Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 566: Trời sáng đâu phải vì người gõ chuông 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tổng đốc Giang Nam giật mình, chìm vào trầm mặc. Đương nhiên hắn cũngbiết tối nay trong thành Tô Châu đã xảy ra chuyện gì, cũng đoán được PhạmNhàn vốn luôn tàn nhẫn bao che, chắc chắn sẽ ra tay với Minh gia. Hắn chỉkhông ngờ... trước khi hành động đối phương lại tới thông báo cho chính mình,thái độ này khiến Tiết Thanh cảm thấy thoải mái hơn một chút.Sau khi trầm tĩnh suy nghĩ một hồi, Tiết Thanh ôn tồn nói: “Bản quan có thểhiểu được tâm trạng hiện giờ của Khâm sai đại nhân.”Câu này nói cũng chẳng khác gì không, đương nhiên hiểu không có nghĩa làủng hộ. Phạm Nhàn cũng biết điều này, dù sao Minh gia cũng là danh gia vọngtộc chốn Giang Nam, con cháu trong tộc lên tới mấy vạn, lại có vô số trợ thủtrong triều đình và dân gian. Lâu nay tay chân của Minh gia đã cắm cắm sâuvào cuộc sống của bách tính Giang Nam, nếu Phạm Nhàn muốn vận dụng vũlực của Giám Sát viện, đàn áp Minh gia theo cách thô bạo đơn giản nhất, chắcchắn y sẽ gặp vô số phản ứng trái chiều, không khéo thế cuộc Giang Nam cũnggặp xáo trộn rất lớn.Giang Nam không thể loạn được, một khi nó rối loạn, Tiết Thanh thân là Tổngđốc Giang Nam đương nhiên phải đứng mũi chịu trào. Hắn hoàn toàn không thểbàn giao với triều đình và bệ hạ, thế nên bây giờ trước mặt Phạm Nhàn, hắn chỉcó thể nói hiểu chứ không chịu nói gì khác.Hơn nữa đối với Phạm Nhàn, Hắc Kỵ còn đang ở Giang Bắc, không tới bướccuối cùng y cũng không dám liều lĩnh điều binh vào Tô Châu; khiến hoàng đếnghi kỵ. quần thần cãi vã. Cho nên thật ra lúc này lực lượng mà y có thể điềuđộng cũng không nhiều lắm, nêu sức mạnh đối phó với thế lực như Minh gia, yrất cần Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh hỗ trợ, ít nhất là ngầm đồng ý. Đâychính là lý do vì sao đêm hôm khuya khoắt y lại chạy tới phủ Tổng đốc.Biết Tiết Thanh lo lắng điều gì, Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Tổng đốc đại nhânyên tâm, tuy bản quan có hơi phóng khoáng, nhưng lúc làm việc vẫn theo quycủ.”Trong lòng Tiết Thanh cũng yên tâm hơn một chút, hắn vốn không phải ngườibên phe Trưởng công chúa cho nên cũng không đoái hoài tới chuyện tranh đấugiữa Giám Sát viện và Hoàng tử. Chẳng qua không ngờ tối hôm nay Minh gialại phái người tới trước Giang Nam cư ám sát thương nhân tham gia chiêumua... tuy ai cũng biết thực chất thương nhân đó là cường đạo sông nước...nhưng sự thật đó vẫn khiến vị quan lớn một phương này cảm thấy phẫn nộ.Thương nhân phải có bổn phận và giới hạn của mình, tối hôm nay Minh gia đãvượt mốc.Huống chi Giang Nam cư mà bọn họ giết người chính là sản nghiệp của Tổngđốc đại nhân.“Trước khi mười sáu hạng mục tiêu thụ của Nội Khố được ấn định, bản quan sẽkhông ra tay.” Phạm Nhàn nhìn vào mắt Tiết Thanh, ôn tồn nói: “Tới ngày mốt,ta sẽ khiến Minh gia phải trả giá xứng đáng cho việc này.”