Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 569: Đầu gối đâu nặng bằng hoàng kim 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lòng vị thiếu gia Minh gia này vẫn rất kiên định cho rằng lực lượng củaHạ Tê Phi là nhờ Phạm Nhàn tự ý điều động bạc từ bộ Hộ, những người còn lạivốn chẳng có thực lực như vậy.Minh Thanh Đạt không nói gì thêm, trong lòng lại trong như gương sáng. Hômqua Phạm Nhàn để hạ Tê Phi càn quét hàng hóa, hành động đó là định khiến cácthương nhân Giang Nam còn lại hóa thành lũ sói đói, mà một con sói đang đóibụng thì có là thịt của ai nó cũng dám gặm hai miếng.......Khi hai phong thư giấy dai đưa tới sảnh tiếp khách, tất cả các thương nhân quanviên đang chú ý tới việc này đều đặt mông ngồi xuống chỗ của mình, thở ra mộtngụm trọc khí, biết màn kịch chính thức đã bắt đầu.Nhưng dường như có rất nhiều người không đoán được chiều hướng của vởkịch.Cửa phòng Ất nhất cũng chậm rãi đẩy ra, đưa một bức thư giấy dai tới trong tayquan viên trước cửa.Tuyền Châu Tôn gia!Trạch viện xôn xao, không ai ngờ Tuyền Châu Tôn gia lại nhân cơ hội hai conhổ tranh chấp mà tới cướp bát canh nóng bỏng tay này!“Tôn gia!” Minh Lan Thạch kinh hãi nhìn phụ thân mình: “Gia tộc đó kiếm đâura nhiều bạc như vậy?”Minh Thanh Đạt mặt không đổi sắc nói: “Một mình Tôn gia không đủ, chẳng lẽmấy nhà liên hợp lại vẫn không đủ? Chẳng lẽ con không thấy hôm nay lão giàHùng Bách Linh trở nên yên tĩnh hơn nhiều? Còn vài kẻ nhìn chằm chằm vàogia tộc chúng ta, nếu không phải trong lòng thấp thỏm thế thì nhìn lâu như vậyđể làm gì? Trên mặt lão phu đâu có nở hoa!”Trong sảnh chính, quan viên ngồi trên ba chiếc ghế thái sư ai cũng có tâm tưriêng. Phạm Nhàn đã sớm đoán được chiều hướng như vậy nên không mấy kinhngạc, còn Hoàng công công và Quách Tranh đã nghiến răng nghiến lợi, thầmnghĩ Tuyền Châu Tôn gia này thật quá to gan, dám ra tay quấy rối ngay giữathời điểm này!Trong ánh mắt căng thẳng quan sát của mọi người, lượt báo giá đầu tiên đã cókết quả. Phạm Nhàn ngồi trong sảnh tiếp khách so sánh lá đơn báo giá, tronglòng không khỏi thở dài một tiếng, thầm than Minh gia có thể cắm rễ trên đấtGiang Nam nhiều năm, không phải không có lý do.Trong kế hoạch của Phạm Nhàn, bốn hạng mục sau mới là lúc mình và Minhgia ra sức đấu giá, vì lượng bạc giao dịch được với bên Bắc Tề là rất lớn nhưnglại cần thời gian dài mới xoay vòng vốn được, đúng là cũng có giới hạn tối đa.Hơn nữa sau khi Hạ Tê Phi đoạt năm hạng mục, cũng phải chi trả một khoảntiền đặt cọc rất lớn.Nếu nâng giá giá không giới hạn, Hạ Tê Phi hoàn toàn có thể không ngừng ragiá, khiến Minh gia hộc máu liên tục. Vấn đề ở chỗ, Phạm Nhàn vẫn không hiểuđược Minh Thanh Đạt này, vị chủ nhân trên danh nghĩa của Minh gia dườngnhư không chỉ đơn giản là trên danh nghĩa. Phạm Nhàn không cách nào đoánđược, nếu thật sự nâng giá giả, liệu Minh Thanh Đạt có thể bỏ qua nghiêm lệnhcủa Trưởng công chúa, chặt tay một cách đầy cơ trí hay không?Với lượng bạc mà Phạm Nhàn đang nắm giữ, nếu dùng để nâng giá, y chỉ nắmchắc khiến Minh gia bị nâng tới trọng thương ở bốn hạng mục ràng buộc phíasau.Vạn nhất Minh gia thật sự chơi liều trong vòng thứ ba, bỏ qua không lấy bốnhạng mục này nữa... Hạ Tê Phi nâng giá quá cao, chỉ có hai loại kết cục. Một làhoàn toàn không thể lấy ra bốn phần mười tiền đặt cọc, một là thành công đoạtđược bốn hạng mục trước, sau đó kiệt quệ, trơ mắt nhìn Minh gia không tốnmấy sức lực