Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 559: Thiên nữ tán hoa 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cho nên hai người này nhanh chóng xoay người, mũi chân điểm lên tường, laovào bầu trời đêm, lập tức biến mất không còn tăm hơi.Bọn họ là cao thủ, sát thủ thật sự trong võ lâm Giang Nam; hôm nay nhận ủythác tới đây giết Hạ Tê Phi, nhưng hoàn toàn không muốn uổng phí tính mạngquý giá của mình ở đây.Trong con ngõ nhỏ u tối ở đằng xa, một tiếng vang nhỏ cất lên.......Ba vị cao thủ bên kia đường đã có hai đi mất, nhưng Hạ Tê Phi không hề cảmthấy tình huống của mình chuyển biến tốt hơn, thậm chí áp lực mà hắn đangphải chịu còn lớn hơn một chút: Vì thanh đao thường chỉ thấy trên sân khấu kiađã nhân lúc trận chiến leng keng hai bên đường đang diễn ra, giết thẳng tới đây.Trước đao này không ai địch nổi một hiệp, dưới đao này không có quỷ toànthây.Ánh đao như vẩy tuyết tách rời, phân ly, chặt đầu đám hán tử thủy trại dũngmãnh đáng kính; gạt ra một con đường máu, trong đống tàn chi bay đầy trời,càng lúc càng tới gần Hạ Tê Phi.Chứng kiến các huynh đệ của mình chết thảm trên đường, nghe tiếng đao vàtiếng kêu thảm thiết kinh tâm động phách, ngửi được mùi máu tươi nồng nặc,thấy người đội nón che đạp trên con đường máu lao tới. Bước đi của kẻ nàymang đầy kiên nghị và cố chấp, chẳng khác nào ma quỷ.Hạ Tê Phi trong lòng nguội lạnh, máu nóng lại dâng trào, hai mắt hắn căng ranhư sắp nứt, chỉ muốn lao mình tới che phía trước các huynh đệ, đánh một trậnoanh oanh liệt liệt với cao thủ đội nón che, cho dù có chết dưới đao này cũng đãsao?Nhưng hắn không thể hành động, ngược lại còn phải lui lại, rất đau xót nhưngcũng rất kiên quyết chạy trốn về Giang Nam cưVì hắn biết mục đích của đối phương là muốn giết mình, còn cái tên hắn và bảnthân hắn đều rất hữu dụng. Nếu muốn báo thù, muốn kẻ địch ăn ngủ bất an, bảnthân... nhất định phải sống sót! Cho dù là sống sót đầy khuất nhục!......Người đội nón che chỉ còn cách Hạ Tê Phi có năm bước.Cuối cùng ba kiếm thủ Lục Xử người mang thương tích cũng trở về cứu viện,nhưng vốn đang bị thương nên không thể địch nổi đao thế kinh thiên động địacủa cao thủ đội nón che kia, dùi sắt bị cắt thành vài khúc, ba người cũng bị đánhbay ra ngoài.Giang Nam cư gần ngay trước mắt.Hạ Tê Phi trốn lên bậc thang.Tiểu nhị và các thực khách ở cửa lầu gào thét hoảng hốt như ma nhập, bị cảnhtượng tanh máu khủng khiếp này làm cho tâm thần kinh hãi, ai chân như nhũnra, có vẻ không thể đi nổi.Mũi chân của cao thủ đội nón che vẫn còn cách thềm đá năm bước nhưng đãgiơ đao chém xuống, đao thế nhắm thẳng vào sau lưng Hạ Tê Phi đang cực kỳchật vật!Một vị thực khách có vẻ sợ tới đờ cả người, đang ôm lấy cột trụ hoa lệ củaGiang Nam cư mà run lên lẩy bẩy, sau đó không biết vì sao hắn rút ra một dùisắt, cực kỳ hung ác tàn nhẫn đâm thẳng về phía bắp đùi cao thủ đội nón che kia!Cao thủ đội nón che thân hình cao lớn, uy thế hùng hồn, thích khách Lục Xử ẩnnấp ở đây không tự tin thế công của mình có thể ép kẻ địch tự cứu, không thểđâm trúng chỗ yếu của người này trước khi lưỡi đao chém lên người Hạ Tê Phi,cho nên hắn chọn đâm bắp đùi.Không ngờ cao thủ đội nón che lại như không thấy nhát đâm này, đao thế vẫnkhông ngừng, tiếp tục chém xuống.Một tiếng keng vang lên, dùi sắt đâm trúng bắp đùi người này nhưng lại nhưđâm trúng cục sắt!Thích khách Lục Xử trong lòng phát lạnh, biết đây là thứ công phu đần độn màtrên giang hồ không ai thèm luyện tới - Thiết Bố