Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 555: Nhấc một ngón tay 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Minh lão thái quân hiểu lý do vì sao, ngân phiếu của tiền trang là phải viết khếước, cần phải đổi từ bạc thật. Hạ Tê Phi đã khai mức ngân phiếu cực lớn, chonên tiền trang không dám mở thêm nhiều. Lý do là vì tiền trang cũng phải bảođảm mình có lượng bạc lâm thời đủ để thanh toán, chuyện này liên quan tới vấnđề uy tín quan trọng nhất của tiền trang.Đương nhiên, với quan hệ giữa Đông Di thành và Minh gia, nếu không phảitrong cục diện căng thẳng như vậy, Thái Bình tiền trang hoàn toàn có thể khaikhống ngân phiếu, chẳng qua mức độ nguy hiểm quá lớn. Hơn nữa thủ pháp nàyquá thấp kém, một khi đắc tội nặng nề với Phạm Nhàn, Nội Khố Chuyển Vận tihoàn toàn có thể đợi sau khi mở cửa chiêu mua xong, đưa ngân phiếu của Hạgia và Minh gia đến đổi lấy bạc, chơi chiêu đổi tiền vô sỉ nhất.Nhiều bạc như vậy... cho dù Thái Bình tiền trang là thần tiên đi nữa cũng khôngthể điều tới Tô Châu chỉ trong thời gian ngắn ngủi.Nếu gặp tình huống đó, coi như Thái Bình tiền trang cũng bị hủy hoại.Tuy Thái Bình tiền trang có liên hệ chặt chẽ với nền kinh tế các nước, thườngthường không có triều đình nước nào lại làm chuyện ác độc như vậy. Nhưng lầnnày người chủ trì Nội Khố mở cửa chiêu mua là Phạm Nhàn, là người khólường nhất, hành động lại tàn nhẫn bá đạo nhất. Có đánh chết Thái Bình tiềntrang cũng không đúng ám mạo hiểm như vậy.*Đình viện lập tức tĩnh lặng như tờ, trong lòng ba thế hệ Minh gia đều thấy căngthẳng. Lẽ nào ngày mai... phải trơ mắt nhìn vị Minh lão thất kia cướp mấtchuyện kinh doanh của Minh gia? Mất đi quyền tiêu thụ hàng hóa Nội Khố,Minh gia cùng lắm chỉ là gia tộc giàu có ở địa phương, lúc nào cũng có thể bịngười ta làm thịt.Sự thật đáng sợ này khiến Minh lão thái quân nhíu mày càng sâu hơn, lão phuphân đột nhiên nghĩ đến một cái tên, lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay bên ChiêuThương tiền trang có ai đến không?”Minh Lan Thạch lắc đầu nói: “Bọn họ biết chúng ta là mối làm ăn lớn của TháiBình tiền trang, thử vài lần, chắc thấy không lay động được chúng ta nên biếtkhó mà lui.”Minh lão thái quân vô thức gật đầu nói: “Xem ra... không giống như ta tưởngtượng.”Do việc thu chi với Thái Bình tiền trang vẫn nằm trong tay Minh lão thái quân,Minh Thanh Đạt luôn là người cực lực chủ trương mở rộng quan hệ sang ChiêuThương tiền trang. Thấy giọng điệu của mẫu thân có vẻ đã lay động, trong lòngvui mừng nhưng gương mặt không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh nói: “Chắc cũngđáng tin tưởng. Nếu thật sự có vấn đề gì, chắc tác phong cũng không như vậy.”Minh lão thái quân cau mày, như đang suy tư một vấn đề rất khó khăn, một lúclâu sau mới nói: “Phái người tới Chiêu Thương tiền trang, không, đừng pháingười. Lan Thạch, con tự đi đi, xem xem tối nay bọn họ có thể phát được baonhiêu hiện phiếu.”