“Cho bọn chúng một bài học là được.” Tiết Thanh thở dài, như một khổ tu sĩthương dân trách trời.Phạm Nhàn mỉm cười, trong lòng thầm hiểu vị Tổng đốc đại nhân này vẫnkhông muốn mọi chuyện ồn ào quá lớn, còn bản thân vốn cũng chẳng hi vọngxa vời chỉ trong vài ngày mà có thể khiến cho một đại gia tộc trăm năm chaođảo. Y nói: “Đại nhân yên tâm, sẽ có chừng mực.”“Chứng cứ, mấu chốt là chứng cứ.” Tiết Thanh nhìn vị Khâm sai đại nhân trẻtuổi trước mặt, không nhịn được mở miệng nhắc nhở. Chuyện này không đơngiản là tranh chấp giữa quan lại thương nhân trong triều đình, nếu không thểnắm được chứng cứ xác thực, nếu xẻo thịt Minh gia, rất dễ bị người trong kinhđô nắm lấy nhược điểm của Phạm Nhàn.“Trong cuộc sống, xưa nay không thiếu chứng cứ.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói:“Chẳng qua thiếu đôi mắt phát hiện chứng cứ, mà ánh mắt của Giám Sát việnlại rất sáng.”Hai vị quan viên quyền lực lớn nhất Giang Nam mật đàm một hồi lâu, đến lúccả hai mệt mỏi không chịu được, Phạm Nhàn mới cáo từ. Bây giờ thế cuộcGiang Nam càng lúc càng vẩn đục, tựa như bóng tối trước ánh bình minh, dõimắt nhìn lại là vực sâu đen kịt không thấy đáy.Phạm Nhàn tựa người vào ghế say ngủ say như chết, hoàn toàn không biết sắctrời đã sáng dần. Tinh mơ, thành Tô Châu còn chưa có tiếng chuông tiếng trốngbáo thức, bình minh mùa xuân đã tới.Tuy đêm hôm nay có rất nhiều người ngủ không ngon giấc, có rất nhiều ngườiđang bận rộn, thậm chí một số người cả đêm không ngủ. Hơn nữa trong thànhTô Châu xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng ngày thứ hai Nội Khố mở cửa chiêumua vẫn diễn ra đúng hạn.Đây là quy củ, là quy củ trước kia của triều đình.Cho nên dẫu Hoàng công công và Quách Tranh lấy chuyện thành Tô Châu giớinghiêm và Hạ Tê Phi bị đâm làm lý do, yêu cầu Chuyển Vận ti hoãn đấu giáchiêu mua lại vài ngày, Phạm Nhàn vẫn như chém đinh chặt sắt, cực kỳ kiênquyết yêu cầu nhất định phải tổ chức chiêu mua đúng giờ, không được phépchậm lại dù chỉ một khắc

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tổng đốc Giang Nam giật mình, chìm vào trầm mặc. Đương nhiên hắn cũngbiết tối nay trong thành Tô Châu đã xảy ra chuyện gì, cũng đoán được PhạmNhàn vốn luôn tàn nhẫn bao che, chắc chắn sẽ ra tay với Minh gia. Hắn chỉkhông ngờ... trước khi hành động đối phương lại tới thông báo cho chính mình,thái độ này khiến Tiết Thanh cảm thấy thoải mái hơn một chút.Sau khi trầm tĩnh suy nghĩ một hồi, Tiết Thanh ôn tồn nói: “Bản quan có thểhiểu được tâm trạng hiện giờ của Khâm sai đại nhân.”Câu này nói cũng chẳng khác gì không, đương nhiên hiểu không có nghĩa làủng hộ. Phạm Nhàn cũng biết điều này, dù sao Minh gia cũng là danh gia vọngtộc chốn Giang Nam, con cháu trong tộc lên tới mấy vạn, lại có vô số trợ thủtrong triều đình và dân gian. Lâu nay tay chân của Minh gia đã cắm cắm sâuvào cuộc sống của bách tính Giang Nam, nếu Phạm Nhàn muốn vận dụng vũlực của Giám Sát