Sam.Nhưng đối phương không chỉ luyện mà còn không thèm tránh, chứng tỏ đốiphương cực kỳ ngu ngốc bỏ tới mấy chục năm khổ tu, vứt bỏ tất cả hoan ái dụcvọng nam nữ, tu luyện môn công phu này tới cực hạn.Thích khách Lục Xử này biết mình không thể ngăn được đao kia, nhưng Đề tiđại nhân đã hạ nghiêm lệnh, nhất định phải bảo vệ tính mạng Hạ Tê Phi. Chonên hắn tung người bay ngang tới, dũng mãnh không sợ chết lao lên phía trênphía cao thủ đội nón che, người đang trên không trung đã rút dao găm dưới giàyra, hung hăng đâm thẳng về phía đôi mắt đang bị chiếc nón che khuất.......Lúc này đao của cao thủ đội nón che đã cách sau lưng Hạ Tê Phi không tới mộtthước, hai mũi dùi sắt lại không ngại phiền toái xuất hiện lần nữa.Phạm Nhàn phái tất cả bảy kiếm thủ Lục Xử tới bảo vệ Hạ Tê Phi, lúc trước đãxuất hiện năm vị, hai người lặng lẽ đợi tới cuối cùng vốn cũng định làm như thủlĩnh lúc trước, tấn công chỗ yếu ép địch tự cứu, hòng cứu tính mạng Hạ Tê Phi.Nhưng khi phát hiện đối phương có công phu khổ luyện cao tới mức biến thái,bọn họ biết phương pháp này không thể thực hiện được, hơn nữa lưỡi đao kia đãđến, cho nên cả hai không còn cách nào, chỉ có thể liều mạng với đối phương.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cho nên hai người này nhanh chóng xoay người, mũi chân điểm lên tường, laovào bầu trời đêm, lập tức biến mất không còn tăm hơi.Bọn họ là cao thủ, sát thủ thật sự trong võ lâm Giang Nam; hôm nay nhận ủythác tới đây giết Hạ Tê Phi, nhưng hoàn toàn không muốn uổng phí tính mạngquý giá của mình ở đây.Trong con ngõ nhỏ u tối ở đằng xa, một tiếng vang nhỏ cất lên.......Ba vị cao thủ bên kia đường đã có hai đi mất, nhưng Hạ Tê Phi không hề cảmthấy tình huống của mình chuyển biến tốt hơn, thậm chí áp lực mà hắn đangphải chịu còn lớn hơn một chút: Vì thanh đao thường chỉ thấy trên sân khấu kiađã nhân lúc trận chiến leng keng hai bên đường đang diễn ra, giết thẳng tới đây.Trước đao này không ai địch nổi một hiệp, dưới đao này không có quỷ toànthây.Ánh đao như vẩy tuyết tách rời, phân ly, chặt đầu đám hán tử thủy trại dũngmãnh đáng kính; gạt ra một con đường máu, trong đống tàn chi bay đầy trời,càng lúc càng tới gần Hạ Tê Phi.Chứng kiến các huynh đệ của mình chết thảm trên đường, nghe tiếng đao vàtiếng kêu thảm thiết kinh tâm động phách, ngửi được mùi máu tươi nồng nặc,thấy người đội nón che đạp trên con đường máu lao tới. Bước đi của kẻ nàymang đầy kiên nghị và cố chấp, chẳng khác nào ma quỷ.Hạ Tê Phi trong lòng nguội lạnh, máu nóng lại dâng trào, hai mắt hắn căng ranhư sắp nứt, chỉ muốn lao mình tới che phía trước các huynh đệ, đánh một trậnoanh oanh liệt liệt với cao thủ đội nón che, cho dù có chết dưới đao này cũng đãsao?Nhưng hắn không thể hành động, ngược lại còn phải lui lại, rất đau xót nhưngcũng rất kiên quyết chạy trốn về Giang Nam cưVì hắn biết mục đích của đối phương là muốn giết mình, còn cái tên hắn và bảnthân hắn đều rất hữu dụng. Nếu muốn báo thù, muốn kẻ địch ăn ngủ bất an, bảnthân... nhất định phải sống sót! Cho dù là sống sót đầy khuất nhục!......Người đội nón che chỉ còn cách Hạ Tê Phi có năm bước.Cuối cùng ba kiếm thủ Lục Xử người mang thương tích cũng trở về cứu viện,nhưng vốn đang bị thương nên không thể địch nổi đao thế kinh thiên động địacủa cao thủ đội nón che kia, dùi sắt bị cắt thành vài khúc, ba người cũng bị đánhbay ra ngoài.Giang Nam cư gần ngay trước mắt.Hạ Tê Phi trốn lên bậc thang.Tiểu nhị và các thực khách ở cửa lầu gào