Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 581: Phòng tra tấn và di thư 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đúng là đồ nghề tiêu chuẩn trong việc tra hỏi, đặc biệt là phối hợp với hai ngườiđang hấp hối máu thịt bầy nhầy bị treo trên giá, lại càng bắt mắt.Phạm Nhàn ngửi thấy cái mùi quen thuộc, không nhịn được nhăn mũi, cảm thấybàn tay của Tam hoàng tử nắm chặt hơn, trong lòng không khỏi tức cười. Lúc ởtrong cung đình kinh đô thằng nhóc này làm việc âm hiểm nhưng dù sao cũng làtrẻ con, đã bao giờ thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy.Quan viên xung quanh đang tra hỏi, do nóng bức nên đã cởi áo, để thân trần làmviệc, thấy thượng cấp đột nhiên đi tới cơ sở ngầm ai nấy giật bắn mình, nhanhchóng tìm kiếm quần áo xung quanh mặc vào.Phạm Nhàn phất tay ngăn hành động của bọn họ lại nói: “Tiếp tục làm việc... trahỏi thế nào rồi?”Một quan viên đang xỏ tay áo, lúng túng đi tới góc phòng cẩn thận cầm vài tờgiấy đưa lại, chính là kết quả tra hỏi.Phạm Nhàn cầm lấy nhìn thoáng qua, không khỏi nhíu mày, chính là chuyện vềQuân Sơn hội mà mình luôn lo nghĩ, để tranh thủ thời gian nên hôm nay y đíchthân tới xem tình hình thẩm vấn, không ngờ đã vài ngày rồi mà vẫn không cótiến triển gì lớn.Hai người bị Giám Sát viện bắt được và tra tấn... chính là hai thích khách nhưchim én đã ám sát Hạ Tê Phi trước cửa Giang Nam cư đêm hai mươi hai thángba!Ngày hôm đó hai thích khách này trúng độc của kiếm thủ Lục Xử, nhận biếtthời cơ cực nhanh, định bỏ chạy nhưng không ngờ dọc đường lại bị Hải Đườngđánh bất tỉnh. Sau đó đương nhiên bên Phạm Nhàn không chút khách khí nhậnlấy, đồng thời giấu vào trong một cơ sở ngầm, dùng nghiêm hình tra hỏi, chỉmuốn biết thêm một chút thông tin về Quân Sơn hội... Đối với Giám Sát việnmà nói, Quân Sơn hội thật sự thần bí, là thế lực mà ngay cả Giám Sát viện cũngkhông nắm bắt được, khiến Phạm Nhàn không khỏi lo lắng.Một tổ chức lỏng lẻo nhưng có thể dùng Nhị tế tự của Khánh miếu làm quâncờ?Phạm Nhàn nhíu mày nhìn thành quả tra hỏi của cấp dưới, hai thích khách nàylà sát thủ nổi tiếng trong vùng Giang Nam, võ công cao cường, hành động âmhiểm, nhưng dường như không biết nhiều về Quân Sơn hội, chẳng qua chỉ nhậnbạc của Minh gia rồi làm việc.“Đánh thức chúng dậy.” Y bất đắc dĩ lắc đầu một cái.Một quan viên cầm một cái bình nhỏ đưa tới chóp mũi hai người trên giá tra tấn,cho bọn họ ngửi một cái. Chỉ thấy cả hai giãy dụa yếu ớt, cơ bắp co quắp, vếtthương trên thân thể lại rỉ máu, người cũng tỉnh lại.Hai thích khách cố mở to mắt, trong con ngươi mơ hồ toát lên vẻ sợ hãi, khôngcòn vẻ kiên cường như lúc mới bị bắt, xem ra mấy ngày nay đã bị các quan viêntàn nhẫn của Giám Sát viện giày vò không hề nhẹ.Phạm Nhàn và Tam hoàng tử ngồi trên cái ghế dài không mấy sạch sẽ, nhẹnhàng