viện, đàn áp Minh gia theo cách thô bạo đơn giản nhất, chắcchắn y sẽ gặp vô số phản ứng trái chiều, không khéo thế cuộc Giang Nam cũnggặp xáo trộn rất lớn.Giang Nam không thể loạn được, một khi nó rối loạn, Tiết Thanh thân là Tổngđốc Giang Nam đương nhiên phải đứng mũi chịu trào. Hắn hoàn toàn không thểbàn giao với triều đình và bệ hạ, thế nên bây giờ trước mặt Phạm Nhàn, hắn chỉcó thể nói hiểu chứ không chịu nói gì khác.Hơn nữa đối với Phạm Nhàn, Hắc Kỵ còn đang ở Giang Bắc, không tới bướccuối cùng y cũng không dám liều lĩnh điều binh vào Tô Châu; khiến hoàng đếnghi kỵ. quần thần cãi vã. Cho nên thật ra lúc này lực lượng mà y có thể điềuđộng cũng không nhiều lắm, nêu sức mạnh đối phó với thế lực như Minh gia, yrất cần Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh hỗ trợ, ít nhất là ngầm đồng ý. Đâychính là lý do vì sao đêm hôm khuya khoắt y lại chạy tới phủ Tổng đốc.Biết Tiết Thanh lo lắng điều gì, Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Tổng đốc đại nhânyên tâm, tuy bản quan có hơi phóng khoáng, nhưng lúc làm việc vẫn theo quycủ.”Trong lòng Tiết Thanh cũng yên tâm hơn một chút, hắn vốn không phải ngườibên phe Trưởng công chúa cho nên cũng không đoái hoài tới chuyện tranh đấugiữa Giám Sát viện và Hoàng tử. Chẳng qua không ngờ tối hôm nay Minh gialại phái người tới trước Giang Nam cư ám sát thương nhân tham gia chiêumua... tuy ai cũng biết thực chất thương nhân đó là cường đạo sông nước...nhưng sự thật đó vẫn khiến vị quan lớn một phương này cảm thấy phẫn nộ.Thương nhân phải có bổn phận và giới hạn của mình, tối hôm nay Minh gia đãvượt mốc.Huống chi Giang Nam cư mà bọn họ giết người chính là sản nghiệp của Tổngđốc đại nhân.“Trước khi mười sáu hạng mục tiêu thụ của Nội Khố được ấn định, bản quan sẽkhông ra tay.” Phạm Nhàn nhìn vào mắt Tiết Thanh, ôn tồn nói: “Tới ngày mốt,ta sẽ khiến Minh gia phải trả giá xứng đáng cho việc này.”“Cho bọn chúng một bài học là được.” Tiết Thanh thở dài, như một khổ tu sĩthương dân trách trời.Phạm Nhàn mỉm cười, trong lòng thầm hiểu vị Tổng đốc đại nhân này vẫnkhông muốn mọi chuyện ồn ào quá lớn, còn bản thân vốn cũng chẳng hi vọngxa vời chỉ trong vài ngày mà có thể khiến cho một đại gia tộc trăm năm chaođảo. Y nói: “Đại nhân yên tâm, sẽ có chừng mực.”“Chứng cứ, mấu chốt là chứng cứ.” Tiết Thanh nhìn vị Khâm sai đại nhân trẻtuổi trước mặt, không nhịn được mở miệng nhắc nhở. Chuyện này không đơngiản là tranh chấp giữa quan lại thương nhân trong triều đình, nếu không thểnắm được chứng cứ xác thực, nếu xẻo thịt Minh gia, rất dễ bị người trong kinhđô nắm lấy nhược điểm của Phạm Nhàn.“Trong cuộc sống, xưa nay không thiếu chứng cứ.