Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 573: Ánh trăng không dành cho kẻ đi đêm 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hàm ý trong cái quỳ vừa rồi quá phong phú. Nhận thua? Cầu hòa? Quy hàng?Bồi thường chuyện đêm hôm qua? Nếu Minh gia thật sự có ý ngả về phía mình,thế thì trong tình huống quang minh chính đại như Nội Khố ngày hôm nay lại làlúc tốt nhất để biểu đạt cõi lòng...Vấn đề ở chỗ, Phạm Nhàn hoàn toàn không tin vị lão gia tử này lại cam tâm đầuhàng, vốn dĩ mình đã ra hết bài đâu, Minh gia cũng đâu tới bước sơn cùng thủytận. Nhổ tận gốc cây đại thụ đã quen đứng bên kia bờ sông sang trồng ở bờ bênnày, nhất định phải trải qua quá trình giả trá trả đau đớn, chưa chắc Minh gia đãđồng ý gánh chịu...Vì sao đối phương lại ra vẻ nhún nhường như vậy? Trên hắn còn một vị lão tháiquân, chuyện Minh gia muốn ngả theo hướng nào là đại sự liên quan tới tiền đồcủa mấy vạn người trong gia tộc, chưa chắc Minh Thanh Đạt đã có năng lựcquyết định như vậy.Hơn nữa cái quỳ này hoàn toàn không bí mật, chắc đã có người chứng kiến, hơnnữa còn nhanh chóng đồn ra ngoài. Phạm Nhàn híp mắt càng nhỏ hơn, chẳng lẽđối phương định chơi trò giả bộ đáng thương? Trong thế giới này còn chưa cónhân vật nào như A Biển, có lẽ giả bộ đáng thương cũng là một chiêu hữu dụng.Nhưng cố tình quỳ với mình trước mặt mọi người, thế thì đáng thương ở chỗnào?(A Biển - Trần Thủy Biển, tổng thống thứ năm của Trung Hoa Dân Quốc (ĐàiLoan), tại vị hai nhiệm kỳ từ 2000 đến 2008.Năm 1985, Trần Thủy Biện từ chức thành viên Hội đồng thành phố Đài Bắc vàtrở về quê hương Đài Nam tham gia cuộc bầu cử ứng cử viên độc lập cho chứcvị chủ tịch huyện Đài Nam. Trong thời gian tranh cử đầy kịch tính, ông đã phátbiểu tuyên bố đầy bi thương khi đang nằm trên giường bệnh với đường truyền,cuối cùng thua cử trước đối thủ Lý Nga Thư của đảng Quốc dân đảng vớikhoảng cách 1 vạn phiếu. Vào ngày sau khi thất bại trong cuộc bầu cử, Vợ củaông, Ngô Thục Trân, bị xe gắn máy do công nhân Trương Vinh Thái điều khiểnđâm và bị tê liệt vĩnh viễn nửa người dưới và mất cảm giác ở ngực trở xuống.Mặc dù cuối cùng điều tra cho thấy đây là một tai nạn giao thông, và Trần ThủyBiện cũng đã rút lại đơn tố cáo, nhưng từ đó về sau ông luôn khẳng định "NgôThục Trân bị cán 3 lần khi đi trở lại", đó là một "tai nạn chính trị được do ĐảngQuốc dân mưu kế", nhận được sự đồng cảm và ủng hộ của nhiều người.)Nếu đổi lại là quan viên khác, Minh Thanh Đạt thể hiện ý tứ như vậy, chắc chắnhắn sẽ mừng thầm trong lòng. Chỉ có Phạm Nhàn không nghĩ vậy, vì đúng nhưMinh Thanh Đạt sự liệu, thứ y muốn quá nhiều, Minh gia không thể cung cấpđược. Hơn nữa y chuẩn bị cho chuyện này đã lâu, y tự tin sẽ nuốt được Minhgia chứ không cần phải nhận lời đầu hàng của Minh gia.Nếu bất cứ lúc nào Phạm Nhàn cũng có thể nuốt chửng Minh gia, thế thì saohắn phải cò kè mặc cả để đổi lấy đối phương đầu hàng?Không phải không làm được, không phải không thể làm, mà là khinh khônglàm.Gió mát thổi qua cửa, quét sạch mùi đồ ăn còn sót lại trong trạch viện Nội Khố,thổi đi cả chút mùi pháo thoang thoảng, chỉ còn bầu không khí nặng nề là trướcsau gì vẫn không xua tan nổi. Trong đình viện đầy căng thẳng, như băng đángàn năm, như đá tảng dưới đáy sông, gió ấm ngày xuân khó làm tan chảy, sónglớn dưới sông khó mà xê dịch.Quan viên Chuyển Vận ti phụ trách thông báo đã khàn giọng, không phải do nóiquá nhiều, cũng không phải do uống ít nước mà vì quá căng thẳng.Các thương nhân trong mấy gian