Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 554: Nhấc một ngón tay 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Di nãi nãi thương xót nhìn con trai trong đình, nghiêng người khuyên nhủ: “Tỷtỷ đừng tức giận. Bọn nhỏ biết phải làm sao mà.”Đám nam đinh Minh gia trong đình kinh hãi không thôi, gật đầu lia lịa, nhận saikhông ngừng.“Biết sai là được rồi.” Minh lão thái quân chậm rãi tựa người về lưng ghế, mimắt khép hờ nói: “Lát nữa các ngươi trở về, bất luận dùng phương pháp gì,trước hưng đông ngày mai phải giao bạc cho phòng thu chi, mỗi chi hai mươivạn lượng, lão lục mười lăm vạn lượng.”Nói xong câu này lão nhị lão tứ lão ngũ đều không có ý kiến gì, tuy vẫn thấyđau lòng không thôi. Có điều lão tam lại không chịu nhịn, ưỡn thẳng cổ nói:“Mẫu thân, sao lão lục chỉ phải nộp có mười lăm vạn lượng?”Lão thái quân trừng mắt nhìn hắn nói: “Lão lục nhỏ tuổi nhất, hai năm nay qualại với Thủ bị đại nhân, thích đấu võ, tốn khá nhiều bạc, ngươi làm ca ca của nó,sao lại so đo với nó làm gì?”Lão tam lỗ mũi phun phì phì, không phục nói: “Chẳng lẽ bình thường conkhông tiêu bạc?”Thật ra mọi người đều biết đây lão thái quân thương đứa con út mà mình sinhra, nhưng câu này ai cũng có thể nói được chứ lão tam thì không được, vì lãotam là con trai của di nãi nãi. Di nãi nãi thấy tình hình không ổn, không ngừngnháy mắt với lão tam, nhưng gần đây bạc của lão tam đang hơi thiếu thốn nênvẫn không chịu cúi đầu.Lão thái quân giận tím mặt mắng: “Ngươi chỉ biết chi bạc vào thanh lâu, cònmua đám kỹ nữ đó về trong nhà, tiêu bạc như thế là có lý hả?”Từ cảnh ngộ thê thảm của hai mẹ con Hạ Tê Phi có thể thấy vị lão thái quân nàycăm ghét tới mức cố chấp đối với một loại sở thích nào đó của nam nhân.“Đại ca thì sao?”“Ta là con trưởng.” Minh Thanh Đạt quỳ dưới đất, mỉm cười nhìn mấy huynhđệ của mình, đương nhiên phải bỏ thêm công sức, ta nhận năm mươi vạnlượng.”Nghe đại ca còn nói như vậy, các huynh đệ cũng không tiện nhiều lời, buổi tụhọp gia tộc trong Minh Viên lập tức kết thúc, mấy vị huynh đệ nhanh chóng rangoài xoay sở tiền bạc. Tuy bọn họ giấu giếm không ít vốn liếng riêng nhưngphải gom góp trong vòng một đêm, cũng có phần khó khăn.Minh lão tam vừa đi theo các huynh đệ ra ngoài, vừa than nghèo, mong các vịca ca giúp đỡ. Nhưng bây giờ mọi người lo thân mình còn không xong, hơn nữaMinh lão thái quân đã ra ra nghiêm lệnh, không ai dám vờ vịt cho qua chuyện,làm sao còn lo thay cả hắn được!