hỏi: “Chu tiên sinh mà các ngươi nói tới... có liên quan gì với Quân Sơnhội?”Hai tên thích khách biết thủ đoạn của Giám Sát viện, nếu không chuẩn bị làmliệt sĩ thì phải mau mau chóng chóng trả lời, lập tức gào lên: “Đại nhân, Chutiên sinh là người thu chi trong Quân Sơn hội, còn cụ thể làm gì trong đó thì tiểunhân thật sự không biết.”Phạm Nhàn thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ Chu tiên sinh khôngphải đại quản gia của Minh gia?”Một tên thích khách run rẩy đáp: “Tiểu nhân chỉ tình cờ nghe được có một lần,về Quân Sơn hội, tiểu nhân chỉ biết có vậy thôi.”“Đã mấy ngày rồi mà hai vị vẫn có tinh thần nhỉ, xem ra không phải chịu nhiềuđau đớn rồi.” Phạm Nhàn lắc đầu.Ánh mắt hai tên thích khách lóe lên vẻ tuyệt vọng.Quan viên Giám Sát viện lại bắt đầu dùng hình, tiến hành công tác lặp đi lặp lạicông việc vừa nhàm chán vừa không có gì đẹp đẽ này. Trong phòng tra tấn tiếngkêu thảm thiết vang lên không ngừng, cực kỳ thê lương, nhưng không cách nàovọng tới mặt đất.Phạm Nhàn không che hai mắt Tam hoàng tử.Tam hoàng tử thấy cảnh tượng này, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố giữ cho đầumình không quay sang hướng khác. Chỉ có điều cậu bé nhìn khung cảnh tanhmáu này, đột nhiên cảm thấy thấy thức ăn trong bụng không kiểm soát nổi muốntrào lên cổ họng, trong ngực nôn nao khó chịu.Phạm Nhàn lấy hộp thuốc cao trong lòng ra, dùng ngón trỏ quệt một cái rồi cẩnthận bôi dưới mũi Tam hoàng tử, nhẹ nhàng nói: “Chuyện Quân Sơn hội đã bẩmbáo bệ hạ... Không ngờ đối phương lại to gan như vậy, điện hạ cũng biết đấy,đối phương đã to gan tới mức nào. Đối với kẻ địch hiện tại, kẻ địch tương lai,chúng ta nhất định phải học được một số thủ đoạn, nhưng... tuyệt đối khôngđược đắm chìm trong đó.”Tam hoàng tử biết Phạm Nhàn đang dạy mình điều gì.Bên đàng kia, máu thịt trước ngực thích khách đax trộn lẫn, hóa thành đống thịtcháy khét vang lên tiếng xì xèo trên que sắt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đúng là đồ nghề tiêu chuẩn trong việc tra hỏi, đặc biệt là phối hợp với hai ngườiđang hấp hối máu thịt bầy nhầy bị treo trên giá, lại càng bắt mắt.Phạm Nhàn ngửi thấy cái mùi quen thuộc, không nhịn được nhăn mũi, cảm thấybàn tay của Tam hoàng tử nắm chặt hơn, trong lòng không khỏi tức cười. Lúc ởtrong cung đình kinh đô thằng nhóc này làm việc âm hiểm nhưng dù sao cũng làtrẻ con, đã bao giờ thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy.Quan viên xung quanh đang tra hỏi, do nóng bức nên đã cởi áo, để thân trần làmviệc, thấy thượng cấp đột nhiên đi tới cơ sở ngầm ai nấy giật bắn mình, nhanhchóng tìm kiếm quần áo xung quanh mặc vào.Phạm Nhàn phất tay ngăn hành động của bọn họ lại nói: “Tiếp tục làm việc... trahỏi thế nào rồi?”Một quan viên đang xỏ tay áo, lúng túng đi tới góc phòng cẩn thận cầm