Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 556: Nhấc một ngón tay 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão già kia chết đi, trong nhà đã do mình định đoạt, con ả kia đã chết nhưng contrai của ả ta lại không dễ giết. Dù sao trên danh nghĩa nó cũng là máu mủ củaMinh gia, cũng may Thanh Dạ tâm địa sắt đá, ngày ngày dùng roi đánh, cuốicùng thằng nhãi ấy không chịu nổi nỗi khuất nhục và đau đớn đó, một sáng nọchạy khỏi Minh Viên.Có lẽ nó vĩnh viễn không biết, lúc đó mình đứng ngay sau cửa, lạnh lùng nhìnnó.Có lẽ nó vĩnh viễn không biết, mình đã chuẩn bị sẵn sát thủ, đứng bên ngoàiMinh Viên, đợi nó tới để đưa xuống dưới địa phủ, đoàn tụ với mẹ của nó.Nhưng... vì sao nó lại không chết?Sao lại không chết!...Trong con mắt lạnh lùng của Minh lão thái quân dấy lên lửa giận, ngón tay hơicong cong vẫn đang nhấc lên cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt vào thành ghế, cùnglúc đó lão phu nhân hé môi, nói với đại nha hoàn bên cạnh: “Mời Chu tiênsinh.”Khi Minh lão thái quân cuối cùng cũng quyết định, con trai và cháu trai của lãophu nhân bước song song ra ngoài.Minh Lan Thạch vẻ mặt thán phục nhìn phụ thân nói: “Người nói là chắc chắnnãi nãi sẽ ra tay với tên khốn kiếp kia à?”“Khốn kiếp cái gì.” Minh Thanh Đạt nở nụ cười hiền hòa: “Đó là thất thúc củacon. Tuy bây giờ chúng ta là kẻ địch, nhưng dẫu sao cũng là thất thúc ruột thịtvới con.”Minh Lan Thạch cười tự giễu, đột nhiên nhíu mày nói: “Đúng là giết thất thúccó thể chấm dứt hoàn toàn chuyện này... nhưng Khâm sai đại nhân sẽ phản ứngra sao? Cho dù Quân Sơn hội có thực lực hơn nữa thì chúng ta cũng không thểtạo phản được.”“Nãi nãi của con già rồi.” Minh Thanh Đạt thở dài nói: “Ngay từ đầu cách thứcmà bà ấy dùng đã là sai.”Minh Lan Thạch lắc đầu.Minh Thanh Đạt đột nhiên cười nói: “Nhưng sai lầm của bà ta không có nghĩalà sai lầm của Minh gia... nếu lần này thất thúc của con không được tốt số nhưtrước, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, con không cần lo lắng, ta tự có chừngmực.”Vị chủ nhân trên danh nghĩa của Minh gia thầm cười lạnh trong lòng, để QuânSơn hội mà mình vĩnh viễn không cách nào khống chế đi đối đầu với Giám Sátviện thôi. Đa mưu túc trí như đương nhiên sẽ có cách thu dọn tàn cục, chẳngqua chưa biết dùng thủ đoạn nào mà thôi.“Lần này lục thúc may thật.” Minh Lan Thạch đột nhiên cười nhạo.Minh Thanh Đạt thương yêu vỗ vai con trai, khuyên giải: “Người già mà, lúcnào chẳng thích con út... đương nhiên, phải là con ruột.”Trong lúc Minh gia đang loạn cào cào, lại có rất nhiều chim chóc nhìn chằmchằm vào đống cào cào này, ai cũng mang ý đồ giẫm chết đối phương. Con traiút của Minh gia Minh Thanh Thành, hiện là thống lĩnh Giang Nam thủy trại HạTê Phi, Giám ti ngầm của Giang Nam Tuần Tra ti trực thuộc Tứ Xử Giám Sátviện, hiện đang trên tầng cao nhất của Giang Nam cư trong thành Tô Châu.Hắn đứng ở rìa lầu, khẽ vuốt viết lan can gỗ, nhìn về một nơi ngoài thành với vẻsuy tư. Nơi đó từng là nhà của hắn, là ngôi nhà mà rất nhiều năm rồi hắn chưahề trở về - Minh Viên.Buổi tụ họp của các thương nhân Giang Nam đã kết thúc, tuy mọi người khôngđưa ra ý kiến cụ thể nhưng nhìn ánh mắt tham lam của Lĩnh Nam Hùng gia vàTuyền Châu Tôn gia, Hạ Tê Phi cũng biết, kế sách của Đề ti đại nhân đã có hiệuquả. Ngày mai, đối thủ mà Minh gia phải đối