Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 574: Ánh trăng không dành cho kẻ đi đêm 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đây mới là dụng ý thật sự của Hoàng đế khi để Phạm Nhàn tới Giang Nam.Còn Minh Thanh Đạt cũng nắm bắt rất rõ ràng ý đồ này.Nhưng năm xưa Thẩm Vạn Tam vẫn phải chết, Minh gia... liệu có sống sótđược không? Đây đã là chuyện sau này, Phạm Nhàn cũng không thể kiểm soáthoàn toàn, nhưng y cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của Minh gia, cho nên ymới giơ tay ra hiệu bảo Hạ Tê Phi không tiếp tục tăng giá nữa.Không phải tiểu nông dễ thỏa mãn, cũng không phải trong lòng thương hại màlà Phạm Nhàn biết chắc chắn Minh lão gia tử vẫn chưa diễn kịch xong. Mộtngàn một trăm năm mươi vạn lượng bạc đã là đủ rồi, Phạm Nhàn không hi vọngtiếng bàn tán trong triều đình quá xôn xao, gây ra nhiều đánh giá tiêu cực chomình.Chứng kiến cường đạo phòng Ất tứ ngừng báo giá, tất cả mọi người bao gồm cảquan viên và các thương nhân đều không cảm thấy tiếc nuối vì không được xemhết cuộc vui. Ngược lại ai nấy thở phào một tiếng, có cảm giác như trút đượcgánh nặng.Chiều hôm nay báo giá quá kinh khủng, con số quá mẫn cảm, các thương nhânkhông muốn phát sinh chút chuyện không tốt, các quan viên cũng không hivọng tình hình căng thẳng quá mức.Trong sảnh tiếp khách, các quan viên thẩm tra của bộ Bộ nhanh chóng tiến hànhcông tác xét duyệt, cuối cùng xác nhận khoản mục này, nâng bút đỏ vừa chămchú vừa căng thẳng viết khế ước, dâng lên phòng trước.Quan viên thông báo đi tới thềm đá, nuốt một ngụm nước miếng bôi trơn cái cổhọng nóng rát, giọng nói run rẩy: “Tiêu thụ hàng hóa theo hướng đông nam vàđường biển, bốn hạng mục liên tiếp, phòng Giáp nhất, Minh gia, một ngàn mộttrăm năm mươi vạn lượng bạc... đạt được!”Không ai hoan hô, cũng không ai xôn xao, tất cả mọi người chỉ hận không thểnhanh nhanh chóng chóng rời khỏi đại trạch viện Nội Khố, cách con số nàycàng xa càng tốt."Phụ thân! Phụ thân!"Ngay lúc này, trong phòng Giáp nhất gần sảnh chính nhất vang lên một tiếng hétkinh hãi.Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cả kinh đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn vềphía kia, không biết Minh gia xảy ra chuyện gì.“Phụ thân! Ngài làm sao vậy? Người đâu! Người đâu!... Mau tới cứu người!”Trong phòng Giáp nhất vang lên tiếng kêu cứu kinh hãi thất thố của Minh LanThạch thiếu gia, âm thanh hỗn độn. Các quan viên nhanh chóng đẩy cửa bướcvào, lúc này mới phát hiện hóa ra gia chủ Minh gia Minh Thanh Đạt sắc mặt táinhợt, đã ngất ngay tại chỗ!Cả quan viên lẫn thương nhân đều tưởng rằng mình biết chuyện gì vừa xảy ra.Ai nấy đều cho là gia chủ Minh gia chịu áp lực cả trong cả ngoài, cố gắng đoạtlấy bốn hạng mục này, lại bị ép phải ra giá trên trời. Minh lão gia tử nghĩ tớichuyện Minh gia có thể bị mức giá cao chót vót này làm cho sa sút, lửa giậncông tâm, cho nên mới hôn mê bất tỉnh.Ai ai cũng biết Minh gia bị người nào ép tới hoàn cảnh thê thảm như ngày hômnay, cho nên ánh mắt mọi người trong đình viện đều vô thức tìm tới Khâm saiđại nhân đứng trên thềm đá.Phạm Nhàn chẳng hề kinh hãi, híp mắt trách mắng: “Sao phải bối rối? Mauniêm phong kho, cất bạc, đợi xong xuôi trình tự rồi mau mau đưa Minh lão giatử đi chữa trị!”Nội Khố mở cửa đóng cửa đều có trình tự đầy đủ, trong trạch viện lại đặt rấtnhiều ngân phiếu cho nên phải mất một lúc rồi Minh lão gia tử hôn mê bất tỉnhmới được đỡ ra ngoài, đưa lên xe ngựa Minh gia mà Phạm Nhàn đặc cách chođến trước cửa, đi thẳng tới phòng khám.Không ai ngờ được Nội Khố chiêu mua cực kỳ náo nhiệt, chỉ trong một ngày đãsáng tạo mấy kỷ lục, kéo theo vô số nguy hiểm, cuối cùng lại có kết thúc u sầunhạt nhẽo như vậy.Nhìn xe ngựa của Minh gia đi khỏi, nghĩ tới gia chủ Minh gia không rõ sinh tử,các thương nhân Giang Nam không khỏi thổn thức, trong lòng bỗng có cảmgiác một như mèo khóc chuột.Người của Minh gia đi trước, các thương nhân sau khi được kiểm tra cũng rờikhỏi trạch viện Nội Khố, còn lại toàn bộ đều là quan viên, bắt đầu tiến hànhcông tác kết thúc cuối cùng của Nội Khố.Đã là nghề nghiệp buôn bán kiếm tiền, đương nhiên việc kiểm kê ngân phiếuđặt cọc bốn phần mười mới là quan trọng nhất.Ba vị đại nhân đứng trong sảnh tiếp khách, nhìn quan viên bộ Hộ và ChuyểnVận ti ghi chép vào sổ sách, niêm phong bên ngoài.Phạm Nhàn nhìn khoản đặt cọc cuối cùng lên tới bốn trăm vạn của Minh gia,dưới cùng là một tập ngân phiếu dày mà Chiêu Thương tiền trang mở, ánh mắthíp lại, biết cuối cùng chuyện này cũng thành công.Vốn dĩ trong kế hoạch, chuỗi bốn hạng mục cuối cùng sẽ ép Minh gia phải dùnghiện phiếu do Chiêu Thương tiền trang mở. Phạm Nhàn còn định ra sức làm khódễ, dù sao uy tín của Chiêu Thương không bằng Thiên Hạ, đến lúc đó chắc chắnHoàng công công và Quách Tranh sẽ đứng ra nói đỡ cho Minh gia, như vậyPhạm Nhàn có thể tách bản thân ra, càng thêm sạch sẽ.