cũng chiếm được bốn hạng mục phía sau.Kết cục thứ hai không phải điều y muốn. Y hoàn toàn không cách nào khốngchế tuyến đường vận chuyển hàng hóa tới Đông Di thành, cho nên bốn hạngmục ràng buộc mà Minh gia thấy là không thể thiếu, đối với y lại là vô bổ. Yvốn không muốn Hạ Tê Phi ra tay chiếm lấy mấy hạng mục này thật, nhưng nếutrơ mắt nhìn Minh gia thoải mái chiếm được bốn hạng mục phía sau, PhạmNhàn... cũng không nuốt nổi cơn giận này.Còn khả năng thứ nhất... Nếu báo giá sai lầm, dưới ánh mắt quan sát của Hoàngcông công và Quách Tranh, dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy, erằng chuyện trong Nội Khố sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn Hạ Tê Phi sợlà cũng chẳng còn đường sống.Nói tóm lại, theo kế hoạch mà Phạm Nhàn định ra trước đó, bốn hạng mục đầutiên là chuẩn bị để Tuyền Châu Tôn gia đứng ra nã pháo, còn Hạ Tê Phi ra giáchỉ là đâm hờ một thương chứ không định liều mạng.Nhưng nhìn giá cả đưa ra trong đơn, Phạm Nhàn biết vị lão gia tử của Minh giađã đoán trước được bố trí của mình, thế nên ngay đợt báo giá đầu tiên đã đưa racon số kinh khủng như vậy!Hôm nay Tôn gia dám ra tay là vì tối hôm qua mình mượn tay Sử Xiển Lập đưatin.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lòng vị thiếu gia Minh gia này vẫn rất kiên định cho rằng lực lượng củaHạ Tê Phi là nhờ Phạm Nhàn tự ý điều động bạc từ bộ Hộ, những người còn lạivốn chẳng có thực lực như vậy.Minh Thanh Đạt không nói gì thêm, trong lòng lại trong như gương sáng. Hômqua Phạm Nhàn để hạ Tê Phi càn quét hàng hóa, hành động đó là định khiến cácthương nhân Giang Nam còn lại hóa thành lũ sói đói, mà một con sói đang đóibụng thì có là thịt của ai nó cũng dám gặm hai miếng.......Khi hai phong thư giấy dai đưa tới sảnh tiếp khách, tất cả các thương nhân quanviên đang chú ý tới việc này đều đặt mông ngồi xuống chỗ của mình, thở ra mộtngụm trọc khí, biết màn kịch chính thức đã bắt đầu.Nhưng dường như có rất nhiều người không đoán được chiều hướng của vởkịch.Cửa phòng Ất nhất cũng chậm rãi đẩy ra, đưa một bức thư giấy dai tới trong tayquan viên trước cửa.Tuyền Châu Tôn gia!Trạch viện xôn xao, không ai ngờ Tuyền Châu Tôn gia lại nhân cơ hội hai conhổ tranh chấp mà tới cướp bát canh nóng bỏng tay này!“Tôn gia!” Minh Lan Thạch kinh hãi nhìn phụ thân mình: “Gia tộc đó kiếm đâura nhiều bạc như vậy?”Minh Thanh Đạt mặt không đổi sắc nói: “Một mình Tôn gia không đủ, chẳng lẽmấy nhà liên hợp lại vẫn không đủ? Chẳng lẽ con không thấy hôm nay lão giàHùng Bách Linh trở nên yên tĩnh hơn nhiều? Còn vài kẻ nhìn chằm chằm vàogia tộc chúng ta, nếu không phải trong lòng thấp thỏm thế thì nhìn lâu như vậyđể làm gì? Trên mặt lão phu đâu có nở hoa!”Trong sảnh chính, quan viên ngồi trên ba chiếc ghế thái sư ai cũng có tâm tưriêng. Phạm Nhàn đã sớm đoán được chiều hướng như vậy nên không mấy kinhngạc, còn Hoàng công công và Quách Tranh đã nghiến răng nghiến lợi, thầmnghĩ Tuyền Châu Tôn gia này thật quá to gan, dám ra tay quấy rối ngay giữathời điểm này!Trong ánh mắt căng thẳng quan sát của mọi người, lượt báo giá đầu tiên đã cókết quả. Phạm Nhàn ngồi trong sảnh tiếp khách so sánh lá đơn báo giá, tronglòng không khỏi thở dài một tiếng, thầm than Minh gia có thể cắm rễ trên đấtGiang Nam nhiều năm, không phải không có lý do.Trong kế hoạch của Phạm Nhàn, bốn hạng mục sau mới là lúc mình và Minhgia ra sức đấu giá, vì lượng bạc giao dịch được với bên