phòng Giáp Ất hai bên hành lang đã đứng ngồikhông yên, đứng trên bậc cửa cao nhất trong phòng, căng thẳng nhìn ra bênngoài qua song cửa chạm khắc tinh tế.Buổi chiều sẽ báo giá bốn hạng mục sau của Nội Khố, sau hai lượt ra giá khôngcó ai reo hò, thậm chí không có ai lau mồ hôi lạnh trên trán. Tuyền Châu Tôngia buổi sáng bị Minh gia dọa lui, sắc mặt trắng bệch nghe giá cả, hai mắt vôhồn nhìn ra phía ngoài, bị hai nhóm người điên rồ kia làm cho khiếp sợ khôngthôi. Tất cả các thương nhân đều cảm thấy ngày hôm nay được mở mang tầmmắt, đồng thời cũng kinh hãi không hề nhẹ.Đó là bạc, đó là bạc! Vì sao Minh gia phòng Giáp nhất và Hạ gia phòng Ất tứdám ném ra ngoài như vậy? Chẳng lẽ trong mắt bọn họ xấp ngân phiếu dày cộmkia chẳng khác gì giấy vụn?Hùng Bách Linh của Lĩnh Nam Hùng gia hai mắt đỏ bừng nhìn ra ngoài, có vẻkhông thể tin nổi lỗ tai mình, hỏi tiên sinh tính toán sổ sách bên cạnh: “Vừa rồiquan viên thông báo có nói sai không?”Tiên sinh tính toán sổ sách của Hùng gia lau mồ hôi lạnh trên trán: “Con số màphòng tiếp khách tính toán, làm sao lại sai lầm được... Trời đất ơi, ngày hômqua Hạ đương gia bị giết mất mâý huynh đệ, hôm nay đã bắt đầu bất chấp tất cảnổi điên rồi... sao Minh gia này cũng phát điên theo! Minh lão gia có phảicường đạo đâu.”Chương 574: Ánh trăng không dành cho kẻ đi đêm 3Hùng Bách Linh căng thẳng tới mức không kịp nuốt nước miếng, suýt nữa thìnghẹn. Hắn trở tay đoạt lấy một chén trà của thuộc hạ uống vào, hạ giọng mắng:“Hạ Tê Phi chính là Minh lão thất, ta thấy hai huynh đệ bọn chúng nổi nóng thậtrồi... Huynh đệ đấu đá, đúng là kích thích, xem ra máu điên ăn vào xương tủyngười Minh gia rồi.”Giọng nói của quan viên thông báo không khỏi run rẩy, các thương nhân GiangNam đổ mồ hôi liên tục, ngay cả ba vị đại nhân ngồi trong sảnh chính cũng bắtđầu căng thẳng hẳn lên.Nghe báo giá đợt hai xong, Hoàng công công và Quách Tranh nhìn nhau, sắcmặt hóa thành trắng bệch. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ bốn hạng mụccuối cùng mà Nội Khố mở cửa chiêu mua lại bị Phạm Nhàn và Minh gia đẩylên... tới mức độ kinh khủng như vậy.Chắc chắn Minh gia sẽ thua lỗ bốn hạng mục này, hơn nữa còn là lỗ nặng! Đốivới Hoàng công công và Quách Tranh, thu nhập của Minh gia giảm sút, đươngnhiên lượng bạc mà Giang Nam âm thầm đưa vào kinh cũng bớt đi... rất nhiều.Nghĩ tới điều này, ánh mắt hai người nhìn Phạm Nhàn đã có vẻ oán hận.Tuy Phạm Nhàn dùng ý chí mạnh mẽ giữ cho gương mặt luôn bình tĩnh, nhưngnếu ai để ý kỹ vẫn có thể thấy trên bộ quan phục màu tím, ống tay áo được giặthồ tỉ mỉ run lên nhè nhẹ, đôi môi mỏng mà thanh tú mím chặt lại, vành tai hơiđỏ lên.Dù sao tình cảnh hôm nay cũng khá hiếm thấy. Hoàng đế Khánh Quốc được tônlà người giàu có nhất thiên hạ, nhưng Phạm Nhàn dám đánh cược Hoàng đếKhánh Quốc thường không vào kho hàng bộ Hộ, cả đời này chắc chưa từngthấy nhiều ngân phiếu như vậy, bay tới bay lui trên trời theo tiếng hô khàn khànrun rẩy của quan viên thông báo,!Một ngàn một trăm năm mươi vạn lượng bạc trắng! (11.500.000)Khánh Quốc khai quốc mười năm, thuế má thu nhập của cả nước cộng lại cũngchỉ là mười triệu lượng! Cho dù hôm nay Khánh Quốc đã lên tới đỉnh cao thịnhvượng, nhưng khoản bạc trắng lớn như vậy vẫn là con số không thể tin nổi! Nếuhơn một ngàn vạn lượng này dùng để thu mua tử sĩ, đủ để phất tay tiêu diệt tiểuquốc chư hầu xung quanh Đông Di thành, đủ thành bá chủ một phương!Khoản bạc lớn như vậy có thể đổi được bao nhiêu mỹ nhân? Có thể chế tạo