Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 572: Ánh trăng không dành cho kẻ đi đêm 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên hàng hóa này không phải hàng hóa nào khác, Minh Thanh Đạtthầm hiểu điều này, nghe Phạm Nhàn nói, biết không thể thuyết phục được vịKhâm sai đại nhân trẻ tuổi này. Hắn nói với vẻ vừa mệt mỏi vừa tự chế giễu;“Mong đại nhân chỉ cho một con đường sáng.”Ánh mắt Phạm Nhàn vẫn đặt vào mấy món ăn trên bàn, suy khi suy nghĩ mộthồi mới điềm đạm nói: “Ngươi có rất nhiều huynh đệ, nghe nói... Hạ đương giaở phòng Ất tứ cũng là huynh đệ của ngươi?”Sắc mặt Minh Thanh Đạt không hề thay đổi, trong lòng lại thấy đau xót, Minhgia mình đi theo kẻ địch của Phạm Nhàn đã rất lâu, nếu muốn Phạm Nhàn thậtsự tin tưởng Minh gia chịu quy thuận mình, trừ phi hắn có thể nắm giữ hoàntoàn Minh gia trong lòng bàn tay. Còn Hạ Tê Phi rõ ràng là quân cờ mà PhạmNhàn dùng để nắm giữ Minh gia trong tay, đổi lại là bất cứ ai khác, Phạm Nhàncũng không chấp nhận hiệp nghị này.Câu nói của Phạm Nhàn hiển nhiên là ra điều kiện cho mình, nhưng cho dù thếnào Minh Thanh Đạt cũng không thể chấp nhận điều kiện này. Có điều cho dùMinh Thanh Đạt không thể buông bỏ sản nghiệp gia tộc trong tay mình, nhưngnghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của Hạ Tê Phi và từng vết roi thê thảm bên dướiy phục, trong lòng hắn lại bắt đầu rối rắm.Theo như tình hình trước mắt, phe tấn công là Giám Sát viện, phe phòng thủ làMinh gia, hơn nữa Minh gia đang lùi lại từng bước một. Hôm nay giá cả hạngmục Nội Khố tăng mạnh, nhưng đây chỉ là khâu đầu tiên trong một chuỗi các sựkiện, sau này còn nhiều chuyện nối gót nhau ập tới, Minh gia sẽ chao đảo trongsóng gió.Mãi tới lúc này Minh Thanh Đạt mới phát hiện, vị Khâm sai đại nhân trẻ tuổitrước mắt mình, hóa ra lại cẩn thận chặt chẽ và âm hiểm tới tận xương tủy. Đốimặt với cám dỗ mê người mà mình đưa ra nhưng vẫn không chút động tâm.Mãi tới lúc này, hắn mới phát hiện, hóa ra thứ Phạm Nhàn muốn hơn xa nhữnggì mà mình có thể trả, không chỉ là bốn mươi vạn lượng, không chỉ là từ nay vềsau Minh gia sẽ âm thầm phối hợp trong đất Giang Nam, mà là một thứ hết sứcngông cuồng, cực kỳ kiêu ngạo, quá mức xa vời - yêu cầu khống chế toàn bộviệc sản xuất và tiêu thụ của Nội Khố.“Kính xin đại nhân cho một đường sống.” Minh Thanh Đạt cười khổ nói, lúctrước nói là đường sáng, bây giờ chỉ có thể nói là đường sống. “Bốn hạng mụctiếp theo mà còn như vậy, hơn vạn con cháu trong tộc và vô số hạ nhân thuêmướn xung quanh, chỉ e sang năm đều không có gì ăn.”"Minh gia không thiếu bạc."Phạm Nhàn nhìn chủ nhân Minh gia trước mặt, trong lòng càng ngày càng tánthưởng đối phương, rõ ràng là nói lời uy hiếp bản thân nhưng lại mềm mỏng vàkhiêm nhường, hoàn toàn không chói tai, ngược lại còn thể hiện rõ vẻ nhượngbộ: “Lát nữa