Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 578: Hạ Minh Ký 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Giá đất ở tây thành cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa không phải ai cũng đồng ý bán nhàbán cửa, thế nên không phải ai cũng có tư cách tới cư ngụ. Mà Hạ Tê Phi mởđược trạch viện của mình ở đó, điều này đại biểu sau khi trải qua trận chiến ởvới Nội Khố, Giang Nam đã thừa nhận tư cách của hắn.Đương nhiên Hạ Tê Phi tới ở trong thành Tô Châu thì cũng phải gột sạch bảnthân một chút, không thể lưu lại chút dấu vết hắc đạo nào trên mặt, cho nênđương nhiên cũng không thể dùng thân phận thống lĩnh Giang Nam thủy trạivào ở. Bây giờ thân phận của hắn đã thay đổi rất lớn, trở thành chủ nhân của HạMinh Ký.Hạ Minh Ký đương nhiên là hiệu buôn mới mở. Dưới cái tên này mang ẩn ý rasao, các thương nhân tới đây chúc mừng đều hiểu rõ, cái chữ Minh kia bắt mắtđến vậy cơ mà. Nhưng không biết hôm nay Minh gia có phái người tới không,nghe nói sau hôm trước gia chủ Minh gia Minh Thanh Đạt lão gia tử ngất xỉu,tận hai ngày sau mới tỉnh lại, thân thể suy yếu không thể tả.Một chiếc xe ngựa đỗ lại trước cửa Hạ phủ, xe ngựa đen tuyền, không có bất cứbiểu tượng nào, nhưng các hộ vệ đưa mắt quan sát bốn phía và một loạt nhữngngười xa lạ xuất hiện trên đường đều cho thấy thân phận của người trong xengựa.Các thương nhân đang vây quanh cửa lớn Hạ phủ nhanh chóng đi tới, quay vềphía xe ngựa cúi người hành lễ, lại háo hức chuẩn bị nghênh đón người trong xengựa.Trong xe ngựa, Phạm Nhàn ôn tồn nói với Tam hoàng tử: “Điện hạ, ngài muốntới góp vui thật sao? Có vẻ không ổn cho lắm.”Tam hoàng tử nở nụ cười ngọt ngào: “Ta biết sư phụ đang lo lắng điều gì, nhưnghôm nay sư phụ chẳng ngại hiềm nghi tới trợ thế cho Hạ Tê Phi, có thêm mộthọc sinh cũng đâu tính là gì.”Phạm Nhàn mỉm cười, biết thằng nhóc này không lúc nào quên lời dạy của NghiQuý tần, sống chết gì cũng phải bám dính lấy mình, không chỉ về mặt tâm lý màlà cả trong dư luận.Một lớn một nhỏ, hai vị quý nhân trong thành Tô Châu thận trọng xuống xengựa, dẫn tới bên ngoài xe vang xôn xao, tiếng thỉnh an cất lên liên tiếp.Phạm Nhàn đứng trong phòng, giơ tay vuốt cái bàn sách rõ ràng là mới làmxong, ngửi mùi gỗ thơm thoang thoảng trong không khí, thầm nghĩ trong thếgiới này những cái khác thì không nói, riêng phòng ốc vừa bài trí là không cómùi metan, như vậy là tốt lắm rồi. Y đột nhiên giật mình phát hiện đã rất lâu rồimình không nghĩ tới chuyện trong thế giới cũ, không biết điều này đại biểu chođiều gì.Có lẽ bản thân đã càng ngày càng thích ứng với thế giới này, nhưng vì sao tronglòng mình vẫn mang một khao khát không biết tên, vẫn luôn âm ỉ trong lòngnhưng lại không biết rốt cuộc mình khao khát thứ gì?Không phải thuốc lá, không phải