Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 565: Trời sáng đâu phải vì người gõ chuông4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nếu đem ra so sánh thì vị Minh lão thái quân bị mình lay động tâm tình, âmthầm thông báo cho Quân Sơn hội giết người dọc đường; lại có vẻ không đánglo lắng.Chỉ riêng chuyện hiện tại Minh gia vẫn do vị lão thái quân kia nắm quyền, đãkhiến trong lòng Phạm Nhàn thầm buông lỏng.Người ra tay là Nhị tế tự, chuyện này liên lụy quá lớn, tối nay không thích hợpđể động thủ ngay lập tức. Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, quyết định tạm gác lạivài ngày, Hạ Tê Phi mạng lớn không chết, ngày mai Nội Khố mở cửa chiêu muavẫn tiếp tục, cuộc sống cũng tiếp tục, ngày tháng cũng tiếp tục.Sau khi mọi chuyện ổn định lại, đợi nhét đá vào cổ bình xong, mình mới bắt đầuuống cũng được.“Ra ngoài.” Y nhận tấm áo khoác từ tay Tư Tư rồi nói.Tư Tư kinh ngạc nhìn vào mắt y, thầm nghĩ đã sắp giờ tý rồi, ra ngoài đi đâu?Nhưng trong lòng cô cũng hiểu, thời điểm này mà thiếu gia lại vội vàng ra ngoàichắc chắn đang có đại sự, cho nên không tiếp tục hỏi.Phạm Nhàn khoác áo vào rồi vội vàng đi về phía cửa trước Hoa Viên, vừa đivừa nói với thuộc hạ bên cạnh: “Lớn chuyện rồi, lập tức phát viện lệnh cấp một,tìm kiếm tung tích vị Nhị tế tự kia trong khu vực Đông Nam.”Thuộc hạ nhíu mày đáp: “Đại nhân, xưa nay Khánh miếu do cung đình quản lý,chúng ta không tiện nhúng tay vào.”Phạm Nhàn tức giận trách mắng: “Đã giết tới đầu chúng ta rồi, chẳng lẽ takhông thể giết hắn?’Thuộc hạ kia nhanh chóng im miệng, đi phát lệnh.Thật ra Phạm Nhàn nói những câu này cũng mang tâm tư khác. Lúc trước HảiĐường đã nói, nhìn dáng vẻ Nhị tế tự kia có lẽ chuẩn bị tới Kinh đô làm KinhKha hành thích, Phạm Nhàn lại bảo Giám Sát viện điều tra hướng đông nam.Ảnh Tử không ở Tô Châu, trước mắt nhân thủ Giám Sát viện không thể giữchân tên Tam Thạch đại sư, Phạm Nhàn làm vậy chỉ là ra vẻ, vừa tránh để thuộchạ của mình giao thủ lần nữa với cao thủ này, tránh được tổn thất, hai là có thể...thả Nhị tế tự vào kinh.Rõ ràng Nhị tế tự vào kinh là chuẩn bị chơi trò đồ long nhưng Phạm Nhàn lạibố trí như vậy, không biết y đang suy nghĩ điều gì.Lúc tới ngoài cửa chính, Hổ Vệ Cao Đạt vén rèm xe giúp y. Phạm Nhàn đặt mộtchân lên xe ngựa rồi đột nhiên dừng lại, như đang suy nghĩ điều gì, một lát saumới xoay người nói: “Gọi hết nhân thủ bố trí bên ngoài tối nay trở về.”Quan viên Giám Sát viện kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ hủy bỏ kế hoạch tốinay? Theo những gì hắn biết về Đề ti đại nhân, nếu thuộc hạ chịu thiệt đại nhânsẽ lập tức trả thù... Chẳng lẽ Đề ti đại nhân đột nhiên đổi tính?Không để ý tới vẻ kinh ngạc của thuộc hạ, Phạm Nhàn chui vào