Đây mới là dụng ý thật sự của Hoàng đế khi để Phạm Nhàn tới Giang Nam.

Còn Minh Thanh Đạt cũng nắm bắt rất rõ ràng ý đồ này.

Nhưng năm xưa Thẩm Vạn Tam vẫn phải chết, Minh gia... liệu có sống sót

được không? Đây đã là chuyện sau này, Phạm Nhàn cũng không thể kiểm soát

hoàn toàn, nhưng y cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của Minh gia, cho nên y

mới giơ tay ra hiệu bảo Hạ Tê Phi không tiếp tục tăng giá nữa.

Không phải tiểu nông dễ thỏa mãn, cũng không phải trong lòng thương hại mà

là Phạm Nhàn biết chắc chắn Minh lão gia tử vẫn chưa diễn kịch xong. Một

ngàn một trăm năm mươi vạn lượng bạc đã là đủ rồi, Phạm Nhàn không hi vọng

tiếng bàn tán trong triều đình quá xôn xao, gây ra nhiều đánh giá tiêu cực cho

mình.

Chứng kiến cường đạo phòng Ất tứ ngừng báo giá, tất cả mọi người bao gồm cả

quan viên và các thương nhân đều không cảm thấy tiếc nuối vì không được xem

hết cuộc vui. Ngược lại ai nấy thở phào một tiếng, có cảm giác như trút được

gánh nặng.

