Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 570: Đầu gối đâu nặng bằng hoàng kim 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng đối mặt với thế công như Đông Sơn áp đỉnh của Minh gia, lại liên tưởngtới chuyện đêm qua Minh gia ngang nhiên phái người ám sát Hạ Tê Phi, hợpcông hai đường văn võ... Phạm Nhàn bắt đầu lo lắng, chỉ e Tôn gia sẽ bị giá cảlần này chấn nhiếp, không dám tăng giá nữa.Quả nhiên tình thế phát triển theo cục diện mà Phạm Nhàn không muốn chứngkiến. Khi quan viên thông báo hô to Minh gia ra giá lên tới ba trăm tám mươivạn lượng bạc trắng, toàn bộ trạch viện xôn xao.Còn từ đó trở đi cửa phòng Ất nhất không hề mở ra, quả nhiên Tôn gia đã bịdọa sợ.Phạm Nhàn khẽ híp mắt nhìn Minh gia trong phòng Giáp nhất, bắt đầu tính toánxem trong sự kiện ám sát đêm qua có đúng như Giám Sát viện điều tra đượckhông, hai người này không tham dự, chủ mưu chỉ là một mình Minh lão tháiquân?Ám sát Hạ Tê Phi trông thì lỗ mãng, nhưng phối hợp với dáng vẻ báo giá hunghăng ngày hôm nay, Minh gia có thể dọa lui không ít kẻ địch định nhân lúc hỏahoạn hôi của.Nếu Minh Thanh Đạt thật sự biết cách mượn thế như vậy, lợi dụng cả mẫu thâncủa mình, thế thì Phạm Nhàn cảm thấy nên quan sát đối phương kỹ hơn.Lượt báo giá đầu tiên vừa xong, Hoàng công công và Quách Tranh vuốt râumỉm cười, có điều dưới cằm Hoàng công công không có râu ria gì cho nên có vẻhơi buồn cười. Nhưng ít nhất cũng có thể thấy, hai người này khá hài lòng khithấy Minh gia ra tay và phản ứng của mọi người.Trong phòng Ất tứ hết sức bình tĩnh, qua song cửa, Hạ Tê Phi đưa mắt hỏi ýkiến nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn bất đắc dĩ thở dài, dùng hai lòng bàn tay vuốt phẳng lọn tóc trêntrán, ám hiệu này mang ý bảo Hạ Tê Phi từ từ tính toán. Tôn gia đã rút lui, HạTê Phi nhất định phải ra giá tiếp, nhưng phải giữ giá cho vừa vặn.Vừa phải khiến Minh gia đau nhức lại không thể quá mức, còn phải khiến đốiphương hài lòng tiếp nhận bốn hạng mục đầu mà không phải đột nhiên nướcchảy vào đầu, vứt bốn hạng mục này sang phía mình.Đây là cục diện hết sức khó khăn, cho dù sau lưng Hạ Tê Phi có mấy lão quanbộ Hộ hỗ trợ cũng khó mà xử lý kín kẽ không chút sơ hở.Quan viên thông báo lại đứng trên thềm đá, cứ như thế hai lượt, trận ác đấu giữanội bộ lão đại và lão thất Minh gia không phát sinh. Cường đạo phòng Ất tứkhông còn vẻ hung dữ ngày hôm qua, ra giá cực kỳ cẩn thận.Nhưng cho dù ra giá cẩn thận, giá cả của bốn hạng mục đầu tiên vẫn từ từ nânglên mức độ người khác trợn mắt há hốc mồm!Nguyên nhân trong chuyện này đương nhiên là vì Minh gia ra giá cao hơn giácả thu nhận hạng mục năm ngoái hai thành, nhưng cũng vì phòng Ất tứ quấn lấyđối phương như da trâu.Cuối cùng ra giá thành công... quả nhiên vẫn là Minh gia, kết quả này cũng hệtnhư năm