Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 568: Đầu gối đâu nặng bằng hoàng kim 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Quách Tranh đang định mở miệng cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh, nhanhchóng nuốt chửng mấy lời định nói. Tối hôm qua bọn họ còn tưởng sau khi nổigiận Phạm Nhàn sẽ ra tay lỗ mãng, cho nên hai người đều viết xong tấu chương,chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi nắm lấy nhược điểm của Phạm Nhàn... Nào ngờ PhạmNhàn lại giữ nguyên vẻ bình tĩnh, khiến hắn và Hoàng công công thầm thấtvọng, sau đó cũng hiểu lửa giận trong lòng Phạm Nhàn vẫn đang kiềm nén,không biết sẽ bộc phát lúc nào.Nghĩ tới các Thượng thư đại thần ngã xuống dưới tay Phạm Nhàn, Quách Tranhcũng rụt cổ, Trưởng công chúa muốn bảo vệ những hạng mục của Minh gia chứkhông phải thể diện của Minh gia.Lại một tiếng pháo nổ vang, ngoài cửa lớn đại trạch viện giấy vụn bay tán loạn,khói pháo tan đần.Phạm Nhàn híp mắt nhìn cảnh tượng quen thuộc một cách khó hiểu này, khôngbiết vì sao lại nhớ tới khoảnh khắc năm ngoái, khi y rời kinh thành Bắc Tề,nghe tin Trang Mạc Hàn qua đời. Ngày đó tiếng pháo tiễn biệt mình ngoài cửathành cũng như tiễn đưa Trang đại gia.Còn tiếng pháo ngày hôm nay là tiễn đưa những người chết tối hôm qua?”Hạ Tê Phi dẫn theo thuộc hạ trầm mặc trở về phòng Ất tứ, tháo tấm khăn trắngbuộc trên đầu xuống, cẩn thận đặt lên bàn, vuốt thẳng. Các huynh đệ phía saucũng học theo đại ca, gỡ khăn trắng xuống, trải thẳng, từng tấm từng tấm, mạnhmẽ hùng hồn.Lông mày Phạm Nhàn cau lại theo cách khó lòng nhận ra, không biết đang suynghĩ điều gì.Quan viên Nội Khố phụ trách thông báo lại đứng trên thềm đá. Ngày thứ haiNội Khố mở cửa chiêu mua chính thức bắt đầu.Ngày hôm qua mới đưa ra có năm hạng mục. Nội Khố có tổng cộng mười sáuhạng mục, ngoại trừ hai phần tám hạng mục ràng buộc ra, ba phần con lại sẽđược gọi giá trước.Minh gia vẫn theo đúng ước định với thương nhân Giang Nam, không báo giá.Ngược lại Hạ Tê Phi cứ như không bị chuyện tối hôm qua quấy nhiễu, rất trầmổn bắt đầu ra giá, cướp được một hạng mục.Hai hạng mục còn lại thì Lĩnh Nam Hùng gia và Hàng Châu Trần gia đoạt được.Có lẽ đây là chuyện đã bàn bạc tối hôm qua ở Giang Nam cư.Hạng mục mà Hạ Tê Phi đoạt được vẫn là con đường buôn bán về phía bắc.Phạm Nhàn ngồi trong phòng khách nhận được giá cả đưa lên, xác nhận Hạ TêPhi nhận được hạng mục này, không nhịn được âm thầm gật đầu. Hạ Tê Phikhông hành động theo cảm tính, điều này khiến y rất tán thưởng.Việc đấu giá ba hàng mục này được tiến hành rất bình thường, không có gì lạ,giá tiền cơ bản là tương đương với năm ngoái, không có gì khiến người ta giậtmình. Nhưng tất cả thương nhân và quan viên trong ở đây đều không có phảnứng gì lớn, vì ai cũng biết, màn kịch quan trọng nhất ngày hôm nay nằm ở phíasau, trong tám hạng mục mà Minh gia buộc phải chiếm được....