Chiều hôm nay báo giá quá kinh khủng, con số quá mẫn cảm, các thương nhân

không muốn phát sinh chút chuyện không tốt, các quan viên cũng không hi

vọng tình hình căng thẳng quá mức.

Trong sảnh tiếp khách, các quan viên thẩm tra của bộ Bộ nhanh chóng tiến hành

công tác xét duyệt, cuối cùng xác nhận khoản mục này, nâng bút đỏ vừa chăm

chú vừa căng thẳng viết khế ước, dâng lên phòng trước.

Quan viên thông báo đi tới thềm đá, nuốt một ngụm nước miếng bôi trơn cái cổ

họng nóng rát, giọng nói run rẩy: “Tiêu thụ hàng hóa theo hướng đông nam và

đường biển, bốn hạng mục liên tiếp, phòng Giáp nhất, Minh gia, một ngàn một

trăm năm mươi vạn lượng bạc... đạt được!”

Không ai hoan hô, cũng không ai xôn xao, tất cả mọi người chỉ hận không thể

nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi đại trạch viện Nội Khố, cách con số này

càng xa càng tốt.

"Phụ thân! Phụ thân!"

Ngay lúc này, trong phòng Giáp nhất gần sảnh chính nhất vang lên một tiếng hét

kinh hãi.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cả kinh đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn về

phía kia, không biết Minh gia xảy ra chuyện gì.

“Phụ thân! Ngài làm sao vậy? Người đâu! Người đâu!... Mau tới cứu người!”

Trong phòng Giáp nhất vang lên tiếng kêu cứu kinh hãi thất thố của Minh Lan

Thạch thiếu gia, âm thanh hỗn độn. Các quan viên nhanh chóng đẩy cửa bước

vào, lúc này mới phát hiện hóa ra gia chủ Minh gia Minh Thanh Đạt sắc mặt tái

nhợt, đã ngất ngay tại chỗ!

Cả quan viên lẫn thương nhân đều tưởng rằng mình biết chuyện gì vừa xảy ra.

Ai nấy đều cho là gia chủ Minh gia chịu áp lực cả trong cả ngoài, cố gắng đoạt

lấy bốn hạng mục này, lại bị ép phải ra giá trên trời. Minh lão gia tử nghĩ tới

chuyện Minh gia có thể bị mức giá cao chót vót này làm cho sa sút, lửa giận

công tâm, cho nên mới hôn mê bất tỉnh.

Ai ai cũng biết Minh gia bị người nào ép tới hoàn cảnh thê thảm như ngày hôm

nay, cho nên ánh mắt mọi người trong đình viện đều vô thức tìm tới Khâm sai

đại nhân đứng trên thềm đá.

Phạm Nhàn chẳng hề kinh hãi, híp mắt trách mắng: “Sao phải bối rối? Mau

niêm phong kho, cất bạc, đợi xong xuôi trình tự rồi mau mau đưa Minh lão gia

tử đi chữa trị!”

Nội Khố mở cửa đóng cửa đều có trình tự đầy đủ, trong trạch viện lại đặt rất

nhiều ngân phiếu cho nên phải mất một lúc rồi Minh lão gia tử hôn mê bất tỉnh

mới được đỡ ra ngoài, đưa lên xe ngựa Minh gia mà Phạm Nhàn đặc cách cho

đến trước cửa, đi thẳng tới phòng khám.

Không ai ngờ được Nội Khố chiêu mua cực kỳ náo nhiệt, chỉ trong một ngày đã

sáng tạo mấy kỷ lục, kéo theo vô số nguy hiểm, cuối cùng lại có kết thúc u sầu

nhạt nhẽo như vậy.

Nhìn xe ngựa của Minh gia đi khỏi, nghĩ tới gia chủ Minh gia không rõ sinh tử,

các thương nhân Giang Nam không khỏi thổn thức, trong lòng bỗng có cảm

giác một như mèo khóc chuột.

Người của Minh gia đi trước, các thương nhân sau khi được kiểm tra cũng rời

khỏi trạch viện Nội Khố, còn lại toàn bộ đều là quan viên, bắt đầu tiến hành

công tác kết thúc cuối cùng của Nội Khố.