phim ảnh, không biết là cái gì.Y tỉnh lại từ thất thần, bấy giờ mới phát hiện Hạ Tê Phi và Tam điện hạ đangkinh ngạc nhìn mình, không khỏi cười tự giễu nói: “Thanh Thành, ngươi đangbị thương, tự ngồi đi, không cần để ý tới ta, ta cũng hay ngẩn người ấy mà.”Biết Khâm sai đại nhân và Tam hoàng tử cùng nhau tới, ngoài tiền viện cácthương nhân Giang Nam tới chúc mừng vừa âm thầm ngưỡng mộ vận may củaHạ Tê Phi, vừa kinh ngạc trước ngôn từ cử chỉ không hề lảng tránh của Khâmsai và Tam hoàng tử. Bọn họ cũng không dám ồn ào quá mức, cho nên tiếnguống rượu mua vui ngoài tiền viện không quấy rầy cuộc trò chuyện trong thưphòng ở hậu viện.Thật ra Hạ Tê Phi cũng kinh ngạc khi thấy Phạm Nhàn tới,huống chi còn cómột vị Tam hoàng tử đi theo y!Phạm Nhàn lắc đầu nói: “Hiện giờ trong Giang Nam có ai không biết quan hệgiữa ngươi với ta, ta nghĩ chắc trong kinh đô cũng biết. Nếu đã thế, hà tất phảiche che giấu giấu?”Hạ Tê Phi nhìn Tam hoàng tử một cái, nghĩ tới lời đồn đại trên phố phường,cũng không e ngại gì mà hỏi thẳng: “Đề ti đại nhân, thuộc hạ sợ gây phiền phứccho ngài.”“Có phiền phức gì chứ?” Phạm Nhàn nhìn hắn, nói với giọng ôn hòa: “Ngươilàm việc thay triều đình, gần đây trông rất vẻ vang nhưng thực ra chịu thiệtkhông hề ít.”Hạ Tê Phi nghĩ tới các huynh đệ mất mạng đêm hôm đó, sắc mặt ảm đạm.“Thương tích đã đỡ chưa?” Phạm Nhàn hỏi.Hạ Tê Phi cung kính nói: “Khá hơn nhiều rồi.”“Ừm.” Phạm Nhàn trầm ngâm trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Ngươi khôngcần lo nghĩ nhiều, thái độ của ta đối với Minh gia cực kỳ kiên định, có lẽ tiến độsẽ chậm một chút, thế nhưng... ngươi đừng nghĩ bản quan bị thái độ của ngườinào đó lừa gạt.”Hành động quỳ gối của gia chủ đương đại Minh gia Minh Thanh Đạt trong trạchviện Nội Khố; cùng với chuyện ngất xỉu sau khi gọi giá chiến thắng bốn hạngmục cuối cùng, mấy ngày nay đã đồn khắp trong ngoài thành Tô Châu.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Giá đất ở tây thành cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa không phải ai cũng đồng ý bán nhàbán cửa, thế nên không phải ai cũng có tư cách tới cư ngụ. Mà Hạ Tê Phi mởđược trạch viện của mình ở đó, điều này đại biểu sau khi trải qua trận chiến ởvới Nội Khố, Giang Nam đã thừa nhận tư cách của hắn.Đương nhiên Hạ Tê Phi tới ở trong thành Tô Châu thì cũng phải gột sạch bảnthân một chút, không thể lưu lại chút dấu vết hắc đạo nào trên mặt, cho nênđương nhiên cũng không thể dùng thân phận thống lĩnh Giang Nam thủy trạivào ở. Bây giờ thân phận của hắn đã thay đổi rất lớn, trở thành chủ nhân của HạMinh Ký.Hạ Minh Ký đương nhiên là hiệu buôn mới mở. Dưới cái tên này mang ẩn ý rasao, các thương nhân tới đây chúc mừng đều hiểu rõ, cái chữ Minh kia bắt mắtđến vậy cơ mà. Nhưng không biết hôm nay