“Hàng hóa của Nhị phường đưa tới đông nam hoặc ra biển, tổng cộng bốn hạngmục, bắt đầu đưa thư, ai trả giá cao hơn... sẽ nhận được...”Quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti đứng trên thềm đá mặt không biểu cảm hôto. Hắn đã hô câu này không biết bao nhiêu năm rồi, hàng năm mỗi khi hắn hôxong câu này thì chỉ có Minh gia ra giá nhận hạng mục, không ai tranh giànhvới Minh gia, cho nên cảm thấy hô đoạn này thật quá vô vị, mất hứng.Nhưng năm nay lại khác.Tiếng hô vừa dứt, người đầu tiên cẩy cửa đưa phong thư bằng giấy dai ra, chínhlà phòng Ất Tứ!Trong trạch viện xoạt một tiếng vang lên vô số tiếng bàn tán, Hạ Tê Phi, vị thấtthiếu gia mà mọi người vẫn đồn là bị Minh gia vứt bỏ, cuối cùng cũng bắt đầura tay với Minh gia.Minh Thanh Đạt trong phòng Giáp nhất sắc mặt không đổi, cứ như đã dự liệusẵn cục diện này. Trong những năm trước, do thực lực nhà mình hùng hậu, lạithêm Trưởng công chúa đứng sau lưng quan sát kỹ lưỡng, các thương nhânGiang Nam không có ai dám hô giá với mình, thế nên tám hạng mục cuối củaMinh gia và sáu hạng mục đầu của Thôi gia đều giống nhau, chẳng khác nàodiễn kịch một mình.Mà màn kịch này diễn quá lâu rồi, chung quy cũng thấy chán ghét. Hôm naycuối cùng cũng có người tới cạnh tranh với Minh gia, Minh Thanh Đạt thoánglo lắng, sau đó lại cảm thấy đôi chút hưng phấn.Hắn mỉm cười nói với con trai bên cạnh: “Thêm hai phần, đè hắn xuống.’Minh Lan Thạch kinh hãi tới biến sắc, ý phụ thân là vòng ra giá đầu tiên đã tăngthêm hai phần mười so với giá cả năm trước? Nếu lát nữa Hạ Tê Phi có đủ bạc,tiếp tục bám theo, thế thì làm sao bên mình gánh được?Minh Thanh Đạt bưng chén trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm trà rồi chậm rãinói: “Tăng thêm hai phần, không phải đè Hạ Tê Phi mà là người khác.”Minh Lan Thạch không hiểu gì cả, thầm nghĩ hôm nay trong trạch viện Nội Khốtrừ Hạ Tê Phi có Khâm sai đại nhân làm chỗ dựa, còn ai dám cạnh tranh chuỗihạng mục lớn với nhà mình?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Quách Tranh đang định mở miệng cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh, nhanhchóng nuốt chửng mấy lời định nói. Tối hôm qua bọn họ còn tưởng sau khi nổigiận Phạm Nhàn sẽ ra tay lỗ mãng, cho nên hai người đều viết xong tấu chương,chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi nắm lấy nhược điểm của Phạm Nhàn... Nào ngờ PhạmNhàn lại giữ nguyên vẻ bình tĩnh, khiến hắn và Hoàng công công thầm thấtvọng, sau đó cũng hiểu lửa giận trong lòng Phạm Nhàn vẫn đang kiềm nén,không biết sẽ bộc phát lúc nào.Nghĩ tới các Thượng thư đại thần ngã xuống dưới tay Phạm Nhàn, Quách Tranhcũng rụt cổ, Trưởng công chúa muốn bảo vệ những hạng mục của Minh gia chứkhông phải thể diện của Minh gia.Lại một tiếng pháo nổ vang, ngoài cửa lớn đại trạch viện giấy vụn bay tán loạn,khói pháo tan đần.Phạm Nhàn híp mắt nhìn cảnh tượng quen thuộc một