“Thời gian quá gấp rút.”Lúc này di nãi nãi cũng về nơi ở của mình, trong đình viện của lão thái quân chỉcòn lại một mình chi trưởng, Minh Thanh Đạt khẽ cau mày nói: “Khâm sai đạinhân ra chiêu này quá đột ngột, càng không để chúng ta có nhiều thời gian phảnứng.”Minh lão thái quân nhìn con trai mình một cái,thở dài nói: “Hôm nay trongtrạch viện Nội Khố, phản ứng của con không tệ, ít nhất cũng tranh thủ thêmđược một đêm.”Minh Thanh Đạt cảm khái lắc đầu nói: “Một đêm quá ngắn, hơn nữa theo cáchHạ... Tê Phi ra tay ngày hôm nay, chỉ e vẫn còn nhiều sức lực, chỉ e trận đánhngày mai sẽ cực kỳ nguy hiểm, cho dù các huynh đệ đưa đủ bạc tới cũng chỉthêm có hơn trăm vạn lượng, không khéo vẫn không đủ.”Minh Lan Thạch ở bên cạnh nghe vậy trợn tròn hai mắt, nghi hoặc nói: “Phụthân, năm ngoái chúng ta trúng cả tám hạng mục, bốn phần mười tiền đặt cọcchỉ có năm trăm vạn lượng. Năm nay chúng ta đã chuẩn bị thêm hai thành, hơnnữa các thúc phụ gom thêm một trăm vạn lượng, chẳng lẽ vẫn không đủ?”Minh Thanh Đạt cười khổ nói: “Vấn đề lớn nhất ở chỗ chắc chắn Khâm sai đạinhân cũng biết chúng ta buộc phải nắm được tám hạng mục này, cho nên Hạ TêPhi có gọi giá lung tung. Hơn nữa cả sản xuất lẫn tiêu thụ đều là chuyện nội bộcủa bọn họ, bọn họ có thể làm ăn lỗ vốn.”Minh Lan Thạch thở dài một tiếng, hắn là người thông minh, sẽ không lên tiếnghỏi vì sao Minh gia nhất định phải tranh giành mấy hạng mục này. Mà cho dùkhông xét tới vấn đề đó, chỉ nói riêng bên phía Đông Di thành thôi, chắc chắncũng yêu cầu mình phải nắm giữ tám hạng mục tiêu thụ này, nếu không cái giámà Đông Di thành phải trả cho hàng hóa Nội Khố năm nay, khéo còn vượt xacon số một trăm vạn lượng.“Bên phía Thái Bình tiền trang có tin tức gì không?” Minh lão thái quân im lặngmột hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói.Minh Thanh Đạt bình tĩnh đáp: “Bọn họ cũng không ngờ tình huống lại nhưvậy, chuẩn bị không được đầy đủ. Bạc của Hạ Tê Phi đều rút từ chỗ Thái Bìnhtiền trang, bây giờ bọn họ chỉ có thể đưa chúng ta kỳ phiếu chứ không thể xuấthiện phiếu... Ngài cũng biết đó, bọn họ cũng thấy lo ngại, lúc trước chưởngquầy của họ đã tới trao đổi, cùng lắm chỉ có thể để con rút ba mươi vạn lượngnữa.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Di nãi nãi thương xót nhìn con trai trong đình, nghiêng người khuyên nhủ: “Tỷtỷ đừng tức giận. Bọn nhỏ biết phải làm sao mà.”Đám nam đinh Minh gia trong đình kinh hãi không thôi, gật đầu lia lịa, nhận saikhông ngừng.“Biết sai là được rồi.” Minh lão thái quân chậm rãi tựa người về lưng ghế, mimắt khép hờ nói: “Lát nữa các ngươi trở về, bất luận dùng phương pháp gì,trước hưng đông ngày mai phải giao bạc cho phòng thu chi, mỗi chi hai mươivạn lượng, lão lục mười lăm vạn lượng.”Nói xong câu này lão nhị lão tứ lão ngũ đều không có ý kiến gì, tuy vẫn thấyđau lòng không thôi. Có điều lão tam lại không chịu nhịn, ưỡn thẳng cổ nói:“Mẫu thân, sao lão lục chỉ phải nộp có mười lăm vạn lượng?”Lão thái quân trừng mắt nhìn hắn nói: “Lão lục nhỏ tuổi nhất, hai năm nay qualại với Thủ bị đại nhân, thích đấu