Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 575: Hạ Minh Ký 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng không ngờ Minh Thanh Đạt hành động dứt khoát lưu loát như vậy,Phạm Nhàn cũng chẳng muốn làm khó trong tiểu tiết. Chẳng qua cuối cùngMinh Thanh Đạt ngất xỉu...“Giả bộ, ngươi cứ giả bộ tiếp đi.”Phạm Nhàn thầm cười lạnh trong lòng, gương mặt lại mang vẻ đồng tình, thởdài với Hoàng công công bên cạnh: “Khó khăn lắm Minh gia mới thắng đượchạng mục, nhưng Minh lão gia tử lại lớn tuổi rồi, vui mừng quá đỗi nên khôngchịu nổi, ngược lại ngất xỉu. Việc vui này đừng biến thành việc tang thì hơn.”Hoàng công công đang xoa ngón tay nhìn đống ngân phiếu chảy nước miếngnhưng trong lòng vẫn còn hồi hộp. Nghe Khâm sai đại nhân nói vậy hắn ngẩnra, suýt nữa bẻ gãy ngón tay mình, mở miệng định mắng nhưng lại không dámmắng; thầm nghĩ có ai lại như ngươi đã chơi người ta một vố rồi còn xỏ xiên?Hoàng công công hầm hừ không nói gì thêm, Quách Tranh thì như cười nhưkhông nói: “Năm nay Nội Khố thu được nhiều hơn năm ngoái tám phần mười,chuyện này mà báo về kinh đô, chắc chắn bệ hạ sẽ càng khen ngợi Tiểu Phạmđại nhân, tương lai ắt có ngày phong vương phong hầu.”Với thân phận của Phạm Nhàn và quyền lực mà y đang nắm giữ, tương laiphong vương phong hầu là việc ván đã đóng thuyền, y cũng chẳng muốn ngheQuách Tranh vuốt đuôi, cười lạnh đáp: “Tất cả là nhờ chư vị đại nhân, nhờ cácthương nhân Giang Nam săn sóc cho triều đình, thà chịu thiệt vốn liếng cũngmuốn trợ cấp cho Nội Khố... Còn bản quan, trong việc này nào có tác dụng gì.”Quách Tranh cứng người, thầm nghĩ hôm nay Minh gia suýt nữa bị lột luôn cảquần, chẳng phải đều là do ngươi ép à? Còn có mặt mũi nói mình không có tácdụng gì? Hắn hừ lạnh một tiếng, không thèm nói tiếp chỉ mắng thầm trong lòng:“Giả bộ, ngươi cứ giả bộ tiếp đi.”“Cô có biết khi đại điện hạ giết ngựa Hồ, sợi dây đồng mà hắn kéo được phátminh ra sao không?”“Hả? Không phải sắt à?”“Không khác nhau lắm, cô biết không?”Nói thật lòng thì Bắc Tề thực sự không có thứ này, quân thần Bắc Tề cũng rấthứng thú nhất với sản phẩm quân công mà Tam phường của Nội Khố NamKhánh. Hiếm hoi lắm mới có một lần như hôm nay, một bên chủ đồng nhắc tớichuyện này, đương nhiên cô nương bên còn lại cũng thấy vui vẻ, rất thành khẩnnói: “Không biết.”“Ừm, cái thứ như dây đồng rất khó kéo.” Giọng nói dịu dàng kia thở dài: “Nghenói các thương nhân tranh giành nhau một miếng đồng, cố kéo thành ra thế.”Trò cười này vốn rất thú vị, nhưng nói ra từ miệng y lại có vẻ lạnh lẽo.Thế nên cô nương kia chỉ nhếch môi.Y lại hỏi: “Cô có biết làm sao đào đường hầm từ hồ cát ở Sa Châu phá vỡ đêlớn vào trong sông?”Cô nương kia lắc đầu, không muốn chơi trò này với y.Người