rabao nhiêu chiến mã binh khí? Nếu dồn toàn bộ vào dân sinh liệu có thể tu sửabao nhiêu dặm đê? Có thể nấu bao nhiêu nồi cháo? Có thể mở bao nhiêuđường? Có thể cứu sống bao nhiêu người? Còn... nếu đổi tất cả thành thỏi bạc,có thể đè chết bao nhiêu người?Buổi sáng năm trăm vạn lượng bạc đã là mức giá cao nhất Nội Khố từ trước tớinay, mà buổi chiều lại dễ dàng vượt qua kỷ lục. Nhất là đợt hô giá thứ hai, Minhgia trực tiếp báo giá vượt quá ngàn vạn lượng, đây không chỉ là phá kỷ lục màcòn phá cả phòng tuyến tâm lý trong lòng tất cả mọi người.Có kết quả như vậy đương nhiên phải quy công cho cục diện trong ngoài đềukhốn đốn của Minh gia cùng với lượng vàng ròng bạc trắng cực lớn mà PhạmNhàn mượn được từ tay Hoàng đế Bắc Tề... Minh gia bắt buộc phải cướp lấyhạng mục này, còn Hạ Tê Phi lại có khả năng làm đối trọng, đủ loại nhân tốtổng hợp lại mới tạo ra con số khủng khiép như vậy.Phạm Nhàn uống một ngụm trà lạnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, giơtay âm thầm ra dấu.Được rồi, dừng lại ở đây thôi. Nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút.Mãi tới lúc này Phạm Nhàn mới dần dần hiểu được suy nghĩ của Minh ThanhĐạt, suy nghĩ của bệ hạ, suy nghĩ của rất nhiều người.Trong lúc cạnh tranh các hạng mục, Minh Thanh Đạt bám sát theo kế hoạch củaPhạm Nhàn, một mặt là gánh chịu áp lực bên phía Tín Dương, mặt khác lại cósuy nghĩ khá vi diệu. Dù sao cũng phải đưa bạc, báo giá thấp, kinh doanh có lãithì phải giao một phần cho Tín Dương. Báo giá cao thì bằng với đưa bạc choNội Khố... cũng chẳng khác nào đưa cho bệ hạ và Phạm Nhàn.Minh Thanh Đạt quan sát vấn đề cực kỳ chính xác, hắn nhận ra triều đình cầnbạc của mình, vì vậy dứt khoát dốc hết sức ra, chỉ hận không thể đập một nửagia nghiệp nhà mình ra. Làm vậy vừa chiếm được hạng mục lại hợp ý PhạmNhàn.Không thể đắc tội với hai bên, hắn cũng chẳng đắc tội với bên nào.Chỉ tiếc cho khoản tiền tránh đắc tội đó, nhiều vàng ròng bạc trắng như vậy,không biết Minh gia phải tốn bao nhiêu năm mới có thể khôi phục nguyên khí.Có câu tiêu tiền xua tai ương, Minh gia muốn xua tai ương đúng là đã hạ vốnliếng rất lớn.Còn theo Phạm Nhàn thấy, thực lực Minh gia trong phương diện kinh tế đúng làlớn tới mức độ khủng khiếp. Một thế lực như vậy, chắc chắn Hoàng đế KhánhQuốc sẽ không cho phép bọn họ lớn mạnh, nếu không phải làm đối phương suyyếu thì là hủy diệt đối phương.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hàm ý trong cái quỳ vừa rồi quá phong phú. Nhận thua? Cầu hòa? Quy hàng?Bồi thường chuyện đêm hôm qua? Nếu Minh gia thật sự có ý ngả về phía mình,thế thì trong tình huống quang minh chính đại như Nội Khố ngày hôm nay lại làlúc tốt nhất để biểu đạt cõi lòng...Vấn đề ở chỗ, Phạm Nhàn hoàn toàn không tin vị lão gia tử này lại cam tâm đầuhàng, vốn dĩ mình đã ra hết bài đâu, Minh gia cũng đâu tới bước sơn cùng thủytận. Nhổ tận gốc cây đại thụ đã quen đứng bên kia bờ sông sang trồng ở bờ bênnày, nhất định phải trải qua quá trình giả trá trả đau đớn, chưa chắc Minh gia đãđồng ý gánh chịu...Vì sao đối phương lại ra vẻ nhún nhường như vậy? Trên hắn còn một vị lão tháiquân, chuyện Minh gia muốn ngả theo hướng nào là đại sự liên quan tới tiền đồcủa mấy vạn người trong gia tộc, chưa chắc Minh Thanh Đạt đã có năng lựcquyết định như vậy.Hơn nữa cái quỳ này hoàn toàn không bí mật, chắc đã có người chứng kiến, hơnnữa còn nhanh chóng đồn ra ngoài. Phạm Nhàn híp mắt càng nhỏ hơn, chẳng lẽđối phương định chơi trò giả bộ đáng thương? Trong thế giới này còn chưa cónhân vật nào như A Biển, có lẽ giả bộ đáng thương cũng là một chiêu hữu dụng.Nhưng cố tình quỳ với mình trước mặt mọi người, thế thì đáng thương ở chỗnào?