xe ngựa.Xe ngựa lăn bánh trên con đường đá xanh của thành Tô Châu, phát ra tiếng kêulộc cộc. Giờ đã là đêm khuya, dọc đường không có ai đi lại, chỉ có các nha dịchbiết chuyện xảy ra trong thành Tô Châu ngày hôm nay, sắc mặt ngái ngủ tuầntra xung quanh. Chẳng qua bọn họ vẫn khá hơn các huynh đệ ở Giang Nam cư,nghe nói tối nay các huynh đệ bên đấy phải bê xác chết, gom thịt vụn, đã có vàingười nôn mửa.Phạm Nhàn tựa lưng vào ghế, hai tay nhẹ nhàng đặt lên mi tâm, cố gắng xua tancảm giác mỏi mệt trong đầu và cơn kích động mãnh liệt lúc nào cũng muốnnhảy ra chém giết một trận trong lòng. Y để mặc xe ngựa đưa mình đi trên conđường ban đêm yên tĩnh của Tô Châu.Bên cạnh xe ngựa là vài Hổ Vệ, hôm nay Hạ Tê Phi bị ám sát, công tác bảo vệPhạm Nhàn lúc ra ngoài cũng được tăng cường đáng kể.Không bao lâu sau, xe ngựa đi tới bên mé cửa trước của phủ Tổng đốc GiangNam, cũng không kịp đưa thiệp báo danh, Phạm Nhàn trực tiếp dùng gương mặtmình làm giấy thông hành, đi thẳng vào phủ Tổng đốc. Các quản gia hạ nhântrong phủ Tổng đốc sắc mặt khó hiểu vây lấy xung quanh, đi thẳng tới cănphòng tiếp khách bí mật của phủ Tổng đốc ở sân sau.Trà bưng lên còn chưa uống được hai ngụm, Tổng đốc Tiết Thanh mà quản gianói đã ngủ từ sớm cũng chạy tới nơi.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn trang phục của Tiết Thanh, sau khi ngẩn ngườilại mỉm cười. Vị Tổng đốc đại nhân này y phục chỉnh tề, đâu có giống vừa bịgọi dậy trên giường. Xem ra tối hôm nay quan viên trong thành Tô Châu khôngmấy ai ngủ ngon.Tiết Thanh thấy y mỉm cười cũng không nhịn được cười theo, phất tay cho mọingười lui lại, nhấp một ngụm trà cho trơn họng rồi thẳng thắn nói: “Đêm hômkhuya khoắt Khâm sai đại nhân tới đây có chuyện gì à?”Phạm Nhàn trả lời càng trực tiếp, giơ một ngón tay nói: “Tối hôm nay có kẻđịnh giết người của ta, cho nên ta chuẩn bị giết người.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nếu đem ra so sánh thì vị Minh lão thái quân bị mình lay động tâm tình, âmthầm thông báo cho Quân Sơn hội giết người dọc đường; lại có vẻ không đánglo lắng.Chỉ riêng chuyện hiện tại Minh gia vẫn do vị lão thái quân kia nắm quyền, đãkhiến trong lòng Phạm Nhàn thầm buông lỏng.Người ra tay là Nhị tế tự, chuyện này liên lụy quá lớn, tối nay không thích hợpđể động thủ ngay lập tức. Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, quyết định tạm gác lạivài ngày, Hạ Tê Phi mạng lớn không chết, ngày mai Nội Khố mở cửa chiêu muavẫn tiếp tục, cuộc sống cũng tiếp tục, ngày tháng cũng tiếp tục.Sau khi mọi chuyện ổn định lại, đợi nhét đá vào cổ bình xong, mình mới bắt đầuuống cũng được.