nọ rung đùi đắc ý: “Vì thương nhân Giang Nam làm rơi một miếng đồngvào hang chuột trên đê lớn.”Hải Đường nhìn Phạm Nhàn kể chuyện cười, lẳng lặng quan sát y hồi lâu rồimới mở miệng nói: “Ta có thể hiểu được hai chuyện cười này, nhưng ta khôngbiết ngươi định nói gì.”Phạm Nhàn gãi cái cổ ngứa ngáy ê ẩm, hai ngày nay tinh thần Tư Tư khôngđược tốt, hàng ngày chải đầu dùng hơi nhiều sức, kéo tóc về phía sau hơi quácho nên nổi lên vài chấm đỏ. Y vừa gãi vừa nói: “Hai chuyện cười này chochúng ta biết, đối với thương nhân keo kiệt luôn luôn là đức tính quý giá đángkhen ngợi, còn lợi ích là cám dỗ mà bọn họ không cách nào chống cự.”Đây là hai chuyện cười về người Do Thái mà y nghe được trong kiếp trước, lúcnày lại dùng lên người đám thương nhân Giang Nam, cũng không có gì sai.Y xoay người lại, chỉ vào lưng mình cho Hải Đường. Vừa rồi y tựa gãi ngứa,kết quả chỗ ngứa nhanh chóng mở rộng, chẳng bao lâu sau đã lan tới giữa lưng,với bản lĩnh của Phạm Nhàn, bàn tay y có thể dễ dàng với tới đó, nhưng cảmgiác không được tốt cho lắm.Thế nên y chỉ vào lưng mình.Hải Đường lườm y một cái, giơ tay ra, gãi nhẹ lên lưng y qua lớp áo.Cảm giác được bàn tay tài hoa có thể dễ dàng đánh bại Nhị tế tự đang dùng tâmpháp vô thượng gãi lên chỗ ngứa của mình, Phạm Nhàn chỉ cảm thấy toàn thânthư thái, thoải mái tới mức rên lên một tiếng. Y tiếp tục nói: “Keo kiệt là bảntính của thương nhân, Minh Thanh Đạt chịu cắt thịt như vậy đúng là bất ngờ.Hơn nữa chuyện liên quan tới lợi ích, sang năm ta nhất định phải trấn an TuyềnChâu Tôn gia cùng các thương nhân thất bại năm nay. Cho nên phải làm phiềncô nói cho Hoàng đế nhà cô biết, sang năm cùng lắm chỉ giữ được các hạngmục năm nay. Khó mà nhiều thêm được.”Hải Đường ừ một tiếng.Tiếp đó cô lại hỏi: “Định xử lý Minh gia ra sao? Nhìn bộ dạng ngươi có vẻ rấthài lòng với thái độ của Minh Thanh Đạt.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng không ngờ Minh Thanh Đạt hành động dứt khoát lưu loát như vậy,Phạm Nhàn cũng chẳng muốn làm khó trong tiểu tiết. Chẳng qua cuối cùngMinh Thanh Đạt ngất xỉu...“Giả bộ, ngươi cứ giả bộ tiếp đi.”Phạm Nhàn thầm cười lạnh trong lòng, gương mặt lại mang vẻ đồng tình, thởdài với Hoàng công công bên cạnh: “Khó khăn lắm Minh gia mới thắng đượchạng mục, nhưng Minh lão gia tử lại lớn tuổi rồi, vui mừng quá đỗi nên khôngchịu nổi, ngược lại ngất xỉu. Việc vui này đừng biến thành việc tang thì hơn.”Hoàng công công đang xoa ngón tay nhìn đống ngân phiếu chảy nước miếngnhưng trong lòng vẫn còn hồi hộp. Nghe Khâm sai đại nhân nói vậy hắn ngẩnra, suýt nữa bẻ gãy ngón tay mình, mở miệng định mắng nhưng lại không dámmắng; thầm nghĩ có ai lại như ngươi đã chơi người ta một vố rồi còn xỏ xiên?Hoàng công