võ, tốn khá nhiều bạc, ngươi làm ca ca của nó,sao lại so đo với nó làm gì?”Lão tam lỗ mũi phun phì phì, không phục nói: “Chẳng lẽ bình thường conkhông tiêu bạc?”Thật ra mọi người đều biết đây lão thái quân thương đứa con út mà mình sinhra, nhưng câu này ai cũng có thể nói được chứ lão tam thì không được, vì lãotam là con trai của di nãi nãi. Di nãi nãi thấy tình hình không ổn, không ngừngnháy mắt với lão tam, nhưng gần đây bạc của lão tam đang hơi thiếu thốn nênvẫn không chịu cúi đầu.Lão thái quân giận tím mặt mắng: “Ngươi chỉ biết chi bạc vào thanh lâu, cònmua đám kỹ nữ đó về trong nhà, tiêu bạc như thế là có lý hả?”Từ cảnh ngộ thê thảm của hai mẹ con Hạ Tê Phi có thể thấy vị lão thái quân nàycăm ghét tới mức cố chấp đối với một loại sở thích nào đó của nam nhân.“Đại ca thì sao?”“Ta là con trưởng.” Minh Thanh Đạt quỳ dưới đất, mỉm cười nhìn mấy huynhđệ của mình, đương nhiên phải bỏ thêm công sức, ta nhận năm mươi vạnlượng.”Nghe đại ca còn nói như vậy, các huynh đệ cũng không tiện nhiều lời, buổi tụhọp gia tộc trong Minh Viên lập tức kết thúc, mấy vị huynh đệ nhanh chóng rangoài xoay sở tiền bạc. Tuy bọn họ giấu giếm không ít vốn liếng riêng nhưngphải gom góp trong vòng một đêm, cũng có phần khó khăn.Minh lão tam vừa đi theo các huynh đệ ra ngoài, vừa than nghèo, mong các vịca ca giúp đỡ. Nhưng bây giờ mọi người lo thân mình còn không xong, hơn nữaMinh lão thái quân đã ra ra nghiêm lệnh, không ai dám vờ vịt cho qua chuyện,làm sao còn lo thay cả hắn được!“Thời gian quá gấp rút.”Lúc này di nãi nãi cũng về nơi ở của mình, trong đình viện của lão thái quân chỉcòn lại một mình chi trưởng, Minh Thanh Đạt khẽ cau mày nói: “Khâm sai đạinhân ra chiêu này quá đột ngột, càng không để chúng ta có nhiều thời gian phảnứng.”Minh lão thái quân nhìn con trai mình một cái,thở dài nói: “Hôm nay trongtrạch viện Nội Khố, phản ứng của con không tệ, ít nhất cũng tranh thủ thêmđược một đêm.”Minh Thanh Đạt cảm khái lắc đầu nói: “Một đêm quá ngắn, hơn nữa theo cáchHạ... Tê Phi ra tay ngày hôm nay, chỉ e vẫn còn nhiều sức lực, chỉ e trận đánhngày mai sẽ cực kỳ nguy hiểm, cho dù các huynh đệ đưa đủ bạc tới cũng chỉthêm có hơn trăm vạn lượng, không khéo vẫn không đủ.”Minh Lan Thạch ở bên cạnh nghe vậy trợn tròn hai mắt, nghi hoặc nói: “Phụthân, năm ngoái chúng ta trúng cả tám hạng mục, bốn phần mười tiền đặt cọcchỉ có năm trăm vạn lượng. Năm nay chúng ta đã chuẩn bị thêm hai thành, hơnnữa các thúc phụ gom thêm một trăm vạn lượng, chẳng lẽ vẫn không đủ?”Minh Thanh Đạt cười khổ nói: “Vấn đề lớn nhất ở chỗ chắc chắn Khâm sai đạinhân cũng biết chúng ta buộc phải nắm được tám hạng mục này, cho nên Hạ TêPhi có gọi giá lung tung. Hơn nữa cả sản xuất lẫn tiêu thụ đều là chuyện nội bộcủa bọn họ, bọn họ có thể làm