thét hoảng hốt như ma nhập, bị cảnhtượng tanh máu khủng khiếp này làm cho tâm thần kinh hãi, ai chân như nhũnra, có vẻ không thể đi nổi.Mũi chân của cao thủ đội nón che vẫn còn cách thềm đá năm bước nhưng đãgiơ đao chém xuống, đao thế nhắm thẳng vào sau lưng Hạ Tê Phi đang cực kỳchật vật!Một vị thực khách có vẻ sợ tới đờ cả người, đang ôm lấy cột trụ hoa lệ củaGiang Nam cư mà run lên lẩy bẩy, sau đó không biết vì sao hắn rút ra một dùisắt, cực kỳ hung ác tàn nhẫn đâm thẳng về phía bắp đùi cao thủ đội nón che kia!Cao thủ đội nón che thân hình cao lớn, uy thế hùng hồn, thích khách Lục Xử ẩnnấp ở đây không tự tin thế công của mình có thể ép kẻ địch tự cứu, không thểđâm trúng chỗ yếu của người này trước khi lưỡi đao chém lên người Hạ Tê Phi,cho nên hắn chọn đâm bắp đùi.Không ngờ cao thủ đội nón che lại như không thấy nhát đâm này, đao thế vẫnkhông ngừng, tiếp tục chém xuống.Một tiếng keng vang lên, dùi sắt đâm trúng bắp đùi người này nhưng lại nhưđâm trúng cục sắt!Thích khách Lục Xử trong lòng phát lạnh, biết đây là thứ công phu đần độn màtrên giang hồ không ai thèm luyện tới - Thiết Bố Sam.Nhưng đối phương không chỉ luyện mà còn không thèm tránh, chứng tỏ đốiphương cực kỳ ngu ngốc bỏ tới mấy chục năm khổ tu, vứt bỏ tất cả hoan ái dụcvọng nam nữ, tu luyện môn công phu này tới cực hạn.Thích khách Lục Xử này biết mình không thể ngăn được đao kia, nhưng Đề tiđại nhân đã hạ nghiêm lệnh, nhất định phải bảo vệ tính mạng Hạ Tê Phi. Chonên hắn tung người bay ngang tới, dũng mãnh không sợ chết lao lên phía trênphía cao thủ đội nón che, người đang trên không trung đã rút dao găm dưới giàyra, hung hăng đâm thẳng về phía đôi mắt đang bị chiếc nón che khuất.......Lúc này đao của cao thủ đội nón che đã cách sau lưng Hạ Tê Phi không tới mộtthước, hai mũi dùi sắt lại không ngại phiền toái xuất hiện lần nữa.Phạm Nhàn phái tất cả bảy kiếm thủ Lục Xử tới bảo vệ Hạ Tê Phi, lúc trước đãxuất hiện năm vị, hai người lặng lẽ đợi tới cuối cùng vốn cũng định làm như thủlĩnh lúc trước, tấn công chỗ yếu ép địch tự cứu, hòng cứu tính mạng Hạ Tê Phi.Nhưng khi phát hiện đối phương có công phu khổ luyện cao tới mức biến thái,bọn họ biết phương pháp này không thể thực hiện được, hơn nữa lưỡi đao kia đãđến, cho nên cả hai không còn cách nào, chỉ có thể liều mạng với đối phương.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cho nên hai người này nhanh chóng xoay người, mũi chân điểm lên tường, laovào bầu trời đêm, lập tức biến mất không còn tăm hơi.Bọn họ là cao thủ, sát thủ thật sự trong võ lâm Giang Nam; hôm nay nhận ủythác tới đây giết Hạ Tê Phi, nhưng hoàn toàn không muốn uổng phí tính mạngquý giá của mình ở đây.Trong con ngõ nhỏ u tối ở đằng xa, một tiếng vang nhỏ cất lên.......Ba vị cao thủ bên kia đường đã có hai đi mất, nhưng Hạ Tê Phi không hề cảmthấy tình huống của mình chuyển biến tốt hơn, thậm chí áp lực mà hắn đangphải chịu còn lớn hơn một chút: Vì thanh đao thường chỉ thấy trên sân khấu kiađã nhân lúc trận chiến leng keng hai bên đường đang diễn ra, giết thẳng tới đây.Trước đao này không ai địch nổi một hiệp, dưới đao này không có quỷ toànthây.