công hầm hừ không nói gì thêm, Quách Tranh thì như cười nhưkhông nói: “Năm nay Nội Khố thu được nhiều hơn năm ngoái tám phần mười,chuyện này mà báo về kinh đô, chắc chắn bệ hạ sẽ càng khen ngợi Tiểu Phạmđại nhân, tương lai ắt có ngày phong vương phong hầu.”Với thân phận của Phạm Nhàn và quyền lực mà y đang nắm giữ, tương laiphong vương phong hầu là việc ván đã đóng thuyền, y cũng chẳng muốn ngheQuách Tranh vuốt đuôi, cười lạnh đáp: “Tất cả là nhờ chư vị đại nhân, nhờ cácthương nhân Giang Nam săn sóc cho triều đình, thà chịu thiệt vốn liếng cũngmuốn trợ cấp cho Nội Khố... Còn bản quan, trong việc này nào có tác dụng gì.”Quách Tranh cứng người, thầm nghĩ hôm nay Minh gia suýt nữa bị lột luôn cảquần, chẳng phải đều là do ngươi ép à? Còn có mặt mũi nói mình không có tácdụng gì? Hắn hừ lạnh một tiếng, không thèm nói tiếp chỉ mắng thầm trong lòng:“Giả bộ, ngươi cứ giả bộ tiếp đi.”“Cô có biết khi đại điện hạ giết ngựa Hồ, sợi dây đồng mà hắn kéo được phátminh ra sao không?”“Hả? Không phải sắt à?”“Không khác nhau lắm, cô biết không?”Nói thật lòng thì Bắc Tề thực sự không có thứ này, quân thần Bắc Tề cũng rấthứng thú nhất với sản phẩm quân công mà Tam phường của Nội Khố NamKhánh. Hiếm hoi lắm mới có một lần như hôm nay, một bên chủ đồng nhắc tớichuyện này, đương nhiên cô nương bên còn lại cũng thấy vui vẻ, rất thành khẩnnói: “Không biết.”“Ừm, cái thứ như dây đồng rất khó kéo.” Giọng nói dịu dàng kia thở dài: “Nghenói các thương nhân tranh giành nhau một miếng đồng, cố kéo thành ra thế.”Trò cười này vốn rất thú vị, nhưng nói ra từ miệng y lại có vẻ lạnh lẽo.Thế nên cô nương kia chỉ nhếch môi.Y lại hỏi: “Cô có biết làm sao đào đường hầm từ hồ cát ở Sa Châu phá vỡ đêlớn vào trong sông?”Cô nương kia lắc đầu, không muốn chơi trò này với y.Người nọ rung đùi đắc ý: “Vì thương nhân Giang Nam làm rơi một miếng đồngvào hang chuột trên đê lớn.”Hải Đường nhìn Phạm Nhàn kể chuyện cười, lẳng lặng quan sát y hồi lâu rồimới mở miệng nói: “Ta có thể hiểu được hai chuyện cười này, nhưng ta khôngbiết ngươi định nói gì.”Phạm Nhàn gãi cái cổ ngứa ngáy ê ẩm, hai ngày nay tinh thần Tư Tư khôngđược tốt, hàng ngày chải đầu dùng hơi nhiều sức, kéo tóc về phía sau hơi quácho nên nổi lên vài chấm đỏ. Y vừa gãi vừa nói: “Hai chuyện cười này chochúng ta biết, đối với thương nhân keo kiệt luôn luôn là đức tính quý giá đángkhen ngợi, còn lợi ích là cám dỗ mà bọn họ không cách nào chống cự.”