mặt không chỉ có mình mình màcòn phải chống lại thế công liên hợp của hai nhà Hùng Tôn. Thương nhân đềumuốn ăn thịt, đói tới phát hoảng thì sao phải quan tâm tới thịt của nhà ai?Hạ Tê Phi híp mắt lại, Minh Viên cách nơi này quá xa, đứng trên tầng thượngGiang Nam cư cũng không thể thấy rõ ánh đèn nơi đó.Hôm nay là ngày hắn thoải mái phóng túng nhất từ kể từ khi may mắn sống sóttrên thế giới này. Cuối cùng hắn cũng có thể lộ mặt trước tất cả mọi người, kiêungạo nói ra cái tên của mình, Minh Thanh Thành.So với điều này, cảm giác vui vẻ khi cầm bạc đập người, thoát ly thân phậngiang hồ, đứng ra ngoài mặt sáng của Khánh Quốc, tất cả đều không coi là gì.Chỉ cần được nói ra cái tên thật của mình, như vậy không khác nào tất thẳngvào mặt mụ già độc ác ở Minh gia một cái, cảm xúc sung sướng khi trả thù chekhuất tất cả, khiến Hạ Tê Phi cực kỳ cảm kích Phạm Nhàn. Thậm chí tối nayPhạm Nhàn phái bảy kiếm thủ tới, hắn cũng không thấy có gì khó chịu.Hắn vừa say sưa vừa đau lòng trước những chuyện diễn ra trong ngày hôm nay,thế nên vị kiêu hùng xuất thân giang hồ này cũng không chú ý tới, trên conđường đối diện bỗng có thêm vài bóng người kỳ quái.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão già kia chết đi, trong nhà đã do mình định đoạt, con ả kia đã chết nhưng contrai của ả ta lại không dễ giết. Dù sao trên danh nghĩa nó cũng là máu mủ củaMinh gia, cũng may Thanh Dạ tâm địa sắt đá, ngày ngày dùng roi đánh, cuốicùng thằng nhãi ấy không chịu nổi nỗi khuất nhục và đau đớn đó, một sáng nọchạy khỏi Minh Viên.Có lẽ nó vĩnh viễn không biết, lúc đó mình đứng ngay sau cửa, lạnh lùng nhìnnó.Có lẽ nó vĩnh viễn không biết, mình đã chuẩn bị sẵn sát thủ, đứng bên ngoàiMinh Viên, đợi nó tới để đưa xuống dưới địa phủ, đoàn tụ với mẹ của nó.Nhưng... vì sao nó lại không chết?Sao lại không chết!...Trong con mắt lạnh lùng của Minh lão thái quân dấy lên lửa giận, ngón tay hơicong cong vẫn đang nhấc lên cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt vào thành ghế, cùnglúc đó lão phu nhân hé môi, nói với đại nha hoàn bên cạnh: “Mời Chu tiênsinh.”Khi Minh lão thái quân cuối cùng cũng quyết định, con trai và cháu trai của lãophu nhân bước song song ra ngoài.Minh Lan Thạch vẻ mặt thán phục nhìn phụ thân nói: “Người nói là chắc chắnnãi nãi sẽ ra tay với tên khốn kiếp kia à?”“Khốn kiếp cái gì.” Minh Thanh Đạt nở nụ cười hiền hòa: “Đó là thất thúc củacon. Tuy bây giờ chúng ta là kẻ địch, nhưng dẫu sao cũng là thất thúc ruột thịtvới con.”Minh Lan Thạch cười tự giễu, đột nhiên nhíu mày nói: “Đúng là giết thất thúccó thể chấm dứt hoàn toàn chuyện này... nhưng Khâm sai đại nhân sẽ phản ứngra sao? Cho dù Quân Sơn hội có thực lực hơn nữa thì chúng ta cũng không thểtạo phản được.”“Nãi nãi của con già rồi.” Minh Thanh Đạt thở dài nói: “Ngay từ đầu cách thứcmà bà ấy dùng đã là sai.”Minh Lan Thạch lắc đầu.Minh Thanh Đạt đột nhiên cười nói: “Nhưng sai lầm của bà ta không có nghĩalà sai lầm của Minh gia... nếu lần này thất thúc của con không được tốt số nhưtrước, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, con không cần lo lắng, ta tự có chừngmực.”Vị chủ nhân trên danh nghĩa của Minh gia thầm cười lạnh trong lòng, để QuânSơn hội mà mình vĩnh viễn không cách nào khống chế đi đối đầu với Giám Sátviện thôi. Đa mưu túc trí như đương nhiên sẽ có cách thu dọn tàn cục, chẳngqua chưa biết dùng thủ đoạn nào mà thôi.