Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 579: Phòng tra tấn và di thư 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cho nên Hạ Tê Phi thân là lưỡi đao trong tay Phạm Nhàn, điều lo lắng nhất làliệu người cầm đao có đột nhiên đổi ý không. Lúc này nghe Phạm Nhàn đưa ralời hứa như vậy, tuy Hạ Tê Phi vẫn còn thương tích trên người nhưng tinh thầnlại phấn chấn hẳn lên: Báo thù, đoạt lại Minh gia là tâm nguyện lớn nhất trongcuộc đời hắn, nếu không có Phạm Nhàn trợ giúp, hắn vĩnh viễn không làmđược.Phạm Nhàn nhìn thần sắc hắn, trầm giọng nói: “Ngươi làm việc cho triều đình,triều đình sẽ làm chỗ dựa cho ngươi. Thẳng thắn hơn một chút thì ngươi đã làngười của bản quan, bản quan phải quang minh chính đại tuyên bố cho thếnhân. Quan hệ này không cần xé bỏ, cũng không cần che giấu, tương lai ngươilàm việc ở Giang Nam, vận chuyển hàng hóa lên phía bắc, có lời đồn đại này sẽdễ dàng hơn rất nhiều.”Hạ Tê Phi sắc mặt cảm động, trong lòng lại thoáng kinh hãi, không biết vì saoĐề ti đại nhân lại vội vàng làm rõ việc này như vậy. Thật ra mãi tới bây giờ HạTê Phi vẫn cho rằng mình làm việc cho triều đình. Hắn lại không biết, PhạmNhàn dùng hắn không có nghĩa là triều đình dùng hắn.Để Hạ Tê Phi vận chuyển hàng hóa về phương bắc, thông qua tuyến đường củaThôi gia năm xưa, móc nối với Phạm Tư Triệt ở Bắc Tề. Nam có Phạm Nhànbắc có Hoàng đế che chở, nối lại tuyến đường buôn lậu khi xưa, đây mới là mụcđích của Phạm Nhàn.Bây giờ phía nam có Giám Sát viện âm thầm thu xếp, phía bắc có Chỉ huy sứTrấn Phủ ti Vệ Hoa là người quen cũ với Phạm Nhàn, lại là người được TiểuHoàng đế Bắc Tề tin tưởng, bản thân đường dây này đã kín kẽ không chút sơhở, điểm yếu duy nhất cần rèn giũa thêm... chính là Hạ Tê Phi vừa ngẩng đầulên.Hôm nay Phạm Nhàn bỏ qua lời bàn tán đến thẳng đây cũng tức là dùng tiếngnói của thế nhân cột chắc Hạ Tê Phi vào bên cạnh mình. Sau ngày hôm nay, bấtcứ ai cũng không tin Hạ Tê Phi không phải tâm phúc của Phạm Nhàn, tương laibắt đầu buôn lậu, cho dù Hạ Tê Phi muốn bán đứng Phạm Nhàn, chỉ e cũngkhông có ai dám tin tưởng hắn. Hơn nữa kẻ địch của Phạm Nhàn cũng sẽ nhắmvào Hạ Tê Phi, chuyện trước cửa Giang Nam cư cũng là một khởi đầu tốt đẹp,như vậy chỉ khiến Hạ Tê Phi quấn chặt lấy Phạm Nhàn hơn nữa...Dùng hoạn nạn bên ngoài để giam cầm bản tâm, trói người lên thuyền, Tamhoàng tử là khóc lóc van nài đòi lên thuyền, Hạ Tê Phi là không lên cũng khôngđược.“Ngày mốt.” Trước khi rời khỏi Hạ phủ, Phạm Nhàn dặn dò Hạ Tê Phi câucuối: “Chắc thủ tục cần thiết cũng xong xuôi, đến lúc đó ngươi nên ra tay.”Hạ Tê Phi kích động hẳn lên, tuy trong lòng thầm hiểu Đề ti đại nhân chỉ cầnmình ra mặt thu hút sự chú ý của Minh gia, nhưng cuối cùng mình cũng có thểrướn cổ gầm thét trong Tô Châu phủ, dường như khoảng cách tới mục đích củađời mình cũng gần hơn một chút.