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói:“Chẳng qua thiếu đôi mắt phát hiện chứng cứ, mà ánh mắt của Giám Sát việnlại rất sáng.”Hai vị quan viên quyền lực lớn nhất Giang Nam mật đàm một hồi lâu, đến lúccả hai mệt mỏi không chịu được, Phạm Nhàn mới cáo từ. Bây giờ thế cuộcGiang Nam càng lúc càng vẩn đục, tựa như bóng tối trước ánh bình minh, dõimắt nhìn lại là vực sâu đen kịt không thấy đáy.Phạm Nhàn tựa người vào ghế say ngủ say như chết, hoàn toàn không biết sắctrời đã sáng dần. Tinh mơ, thành Tô Châu còn chưa có tiếng chuông tiếng trốngbáo thức, bình minh mùa xuân đã tới.Tuy đêm hôm nay có rất nhiều người ngủ không ngon giấc, có rất nhiều ngườiđang bận rộn, thậm chí một số người cả đêm không ngủ. Hơn nữa trong thànhTô Châu xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng ngày thứ hai Nội Khố mở cửa chiêumua vẫn diễn ra đúng hạn.Đây là quy củ, là quy củ trước kia của triều đình.Cho nên dẫu Hoàng công công và Quách Tranh lấy chuyện thành Tô Châu giớinghiêm và Hạ Tê Phi bị đâm làm lý do, yêu cầu Chuyển Vận ti hoãn đấu giáchiêu mua lại vài ngày, Phạm Nhàn vẫn như chém đinh chặt sắt, cực kỳ kiênquyết yêu cầu nhất định phải tổ chức chiêu mua đúng giờ, không được phépchậm lại dù chỉ một khắc

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tổng đốc Giang Nam giật mình, chìm vào trầm mặc. Đương nhiên hắn cũngbiết tối nay trong thành Tô Châu đã xảy ra chuyện gì, cũng đoán được PhạmNhàn vốn luôn tàn nhẫn bao che, chắc chắn sẽ ra tay với Minh gia. Hắn chỉkhông ngờ... trước khi hành động đối phương lại tới thông báo cho chính mình,thái độ này khiến Tiết Thanh cảm thấy thoải mái hơn một chút.Sau khi trầm tĩnh suy nghĩ một hồi, Tiết Thanh ôn tồn nói: “Bản quan có thểhiểu được tâm trạng hiện giờ của Khâm sai đại nhân.”Câu này nói cũng chẳng khác gì không, đương nhiên hiểu không có nghĩa làủng hộ. Phạm Nhàn cũng biết điều này, dù sao Minh gia cũng là danh gia vọngtộc chốn Giang Nam, con cháu trong tộc lên tới mấy vạn, lại có vô số trợ thủtrong triều đình và dân gian. Lâu nay tay chân của Minh gia đã cắm cắm sâuvào cuộc sống của bách tính Giang Nam, nếu Phạm Nhàn muốn vận dụng vũlực của Giám Sát viện, đàn áp Minh gia theo cách thô bạo đơn giản nhất, chắcchắn y sẽ gặp vô số phản ứng trái chiều, không khéo thế cuộc Giang Nam cũnggặp xáo trộn rất lớn.Giang Nam không thể loạn được, một khi nó rối loạn, Tiết Thanh thân là Tổngđốc Giang Nam đương nhiên phải đứng mũi chịu trào. Hắn hoàn toàn không thểbàn giao với triều đình và bệ hạ, thế nên bây giờ trước mặt Phạm Nhàn, hắn chỉcó thể nói hiểu chứ không chịu nói gì khác.Hơn nữa đối với Phạm Nhàn, Hắc Kỵ còn đang ở Giang Bắc, không tới bướccuối cùng y cũng không dám liều lĩnh điều binh vào Tô Châu; khiến hoàng đếnghi kỵ. quần thần cãi vã. Cho nên thật ra lúc này lực lượng mà y có thể điềuđộng cũng không nhiều lắm, nêu sức mạnh đối phó với thế lực như Minh gia, yrất cần Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh hỗ trợ, ít nhất là ngầm đồng ý. Đâychính là lý do vì sao đêm hôm khuya khoắt y lại chạy tới phủ Tổng đốc.Biết Tiết Thanh lo lắng điều gì, Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Tổng đốc đại nhânyên tâm, tuy bản quan