“Lần này lục thúc may thật.” Minh Lan Thạch đột nhiên cười nhạo.Minh Thanh Đạt thương yêu vỗ vai con trai, khuyên giải: “Người già mà, lúcnào chẳng thích con út... đương nhiên, phải là con ruột.”Trong lúc Minh gia đang loạn cào cào, lại có rất nhiều chim chóc nhìn chằmchằm vào đống cào cào này, ai cũng mang ý đồ giẫm chết đối phương. Con traiút của Minh gia Minh Thanh Thành, hiện là thống lĩnh Giang Nam thủy trại HạTê Phi, Giám ti ngầm của Giang Nam Tuần Tra ti trực thuộc Tứ Xử Giám Sátviện, hiện đang trên tầng cao nhất của Giang Nam cư trong thành Tô Châu.Hắn đứng ở rìa lầu, khẽ vuốt viết lan can gỗ, nhìn về một nơi ngoài thành với vẻsuy tư. Nơi đó từng là nhà của hắn, là ngôi nhà mà rất nhiều năm rồi hắn chưahề trở về - Minh Viên.Buổi tụ họp của các thương nhân Giang Nam đã kết thúc, tuy mọi người khôngđưa ra ý kiến cụ thể nhưng nhìn ánh mắt tham lam của Lĩnh Nam Hùng gia vàTuyền Châu Tôn gia, Hạ Tê Phi cũng biết, kế sách của Đề ti đại nhân đã có hiệuquả. Ngày mai, đối thủ mà Minh gia phải đối mặt không chỉ có mình mình màcòn phải chống lại thế công liên hợp của hai nhà Hùng Tôn. Thương nhân đềumuốn ăn thịt, đói tới phát hoảng thì sao phải quan tâm tới thịt của nhà ai?Hạ Tê Phi híp mắt lại, Minh Viên cách nơi này quá xa, đứng trên tầng thượngGiang Nam cư cũng không thể thấy rõ ánh đèn nơi đó.Hôm nay là ngày hắn thoải mái phóng túng nhất từ kể từ khi may mắn sống sóttrên thế giới này. Cuối cùng hắn cũng có thể lộ mặt trước tất cả mọi người, kiêungạo nói ra cái tên của mình, Minh Thanh Thành.So với điều này, cảm giác vui vẻ khi cầm bạc đập người, thoát ly thân phậngiang hồ, đứng ra ngoài mặt sáng của Khánh Quốc, tất cả đều không coi là gì.Chỉ cần được nói ra cái tên thật của mình, như vậy không khác nào tất thẳngvào mặt mụ già độc ác ở Minh gia một cái, cảm xúc sung sướng khi trả thù chekhuất tất cả, khiến Hạ Tê Phi cực kỳ cảm kích Phạm Nhàn. Thậm chí tối nayPhạm Nhàn phái bảy kiếm thủ tới, hắn cũng không thấy có gì khó chịu.Hắn vừa say sưa vừa đau lòng trước những chuyện diễn ra trong ngày hôm nay,thế nên vị kiêu hùng xuất thân giang hồ này cũng không chú ý tới, trên conđường đối diện bỗng có thêm vài bóng người kỳ quái.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão già kia chết đi, trong nhà đã do mình định đoạt, con ả kia đã chết nhưng contrai của ả ta lại không dễ giết. Dù sao trên danh nghĩa nó cũng là máu mủ củaMinh gia, cũng may Thanh Dạ tâm địa sắt đá, ngày ngày dùng roi đánh, cuốicùng thằng nhãi ấy không chịu nổi nỗi khuất nhục và đau đớn đó, một sáng nọchạy khỏi Minh Viên.Có lẽ nó vĩnh viễn không biết, lúc đó mình đứng ngay sau cửa, lạnh lùng nhìnnó.Có lẽ nó vĩnh viễn không biết, mình đã chuẩn bị sẵn sát thủ, đứng bên ngoàiMinh Viên, đợi nó tới để đưa xuống dưới địa phủ, đoàn tụ với mẹ của nó.Nhưng... vì sao nó lại không chết?Sao lại không chết!...Trong con mắt lạnh lùng của Minh lão thái quân dấy lên lửa giận, ngón tay hơicong cong vẫn đang nhấc lên cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt vào thành ghế, cùnglúc đó lão phu nhân hé môi, nói với đại nha hoàn bên cạnh: “Mời Chu tiênsinh.”Khi Minh lão thái quân cuối cùng cũng quyết định, con trai và cháu trai của lãophu nhân bước song song ra ngoài.Minh Lan Thạch vẻ mặt thán phục nhìn phụ thân nói: “Người nói là chắc chắnnãi nãi sẽ ra tay với tên khốn kiếp kia à?”