cách khó hiểu này, khôngbiết vì sao lại nhớ tới khoảnh khắc năm ngoái, khi y rời kinh thành Bắc Tề,nghe tin Trang Mạc Hàn qua đời. Ngày đó tiếng pháo tiễn biệt mình ngoài cửathành cũng như tiễn đưa Trang đại gia.Còn tiếng pháo ngày hôm nay là tiễn đưa những người chết tối hôm qua?”Hạ Tê Phi dẫn theo thuộc hạ trầm mặc trở về phòng Ất tứ, tháo tấm khăn trắngbuộc trên đầu xuống, cẩn thận đặt lên bàn, vuốt thẳng. Các huynh đệ phía saucũng học theo đại ca, gỡ khăn trắng xuống, trải thẳng, từng tấm từng tấm, mạnhmẽ hùng hồn.Lông mày Phạm Nhàn cau lại theo cách khó lòng nhận ra, không biết đang suynghĩ điều gì.Quan viên Nội Khố phụ trách thông báo lại đứng trên thềm đá. Ngày thứ haiNội Khố mở cửa chiêu mua chính thức bắt đầu.Ngày hôm qua mới đưa ra có năm hạng mục. Nội Khố có tổng cộng mười sáuhạng mục, ngoại trừ hai phần tám hạng mục ràng buộc ra, ba phần con lại sẽđược gọi giá trước.Minh gia vẫn theo đúng ước định với thương nhân Giang Nam, không báo giá.Ngược lại Hạ Tê Phi cứ như không bị chuyện tối hôm qua quấy nhiễu, rất trầmổn bắt đầu ra giá, cướp được một hạng mục.Hai hạng mục còn lại thì Lĩnh Nam Hùng gia và Hàng Châu Trần gia đoạt được.Có lẽ đây là chuyện đã bàn bạc tối hôm qua ở Giang Nam cư.Hạng mục mà Hạ Tê Phi đoạt được vẫn là con đường buôn bán về phía bắc.Phạm Nhàn ngồi trong phòng khách nhận được giá cả đưa lên, xác nhận Hạ TêPhi nhận được hạng mục này, không nhịn được âm thầm gật đầu. Hạ Tê Phikhông hành động theo cảm tính, điều này khiến y rất tán thưởng.Việc đấu giá ba hàng mục này được tiến hành rất bình thường, không có gì lạ,giá tiền cơ bản là tương đương với năm ngoái, không có gì khiến người ta giậtmình. Nhưng tất cả thương nhân và quan viên trong ở đây đều không có phảnứng gì lớn, vì ai cũng biết, màn kịch quan trọng nhất ngày hôm nay nằm ở phíasau, trong tám hạng mục mà Minh gia buộc phải chiếm được....“Hàng hóa của Nhị phường đưa tới đông nam hoặc ra biển, tổng cộng bốn hạngmục, bắt đầu đưa thư, ai trả giá cao hơn... sẽ nhận được...”Quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti đứng trên thềm đá mặt không biểu cảm hôto. Hắn đã hô câu này không biết bao nhiêu năm rồi, hàng năm mỗi khi hắn hôxong câu này thì chỉ có Minh gia ra giá nhận hạng mục, không ai tranh giànhvới Minh gia, cho nên cảm thấy hô đoạn này thật quá vô vị, mất hứng.Nhưng năm nay lại khác.Tiếng hô vừa dứt, người đầu tiên cẩy cửa đưa phong thư bằng giấy dai ra, chínhlà phòng Ất Tứ!Trong trạch viện xoạt một tiếng vang lên vô số tiếng bàn tán, Hạ Tê Phi, vị thấtthiếu gia mà mọi người vẫn đồn là bị Minh gia vứt bỏ, cuối cùng cũng bắt đầura tay với Minh gia.Minh Thanh Đạt trong phòng Giáp nhất sắc mặt không đổi, cứ như đã dự liệusẵn cục diện này. Trong những năm trước, do thực lực nhà mình hùng hậu, lạithêm Trưởng công chúa đứng sau lưng quan sát kỹ lưỡng, các thương nhânGiang Nam không có ai dám hô giá