“Vâng thưa mẫu thân.” Minh Thanh Đạt mỉm cười, lại chần chừ hỏi: “Bên phíaHạ Tê Phi phải ứng phó ra sao?Sắc mặt Minh lão thái quân lạnh đi, nói: “Ta không biết tên đó, con cũng khôngbiết, Minh gia chúng ta đều không biết, thế thì phải ứng phó cái gì? Chuyện nàycon đừng nhúng tay vào, đừng để Khâm sai đại nhân có cơ hội làm lớnchuyện... Bây giờ Khâm sai đại nhân chỉ hi vọng phản ứng của Minh gia chúngta thật kịch liệt, chúng ta lại càng phải bình tĩnh.”Minh Thanh Đạt cúi đầu chấm đất, thở dài nói: “Mẫu thân anh minh.”Minh Thanh Đạt còn phải xử lý chuyện mở cửa chiêu mua ngày mai, phải tớiphòng thu chi xem xét các vị huynh đệ. Minh Lan Thạch phải vào thành tìmChiêu Thương tiền trang thần thần bí bí nghe đồn có bối cảnh Đông Di thành.Vì vậy cả hai không ở lại trong đình viện thêm, sau khi hành lễ là lui ra ngoài.Minh lão thái quân nhìn con trai cháu trai ra khỏi tiểu viện, đôi mắt đangnghiêm khắc đột nhiên hóa thành mỏi mệt, lão phu nhân uể oải nhấc ngón tay,gõ nhẹ lên tay vịn ghế.Đại nha hoàn thân cận đi tới bên cạnh lão phu nhân.Lão phu nhân nhắm hai mắt, đầu ngón tay vẫn nhấc lên, một lúc lâu sau khôngbuông xuống cũng không nói năng gì, như đang suy nghĩ một chuyện rất quantrọng.Tiểu thất?Lúc này trong đôi mắt nhắm chặt của lão phu nhân như hiện ra một khung cảnhđen tối, trong hình ảnh này một nữ nhân mặt mày quyến rũ đang hầu hạ bêndưới một nam nhân quen thuộc, còn quay sang nở nụ cười khoe khoang kiêungạo với mình. Hình ảnh thay đổi, nữ nhân kia sinh con, cô ta bế đứa nhỏ rêurao trong Minh Viên, tiếng cười như chuông bạc... bay bay, bay tới tận trời.Minh lão thái quân đột nhiên mở mắt, trong mắt toàn hàn ý lạnh lẽo như băng,đầu ngón tay kích động cong lại một chút.Khoảnh khắc đó, lão phu nhân nhớ tới rất nhiều chuyện năm xưa, ví dụ nhưcảnh tượng tuyệt đẹp lúc đòn roi nặng nề đánh lên người nữ nhân kia, hoa máunở rộ, như nhân kia bị mình dìm xuống đáy giếng, ngày đó bông tuyết cũng baybay, cũng bay tới tận trời. Thi thể nữ nhân kia khéo đã thành xương khô, chuộtbọ chui lúc nhúc bên trong, chỉ có thể phát ra âm thanh khó nghe chứ vĩnh viễnkhông thể thể phát ra tiếng cười như chuông bạc?
Minh lão thái quân hiểu lý do vì sao, ngân phiếu của tiền trang là phải viết khế
ước, cần phải đổi từ bạc thật. Hạ Tê Phi đã khai mức ngân phiếu cực lớn, cho
nên tiền trang không dám mở thêm nhiều. Lý do là vì tiền trang cũng phải bảo
đảm mình có lượng bạc lâm thời đủ để thanh toán, chuyện này liên quan tới vấn
đề uy tín quan trọng nhất của tiền trang.
Đương nhiên, với quan hệ giữa Đông Di thành và Minh gia, nếu không phải
trong cục diện căng thẳng như vậy, Thái Bình tiền trang hoàn toàn có thể khai
khống ngân phiếu, chẳng qua mức độ nguy hiểm quá lớn. Hơn nữa thủ pháp này
quá thấp kém, một khi đắc tội nặng nề với Phạm Nhàn, Nội Khố Chuyển Vận ti
hoàn toàn có thể đợi sau khi mở cửa chiêu mua xong, đưa ngân phiếu của Hạ
gia và Minh gia đến đổi lấy bạc, chơi chiêu đổi tiền vô sỉ nhất.
Nhiều bạc như vậy... cho dù Thái Bình tiền trang là thần tiên đi nữa cũng không
thể điều tới Tô Châu chỉ trong thời gian ngắn ngủi.
Nếu gặp tình huống đó, coi như Thái Bình tiền trang cũng bị hủy hoại.