Bắc Tề là rất lớn nhưnglại cần thời gian dài mới xoay vòng vốn được, đúng là cũng có giới hạn tối đa.Hơn nữa sau khi Hạ Tê Phi đoạt năm hạng mục, cũng phải chi trả một khoảntiền đặt cọc rất lớn.Nếu nâng giá giá không giới hạn, Hạ Tê Phi hoàn toàn có thể không ngừng ragiá, khiến Minh gia hộc máu liên tục. Vấn đề ở chỗ, Phạm Nhàn vẫn không hiểuđược Minh Thanh Đạt này, vị chủ nhân trên danh nghĩa của Minh gia dườngnhư không chỉ đơn giản là trên danh nghĩa. Phạm Nhàn không cách nào đoánđược, nếu thật sự nâng giá giả, liệu Minh Thanh Đạt có thể bỏ qua nghiêm lệnhcủa Trưởng công chúa, chặt tay một cách đầy cơ trí hay không?Với lượng bạc mà Phạm Nhàn đang nắm giữ, nếu dùng để nâng giá, y chỉ nắmchắc khiến Minh gia bị nâng tới trọng thương ở bốn hạng mục ràng buộc phíasau.Vạn nhất Minh gia thật sự chơi liều trong vòng thứ ba, bỏ qua không lấy bốnhạng mục này nữa... Hạ Tê Phi nâng giá quá cao, chỉ có hai loại kết cục. Một làhoàn toàn không thể lấy ra bốn phần mười tiền đặt cọc, một là thành công đoạtđược bốn hạng mục trước, sau đó kiệt quệ, trơ mắt nhìn Minh gia không tốnmấy sức lực cũng chiếm được bốn hạng mục phía sau.Kết cục thứ hai không phải điều y muốn. Y hoàn toàn không cách nào khốngchế tuyến đường vận chuyển hàng hóa tới Đông Di thành, cho nên bốn hạngmục ràng buộc mà Minh gia thấy là không thể thiếu, đối với y lại là vô bổ. Yvốn không muốn Hạ Tê Phi ra tay chiếm lấy mấy hạng mục này thật, nhưng nếutrơ mắt nhìn Minh gia thoải mái chiếm được bốn hạng mục phía sau, PhạmNhàn... cũng không nuốt nổi cơn giận này.Còn khả năng thứ nhất... Nếu báo giá sai lầm, dưới ánh mắt quan sát của Hoàngcông công và Quách Tranh, dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy, erằng chuyện trong Nội Khố sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn Hạ Tê Phi sợlà cũng chẳng còn đường sống.Nói tóm lại, theo kế hoạch mà Phạm Nhàn định ra trước đó, bốn hạng mục đầutiên là chuẩn bị để Tuyền Châu Tôn gia đứng ra nã pháo, còn Hạ Tê Phi ra giáchỉ là đâm hờ một thương chứ không định liều mạng.Nhưng nhìn giá cả đưa ra trong đơn, Phạm Nhàn biết vị lão gia tử của Minh giađã đoán trước được bố trí của mình, thế nên ngay đợt báo giá đầu tiên đã đưa racon số kinh khủng như vậy!Hôm nay Tôn gia dám ra tay là vì tối hôm qua mình mượn tay Sử Xiển Lập đưatin.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lòng vị thiếu gia Minh gia này vẫn rất kiên định cho rằng lực lượng củaHạ Tê Phi là nhờ Phạm Nhàn tự ý điều động bạc từ bộ Hộ, những người còn lạivốn chẳng có thực lực như vậy.Minh Thanh Đạt không nói gì thêm, trong lòng lại trong như gương sáng. Hômqua Phạm Nhàn để hạ Tê Phi càn quét hàng hóa, hành động đó là định khiến cácthương nhân Giang Nam còn lại hóa thành lũ sói đói, mà một con sói đang đóibụng thì có là thịt của ai nó cũng dám gặm hai miếng.......Khi hai phong thư giấy dai đưa tới sảnh tiếp khách, tất cả các thương nhân quanviên đang chú ý tới việc này đều đặt mông ngồi xuống chỗ của mình, thở ra mộtngụm trọc khí, biết màn kịch chính thức đã bắt đầu.Nhưng dường như có rất nhiều người không đoán được chiều hướng của vởkịch.Cửa phòng Ất nhất cũng chậm rãi đẩy ra, đưa một bức thư giấy dai tới trong tayquan viên trước cửa.Tuyền Châu Tôn gia!Trạch viện xôn xao, không ai ngờ Tuyền Châu Tôn gia lại nhân cơ hội hai conhổ tranh chấp mà tới cướp bát canh nóng bỏng tay này!