Minh gia có phái người tới không,nghe nói sau hôm trước gia chủ Minh gia Minh Thanh Đạt lão gia tử ngất xỉu,tận hai ngày sau mới tỉnh lại, thân thể suy yếu không thể tả.Một chiếc xe ngựa đỗ lại trước cửa Hạ phủ, xe ngựa đen tuyền, không có bất cứbiểu tượng nào, nhưng các hộ vệ đưa mắt quan sát bốn phía và một loạt nhữngngười xa lạ xuất hiện trên đường đều cho thấy thân phận của người trong xengựa.Các thương nhân đang vây quanh cửa lớn Hạ phủ nhanh chóng đi tới, quay vềphía xe ngựa cúi người hành lễ, lại háo hức chuẩn bị nghênh đón người trong xengựa.Trong xe ngựa, Phạm Nhàn ôn tồn nói với Tam hoàng tử: “Điện hạ, ngài muốntới góp vui thật sao? Có vẻ không ổn cho lắm.”Tam hoàng tử nở nụ cười ngọt ngào: “Ta biết sư phụ đang lo lắng điều gì, nhưnghôm nay sư phụ chẳng ngại hiềm nghi tới trợ thế cho Hạ Tê Phi, có thêm mộthọc sinh cũng đâu tính là gì.”Phạm Nhàn mỉm cười, biết thằng nhóc này không lúc nào quên lời dạy của NghiQuý tần, sống chết gì cũng phải bám dính lấy mình, không chỉ về mặt tâm lý màlà cả trong dư luận.Một lớn một nhỏ, hai vị quý nhân trong thành Tô Châu thận trọng xuống xengựa, dẫn tới bên ngoài xe vang xôn xao, tiếng thỉnh an cất lên liên tiếp.Phạm Nhàn đứng trong phòng, giơ tay vuốt cái bàn sách rõ ràng là mới làmxong, ngửi mùi gỗ thơm thoang thoảng trong không khí, thầm nghĩ trong thếgiới này những cái khác thì không nói, riêng phòng ốc vừa bài trí là không cómùi metan, như vậy là tốt lắm rồi. Y đột nhiên giật mình phát hiện đã rất lâu rồimình không nghĩ tới chuyện trong thế giới cũ, không biết điều này đại biểu chođiều gì.Có lẽ bản thân đã càng ngày càng thích ứng với thế giới này, nhưng vì sao tronglòng mình vẫn mang một khao khát không biết tên, vẫn luôn âm ỉ trong lòngnhưng lại không biết rốt cuộc mình khao khát thứ gì?Không phải thuốc lá, không phải phim ảnh, không biết là cái gì.Y tỉnh lại từ thất thần, bấy giờ mới phát hiện Hạ Tê Phi và Tam điện hạ đangkinh ngạc nhìn mình, không khỏi cười tự giễu nói: “Thanh Thành, ngươi đangbị thương, tự ngồi đi, không cần để ý tới ta, ta cũng hay ngẩn người ấy mà.”Biết Khâm sai đại nhân và Tam hoàng tử cùng nhau tới, ngoài tiền viện cácthương nhân Giang Nam tới chúc mừng vừa âm thầm ngưỡng mộ vận may củaHạ Tê Phi, vừa kinh ngạc trước ngôn từ cử chỉ không hề lảng tránh của Khâmsai và Tam hoàng tử. Bọn họ cũng không dám ồn ào quá mức, cho nên tiếnguống rượu mua vui ngoài tiền viện không quấy rầy cuộc trò chuyện trong thưphòng ở hậu viện.Thật ra Hạ Tê Phi cũng kinh ngạc khi thấy Phạm Nhàn tới,huống chi còn cómột vị Tam hoàng tử đi theo y!Phạm Nhàn lắc đầu nói: “Hiện giờ trong Giang Nam có ai không biết quan hệgiữa ngươi với ta, ta nghĩ chắc trong kinh đô cũng biết. Nếu đã thế, hà tất phảiche che giấu giấu?”Hạ Tê Phi nhìn Tam hoàng tử một cái, nghĩ tới lời đồn đại trên phố phường,cũng không e ngại gì mà hỏi thẳng: “Đề ti đại nhân, thuộc hạ sợ gây phiền phứccho ngài.”