Đây là hai chuyện cười về người Do Thái mà y nghe được trong kiếp trước, lúcnày lại dùng lên người đám thương nhân Giang Nam, cũng không có gì sai.Y xoay người lại, chỉ vào lưng mình cho Hải Đường. Vừa rồi y tựa gãi ngứa,kết quả chỗ ngứa nhanh chóng mở rộng, chẳng bao lâu sau đã lan tới giữa lưng,với bản lĩnh của Phạm Nhàn, bàn tay y có thể dễ dàng với tới đó, nhưng cảmgiác không được tốt cho lắm.Thế nên y chỉ vào lưng mình.Hải Đường lườm y một cái, giơ tay ra, gãi nhẹ lên lưng y qua lớp áo.Cảm giác được bàn tay tài hoa có thể dễ dàng đánh bại Nhị tế tự đang dùng tâmpháp vô thượng gãi lên chỗ ngứa của mình, Phạm Nhàn chỉ cảm thấy toàn thânthư thái, thoải mái tới mức rên lên một tiếng. Y tiếp tục nói: “Keo kiệt là bảntính của thương nhân, Minh Thanh Đạt chịu cắt thịt như vậy đúng là bất ngờ.Hơn nữa chuyện liên quan tới lợi ích, sang năm ta nhất định phải trấn an TuyềnChâu Tôn gia cùng các thương nhân thất bại năm nay. Cho nên phải làm phiềncô nói cho Hoàng đế nhà cô biết, sang năm cùng lắm chỉ giữ được các hạngmục năm nay. Khó mà nhiều thêm được.”Hải Đường ừ một tiếng.Tiếp đó cô lại hỏi: “Định xử lý Minh gia ra sao? Nhìn bộ dạng ngươi có vẻ rấthài lòng với thái độ của Minh Thanh Đạt.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng không ngờ Minh Thanh Đạt hành động dứt khoát lưu loát như vậy,Phạm Nhàn cũng chẳng muốn làm khó trong tiểu tiết. Chẳng qua cuối cùngMinh Thanh Đạt ngất xỉu...“Giả bộ, ngươi cứ giả bộ tiếp đi.”Phạm Nhàn thầm cười lạnh trong lòng, gương mặt lại mang vẻ đồng tình, thởdài với Hoàng công công bên cạnh: “Khó khăn lắm Minh gia mới thắng đượchạng mục, nhưng Minh lão gia tử lại lớn tuổi rồi, vui mừng quá đỗi nên khôngchịu nổi, ngược lại ngất xỉu. Việc vui này đừng biến thành việc tang thì hơn.”Hoàng công công đang xoa ngón tay nhìn đống ngân phiếu chảy nước miếngnhưng trong lòng vẫn còn hồi hộp. Nghe Khâm sai đại nhân nói vậy hắn ngẩnra, suýt nữa bẻ gãy ngón tay mình, mở miệng định mắng nhưng lại không dámmắng; thầm nghĩ có ai lại như ngươi đã chơi người ta một vố rồi còn xỏ xiên?Hoàng công công hầm hừ không nói gì thêm, Quách Tranh thì như cười nhưkhông nói: “Năm nay Nội Khố thu được nhiều hơn năm ngoái tám phần mười,chuyện này mà báo về kinh đô, chắc chắn bệ hạ sẽ càng khen ngợi Tiểu Phạmđại nhân, tương lai ắt có ngày phong vương phong hầu.”Với thân phận của Phạm Nhàn và quyền lực mà y đang nắm giữ, tương laiphong vương phong hầu là việc ván đã đóng thuyền, y cũng chẳng muốn ngheQuách Tranh vuốt đuôi, cười lạnh đáp: “Tất cả là nhờ chư vị đại nhân, nhờ cácthương nhân Giang Nam săn sóc cho triều đình, thà chịu thiệt vốn liếng cũngmuốn trợ cấp cho Nội Khố... Còn bản quan, trong việc này nào có tác dụng gì.”Quách Tranh cứng người, thầm nghĩ hôm nay Minh gia suýt nữa bị lột luôn cảquần, chẳng phải đều là do ngươi ép à? Còn có mặt mũi nói mình không có tácdụng gì? Hắn hừ lạnh một tiếng, không thèm nói tiếp chỉ mắng thầm trong lòng:“Giả bộ, ngươi cứ giả bộ tiếp đi.”