vài tờgiấy đưa lại, chính là kết quả tra hỏi.Phạm Nhàn cầm lấy nhìn thoáng qua, không khỏi nhíu mày, chính là chuyện vềQuân Sơn hội mà mình luôn lo nghĩ, để tranh thủ thời gian nên hôm nay y đíchthân tới xem tình hình thẩm vấn, không ngờ đã vài ngày rồi mà vẫn không cótiến triển gì lớn.Hai người bị Giám Sát viện bắt được và tra tấn... chính là hai thích khách nhưchim én đã ám sát Hạ Tê Phi trước cửa Giang Nam cư đêm hai mươi hai thángba!Ngày hôm đó hai thích khách này trúng độc của kiếm thủ Lục Xử, nhận biếtthời cơ cực nhanh, định bỏ chạy nhưng không ngờ dọc đường lại bị Hải Đườngđánh bất tỉnh. Sau đó đương nhiên bên Phạm Nhàn không chút khách khí nhậnlấy, đồng thời giấu vào trong một cơ sở ngầm, dùng nghiêm hình tra hỏi, chỉmuốn biết thêm một chút thông tin về Quân Sơn hội... Đối với Giám Sát việnmà nói, Quân Sơn hội thật sự thần bí, là thế lực mà ngay cả Giám Sát viện cũngkhông nắm bắt được, khiến Phạm Nhàn không khỏi lo lắng.Một tổ chức lỏng lẻo nhưng có thể dùng Nhị tế tự của Khánh miếu làm quâncờ?Phạm Nhàn nhíu mày nhìn thành quả tra hỏi của cấp dưới, hai thích khách nàylà sát thủ nổi tiếng trong vùng Giang Nam, võ công cao cường, hành động âmhiểm, nhưng dường như không biết nhiều về Quân Sơn hội, chẳng qua chỉ nhậnbạc của Minh gia rồi làm việc.“Đánh thức chúng dậy.” Y bất đắc dĩ lắc đầu một cái.Một quan viên cầm một cái bình nhỏ đưa tới chóp mũi hai người trên giá tra tấn,cho bọn họ ngửi một cái. Chỉ thấy cả hai giãy dụa yếu ớt, cơ bắp co quắp, vếtthương trên thân thể lại rỉ máu, người cũng tỉnh lại.Hai thích khách cố mở to mắt, trong con ngươi mơ hồ toát lên vẻ sợ hãi, khôngcòn vẻ kiên cường như lúc mới bị bắt, xem ra mấy ngày nay đã bị các quan viêntàn nhẫn của Giám Sát viện giày vò không hề nhẹ.Phạm Nhàn và Tam hoàng tử ngồi trên cái ghế dài không mấy sạch sẽ, nhẹnhàng hỏi: “Chu tiên sinh mà các ngươi nói tới... có liên quan gì với Quân Sơnhội?”Hai tên thích khách biết thủ đoạn của Giám Sát viện, nếu không chuẩn bị làmliệt sĩ thì phải mau mau chóng chóng trả lời, lập tức gào lên: “Đại nhân, Chutiên sinh là người thu chi trong Quân Sơn hội, còn cụ thể làm gì trong đó thì tiểunhân thật sự không biết.”Phạm Nhàn thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ Chu tiên sinh khôngphải đại quản gia của Minh gia?”Một tên thích khách run rẩy đáp: “Tiểu nhân chỉ tình cờ nghe được có một lần,về Quân Sơn hội, tiểu nhân chỉ biết có vậy thôi.”“Đã mấy ngày rồi mà hai vị vẫn có tinh thần nhỉ, xem ra không phải chịu nhiềuđau đớn rồi.” Phạm Nhàn lắc đầu.