Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 558: Thiên nữ tán hoa 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một chiêu cuồng đao chém qua cả con đường, cắt đứt thân thể một người màvẫn khiến bản thân mình nội thương, đây là cảnh giới khủng khiếp cỡ nào, chỉ eđã là cao thủ cửu phẩm! Sao Giang Nam lại có cao thủ tuyệt đỉnh lạ lẫm nhưvậy?Một đao cuồng bạo không chút lý lẽ chém xuống, cắt rách cả bầu trời đêm, lúcnày mọi chuyện qua đi mọi người mới thấy rõ người đội nón che kia.Người đội nón che vóc người cao ráo, toàn thân toát lên vẻ nghiêm nghị. Hắncầm một thanh trường đao trong tay, lưỡi đao sáng như tuyết, chuôi đao rất dài,là loại trường đao thường chỉ thấy trên sân khấu hoặc trên chiến trường. Thanhđao này dài tới tám thướng, không biết lúc trước đối phương làm thế nào thu lạiphía sau người!Tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, Hạ Tê Phi liều mạng ngăn cảnđao vừa rồi, sau đó mới trừng mắt nhìn.Rồi lại lập tức phát hiện mọi chuyện thật đáng sợ: vì hai người bên cạnh ngườiđội nón che kia đã biến mất không còn tăm hơi, chẳng biết đi đâu.Nếu đối phương tới giết mình, thế thì chắc chắn không có chuyện hai người kiakhông ra tay.......Thật ra ngay lúc người đội nón che rút trường đao sau lưng ra, chém một nhátdũng mãnh bá đạo vô bì cắt qua con đường, hai vị cao thủ khác bên cạnh hắn đãbồng bềnh nhảy lên, tránh khỏi đám hán tử Giang Nam thủy trại giữa đường,thân thể như chim én vẽ thành hai đường cong cực kỳ mỹ lệ, như hai mũi tên utối bắn thẳng tới vị trí của Hạ Tê Phi.Dùng trường đao làm sấm khai sơn, ngấm ngầm vạn dụng thế song yến tề phihợp kích, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hạ Tê Phi đã chết từ lúc hắn còn chưakịp định thần lại.Còn lý do hắn không chết là vì khi Hạ Tê Phi miễn cưỡng căn ngản nhát đao,trên con phố đã có biến hóa mới.Sau khi đám hán tử Giang Nam thủy trại lao tới cản trước người Hạ Tê Phi,trong đám hán tử này có bốn người cực kỳ quỷ dị nhào sang hai bên. Sau đó khihai cao thủ kia nhanh chóng lướt qua hai bên như chim én, bốn người này lậtbàn tay một cái, lấy ra dùi sắt dưới bộ trường sam, đâm ngang tới!Nhát đâm cực kỳ lưu loát, cực kỳ đơn giản, nhưng lại vừa vặn nhắm vào chỗyếu ở bụng ngực hai cao thủ kia, khiến đối phương không thể không lui lại nétránh.Bốn người này, đương nhiên là thích khách Lục Xử mà Phạm Nhàn vội vàngphái tới đây tối nay.Có lẽ trình độ của thích khách Lục Xử không bằng tam đại cao thủ tới đây giếtngười tối nay, nhưng bọn họ có năng lực phán đoán thời cuộc, dự đoán phươnghướng giết người của đối phương; thậm chí đã lên tới mức độ nhạy cảm nhưbẩm sinh.Cho nên bọn họ ngăn cản được hai con chim én đang định hợp kích giết người.Leng keng leng keng, chỉ trong nháy mắt, vô số âm thanh giòn giã nhỏ bé vanglên trên con đường phía trước Giang Nam cư, liên miên bất tuyệt, như vĩnh viễnkhông ngừng lại, chẳng khác nào giữa thành Tô Châu đang ngày xuân ấm ápđột nhiên xuất hiện một trận mưa đá rải rác.Hai cao thủ như chim én cầm hai thanh đoản kiếm, trên kiếm có bôi độc, lóe lênhào quang âm u giữa màn đêm.Bốn thích kiếm thủ thích khách Lục Xử cầm trong tay dùi sắt, bên trên cũng bôiđộc, hòa làm một cùng bóng đêm.Chỉ trong chớp mắt, vài tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên.Hai cao thủ lao tới ám sát Hạ Tê Phi chán nản lướt về bên kia đường, y phụctrên người đã bị dùi sắt đục ra hơn mười lỗ thủng, có vài chỗ sâu dường như đãcắt