“Nhưng ngươi cũng biết đấy.” Phạm Nhàn thở dài, vỗ vai hắn: “Luật phápKhánh Quốc không có tiền lệ về việc này, đối phương là con trai trưởng đíchtôn, dựa theo luật pháp, hắn chiếm lợi thế. Cho dù trong viện hỗ trợ cũng khôngthể thu được kết quả lý tưởng... Những thứ mất đi, nếu muốn lấy lại còn có rấtnhiều phương pháp, ngươi không nên gấp gáp, cũng đừng quá thất vọng.”Hạ Tê Phi trong lòng run rẩy, cứ cảm thấy vị Đề ti đại nhân trẻ tuổi trước mặtkhông chỉ nói tới việc Minh gia, dường như vì hai chữ gia sản này mà giữa cấptrên cấp dưới sinh ra một loại cảm giác hài hòa đồng điệu nào đó. Hắn chắp tay,cảm động nói: “Việc của Hạ mỗ mà khiến đại nhân phải phiền lòng, thật khôngdám nhận.”“Không sao.” Phạm Nhàn thương tiếc nói: “Từ đầu đã nói rồi, bản quan cũng làngười coi trọng lợi ích, ngươi đừng quá lo âu.”Y càng nhấn mạnh lợi ích thì Hạ Tê Phi càng cảm thấy đối phương chân thành,bèn hành lễ, tiễn Phạm Nhàn và Tam hoàng tử ra ngoài phủ. Nói đúng ra, PhạmNhàn và Tam hoàng tử chỉ tới Hạ gia đi đứng một chút rồi đi khỏi, từ đầu đếncuối chắc chỉ trong thời gian một chén trà, có điều thái độ và quyết tâm trongchuyện này chắc chắn sẽ được đồn ra ngoài qua miệng các thương nhân và quanviên, truyền tới tai gia chủ Minh gia.Xe ngựa rời khỏi Hạ phủ, không vội vàng trở về Hoa Viên mà chạy tới phía bắcthành. Phía bắc thành Tô Châu đa số là giang hồ hảo hán, cho nên các hộ vệquanh xe cũng căng thẳng hẳn lên.“Ngày mốt có chuyện gì vậy?” Tam hoàng tử mở to đôi mắt ngây thơ vô hại hỏiPhạm Nhàn.Phạm Nhàn đáp: “Hạ Tê Phi tới phủ nha Tô Châu, kiện Minh gia âm thầmchiếm đoạt gia sản.”Trên đường phố yên tĩnh của Tô Châu, tiếng bánh xe ngựa vang lên rõ ràng, chekhuất tiếng kêu kinh hãi trong xe.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cho nên Hạ Tê Phi thân là lưỡi đao trong tay Phạm Nhàn, điều lo lắng nhất làliệu người cầm đao có đột nhiên đổi ý không. Lúc này nghe Phạm Nhàn đưa ralời hứa như vậy, tuy Hạ Tê Phi vẫn còn thương tích trên người nhưng tinh thầnlại phấn chấn hẳn lên: Báo thù, đoạt lại Minh gia là tâm nguyện lớn nhất trongcuộc đời hắn, nếu không có Phạm Nhàn trợ giúp, hắn vĩnh viễn không làmđược.Phạm Nhàn nhìn thần sắc hắn, trầm giọng nói: “Ngươi làm việc cho triều đình,triều đình sẽ làm chỗ dựa cho ngươi. Thẳng thắn hơn một chút thì ngươi đã làngười của bản quan, bản quan phải quang minh chính đại tuyên bố cho thếnhân. Quan hệ này không cần xé bỏ, cũng không cần che giấu, tương lai ngươilàm việc ở Giang Nam, vận chuyển hàng hóa lên phía bắc, có lời đồn đại này sẽdễ dàng hơn rất nhiều.”Hạ Tê Phi sắc mặt cảm động, trong lòng lại thoáng kinh hãi, không biết vì saoĐề ti đại nhân lại vội vàng làm rõ việc này như vậy. Thật ra mãi tới bây giờ HạTê Phi vẫn cho rằng mình làm việc cho triều đình. Hắn lại không biết, PhạmNhàn dùng hắn không có nghĩa là triều đình dùng hắn.