với mình, thế nên tám hạng mục cuối củaMinh gia và sáu hạng mục đầu của Thôi gia đều giống nhau, chẳng khác nàodiễn kịch một mình.Mà màn kịch này diễn quá lâu rồi, chung quy cũng thấy chán ghét. Hôm naycuối cùng cũng có người tới cạnh tranh với Minh gia, Minh Thanh Đạt thoánglo lắng, sau đó lại cảm thấy đôi chút hưng phấn.Hắn mỉm cười nói với con trai bên cạnh: “Thêm hai phần, đè hắn xuống.’Minh Lan Thạch kinh hãi tới biến sắc, ý phụ thân là vòng ra giá đầu tiên đã tăngthêm hai phần mười so với giá cả năm trước? Nếu lát nữa Hạ Tê Phi có đủ bạc,tiếp tục bám theo, thế thì làm sao bên mình gánh được?Minh Thanh Đạt bưng chén trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm trà rồi chậm rãinói: “Tăng thêm hai phần, không phải đè Hạ Tê Phi mà là người khác.”Minh Lan Thạch không hiểu gì cả, thầm nghĩ hôm nay trong trạch viện Nội Khốtrừ Hạ Tê Phi có Khâm sai đại nhân làm chỗ dựa, còn ai dám cạnh tranh chuỗihạng mục lớn với nhà mình?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Quách Tranh đang định mở miệng cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh, nhanhchóng nuốt chửng mấy lời định nói. Tối hôm qua bọn họ còn tưởng sau khi nổigiận Phạm Nhàn sẽ ra tay lỗ mãng, cho nên hai người đều viết xong tấu chương,chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi nắm lấy nhược điểm của Phạm Nhàn... Nào ngờ PhạmNhàn lại giữ nguyên vẻ bình tĩnh, khiến hắn và Hoàng công công thầm thấtvọng, sau đó cũng hiểu lửa giận trong lòng Phạm Nhàn vẫn đang kiềm nén,không biết sẽ bộc phát lúc nào.Nghĩ tới các Thượng thư đại thần ngã xuống dưới tay Phạm Nhàn, Quách Tranhcũng rụt cổ, Trưởng công chúa muốn bảo vệ những hạng mục của Minh gia chứkhông phải thể diện của Minh gia.Lại một tiếng pháo nổ vang, ngoài cửa lớn đại trạch viện giấy vụn bay tán loạn,khói pháo tan đần.Phạm Nhàn híp mắt nhìn cảnh tượng quen thuộc một cách khó hiểu này, khôngbiết vì sao lại nhớ tới khoảnh khắc năm ngoái, khi y rời kinh thành Bắc Tề,nghe tin Trang Mạc Hàn qua đời. Ngày đó tiếng pháo tiễn biệt mình ngoài cửathành cũng như tiễn đưa Trang đại gia.Còn tiếng pháo ngày hôm nay là tiễn đưa những người chết tối hôm qua?”Hạ Tê Phi dẫn theo thuộc hạ trầm mặc trở về phòng Ất tứ, tháo tấm khăn trắngbuộc trên đầu xuống, cẩn thận đặt lên bàn, vuốt thẳng. Các huynh đệ phía saucũng học theo đại ca, gỡ khăn trắng xuống, trải thẳng, từng tấm từng tấm, mạnhmẽ hùng hồn.Lông mày Phạm Nhàn cau lại theo cách khó lòng nhận ra, không biết đang suynghĩ điều gì.Quan viên Nội Khố phụ trách thông báo lại đứng trên thềm đá. Ngày thứ haiNội Khố mở cửa chiêu mua chính thức bắt đầu.Ngày hôm qua mới đưa ra có năm hạng mục. Nội Khố có tổng cộng mười sáuhạng mục, ngoại trừ hai phần tám hạng mục ràng buộc ra, ba phần con lại sẽđược gọi giá trước.Minh gia vẫn theo đúng ước định với thương nhân Giang Nam, không báo giá.Ngược lại Hạ Tê Phi cứ như