Ánh mắt hai tên thích khách lóe lên vẻ tuyệt vọng.Quan viên Giám Sát viện lại bắt đầu dùng hình, tiến hành công tác lặp đi lặp lạicông việc vừa nhàm chán vừa không có gì đẹp đẽ này. Trong phòng tra tấn tiếngkêu thảm thiết vang lên không ngừng, cực kỳ thê lương, nhưng không cách nàovọng tới mặt đất.Phạm Nhàn không che hai mắt Tam hoàng tử.Tam hoàng tử thấy cảnh tượng này, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố giữ cho đầumình không quay sang hướng khác. Chỉ có điều cậu bé nhìn khung cảnh tanhmáu này, đột nhiên cảm thấy thấy thức ăn trong bụng không kiểm soát nổi muốntrào lên cổ họng, trong ngực nôn nao khó chịu.Phạm Nhàn lấy hộp thuốc cao trong lòng ra, dùng ngón trỏ quệt một cái rồi cẩnthận bôi dưới mũi Tam hoàng tử, nhẹ nhàng nói: “Chuyện Quân Sơn hội đã bẩmbáo bệ hạ... Không ngờ đối phương lại to gan như vậy, điện hạ cũng biết đấy,đối phương đã to gan tới mức nào. Đối với kẻ địch hiện tại, kẻ địch tương lai,chúng ta nhất định phải học được một số thủ đoạn, nhưng... tuyệt đối khôngđược đắm chìm trong đó.”Tam hoàng tử biết Phạm Nhàn đang dạy mình điều gì.Bên đàng kia, máu thịt trước ngực thích khách đax trộn lẫn, hóa thành đống thịtcháy khét vang lên tiếng xì xèo trên que sắt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đúng là đồ nghề tiêu chuẩn trong việc tra hỏi, đặc biệt là phối hợp với hai ngườiđang hấp hối máu thịt bầy nhầy bị treo trên giá, lại càng bắt mắt.Phạm Nhàn ngửi thấy cái mùi quen thuộc, không nhịn được nhăn mũi, cảm thấybàn tay của Tam hoàng tử nắm chặt hơn, trong lòng không khỏi tức cười. Lúc ởtrong cung đình kinh đô thằng nhóc này làm việc âm hiểm nhưng dù sao cũng làtrẻ con, đã bao giờ thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy.Quan viên xung quanh đang tra hỏi, do nóng bức nên đã cởi áo, để thân trần làmviệc, thấy thượng cấp đột nhiên đi tới cơ sở ngầm ai nấy giật bắn mình, nhanhchóng tìm kiếm quần áo xung quanh mặc vào.Phạm Nhàn phất tay ngăn hành động của bọn họ lại nói: “Tiếp tục làm việc... trahỏi thế nào rồi?”Một quan viên đang xỏ tay áo, lúng túng đi tới góc phòng cẩn thận cầm vài tờgiấy đưa lại, chính là kết quả tra hỏi.Phạm Nhàn cầm lấy nhìn thoáng qua, không khỏi nhíu mày, chính là chuyện vềQuân Sơn hội mà mình luôn lo nghĩ, để tranh thủ thời gian nên hôm nay y đíchthân tới xem tình hình thẩm vấn, không ngờ đã vài ngày rồi mà vẫn không cótiến triển gì lớn.Hai người bị Giám Sát viện bắt được và tra tấn... chính là hai thích khách nhưchim én đã ám sát Hạ Tê Phi trước cửa Giang Nam cư đêm hai mươi hai thángba!Ngày hôm đó hai thích khách này trúng độc của kiếm thủ Lục Xử, nhận biếtthời cơ cực nhanh, định bỏ chạy nhưng không ngờ dọc đường lại bị Hải Đườngđánh bất tỉnh. Sau đó đương nhiên bên Phạm Nhàn không chút khách khí nhậnlấy, đồng thời giấu vào trong một cơ sở ngầm, dùng nghiêm hình tra hỏi, chỉmuốn biết thêm một chút thông tin về Quân Sơn hội... Đối với Giám Sát việnmà nói, Quân Sơn hội thật sự thần bí, là thế lực mà ngay cả Giám Sát viện cũngkhông nắm bắt được, khiến Phạm Nhàn không khỏi lo lắng.Một tổ chức lỏng lẻo nhưng có thể dùng Nhị tế tự của Khánh miếu làm quâncờ?Phạm Nhàn nhíu mày nhìn thành quả tra hỏi của cấp dưới, hai thích khách nàylà sát thủ nổi tiếng trong vùng Giang Nam, võ công cao cường, hành động âmhiểm, nhưng dường như không biết nhiều về Quân Sơn hội, chẳng qua chỉ nhậnbạc của Minh gia rồi làm việc.