đấu giá mấy hạng mục sau... coi như Minh gia các ngươi trả lạiđống bạc đã nuốt mấy năm trước.”Y quay đầu sang, híp mắt quan sát Minh Thanh Đạt sắc mặt chán chường, tronglòng không ngừng suy đoán dự tính của vị chủ nhân Minh gia này, nói: “Chắcngươi cũng biết quá khứ của bản quan, thủ pháp buôn bán ngươi dùng mấy nămqua, bản quan rất không tán thành. Đương nhiên, bản quan không phải lũ giặccướp không biết nói lý, chỉ cần các ngươi làm việc ổn thỏa một chút, bản quancũng sẽ ổn thỏa một chút.”Cái gọi là ổn thỏa, đương nhiên là chỉ việc đêm qua.Phạm Nhàn cầm đũa gõ lên rìa đĩa sứ, phát ra tiếng vang giòn giã, cuối cùngchốt lại: “Cầm bát phải có rồng phun châu, hạ đũa phải được phượng gật đầu,ăn cơm no tám phần mười, ăn không hết thì tự mang đi... Làm người làm việccũng giống như ăn cơm, tư thế phải thật đẹp, phải biết chừng mực, như vậy mớitốt.”Minh Thanh Đạt biết không thể có tiến triển gì thêm trước mặt vị Khâm sai đạinhân này, nhận được mấy lời cuối cùng của Phạm Nhàn, trong lòng hắn cũngthả lỏng hơn không ít. Tuy không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng hắn tin tưởngtuyệt đối rằng Phạm Nhàn cũng không có ý định ép Minh gia sụp đổ, trước nayđối phương chỉ muốn khống chế Minh gia chứ ko phải phá hủy.Mà muốn khống chế Minh gia khổng lồ... Hạ Tê Phi không làm được, mẫu thâncũng không làm được, chỉ có chính mình. Minh Thanh Đạt có lòng tự tin này,cho nên tuy nói lát nữa chắc chắn mình sẽ phải hộc máu vì bốn hạng mục cuốinhưng trong lòng hắn cũng thầm hiểu, ngày tháng sau này vẫn còn đườngthương lượng với Khâm sai đại nhân.Thương nhân, không sợ nhất là thương lượng, cò kè mặc cả vốn là sở trườngcủa bọn họ.Minh Thanh Đạt hết sức cung kính thi lễ với Phạm Nhàn rồi lùi ra ngoài.Nhìn dáng bóng lưng lọm khọm thoáng vẻ già cả của gia chủ Minh gia, PhạmNhàn lại nhẹ nhàng đưa chiếc đũa về bàn, híp mắt lại, mãi tới thời không này yvẫn không nhìn ra sâu cạn của Minh Thanh Đạt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên hàng hóa này không phải hàng hóa nào khác, Minh Thanh Đạtthầm hiểu điều này, nghe Phạm Nhàn nói, biết không thể thuyết phục được vịKhâm sai đại nhân trẻ tuổi này. Hắn nói với vẻ vừa mệt mỏi vừa tự chế giễu;“Mong đại nhân chỉ cho một con đường sáng.”Ánh mắt Phạm Nhàn vẫn đặt vào mấy món ăn trên bàn, suy khi suy nghĩ mộthồi mới điềm đạm nói: “Ngươi có rất nhiều huynh đệ, nghe nói... Hạ đương giaở phòng Ất tứ cũng là huynh đệ của ngươi?”Sắc mặt Minh Thanh Đạt không hề thay đổi, trong lòng lại thấy đau xót, Minhgia mình đi theo kẻ địch của Phạm Nhàn đã rất lâu, nếu muốn Phạm Nhàn thậtsự tin tưởng Minh gia chịu quy thuận mình, trừ phi hắn có thể nắm giữ hoàntoàn Minh gia trong lòng bàn tay. Còn Hạ Tê Phi rõ ràng là quân cờ mà PhạmNhàn dùng để nắm giữ Minh gia trong tay, đổi lại là bất cứ ai khác, Phạm