Phạm Nhàn, nếuthế lực triều đình mà Phạm Nhàn đại diện muốn nhân cơ hội này không đánhmà thắng, cướp lấy gia sản và thực lực khổng lồ của Minh gia, cục diện như vậylà nguy hiểm nhất.Lão thái quân chớp đôi mắt vẩn đục, nói với vẻ chán ghét: “Tên quan viên họPhạm kia nói sao thì là vậy chắc? Chẳng lẽ triều đình lại không nói lý?”Minh Thanh Đạt thầm nghĩ, triều đình có bao giờ chịu nói lý? Chẳng qua trướcđây triều đình đứng về phía nhà mình, cho nên trong khắp thiên hạ này đạo lývà nắm tay cứng nhất đều là Minh gia.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngày hôm nay tâm trạng của lão thái quân Minh gia có vẻ rất không tốt, thậmchí còn không động tới canh hầm bồ câu như thường ngày, trả nguyên vẹn vềnhà bếp. Còn hôm nay sau khi Minh lão gia và thiếu gia từ thành Tô Châu trởvề là vào thẳng hậu viện, mãi vẫn không đi ra.Mà bá bá, thúc thúc, điệt điệt của các chi cũng nhận được mệnh lệnh, sắc mặt lolắng chạy qua các hành lang đình đài thanh nhã trong Minh Viên, đi về phíakhoảng sân của lão thái quân. Đám nha hoàn hạ nhân lấy làm khó hiểu, Tứ giachỉ thích chơi chim, Tam gia chỉ thích cưới tiểu thiếp, Lục gia chỉ thích luyệntập với võ sư, ai nấy sắc mặt vội vàng sải bước như bay. Bình thường thì namnhân Minh gia khó mà tụ tập đầy đủ, giờ lại đến cả, hạ nhân đều lấy làm lạkhông hiểu rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì?Trong lúc nhất thời, toàn bộ Minh Viên bao phủ trong bầu không khí căng thẳngbất an.Mà tốc độ của lời đồn đại luôn nhanh chóng hơn hệ thống chuyển thư màKhánh quốc vẫn lấy làm kiêu ngạo. Không bao lâu sau tất cả hạ nhân trongMinh Viên đều biết một tin tức động trời. Hóa ra hôm nay Nội Khố mở cửachiêu mua tại thành Tô Châu, đột nhiên xuất hiện một kẻ địch dám đối đầu vớiMinh gia. Mà kẻ địch kia... không ngờ lại chính là thất thiếu gia mà mọi ngườiđồn rằng đã chết từ rất nhiều năm trước!Năm xưa chủ nhân đời trước của Minh gia thương yêu nhất là mẫu thân của thấtthiếu gia, mà trong di chúc, dường như cũng giao đại đa số sản nghiệp cho vịMinh thất thiếu gia vận mệnh thê thảm kia.Nhưng đã nhiều năm trôi qua, Minh gia đã trở thành vật trong túi của chitrưởng, giờ lại đột nhiên xuất hiện một người như vậy, rốt cuộc sẽ có chuyện gìxảy ra?“Tất cả bình tĩnh.”Minh lão thái quân mặt đầy nếp nhăn lạnh lùng nhìn đám nam nhân Minh giatrong sảnh, trong lòng dâng lên cảm giác phẫn nộ tới tột cùng. Lũ nam nhân nàygặp chút chuyện nhỏ nhoi này thôi mà cũng hoang mang như vậy, tới lúc hơntrăm tuổi làm sao mình yên tâm giao gia nghiệp lớn như vậy cho bọn chúngđây?“Tỷ tỷ, đột nhiên có lời đồn như vậy, chẳng trách lũ nhỏ kinh hãi.”Ngồi bên cạnh Minh lão thái quân là tiểu thiếu của Minh lão gia năm xưa, donịnh nọt được chính thê nên vẫn sống tới ngày hôm nay. Bà nhìn mặt lão tháiquân, giọng nói run rẩy: “Nếu tên... họ Hạ kia là tiểu thất thật, thế thì phải làmsao bây giờ?”