Đã là nghề nghiệp buôn bán kiếm tiền, đương nhiên việc kiểm kê ngân phiếu

đặt cọc bốn phần mười mới là quan trọng nhất.

Ba vị đại nhân đứng trong sảnh tiếp khách, nhìn quan viên bộ Hộ và Chuyển

Vận ti ghi chép vào sổ sách, niêm phong bên ngoài.

Phạm Nhàn nhìn khoản đặt cọc cuối cùng lên tới bốn trăm vạn của Minh gia,

dưới cùng là một tập ngân phiếu dày mà Chiêu Thương tiền trang mở, ánh mắt

híp lại, biết cuối cùng chuyện này cũng thành công.

Vốn dĩ trong kế hoạch, chuỗi bốn hạng mục cuối cùng sẽ ép Minh gia phải dùng

hiện phiếu do Chiêu Thương tiền trang mở. Phạm Nhàn còn định ra sức làm khó

dễ, dù sao uy tín của Chiêu Thương không bằng Thiên Hạ, đến lúc đó chắc chắn

Hoàng công công và Quách Tranh sẽ đứng ra nói đỡ cho Minh gia, như vậy

Phạm Nhàn có thể tách bản thân ra, càng thêm sạch sẽ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đây mới là dụng ý thật sự của Hoàng đế khi để Phạm Nhàn tới Giang Nam.Còn Minh Thanh Đạt cũng nắm bắt rất rõ ràng ý đồ này.Nhưng năm xưa Thẩm Vạn Tam vẫn phải chết, Minh gia... liệu có sống sótđược không? Đây đã là chuyện sau này, Phạm Nhàn cũng không thể kiểm soáthoàn toàn, nhưng y cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của Minh gia, cho nên ymới giơ tay ra hiệu bảo Hạ Tê Phi không tiếp tục tăng giá nữa.Không phải tiểu nông dễ thỏa mãn, cũng không phải trong lòng thương hại màlà Phạm Nhàn biết chắc chắn Minh lão gia tử vẫn chưa diễn kịch xong. Mộtngàn một trăm năm mươi vạn lượng bạc đã là đủ rồi, Phạm Nhàn không hi vọngtiếng bàn tán trong triều đình quá xôn xao, gây ra nhiều đánh giá tiêu cực chomình.Chứng kiến cường đạo phòng Ất tứ ngừng báo giá, tất cả mọi người bao gồm cảquan viên và các thương nhân đều không cảm thấy tiếc nuối vì không được xemhết cuộc vui. Ngược lại ai nấy thở phào một tiếng, có cảm giác như trút đượcgánh nặng.Chiều hôm nay báo giá quá kinh khủng, con số quá mẫn cảm, các thương nhânkhông muốn phát sinh chút chuyện không tốt, các quan viên cũng không hivọng tình hình căng thẳng quá mức.Trong sảnh tiếp khách, các quan viên thẩm tra của bộ Bộ nhanh chóng tiến hànhcông tác xét duyệt, cuối cùng xác nhận khoản mục này, nâng bút đỏ vừa chămchú vừa căng thẳng viết khế ước, dâng lên phòng trước.Quan viên thông báo đi tới thềm đá, nuốt một ngụm nước miếng bôi trơn cái cổhọng nóng rát, giọng nói run rẩy: “Tiêu thụ hàng hóa theo hướng đông nam vàđường biển, bốn hạng mục liên tiếp, phòng Giáp nhất, Minh gia, một ngàn mộttrăm năm mươi vạn lượng bạc... đạt được!”Không ai hoan hô, cũng không ai xôn xao, tất cả mọi người chỉ hận không thểnhanh nhanh chóng chóng rời khỏi đại trạch viện Nội Khố, cách con số nàycàng xa càng tốt."Phụ thân! Phụ thân!"Ngay lúc này, trong phòng Giáp nhất gần sảnh chính nhất vang lên một tiếng hétkinh hãi.Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cả kinh đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn vềphía kia, không biết Minh gia xảy ra chuyện gì.“Phụ thân! Ngài làm sao vậy? Người đâu! Người đâu!... Mau tới cứu người!”Trong phòng Giáp nhất vang lên tiếng kêu cứu kinh hãi thất thố của Minh LanThạch thiếu gia, âm thanh hỗn độn. Các quan viên nhanh chóng đẩy cửa bướcvào, lúc này mới phát hiện hóa ra gia chủ Minh gia Minh Thanh Đạt sắc mặt táinhợt, đã ngất ngay tại chỗ!Cả quan viên lẫn thương nhân đều tưởng rằng mình biết chuyện gì vừa xảy ra.Ai nấy đều cho là gia chủ Minh gia chịu áp lực cả trong cả ngoài, cố gắng đoạtlấy bốn hạng mục này, lại bị ép phải ra giá trên trời. Minh lão gia tử nghĩ tớichuyện Minh gia có thể bị mức giá cao chót vót này làm cho sa sút, lửa giậncông tâm, cho nên mới hôn mê bất tỉnh.Ai ai cũng biết Minh gia bị người nào ép tới hoàn cảnh thê thảm như ngày hômnay, cho nên ánh mắt mọi người trong đình viện đều vô thức tìm tới Khâm saiđại nhân đứng trên thềm đá.Phạm Nhàn chẳng hề kinh hãi, híp mắt trách mắng: “Sao phải bối rối? Mauniêm phong kho, cất bạc, đợi xong xuôi trình tự rồi mau mau đưa Minh lão giatử đi chữa trị!”Nội Khố mở cửa đóng cửa đều có trình tự đầy đủ, trong trạch viện lại đặt rấtnhiều ngân phiếu cho nên phải mất một lúc rồi Minh lão gia tử hôn mê bất tỉnhmới được đỡ ra ngoài, đưa lên xe ngựa Minh gia mà Phạm Nhàn đặc cách chođến trước cửa, đi thẳng tới phòng khám.Không ai ngờ được Nội Khố chiêu mua cực kỳ náo nhiệt, chỉ trong một ngày đãsáng tạo mấy kỷ lục, kéo theo vô số nguy hiểm, cuối cùng lại có kết thúc u sầunhạt nhẽo như vậy.Nhìn xe ngựa của Minh gia đi khỏi, nghĩ tới gia chủ Minh gia không rõ sinh tử,các thương nhân Giang Nam không khỏi thổn thức, trong lòng bỗng có cảmgiác một như mèo khóc chuột.Người của Minh gia đi trước, các thương nhân sau khi được kiểm tra cũng rờikhỏi trạch viện Nội Khố, còn lại toàn bộ đều là quan viên, bắt đầu tiến hànhcông tác kết thúc cuối cùng của Nội Khố.Đã là nghề nghiệp buôn bán kiếm tiền, đương nhiên việc kiểm kê ngân phiếuđặt cọc bốn phần mười mới là quan trọng nhất.Ba vị đại nhân đứng trong sảnh tiếp khách, nhìn quan viên bộ Hộ và ChuyểnVận ti ghi chép vào sổ sách, niêm phong bên ngoài.Phạm Nhàn nhìn khoản đặt cọc cuối cùng lên tới bốn trăm vạn của Minh gia,dưới cùng là một tập ngân phiếu dày mà Chiêu Thương tiền trang mở, ánh mắthíp lại, biết cuối cùng chuyện này cũng thành công.Vốn dĩ trong kế hoạch, chuỗi bốn hạng mục cuối cùng sẽ ép Minh gia phải dùnghiện phiếu do Chiêu Thương tiền trang mở. Phạm Nhàn còn định ra sức làm khódễ, dù sao uy tín của Chiêu Thương không bằng Thiên Hạ, đến lúc đó chắc chắnHoàng công công và Quách Tranh sẽ đứng ra nói đỡ cho Minh gia, như vậyPhạm Nhàn có thể tách bản thân ra, càng thêm sạch sẽ.

Chương 574: Ánh trăng không dành cho kẻ đi đêm 4