Nhàncũng không chấp nhận hiệp nghị này.Câu nói của Phạm Nhàn hiển nhiên là ra điều kiện cho mình, nhưng cho dù thếnào Minh Thanh Đạt cũng không thể chấp nhận điều kiện này. Có điều cho dùMinh Thanh Đạt không thể buông bỏ sản nghiệp gia tộc trong tay mình, nhưngnghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của Hạ Tê Phi và từng vết roi thê thảm bên dướiy phục, trong lòng hắn lại bắt đầu rối rắm.Theo như tình hình trước mắt, phe tấn công là Giám Sát viện, phe phòng thủ làMinh gia, hơn nữa Minh gia đang lùi lại từng bước một. Hôm nay giá cả hạngmục Nội Khố tăng mạnh, nhưng đây chỉ là khâu đầu tiên trong một chuỗi các sựkiện, sau này còn nhiều chuyện nối gót nhau ập tới, Minh gia sẽ chao đảo trongsóng gió.Mãi tới lúc này Minh Thanh Đạt mới phát hiện, vị Khâm sai đại nhân trẻ tuổitrước mắt mình, hóa ra lại cẩn thận chặt chẽ và âm hiểm tới tận xương tủy. Đốimặt với cám dỗ mê người mà mình đưa ra nhưng vẫn không chút động tâm.Mãi tới lúc này, hắn mới phát hiện, hóa ra thứ Phạm Nhàn muốn hơn xa nhữnggì mà mình có thể trả, không chỉ là bốn mươi vạn lượng, không chỉ là từ nay vềsau Minh gia sẽ âm thầm phối hợp trong đất Giang Nam, mà là một thứ hết sứcngông cuồng, cực kỳ kiêu ngạo, quá mức xa vời - yêu cầu khống chế toàn bộviệc sản xuất và tiêu thụ của Nội Khố.“Kính xin đại nhân cho một đường sống.” Minh Thanh Đạt cười khổ nói, lúctrước nói là đường sáng, bây giờ chỉ có thể nói là đường sống. “Bốn hạng mụctiếp theo mà còn như vậy, hơn vạn con cháu trong tộc và vô số hạ nhân thuêmướn xung quanh, chỉ e sang năm đều không có gì ăn.”"Minh gia không thiếu bạc."Phạm Nhàn nhìn chủ nhân Minh gia trước mặt, trong lòng càng ngày càng tánthưởng đối phương, rõ ràng là nói lời uy hiếp bản thân nhưng lại mềm mỏng vàkhiêm nhường, hoàn toàn không chói tai, ngược lại còn thể hiện rõ vẻ nhượngbộ: “Lát nữa đấu giá mấy hạng mục sau... coi như Minh gia các ngươi trả lạiđống bạc đã nuốt mấy năm trước.”Y quay đầu sang, híp mắt quan sát Minh Thanh Đạt sắc mặt chán chường, tronglòng không ngừng suy đoán dự tính của vị chủ nhân Minh gia này, nói: “Chắcngươi cũng biết quá khứ của bản quan, thủ pháp buôn bán ngươi dùng mấy nămqua, bản quan rất không tán thành. Đương nhiên, bản quan không phải lũ giặccướp không biết nói lý, chỉ cần các ngươi làm việc ổn thỏa một chút, bản quancũng sẽ ổn thỏa một chút.”Cái gọi là ổn thỏa, đương nhiên là chỉ việc đêm qua.Phạm Nhàn cầm đũa gõ lên rìa đĩa sứ, phát ra tiếng vang giòn giã, cuối cùngchốt lại: “Cầm bát phải có rồng phun châu, hạ đũa phải được phượng gật đầu,ăn cơm no tám phần mười, ăn không hết thì tự mang đi... Làm người làm việccũng giống như ăn cơm, tư thế phải thật đẹp, phải biết chừng mực, như vậy mớitốt.”Minh Thanh Đạt biết không thể có tiến triển gì thêm trước mặt vị Khâm sai đạinhân này, nhận được mấy lời cuối