không bị chuyện tối hôm qua quấy nhiễu, rất trầmổn bắt đầu ra giá, cướp được một hạng mục.Hai hạng mục còn lại thì Lĩnh Nam Hùng gia và Hàng Châu Trần gia đoạt được.Có lẽ đây là chuyện đã bàn bạc tối hôm qua ở Giang Nam cư.Hạng mục mà Hạ Tê Phi đoạt được vẫn là con đường buôn bán về phía bắc.Phạm Nhàn ngồi trong phòng khách nhận được giá cả đưa lên, xác nhận Hạ TêPhi nhận được hạng mục này, không nhịn được âm thầm gật đầu. Hạ Tê Phikhông hành động theo cảm tính, điều này khiến y rất tán thưởng.Việc đấu giá ba hàng mục này được tiến hành rất bình thường, không có gì lạ,giá tiền cơ bản là tương đương với năm ngoái, không có gì khiến người ta giậtmình. Nhưng tất cả thương nhân và quan viên trong ở đây đều không có phảnứng gì lớn, vì ai cũng biết, màn kịch quan trọng nhất ngày hôm nay nằm ở phíasau, trong tám hạng mục mà Minh gia buộc phải chiếm được....“Hàng hóa của Nhị phường đưa tới đông nam hoặc ra biển, tổng cộng bốn hạngmục, bắt đầu đưa thư, ai trả giá cao hơn... sẽ nhận được...”Quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti đứng trên thềm đá mặt không biểu cảm hôto. Hắn đã hô câu này không biết bao nhiêu năm rồi, hàng năm mỗi khi hắn hôxong câu này thì chỉ có Minh gia ra giá nhận hạng mục, không ai tranh giànhvới Minh gia, cho nên cảm thấy hô đoạn này thật quá vô vị, mất hứng.Nhưng năm nay lại khác.Tiếng hô vừa dứt, người đầu tiên cẩy cửa đưa phong thư bằng giấy dai ra, chínhlà phòng Ất Tứ!Trong trạch viện xoạt một tiếng vang lên vô số tiếng bàn tán, Hạ Tê Phi, vị thấtthiếu gia mà mọi người vẫn đồn là bị Minh gia vứt bỏ, cuối cùng cũng bắt đầura tay với Minh gia.Minh Thanh Đạt trong phòng Giáp nhất sắc mặt không đổi, cứ như đã dự liệusẵn cục diện này. Trong những năm trước, do thực lực nhà mình hùng hậu, lạithêm Trưởng công chúa đứng sau lưng quan sát kỹ lưỡng, các thương nhânGiang Nam không có ai dám hô giá với mình, thế nên tám hạng mục cuối củaMinh gia và sáu hạng mục đầu của Thôi gia đều giống nhau, chẳng khác nàodiễn kịch một mình.Mà màn kịch này diễn quá lâu rồi, chung quy cũng thấy chán ghét. Hôm naycuối cùng cũng có người tới cạnh tranh với Minh gia, Minh Thanh Đạt thoánglo lắng, sau đó lại cảm thấy đôi chút hưng phấn.Hắn mỉm cười nói với con trai bên cạnh: “Thêm hai phần, đè hắn xuống.’Minh Lan Thạch kinh hãi tới biến sắc, ý phụ thân là vòng ra giá đầu tiên đã tăngthêm hai phần mười so với giá cả năm trước? Nếu lát nữa Hạ Tê Phi có đủ bạc,tiếp tục bám theo, thế thì làm sao bên mình gánh được?Minh Thanh Đạt bưng chén trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm trà rồi chậm rãinói: “Tăng thêm hai phần, không phải đè Hạ Tê Phi mà là người khác.”Minh Lan Thạch không hiểu gì cả, thầm nghĩ hôm nay trong trạch viện Nội Khốtrừ Hạ Tê Phi có Khâm sai đại nhân làm chỗ dựa, còn ai dám cạnh tranh chuỗihạng mục lớn với nhà mình?

Chương 568: Đầu gối đâu nặng bằng hoàng kim 2