Tuy Thái Bình tiền trang có liên hệ chặt chẽ với nền kinh tế các nước, thường
thường không có triều đình nước nào lại làm chuyện ác độc như vậy. Nhưng lần
này người chủ trì Nội Khố mở cửa chiêu mua là Phạm Nhàn, là người khó
lường nhất, hành động lại tàn nhẫn bá đạo nhất. Có đánh chết Thái Bình tiền
trang cũng không đúng ám mạo hiểm như vậy.*
Đình viện lập tức tĩnh lặng như tờ, trong lòng ba thế hệ Minh gia đều thấy căng
thẳng. Lẽ nào ngày mai... phải trơ mắt nhìn vị Minh lão thất kia cướp mất
chuyện kinh doanh của Minh gia? Mất đi quyền tiêu thụ hàng hóa Nội Khố,
Minh gia cùng lắm chỉ là gia tộc giàu có ở địa phương, lúc nào cũng có thể bị
người ta làm thịt.
Sự thật đáng sợ này khiến Minh lão thái quân nhíu mày càng sâu hơn, lão phu
phân đột nhiên nghĩ đến một cái tên, lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay bên Chiêu
Thương tiền trang có ai đến không?”
Minh Lan Thạch lắc đầu nói: “Bọn họ biết chúng ta là mối làm ăn lớn của Thái
Bình tiền trang, thử vài lần, chắc thấy không lay động được chúng ta nên biết
khó mà lui.”
Minh lão thái quân vô thức gật đầu nói: “Xem ra... không giống như ta tưởng
tượng.”
Do việc thu chi với Thái Bình tiền trang vẫn nằm trong tay Minh lão thái quân,
Minh Thanh Đạt luôn là người cực lực chủ trương mở rộng quan hệ sang Chiêu
Thương tiền trang. Thấy giọng điệu của mẫu thân có vẻ đã lay động, trong lòng
vui mừng nhưng gương mặt không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh nói: “Chắc cũng
đáng tin tưởng. Nếu thật sự có vấn đề gì, chắc tác phong cũng không như vậy.”
Minh lão thái quân cau mày, như đang suy tư một vấn đề rất khó khăn, một lúc
lâu sau mới nói: “Phái người tới Chiêu Thương tiền trang, không, đừng phái
người. Lan Thạch, con tự đi đi, xem xem tối nay bọn họ có thể phát được bao
nhiêu hiện phiếu.”
“Vâng thưa mẫu thân.” Minh Thanh Đạt mỉm cười, lại chần chừ hỏi: “Bên phía
Hạ Tê Phi phải ứng phó ra sao?
Sắc mặt Minh lão thái quân lạnh đi, nói: “Ta không biết tên đó, con cũng không
biết, Minh gia chúng ta đều không biết, thế thì phải ứng phó cái gì? Chuyện này
con đừng nhúng tay vào, đừng để Khâm sai đại nhân có cơ hội làm lớn
chuyện... Bây giờ Khâm sai đại nhân chỉ hi vọng phản ứng của Minh gia chúng
ta thật kịch liệt, chúng ta lại càng phải bình tĩnh.”
Minh Thanh Đạt cúi đầu chấm đất, thở dài nói: “Mẫu thân anh minh.”
Minh Thanh Đạt còn phải xử lý chuyện mở cửa chiêu mua ngày mai, phải tới
phòng thu chi xem xét các vị huynh đệ. Minh Lan Thạch phải vào thành tìm
Chiêu Thương tiền trang thần thần bí bí nghe đồn có bối cảnh Đông Di thành.
Vì vậy cả hai không ở lại trong đình viện thêm, sau khi hành lễ là lui ra ngoài.
Minh lão thái quân nhìn con trai cháu trai ra khỏi tiểu viện, đôi mắt đang
nghiêm khắc đột nhiên hóa thành mỏi mệt, lão phu nhân uể oải nhấc ngón tay,
gõ nhẹ lên tay vịn ghế.
Đại nha hoàn thân cận đi tới bên cạnh lão phu nhân.
Lão phu nhân nhắm hai mắt, đầu ngón tay vẫn nhấc lên, một lúc lâu sau không
buông xuống cũng không nói năng gì, như đang suy nghĩ một chuyện rất quan
trọng.