(A Biển - Trần Thủy Biển, tổng thống thứ năm của Trung Hoa Dân Quốc (ĐàiLoan), tại vị hai nhiệm kỳ từ 2000 đến 2008.Năm 1985, Trần Thủy Biện từ chức thành viên Hội đồng thành phố Đài Bắc vàtrở về quê hương Đài Nam tham gia cuộc bầu cử ứng cử viên độc lập cho chứcvị chủ tịch huyện Đài Nam. Trong thời gian tranh cử đầy kịch tính, ông đã phátbiểu tuyên bố đầy bi thương khi đang nằm trên giường bệnh với đường truyền,cuối cùng thua cử trước đối thủ Lý Nga Thư của đảng Quốc dân đảng vớikhoảng cách 1 vạn phiếu. Vào ngày sau khi thất bại trong cuộc bầu cử, Vợ củaông, Ngô Thục Trân, bị xe gắn máy do công nhân Trương Vinh Thái điều khiểnđâm và bị tê liệt vĩnh viễn nửa người dưới và mất cảm giác ở ngực trở xuống.Mặc dù cuối cùng điều tra cho thấy đây là một tai nạn giao thông, và Trần ThủyBiện cũng đã rút lại đơn tố cáo, nhưng từ đó về sau ông luôn khẳng định "NgôThục Trân bị cán 3 lần khi đi trở lại", đó là một "tai nạn chính trị được do ĐảngQuốc dân mưu kế", nhận được sự đồng cảm và ủng hộ của nhiều người.)Nếu đổi lại là quan viên khác, Minh Thanh Đạt thể hiện ý tứ như vậy, chắc chắnhắn sẽ mừng thầm trong lòng. Chỉ có Phạm Nhàn không nghĩ vậy, vì đúng nhưMinh Thanh Đạt sự liệu, thứ y muốn quá nhiều, Minh gia không thể cung cấpđược. Hơn nữa y chuẩn bị cho chuyện này đã lâu, y tự tin sẽ nuốt được Minhgia chứ không cần phải nhận lời đầu hàng của Minh gia.Nếu bất cứ lúc nào Phạm Nhàn cũng có thể nuốt chửng Minh gia, thế thì saohắn phải cò kè mặc cả để đổi lấy đối phương đầu hàng?Không phải không làm được, không phải không thể làm, mà là khinh khônglàm.Gió mát thổi qua cửa, quét sạch mùi đồ ăn còn sót lại trong trạch viện Nội Khố,thổi đi cả chút mùi pháo thoang thoảng, chỉ còn bầu không khí nặng nề là trướcsau gì vẫn không xua tan nổi. Trong đình viện đầy căng thẳng, như băng đángàn năm, như đá tảng dưới đáy sông, gió ấm ngày xuân khó làm tan chảy, sónglớn dưới sông khó mà xê dịch.Quan viên Chuyển Vận ti phụ trách thông báo đã khàn giọng, không phải do nóiquá nhiều, cũng không phải do uống ít nước mà vì quá căng thẳng.Các thương nhân trong mấy gian phòng Giáp Ất hai bên hành lang đã đứng ngồikhông yên, đứng trên bậc cửa cao nhất trong phòng, căng thẳng nhìn ra bênngoài qua song cửa chạm khắc tinh tế.Buổi chiều sẽ báo giá bốn hạng mục sau của Nội Khố, sau hai lượt ra giá khôngcó ai reo hò, thậm chí không có ai lau mồ hôi lạnh trên trán. Tuyền Châu Tôngia buổi sáng bị Minh gia dọa lui, sắc mặt trắng bệch nghe giá cả, hai mắt vôhồn nhìn ra phía ngoài, bị hai nhóm người điên rồ kia làm cho khiếp sợ khôngthôi. Tất cả các thương nhân đều cảm thấy ngày hôm nay được mở mang tầmmắt, đồng thời cũng kinh hãi không hề nhẹ.Đó là bạc, đó là bạc! Vì sao Minh gia phòng Giáp nhất và Hạ gia phòng Ất tứdám ném ra ngoài như vậy? Chẳng lẽ trong mắt bọn họ xấp ngân phiếu dày cộmkia chẳng khác gì giấy vụn?Hùng Bách Linh của Lĩnh Nam Hùng gia hai mắt đỏ bừng nhìn ra ngoài, có vẻkhông thể tin nổi lỗ tai mình, hỏi tiên sinh tính toán sổ sách bên cạnh: “Vừa rồiquan viên thông báo có nói sai không?”Tiên sinh tính toán sổ sách của Hùng gia lau mồ hôi lạnh trên trán: “Con số màphòng tiếp khách tính toán, làm sao lại sai lầm được... Trời đất ơi, ngày hômqua Hạ đương gia bị giết mất mâý huynh đệ, hôm nay đã bắt đầu bất chấp tất cảnổi