“Có phiền phức gì chứ?” Phạm Nhàn nhìn hắn, nói với giọng ôn hòa: “Ngươilàm việc thay triều đình, gần đây trông rất vẻ vang nhưng thực ra chịu thiệtkhông hề ít.”Hạ Tê Phi nghĩ tới các huynh đệ mất mạng đêm hôm đó, sắc mặt ảm đạm.“Thương tích đã đỡ chưa?” Phạm Nhàn hỏi.Hạ Tê Phi cung kính nói: “Khá hơn nhiều rồi.”“Ừm.” Phạm Nhàn trầm ngâm trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Ngươi khôngcần lo nghĩ nhiều, thái độ của ta đối với Minh gia cực kỳ kiên định, có lẽ tiến độsẽ chậm một chút, thế nhưng... ngươi đừng nghĩ bản quan bị thái độ của ngườinào đó lừa gạt.”Hành động quỳ gối của gia chủ đương đại Minh gia Minh Thanh Đạt trong trạchviện Nội Khố; cùng với chuyện ngất xỉu sau khi gọi giá chiến thắng bốn hạngmục cuối cùng, mấy ngày nay đã đồn khắp trong ngoài thành Tô Châu.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Giá đất ở tây thành cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa không phải ai cũng đồng ý bán nhàbán cửa, thế nên không phải ai cũng có tư cách tới cư ngụ. Mà Hạ Tê Phi mởđược trạch viện của mình ở đó, điều này đại biểu sau khi trải qua trận chiến ởvới Nội Khố, Giang Nam đã thừa nhận tư cách của hắn.Đương nhiên Hạ Tê Phi tới ở trong thành Tô Châu thì cũng phải gột sạch bảnthân một chút, không thể lưu lại chút dấu vết hắc đạo nào trên mặt, cho nênđương nhiên cũng không thể dùng thân phận thống lĩnh Giang Nam thủy trạivào ở. Bây giờ thân phận của hắn đã thay đổi rất lớn, trở thành chủ nhân của HạMinh Ký.Hạ Minh Ký đương nhiên là hiệu buôn mới mở. Dưới cái tên này mang ẩn ý rasao, các thương nhân tới đây chúc mừng đều hiểu rõ, cái chữ Minh kia bắt mắtđến vậy cơ mà. Nhưng không biết hôm nay Minh gia có phái người tới không,nghe nói sau hôm trước gia chủ Minh gia Minh Thanh Đạt lão gia tử ngất xỉu,tận hai ngày sau mới tỉnh lại, thân thể suy yếu không thể tả.Một chiếc xe ngựa đỗ lại trước cửa Hạ phủ, xe ngựa đen tuyền, không có bất cứbiểu tượng nào, nhưng các hộ vệ đưa mắt quan sát bốn phía và một loạt nhữngngười xa lạ xuất hiện trên đường đều cho thấy thân phận của người trong xengựa.Các thương nhân đang vây quanh cửa lớn Hạ phủ nhanh chóng đi tới, quay vềphía xe ngựa cúi người hành lễ, lại háo hức chuẩn bị nghênh đón người trong xengựa.Trong xe ngựa, Phạm Nhàn ôn tồn nói với Tam hoàng tử: “Điện hạ, ngài muốntới góp vui thật sao? Có vẻ không ổn cho lắm.”Tam hoàng tử nở nụ cười ngọt ngào: “Ta biết sư phụ đang lo lắng điều gì, nhưnghôm nay sư phụ chẳng ngại hiềm nghi tới trợ thế cho Hạ Tê Phi, có thêm mộthọc sinh cũng đâu tính là gì.”Phạm Nhàn mỉm cười, biết thằng nhóc này không lúc nào quên lời dạy của NghiQuý