ngoái, chẳng qua giá cả đưa ra để nhận hạng mục lại khác xa năm vừarồi.Năm trăm mười hai vạn lượng!Tất cả mọi người há hốc miệng nghe giá cả này, thầm nghĩ nếu quy củ ra giácủa Nội Khố là năm vòng, chỉ e Hạ Tê Phi bên phòng Ất tứ và Minh Thanh Đạtphòng giáp nhất sẽ nâng giá lên gấp đôi năm ngoái!Giá tiền này đã là cao tới mức thái quá.Nhưng Phạm Nhàn lại biết, điều này chỉ chứng tỏ mấy năm trước Nội Khố bịTrưởng công chúa tháo túng, giá tiền mua quyền tiêu thụ hàng hóa thấp tới mứcthái quá. Với giá này Minh gia chẳng hề thua lỗ, không khéo còn kiếm lớn...Đương nhiên vẫn phải là Minh gia dám chơi trò hải tặc, ngay dưới mí mắt PhạmNhàn mà vẫn to gan buôn lậu tới Đông Di thành.Thế nên Phạm Nhàn mỉm cười, rất hài lòng với kết quả này. Năm nay Minh giacứ chờ đập tiền vào hạng mục này đi.“Phòng Giáp nhất, Minh gia, năm trăm mười hai vạn lược, đạt được hạng mục!”Quan viên thông báo của Nội Khố Chuyển Vận ti nãy giờ vẫn không vực đượctinh thần, lúc này tuyên bố hạng mục tiêu thụ lớn nhất trong mười mấy năm NộiKhố mở cửa chiêu mua, rốt cuộc cũng có tinh thần hơn một chút, hô giá hùnghồn mạnh mẽ, nói năng khí phách, rõ từng chữ một, không chút trì hoãn, có vẻcực kỳ dứt khoát.Các thương nhân có mang thái độ như thế nào đối với Minh gia thì lúc này cũngcảm thấy hưng phấn, vì con số được hô quá đặc sắc.Ngược lại hai cha con Minh gia trong phòng Giáp nhất lại không có gì là vuimừng, nhất là Minh Thanh Đạt, giữa hai hàng mi mang vẻ ưu tư.Suy nghĩ của hắn cũng giống như suy nghĩ của Phạm Nhàn, nếu không có thủđoạn không thể lộ ra ngoài sáng hỗ trợ, bốn hạng mục tiêu thụ này... lỗ là cáichắc.Mà mấu chốt nhất là bên phía Hạ Tê Phi ra giá, dường như có cao nhân tươngtrợ, nắm bắt con số cực kỳ chính xác. Hạng mục này tốn năm trăm mười hai vạnlượng, chỉ riêng tiền đặt cọc đã phải để lại hai trăm vạn lượng bạc... Huống chitới hạng mục phía sau đối phương mới thật sự liều mạng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng đối mặt với thế công như Đông Sơn áp đỉnh của Minh gia, lại liên tưởngtới chuyện đêm qua Minh gia ngang nhiên phái người ám sát Hạ Tê Phi, hợpcông hai đường văn võ... Phạm Nhàn bắt đầu lo lắng, chỉ e Tôn gia sẽ bị giá cảlần này chấn nhiếp, không dám tăng giá nữa.Quả nhiên tình thế phát triển theo cục diện mà Phạm Nhàn không muốn chứngkiến. Khi quan viên thông báo hô to Minh gia ra giá lên tới ba trăm tám mươivạn lượng bạc trắng, toàn bộ trạch viện xôn xao.Còn từ đó trở đi cửa phòng Ất nhất không hề mở ra, quả nhiên Tôn gia đã bịdọa sợ.Phạm Nhàn khẽ híp mắt nhìn Minh gia trong phòng Giáp nhất, bắt đầu tính toánxem trong sự kiện ám sát đêm qua có đúng như Giám Sát viện điều tra đượckhông, hai người này không tham dự, chủ mưu chỉ là một mình Minh lão tháiquân?