qua da.Còn bên phía Lục Xử cũng phải trả giá cực kỳ nặng nề. Tay trái một người đã bịcắt đứt, để lộ xương cốt bên trong, một người trúng đao vào vai, máu tươi chảyra mang màu sắc kỳ dị, còn một người đã ngã xuống trong vũng máu!Hai bên vừa thấy mặt mà đều phải hứng chịu tổn thất không thể bù đắp nổi,trong âm thanh leng keng tinh tế vừa rồi không biết ẩn giấu bao nhiêu hunghiểm.Nhưng cho dù bị trọng thương như vậy, thích khách Lục Xử cùng lắm chỉ phátra hai tiếng kêu đau dớn, tâm chí kiên định vượt xa nhân sĩ giang hồ bìnhthường. Ba người còn năng lực hành động vừa dùng thuốc giải độc mà Tam Xửphối chế, vừa định lui lại, thu nhỏ vòng phòng thủ, cố gắng bảo vệ tính mạngHạ Tê Phi.......Hai con chim én lùi về bên kia đường có vẻ không ngờ bên cạnh Hạ Tê Phi lạicó một nhóm thích khách chuyên nghiệp như vậy, khiến bản thân cũng chịuthương tích không hề nhỏ.Hai người nhìn nhau, biết đối phương chắc chắn là người của Giám Sát viện. Cólà người của thế lực nào đi nữa thì cũng biết độc được của Giám Sát viện khủngkhiếp tới mức nào, độc dược do Phí Giới lão tiên sinh quản lý và pha chế,không phải ai cũng ngăn cản được.
Một chiêu cuồng đao chém qua cả con đường, cắt đứt thân thể một người mà
vẫn khiến bản thân mình nội thương, đây là cảnh giới khủng khiếp cỡ nào, chỉ e
đã là cao thủ cửu phẩm! Sao Giang Nam lại có cao thủ tuyệt đỉnh lạ lẫm như
vậy?
Một đao cuồng bạo không chút lý lẽ chém xuống, cắt rách cả bầu trời đêm, lúc
này mọi chuyện qua đi mọi người mới thấy rõ người đội nón che kia.
Người đội nón che vóc người cao ráo, toàn thân toát lên vẻ nghiêm nghị. Hắn
cầm một thanh trường đao trong tay, lưỡi đao sáng như tuyết, chuôi đao rất dài,
là loại trường đao thường chỉ thấy trên sân khấu hoặc trên chiến trường. Thanh
đao này dài tới tám thướng, không biết lúc trước đối phương làm thế nào thu lại
phía sau người!
Tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, Hạ Tê Phi liều mạng ngăn cản
đao vừa rồi, sau đó mới trừng mắt nhìn.
Rồi lại lập tức phát hiện mọi chuyện thật đáng sợ: vì hai người bên cạnh người
đội nón che kia đã biến mất không còn tăm hơi, chẳng biết đi đâu.
Nếu đối phương tới giết mình, thế thì chắc chắn không có chuyện hai người kia
không ra tay.
...
...
Thật ra ngay lúc người đội nón che rút trường đao sau lưng ra, chém một nhát
dũng mãnh bá đạo vô bì cắt qua con đường, hai vị cao thủ khác bên cạnh hắn đã
bồng bềnh nhảy lên, tránh khỏi đám hán tử Giang Nam thủy trại giữa đường,
thân thể như chim én vẽ thành hai đường cong cực kỳ mỹ lệ, như hai mũi tên u
tối bắn thẳng tới vị trí của Hạ Tê Phi.
Dùng trường đao làm sấm khai sơn, ngấm ngầm vạn dụng thế song yến tề phi
hợp kích, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hạ Tê Phi đã chết từ lúc hắn còn chưa
kịp định thần lại.
Còn lý do hắn không chết là vì khi Hạ Tê Phi miễn cưỡng căn ngản nhát đao,
trên con phố đã có biến hóa mới.
Sau khi đám hán tử Giang Nam thủy trại lao tới cản trước người Hạ Tê Phi,
trong đám hán tử này có bốn người cực kỳ quỷ dị nhào sang hai bên. Sau đó khi
hai cao thủ kia nhanh chóng lướt qua hai bên như chim én, bốn người này lật
bàn tay một cái, lấy ra dùi sắt dưới bộ trường sam, đâm ngang tới!
Nhát đâm cực kỳ lưu loát, cực kỳ đơn giản, nhưng lại vừa vặn nhắm vào chỗ
yếu ở bụng ngực hai cao thủ kia, khiến đối phương không thể không lui lại né
tránh.
Bốn người này, đương nhiên là thích khách Lục Xử mà Phạm Nhàn vội vàng
phái tới đây tối nay.