Ánh đao như vẩy tuyết tách rời, phân ly, chặt đầu đám hán tử thủy trại dũngmãnh đáng kính; gạt ra một con đường máu, trong đống tàn chi bay đầy trời,càng lúc càng tới gần Hạ Tê Phi.Chứng kiến các huynh đệ của mình chết thảm trên đường, nghe tiếng đao vàtiếng kêu thảm thiết kinh tâm động phách, ngửi được mùi máu tươi nồng nặc,thấy người đội nón che đạp trên con đường máu lao tới. Bước đi của kẻ nàymang đầy kiên nghị và cố chấp, chẳng khác nào ma quỷ.Hạ Tê Phi trong lòng nguội lạnh, máu nóng lại dâng trào, hai mắt hắn căng ranhư sắp nứt, chỉ muốn lao mình tới che phía trước các huynh đệ, đánh một trậnoanh oanh liệt liệt với cao thủ đội nón che, cho dù có chết dưới đao này cũng đãsao?Nhưng hắn không thể hành động, ngược lại còn phải lui lại, rất đau xót nhưngcũng rất kiên quyết chạy trốn về Giang Nam cưVì hắn biết mục đích của đối phương là muốn giết mình, còn cái tên hắn và bảnthân hắn đều rất hữu dụng. Nếu muốn báo thù, muốn kẻ địch ăn ngủ bất an, bảnthân... nhất định phải sống sót! Cho dù là sống sót đầy khuất nhục!......Người đội nón che chỉ còn cách Hạ Tê Phi có năm bước.Cuối cùng ba kiếm thủ Lục Xử người mang thương tích cũng trở về cứu viện,nhưng vốn đang bị thương nên không thể địch nổi đao thế kinh thiên động địacủa cao thủ đội nón che kia, dùi sắt bị cắt thành vài khúc, ba người cũng bị đánhbay ra ngoài.Giang Nam cư gần ngay trước mắt.Hạ Tê Phi trốn lên bậc thang.Tiểu nhị và các thực khách ở cửa lầu gào thét hoảng hốt như ma nhập, bị cảnhtượng tanh máu khủng khiếp này làm cho tâm thần kinh hãi, ai chân như nhũnra, có vẻ không thể đi nổi.Mũi chân của cao thủ đội nón che vẫn còn cách thềm đá năm bước nhưng đãgiơ đao chém xuống, đao thế nhắm thẳng vào sau lưng Hạ Tê Phi đang cực kỳchật vật!Một vị thực khách có vẻ sợ tới đờ cả người, đang ôm lấy cột trụ hoa lệ củaGiang Nam cư mà run lên lẩy bẩy, sau đó không biết vì sao hắn rút ra một dùisắt, cực kỳ hung ác tàn nhẫn đâm thẳng về phía bắp đùi cao thủ đội nón che kia!Cao thủ đội nón che thân hình cao lớn, uy thế hùng hồn, thích khách Lục Xử ẩnnấp ở đây không tự tin thế công của mình có thể ép kẻ địch tự cứu, không thểđâm trúng chỗ yếu của người này trước khi lưỡi đao chém lên người Hạ Tê Phi,cho nên hắn chọn đâm bắp đùi.Không ngờ cao thủ đội nón che lại như không thấy nhát đâm này, đao thế vẫnkhông ngừng, tiếp tục chém xuống.Một tiếng keng vang lên, dùi sắt đâm trúng bắp đùi người này nhưng lại nhưđâm trúng cục sắt!Thích khách Lục Xử trong lòng phát lạnh, biết đây là thứ công phu đần độn màtrên giang hồ không ai thèm luyện tới - Thiết Bố Sam.Nhưng đối phương không chỉ luyện mà còn không thèm tránh, chứng tỏ đốiphương cực kỳ ngu ngốc bỏ tới mấy chục năm khổ tu, vứt bỏ tất cả hoan ái dụcvọng nam nữ, tu luyện môn công phu này tới cực hạn.Thích khách Lục Xử này biết mình không thể ngăn được đao kia, nhưng Đề tiđại nhân đã hạ nghiêm lệnh, nhất định phải bảo vệ tính mạng Hạ Tê Phi. Chonên hắn tung người bay ngang tới, dũng mãnh không sợ chết lao lên phía trênphía cao thủ đội nón che, người đang trên không trung đã rút dao găm dưới giàyra, hung hăng đâm thẳng về phía đôi mắt đang bị chiếc nón che khuất.......Lúc này đao của cao thủ đội nón che đã cách sau lưng Hạ Tê Phi không tới mộtthước, hai mũi dùi sắt lại không ngại phiền toái xuất hiện lần nữa.Phạm Nhàn phái tất cả bảy kiếm thủ Lục Xử tới bảo vệ Hạ Tê Phi, lúc trước đãxuất hiện năm vị, hai người lặng lẽ đợi tới cuối cùng vốn cũng định làm như thủlĩnh lúc trước, tấn công chỗ yếu ép địch tự cứu, hòng cứu tính mạng Hạ Tê Phi.Nhưng khi phát hiện đối phương có công phu khổ luyện cao tới mức biến thái,bọn họ biết phương pháp này không thể thực hiện được, hơn nữa lưỡi đao kia đãđến, cho nên cả hai không còn cách nào, chỉ có thể liều mạng với đối phương.

Chương 559: Thiên nữ tán hoa 3