Ám sát Hạ Tê Phi trông thì lỗ mãng, nhưng phối hợp với dáng vẻ báo giá hunghăng ngày hôm nay, Minh gia có thể dọa lui không ít kẻ địch định nhân lúc hỏahoạn hôi của.Nếu Minh Thanh Đạt thật sự biết cách mượn thế như vậy, lợi dụng cả mẫu thâncủa mình, thế thì Phạm Nhàn cảm thấy nên quan sát đối phương kỹ hơn.Lượt báo giá đầu tiên vừa xong, Hoàng công công và Quách Tranh vuốt râumỉm cười, có điều dưới cằm Hoàng công công không có râu ria gì cho nên có vẻhơi buồn cười. Nhưng ít nhất cũng có thể thấy, hai người này khá hài lòng khithấy Minh gia ra tay và phản ứng của mọi người.Trong phòng Ất tứ hết sức bình tĩnh, qua song cửa, Hạ Tê Phi đưa mắt hỏi ýkiến nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn bất đắc dĩ thở dài, dùng hai lòng bàn tay vuốt phẳng lọn tóc trêntrán, ám hiệu này mang ý bảo Hạ Tê Phi từ từ tính toán. Tôn gia đã rút lui, HạTê Phi nhất định phải ra giá tiếp, nhưng phải giữ giá cho vừa vặn.Vừa phải khiến Minh gia đau nhức lại không thể quá mức, còn phải khiến đốiphương hài lòng tiếp nhận bốn hạng mục đầu mà không phải đột nhiên nướcchảy vào đầu, vứt bốn hạng mục này sang phía mình.Đây là cục diện hết sức khó khăn, cho dù sau lưng Hạ Tê Phi có mấy lão quanbộ Hộ hỗ trợ cũng khó mà xử lý kín kẽ không chút sơ hở.Quan viên thông báo lại đứng trên thềm đá, cứ như thế hai lượt, trận ác đấu giữanội bộ lão đại và lão thất Minh gia không phát sinh. Cường đạo phòng Ất tứkhông còn vẻ hung dữ ngày hôm qua, ra giá cực kỳ cẩn thận.Nhưng cho dù ra giá cẩn thận, giá cả của bốn hạng mục đầu tiên vẫn từ từ nânglên mức độ người khác trợn mắt há hốc mồm!Nguyên nhân trong chuyện này đương nhiên là vì Minh gia ra giá cao hơn giácả thu nhận hạng mục năm ngoái hai thành, nhưng cũng vì phòng Ất tứ quấn lấyđối phương như da trâu.Cuối cùng ra giá thành công... quả nhiên vẫn là Minh gia, kết quả này cũng hệtnhư năm ngoái, chẳng qua giá cả đưa ra để nhận hạng mục lại khác xa năm vừarồi.Năm trăm mười hai vạn lượng!Tất cả mọi người há hốc miệng nghe giá cả này, thầm nghĩ nếu quy củ ra giácủa Nội Khố là năm vòng, chỉ e Hạ Tê Phi bên phòng Ất tứ và Minh Thanh Đạtphòng giáp nhất sẽ nâng giá lên gấp đôi năm ngoái!Giá tiền này đã là cao tới mức thái quá.Nhưng Phạm Nhàn lại biết, điều này chỉ chứng tỏ mấy năm trước Nội Khố bịTrưởng công chúa tháo túng, giá tiền mua quyền tiêu thụ hàng hóa thấp tới mứcthái quá. Với giá này Minh gia chẳng hề thua lỗ, không khéo còn kiếm lớn...Đương nhiên vẫn phải là Minh gia dám chơi trò hải tặc, ngay dưới mí mắt PhạmNhàn mà vẫn to gan buôn lậu tới Đông Di thành.Thế nên Phạm Nhàn mỉm cười, rất hài lòng với kết quả này. Năm nay Minh giacứ chờ đập tiền vào hạng mục này đi.