ăn lỗ vốn.”Minh Lan Thạch thở dài một tiếng, hắn là người thông minh, sẽ không lên tiếnghỏi vì sao Minh gia nhất định phải tranh giành mấy hạng mục này. Mà cho dùkhông xét tới vấn đề đó, chỉ nói riêng bên phía Đông Di thành thôi, chắc chắncũng yêu cầu mình phải nắm giữ tám hạng mục tiêu thụ này, nếu không cái giámà Đông Di thành phải trả cho hàng hóa Nội Khố năm nay, khéo còn vượt xacon số một trăm vạn lượng.“Bên phía Thái Bình tiền trang có tin tức gì không?” Minh lão thái quân im lặngmột hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói.Minh Thanh Đạt bình tĩnh đáp: “Bọn họ cũng không ngờ tình huống lại nhưvậy, chuẩn bị không được đầy đủ. Bạc của Hạ Tê Phi đều rút từ chỗ Thái Bìnhtiền trang, bây giờ bọn họ chỉ có thể đưa chúng ta kỳ phiếu chứ không thể xuấthiện phiếu... Ngài cũng biết đó, bọn họ cũng thấy lo ngại, lúc trước chưởngquầy của họ đã tới trao đổi, cùng lắm chỉ có thể để con rút ba mươi vạn lượngnữa.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Di nãi nãi thương xót nhìn con trai trong đình, nghiêng người khuyên nhủ: “Tỷtỷ đừng tức giận. Bọn nhỏ biết phải làm sao mà.”Đám nam đinh Minh gia trong đình kinh hãi không thôi, gật đầu lia lịa, nhận saikhông ngừng.“Biết sai là được rồi.” Minh lão thái quân chậm rãi tựa người về lưng ghế, mimắt khép hờ nói: “Lát nữa các ngươi trở về, bất luận dùng phương pháp gì,trước hưng đông ngày mai phải giao bạc cho phòng thu chi, mỗi chi hai mươivạn lượng, lão lục mười lăm vạn lượng.”Nói xong câu này lão nhị lão tứ lão ngũ đều không có ý kiến gì, tuy vẫn thấyđau lòng không thôi. Có điều lão tam lại không chịu nhịn, ưỡn thẳng cổ nói:“Mẫu thân, sao lão lục chỉ phải nộp có mười lăm vạn lượng?”Lão thái quân trừng mắt nhìn hắn nói: “Lão lục nhỏ tuổi nhất, hai năm nay qualại với Thủ bị đại nhân, thích đấu võ, tốn khá nhiều bạc, ngươi làm ca ca của nó,sao lại so đo với nó làm gì?”Lão tam lỗ mũi phun phì phì, không phục nói: “Chẳng lẽ bình thường conkhông tiêu bạc?”Thật ra mọi người đều biết đây lão thái quân thương đứa con út mà mình sinhra, nhưng câu này ai cũng có thể nói được chứ lão tam thì không được, vì lãotam là con trai của di nãi nãi. Di nãi nãi thấy tình hình không ổn, không ngừngnháy mắt với lão tam, nhưng gần đây bạc của lão tam đang hơi thiếu thốn nênvẫn không chịu cúi đầu.Lão thái quân giận tím mặt mắng: “Ngươi chỉ biết chi bạc vào thanh lâu, cònmua đám kỹ nữ đó về trong nhà, tiêu bạc như thế là có lý hả?”Từ cảnh ngộ thê thảm của hai mẹ con Hạ Tê Phi có thể thấy vị lão thái quân nàycăm ghét tới mức cố chấp đối với một loại sở thích nào đó của nam nhân.“Đại ca thì sao?”