điên rồi... sao Minh gia này cũng phát điên theo! Minh lão gia có phảicường đạo đâu.”Chương 574: Ánh trăng không dành cho kẻ đi đêm 3Hùng Bách Linh căng thẳng tới mức không kịp nuốt nước miếng, suýt nữa thìnghẹn. Hắn trở tay đoạt lấy một chén trà của thuộc hạ uống vào, hạ giọng mắng:“Hạ Tê Phi chính là Minh lão thất, ta thấy hai huynh đệ bọn chúng nổi nóng thậtrồi... Huynh đệ đấu đá, đúng là kích thích, xem ra máu điên ăn vào xương tủyngười Minh gia rồi.”Giọng nói của quan viên thông báo không khỏi run rẩy, các thương nhân GiangNam đổ mồ hôi liên tục, ngay cả ba vị đại nhân ngồi trong sảnh chính cũng bắtđầu căng thẳng hẳn lên.Nghe báo giá đợt hai xong, Hoàng công công và Quách Tranh nhìn nhau, sắcmặt hóa thành trắng bệch. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ bốn hạng mụccuối cùng mà Nội Khố mở cửa chiêu mua lại bị Phạm Nhàn và Minh gia đẩylên... tới mức độ kinh khủng như vậy.Chắc chắn Minh gia sẽ thua lỗ bốn hạng mục này, hơn nữa còn là lỗ nặng! Đốivới Hoàng công công và Quách Tranh, thu nhập của Minh gia giảm sút, đươngnhiên lượng bạc mà Giang Nam âm thầm đưa vào kinh cũng bớt đi... rất nhiều.Nghĩ tới điều này, ánh mắt hai người nhìn Phạm Nhàn đã có vẻ oán hận.Tuy Phạm Nhàn dùng ý chí mạnh mẽ giữ cho gương mặt luôn bình tĩnh, nhưngnếu ai để ý kỹ vẫn có thể thấy trên bộ quan phục màu tím, ống tay áo được giặthồ tỉ mỉ run lên nhè nhẹ, đôi môi mỏng mà thanh tú mím chặt lại, vành tai hơiđỏ lên.Dù sao tình cảnh hôm nay cũng khá hiếm thấy. Hoàng đế Khánh Quốc được tônlà người giàu có nhất thiên hạ, nhưng Phạm Nhàn dám đánh cược Hoàng đếKhánh Quốc thường không vào kho hàng bộ Hộ, cả đời này chắc chưa từngthấy nhiều ngân phiếu như vậy, bay tới bay lui trên trời theo tiếng hô khàn khànrun rẩy của quan viên thông báo,!Một ngàn một trăm năm mươi vạn lượng bạc trắng! (11.500.000)Khánh Quốc khai quốc mười năm, thuế má thu nhập của cả nước cộng lại cũngchỉ là mười triệu lượng! Cho dù hôm nay Khánh Quốc đã lên tới đỉnh cao thịnhvượng, nhưng khoản bạc trắng lớn như vậy vẫn là con số không thể tin nổi! Nếuhơn một ngàn vạn lượng này dùng để thu mua tử sĩ, đủ để phất tay tiêu diệt tiểuquốc chư hầu xung quanh Đông Di thành, đủ thành bá chủ một phương!Khoản bạc lớn như vậy có thể đổi được bao nhiêu mỹ nhân? Có thể chế tạo rabao nhiêu chiến mã binh khí? Nếu dồn toàn bộ vào dân sinh liệu có thể tu sửabao nhiêu dặm đê? Có thể nấu bao nhiêu nồi cháo? Có thể mở bao nhiêuđường? Có thể cứu sống bao nhiêu người? Còn... nếu đổi tất cả thành thỏi bạc,có thể đè chết bao nhiêu người?Buổi sáng năm trăm vạn lượng bạc đã là mức giá cao nhất Nội Khố từ trước tớinay, mà buổi chiều lại dễ dàng vượt qua kỷ lục. Nhất là đợt hô giá thứ hai, Minhgia trực tiếp báo giá vượt quá ngàn vạn lượng, đây không chỉ là phá kỷ lục màcòn phá cả phòng tuyến tâm lý trong lòng tất cả mọi người.Có kết quả như vậy đương nhiên phải quy công cho cục diện trong ngoài đềukhốn đốn của Minh gia cùng với lượng vàng ròng bạc trắng cực lớn mà PhạmNhàn mượn được từ tay Hoàng đế Bắc Tề... Minh gia bắt buộc phải cướp lấyhạng mục này, còn Hạ Tê Phi lại có khả năng làm đối trọng, đủ loại nhân tốtổng hợp lại mới tạo ra con số khủng khiép như vậy.Phạm Nhàn uống một ngụm trà lạnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, giơtay âm thầm ra dấu.