“Đã biết là lời đồn đại, vậy thì có gì mà sợ!” Minh lão thái quân phẫn nộ rít gào,âm thanh của lão phu nhân như chịu một cảm giác nhục nhã kỳ dị nào đó mà trởnên sắc bén hẳn lên, đáng sợ như tiếng mũi đao quệt qua phía đồ sứ.Di nãi nãi ngồi cạnh lão phu nhân sợ tới mức giật bắn người, nhanh chóng ngồiđàng hoàng lại , không dám nói thêm câu nào.Lòng ghen tị của lão thái quân Minh gia rất nặng, thế nên năm xưa Linh lão giatử chỉ cưới tổng cộng ba tiểu thiếp, bây giờ người của thế hệ đó chỉ còn lại haivị phu nhân. Cũng may Minh gia có nhiều con trai, không tính Hạ Tê Phi giờcòn đang uống rượu trong Giang Nam cư, hai người có con nối dõi thì tổngcộng có sáu con trai. Minh Thanh Đạt là con trai trưởng, giờ là chủ nhân Minhgia, còn lão tam lão tứ đều là do vị di nãi nãi này sinh ra. Thấy mẹ đẻ của mìnhbị lão thái quân la mắng như vậy, đương nhiên hai vị này cũng âm thầm khóchịu, nhưng uy thế của lão thái quân tích tụ lâu ngày, không ai dám lên tiếngbiện bạch.Minh Thanh Đạt thân là con trai trưởng, cục diện đang như vậy đương nhiênphải đứng ra ôn tồn khuyên nhủ hai câu, không ngờ Minh lão thái quân chẳngbuồn để ý tới vị chủ nhân trên danh nghĩa của Minh gia, gương mặt già cả lạnhbăng băng nói: “Tất cả nhớ kỹ cho ta! Lão thất của Minh gia này đã chết mườimấy năm rồi, còn tên Hạ đương gia gì đó trong trong thành Tô Châu... địnhdùng lời đồn đại mười mấy năm trước để gây chuyện, Minh gia ta không thểkhoan dung cho hắn được.”Minh Thanh Đạt bị mất mặt, nhưng thần sắc vẫn mỉm cười, ôn tồn nói: “Mẫuthân, lời đồn hoang đường như vậy, làm sao lại có ai tin được. Chỉ có điều... vạnnhất triều đình muốn tin thì sao?”Câu này chẳng khác nào nói thẳng, Hạ Tê Phi là binh lính của Phạm Nhàn, nếuthế lực triều đình mà Phạm Nhàn đại diện muốn nhân cơ hội này không đánhmà thắng, cướp lấy gia sản và thực lực khổng lồ của Minh gia, cục diện như vậylà nguy hiểm nhất.Lão thái quân chớp đôi mắt vẩn đục, nói với vẻ chán ghét: “Tên quan viên họPhạm kia nói sao thì là vậy chắc? Chẳng lẽ triều đình lại không nói lý?”Minh Thanh Đạt thầm nghĩ, triều đình có bao giờ chịu nói lý? Chẳng qua trướcđây triều đình đứng về phía nhà mình, cho nên trong khắp thiên hạ này đạo lývà nắm tay cứng nhất đều là Minh gia.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngày hôm nay tâm trạng của lão thái quân Minh gia có vẻ rất không tốt, thậmchí còn không động tới canh hầm bồ câu như thường ngày, trả nguyên vẹn vềnhà bếp. Còn hôm nay sau khi Minh lão gia và thiếu gia từ thành Tô Châu trởvề là vào thẳng hậu viện, mãi vẫn không đi ra.Mà bá bá, thúc thúc, điệt điệt của các chi cũng nhận được mệnh lệnh, sắc mặt lolắng chạy qua các hành lang đình đài thanh nhã trong Minh Viên, đi về phíakhoảng sân của lão thái quân. Đám nha hoàn hạ nhân lấy làm khó hiểu, Tứ giachỉ thích chơi chim, Tam gia chỉ thích cưới tiểu thiếp, Lục gia chỉ thích luyệntập với võ sư, ai nấy sắc mặt vội vàng sải bước như bay. Bình thường thì namnhân Minh gia khó mà tụ tập đầy đủ, giờ lại đến cả, hạ nhân đều lấy làm lạkhông hiểu rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì?Trong lúc nhất thời, toàn bộ Minh Viên bao phủ trong bầu không khí căng thẳngbất an.Mà tốc độ của lời đồn đại luôn nhanh chóng hơn hệ thống chuyển thư màKhánh quốc vẫn lấy làm kiêu ngạo. Không bao lâu sau tất cả hạ nhân trongMinh Viên đều biết một tin tức động trời. Hóa ra hôm nay Nội Khố mở cửachiêu mua tại thành Tô Châu, đột nhiên xuất hiện một kẻ địch dám đối đầu vớiMinh gia. Mà kẻ địch kia... không ngờ lại chính là thất thiếu gia mà mọi ngườiđồn rằng đã chết từ rất nhiều năm trước!Năm xưa chủ nhân đời trước của Minh gia thương yêu nhất là mẫu thân của thấtthiếu gia, mà trong di chúc, dường như cũng giao đại đa số sản nghiệp cho vịMinh thất thiếu gia vận mệnh thê thảm kia.Nhưng đã nhiều năm trôi qua, Minh gia đã trở thành vật trong túi của chitrưởng, giờ lại đột nhiên xuất hiện một người như vậy, rốt cuộc sẽ có chuyện gìxảy ra?