Có lẽ trình độ của thích khách Lục Xử không bằng tam đại cao thủ tới đây giết
người tối nay, nhưng bọn họ có năng lực phán đoán thời cuộc, dự đoán phương
hướng giết người của đối phương; thậm chí đã lên tới mức độ nhạy cảm như
bẩm sinh.
Cho nên bọn họ ngăn cản được hai con chim én đang định hợp kích giết người.
Leng keng leng keng, chỉ trong nháy mắt, vô số âm thanh giòn giã nhỏ bé vang
lên trên con đường phía trước Giang Nam cư, liên miên bất tuyệt, như vĩnh viễn
không ngừng lại, chẳng khác nào giữa thành Tô Châu đang ngày xuân ấm áp
đột nhiên xuất hiện một trận mưa đá rải rác.
Hai cao thủ như chim én cầm hai thanh đoản kiếm, trên kiếm có bôi độc, lóe lên
hào quang âm u giữa màn đêm.
Bốn thích kiếm thủ thích khách Lục Xử cầm trong tay dùi sắt, bên trên cũng bôi
độc, hòa làm một cùng bóng đêm.
Chỉ trong chớp mắt, vài tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên.
Hai cao thủ lao tới ám sát Hạ Tê Phi chán nản lướt về bên kia đường, y phục
trên người đã bị dùi sắt đục ra hơn mười lỗ thủng, có vài chỗ sâu dường như đã
cắt qua da.
Còn bên phía Lục Xử cũng phải trả giá cực kỳ nặng nề. Tay trái một người đã bị
cắt đứt, để lộ xương cốt bên trong, một người trúng đao vào vai, máu tươi chảy
ra mang màu sắc kỳ dị, còn một người đã ngã xuống trong vũng máu!
Hai bên vừa thấy mặt mà đều phải hứng chịu tổn thất không thể bù đắp nổi,
trong âm thanh leng keng tinh tế vừa rồi không biết ẩn giấu bao nhiêu hung
hiểm.
Nhưng cho dù bị trọng thương như vậy, thích khách Lục Xử cùng lắm chỉ phát
ra hai tiếng kêu đau dớn, tâm chí kiên định vượt xa nhân sĩ giang hồ bình
thường. Ba người còn năng lực hành động vừa dùng thuốc giải độc mà Tam Xử
phối chế, vừa định lui lại, thu nhỏ vòng phòng thủ, cố gắng bảo vệ tính mạng
Hạ Tê Phi.
...
...
Hai con chim én lùi về bên kia đường có vẻ không ngờ bên cạnh Hạ Tê Phi lại
có một nhóm thích khách chuyên nghiệp như vậy, khiến bản thân cũng chịu
thương tích không hề nhỏ.
Hai người nhìn nhau, biết đối phương chắc chắn là người của Giám Sát viện. Có
là người của thế lực nào đi nữa thì cũng biết độc được của Giám Sát viện khủng
khiếp tới mức nào, độc dược do Phí Giới lão tiên sinh quản lý và pha chế,
không phải ai cũng ngăn cản được.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một chiêu cuồng đao chém qua cả con đường, cắt đứt thân thể một người màvẫn khiến bản thân mình nội thương, đây là cảnh giới khủng khiếp cỡ nào, chỉ eđã là cao thủ cửu phẩm! Sao Giang Nam lại có cao thủ tuyệt đỉnh lạ lẫm nhưvậy?Một đao cuồng bạo không chút lý lẽ chém xuống, cắt rách cả bầu trời đêm, lúcnày mọi chuyện qua đi mọi người mới thấy rõ người đội nón che kia.Người đội nón che vóc người cao ráo, toàn thân toát lên vẻ nghiêm nghị. Hắncầm một thanh trường đao trong tay, lưỡi đao sáng như tuyết, chuôi đao rất dài,là loại trường đao thường chỉ thấy trên sân khấu hoặc trên chiến trường. Thanhđao này dài tới tám thướng, không biết lúc trước đối phương làm thế nào thu lạiphía sau người!Tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, Hạ Tê Phi liều mạng ngăn cảnđao vừa rồi, sau đó mới trừng mắt nhìn.Rồi lại lập tức phát hiện mọi chuyện thật đáng sợ: vì hai người bên cạnh ngườiđội nón che kia đã biến mất không còn tăm hơi, chẳng biết đi đâu.Nếu đối phương tới giết mình, thế thì chắc chắn không có chuyện hai người kiakhông ra tay.......Thật ra ngay