“Ra ngoài.” Y nhận tấm áo khoác từ tay Tư Tư rồi nói.Tư Tư kinh ngạc nhìn vào mắt y, thầm nghĩ đã sắp giờ tý rồi, ra ngoài đi đâu?Nhưng trong lòng cô cũng hiểu, thời điểm này mà thiếu gia lại vội vàng ra ngoàichắc chắn đang có đại sự, cho nên không tiếp tục hỏi.Phạm Nhàn khoác áo vào rồi vội vàng đi về phía cửa trước Hoa Viên, vừa đivừa nói với thuộc hạ bên cạnh: “Lớn chuyện rồi, lập tức phát viện lệnh cấp một,tìm kiếm tung tích vị Nhị tế tự kia trong khu vực Đông Nam.”Thuộc hạ nhíu mày đáp: “Đại nhân, xưa nay Khánh miếu do cung đình quản lý,chúng ta không tiện nhúng tay vào.”Phạm Nhàn tức giận trách mắng: “Đã giết tới đầu chúng ta rồi, chẳng lẽ takhông thể giết hắn?’Thuộc hạ kia nhanh chóng im miệng, đi phát lệnh.Thật ra Phạm Nhàn nói những câu này cũng mang tâm tư khác. Lúc trước HảiĐường đã nói, nhìn dáng vẻ Nhị tế tự kia có lẽ chuẩn bị tới Kinh đô làm KinhKha hành thích, Phạm Nhàn lại bảo Giám Sát viện điều tra hướng đông nam.Ảnh Tử không ở Tô Châu, trước mắt nhân thủ Giám Sát viện không thể giữchân tên Tam Thạch đại sư, Phạm Nhàn làm vậy chỉ là ra vẻ, vừa tránh để thuộchạ của mình giao thủ lần nữa với cao thủ này, tránh được tổn thất, hai là có thể...thả Nhị tế tự vào kinh.Rõ ràng Nhị tế tự vào kinh là chuẩn bị chơi trò đồ long nhưng Phạm Nhàn lạibố trí như vậy, không biết y đang suy nghĩ điều gì.Lúc tới ngoài cửa chính, Hổ Vệ Cao Đạt vén rèm xe giúp y. Phạm Nhàn đặt mộtchân lên xe ngựa rồi đột nhiên dừng lại, như đang suy nghĩ điều gì, một lát saumới xoay người nói: “Gọi hết nhân thủ bố trí bên ngoài tối nay trở về.”Quan viên Giám Sát viện kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ hủy bỏ kế hoạch tốinay? Theo những gì hắn biết về Đề ti đại nhân, nếu thuộc hạ chịu thiệt đại nhânsẽ lập tức trả thù... Chẳng lẽ Đề ti đại nhân đột nhiên đổi tính?Không để ý tới vẻ kinh ngạc của thuộc hạ, Phạm Nhàn chui vào xe ngựa.Xe ngựa lăn bánh trên con đường đá xanh của thành Tô Châu, phát ra tiếng kêulộc cộc. Giờ đã là đêm khuya, dọc đường không có ai đi lại, chỉ có các nha dịchbiết chuyện xảy ra trong thành Tô Châu ngày hôm nay, sắc mặt ngái ngủ tuầntra xung quanh. Chẳng qua bọn họ vẫn khá hơn các huynh đệ ở Giang Nam cư,nghe nói tối nay các huynh đệ bên đấy phải bê xác chết, gom thịt vụn, đã có vàingười nôn mửa.Phạm Nhàn tựa lưng vào ghế, hai tay nhẹ nhàng đặt lên mi tâm, cố gắng xua tancảm giác mỏi mệt trong đầu và cơn kích động mãnh liệt lúc nào cũng muốnnhảy ra chém giết một trận trong lòng. Y để mặc xe ngựa đưa mình đi trên conđường ban đêm yên tĩnh của Tô Châu.Bên cạnh xe ngựa là vài Hổ Vệ, hôm nay Hạ Tê Phi bị ám sát, công tác bảo vệPhạm Nhàn lúc ra ngoài cũng được tăng cường đáng kể.Không bao lâu sau, xe ngựa đi tới bên mé cửa trước của phủ Tổng đốc GiangNam, cũng không kịp đưa thiệp báo danh, Phạm Nhàn trực tiếp dùng gương mặtmình làm giấy thông hành, đi thẳng vào phủ Tổng đốc. Các quản gia hạ nhântrong phủ Tổng đốc sắc mặt khó hiểu vây lấy xung quanh, đi thẳng tới cănphòng tiếp khách bí mật của phủ Tổng đốc ở sân sau.Trà bưng lên còn chưa uống được hai ngụm, Tổng đốc Tiết Thanh mà quản gianói đã ngủ từ sớm cũng chạy tới nơi.