có hơi phóng khoáng, nhưng lúc làm việc vẫn theo quycủ.”Trong lòng Tiết Thanh cũng yên tâm hơn một chút, hắn vốn không phải ngườibên phe Trưởng công chúa cho nên cũng không đoái hoài tới chuyện tranh đấugiữa Giám Sát viện và Hoàng tử. Chẳng qua không ngờ tối hôm nay Minh gialại phái người tới trước Giang Nam cư ám sát thương nhân tham gia chiêumua... tuy ai cũng biết thực chất thương nhân đó là cường đạo sông nước...nhưng sự thật đó vẫn khiến vị quan lớn một phương này cảm thấy phẫn nộ.Thương nhân phải có bổn phận và giới hạn của mình, tối hôm nay Minh gia đãvượt mốc.Huống chi Giang Nam cư mà bọn họ giết người chính là sản nghiệp của Tổngđốc đại nhân.“Trước khi mười sáu hạng mục tiêu thụ của Nội Khố được ấn định, bản quan sẽkhông ra tay.” Phạm Nhàn nhìn vào mắt Tiết Thanh, ôn tồn nói: “Tới ngày mốt,ta sẽ khiến Minh gia phải trả giá xứng đáng cho việc này.”“Cho bọn chúng một bài học là được.” Tiết Thanh thở dài, như một khổ tu sĩthương dân trách trời.Phạm Nhàn mỉm cười, trong lòng thầm hiểu vị Tổng đốc đại nhân này vẫnkhông muốn mọi chuyện ồn ào quá lớn, còn bản thân vốn cũng chẳng hi vọngxa vời chỉ trong vài ngày mà có thể khiến cho một đại gia tộc trăm năm chaođảo. Y nói: “Đại nhân yên tâm, sẽ có chừng mực.”“Chứng cứ, mấu chốt là chứng cứ.” Tiết Thanh nhìn vị Khâm sai đại nhân trẻtuổi trước mặt, không nhịn được mở miệng nhắc nhở. Chuyện này không đơngiản là tranh chấp giữa quan lại thương nhân trong triều đình, nếu không thểnắm được chứng cứ xác thực, nếu xẻo thịt Minh gia, rất dễ bị người trong kinhđô nắm lấy nhược điểm của Phạm Nhàn.“Trong cuộc sống, xưa nay không thiếu chứng cứ.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói:“Chẳng qua thiếu đôi mắt phát hiện chứng cứ, mà ánh mắt của Giám Sát việnlại rất sáng.”Hai vị quan viên quyền lực lớn nhất Giang Nam mật đàm một hồi lâu, đến lúccả hai mệt mỏi không chịu được, Phạm Nhàn mới cáo từ. Bây giờ thế cuộcGiang Nam càng lúc càng vẩn đục, tựa như bóng tối trước ánh bình minh, dõimắt nhìn lại là vực sâu đen kịt không thấy đáy.Phạm Nhàn tựa người vào ghế say ngủ say như chết, hoàn toàn không biết sắctrời đã sáng dần. Tinh mơ, thành Tô Châu còn chưa có tiếng chuông tiếng trốngbáo thức, bình minh mùa xuân đã tới.Tuy đêm hôm nay có rất nhiều người ngủ không ngon giấc, có rất nhiều ngườiđang bận rộn, thậm chí một số người cả đêm không ngủ. Hơn nữa trong thànhTô Châu xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng ngày thứ hai Nội Khố mở cửa chiêumua vẫn diễn ra đúng hạn.Đây là quy củ, là quy củ trước kia của triều đình.Cho nên dẫu Hoàng công công và Quách Tranh lấy chuyện thành Tô Châu giớinghiêm và Hạ Tê Phi bị đâm làm lý do, yêu cầu Chuyển Vận ti hoãn đấu giáchiêu mua lại vài ngày, Phạm Nhàn vẫn như chém đinh chặt sắt, cực kỳ kiênquyết yêu cầu nhất định phải tổ chức chiêu mua đúng giờ, không được phépchậm lại dù chỉ một khắc

Chương 566: Trời sáng đâu phải vì người gõ chuông 5