“Tất cả bình tĩnh.”Minh lão thái quân mặt đầy nếp nhăn lạnh lùng nhìn đám nam nhân Minh giatrong sảnh, trong lòng dâng lên cảm giác phẫn nộ tới tột cùng. Lũ nam nhân nàygặp chút chuyện nhỏ nhoi này thôi mà cũng hoang mang như vậy, tới lúc hơntrăm tuổi làm sao mình yên tâm giao gia nghiệp lớn như vậy cho bọn chúngđây?“Tỷ tỷ, đột nhiên có lời đồn như vậy, chẳng trách lũ nhỏ kinh hãi.”Ngồi bên cạnh Minh lão thái quân là tiểu thiếu của Minh lão gia năm xưa, donịnh nọt được chính thê nên vẫn sống tới ngày hôm nay. Bà nhìn mặt lão tháiquân, giọng nói run rẩy: “Nếu tên... họ Hạ kia là tiểu thất thật, thế thì phải làmsao bây giờ?”“Đã biết là lời đồn đại, vậy thì có gì mà sợ!” Minh lão thái quân phẫn nộ rít gào,âm thanh của lão phu nhân như chịu một cảm giác nhục nhã kỳ dị nào đó mà trởnên sắc bén hẳn lên, đáng sợ như tiếng mũi đao quệt qua phía đồ sứ.Di nãi nãi ngồi cạnh lão phu nhân sợ tới mức giật bắn người, nhanh chóng ngồiđàng hoàng lại , không dám nói thêm câu nào.Lòng ghen tị của lão thái quân Minh gia rất nặng, thế nên năm xưa Linh lão giatử chỉ cưới tổng cộng ba tiểu thiếp, bây giờ người của thế hệ đó chỉ còn lại haivị phu nhân. Cũng may Minh gia có nhiều con trai, không tính Hạ Tê Phi giờcòn đang uống rượu trong Giang Nam cư, hai người có con nối dõi thì tổngcộng có sáu con trai. Minh Thanh Đạt là con trai trưởng, giờ là chủ nhân Minhgia, còn lão tam lão tứ đều là do vị di nãi nãi này sinh ra. Thấy mẹ đẻ của mìnhbị lão thái quân la mắng như vậy, đương nhiên hai vị này cũng âm thầm khóchịu, nhưng uy thế của lão thái quân tích tụ lâu ngày, không ai dám lên tiếngbiện bạch.Minh Thanh Đạt thân là con trai trưởng, cục diện đang như vậy đương nhiênphải đứng ra ôn tồn khuyên nhủ hai câu, không ngờ Minh lão thái quân chẳngbuồn để ý tới vị chủ nhân trên danh nghĩa của Minh gia, gương mặt già cả lạnhbăng băng nói: “Tất cả nhớ kỹ cho ta! Lão thất của Minh gia này đã chết mườimấy năm rồi, còn tên Hạ đương gia gì đó trong trong thành Tô Châu... địnhdùng lời đồn đại mười mấy năm trước để gây chuyện, Minh gia ta không thểkhoan dung cho hắn được.”Minh Thanh Đạt bị mất mặt, nhưng thần sắc vẫn mỉm cười, ôn tồn nói: “Mẫuthân, lời đồn hoang đường như vậy, làm sao lại có ai tin được. Chỉ có điều... vạnnhất triều đình muốn tin thì sao?”Câu này chẳng khác nào nói thẳng, Hạ Tê Phi là binh lính của Phạm Nhàn, nếuthế lực triều đình mà Phạm Nhàn đại diện muốn nhân cơ hội này không đánhmà thắng, cướp lấy gia sản và thực lực khổng lồ của Minh gia, cục diện như vậylà nguy hiểm nhất.Lão thái quân chớp đôi mắt vẩn đục, nói với vẻ chán ghét: “Tên quan viên họPhạm kia nói sao thì là vậy chắc? Chẳng lẽ triều đình lại không nói lý?”Minh Thanh Đạt thầm nghĩ, triều đình có bao giờ chịu nói lý? Chẳng qua trướcđây triều đình đứng về phía nhà mình, cho nên trong khắp thiên hạ này đạo lývà nắm tay cứng nhất đều là Minh gia.