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn trang phục của Tiết Thanh, sau khi ngẩn ngườilại mỉm cười. Vị Tổng đốc đại nhân này y phục chỉnh tề, đâu có giống vừa bịgọi dậy trên giường. Xem ra tối hôm nay quan viên trong thành Tô Châu khôngmấy ai ngủ ngon.Tiết Thanh thấy y mỉm cười cũng không nhịn được cười theo, phất tay cho mọingười lui lại, nhấp một ngụm trà cho trơn họng rồi thẳng thắn nói: “Đêm hômkhuya khoắt Khâm sai đại nhân tới đây có chuyện gì à?”Phạm Nhàn trả lời càng trực tiếp, giơ một ngón tay nói: “Tối hôm nay có kẻđịnh giết người của ta, cho nên ta chuẩn bị giết người.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nếu đem ra so sánh thì vị Minh lão thái quân bị mình lay động tâm tình, âmthầm thông báo cho Quân Sơn hội giết người dọc đường; lại có vẻ không đánglo lắng.Chỉ riêng chuyện hiện tại Minh gia vẫn do vị lão thái quân kia nắm quyền, đãkhiến trong lòng Phạm Nhàn thầm buông lỏng.Người ra tay là Nhị tế tự, chuyện này liên lụy quá lớn, tối nay không thích hợpđể động thủ ngay lập tức. Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, quyết định tạm gác lạivài ngày, Hạ Tê Phi mạng lớn không chết, ngày mai Nội Khố mở cửa chiêu muavẫn tiếp tục, cuộc sống cũng tiếp tục, ngày tháng cũng tiếp tục.Sau khi mọi chuyện ổn định lại, đợi nhét đá vào cổ bình xong, mình mới bắt đầuuống cũng được.“Ra ngoài.” Y nhận tấm áo khoác từ tay Tư Tư rồi nói.Tư Tư kinh ngạc nhìn vào mắt y, thầm nghĩ đã sắp giờ tý rồi, ra ngoài đi đâu?Nhưng trong lòng cô cũng hiểu, thời điểm này mà thiếu gia lại vội vàng ra ngoàichắc chắn đang có đại sự, cho nên không tiếp tục hỏi.Phạm Nhàn khoác áo vào rồi vội vàng đi về phía cửa trước Hoa Viên, vừa đivừa nói với thuộc hạ bên cạnh: “Lớn chuyện rồi, lập tức phát viện lệnh cấp một,tìm kiếm tung tích vị Nhị tế tự kia trong khu vực Đông Nam.”Thuộc hạ nhíu mày đáp: “Đại nhân, xưa nay Khánh miếu do cung đình quản lý,chúng ta không tiện nhúng tay vào.”Phạm Nhàn tức giận trách mắng: “Đã giết tới đầu chúng ta rồi, chẳng lẽ takhông thể giết hắn?’Thuộc hạ kia nhanh chóng im miệng, đi phát lệnh.Thật ra Phạm Nhàn nói những câu này cũng mang tâm tư khác. Lúc trước HảiĐường đã nói, nhìn dáng vẻ Nhị tế tự kia có lẽ chuẩn bị tới Kinh đô làm KinhKha hành thích, Phạm Nhàn lại bảo Giám Sát viện điều tra hướng đông nam.