Để Hạ Tê Phi vận chuyển hàng hóa về phương bắc, thông qua tuyến đường củaThôi gia năm xưa, móc nối với Phạm Tư Triệt ở Bắc Tề. Nam có Phạm Nhànbắc có Hoàng đế che chở, nối lại tuyến đường buôn lậu khi xưa, đây mới là mụcđích của Phạm Nhàn.Bây giờ phía nam có Giám Sát viện âm thầm thu xếp, phía bắc có Chỉ huy sứTrấn Phủ ti Vệ Hoa là người quen cũ với Phạm Nhàn, lại là người được TiểuHoàng đế Bắc Tề tin tưởng, bản thân đường dây này đã kín kẽ không chút sơhở, điểm yếu duy nhất cần rèn giũa thêm... chính là Hạ Tê Phi vừa ngẩng đầulên.Hôm nay Phạm Nhàn bỏ qua lời bàn tán đến thẳng đây cũng tức là dùng tiếngnói của thế nhân cột chắc Hạ Tê Phi vào bên cạnh mình. Sau ngày hôm nay, bấtcứ ai cũng không tin Hạ Tê Phi không phải tâm phúc của Phạm Nhàn, tương laibắt đầu buôn lậu, cho dù Hạ Tê Phi muốn bán đứng Phạm Nhàn, chỉ e cũngkhông có ai dám tin tưởng hắn. Hơn nữa kẻ địch của Phạm Nhàn cũng sẽ nhắmvào Hạ Tê Phi, chuyện trước cửa Giang Nam cư cũng là một khởi đầu tốt đẹp,như vậy chỉ khiến Hạ Tê Phi quấn chặt lấy Phạm Nhàn hơn nữa...Dùng hoạn nạn bên ngoài để giam cầm bản tâm, trói người lên thuyền, Tamhoàng tử là khóc lóc van nài đòi lên thuyền, Hạ Tê Phi là không lên cũng khôngđược.“Ngày mốt.” Trước khi rời khỏi Hạ phủ, Phạm Nhàn dặn dò Hạ Tê Phi câucuối: “Chắc thủ tục cần thiết cũng xong xuôi, đến lúc đó ngươi nên ra tay.”Hạ Tê Phi kích động hẳn lên, tuy trong lòng thầm hiểu Đề ti đại nhân chỉ cầnmình ra mặt thu hút sự chú ý của Minh gia, nhưng cuối cùng mình cũng có thểrướn cổ gầm thét trong Tô Châu phủ, dường như khoảng cách tới mục đích củađời mình cũng gần hơn một chút.“Nhưng ngươi cũng biết đấy.” Phạm Nhàn thở dài, vỗ vai hắn: “Luật phápKhánh Quốc không có tiền lệ về việc này, đối phương là con trai trưởng đíchtôn, dựa theo luật pháp, hắn chiếm lợi thế. Cho dù trong viện hỗ trợ cũng khôngthể thu được kết quả lý tưởng... Những thứ mất đi, nếu muốn lấy lại còn có rấtnhiều phương pháp, ngươi không nên gấp gáp, cũng đừng quá thất vọng.”Hạ Tê Phi trong lòng run rẩy, cứ cảm thấy vị Đề ti đại nhân trẻ tuổi trước mặtkhông chỉ nói tới việc Minh gia, dường như vì hai chữ gia sản này mà giữa cấptrên cấp dưới sinh ra một loại cảm giác hài hòa đồng điệu nào đó. Hắn chắp tay,cảm động nói: “Việc của Hạ mỗ mà khiến đại nhân phải phiền lòng, thật khôngdám nhận.”