tần, sống chết gì cũng phải bám dính lấy mình, không chỉ về mặt tâm lý màlà cả trong dư luận.Một lớn một nhỏ, hai vị quý nhân trong thành Tô Châu thận trọng xuống xengựa, dẫn tới bên ngoài xe vang xôn xao, tiếng thỉnh an cất lên liên tiếp.Phạm Nhàn đứng trong phòng, giơ tay vuốt cái bàn sách rõ ràng là mới làmxong, ngửi mùi gỗ thơm thoang thoảng trong không khí, thầm nghĩ trong thếgiới này những cái khác thì không nói, riêng phòng ốc vừa bài trí là không cómùi metan, như vậy là tốt lắm rồi. Y đột nhiên giật mình phát hiện đã rất lâu rồimình không nghĩ tới chuyện trong thế giới cũ, không biết điều này đại biểu chođiều gì.Có lẽ bản thân đã càng ngày càng thích ứng với thế giới này, nhưng vì sao tronglòng mình vẫn mang một khao khát không biết tên, vẫn luôn âm ỉ trong lòngnhưng lại không biết rốt cuộc mình khao khát thứ gì?Không phải thuốc lá, không phải phim ảnh, không biết là cái gì.Y tỉnh lại từ thất thần, bấy giờ mới phát hiện Hạ Tê Phi và Tam điện hạ đangkinh ngạc nhìn mình, không khỏi cười tự giễu nói: “Thanh Thành, ngươi đangbị thương, tự ngồi đi, không cần để ý tới ta, ta cũng hay ngẩn người ấy mà.”Biết Khâm sai đại nhân và Tam hoàng tử cùng nhau tới, ngoài tiền viện cácthương nhân Giang Nam tới chúc mừng vừa âm thầm ngưỡng mộ vận may củaHạ Tê Phi, vừa kinh ngạc trước ngôn từ cử chỉ không hề lảng tránh của Khâmsai và Tam hoàng tử. Bọn họ cũng không dám ồn ào quá mức, cho nên tiếnguống rượu mua vui ngoài tiền viện không quấy rầy cuộc trò chuyện trong thưphòng ở hậu viện.Thật ra Hạ Tê Phi cũng kinh ngạc khi thấy Phạm Nhàn tới,huống chi còn cómột vị Tam hoàng tử đi theo y!Phạm Nhàn lắc đầu nói: “Hiện giờ trong Giang Nam có ai không biết quan hệgiữa ngươi với ta, ta nghĩ chắc trong kinh đô cũng biết. Nếu đã thế, hà tất phảiche che giấu giấu?”Hạ Tê Phi nhìn Tam hoàng tử một cái, nghĩ tới lời đồn đại trên phố phường,cũng không e ngại gì mà hỏi thẳng: “Đề ti đại nhân, thuộc hạ sợ gây phiền phứccho ngài.”“Có phiền phức gì chứ?” Phạm Nhàn nhìn hắn, nói với giọng ôn hòa: “Ngươilàm việc thay triều đình, gần đây trông rất vẻ vang nhưng thực ra chịu thiệtkhông hề ít.”Hạ Tê Phi nghĩ tới các huynh đệ mất mạng đêm hôm đó, sắc mặt ảm đạm.“Thương tích đã đỡ chưa?” Phạm Nhàn hỏi.Hạ Tê Phi cung kính nói: “Khá hơn nhiều rồi.”“Ừm.” Phạm Nhàn trầm ngâm trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Ngươi khôngcần lo nghĩ nhiều, thái độ của ta đối với Minh gia cực kỳ kiên định, có lẽ tiến độsẽ chậm một chút, thế nhưng... ngươi đừng nghĩ bản quan bị thái độ của ngườinào đó lừa gạt.”Hành động quỳ gối của gia chủ đương đại Minh gia Minh Thanh Đạt trong trạchviện Nội Khố; cùng với chuyện ngất xỉu sau khi gọi giá chiến thắng bốn hạngmục cuối cùng, mấy ngày nay đã đồn khắp trong ngoài thành Tô Châu.