“Cô có biết khi đại điện hạ giết ngựa Hồ, sợi dây đồng mà hắn kéo được phátminh ra sao không?”“Hả? Không phải sắt à?”“Không khác nhau lắm, cô biết không?”Nói thật lòng thì Bắc Tề thực sự không có thứ này, quân thần Bắc Tề cũng rấthứng thú nhất với sản phẩm quân công mà Tam phường của Nội Khố NamKhánh. Hiếm hoi lắm mới có một lần như hôm nay, một bên chủ đồng nhắc tớichuyện này, đương nhiên cô nương bên còn lại cũng thấy vui vẻ, rất thành khẩnnói: “Không biết.”“Ừm, cái thứ như dây đồng rất khó kéo.” Giọng nói dịu dàng kia thở dài: “Nghenói các thương nhân tranh giành nhau một miếng đồng, cố kéo thành ra thế.”Trò cười này vốn rất thú vị, nhưng nói ra từ miệng y lại có vẻ lạnh lẽo.Thế nên cô nương kia chỉ nhếch môi.Y lại hỏi: “Cô có biết làm sao đào đường hầm từ hồ cát ở Sa Châu phá vỡ đêlớn vào trong sông?”Cô nương kia lắc đầu, không muốn chơi trò này với y.Người nọ rung đùi đắc ý: “Vì thương nhân Giang Nam làm rơi một miếng đồngvào hang chuột trên đê lớn.”Hải Đường nhìn Phạm Nhàn kể chuyện cười, lẳng lặng quan sát y hồi lâu rồimới mở miệng nói: “Ta có thể hiểu được hai chuyện cười này, nhưng ta khôngbiết ngươi định nói gì.”Phạm Nhàn gãi cái cổ ngứa ngáy ê ẩm, hai ngày nay tinh thần Tư Tư khôngđược tốt, hàng ngày chải đầu dùng hơi nhiều sức, kéo tóc về phía sau hơi quácho nên nổi lên vài chấm đỏ. Y vừa gãi vừa nói: “Hai chuyện cười này chochúng ta biết, đối với thương nhân keo kiệt luôn luôn là đức tính quý giá đángkhen ngợi, còn lợi ích là cám dỗ mà bọn họ không cách nào chống cự.”Đây là hai chuyện cười về người Do Thái mà y nghe được trong kiếp trước, lúcnày lại dùng lên người đám thương nhân Giang Nam, cũng không có gì sai.Y xoay người lại, chỉ vào lưng mình cho Hải Đường. Vừa rồi y tựa gãi ngứa,kết quả chỗ ngứa nhanh chóng mở rộng, chẳng bao lâu sau đã lan tới giữa lưng,với bản lĩnh của Phạm Nhàn, bàn tay y có thể dễ dàng với tới đó, nhưng cảmgiác không được tốt cho lắm.Thế nên y chỉ vào lưng mình.Hải Đường lườm y một cái, giơ tay ra, gãi nhẹ lên lưng y qua lớp áo.Cảm giác được bàn tay tài hoa có thể dễ dàng đánh bại Nhị tế tự đang dùng tâmpháp vô thượng gãi lên chỗ ngứa của mình, Phạm Nhàn chỉ cảm thấy toàn thânthư thái, thoải mái tới mức rên lên một tiếng. Y tiếp tục nói: “Keo kiệt là bảntính của thương nhân, Minh Thanh Đạt chịu cắt thịt như vậy đúng là bất ngờ.Hơn nữa chuyện liên quan tới lợi ích, sang năm ta nhất định phải trấn an TuyềnChâu Tôn gia cùng các thương nhân thất bại năm nay. Cho nên phải làm phiềncô nói cho Hoàng đế nhà cô biết, sang năm cùng lắm chỉ giữ được các hạngmục năm nay. Khó mà nhiều thêm được.”Hải Đường ừ một tiếng.Tiếp đó cô lại hỏi: “Định xử lý Minh gia ra sao? Nhìn bộ dạng ngươi có vẻ rấthài lòng với thái độ của Minh Thanh Đạt.”