“Không sao.” Phạm Nhàn thương tiếc nói: “Từ đầu đã nói rồi, bản quan cũng làngười coi trọng lợi ích, ngươi đừng quá lo âu.”Y càng nhấn mạnh lợi ích thì Hạ Tê Phi càng cảm thấy đối phương chân thành,bèn hành lễ, tiễn Phạm Nhàn và Tam hoàng tử ra ngoài phủ. Nói đúng ra, PhạmNhàn và Tam hoàng tử chỉ tới Hạ gia đi đứng một chút rồi đi khỏi, từ đầu đếncuối chắc chỉ trong thời gian một chén trà, có điều thái độ và quyết tâm trongchuyện này chắc chắn sẽ được đồn ra ngoài qua miệng các thương nhân và quanviên, truyền tới tai gia chủ Minh gia.Xe ngựa rời khỏi Hạ phủ, không vội vàng trở về Hoa Viên mà chạy tới phía bắcthành. Phía bắc thành Tô Châu đa số là giang hồ hảo hán, cho nên các hộ vệquanh xe cũng căng thẳng hẳn lên.“Ngày mốt có chuyện gì vậy?” Tam hoàng tử mở to đôi mắt ngây thơ vô hại hỏiPhạm Nhàn.Phạm Nhàn đáp: “Hạ Tê Phi tới phủ nha Tô Châu, kiện Minh gia âm thầmchiếm đoạt gia sản.”Trên đường phố yên tĩnh của Tô Châu, tiếng bánh xe ngựa vang lên rõ ràng, chekhuất tiếng kêu kinh hãi trong xe.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cho nên Hạ Tê Phi thân là lưỡi đao trong tay Phạm Nhàn, điều lo lắng nhất làliệu người cầm đao có đột nhiên đổi ý không. Lúc này nghe Phạm Nhàn đưa ralời hứa như vậy, tuy Hạ Tê Phi vẫn còn thương tích trên người nhưng tinh thầnlại phấn chấn hẳn lên: Báo thù, đoạt lại Minh gia là tâm nguyện lớn nhất trongcuộc đời hắn, nếu không có Phạm Nhàn trợ giúp, hắn vĩnh viễn không làmđược.Phạm Nhàn nhìn thần sắc hắn, trầm giọng nói: “Ngươi làm việc cho triều đình,triều đình sẽ làm chỗ dựa cho ngươi. Thẳng thắn hơn một chút thì ngươi đã làngười của bản quan, bản quan phải quang minh chính đại tuyên bố cho thếnhân. Quan hệ này không cần xé bỏ, cũng không cần che giấu, tương lai ngươilàm việc ở Giang Nam, vận chuyển hàng hóa lên phía bắc, có lời đồn đại này sẽdễ dàng hơn rất nhiều.”Hạ Tê Phi sắc mặt cảm động, trong lòng lại thoáng kinh hãi, không biết vì saoĐề ti đại nhân lại vội vàng làm rõ việc này như vậy. Thật ra mãi tới bây giờ HạTê Phi vẫn cho rằng mình làm việc cho triều đình. Hắn lại không biết, PhạmNhàn dùng hắn không có nghĩa là triều đình dùng hắn.Để Hạ Tê Phi vận chuyển hàng hóa về phương bắc, thông qua tuyến đường củaThôi gia năm xưa, móc nối với Phạm Tư Triệt ở Bắc Tề. Nam có Phạm Nhànbắc có Hoàng đế che chở, nối lại tuyến đường buôn lậu khi xưa, đây mới là mụcđích của Phạm Nhàn.Bây giờ phía nam có Giám Sát viện âm thầm thu xếp, phía bắc có Chỉ huy sứTrấn Phủ ti Vệ Hoa là người quen cũ với Phạm Nhàn, lại là người được TiểuHoàng đế Bắc Tề tin tưởng, bản thân đường dây này đã kín kẽ không chút sơhở, điểm yếu duy nhất cần rèn giũa thêm... chính là Hạ Tê Phi vừa ngẩng đầulên.Hôm nay Phạm Nhàn bỏ qua lời bàn tán đến thẳng đây cũng tức là dùng tiếngnói của thế nhân cột