Ảnh Tử không ở Tô Châu, trước mắt nhân thủ Giám Sát viện không thể giữchân tên Tam Thạch đại sư, Phạm Nhàn làm vậy chỉ là ra vẻ, vừa tránh để thuộchạ của mình giao thủ lần nữa với cao thủ này, tránh được tổn thất, hai là có thể...thả Nhị tế tự vào kinh.Rõ ràng Nhị tế tự vào kinh là chuẩn bị chơi trò đồ long nhưng Phạm Nhàn lạibố trí như vậy, không biết y đang suy nghĩ điều gì.Lúc tới ngoài cửa chính, Hổ Vệ Cao Đạt vén rèm xe giúp y. Phạm Nhàn đặt mộtchân lên xe ngựa rồi đột nhiên dừng lại, như đang suy nghĩ điều gì, một lát saumới xoay người nói: “Gọi hết nhân thủ bố trí bên ngoài tối nay trở về.”Quan viên Giám Sát viện kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ hủy bỏ kế hoạch tốinay? Theo những gì hắn biết về Đề ti đại nhân, nếu thuộc hạ chịu thiệt đại nhânsẽ lập tức trả thù... Chẳng lẽ Đề ti đại nhân đột nhiên đổi tính?Không để ý tới vẻ kinh ngạc của thuộc hạ, Phạm Nhàn chui vào xe ngựa.Xe ngựa lăn bánh trên con đường đá xanh của thành Tô Châu, phát ra tiếng kêulộc cộc. Giờ đã là đêm khuya, dọc đường không có ai đi lại, chỉ có các nha dịchbiết chuyện xảy ra trong thành Tô Châu ngày hôm nay, sắc mặt ngái ngủ tuầntra xung quanh. Chẳng qua bọn họ vẫn khá hơn các huynh đệ ở Giang Nam cư,nghe nói tối nay các huynh đệ bên đấy phải bê xác chết, gom thịt vụn, đã có vàingười nôn mửa.Phạm Nhàn tựa lưng vào ghế, hai tay nhẹ nhàng đặt lên mi tâm, cố gắng xua tancảm giác mỏi mệt trong đầu và cơn kích động mãnh liệt lúc nào cũng muốnnhảy ra chém giết một trận trong lòng. Y để mặc xe ngựa đưa mình đi trên conđường ban đêm yên tĩnh của Tô Châu.Bên cạnh xe ngựa là vài Hổ Vệ, hôm nay Hạ Tê Phi bị ám sát, công tác bảo vệPhạm Nhàn lúc ra ngoài cũng được tăng cường đáng kể.Không bao lâu sau, xe ngựa đi tới bên mé cửa trước của phủ Tổng đốc GiangNam, cũng không kịp đưa thiệp báo danh, Phạm Nhàn trực tiếp dùng gương mặtmình làm giấy thông hành, đi thẳng vào phủ Tổng đốc. Các quản gia hạ nhântrong phủ Tổng đốc sắc mặt khó hiểu vây lấy xung quanh, đi thẳng tới cănphòng tiếp khách bí mật của phủ Tổng đốc ở sân sau.Trà bưng lên còn chưa uống được hai ngụm, Tổng đốc Tiết Thanh mà quản gianói đã ngủ từ sớm cũng chạy tới nơi.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn trang phục của Tiết Thanh, sau khi ngẩn ngườilại mỉm cười. Vị Tổng đốc đại nhân này y phục chỉnh tề, đâu có giống vừa bịgọi dậy trên giường. Xem ra tối hôm nay quan viên trong thành Tô Châu khôngmấy ai ngủ ngon.Tiết Thanh thấy y mỉm cười cũng không nhịn được cười theo, phất tay cho mọingười lui lại, nhấp một ngụm trà cho trơn họng rồi thẳng thắn nói: “Đêm hômkhuya khoắt Khâm sai đại nhân tới đây có chuyện gì à?”Phạm Nhàn trả lời càng trực tiếp, giơ một ngón tay nói: “Tối hôm nay có kẻđịnh giết người của ta, cho nên ta chuẩn bị giết người.”

Chương 565: Trời sáng đâu phải vì người gõ chuông4