Được rồi, dừng lại ở đây thôi. Nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút.Mãi tới lúc này Phạm Nhàn mới dần dần hiểu được suy nghĩ của Minh ThanhĐạt, suy nghĩ của bệ hạ, suy nghĩ của rất nhiều người.Trong lúc cạnh tranh các hạng mục, Minh Thanh Đạt bám sát theo kế hoạch củaPhạm Nhàn, một mặt là gánh chịu áp lực bên phía Tín Dương, mặt khác lại cósuy nghĩ khá vi diệu. Dù sao cũng phải đưa bạc, báo giá thấp, kinh doanh có lãithì phải giao một phần cho Tín Dương. Báo giá cao thì bằng với đưa bạc choNội Khố... cũng chẳng khác nào đưa cho bệ hạ và Phạm Nhàn.Minh Thanh Đạt quan sát vấn đề cực kỳ chính xác, hắn nhận ra triều đình cầnbạc của mình, vì vậy dứt khoát dốc hết sức ra, chỉ hận không thể đập một nửagia nghiệp nhà mình ra. Làm vậy vừa chiếm được hạng mục lại hợp ý PhạmNhàn.Không thể đắc tội với hai bên, hắn cũng chẳng đắc tội với bên nào.Chỉ tiếc cho khoản tiền tránh đắc tội đó, nhiều vàng ròng bạc trắng như vậy,không biết Minh gia phải tốn bao nhiêu năm mới có thể khôi phục nguyên khí.Có câu tiêu tiền xua tai ương, Minh gia muốn xua tai ương đúng là đã hạ vốnliếng rất lớn.Còn theo Phạm Nhàn thấy, thực lực Minh gia trong phương diện kinh tế đúng làlớn tới mức độ khủng khiếp. Một thế lực như vậy, chắc chắn Hoàng đế KhánhQuốc sẽ không cho phép bọn họ lớn mạnh, nếu không phải làm đối phương suyyếu thì là hủy diệt đối phương.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hàm ý trong cái quỳ vừa rồi quá phong phú. Nhận thua? Cầu hòa? Quy hàng?Bồi thường chuyện đêm hôm qua? Nếu Minh gia thật sự có ý ngả về phía mình,thế thì trong tình huống quang minh chính đại như Nội Khố ngày hôm nay lại làlúc tốt nhất để biểu đạt cõi lòng...Vấn đề ở chỗ, Phạm Nhàn hoàn toàn không tin vị lão gia tử này lại cam tâm đầuhàng, vốn dĩ mình đã ra hết bài đâu, Minh gia cũng đâu tới bước sơn cùng thủytận. Nhổ tận gốc cây đại thụ đã quen đứng bên kia bờ sông sang trồng ở bờ bênnày, nhất định phải trải qua quá trình giả trá trả đau đớn, chưa chắc Minh gia đãđồng ý gánh chịu...Vì sao đối phương lại ra vẻ nhún nhường như vậy? Trên hắn còn một vị lão tháiquân, chuyện Minh gia muốn ngả theo hướng nào là đại sự liên quan tới tiền đồcủa mấy vạn người trong gia tộc, chưa chắc Minh Thanh Đạt đã có năng lựcquyết định như vậy.Hơn nữa cái quỳ này hoàn toàn không bí mật, chắc đã có người chứng kiến, hơnnữa còn nhanh chóng đồn ra ngoài. Phạm Nhàn híp mắt càng nhỏ hơn, chẳng lẽđối phương định chơi trò giả bộ đáng thương? Trong thế giới này còn chưa cónhân vật nào như A Biển, có lẽ giả bộ đáng thương cũng là một chiêu hữu dụng.Nhưng cố tình quỳ với mình trước mặt mọi người, thế thì đáng thương ở chỗnào?(A Biển - Trần Thủy Biển, tổng thống thứ năm của Trung Hoa Dân Quốc (ĐàiLoan), tại vị hai nhiệm kỳ từ 2000 đến 2008.Năm 1985, Trần Thủy Biện từ chức thành viên Hội đồng thành phố Đài Bắc vàtrở về quê hương Đài Nam tham gia cuộc bầu cử ứng cử viên độc lập cho chứcvị chủ tịch huyện Đài Nam. Trong thời gian tranh cử đầy kịch tính, ông đã phátbiểu tuyên bố đầy bi thương khi đang nằm trên giường bệnh với đường truyền,cuối cùng thua cử trước đối thủ Lý Nga Thư của đảng Quốc dân đảng vớikhoảng cách 1 vạn phiếu. Vào ngày sau khi thất bại trong cuộc bầu cử, Vợ củaông, Ngô Thục Trân, bị xe gắn máy do công nhân Trương Vinh Thái điều khiểnđâm và bị tê liệt vĩnh viễn nửa người dưới và mất cảm giác ở ngực trở xuống.Mặc dù cuối cùng điều tra cho thấy đây là một tai nạn giao thông, và Trần ThủyBiện cũng đã rút lại đơn tố cáo, nhưng từ đó về sau ông luôn khẳng định "NgôThục Trân bị cán 3 lần khi đi trở lại", đó là một "tai nạn chính trị được do ĐảngQuốc dân mưu kế", nhận được sự đồng cảm và