“Ta là con trưởng.” Minh Thanh Đạt quỳ dưới đất, mỉm cười nhìn mấy huynhđệ của mình, đương nhiên phải bỏ thêm công sức, ta nhận năm mươi vạnlượng.”Nghe đại ca còn nói như vậy, các huynh đệ cũng không tiện nhiều lời, buổi tụhọp gia tộc trong Minh Viên lập tức kết thúc, mấy vị huynh đệ nhanh chóng rangoài xoay sở tiền bạc. Tuy bọn họ giấu giếm không ít vốn liếng riêng nhưngphải gom góp trong vòng một đêm, cũng có phần khó khăn.Minh lão tam vừa đi theo các huynh đệ ra ngoài, vừa than nghèo, mong các vịca ca giúp đỡ. Nhưng bây giờ mọi người lo thân mình còn không xong, hơn nữaMinh lão thái quân đã ra ra nghiêm lệnh, không ai dám vờ vịt cho qua chuyện,làm sao còn lo thay cả hắn được!“Thời gian quá gấp rút.”Lúc này di nãi nãi cũng về nơi ở của mình, trong đình viện của lão thái quân chỉcòn lại một mình chi trưởng, Minh Thanh Đạt khẽ cau mày nói: “Khâm sai đạinhân ra chiêu này quá đột ngột, càng không để chúng ta có nhiều thời gian phảnứng.”Minh lão thái quân nhìn con trai mình một cái,thở dài nói: “Hôm nay trongtrạch viện Nội Khố, phản ứng của con không tệ, ít nhất cũng tranh thủ thêmđược một đêm.”Minh Thanh Đạt cảm khái lắc đầu nói: “Một đêm quá ngắn, hơn nữa theo cáchHạ... Tê Phi ra tay ngày hôm nay, chỉ e vẫn còn nhiều sức lực, chỉ e trận đánhngày mai sẽ cực kỳ nguy hiểm, cho dù các huynh đệ đưa đủ bạc tới cũng chỉthêm có hơn trăm vạn lượng, không khéo vẫn không đủ.”Minh Lan Thạch ở bên cạnh nghe vậy trợn tròn hai mắt, nghi hoặc nói: “Phụthân, năm ngoái chúng ta trúng cả tám hạng mục, bốn phần mười tiền đặt cọcchỉ có năm trăm vạn lượng. Năm nay chúng ta đã chuẩn bị thêm hai thành, hơnnữa các thúc phụ gom thêm một trăm vạn lượng, chẳng lẽ vẫn không đủ?”Minh Thanh Đạt cười khổ nói: “Vấn đề lớn nhất ở chỗ chắc chắn Khâm sai đạinhân cũng biết chúng ta buộc phải nắm được tám hạng mục này, cho nên Hạ TêPhi có gọi giá lung tung. Hơn nữa cả sản xuất lẫn tiêu thụ đều là chuyện nội bộcủa bọn họ, bọn họ có thể làm ăn lỗ vốn.”Minh Lan Thạch thở dài một tiếng, hắn là người thông minh, sẽ không lên tiếnghỏi vì sao Minh gia nhất định phải tranh giành mấy hạng mục này. Mà cho dùkhông xét tới vấn đề đó, chỉ nói riêng bên phía Đông Di thành thôi, chắc chắncũng yêu cầu mình phải nắm giữ tám hạng mục tiêu thụ này, nếu không cái giámà Đông Di thành phải trả cho hàng hóa Nội Khố năm nay, khéo còn vượt xacon số một trăm vạn lượng.“Bên phía Thái Bình tiền trang có tin tức gì không?” Minh lão thái quân im lặngmột hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói.Minh Thanh Đạt bình tĩnh đáp: “Bọn họ cũng không ngờ tình huống lại nhưvậy, chuẩn bị không được đầy đủ. Bạc của Hạ Tê Phi đều rút từ chỗ Thái Bìnhtiền trang, bây giờ bọn họ chỉ có thể đưa chúng ta kỳ phiếu chứ không thể xuấthiện phiếu... Ngài cũng biết đó, bọn họ cũng thấy lo ngại, lúc trước chưởngquầy của họ đã tới trao đổi, cùng lắm chỉ có thể để con rút ba mươi vạn lượngnữa.”