Tiểu thất?
Lúc này trong đôi mắt nhắm chặt của lão phu nhân như hiện ra một khung cảnh
đen tối, trong hình ảnh này một nữ nhân mặt mày quyến rũ đang hầu hạ bên
dưới một nam nhân quen thuộc, còn quay sang nở nụ cười khoe khoang kiêu
ngạo với mình. Hình ảnh thay đổi, nữ nhân kia sinh con, cô ta bế đứa nhỏ rêu
rao trong Minh Viên, tiếng cười như chuông bạc... bay bay, bay tới tận trời.
Minh lão thái quân đột nhiên mở mắt, trong mắt toàn hàn ý lạnh lẽo như băng,
đầu ngón tay kích động cong lại một chút.
Khoảnh khắc đó, lão phu nhân nhớ tới rất nhiều chuyện năm xưa, ví dụ như
cảnh tượng tuyệt đẹp lúc đòn roi nặng nề đánh lên người nữ nhân kia, hoa máu
nở rộ, như nhân kia bị mình dìm xuống đáy giếng, ngày đó bông tuyết cũng bay
bay, cũng bay tới tận trời. Thi thể nữ nhân kia khéo đã thành xương khô, chuột
bọ chui lúc nhúc bên trong, chỉ có thể phát ra âm thanh khó nghe chứ vĩnh viễn
không thể thể phát ra tiếng cười như chuông bạc?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Minh lão thái quân hiểu lý do vì sao, ngân phiếu của tiền trang là phải viết khếước, cần phải đổi từ bạc thật. Hạ Tê Phi đã khai mức ngân phiếu cực lớn, chonên tiền trang không dám mở thêm nhiều. Lý do là vì tiền trang cũng phải bảođảm mình có lượng bạc lâm thời đủ để thanh toán, chuyện này liên quan tới vấnđề uy tín quan trọng nhất của tiền trang.Đương nhiên, với quan hệ giữa Đông Di thành và Minh gia, nếu không phảitrong cục diện căng thẳng như vậy, Thái Bình tiền trang hoàn toàn có thể khaikhống ngân phiếu, chẳng qua mức độ nguy hiểm quá lớn. Hơn nữa thủ pháp nàyquá thấp kém, một khi đắc tội nặng nề với Phạm Nhàn, Nội Khố Chuyển Vận tihoàn toàn có thể đợi sau khi mở cửa chiêu mua xong, đưa ngân phiếu của Hạgia và Minh gia đến đổi lấy bạc, chơi chiêu đổi tiền vô sỉ nhất.Nhiều bạc như vậy... cho dù Thái Bình tiền trang là thần tiên đi nữa cũng khôngthể điều tới Tô Châu chỉ trong thời gian ngắn ngủi.Nếu gặp tình huống đó, coi như Thái Bình tiền trang cũng bị hủy hoại.Tuy Thái Bình tiền trang có liên hệ chặt chẽ với nền kinh tế các nước, thườngthường không có triều đình nước nào lại làm chuyện ác độc như vậy. Nhưng lầnnày người chủ trì Nội Khố mở cửa chiêu mua là Phạm Nhàn, là người khólường nhất, hành động lại tàn nhẫn bá đạo nhất. Có đánh chết Thái Bình tiềntrang cũng không đúng ám mạo hiểm như vậy.*Đình viện lập tức tĩnh lặng như tờ, trong lòng ba thế hệ Minh gia đều thấy căngthẳng. Lẽ nào ngày mai... phải trơ mắt nhìn vị Minh lão thất kia cướp mấtchuyện kinh doanh của Minh gia? Mất đi quyền tiêu thụ hàng hóa Nội Khố,Minh gia cùng lắm chỉ là gia tộc giàu có ở địa phương, lúc nào cũng có thể bịngười ta làm thịt.Sự thật đáng sợ này khiến Minh lão thái quân nhíu mày càng sâu hơn, lão phuphân đột nhiên nghĩ đến một cái tên, lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay bên ChiêuThương tiền trang có ai đến không?”Minh Lan Thạch lắc đầu nói: “Bọn họ biết chúng ta là mối làm ăn lớn của TháiBình tiền