“Tôn gia!” Minh Lan Thạch kinh hãi nhìn phụ thân mình: “Gia tộc đó kiếm đâura nhiều bạc như vậy?”Minh Thanh Đạt mặt không đổi sắc nói: “Một mình Tôn gia không đủ, chẳng lẽmấy nhà liên hợp lại vẫn không đủ? Chẳng lẽ con không thấy hôm nay lão giàHùng Bách Linh trở nên yên tĩnh hơn nhiều? Còn vài kẻ nhìn chằm chằm vàogia tộc chúng ta, nếu không phải trong lòng thấp thỏm thế thì nhìn lâu như vậyđể làm gì? Trên mặt lão phu đâu có nở hoa!”Trong sảnh chính, quan viên ngồi trên ba chiếc ghế thái sư ai cũng có tâm tưriêng. Phạm Nhàn đã sớm đoán được chiều hướng như vậy nên không mấy kinhngạc, còn Hoàng công công và Quách Tranh đã nghiến răng nghiến lợi, thầmnghĩ Tuyền Châu Tôn gia này thật quá to gan, dám ra tay quấy rối ngay giữathời điểm này!Trong ánh mắt căng thẳng quan sát của mọi người, lượt báo giá đầu tiên đã cókết quả. Phạm Nhàn ngồi trong sảnh tiếp khách so sánh lá đơn báo giá, tronglòng không khỏi thở dài một tiếng, thầm than Minh gia có thể cắm rễ trên đấtGiang Nam nhiều năm, không phải không có lý do.Trong kế hoạch của Phạm Nhàn, bốn hạng mục sau mới là lúc mình và Minhgia ra sức đấu giá, vì lượng bạc giao dịch được với bên Bắc Tề là rất lớn nhưnglại cần thời gian dài mới xoay vòng vốn được, đúng là cũng có giới hạn tối đa.Hơn nữa sau khi Hạ Tê Phi đoạt năm hạng mục, cũng phải chi trả một khoảntiền đặt cọc rất lớn.Nếu nâng giá giá không giới hạn, Hạ Tê Phi hoàn toàn có thể không ngừng ragiá, khiến Minh gia hộc máu liên tục. Vấn đề ở chỗ, Phạm Nhàn vẫn không hiểuđược Minh Thanh Đạt này, vị chủ nhân trên danh nghĩa của Minh gia dườngnhư không chỉ đơn giản là trên danh nghĩa. Phạm Nhàn không cách nào đoánđược, nếu thật sự nâng giá giả, liệu Minh Thanh Đạt có thể bỏ qua nghiêm lệnhcủa Trưởng công chúa, chặt tay một cách đầy cơ trí hay không?Với lượng bạc mà Phạm Nhàn đang nắm giữ, nếu dùng để nâng giá, y chỉ nắmchắc khiến Minh gia bị nâng tới trọng thương ở bốn hạng mục ràng buộc phíasau.Vạn nhất Minh gia thật sự chơi liều trong vòng thứ ba, bỏ qua không lấy bốnhạng mục này nữa... Hạ Tê Phi nâng giá quá cao, chỉ có hai loại kết cục. Một làhoàn toàn không thể lấy ra bốn phần mười tiền đặt cọc, một là thành công đoạtđược bốn hạng mục trước, sau đó kiệt quệ, trơ mắt nhìn Minh gia không tốnmấy sức lực cũng chiếm được bốn hạng mục phía sau.Kết cục thứ hai không phải điều y muốn. Y hoàn toàn không cách nào khốngchế tuyến đường vận chuyển hàng hóa tới Đông Di thành, cho nên bốn hạngmục ràng buộc mà Minh gia thấy là không thể thiếu, đối với y lại là vô bổ. Yvốn không muốn Hạ Tê Phi ra tay chiếm lấy mấy hạng mục này thật, nhưng nếutrơ mắt nhìn Minh gia thoải mái chiếm được bốn hạng mục phía sau, PhạmNhàn... cũng không nuốt nổi cơn giận này.Còn khả năng thứ nhất... Nếu báo giá sai lầm, dưới ánh mắt quan sát của Hoàngcông công và Quách Tranh, dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy, erằng chuyện trong Nội Khố sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn Hạ Tê Phi sợlà cũng chẳng còn đường sống.Nói tóm lại, theo kế hoạch mà Phạm Nhàn định ra trước đó, bốn hạng mục đầutiên là chuẩn bị để Tuyền Châu Tôn gia đứng ra nã pháo, còn Hạ Tê Phi ra giáchỉ là đâm hờ một thương chứ không định liều mạng.Nhưng nhìn giá cả đưa ra trong đơn, Phạm Nhàn biết vị lão gia tử của Minh giađã đoán trước được bố trí của mình, thế nên ngay đợt báo giá đầu tiên đã đưa racon số kinh khủng như vậy!Hôm nay Tôn gia dám ra tay là vì tối hôm qua mình mượn tay Sử Xiển Lập đưatin.