“Khốn kiếp cái gì.” Minh Thanh Đạt nở nụ cười hiền hòa: “Đó là thất thúc củacon. Tuy bây giờ chúng ta là kẻ địch, nhưng dẫu sao cũng là thất thúc ruột thịtvới con.”Minh Lan Thạch cười tự giễu, đột nhiên nhíu mày nói: “Đúng là giết thất thúccó thể chấm dứt hoàn toàn chuyện này... nhưng Khâm sai đại nhân sẽ phản ứngra sao? Cho dù Quân Sơn hội có thực lực hơn nữa thì chúng ta cũng không thểtạo phản được.”“Nãi nãi của con già rồi.” Minh Thanh Đạt thở dài nói: “Ngay từ đầu cách thứcmà bà ấy dùng đã là sai.”Minh Lan Thạch lắc đầu.Minh Thanh Đạt đột nhiên cười nói: “Nhưng sai lầm của bà ta không có nghĩalà sai lầm của Minh gia... nếu lần này thất thúc của con không được tốt số nhưtrước, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, con không cần lo lắng, ta tự có chừngmực.”Vị chủ nhân trên danh nghĩa của Minh gia thầm cười lạnh trong lòng, để QuânSơn hội mà mình vĩnh viễn không cách nào khống chế đi đối đầu với Giám Sátviện thôi. Đa mưu túc trí như đương nhiên sẽ có cách thu dọn tàn cục, chẳngqua chưa biết dùng thủ đoạn nào mà thôi.“Lần này lục thúc may thật.” Minh Lan Thạch đột nhiên cười nhạo.Minh Thanh Đạt thương yêu vỗ vai con trai, khuyên giải: “Người già mà, lúcnào chẳng thích con út... đương nhiên, phải là con ruột.”Trong lúc Minh gia đang loạn cào cào, lại có rất nhiều chim chóc nhìn chằmchằm vào đống cào cào này, ai cũng mang ý đồ giẫm chết đối phương. Con traiút của Minh gia Minh Thanh Thành, hiện là thống lĩnh Giang Nam thủy trại HạTê Phi, Giám ti ngầm của Giang Nam Tuần Tra ti trực thuộc Tứ Xử Giám Sátviện, hiện đang trên tầng cao nhất của Giang Nam cư trong thành Tô Châu.Hắn đứng ở rìa lầu, khẽ vuốt viết lan can gỗ, nhìn về một nơi ngoài thành với vẻsuy tư. Nơi đó từng là nhà của hắn, là ngôi nhà mà rất nhiều năm rồi hắn chưahề trở về - Minh Viên.Buổi tụ họp của các thương nhân Giang Nam đã kết thúc, tuy mọi người khôngđưa ra ý kiến cụ thể nhưng nhìn ánh mắt tham lam của Lĩnh Nam Hùng gia vàTuyền Châu Tôn gia, Hạ Tê Phi cũng biết, kế sách của Đề ti đại nhân đã có hiệuquả. Ngày mai, đối thủ mà Minh gia phải đối mặt không chỉ có mình mình màcòn phải chống lại thế công liên hợp của hai nhà Hùng Tôn. Thương nhân đềumuốn ăn thịt, đói tới phát hoảng thì sao phải quan tâm tới thịt của nhà ai?Hạ Tê Phi híp mắt lại, Minh Viên cách nơi này quá xa, đứng trên tầng thượngGiang Nam cư cũng không thể thấy rõ ánh đèn nơi đó.Hôm nay là ngày hắn thoải mái phóng túng nhất từ kể từ khi may mắn sống sóttrên thế giới này. Cuối cùng hắn cũng có thể lộ mặt trước tất cả mọi người, kiêungạo nói ra cái tên của mình, Minh Thanh Thành.So với điều này, cảm giác vui vẻ khi cầm bạc đập người, thoát ly thân phậngiang hồ, đứng ra ngoài mặt sáng của Khánh Quốc, tất cả đều không coi là gì.Chỉ cần được nói ra cái tên thật của mình, như vậy không khác nào tất thẳngvào mặt mụ già độc ác ở Minh gia một cái, cảm xúc sung sướng khi trả thù chekhuất tất cả, khiến Hạ Tê Phi cực kỳ cảm kích Phạm Nhàn. Thậm chí tối nayPhạm Nhàn phái bảy kiếm thủ tới, hắn cũng không thấy có gì khó chịu.Hắn vừa say sưa vừa đau lòng trước những chuyện diễn ra trong ngày hôm nay,thế nên vị kiêu hùng xuất thân giang hồ này cũng không chú ý tới, trên conđường đối diện bỗng có thêm vài bóng người kỳ quái.