trang, thử vài lần, chắc thấy không lay động được chúng ta nên biếtkhó mà lui.”Minh lão thái quân vô thức gật đầu nói: “Xem ra... không giống như ta tưởngtượng.”Do việc thu chi với Thái Bình tiền trang vẫn nằm trong tay Minh lão thái quân,Minh Thanh Đạt luôn là người cực lực chủ trương mở rộng quan hệ sang ChiêuThương tiền trang. Thấy giọng điệu của mẫu thân có vẻ đã lay động, trong lòngvui mừng nhưng gương mặt không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh nói: “Chắc cũngđáng tin tưởng. Nếu thật sự có vấn đề gì, chắc tác phong cũng không như vậy.”Minh lão thái quân cau mày, như đang suy tư một vấn đề rất khó khăn, một lúclâu sau mới nói: “Phái người tới Chiêu Thương tiền trang, không, đừng pháingười. Lan Thạch, con tự đi đi, xem xem tối nay bọn họ có thể phát được baonhiêu hiện phiếu.”“Vâng thưa mẫu thân.” Minh Thanh Đạt mỉm cười, lại chần chừ hỏi: “Bên phíaHạ Tê Phi phải ứng phó ra sao?Sắc mặt Minh lão thái quân lạnh đi, nói: “Ta không biết tên đó, con cũng khôngbiết, Minh gia chúng ta đều không biết, thế thì phải ứng phó cái gì? Chuyện nàycon đừng nhúng tay vào, đừng để Khâm sai đại nhân có cơ hội làm lớnchuyện... Bây giờ Khâm sai đại nhân chỉ hi vọng phản ứng của Minh gia chúngta thật kịch liệt, chúng ta lại càng phải bình tĩnh.”Minh Thanh Đạt cúi đầu chấm đất, thở dài nói: “Mẫu thân anh minh.”Minh Thanh Đạt còn phải xử lý chuyện mở cửa chiêu mua ngày mai, phải tớiphòng thu chi xem xét các vị huynh đệ. Minh Lan Thạch phải vào thành tìmChiêu Thương tiền trang thần thần bí bí nghe đồn có bối cảnh Đông Di thành.Vì vậy cả hai không ở lại trong đình viện thêm, sau khi hành lễ là lui ra ngoài.Minh lão thái quân nhìn con trai cháu trai ra khỏi tiểu viện, đôi mắt đangnghiêm khắc đột nhiên hóa thành mỏi mệt, lão phu nhân uể oải nhấc ngón tay,gõ nhẹ lên tay vịn ghế.Đại nha hoàn thân cận đi tới bên cạnh lão phu nhân.Lão phu nhân nhắm hai mắt, đầu ngón tay vẫn nhấc lên, một lúc lâu sau khôngbuông xuống cũng không nói năng gì, như đang suy nghĩ một chuyện rất quantrọng.Tiểu thất?Lúc này trong đôi mắt nhắm chặt của lão phu nhân như hiện ra một khung cảnhđen tối, trong hình ảnh này một nữ nhân mặt mày quyến rũ đang hầu hạ bêndưới một nam nhân quen thuộc, còn quay sang nở nụ cười khoe khoang kiêungạo với mình. Hình ảnh thay đổi, nữ nhân kia sinh con, cô ta bế đứa nhỏ rêurao trong Minh Viên, tiếng cười như chuông bạc... bay bay, bay tới tận trời.Minh lão thái quân đột nhiên mở mắt, trong mắt toàn hàn ý lạnh lẽo như băng,đầu ngón tay kích động cong lại một chút.Khoảnh khắc đó, lão phu nhân nhớ tới rất nhiều chuyện năm xưa, ví dụ nhưcảnh tượng tuyệt đẹp lúc đòn roi nặng nề đánh lên người nữ nhân kia, hoa máunở rộ, như nhân kia bị mình dìm xuống đáy giếng, ngày đó bông tuyết cũng baybay, cũng bay tới tận trời. Thi thể nữ nhân kia khéo đã thành xương khô, chuộtbọ chui lúc nhúc bên trong, chỉ có thể phát ra âm thanh khó nghe chứ vĩnh viễnkhông thể thể phát ra tiếng cười như chuông bạc?