“Đánh thức chúng dậy.” Y bất đắc dĩ lắc đầu một cái.Một quan viên cầm một cái bình nhỏ đưa tới chóp mũi hai người trên giá tra tấn,cho bọn họ ngửi một cái. Chỉ thấy cả hai giãy dụa yếu ớt, cơ bắp co quắp, vếtthương trên thân thể lại rỉ máu, người cũng tỉnh lại.Hai thích khách cố mở to mắt, trong con ngươi mơ hồ toát lên vẻ sợ hãi, khôngcòn vẻ kiên cường như lúc mới bị bắt, xem ra mấy ngày nay đã bị các quan viêntàn nhẫn của Giám Sát viện giày vò không hề nhẹ.Phạm Nhàn và Tam hoàng tử ngồi trên cái ghế dài không mấy sạch sẽ, nhẹnhàng hỏi: “Chu tiên sinh mà các ngươi nói tới... có liên quan gì với Quân Sơnhội?”Hai tên thích khách biết thủ đoạn của Giám Sát viện, nếu không chuẩn bị làmliệt sĩ thì phải mau mau chóng chóng trả lời, lập tức gào lên: “Đại nhân, Chutiên sinh là người thu chi trong Quân Sơn hội, còn cụ thể làm gì trong đó thì tiểunhân thật sự không biết.”Phạm Nhàn thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ Chu tiên sinh khôngphải đại quản gia của Minh gia?”Một tên thích khách run rẩy đáp: “Tiểu nhân chỉ tình cờ nghe được có một lần,về Quân Sơn hội, tiểu nhân chỉ biết có vậy thôi.”“Đã mấy ngày rồi mà hai vị vẫn có tinh thần nhỉ, xem ra không phải chịu nhiềuđau đớn rồi.” Phạm Nhàn lắc đầu.Ánh mắt hai tên thích khách lóe lên vẻ tuyệt vọng.Quan viên Giám Sát viện lại bắt đầu dùng hình, tiến hành công tác lặp đi lặp lạicông việc vừa nhàm chán vừa không có gì đẹp đẽ này. Trong phòng tra tấn tiếngkêu thảm thiết vang lên không ngừng, cực kỳ thê lương, nhưng không cách nàovọng tới mặt đất.Phạm Nhàn không che hai mắt Tam hoàng tử.Tam hoàng tử thấy cảnh tượng này, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố giữ cho đầumình không quay sang hướng khác. Chỉ có điều cậu bé nhìn khung cảnh tanhmáu này, đột nhiên cảm thấy thấy thức ăn trong bụng không kiểm soát nổi muốntrào lên cổ họng, trong ngực nôn nao khó chịu.Phạm Nhàn lấy hộp thuốc cao trong lòng ra, dùng ngón trỏ quệt một cái rồi cẩnthận bôi dưới mũi Tam hoàng tử, nhẹ nhàng nói: “Chuyện Quân Sơn hội đã bẩmbáo bệ hạ... Không ngờ đối phương lại to gan như vậy, điện hạ cũng biết đấy,đối phương đã to gan tới mức nào. Đối với kẻ địch hiện tại, kẻ địch tương lai,chúng ta nhất định phải học được một số thủ đoạn, nhưng... tuyệt đối khôngđược đắm chìm trong đó.”Tam hoàng tử biết Phạm Nhàn đang dạy mình điều gì.Bên đàng kia, máu thịt trước ngực thích khách đax trộn lẫn, hóa thành đống thịtcháy khét vang lên tiếng xì xèo trên que sắt.