“Phòng Giáp nhất, Minh gia, năm trăm mười hai vạn lược, đạt được hạng mục!”Quan viên thông báo của Nội Khố Chuyển Vận ti nãy giờ vẫn không vực đượctinh thần, lúc này tuyên bố hạng mục tiêu thụ lớn nhất trong mười mấy năm NộiKhố mở cửa chiêu mua, rốt cuộc cũng có tinh thần hơn một chút, hô giá hùnghồn mạnh mẽ, nói năng khí phách, rõ từng chữ một, không chút trì hoãn, có vẻcực kỳ dứt khoát.Các thương nhân có mang thái độ như thế nào đối với Minh gia thì lúc này cũngcảm thấy hưng phấn, vì con số được hô quá đặc sắc.Ngược lại hai cha con Minh gia trong phòng Giáp nhất lại không có gì là vuimừng, nhất là Minh Thanh Đạt, giữa hai hàng mi mang vẻ ưu tư.Suy nghĩ của hắn cũng giống như suy nghĩ của Phạm Nhàn, nếu không có thủđoạn không thể lộ ra ngoài sáng hỗ trợ, bốn hạng mục tiêu thụ này... lỗ là cáichắc.Mà mấu chốt nhất là bên phía Hạ Tê Phi ra giá, dường như có cao nhân tươngtrợ, nắm bắt con số cực kỳ chính xác. Hạng mục này tốn năm trăm mười hai vạnlượng, chỉ riêng tiền đặt cọc đã phải để lại hai trăm vạn lượng bạc... Huống chitới hạng mục phía sau đối phương mới thật sự liều mạng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng đối mặt với thế công như Đông Sơn áp đỉnh của Minh gia, lại liên tưởngtới chuyện đêm qua Minh gia ngang nhiên phái người ám sát Hạ Tê Phi, hợpcông hai đường văn võ... Phạm Nhàn bắt đầu lo lắng, chỉ e Tôn gia sẽ bị giá cảlần này chấn nhiếp, không dám tăng giá nữa.Quả nhiên tình thế phát triển theo cục diện mà Phạm Nhàn không muốn chứngkiến. Khi quan viên thông báo hô to Minh gia ra giá lên tới ba trăm tám mươivạn lượng bạc trắng, toàn bộ trạch viện xôn xao.Còn từ đó trở đi cửa phòng Ất nhất không hề mở ra, quả nhiên Tôn gia đã bịdọa sợ.Phạm Nhàn khẽ híp mắt nhìn Minh gia trong phòng Giáp nhất, bắt đầu tính toánxem trong sự kiện ám sát đêm qua có đúng như Giám Sát viện điều tra đượckhông, hai người này không tham dự, chủ mưu chỉ là một mình Minh lão tháiquân?Ám sát Hạ Tê Phi trông thì lỗ mãng, nhưng phối hợp với dáng vẻ báo giá hunghăng ngày hôm nay, Minh gia có thể dọa lui không ít kẻ địch định nhân lúc hỏahoạn hôi của.Nếu Minh Thanh Đạt thật sự biết cách mượn thế như vậy, lợi dụng cả mẫu thâncủa mình, thế thì Phạm Nhàn cảm thấy nên quan sát đối phương kỹ hơn.Lượt báo giá đầu tiên vừa xong, Hoàng công công và Quách Tranh vuốt râumỉm cười, có điều dưới cằm Hoàng công công không có râu ria gì cho nên có vẻhơi buồn cười. Nhưng ít nhất cũng có thể thấy, hai người này khá hài lòng khithấy Minh gia ra tay và phản ứng của mọi người.Trong phòng Ất tứ hết sức bình tĩnh, qua song cửa, Hạ Tê Phi đưa mắt hỏi ýkiến nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn bất đắc dĩ thở dài, dùng hai lòng bàn tay vuốt phẳng lọn tóc trêntrán, ám hiệu này mang ý bảo Hạ Tê Phi từ từ tính toán. Tôn gia đã rút lui, HạTê Phi nhất định phải ra giá tiếp, nhưng phải giữ giá cho vừa vặn.Vừa phải khiến Minh gia đau nhức lại không thể quá mức, còn phải khiến đốiphương hài lòng tiếp nhận bốn hạng mục đầu mà không phải đột nhiên nướcchảy vào đầu, vứt bốn hạng mục này sang phía mình.