ủng hộ của nhiều người.)Nếu đổi lại là quan viên khác, Minh Thanh Đạt thể hiện ý tứ như vậy, chắc chắnhắn sẽ mừng thầm trong lòng. Chỉ có Phạm Nhàn không nghĩ vậy, vì đúng nhưMinh Thanh Đạt sự liệu, thứ y muốn quá nhiều, Minh gia không thể cung cấpđược. Hơn nữa y chuẩn bị cho chuyện này đã lâu, y tự tin sẽ nuốt được Minhgia chứ không cần phải nhận lời đầu hàng của Minh gia.Nếu bất cứ lúc nào Phạm Nhàn cũng có thể nuốt chửng Minh gia, thế thì saohắn phải cò kè mặc cả để đổi lấy đối phương đầu hàng?Không phải không làm được, không phải không thể làm, mà là khinh khônglàm.Gió mát thổi qua cửa, quét sạch mùi đồ ăn còn sót lại trong trạch viện Nội Khố,thổi đi cả chút mùi pháo thoang thoảng, chỉ còn bầu không khí nặng nề là trướcsau gì vẫn không xua tan nổi. Trong đình viện đầy căng thẳng, như băng đángàn năm, như đá tảng dưới đáy sông, gió ấm ngày xuân khó làm tan chảy, sónglớn dưới sông khó mà xê dịch.Quan viên Chuyển Vận ti phụ trách thông báo đã khàn giọng, không phải do nóiquá nhiều, cũng không phải do uống ít nước mà vì quá căng thẳng.Các thương nhân trong mấy gian phòng Giáp Ất hai bên hành lang đã đứng ngồikhông yên, đứng trên bậc cửa cao nhất trong phòng, căng thẳng nhìn ra bênngoài qua song cửa chạm khắc tinh tế.Buổi chiều sẽ báo giá bốn hạng mục sau của Nội Khố, sau hai lượt ra giá khôngcó ai reo hò, thậm chí không có ai lau mồ hôi lạnh trên trán. Tuyền Châu Tôngia buổi sáng bị Minh gia dọa lui, sắc mặt trắng bệch nghe giá cả, hai mắt vôhồn nhìn ra phía ngoài, bị hai nhóm người điên rồ kia làm cho khiếp sợ khôngthôi. Tất cả các thương nhân đều cảm thấy ngày hôm nay được mở mang tầmmắt, đồng thời cũng kinh hãi không hề nhẹ.Đó là bạc, đó là bạc! Vì sao Minh gia phòng Giáp nhất và Hạ gia phòng Ất tứdám ném ra ngoài như vậy? Chẳng lẽ trong mắt bọn họ xấp ngân phiếu dày cộmkia chẳng khác gì giấy vụn?Hùng Bách Linh của Lĩnh Nam Hùng gia hai mắt đỏ bừng nhìn ra ngoài, có vẻkhông thể tin nổi lỗ tai mình, hỏi tiên sinh tính toán sổ sách bên cạnh: “Vừa rồiquan viên thông báo có nói sai không?”Tiên sinh tính toán sổ sách của Hùng gia lau mồ hôi lạnh trên trán: “Con số màphòng tiếp khách tính toán, làm sao lại sai lầm được... Trời đất ơi, ngày hômqua Hạ đương gia bị giết mất mâý huynh đệ, hôm nay đã bắt đầu bất chấp tất cảnổi điên rồi... sao Minh gia này cũng phát điên theo! Minh lão gia có phảicường đạo đâu.”Chương 574: Ánh trăng không dành cho kẻ đi đêm 3Hùng Bách Linh căng thẳng tới mức không kịp nuốt nước miếng, suýt nữa thìnghẹn. Hắn trở tay đoạt lấy một chén trà của thuộc hạ uống vào, hạ giọng mắng:“Hạ Tê Phi chính là Minh lão thất, ta thấy hai huynh đệ bọn chúng nổi nóng thậtrồi... Huynh đệ đấu đá, đúng là kích thích, xem ra máu điên ăn vào xương tủyngười Minh gia rồi.”Giọng nói của quan viên thông báo không khỏi run rẩy, các thương nhân GiangNam đổ mồ hôi liên tục, ngay cả ba vị đại nhân ngồi trong sảnh chính cũng bắtđầu căng thẳng hẳn lên.Nghe báo giá đợt hai xong, Hoàng công công và Quách Tranh nhìn nhau, sắcmặt hóa thành trắng bệch. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ bốn hạng mụccuối cùng mà Nội Khố mở cửa chiêu mua lại bị Phạm Nhàn và Minh gia đẩylên... tới mức độ kinh khủng như vậy.Chắc chắn Minh gia sẽ thua lỗ bốn hạng mục này, hơn nữa còn là lỗ nặng! Đốivới Hoàng công công và Quách Tranh, thu nhập của Minh gia giảm sút, đươngnhiên lượng bạc mà Giang Nam âm thầm đưa vào kinh cũng bớt đi... rất nhiều.Nghĩ tới điều này, ánh mắt hai người nhìn Phạm Nhàn đã có vẻ oán hận.Tuy Phạm Nhàn dùng ý chí mạnh mẽ giữ cho gương mặt luôn bình tĩnh, nhưngnếu ai để ý kỹ vẫn có thể thấy trên bộ quan phục màu tím, ống tay áo được giặthồ tỉ mỉ run lên nhè nhẹ, đôi môi mỏng mà thanh tú mím chặt lại, vành tai hơiđỏ lên.Dù sao tình cảnh hôm nay cũng khá hiếm thấy. Hoàng đế Khánh Quốc được tônlà người giàu có nhất thiên hạ, nhưng Phạm Nhàn dám đánh cược Hoàng đếKhánh Quốc thường không vào kho hàng bộ Hộ, cả đời này chắc chưa từngthấy nhiều ngân phiếu như vậy, bay tới bay lui trên trời theo tiếng hô khàn khànrun rẩy của quan viên thông báo,!Một ngàn một trăm năm mươi vạn lượng bạc trắng! (11.500.000)Khánh Quốc khai quốc mười năm, thuế má thu nhập của cả nước cộng lại cũngchỉ là mười triệu lượng! Cho dù hôm nay Khánh Quốc đã lên tới đỉnh cao thịnhvượng, nhưng khoản bạc trắng lớn như vậy vẫn là con số không thể tin nổi! Nếuhơn một ngàn vạn lượng này dùng để thu mua tử sĩ, đủ để phất tay tiêu diệt tiểuquốc chư hầu xung quanh Đông Di thành, đủ thành bá chủ một phương!Khoản bạc lớn như vậy có thể đổi được bao nhiêu mỹ nhân? Có thể chế tạo rabao nhiêu chiến mã binh khí? Nếu dồn toàn bộ vào dân sinh liệu có thể tu sửabao nhiêu dặm đê? Có thể nấu bao nhiêu nồi cháo? Có thể mở bao nhiêuđường? Có thể cứu sống bao nhiêu người? Còn... nếu đổi tất cả thành thỏi bạc,có thể đè chết bao nhiêu người?Buổi sáng năm trăm vạn lượng bạc đã là mức giá cao nhất Nội Khố từ trước tớinay, mà buổi chiều lại dễ dàng vượt qua kỷ lục. Nhất là đợt hô giá thứ hai, Minhgia trực tiếp báo giá vượt quá ngàn vạn lượng, đây không chỉ là phá kỷ lục màcòn phá cả phòng tuyến tâm lý trong lòng tất cả mọi người.Có kết quả như vậy đương nhiên phải quy công cho cục diện trong ngoài đềukhốn đốn của Minh gia cùng với lượng vàng ròng bạc trắng cực lớn mà PhạmNhàn mượn được từ tay Hoàng đế Bắc Tề... Minh gia bắt buộc phải cướp lấyhạng mục này, còn Hạ Tê Phi lại có khả năng làm đối trọng, đủ loại nhân tốtổng hợp lại mới tạo ra con số khủng khiép như vậy.Phạm Nhàn uống một ngụm trà lạnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, giơtay âm thầm ra dấu.Được rồi, dừng lại ở đây thôi. Nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút.Mãi tới lúc này Phạm Nhàn mới dần dần hiểu được suy nghĩ của Minh ThanhĐạt, suy nghĩ của bệ hạ, suy nghĩ của rất nhiều người.Trong lúc cạnh tranh các hạng mục, Minh Thanh Đạt bám sát theo kế hoạch củaPhạm Nhàn, một mặt là gánh chịu áp lực bên phía Tín Dương, mặt khác lại cósuy nghĩ khá vi diệu. Dù sao cũng phải đưa bạc, báo giá thấp, kinh doanh có lãithì phải giao một phần cho Tín Dương. Báo giá cao thì bằng với đưa bạc choNội Khố... cũng chẳng khác nào đưa cho bệ hạ và Phạm Nhàn.Minh Thanh Đạt quan sát vấn đề cực kỳ chính xác, hắn nhận ra triều đình cầnbạc của mình, vì vậy dứt khoát dốc hết sức ra, chỉ hận không thể đập một nửagia nghiệp nhà mình ra. Làm vậy vừa chiếm được hạng mục lại hợp ý PhạmNhàn.Không thể đắc tội với hai bên, hắn cũng chẳng đắc tội với bên nào.Chỉ tiếc cho khoản tiền tránh đắc tội đó, nhiều vàng ròng bạc trắng như vậy,không biết Minh gia phải tốn bao nhiêu năm mới có thể khôi phục nguyên khí.Có câu tiêu tiền xua tai ương, Minh gia muốn xua tai ương đúng là đã hạ vốnliếng rất lớn.Còn theo Phạm Nhàn thấy, thực lực Minh gia trong phương diện kinh tế đúng làlớn tới mức độ khủng khiếp. Một thế lực như vậy, chắc chắn Hoàng đế KhánhQuốc sẽ không cho phép bọn họ lớn mạnh, nếu không phải làm đối phương suyyếu thì là hủy diệt đối phương.