cùng của Phạm Nhàn, trong lòng hắn cũngthả lỏng hơn không ít. Tuy không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng hắn tin tưởngtuyệt đối rằng Phạm Nhàn cũng không có ý định ép Minh gia sụp đổ, trước nayđối phương chỉ muốn khống chế Minh gia chứ ko phải phá hủy.Mà muốn khống chế Minh gia khổng lồ... Hạ Tê Phi không làm được, mẫu thâncũng không làm được, chỉ có chính mình. Minh Thanh Đạt có lòng tự tin này,cho nên tuy nói lát nữa chắc chắn mình sẽ phải hộc máu vì bốn hạng mục cuốinhưng trong lòng hắn cũng thầm hiểu, ngày tháng sau này vẫn còn đườngthương lượng với Khâm sai đại nhân.Thương nhân, không sợ nhất là thương lượng, cò kè mặc cả vốn là sở trườngcủa bọn họ.Minh Thanh Đạt hết sức cung kính thi lễ với Phạm Nhàn rồi lùi ra ngoài.Nhìn dáng bóng lưng lọm khọm thoáng vẻ già cả của gia chủ Minh gia, PhạmNhàn lại nhẹ nhàng đưa chiếc đũa về bàn, híp mắt lại, mãi tới thời không này yvẫn không nhìn ra sâu cạn của Minh Thanh Đạt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đương nhiên hàng hóa này không phải hàng hóa nào khác, Minh Thanh Đạtthầm hiểu điều này, nghe Phạm Nhàn nói, biết không thể thuyết phục được vịKhâm sai đại nhân trẻ tuổi này. Hắn nói với vẻ vừa mệt mỏi vừa tự chế giễu;“Mong đại nhân chỉ cho một con đường sáng.”Ánh mắt Phạm Nhàn vẫn đặt vào mấy món ăn trên bàn, suy khi suy nghĩ mộthồi mới điềm đạm nói: “Ngươi có rất nhiều huynh đệ, nghe nói... Hạ đương giaở phòng Ất tứ cũng là huynh đệ của ngươi?”Sắc mặt Minh Thanh Đạt không hề thay đổi, trong lòng lại thấy đau xót, Minhgia mình đi theo kẻ địch của Phạm Nhàn đã rất lâu, nếu muốn Phạm Nhàn thậtsự tin tưởng Minh gia chịu quy thuận mình, trừ phi hắn có thể nắm giữ hoàntoàn Minh gia trong lòng bàn tay. Còn Hạ Tê Phi rõ ràng là quân cờ mà PhạmNhàn dùng để nắm giữ Minh gia trong tay, đổi lại là bất cứ ai khác, Phạm Nhàncũng không chấp nhận hiệp nghị này.Câu nói của Phạm Nhàn hiển nhiên là ra điều kiện cho mình, nhưng cho dù thếnào Minh Thanh Đạt cũng không thể chấp nhận điều kiện này. Có điều cho dùMinh Thanh Đạt không thể buông bỏ sản nghiệp gia tộc trong tay mình, nhưngnghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của Hạ Tê Phi và từng vết roi thê thảm bên dướiy phục, trong lòng hắn lại bắt đầu rối rắm.Theo như tình hình trước mắt, phe tấn công là Giám Sát viện, phe phòng thủ làMinh gia, hơn nữa Minh gia đang lùi lại từng bước một. Hôm nay giá cả hạngmục Nội Khố tăng mạnh, nhưng đây chỉ là khâu đầu tiên trong một chuỗi các sựkiện, sau này còn nhiều chuyện nối gót nhau ập tới, Minh gia sẽ chao đảo trongsóng gió.Mãi tới lúc này Minh Thanh Đạt mới phát hiện, vị Khâm sai đại nhân trẻ tuổitrước mắt mình, hóa ra lại cẩn thận chặt chẽ và âm hiểm tới tận xương tủy. Đốimặt với cám dỗ mê người mà mình đưa ra nhưng vẫn không chút động tâm.Mãi tới lúc này, hắn mới phát hiện, hóa ra thứ Phạm Nhàn muốn hơn xa nhữnggì mà mình có thể trả, không chỉ là bốn mươi vạn lượng, không chỉ là từ nay vềsau Minh gia sẽ âm thầm phối hợp trong đất Giang Nam, mà là một thứ hết sứcngông cuồng, cực kỳ kiêu ngạo, quá mức xa vời - yêu cầu khống chế toàn bộviệc sản xuất và tiêu thụ của Nội Khố.