lúc người đội nón che rút trường đao sau lưng ra, chém một nhátdũng mãnh bá đạo vô bì cắt qua con đường, hai vị cao thủ khác bên cạnh hắn đãbồng bềnh nhảy lên, tránh khỏi đám hán tử Giang Nam thủy trại giữa đường,thân thể như chim én vẽ thành hai đường cong cực kỳ mỹ lệ, như hai mũi tên utối bắn thẳng tới vị trí của Hạ Tê Phi.Dùng trường đao làm sấm khai sơn, ngấm ngầm vạn dụng thế song yến tề phihợp kích, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hạ Tê Phi đã chết từ lúc hắn còn chưakịp định thần lại.Còn lý do hắn không chết là vì khi Hạ Tê Phi miễn cưỡng căn ngản nhát đao,trên con phố đã có biến hóa mới.Sau khi đám hán tử Giang Nam thủy trại lao tới cản trước người Hạ Tê Phi,trong đám hán tử này có bốn người cực kỳ quỷ dị nhào sang hai bên. Sau đó khihai cao thủ kia nhanh chóng lướt qua hai bên như chim én, bốn người này lậtbàn tay một cái, lấy ra dùi sắt dưới bộ trường sam, đâm ngang tới!Nhát đâm cực kỳ lưu loát, cực kỳ đơn giản, nhưng lại vừa vặn nhắm vào chỗyếu ở bụng ngực hai cao thủ kia, khiến đối phương không thể không lui lại nétránh.Bốn người này, đương nhiên là thích khách Lục Xử mà Phạm Nhàn vội vàngphái tới đây tối nay.Có lẽ trình độ của thích khách Lục Xử không bằng tam đại cao thủ tới đây giếtngười tối nay, nhưng bọn họ có năng lực phán đoán thời cuộc, dự đoán phươnghướng giết người của đối phương; thậm chí đã lên tới mức độ nhạy cảm nhưbẩm sinh.Cho nên bọn họ ngăn cản được hai con chim én đang định hợp kích giết người.Leng keng leng keng, chỉ trong nháy mắt, vô số âm thanh giòn giã nhỏ bé vanglên trên con đường phía trước Giang Nam cư, liên miên bất tuyệt, như vĩnh viễnkhông ngừng lại, chẳng khác nào giữa thành Tô Châu đang ngày xuân ấm ápđột nhiên xuất hiện một trận mưa đá rải rác.Hai cao thủ như chim én cầm hai thanh đoản kiếm, trên kiếm có bôi độc, lóe lênhào quang âm u giữa màn đêm.Bốn thích kiếm thủ thích khách Lục Xử cầm trong tay dùi sắt, bên trên cũng bôiđộc, hòa làm một cùng bóng đêm.Chỉ trong chớp mắt, vài tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên.Hai cao thủ lao tới ám sát Hạ Tê Phi chán nản lướt về bên kia đường, y phụctrên người đã bị dùi sắt đục ra hơn mười lỗ thủng, có vài chỗ sâu dường như đãcắt qua da.Còn bên phía Lục Xử cũng phải trả giá cực kỳ nặng nề. Tay trái một người đã bịcắt đứt, để lộ xương cốt bên trong, một người trúng đao vào vai, máu tươi chảyra mang màu sắc kỳ dị, còn một người đã ngã xuống trong vũng máu!Hai bên vừa thấy mặt mà đều phải hứng chịu tổn thất không thể bù đắp nổi,trong âm thanh leng keng tinh tế vừa rồi không biết ẩn giấu bao nhiêu hunghiểm.Nhưng cho dù bị trọng thương như vậy, thích khách Lục Xử cùng lắm chỉ phátra hai tiếng kêu đau dớn, tâm chí kiên định vượt xa nhân sĩ giang hồ bìnhthường. Ba người còn năng lực hành động vừa dùng thuốc giải độc mà Tam Xửphối chế, vừa định lui lại, thu nhỏ vòng phòng thủ, cố gắng bảo vệ tính mạngHạ Tê Phi.......Hai con chim én lùi về bên kia đường có vẻ không ngờ bên cạnh Hạ Tê Phi lạicó một nhóm thích khách chuyên nghiệp như vậy, khiến bản thân cũng chịuthương tích không hề nhỏ.Hai người nhìn nhau, biết đối phương chắc chắn là người của Giám Sát viện. Cólà người của thế lực nào đi nữa thì cũng biết độc được của Giám Sát viện khủngkhiếp tới mức nào, độc dược do Phí Giới lão tiên sinh quản lý và pha chế,không phải ai cũng ngăn cản được.