Đây là cục diện hết sức khó khăn, cho dù sau lưng Hạ Tê Phi có mấy lão quanbộ Hộ hỗ trợ cũng khó mà xử lý kín kẽ không chút sơ hở.Quan viên thông báo lại đứng trên thềm đá, cứ như thế hai lượt, trận ác đấu giữanội bộ lão đại và lão thất Minh gia không phát sinh. Cường đạo phòng Ất tứkhông còn vẻ hung dữ ngày hôm qua, ra giá cực kỳ cẩn thận.Nhưng cho dù ra giá cẩn thận, giá cả của bốn hạng mục đầu tiên vẫn từ từ nânglên mức độ người khác trợn mắt há hốc mồm!Nguyên nhân trong chuyện này đương nhiên là vì Minh gia ra giá cao hơn giácả thu nhận hạng mục năm ngoái hai thành, nhưng cũng vì phòng Ất tứ quấn lấyđối phương như da trâu.Cuối cùng ra giá thành công... quả nhiên vẫn là Minh gia, kết quả này cũng hệtnhư năm ngoái, chẳng qua giá cả đưa ra để nhận hạng mục lại khác xa năm vừarồi.Năm trăm mười hai vạn lượng!Tất cả mọi người há hốc miệng nghe giá cả này, thầm nghĩ nếu quy củ ra giácủa Nội Khố là năm vòng, chỉ e Hạ Tê Phi bên phòng Ất tứ và Minh Thanh Đạtphòng giáp nhất sẽ nâng giá lên gấp đôi năm ngoái!Giá tiền này đã là cao tới mức thái quá.Nhưng Phạm Nhàn lại biết, điều này chỉ chứng tỏ mấy năm trước Nội Khố bịTrưởng công chúa tháo túng, giá tiền mua quyền tiêu thụ hàng hóa thấp tới mứcthái quá. Với giá này Minh gia chẳng hề thua lỗ, không khéo còn kiếm lớn...Đương nhiên vẫn phải là Minh gia dám chơi trò hải tặc, ngay dưới mí mắt PhạmNhàn mà vẫn to gan buôn lậu tới Đông Di thành.Thế nên Phạm Nhàn mỉm cười, rất hài lòng với kết quả này. Năm nay Minh giacứ chờ đập tiền vào hạng mục này đi.“Phòng Giáp nhất, Minh gia, năm trăm mười hai vạn lược, đạt được hạng mục!”Quan viên thông báo của Nội Khố Chuyển Vận ti nãy giờ vẫn không vực đượctinh thần, lúc này tuyên bố hạng mục tiêu thụ lớn nhất trong mười mấy năm NộiKhố mở cửa chiêu mua, rốt cuộc cũng có tinh thần hơn một chút, hô giá hùnghồn mạnh mẽ, nói năng khí phách, rõ từng chữ một, không chút trì hoãn, có vẻcực kỳ dứt khoát.Các thương nhân có mang thái độ như thế nào đối với Minh gia thì lúc này cũngcảm thấy hưng phấn, vì con số được hô quá đặc sắc.Ngược lại hai cha con Minh gia trong phòng Giáp nhất lại không có gì là vuimừng, nhất là Minh Thanh Đạt, giữa hai hàng mi mang vẻ ưu tư.Suy nghĩ của hắn cũng giống như suy nghĩ của Phạm Nhàn, nếu không có thủđoạn không thể lộ ra ngoài sáng hỗ trợ, bốn hạng mục tiêu thụ này... lỗ là cáichắc.Mà mấu chốt nhất là bên phía Hạ Tê Phi ra giá, dường như có cao nhân tươngtrợ, nắm bắt con số cực kỳ chính xác. Hạng mục này tốn năm trăm mười hai vạnlượng, chỉ riêng tiền đặt cọc đã phải để lại hai trăm vạn lượng bạc... Huống chitới hạng mục phía sau đối phương mới thật sự liều mạng.

Chương 570: Đầu gối đâu nặng bằng hoàng kim 4