chắc Hạ Tê Phi vào bên cạnh mình. Sau ngày hôm nay, bấtcứ ai cũng không tin Hạ Tê Phi không phải tâm phúc của Phạm Nhàn, tương laibắt đầu buôn lậu, cho dù Hạ Tê Phi muốn bán đứng Phạm Nhàn, chỉ e cũngkhông có ai dám tin tưởng hắn. Hơn nữa kẻ địch của Phạm Nhàn cũng sẽ nhắmvào Hạ Tê Phi, chuyện trước cửa Giang Nam cư cũng là một khởi đầu tốt đẹp,như vậy chỉ khiến Hạ Tê Phi quấn chặt lấy Phạm Nhàn hơn nữa...Dùng hoạn nạn bên ngoài để giam cầm bản tâm, trói người lên thuyền, Tamhoàng tử là khóc lóc van nài đòi lên thuyền, Hạ Tê Phi là không lên cũng khôngđược.“Ngày mốt.” Trước khi rời khỏi Hạ phủ, Phạm Nhàn dặn dò Hạ Tê Phi câucuối: “Chắc thủ tục cần thiết cũng xong xuôi, đến lúc đó ngươi nên ra tay.”Hạ Tê Phi kích động hẳn lên, tuy trong lòng thầm hiểu Đề ti đại nhân chỉ cầnmình ra mặt thu hút sự chú ý của Minh gia, nhưng cuối cùng mình cũng có thểrướn cổ gầm thét trong Tô Châu phủ, dường như khoảng cách tới mục đích củađời mình cũng gần hơn một chút.“Nhưng ngươi cũng biết đấy.” Phạm Nhàn thở dài, vỗ vai hắn: “Luật phápKhánh Quốc không có tiền lệ về việc này, đối phương là con trai trưởng đíchtôn, dựa theo luật pháp, hắn chiếm lợi thế. Cho dù trong viện hỗ trợ cũng khôngthể thu được kết quả lý tưởng... Những thứ mất đi, nếu muốn lấy lại còn có rấtnhiều phương pháp, ngươi không nên gấp gáp, cũng đừng quá thất vọng.”Hạ Tê Phi trong lòng run rẩy, cứ cảm thấy vị Đề ti đại nhân trẻ tuổi trước mặtkhông chỉ nói tới việc Minh gia, dường như vì hai chữ gia sản này mà giữa cấptrên cấp dưới sinh ra một loại cảm giác hài hòa đồng điệu nào đó. Hắn chắp tay,cảm động nói: “Việc của Hạ mỗ mà khiến đại nhân phải phiền lòng, thật khôngdám nhận.”“Không sao.” Phạm Nhàn thương tiếc nói: “Từ đầu đã nói rồi, bản quan cũng làngười coi trọng lợi ích, ngươi đừng quá lo âu.”Y càng nhấn mạnh lợi ích thì Hạ Tê Phi càng cảm thấy đối phương chân thành,bèn hành lễ, tiễn Phạm Nhàn và Tam hoàng tử ra ngoài phủ. Nói đúng ra, PhạmNhàn và Tam hoàng tử chỉ tới Hạ gia đi đứng một chút rồi đi khỏi, từ đầu đếncuối chắc chỉ trong thời gian một chén trà, có điều thái độ và quyết tâm trongchuyện này chắc chắn sẽ được đồn ra ngoài qua miệng các thương nhân và quanviên, truyền tới tai gia chủ Minh gia.Xe ngựa rời khỏi Hạ phủ, không vội vàng trở về Hoa Viên mà chạy tới phía bắcthành. Phía bắc thành Tô Châu đa số là giang hồ hảo hán, cho nên các hộ vệquanh xe cũng căng thẳng hẳn lên.“Ngày mốt có chuyện gì vậy?” Tam hoàng tử mở to đôi mắt ngây thơ vô hại hỏiPhạm Nhàn.Phạm Nhàn đáp: “Hạ Tê Phi tới phủ nha Tô Châu, kiện Minh gia âm thầmchiếm đoạt gia sản.”Trên đường phố yên tĩnh của Tô Châu, tiếng bánh xe ngựa vang lên rõ ràng, chekhuất tiếng kêu kinh hãi trong xe.