“Kính xin đại nhân cho một đường sống.” Minh Thanh Đạt cười khổ nói, lúctrước nói là đường sáng, bây giờ chỉ có thể nói là đường sống. “Bốn hạng mụctiếp theo mà còn như vậy, hơn vạn con cháu trong tộc và vô số hạ nhân thuêmướn xung quanh, chỉ e sang năm đều không có gì ăn.”"Minh gia không thiếu bạc."Phạm Nhàn nhìn chủ nhân Minh gia trước mặt, trong lòng càng ngày càng tánthưởng đối phương, rõ ràng là nói lời uy hiếp bản thân nhưng lại mềm mỏng vàkhiêm nhường, hoàn toàn không chói tai, ngược lại còn thể hiện rõ vẻ nhượngbộ: “Lát nữa đấu giá mấy hạng mục sau... coi như Minh gia các ngươi trả lạiđống bạc đã nuốt mấy năm trước.”Y quay đầu sang, híp mắt quan sát Minh Thanh Đạt sắc mặt chán chường, tronglòng không ngừng suy đoán dự tính của vị chủ nhân Minh gia này, nói: “Chắcngươi cũng biết quá khứ của bản quan, thủ pháp buôn bán ngươi dùng mấy nămqua, bản quan rất không tán thành. Đương nhiên, bản quan không phải lũ giặccướp không biết nói lý, chỉ cần các ngươi làm việc ổn thỏa một chút, bản quancũng sẽ ổn thỏa một chút.”Cái gọi là ổn thỏa, đương nhiên là chỉ việc đêm qua.Phạm Nhàn cầm đũa gõ lên rìa đĩa sứ, phát ra tiếng vang giòn giã, cuối cùngchốt lại: “Cầm bát phải có rồng phun châu, hạ đũa phải được phượng gật đầu,ăn cơm no tám phần mười, ăn không hết thì tự mang đi... Làm người làm việccũng giống như ăn cơm, tư thế phải thật đẹp, phải biết chừng mực, như vậy mớitốt.”Minh Thanh Đạt biết không thể có tiến triển gì thêm trước mặt vị Khâm sai đạinhân này, nhận được mấy lời cuối cùng của Phạm Nhàn, trong lòng hắn cũngthả lỏng hơn không ít. Tuy không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng hắn tin tưởngtuyệt đối rằng Phạm Nhàn cũng không có ý định ép Minh gia sụp đổ, trước nayđối phương chỉ muốn khống chế Minh gia chứ ko phải phá hủy.Mà muốn khống chế Minh gia khổng lồ... Hạ Tê Phi không làm được, mẫu thâncũng không làm được, chỉ có chính mình. Minh Thanh Đạt có lòng tự tin này,cho nên tuy nói lát nữa chắc chắn mình sẽ phải hộc máu vì bốn hạng mục cuốinhưng trong lòng hắn cũng thầm hiểu, ngày tháng sau này vẫn còn đườngthương lượng với Khâm sai đại nhân.Thương nhân, không sợ nhất là thương lượng, cò kè mặc cả vốn là sở trườngcủa bọn họ.Minh Thanh Đạt hết sức cung kính thi lễ với Phạm Nhàn rồi lùi ra ngoài.Nhìn dáng bóng lưng lọm khọm thoáng vẻ già cả của gia chủ Minh gia, PhạmNhàn lại nhẹ nhàng đưa chiếc đũa về bàn, híp mắt lại, mãi tới thời không này yvẫn không nhìn ra sâu cạn của Minh Thanh Đạt.